Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi
Chương 49: Giao thừa đầu tiên!
Ngoại trừ video thì độ thảo luận siêu thoại của [Sữa Đậu Nành uống không ngon] cũng tăng nhanh như vũ bão.
[Không ngờ tới Sữa Đậu Nành vậy mà lại là cựu sinh viên của đại học A, đã vậy còn là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc nữa chớ ố mài gót, quả nhiên người ưu tú thì làm gì cũng ưu tú QAQ]
[Giọng Sữa Đậu Nành hay quãi đạn! Mau tới đây phát điên cùng tui đi! Tui đã tua đi tua lại đoạn audio của Sữa Đậu Nành rất rất nhiều lần luôn ớ!! Chỉ muốn Sữa Đậu Nành chỉ cần Sữa Đậu Nành!]
[Không đúng nha chư vị! Hay thì hay thật đấy, nhưng các vị không cảm thấy chất giọng này rất quen tai sao? Không cảm thấy sao không cảm thấy sao?]
[Ờm nghe khá giống vị đỉnh lưu đã lui giới nào đó, nhưng sao có thể chứ muahaha, pass]
[Tui biết rồi! Giống Sữa Đậu Nành á (Ý tui là Sữa Đậu Nành livestream kia kìa)]
[+1 thím lầu trên! Lần đầu nghe đã thấy cực kỳ giống cực kỳ quen tai luôn! (Một bé fan cuồng nhiệt chăm chỉ xem livstream của Sữa Đậu Nành and ghi màn hình lại để ôm nghe mỗi đêm cho hay)]
[Tui ngáo đá luôn rồi, tui còn tưởng rằng là sự kết hợp hoàn hảo đến từ vị trí của hai Sữa Đậu Nành, nhưng thực ra lại là sự kết hợp hoàn hảo giữa acc chính và acc phụ của người ta]
[Thảo nào thái độ của Bạch thần lúc đụng phải cậu ấy trên livestream dạo trước lại kỳ lạ như vậy! Bạch thần chắc chắn đã nhận ra rồi!]
Một đoạn video gộp lại không quá 50 từ, nhưng các Sherlock Holmes online vẫn đào ra được manh mối, bắt đầu lùng sục ghi màn hình livestream của Sữa Đậu Nành.
Sữa Đậu Nành không ngon xưa nay live chưa bao giờ sử dụng máy biến âm, phòng live cũng không qua xử lý hậu kỳ như các tác phẩm điện ảnh, dù rằng có hơi không chuẩn, nhưng so ra vẫn còn rõ chán.
Giọng nói của cả hai cực kỳ giống nhau, chỉ có ngữ điệu là hơi khác một xíu, một bên rất nhẹ nhàng ôn nhu, một bên lại hơi đàng hoàng trịnh trọng do đang thu hình cho video tuyên truyền trường học.
Nhưng dù thế nào đi nữa, không ai có thể che giấu lương tâm mà bảo rằng hai giọng nói này khác nhau.
[Đạ mú! Nếu sớm biết Sữa Đậu Nành uống không ngon là Sữa Đậu Nành không ngon, tui chắc chắc sẽ ngổi xổm ở phòng livestream mỗi ngày luôn hu hu hu, đã bỏ lỡ quá nhiều rùi]
[Giỏi lắm, khá lắm, tốt lắm, tui đã lượn đi xem lại cái live cậu ấy kết nối với Tiểu Bạch, Sữa Đậu Nành đúng là rất biết giả vờ, giả vờ như thật luôn! Xem mà thật sự cho rằng cả hai là người dưng nước lã không á, thậm chí còn không bằng người dưng]
[Cho nên khi nào Sữa Đậu Nành mới live tiếp dạ?]
[Năm sau nhé các anh chị em, nhưng tối nay có thể ngồi xổm chờ đợi bài hát mới ra lò đấy, theo như giờ giấc cõi âm mà cậu ấy nói, nói không chừng là 12 giờ đấy]
[Ờ ha! Bài hát mới! (Bài Ca xx) (-.-!!!)]
[Tui có linh cảm tên bài hát mới lần này có thể sẽ 'bùng nổ' hơn ó]
Trên mạng đang thảo luận sôi nổi, Sữa Đậu Nành trong hiện thực lại đang nỗ lực vắt óc nghĩ cái cớ sao cho hợp lý.
Nguyên nhân là do sau khi Diệp Mẫn biết đầu đuôi câu chuyện, muốn giải cứu mấy giải thưởng kia của cậu thoát khỏi bóng tối.
"Mấy thứ đó đều là minh chứng cho sự nỗ lực của con, đạt được điều gì, thu hoạch được gì, quanh năm suốt tháng dù thế nào cũng phải có bằng chứng chân thật chứ."
Hoạt động gia đình xem phim tạm thời gác sang một bên, Diệp Mẫn bắt đầu xắn tay áo lên, cảm thấy có hơi lạnh lại thoáng buông xuống một chút, nói, "Nhân lúc còn chưa sang năm mới, trong tủ trống trải như vậy, vừa hay có thể lôi chúng ra xếp vào trong để chúng nhìn thấy ánh sáng."
Tống Vân Hồi muốn nói không cần phiền phức như vậy, để trong thùng các tông là được rồi.
Cậu giữ mấy thứ này lại chỉ đơn thuần vì không thể tặng đi, ném đi cũng không ổn lắm, vì thế tạm thời bảo lưu chúng trong bóng tối.
Nhưng thái độ của Diệp Mẫn dường như rất kiên quyết, Tần Kiến Viễn cũng ủng hộ quyết định của bà.
Diệp Mẫn hỏi: "Mấy giải thưởng khác ở đâu?"
"......Phòng chứa vật dụng linh tinh ạ."
Tống Vân Hồi như lơ đãng nói: "Con nhớ của Tần Thư cũng ở đó."
Muốn chết thì cùng chết.
Tần Thư cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy Tống Vân Hồi ngẩng đầu cười với anh.
Một nụ cười rất bí ẩn, mang theo ý tứ chơi xấu.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mũ lông nhung của cậu.
Mũ rất mềm, vừa chạm nhẹ đã lún xuống, sau khi rút tay lại đàn hồi trở lại.
"Của bé Thư cũng ở đó?"
Diệp Mẫn nhìn tủ kính trống rỗng, sau đó gật đầu, "Vừa khéo, đều đặt hết vào trong đi."
Vì thế hoạt động gia đình buổi chiều đổi thành chuyển đồ ra khỏi phòng chứa vật dụng linh tinh.
Có thể thấy Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn rất ít khi động tay động chân làm việc, động tác rất vụng về, nhưng vẫn nhìn ra được họ rất nỗ lực.
Cuối cùng chủ lực chính vẫn là Tần Thư.
Lúc bọn họ chỉnh lý đồ đạc có thói quen làm dấu nên việc tìm kiếm hai cái thùng các tông kia không hề khó, tiếp đó chỉ cần lấy từng đồ vật bên trong ra là được.
Chỉ là có hơi nhiều, lại còn lộn xộn.
Lộn xộn là chỉ đồ vật trong thùng các tông của Tống Vân Hồi.
Cậu không cảm thấy cúp và những thứ khác khác nhau chỗ nào, hễ là đồ có thể nhét vào cậu đều nhét vào tất, mấy cái cúp đều bị chôn vùi trong đống đồ linh tinh này.
Lúc Tống Vân Hồi nhất thời chết tâm thì Tần Thư đã bắt tay vào làm.
Anh làm những việc này hình như rất thành thạo.
Phát hiện chỗ này gần như không giúp được gì, Tống Vân Hồ liền quay sang bên khác, mở thùng của Tần Thư ra.
Bên Tần Thư không nhét lộn xộn như bên cậu, thùng các tông của Tần Thư nhìn qua rất gọn gàng, bên trong chứa không ít đồ, bên trên đại khái đều là cúp, có cái dùng hộp đựng, không nhìn rõ hình dạng bên trong, có cái không có hộp, lộ hẳn hình dạng ra bên ngoài, nhưng ít nhất bên cạnh cũng có một lớp ngăn cách, không phải chịu đè ép.
Đóng phim nhiều năm như vậy, đối phương đã giành được không ít cúp.
Bên Tần Thư không giúp đỡ được gì, vì thế hai người Diệp Mẫn cũng theo qua bên này.
Tiện tay kéo cái đệm lót qua, ba người ngồi trên đất lấy lần lượt lấy từng món ra.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn không hiểu, Tống Vân Hồi liển giảng giải lần lượt chiếc cúp nào tương ứng với giải thưởng nào cho họ nghe.
Ba người trò chuyện nửa ngày trời, cuối cùng cũng lấy hết cúp ra, bọn họ bắt đầu chuyển ra ngoài.
Trưng bày vào tủ kính không phải công việc quá khó.
Nói tóm lại bốn người đều dành cả buổi chiều ở đây.
Xử lý xong gian phòng chứa vật dụng linh tinh và tủ thủy tinh, bọn họ cuối cùng cũng có thể ngồi lên sofa nghỉ ngơi.
Tống Vân Hồi đang chơi với mèo nhỏ, Tần Thư vẫn nhớ nhiệm vụ trước đó, vẫn đang tìm phim, ánh mắt của hai người còn lại không ngừng phiêu diêu bên chỗ tủ kính.
Hôm nay nắng đẹp, tủ kính vốn đã sáng sủa nay có thêm đồ đạc bên trong, lại càng thêm phản quang xán lạn dưới dưới ánh nắng mặt trời.
Có thể là do bầu không khí đón năm mới, cũng có thể đơn thuần chỉ là muốn nghịch ngợm một chút, trước đó bọn họ đã treo rất nhiều vật dụng trang trí trong nhà, màu sắc rực rỡ, trông rất hài hòa với ánh sáng của tủ kính.
Ánh mắt Diệp Mẫn phiêu diêu, bất giác phiêu đến trên tủ.
Lúc này bà mới phát hiện bên trên còn có một khung ảnh.
Là một khung ảnh màu trắng.
Bên trong là bức ảnh bà chưa từng thấy qua, hai chú khủng long lớn hai bên và một chú khủng long nhỏ ở giữa.
Khủng long nhỏ là Cam Tử, chỉ đội một chiếc mũ trùm đầu khủng long nhỏ chuyên dụng cho mèo con, ánh mắt vẫn rất tò mò chăm chú nhìn ống kính.
Vừa thấy bà liền hỏi ngay: "Bức ảnh kia là chụp lúc nào thế?"
"Chụp lúc nào à......"
Tống Vân Hồi xoa xoa cằm, suy tư một chốc, "Đã lâu rồi ạ."
Bọn họ có quá nhiều ảnh chụp chung, không nhớ rõ cụ thể là lúc nào nữa.
Cậu chỉ nhớ khung ảnh này là hàng đặt làm riêng sau khi Diệp Mẫn gửi gói hàng cho bọn họ, lúc đó cậu và Tần Thư cùng nhau quét dọn nhà cửa nhân tiện đặt nó ở đây.
Diệp Mẫn chân thành nói: "Muốn ảnh gốc, dì còn thiếu một hình nền trò chuyện."
Vì thế Tống Vân Hồi liền cúi đầu lướt điện thoại một lúc, sau đó nhìn Tần Thư nói: "Ở chỗ Tần Tiểu Thư ạ."
Từ khi gặp nhau đến nay, ảnh chụp chung của họ ngày càng nhiều, dùng cả hai điện thoại chụp, đã không còn phân rõ tấm nào nằm ở điện thoại nào nữa rồi.
Đang nói chuyên, cậu lại tiện tay chụp cho Cam Tử một bức.
Vẫn là một bé mèo rất đáng yêu.
Nhận được ảnh Tần Thư gửi đến, Diệp Mẫn năm lần bảu lượt ngắm nghía điện thoại trong tay, vui vẻ mỉm cười hồi lâu, bỗng nhớ đến gì đó, bèn hỏi:
"Mẹ nghe người khác nói tối này trong thành phố có hoạt động đón giao thừa, nghe đâu rất nhiều người, các con có muốn đi xem không?"
Bà sờ mặt nói, "Đã nhiều năm rồi dì chưa từng tham gia, rất muốn đi thử."
Tuy là một câu hỏi nhưng gương mặt bà lại tràn đầy mong đợi.
Tần Kiến Viễn ngồi bên cạnh: "......"
Hôm nay bọn họ vốn không có kế hoạch nào, dự định sẽ làm ổ trong nhà đón một cái Tết giản dị mộc mạc, nếu bà đã đưa ra đề xuất, bọn họ làm gì có cửa từ chối.
Không nghi ngờ gì nữa chuyện này cứ quyết định như vậy.
Xế nhiều hôm nay đã tốn không ít thời gian chuyển đồ, sau khi xem xong một bộ phim, bọn họ chỉ cần sửa soạn lại một chút là có thể ra cửa.
Tống Vân Hồi đang mặc đồ ngủ, vì thế lên lầu thay đồ, Tần Thư tạm thời không làm gì.
Đợi sau khi đối phương lên lầu, Diệp Mẫn ngay lập tức sáp tới gần, chọt chọt cánh tay anh, thấp giọng nói:
"Mẹ đã tìm cho con cơ hội rồi, tự con sớm quyết định cho tốt đi."
"Điều kiện của nhóc Vân người tốt như thế, chắc chắn có người theo đuổi," Bà nhìn lên lầu, nói, "Bây giờ nhà cửa của nhóc Vân vẫn chưa sửa sang xong, đợi đến khi sửa sang xong rồi thằng bé liền đi mất, đến lúc đó nếu thằng bé muốn yêu đương, nói không chừng con cứ vậy nhìn người ta đưa người về nhà đấy."
Đến lúc đó nói không chừng còn phải mỉm cười chào hỏi, nói câu chúc mừng.
Diệp Mẫn thở dài một hơi.
Càng nghĩ càng thấy thương con giai nhà mình.
Tần Thư: "......"
Tần Kiến Viễn bình thường không nói nhiều, nhưng lúc này cũng phải nói vài lời:
"Mẹ con dạo trước còn đang xem xét có đối tượng nào phù hợp với Vân Hồi không đó, nhân lúc bây giờ bà ấy còn đang giúp đỡ, con nên nắm chắc cơ hội đi, nói không chừng ngày nào đó bà ấy làm phản thì ba cũng chịu."
Phản ứng đầu tiên của Diệp Mẫn là dời tầm mắt, sau đó lại chuyển trở về.
Bà không phản bác lại.
Bà quả thật hy vọng Tần Tiểu Thư có thể theo đuổi được người mình thích, cũng luôn xem Tống Vân Hồi như người trong nhà, còn muốn một ngày nào đó đối phương sẽ gọi bà bằng một xưng hô khác ngoại trừ 'dì Diệp'.
Nhưng với tư cách là bạn của Hứa Văn Huệ, nếu Tống Vân Hồi và Tần Thư không có khả năng, bà cũng phải giúp tìm một người đáng tin cậy.
Tần Thư: "......"
Tần Thư trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Con biết."
Anh nói xong cũng lên lầu theo.
Anh lên lầu lấy áo khoác, rất nhanh, lúc xuống lầu lần nữa vẫn chưa thấy Tống Vân Hồi đâu.
Hai người Diệp Mẫn cũng đã về phòng thay quần áo.
Đợi đến khi Tống Vân Hồi xuống lầu, trong phòng khách an tĩnh chỉ có một mình Tần Thư......à còn một bé mèo ú nu nào đó nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Thư đang ôm Cam Tử trong lòng ngước mắt, sau đó con ngươi khẽ động, nháy mắt dời đi ngay.
Tống Vân Hồi vừa xuống lầu vừa đấu tranh với chiếc khăn quàng cổ lớn màu trắng trên cổ.
Cậu mặc chiếc áo khoác màu đỏ đô mà Diệp Mẫn đã mua cho cậu trước đây, phối với khăn quàng cổ trắng, rất thích hợp mặc vào dịp này.
Có lẽ lúc đeo khăn quàng cổ tốc độ có hơi nhanh nên đầu tóc cậu bù xù vểnh lên, giống như vừa ngủ dậy vậy.
Bước đến bên cạnh Tần Thư ngồi xuống, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng xử lý xong khăn quàng cổ của mình, cậu hỏi: "Hai người dì Diệp cũng đi thay đồ rồi à?"
Tần Thư gật đầu, ánh mắt quét qua gương mặt bị khăn quàng cổ che khuất phân nửa của cậu.
Tống Vân Hồi duỗi thẳng tay, nghiêng người động đậy, hỏi anh: "Kỳ quái không?"
Thoáng khựng lại một xíu, anh đáp: "Không kỳ quái, rất đẹp."
Lời anh nói là thật.
Đối phương rất hợp với màu sắc nhiệt liệt thế này.
Nhìn qua cả người đều tươi tắn sống động hẳn lên, có hơi không dời mắt được.
"Vậy thì tốt."
Tống Vân Hồi ôm lấy Cam Tử tự giác cọ tới, vùi mình vào sofa, đôi mắt thoải mái nheo lại.
Đợi đến khi hai người Diệp Mẫn thay đồ xong trở ra, nhìn thấy hai người đang ngồi trên sofa, đôi mắt Diệp Mẫn liền sáng lên, tiếp đó khen lấy khen để một trận.
"Đẹp đẹp đẹp!"
Sau khi khen lấy khen để mấy tiếng 'đẹp' không ngớt, Diệp Mẫn lon ton chạy đến gần Tống Vân Hồi, cách một lớp khăn quàng cổ mà xoa xoa nặn nặn mặt cậu, cười đến hai mắt cong cong, "Nhóc Vân nhà dì đúng là quá đẹp!"
Tống Vân Hồi ngồi trên sofa bị xoa xoa nặn nặn một trận cũng không phản kháng, chỉ là bàn tay đang vuốt ve đầu Cam Tử hơi khựng lại, dẫn đến mèo nhỏ không hài lòng mà kêu 'miao miao' trong lòng cậu.
Bọn họ cuối cùng cũng dám ra ngoài lúc trời vẫn chưa tối.
Đợi đến khi bọn họ vào thành phố thì sắc trời đã dần dần ngả tối.
Đường trong thành phố rõ ràng đông đúc hơn nhiều.
Xe đi được một đoạn thì không thể tiến lên trước được nữa, chỉ có thể tìm một nơi dừng lại, xuống xe ở đây.
Nơi này cách đích đến vẫn còn một khoảng, Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đúng lúc muốn đi dạo xung quanh, vì thế vui vẻ xuống xe.
Tống Vân Hồi không nhúc nhích, cậu ở lại cùng Tần Thư tìm chỗ đậu xe.
Diệp Mẫn vẫy vẫy tay, nói: "Vậy bọn mẹ thong thả đi dạo trước nhé, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho các con sau."
Tống Vân Hồi cũng vẫy vẫy tay.
Trước đó Diệp Mẫn nói người tới tham gia nhiều quả thật không nói ngoa.
Đường xá xung quanh đều đậu đầy xe, đợi đến khi hai người tìm được chỗ đậu xe thì trời đã hoàn toàn tối xuống.
Ánh đèn thành phố sáng lên, các màn hình lớn trên những tòa cao ốc cũng đồng thời sáng lên, bên trên đều viết những lời chúc phúc và kỳ vọng vào năm sau.
Chung quanh là đoàn người đông đúc, hoàn cảnh tối tăm rất tốt để bảo hộ con người, Tống Vân Hồi có thể tùy tiện ngẩng mặt lên khỏi khăn quàng cổ.
- -Sau đó lại vùi trở về.
Nói thật thì có hơi lạnh.
Tần Thư đi bên cạnh thoáng nhìn cậu, chỉ một cái nhìn Tống Vân Hồi liền hiểu được ngay ý đối phương.
Cậu thuần thục nhét tay vào túi áo ấm áp của anh.
Thoải mái quá.
Hoạt động đón giao thừa lần này diễn ra tại một quảng trường, quảng trường thuộc dạng trũng xuống. Bọn họ đứng ở chỗ cao vừa vặn có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng choang nơi đó.
Không ít người đi lướt ngang qua họ, sau đó đi từng bước xuống.
Hai người cũng xuống theo.
Gió lạnh thẳng tắp phả vào mặt, thổi qua khiến tóc tai hơi vểnh lên.
Cũng có thể là lần đầu tiên đến nơi này, một tay còn đang nhét trong túi Tần Thư, Tống Vân Hồi không cảm thấy lạnh lắm.
Đường xuống quảng trường người đông nhưng lại không có đèn, phần lớn ánh sáng đều dựa vào điện thoại di động.
Rất náo nhiệt.
Bình thường đêm đông không mấy ai ra ngoài, bây giờ thì đông nghịt người.
Bước xuống cầu thang, lúc chân chính đến quảng trường, cậu mới trực tiếp cảm nhận được sự nhộn nhịp trên quảng trường một cách rõ ràng.
Bên rìa quảng trường đã lên đèn, ánh đèn xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống, để lại những vệt sáng loang lổ trên thân người.
Trung tâm quảng trường hơi trống trải, chính giữa có một màn hình điện tử siêu to khổng lồ, bên trên là thời gian đếm ngược.
Còn hơn hai tiếng nữa là năm nay kết thúc.
Bên rìa quảng trường là đủ loại các quầy ăn vặt xếp thành hàng ngang, mùi thơm tung bay tứ phía trong không khí.
Quầy hàng đầu tiên là bánh trôi đậu đỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút tản ra trong không trung, làm mờ đi những ngọn đèn trắng ấm áp treo bên trên, phía trước có không ít người vây quanh.
Không cần Tống Vân Hồi nói, Tần Thư đã tự giác dắt cậu đi xếp hàng.
Nhấc nhấc khăn quàng cổ lên, Tống Vân Hồi hỏi:
"Hai người dì Diệp bây giờ đang ở đâu thế, có cần mua hai phần cho bọn họ không?"
Tần Thư lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, sau đó nói:
"Bọn họ đang đi chơi rồi, bảo chúng ta cứ tư từ dạo."
Tống Vân Hồi đáp 'ok'.
Bánh trôi đậu đỏ có hơi chậm, cách một lúc mới tiến lên trước được một bước, chỉ có thể kiên nhẫn xê dịch.
Tần Thư dịch theo hàng người.
Trước đây anh rất hiếm khi làm những chuyện tốn thời gian như xếp hàng này.
Nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn thích ứng rồi.
Bên cạnh có một người cùng chờ đợi, việc xếp hàng đã không còn là hành vi vô nghĩa tốn thời gian nữa.
Lúc sắp đến lượt anh, Tống Vân Hồi suy xét tỉ mỉ một hồi, sau đó bàn bạc với anh, quyết định mua một phần là được.
Phía sau còn rất nhiều quầy hàng chưa thử qua, nếu mỗi người một phần bánh trôi, đoán chừng bọn họ chỉ đành dừng bước tại đây.
Bà chủ là một bác gái hơi mũm mĩm, tay chân lanh lẹ, trong sạp hàng nóng hầm hập chưa từng nghỉ ngơi một giây nào, trong đêm đông lạnh giá vậy mà bà lại toát ra một thân mồ hôi vì nóng.
Bánh trôi đang nấu nên cần chút thời gian.
Tống Vân Hồi kiên nhẫn chờ đợi, nhìn bánh trôi lăn lộn trên dưới trong nồi.
Mãi đến khi bánh trôi nổi lên, bà chủ liền múc bánh trôi ra đóng hộp tỉ mỉ đưa cho cậu, mỉm cười nói với hai người:
"Chúc hai người đoàn viên vui vẻ."
Là một lời chúc phúc rất tốt đẹp.
Tống Vân Hồi nhận lấy bánh trôi, nở nụ cười nói cảm ơn.
Chỗ này không tính là sáng lắm, ánh sáng của quảng trường bị các quầy bán hàng rong cha khuất, ánh sáng từ quầy hàng nhỏ lại không thể chiếu sáng mọi nơi, hai người có thể yên tâm to gan lớn mật mà vừa đi vừa ăn.
Trong đám đông tiến về phía trước, Tống Vân Hồi đưa viên bánh trôi cuối cùng đến bên miệng Tần Thư, sau đó nhắm đến một quầy hàng đậu hũ áp chảo.
Lại là khoảng thời gian xếp hàng dài đằng đẵng nhưng không hề nhàm chán.
Bên trên đậu hũ áp chảo được vẩy rất nhiều bột ớt màu đỏ, lúc ông chủ đưa đậu hũ tới, hết sức khí thế nói một câu:
"Chúc các cậu sang năm buôn may bán đắt!"
Hai người nhận lấy lời chúc.
Cứ thế sau vài lần luyện tập thực hành, Tống Vân Hồi đút Tần Thư ăn càng lúc càng thành thạo.
"Muốn uống chút gì không?"
Tống Vân Hồi theo thói quen muốn vuốt vuốt cằm, nhưng cằm đã bị khăn quàng cổ ngăn trở, chỉ có thể cào cào khăn quàng cổ, thoáng suy tư.
"Có hơi khát."
"Vậy tôi đi mua, ở đó đông người, cậu ở đây đợi tôi."
Tống Vân Hồi gật đầu: "Tôi sẽ không đi lung tung đâu, anh cứ yên tâm."
Ánh sáng yếu ớt khẽ chiếu xuống mặt mày cong cong của cậu.
Tần Thư xoay người rời đi, Tống Vân Hồi đứng tại chỗ nhìn dòng người qua lại, nhịn không được mà ngáp một cái.
Tần Thư vừa đi, bên cạnh cậu không còn ai khác, người đầu tiên muốn bắt chuyện cuối cùng cũng gom hết can đảm bước đến gần cậu.
Là một cô bé, tuổi tác không lớn, nói chưa được hai câu đã rời đi, nơi này khá tối, Tống Vân Hồi cũng không nhìn rõ mặt cô bé.
Sau đó là khoảng thời gian một mình yên tĩnh ngắn ngủi.
Lại một người đến phá vỡ phần yên tĩnh này.
"Xin hỏi cậu đến một mình sao?"
Một người mặc áo khoác dài đứng bên cạnh cậu, thái độ rất tự nhiên, tựa như chỉ là tùy ý đứng ở đây vậy.
Tống Vân Hồi trả lời ngắn gọn: "Không phải."
Lời ít ý nhiều.
Người đàn ông nhìn đôi mắt mơ hồ lập lòe giữa quang ảnh sáng tối của cậu, phát hiện đối phương trong đó dường như không có chút ý cười nào.
Khác hẳn với khi nhìn từ xa xa, đôi mắt cong cong lúc cười rộ lên giờ phút này lại hơi rũ xuống.
Hóa ra không phải người luôn mỉm cười cởi mở với tất cả mọi người.
Người đàn ông cũng không lùi bước, sau đó lại hỏi, "Cậu đang đợi bạn sao?"
Tống Vân Hồi ngắn gọn 'ừm' một tiếng.
Cậu không thích ứng phó với loại tình huống này lắm, nhưng vẫn có phép lịch sự căn bản nhất.
Đối phương nếu có EQ căn bản, hẳn là sẽ hiểu ý tứ của cậu.
Người đàn ông nói: "Tôi cũng đang đợi bạn tôi."
Anh ta vẫn không chùn bước, vẫn đang tìm tục tìm đề tài trò chuyện.
Tống Vân Hồi muốn ngáp, nhưng xuất phát từ phép lịch sự cậu bèn nhịn xuống, chỉ ngước mắt nhìn đám người.
"......Trông hộ xiên nướng đi."
"Một lẩu nhỏ nhanh lên......"
Tiếng hô inh ỏi của các quầy hàng nhỏ dần dần suy yếu, Tần Thư xách theo đồ trở về.
Đám đông qua lại không ngăn cản được tầm mắt của anh, anh đứng trong biển người, nhìn sang nơi vừa ròi đi không lâu giờ đây không chỉ có một người đang đứng.
Bên cạnh bóng dáng màu đỏ nọ còn có thêm một người khác.
Người đó vừa vặn đứng dưới ánh sáng, có thể nhìn thấy trên mặt người đó có đeo một cặp kính gọng vàng cùng ngũ quan tương đối ưu việt, có vẻ là một người rất thận trọng lịch sự.
Khoảnh khắc đó lời Diệp Mẫn nói lúc chiều như đang quanh quẩn bên tai anh.
Anh tiếp tục nhấc chân đi tới.
"......Cho nên nói bây giờ có rất nhiều......"
Nghe người bên cạnh nói chuyện, Tống Vân Hồi trước hết cúi đầu tùy ý kéo khăn quàng cổ xuống chút, lúc lại lần nữa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy trong đám đông xuất hiện một người.
Một bóng dáng rất quen thuộc.
Tống Vân thoáng ngước mắt, sau đó vươn tay vẫy vẫy, nở nụ cười.
Người đàn ông đang đứng dưới ánh sáng bên cạnh trong mắt chợt lóe qua một tia kinh diễm.
Những thay đổi trong cảm xúc của cậu ở góc độ của Tần Thư có thể thấy rõ mồn một.
Anh bước tới, đưa lý trà sữa đã cắm ống hút vào cho Tống Vân Hồi, nói:
"Nóng đó, làm ấm tay."
Tống Vân Hồi nhận lấy trà sữa, hai người hiển nhiên chuẩn bị rời đi cùng nhau.
Người đàn ông hỏi: "Có thể thêm WeChat không?"
Lần này đối phương đáp lời rất dứt khoát, đưa ra đáp án phủ định.
Cậu nói xong liền đi mất.
Tần Thư đứng cạnh cậu, hơi hơi quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng tại chỗ nọ, sau đó thu hồi tầm mắt.
Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, hai người cũng không nhắc lại nữa.
Người ở trung tâm quảng trường càng lúc càng nhiều.
Hai người rời khỏi phố ăn vặt, đập vào mắt đầu tiên chính là biển người không thấy biên giới đâu.
Trước đó bọn họ tạm thời đóng đô vừa ăn vừa chơi tại phố ăn vặt, thi thoảng sẽ đến nơi khác đi dạo một chút, lúc về đến trung tâm quảng trường thì đếm ngược chỉ còn lại hơn 20 phút.
20 phút không tính là dài lắm, đứng cùng Tần Thư thời gian trôi qua rất nhanh.
Dù sao vẫn còn Tiêu Tiêu Lạc.
Nhưng cảm thấy hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt đối với rất nhiều người, nên cậu cũng không móc di động ra vào lúc này.
Người càng lúc càng đông, cậu liếc nhìn xung quanh, cuối cùng cũng đành từ bỏ việc tìm kiếm hai người Diệp Mẫn.
Mãi đến khi xung quanh đứng đầy người, Tần Thư đưa tay về phía cậu, hơi cúi đầu nói:
"Nắm chặt tay tôi, đừng buông lỏng ra."
Bàn tay đang buông thỏng bên dưới của Tống Vân Hồi hơi nhúc nhích, cuối cùng cũng chạm vào tay Tần Thư.
Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, đối phương ngay lập tức nắm chặt lấy tay cậu.
Một phút đếm ngược cuối cùng bắt đầu.
Tống Vân Hồi ngẩng đầu, nhìn thấy màn hình lớn ở trung tâm bắt đầu đếm ngược từng giây.
Trong biển người dần dần vang lên những tiếng đếm theo khẽ khẽ, sau đó từ từ to lên.
Mãi đến 10 giây cuối cùng, âm thanh của biển người đột nhiên tăng vọt.
Tống Vân Hồi đứng trong biển người, lắng nghe âm thanh đếm số xung quanh, đôi mắt thoáng mở to, có hơi ngạc nhiên, còn có chút không hiểu.
Cậu đang suy nghĩ xem lý do và ý nghĩa của việc làm này là gì.
"10"
"9"
"8"
......
"Không cần lý do nào khác, chỉ cần có thể giải bày cảm xúc ra là được."
"1"
Khoảnh khắc giao thoa giữa giây cuối cùng và giây đầu tiên, Tần Thư nói với cậu: "Năm mới vui vẻ."
Nháy mắt, pháo hoa rực rỡ bỗng nổ tung trên bầu trời.
[Không ngờ tới Sữa Đậu Nành vậy mà lại là cựu sinh viên của đại học A, đã vậy còn là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc nữa chớ ố mài gót, quả nhiên người ưu tú thì làm gì cũng ưu tú QAQ]
[Giọng Sữa Đậu Nành hay quãi đạn! Mau tới đây phát điên cùng tui đi! Tui đã tua đi tua lại đoạn audio của Sữa Đậu Nành rất rất nhiều lần luôn ớ!! Chỉ muốn Sữa Đậu Nành chỉ cần Sữa Đậu Nành!]
[Không đúng nha chư vị! Hay thì hay thật đấy, nhưng các vị không cảm thấy chất giọng này rất quen tai sao? Không cảm thấy sao không cảm thấy sao?]
[Ờm nghe khá giống vị đỉnh lưu đã lui giới nào đó, nhưng sao có thể chứ muahaha, pass]
[Tui biết rồi! Giống Sữa Đậu Nành á (Ý tui là Sữa Đậu Nành livestream kia kìa)]
[+1 thím lầu trên! Lần đầu nghe đã thấy cực kỳ giống cực kỳ quen tai luôn! (Một bé fan cuồng nhiệt chăm chỉ xem livstream của Sữa Đậu Nành and ghi màn hình lại để ôm nghe mỗi đêm cho hay)]
[Tui ngáo đá luôn rồi, tui còn tưởng rằng là sự kết hợp hoàn hảo đến từ vị trí của hai Sữa Đậu Nành, nhưng thực ra lại là sự kết hợp hoàn hảo giữa acc chính và acc phụ của người ta]
[Thảo nào thái độ của Bạch thần lúc đụng phải cậu ấy trên livestream dạo trước lại kỳ lạ như vậy! Bạch thần chắc chắn đã nhận ra rồi!]
Một đoạn video gộp lại không quá 50 từ, nhưng các Sherlock Holmes online vẫn đào ra được manh mối, bắt đầu lùng sục ghi màn hình livestream của Sữa Đậu Nành.
Sữa Đậu Nành không ngon xưa nay live chưa bao giờ sử dụng máy biến âm, phòng live cũng không qua xử lý hậu kỳ như các tác phẩm điện ảnh, dù rằng có hơi không chuẩn, nhưng so ra vẫn còn rõ chán.
Giọng nói của cả hai cực kỳ giống nhau, chỉ có ngữ điệu là hơi khác một xíu, một bên rất nhẹ nhàng ôn nhu, một bên lại hơi đàng hoàng trịnh trọng do đang thu hình cho video tuyên truyền trường học.
Nhưng dù thế nào đi nữa, không ai có thể che giấu lương tâm mà bảo rằng hai giọng nói này khác nhau.
[Đạ mú! Nếu sớm biết Sữa Đậu Nành uống không ngon là Sữa Đậu Nành không ngon, tui chắc chắc sẽ ngổi xổm ở phòng livestream mỗi ngày luôn hu hu hu, đã bỏ lỡ quá nhiều rùi]
[Giỏi lắm, khá lắm, tốt lắm, tui đã lượn đi xem lại cái live cậu ấy kết nối với Tiểu Bạch, Sữa Đậu Nành đúng là rất biết giả vờ, giả vờ như thật luôn! Xem mà thật sự cho rằng cả hai là người dưng nước lã không á, thậm chí còn không bằng người dưng]
[Cho nên khi nào Sữa Đậu Nành mới live tiếp dạ?]
[Năm sau nhé các anh chị em, nhưng tối nay có thể ngồi xổm chờ đợi bài hát mới ra lò đấy, theo như giờ giấc cõi âm mà cậu ấy nói, nói không chừng là 12 giờ đấy]
[Ờ ha! Bài hát mới! (Bài Ca xx) (-.-!!!)]
[Tui có linh cảm tên bài hát mới lần này có thể sẽ 'bùng nổ' hơn ó]
Trên mạng đang thảo luận sôi nổi, Sữa Đậu Nành trong hiện thực lại đang nỗ lực vắt óc nghĩ cái cớ sao cho hợp lý.
Nguyên nhân là do sau khi Diệp Mẫn biết đầu đuôi câu chuyện, muốn giải cứu mấy giải thưởng kia của cậu thoát khỏi bóng tối.
"Mấy thứ đó đều là minh chứng cho sự nỗ lực của con, đạt được điều gì, thu hoạch được gì, quanh năm suốt tháng dù thế nào cũng phải có bằng chứng chân thật chứ."
Hoạt động gia đình xem phim tạm thời gác sang một bên, Diệp Mẫn bắt đầu xắn tay áo lên, cảm thấy có hơi lạnh lại thoáng buông xuống một chút, nói, "Nhân lúc còn chưa sang năm mới, trong tủ trống trải như vậy, vừa hay có thể lôi chúng ra xếp vào trong để chúng nhìn thấy ánh sáng."
Tống Vân Hồi muốn nói không cần phiền phức như vậy, để trong thùng các tông là được rồi.
Cậu giữ mấy thứ này lại chỉ đơn thuần vì không thể tặng đi, ném đi cũng không ổn lắm, vì thế tạm thời bảo lưu chúng trong bóng tối.
Nhưng thái độ của Diệp Mẫn dường như rất kiên quyết, Tần Kiến Viễn cũng ủng hộ quyết định của bà.
Diệp Mẫn hỏi: "Mấy giải thưởng khác ở đâu?"
"......Phòng chứa vật dụng linh tinh ạ."
Tống Vân Hồi như lơ đãng nói: "Con nhớ của Tần Thư cũng ở đó."
Muốn chết thì cùng chết.
Tần Thư cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy Tống Vân Hồi ngẩng đầu cười với anh.
Một nụ cười rất bí ẩn, mang theo ý tứ chơi xấu.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mũ lông nhung của cậu.
Mũ rất mềm, vừa chạm nhẹ đã lún xuống, sau khi rút tay lại đàn hồi trở lại.
"Của bé Thư cũng ở đó?"
Diệp Mẫn nhìn tủ kính trống rỗng, sau đó gật đầu, "Vừa khéo, đều đặt hết vào trong đi."
Vì thế hoạt động gia đình buổi chiều đổi thành chuyển đồ ra khỏi phòng chứa vật dụng linh tinh.
Có thể thấy Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn rất ít khi động tay động chân làm việc, động tác rất vụng về, nhưng vẫn nhìn ra được họ rất nỗ lực.
Cuối cùng chủ lực chính vẫn là Tần Thư.
Lúc bọn họ chỉnh lý đồ đạc có thói quen làm dấu nên việc tìm kiếm hai cái thùng các tông kia không hề khó, tiếp đó chỉ cần lấy từng đồ vật bên trong ra là được.
Chỉ là có hơi nhiều, lại còn lộn xộn.
Lộn xộn là chỉ đồ vật trong thùng các tông của Tống Vân Hồi.
Cậu không cảm thấy cúp và những thứ khác khác nhau chỗ nào, hễ là đồ có thể nhét vào cậu đều nhét vào tất, mấy cái cúp đều bị chôn vùi trong đống đồ linh tinh này.
Lúc Tống Vân Hồi nhất thời chết tâm thì Tần Thư đã bắt tay vào làm.
Anh làm những việc này hình như rất thành thạo.
Phát hiện chỗ này gần như không giúp được gì, Tống Vân Hồ liền quay sang bên khác, mở thùng của Tần Thư ra.
Bên Tần Thư không nhét lộn xộn như bên cậu, thùng các tông của Tần Thư nhìn qua rất gọn gàng, bên trong chứa không ít đồ, bên trên đại khái đều là cúp, có cái dùng hộp đựng, không nhìn rõ hình dạng bên trong, có cái không có hộp, lộ hẳn hình dạng ra bên ngoài, nhưng ít nhất bên cạnh cũng có một lớp ngăn cách, không phải chịu đè ép.
Đóng phim nhiều năm như vậy, đối phương đã giành được không ít cúp.
Bên Tần Thư không giúp đỡ được gì, vì thế hai người Diệp Mẫn cũng theo qua bên này.
Tiện tay kéo cái đệm lót qua, ba người ngồi trên đất lấy lần lượt lấy từng món ra.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn không hiểu, Tống Vân Hồi liển giảng giải lần lượt chiếc cúp nào tương ứng với giải thưởng nào cho họ nghe.
Ba người trò chuyện nửa ngày trời, cuối cùng cũng lấy hết cúp ra, bọn họ bắt đầu chuyển ra ngoài.
Trưng bày vào tủ kính không phải công việc quá khó.
Nói tóm lại bốn người đều dành cả buổi chiều ở đây.
Xử lý xong gian phòng chứa vật dụng linh tinh và tủ thủy tinh, bọn họ cuối cùng cũng có thể ngồi lên sofa nghỉ ngơi.
Tống Vân Hồi đang chơi với mèo nhỏ, Tần Thư vẫn nhớ nhiệm vụ trước đó, vẫn đang tìm phim, ánh mắt của hai người còn lại không ngừng phiêu diêu bên chỗ tủ kính.
Hôm nay nắng đẹp, tủ kính vốn đã sáng sủa nay có thêm đồ đạc bên trong, lại càng thêm phản quang xán lạn dưới dưới ánh nắng mặt trời.
Có thể là do bầu không khí đón năm mới, cũng có thể đơn thuần chỉ là muốn nghịch ngợm một chút, trước đó bọn họ đã treo rất nhiều vật dụng trang trí trong nhà, màu sắc rực rỡ, trông rất hài hòa với ánh sáng của tủ kính.
Ánh mắt Diệp Mẫn phiêu diêu, bất giác phiêu đến trên tủ.
Lúc này bà mới phát hiện bên trên còn có một khung ảnh.
Là một khung ảnh màu trắng.
Bên trong là bức ảnh bà chưa từng thấy qua, hai chú khủng long lớn hai bên và một chú khủng long nhỏ ở giữa.
Khủng long nhỏ là Cam Tử, chỉ đội một chiếc mũ trùm đầu khủng long nhỏ chuyên dụng cho mèo con, ánh mắt vẫn rất tò mò chăm chú nhìn ống kính.
Vừa thấy bà liền hỏi ngay: "Bức ảnh kia là chụp lúc nào thế?"
"Chụp lúc nào à......"
Tống Vân Hồi xoa xoa cằm, suy tư một chốc, "Đã lâu rồi ạ."
Bọn họ có quá nhiều ảnh chụp chung, không nhớ rõ cụ thể là lúc nào nữa.
Cậu chỉ nhớ khung ảnh này là hàng đặt làm riêng sau khi Diệp Mẫn gửi gói hàng cho bọn họ, lúc đó cậu và Tần Thư cùng nhau quét dọn nhà cửa nhân tiện đặt nó ở đây.
Diệp Mẫn chân thành nói: "Muốn ảnh gốc, dì còn thiếu một hình nền trò chuyện."
Vì thế Tống Vân Hồi liền cúi đầu lướt điện thoại một lúc, sau đó nhìn Tần Thư nói: "Ở chỗ Tần Tiểu Thư ạ."
Từ khi gặp nhau đến nay, ảnh chụp chung của họ ngày càng nhiều, dùng cả hai điện thoại chụp, đã không còn phân rõ tấm nào nằm ở điện thoại nào nữa rồi.
Đang nói chuyên, cậu lại tiện tay chụp cho Cam Tử một bức.
Vẫn là một bé mèo rất đáng yêu.
Nhận được ảnh Tần Thư gửi đến, Diệp Mẫn năm lần bảu lượt ngắm nghía điện thoại trong tay, vui vẻ mỉm cười hồi lâu, bỗng nhớ đến gì đó, bèn hỏi:
"Mẹ nghe người khác nói tối này trong thành phố có hoạt động đón giao thừa, nghe đâu rất nhiều người, các con có muốn đi xem không?"
Bà sờ mặt nói, "Đã nhiều năm rồi dì chưa từng tham gia, rất muốn đi thử."
Tuy là một câu hỏi nhưng gương mặt bà lại tràn đầy mong đợi.
Tần Kiến Viễn ngồi bên cạnh: "......"
Hôm nay bọn họ vốn không có kế hoạch nào, dự định sẽ làm ổ trong nhà đón một cái Tết giản dị mộc mạc, nếu bà đã đưa ra đề xuất, bọn họ làm gì có cửa từ chối.
Không nghi ngờ gì nữa chuyện này cứ quyết định như vậy.
Xế nhiều hôm nay đã tốn không ít thời gian chuyển đồ, sau khi xem xong một bộ phim, bọn họ chỉ cần sửa soạn lại một chút là có thể ra cửa.
Tống Vân Hồi đang mặc đồ ngủ, vì thế lên lầu thay đồ, Tần Thư tạm thời không làm gì.
Đợi sau khi đối phương lên lầu, Diệp Mẫn ngay lập tức sáp tới gần, chọt chọt cánh tay anh, thấp giọng nói:
"Mẹ đã tìm cho con cơ hội rồi, tự con sớm quyết định cho tốt đi."
"Điều kiện của nhóc Vân người tốt như thế, chắc chắn có người theo đuổi," Bà nhìn lên lầu, nói, "Bây giờ nhà cửa của nhóc Vân vẫn chưa sửa sang xong, đợi đến khi sửa sang xong rồi thằng bé liền đi mất, đến lúc đó nếu thằng bé muốn yêu đương, nói không chừng con cứ vậy nhìn người ta đưa người về nhà đấy."
Đến lúc đó nói không chừng còn phải mỉm cười chào hỏi, nói câu chúc mừng.
Diệp Mẫn thở dài một hơi.
Càng nghĩ càng thấy thương con giai nhà mình.
Tần Thư: "......"
Tần Kiến Viễn bình thường không nói nhiều, nhưng lúc này cũng phải nói vài lời:
"Mẹ con dạo trước còn đang xem xét có đối tượng nào phù hợp với Vân Hồi không đó, nhân lúc bây giờ bà ấy còn đang giúp đỡ, con nên nắm chắc cơ hội đi, nói không chừng ngày nào đó bà ấy làm phản thì ba cũng chịu."
Phản ứng đầu tiên của Diệp Mẫn là dời tầm mắt, sau đó lại chuyển trở về.
Bà không phản bác lại.
Bà quả thật hy vọng Tần Tiểu Thư có thể theo đuổi được người mình thích, cũng luôn xem Tống Vân Hồi như người trong nhà, còn muốn một ngày nào đó đối phương sẽ gọi bà bằng một xưng hô khác ngoại trừ 'dì Diệp'.
Nhưng với tư cách là bạn của Hứa Văn Huệ, nếu Tống Vân Hồi và Tần Thư không có khả năng, bà cũng phải giúp tìm một người đáng tin cậy.
Tần Thư: "......"
Tần Thư trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Con biết."
Anh nói xong cũng lên lầu theo.
Anh lên lầu lấy áo khoác, rất nhanh, lúc xuống lầu lần nữa vẫn chưa thấy Tống Vân Hồi đâu.
Hai người Diệp Mẫn cũng đã về phòng thay quần áo.
Đợi đến khi Tống Vân Hồi xuống lầu, trong phòng khách an tĩnh chỉ có một mình Tần Thư......à còn một bé mèo ú nu nào đó nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Thư đang ôm Cam Tử trong lòng ngước mắt, sau đó con ngươi khẽ động, nháy mắt dời đi ngay.
Tống Vân Hồi vừa xuống lầu vừa đấu tranh với chiếc khăn quàng cổ lớn màu trắng trên cổ.
Cậu mặc chiếc áo khoác màu đỏ đô mà Diệp Mẫn đã mua cho cậu trước đây, phối với khăn quàng cổ trắng, rất thích hợp mặc vào dịp này.
Có lẽ lúc đeo khăn quàng cổ tốc độ có hơi nhanh nên đầu tóc cậu bù xù vểnh lên, giống như vừa ngủ dậy vậy.
Bước đến bên cạnh Tần Thư ngồi xuống, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng xử lý xong khăn quàng cổ của mình, cậu hỏi: "Hai người dì Diệp cũng đi thay đồ rồi à?"
Tần Thư gật đầu, ánh mắt quét qua gương mặt bị khăn quàng cổ che khuất phân nửa của cậu.
Tống Vân Hồi duỗi thẳng tay, nghiêng người động đậy, hỏi anh: "Kỳ quái không?"
Thoáng khựng lại một xíu, anh đáp: "Không kỳ quái, rất đẹp."
Lời anh nói là thật.
Đối phương rất hợp với màu sắc nhiệt liệt thế này.
Nhìn qua cả người đều tươi tắn sống động hẳn lên, có hơi không dời mắt được.
"Vậy thì tốt."
Tống Vân Hồi ôm lấy Cam Tử tự giác cọ tới, vùi mình vào sofa, đôi mắt thoải mái nheo lại.
Đợi đến khi hai người Diệp Mẫn thay đồ xong trở ra, nhìn thấy hai người đang ngồi trên sofa, đôi mắt Diệp Mẫn liền sáng lên, tiếp đó khen lấy khen để một trận.
"Đẹp đẹp đẹp!"
Sau khi khen lấy khen để mấy tiếng 'đẹp' không ngớt, Diệp Mẫn lon ton chạy đến gần Tống Vân Hồi, cách một lớp khăn quàng cổ mà xoa xoa nặn nặn mặt cậu, cười đến hai mắt cong cong, "Nhóc Vân nhà dì đúng là quá đẹp!"
Tống Vân Hồi ngồi trên sofa bị xoa xoa nặn nặn một trận cũng không phản kháng, chỉ là bàn tay đang vuốt ve đầu Cam Tử hơi khựng lại, dẫn đến mèo nhỏ không hài lòng mà kêu 'miao miao' trong lòng cậu.
Bọn họ cuối cùng cũng dám ra ngoài lúc trời vẫn chưa tối.
Đợi đến khi bọn họ vào thành phố thì sắc trời đã dần dần ngả tối.
Đường trong thành phố rõ ràng đông đúc hơn nhiều.
Xe đi được một đoạn thì không thể tiến lên trước được nữa, chỉ có thể tìm một nơi dừng lại, xuống xe ở đây.
Nơi này cách đích đến vẫn còn một khoảng, Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đúng lúc muốn đi dạo xung quanh, vì thế vui vẻ xuống xe.
Tống Vân Hồi không nhúc nhích, cậu ở lại cùng Tần Thư tìm chỗ đậu xe.
Diệp Mẫn vẫy vẫy tay, nói: "Vậy bọn mẹ thong thả đi dạo trước nhé, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho các con sau."
Tống Vân Hồi cũng vẫy vẫy tay.
Trước đó Diệp Mẫn nói người tới tham gia nhiều quả thật không nói ngoa.
Đường xá xung quanh đều đậu đầy xe, đợi đến khi hai người tìm được chỗ đậu xe thì trời đã hoàn toàn tối xuống.
Ánh đèn thành phố sáng lên, các màn hình lớn trên những tòa cao ốc cũng đồng thời sáng lên, bên trên đều viết những lời chúc phúc và kỳ vọng vào năm sau.
Chung quanh là đoàn người đông đúc, hoàn cảnh tối tăm rất tốt để bảo hộ con người, Tống Vân Hồi có thể tùy tiện ngẩng mặt lên khỏi khăn quàng cổ.
- -Sau đó lại vùi trở về.
Nói thật thì có hơi lạnh.
Tần Thư đi bên cạnh thoáng nhìn cậu, chỉ một cái nhìn Tống Vân Hồi liền hiểu được ngay ý đối phương.
Cậu thuần thục nhét tay vào túi áo ấm áp của anh.
Thoải mái quá.
Hoạt động đón giao thừa lần này diễn ra tại một quảng trường, quảng trường thuộc dạng trũng xuống. Bọn họ đứng ở chỗ cao vừa vặn có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng choang nơi đó.
Không ít người đi lướt ngang qua họ, sau đó đi từng bước xuống.
Hai người cũng xuống theo.
Gió lạnh thẳng tắp phả vào mặt, thổi qua khiến tóc tai hơi vểnh lên.
Cũng có thể là lần đầu tiên đến nơi này, một tay còn đang nhét trong túi Tần Thư, Tống Vân Hồi không cảm thấy lạnh lắm.
Đường xuống quảng trường người đông nhưng lại không có đèn, phần lớn ánh sáng đều dựa vào điện thoại di động.
Rất náo nhiệt.
Bình thường đêm đông không mấy ai ra ngoài, bây giờ thì đông nghịt người.
Bước xuống cầu thang, lúc chân chính đến quảng trường, cậu mới trực tiếp cảm nhận được sự nhộn nhịp trên quảng trường một cách rõ ràng.
Bên rìa quảng trường đã lên đèn, ánh đèn xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống, để lại những vệt sáng loang lổ trên thân người.
Trung tâm quảng trường hơi trống trải, chính giữa có một màn hình điện tử siêu to khổng lồ, bên trên là thời gian đếm ngược.
Còn hơn hai tiếng nữa là năm nay kết thúc.
Bên rìa quảng trường là đủ loại các quầy ăn vặt xếp thành hàng ngang, mùi thơm tung bay tứ phía trong không khí.
Quầy hàng đầu tiên là bánh trôi đậu đỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút tản ra trong không trung, làm mờ đi những ngọn đèn trắng ấm áp treo bên trên, phía trước có không ít người vây quanh.
Không cần Tống Vân Hồi nói, Tần Thư đã tự giác dắt cậu đi xếp hàng.
Nhấc nhấc khăn quàng cổ lên, Tống Vân Hồi hỏi:
"Hai người dì Diệp bây giờ đang ở đâu thế, có cần mua hai phần cho bọn họ không?"
Tần Thư lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, sau đó nói:
"Bọn họ đang đi chơi rồi, bảo chúng ta cứ tư từ dạo."
Tống Vân Hồi đáp 'ok'.
Bánh trôi đậu đỏ có hơi chậm, cách một lúc mới tiến lên trước được một bước, chỉ có thể kiên nhẫn xê dịch.
Tần Thư dịch theo hàng người.
Trước đây anh rất hiếm khi làm những chuyện tốn thời gian như xếp hàng này.
Nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn thích ứng rồi.
Bên cạnh có một người cùng chờ đợi, việc xếp hàng đã không còn là hành vi vô nghĩa tốn thời gian nữa.
Lúc sắp đến lượt anh, Tống Vân Hồi suy xét tỉ mỉ một hồi, sau đó bàn bạc với anh, quyết định mua một phần là được.
Phía sau còn rất nhiều quầy hàng chưa thử qua, nếu mỗi người một phần bánh trôi, đoán chừng bọn họ chỉ đành dừng bước tại đây.
Bà chủ là một bác gái hơi mũm mĩm, tay chân lanh lẹ, trong sạp hàng nóng hầm hập chưa từng nghỉ ngơi một giây nào, trong đêm đông lạnh giá vậy mà bà lại toát ra một thân mồ hôi vì nóng.
Bánh trôi đang nấu nên cần chút thời gian.
Tống Vân Hồi kiên nhẫn chờ đợi, nhìn bánh trôi lăn lộn trên dưới trong nồi.
Mãi đến khi bánh trôi nổi lên, bà chủ liền múc bánh trôi ra đóng hộp tỉ mỉ đưa cho cậu, mỉm cười nói với hai người:
"Chúc hai người đoàn viên vui vẻ."
Là một lời chúc phúc rất tốt đẹp.
Tống Vân Hồi nhận lấy bánh trôi, nở nụ cười nói cảm ơn.
Chỗ này không tính là sáng lắm, ánh sáng của quảng trường bị các quầy bán hàng rong cha khuất, ánh sáng từ quầy hàng nhỏ lại không thể chiếu sáng mọi nơi, hai người có thể yên tâm to gan lớn mật mà vừa đi vừa ăn.
Trong đám đông tiến về phía trước, Tống Vân Hồi đưa viên bánh trôi cuối cùng đến bên miệng Tần Thư, sau đó nhắm đến một quầy hàng đậu hũ áp chảo.
Lại là khoảng thời gian xếp hàng dài đằng đẵng nhưng không hề nhàm chán.
Bên trên đậu hũ áp chảo được vẩy rất nhiều bột ớt màu đỏ, lúc ông chủ đưa đậu hũ tới, hết sức khí thế nói một câu:
"Chúc các cậu sang năm buôn may bán đắt!"
Hai người nhận lấy lời chúc.
Cứ thế sau vài lần luyện tập thực hành, Tống Vân Hồi đút Tần Thư ăn càng lúc càng thành thạo.
"Muốn uống chút gì không?"
Tống Vân Hồi theo thói quen muốn vuốt vuốt cằm, nhưng cằm đã bị khăn quàng cổ ngăn trở, chỉ có thể cào cào khăn quàng cổ, thoáng suy tư.
"Có hơi khát."
"Vậy tôi đi mua, ở đó đông người, cậu ở đây đợi tôi."
Tống Vân Hồi gật đầu: "Tôi sẽ không đi lung tung đâu, anh cứ yên tâm."
Ánh sáng yếu ớt khẽ chiếu xuống mặt mày cong cong của cậu.
Tần Thư xoay người rời đi, Tống Vân Hồi đứng tại chỗ nhìn dòng người qua lại, nhịn không được mà ngáp một cái.
Tần Thư vừa đi, bên cạnh cậu không còn ai khác, người đầu tiên muốn bắt chuyện cuối cùng cũng gom hết can đảm bước đến gần cậu.
Là một cô bé, tuổi tác không lớn, nói chưa được hai câu đã rời đi, nơi này khá tối, Tống Vân Hồi cũng không nhìn rõ mặt cô bé.
Sau đó là khoảng thời gian một mình yên tĩnh ngắn ngủi.
Lại một người đến phá vỡ phần yên tĩnh này.
"Xin hỏi cậu đến một mình sao?"
Một người mặc áo khoác dài đứng bên cạnh cậu, thái độ rất tự nhiên, tựa như chỉ là tùy ý đứng ở đây vậy.
Tống Vân Hồi trả lời ngắn gọn: "Không phải."
Lời ít ý nhiều.
Người đàn ông nhìn đôi mắt mơ hồ lập lòe giữa quang ảnh sáng tối của cậu, phát hiện đối phương trong đó dường như không có chút ý cười nào.
Khác hẳn với khi nhìn từ xa xa, đôi mắt cong cong lúc cười rộ lên giờ phút này lại hơi rũ xuống.
Hóa ra không phải người luôn mỉm cười cởi mở với tất cả mọi người.
Người đàn ông cũng không lùi bước, sau đó lại hỏi, "Cậu đang đợi bạn sao?"
Tống Vân Hồi ngắn gọn 'ừm' một tiếng.
Cậu không thích ứng phó với loại tình huống này lắm, nhưng vẫn có phép lịch sự căn bản nhất.
Đối phương nếu có EQ căn bản, hẳn là sẽ hiểu ý tứ của cậu.
Người đàn ông nói: "Tôi cũng đang đợi bạn tôi."
Anh ta vẫn không chùn bước, vẫn đang tìm tục tìm đề tài trò chuyện.
Tống Vân Hồi muốn ngáp, nhưng xuất phát từ phép lịch sự cậu bèn nhịn xuống, chỉ ngước mắt nhìn đám người.
"......Trông hộ xiên nướng đi."
"Một lẩu nhỏ nhanh lên......"
Tiếng hô inh ỏi của các quầy hàng nhỏ dần dần suy yếu, Tần Thư xách theo đồ trở về.
Đám đông qua lại không ngăn cản được tầm mắt của anh, anh đứng trong biển người, nhìn sang nơi vừa ròi đi không lâu giờ đây không chỉ có một người đang đứng.
Bên cạnh bóng dáng màu đỏ nọ còn có thêm một người khác.
Người đó vừa vặn đứng dưới ánh sáng, có thể nhìn thấy trên mặt người đó có đeo một cặp kính gọng vàng cùng ngũ quan tương đối ưu việt, có vẻ là một người rất thận trọng lịch sự.
Khoảnh khắc đó lời Diệp Mẫn nói lúc chiều như đang quanh quẩn bên tai anh.
Anh tiếp tục nhấc chân đi tới.
"......Cho nên nói bây giờ có rất nhiều......"
Nghe người bên cạnh nói chuyện, Tống Vân Hồi trước hết cúi đầu tùy ý kéo khăn quàng cổ xuống chút, lúc lại lần nữa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy trong đám đông xuất hiện một người.
Một bóng dáng rất quen thuộc.
Tống Vân thoáng ngước mắt, sau đó vươn tay vẫy vẫy, nở nụ cười.
Người đàn ông đang đứng dưới ánh sáng bên cạnh trong mắt chợt lóe qua một tia kinh diễm.
Những thay đổi trong cảm xúc của cậu ở góc độ của Tần Thư có thể thấy rõ mồn một.
Anh bước tới, đưa lý trà sữa đã cắm ống hút vào cho Tống Vân Hồi, nói:
"Nóng đó, làm ấm tay."
Tống Vân Hồi nhận lấy trà sữa, hai người hiển nhiên chuẩn bị rời đi cùng nhau.
Người đàn ông hỏi: "Có thể thêm WeChat không?"
Lần này đối phương đáp lời rất dứt khoát, đưa ra đáp án phủ định.
Cậu nói xong liền đi mất.
Tần Thư đứng cạnh cậu, hơi hơi quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng tại chỗ nọ, sau đó thu hồi tầm mắt.
Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, hai người cũng không nhắc lại nữa.
Người ở trung tâm quảng trường càng lúc càng nhiều.
Hai người rời khỏi phố ăn vặt, đập vào mắt đầu tiên chính là biển người không thấy biên giới đâu.
Trước đó bọn họ tạm thời đóng đô vừa ăn vừa chơi tại phố ăn vặt, thi thoảng sẽ đến nơi khác đi dạo một chút, lúc về đến trung tâm quảng trường thì đếm ngược chỉ còn lại hơn 20 phút.
20 phút không tính là dài lắm, đứng cùng Tần Thư thời gian trôi qua rất nhanh.
Dù sao vẫn còn Tiêu Tiêu Lạc.
Nhưng cảm thấy hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt đối với rất nhiều người, nên cậu cũng không móc di động ra vào lúc này.
Người càng lúc càng đông, cậu liếc nhìn xung quanh, cuối cùng cũng đành từ bỏ việc tìm kiếm hai người Diệp Mẫn.
Mãi đến khi xung quanh đứng đầy người, Tần Thư đưa tay về phía cậu, hơi cúi đầu nói:
"Nắm chặt tay tôi, đừng buông lỏng ra."
Bàn tay đang buông thỏng bên dưới của Tống Vân Hồi hơi nhúc nhích, cuối cùng cũng chạm vào tay Tần Thư.
Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, đối phương ngay lập tức nắm chặt lấy tay cậu.
Một phút đếm ngược cuối cùng bắt đầu.
Tống Vân Hồi ngẩng đầu, nhìn thấy màn hình lớn ở trung tâm bắt đầu đếm ngược từng giây.
Trong biển người dần dần vang lên những tiếng đếm theo khẽ khẽ, sau đó từ từ to lên.
Mãi đến 10 giây cuối cùng, âm thanh của biển người đột nhiên tăng vọt.
Tống Vân Hồi đứng trong biển người, lắng nghe âm thanh đếm số xung quanh, đôi mắt thoáng mở to, có hơi ngạc nhiên, còn có chút không hiểu.
Cậu đang suy nghĩ xem lý do và ý nghĩa của việc làm này là gì.
"10"
"9"
"8"
......
"Không cần lý do nào khác, chỉ cần có thể giải bày cảm xúc ra là được."
"1"
Khoảnh khắc giao thoa giữa giây cuối cùng và giây đầu tiên, Tần Thư nói với cậu: "Năm mới vui vẻ."
Nháy mắt, pháo hoa rực rỡ bỗng nổ tung trên bầu trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương