Hai người ngồi bên bờ sông một hồi lâu, trời đêm mênh mang không một gợn mây, ánh trăng rất sáng, phủ tầng ánh sáng vàng vàng lên mặt sông. Trần Kiều hồi lâu vẫn im lặng, Mạnh Dự tuy rằng đã bày tỏ nỗi lòng, nhưng anh vẫn sợ nếu anh ép Trần Kiều quá gấp sẽ phản tác dụng.
Khi họ yêu nhau, họ đã từng có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ, đều là những hồi ức đáng giá cần cất giấu, mỗi lần nhớ lại Mạnh Dự đều mang chút quyến luyến khó quên. Hi vọng A Kiều nhớ lại những tươi đẹp trước kia, rồi cô sẽ không còn chống cự anh nữa.
Trần Kiều cúi đầu nhìn bóng dáng hai người in xuống mặt nước. Trong tầm mắt thấp thoáng những chiếc đèn xinh đẹp trôi theo dòng sông, Mạnh Dự nói: “Có một năm xã đoàn tổ chức du xuân, chúng ta đi lên núi chơi, em còn mang theo vài chiếc đèn hoa đăng. Nhưng mà con suối vừa nhỏ vừa nông, đèn không trôi được, mọi người phải ra sức té nước.”
“Anh còn nhớ bạn cùng phòng của em Trương Đình Đình leo núi bị đau chân, bạn trai cô ấy cõng xuống núi. Đúng rồi, chắc em cũng biết cô ấy sắp kết hôn nhỉ, đối tượng chính là nam sinh đã cõng cô ấy xuống núi đấy.” Mạnh Dự muốn nắm tay Trần Kiều, cô lại đưa tay vuốt tóc né tránh anh ấy.
“Đợt trước cô ấy còn gọi cho anh mời tham dự hôn lễ, hỏi chúng ta có đi không?” Mạnh Dự nghĩ Trần Kiều trở về đã lâu vẫn chưa gặp mọi người, nhân dịp này làm sáng tỏ những lời đồn đại kia, cô cũng sẽ dễ chịu đôi chút.
Trần Kiều ôm hai cánh tay xoa xoa, quay đầu lại hơi mỉm cười nói: “Mạnh Dự, em thấy hơi lạnh.”
“Để anh vào trong xe lấy áo, em chờ chút, anh sẽ về ngay.”
“Không cần, cảm ơn anh. Chúng ta nên về thôi.”
Trần Kiều vốn đang ngồi trên lan can, Mạnh Dự đứng sau lưng thấp hơn cô một chút. Trong lúc nói chuyện, nếu Trần Kiều không quay đầu lại thì anh không thể nào đối diện được với cô. Biết cô cố ý né tránh, Mạnh Dự bất đắc dĩ nói: “A Kiều, em vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với anh.”
Trần Kiều mỉm cười không đáp lại. Tính ra hôm nay Mạnh Dự phải đi công tác, kết thúc hội nghị sẽ có một bữa tiệc, nhưng anh lại lén chạy đến đây. Bên kia có mấy cuộc gọi đến, Mạnh Dự đành bước ra một góc nhận máy.
Mạnh Dự mặc áo sơ mi trắng, lúc nói chuyện qua điện thoại sẽ liếc mắt nhìn cô, dáng vẻ khẽ mỉm cười không khác gì với thời đi học. Trần Kiều đã lâu không nhìn anh ấy kỹ càng, nhất thời đứng ngốc tại chỗ.
Mạnh Dự quơ quơ tay trước mặt cô, định bụng trêu chọc một câu “ngắm không đủ, về nhà ngắm tiếp” để làm bầu không khí thêm sinh động, đáng tiếc A Kiều không còn tươi cười hoạt bát như trước nữa, anh sợ vô tình sẽ chọc cô không vui. Quan hệ của bọn họ lúc này đang tràn ngập nguy cơ, không thể chịu thêm bất kỳ sự dằn vặt nào nữa.
Tuy rằng ba mẹ đều nói không muốn quản chuyện của hai người, thậm chí cả Vương Bình cũng công khai gặp mặt cô. Nhưng mà nhìn thấy gia đình êm ấm đang dần vỡ nát, Trần Kiều cô sao thể trơ mắt ngồi im? Cô chỉ muốn hàn gắn mối quan hệ của ba mẹ mà thôi.
Chu Ngọc Phân rất thích sống trên núi, đây là thói quen được bà nuôi dưỡng trong một năm qua, Trần Kiều biết bà không yên tâm cô nên mới nấn ná ở nhà lâu thế. Nếu như thấy cô không ổn bà chắc chắn sẽ trở về, có điều cô không muốn giành được sự quan tâm bằng phương thức này.
Sáng sớm cô sẽ tự lái xe đến tìm Chu Ngọc Phân, có lúc Mạnh Dự được nghỉ sẽ đưa cô đến chân núi. Chu Ngọc Phân nhận được điện thoại bèn xuống chân núi đón cô, bà đứng trong đình nhìn thấy Mạnh Dự mở cửa xe giúp Trần Kiều, lại mở cốp xe đưa túi đồ cho cô, thuận tay còn lật qua lật lại, đồng thời cũng không quên dặn dò cô.
Trần Kiều cười nói biết rồi, phất tay đuổi anh ấy đi nhanh chút. Mạnh Dự bất đắc dĩ đứng tại chỗ. Chu Ngọc Phân đón đợi Trần Kiều thì vẫy tay với Mạnh Dự, anh ấy gật đầu, chờ hai người đi xa mới lên xe rời đi.
Chu Ngọc Phân quay đầu nhìn thấy Mạnh Dự vẫn đứng ở đó, nói: “Sao con không gọi Mạnh Dự lên cùng, người ta mua cho con nhiều đồ như vậy, ăn một bữa cơm có đáng là gì?”
“Mẹ anh ấy có chuyện gọi về, con có nói mà anh ấy không chịu đến.” Trần Kiều giải thích.
“Con có hỏi là chuyện gì không? Nếu con giúp được thì nên giúp. Người ta quan tâm con, con cũng nên quan tâm lại người ta. Có qua có lại mới có thể chung đụng lâu dài, đừng nên để một người chủ động mãi, nhiệt tình cũng có giới hạn mà.” Chu Ngọc Phân nói.
Trần Kiều suy nghĩ, “Nếu anh ấy muốn con biết thì đã nói ngay từ đầu rồi. Con cứ cứng đầu gặng hỏi, ngộ nhỡ chuyện gì không tiện nói thì sao?”
“Con chỉ lý do lý trấu, mẹ đây không nói lại con. Con cứ bắt nạt người ta đi.”
Trần Kiều mua ít rau dưa tươi non mà trên núi không có, tự lên mạng học nấu nướng, Chu Ngọc Phân cũng xuống bếp hỗ trợ, hai người cùng nhau làm cơm. Trần Kiều nhìn đám cải xanh chất đầy bàn, “Trên núi không có tý mỡ thịt thì cơ thể làm sao chịu được?”
“Nhập gia tùy tục, nhịn ăn vài bữa thịt không chết được đâu, thịt thà cái gì, Bồ Tát sẽ trách tội đó.”
Trần Kiều hơi dẩu miệng, bưng mấy món ăn lên bàn, thu dọn bát đũa ra, liếc nhìn sắc trời: “Hiện giờ trên núi đã chuyển lạnh, bao giờ mẹ về với con, con ở nhà một mình hơi buồn.”
“Bảo con ra ngoài con không đi, đợi hai hôm nữa nhé. Mẹ còn vài quyển kinh chưa chép xong, rau củ mẹ trồng sau phòng sắp thu được rồi, đợi mẹ hái về làm cơm cho con.”
Cơm nước xong Trần Kiều theo Chu Ngọc Phân đi dạo tiêu cơm. Vừa vặn mặt trời sắp ngả bóng treo lơ lửng trên sườn núi, tỏa ánh hào quang vàng óng phủ lên cảnh vật. Trần Kiều nhìn thẳng vào ánh mặt trời chói chan, xung quanh yên tĩnh khiến cô cảm thấy quen thuộc như đang ngồi phơi nắng trong sân nhà họ Lý, bất giác lại nhớ đến người kia.
Nghĩ đến Lý Tồn Căn cô lại buồn bực mất tập trung, cô không biết nên dùng ánh mắt căm hận nhìn anh hay nên bình tĩnh quên hết mọi thứ về anh. Cô muốn quên nhưng lại dây dưa không dứt, đuổi cũng không đi.
Chu Ngọc Phân nhìn ra sắc mặt Trần Kiều không tốt lắm, tưởng cô không thoải mái muốn về. Trần Kiều lắc đầu nói: “Mẹ, mẹ giúp con một chuyện được không. Chỗ con bị nhốt cũng có một cô gái bị bán đến, con biết nhà cô ấy ở đâu. Mẹ viết giúp con một phong thư, gửi thêm cho cô ấy chút tiền nhé.”
Buổi tối Mạnh Dự vẫn đến đón cô, Trần Kiều muốn hỏi chuyện gia đình anh ấy nhưng không biết mở lời thế nào. Mạnh Dự thì vẫn bình tĩnh nói vài câu đơn giản về lịch trình hôm nay.
Lúc về đến nhà, Mạnh Dự giữ Trần Kiều lại, nói muốn cùng cô đi xem phim. Là phim của một diễn viên cô rất thích, bộ phim mới phát sóng không lâu, có đợt cô lên mạng thấy mọi người khen ngợi rất nhiều.
Trần Kiều hơi do dự, muốn khuyên Mạnh Dự nhìn lại quan hệ của hai người, nhưng mà cô vẫn chưa quên được Mạnh Dự, thậm chí mơ hồ còn hơi thích anh ấy. Đáng tiếc cô vẫn chưa thoát khỏi những gì trải qua trong quá khứ, cô chỉ muốn một mình xử lý tốt những chuyện này, còn những chuyện khác tính sau.
Đương nhiên Mạnh Dự không nghĩ như vậy, anh vẫn không muốn chia tay, vào những lúc cô đang phân rõ giới hạn thì anh chỉ muốn tranh thủ một cơ hội, cho dù im lặng ở bên cô cũng được. Trong lòng đang mâu thuẫn, Trần Kiều từ chối rất thẳng thừng. Suy nghĩ của hai người không thể tương thông, cả hai đều có những điều bận tâm, đành tiếp tục dây dưa.
Đèn phòng khách hơi mờ, trong nhà vẫn chưa có ai về, cô giúp việc có bật chiếc đèn nhỏ để không gian không đến mức quạnh quẽ hiu hắt. Trần Kiều vứt túi xách trên ghế sô pha, gọi điện thoại cho Trần Học Binh. Người bên kia nói đang tăng ca dự họp, Trần Kiều đáp ở nhà làm cơm chờ ba về, đầu bên kia im lặng một lúc mới đồng ý buổi tối trở về nhà.