Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Quyển 2 - Chương 18



Trừ Đỗ Khâm ra, tất cả những người khác đều chỉ đứng xem, hoàn toàn không có ý định ra tay hỗ trợ. Xem ra con rắn kia chỉ cần mình Đỗ Khâm là đủ xử lý rồi. Thước Cần nhẹ nhàng thở ra một hơi, trèo xuống khỏi người Thiều Khuynh Tri, nấp sau lưng y làm công tác tinh thần cho vị đồng nghiệp đang anh dũng chiến đấu phía trước.”Thân ái~~! Cố lên, tôi tin vào anh~~!”

Khóe miệng Đỗ Khâm giật giật. So với con rắn lớn hung bạo trước mặt, Đỗ quản lý càng muốn xông đến đập chết Thước Cần hơn.

Đỗ Khâm linh hoạt tránh né công kích của Ba xà, đồng thời cản trở nó tiếp tục đi tới. Ba xà không chiếm được lợi thế, càng lúc càng tức giận, thân thể nó lay động kịch liệt, mặt đất càng lúc càng rung lên.

Hai hàm răng của Thước Cần va lập cập vào nhau, suýt thì cắn phải lưỡi, “Tôi tôi tôi nói này, anh có cảm thấy càng ngày càng rung rung rung rung nhiều hơn không…”

Thiều Khuynh Tri không trả lời, đẩy hắn ra sau lưng mình, sắc mặt thoáng chốc trở nên nghiêm trọng. Ninh Cửu Nguyệt và La Vũ cũng bắt đầu vào tư thế phòng bị.

Đột nhiên trong rừng truyền đến từng đợt âm thanh rào rào, có tiếng như cành cây bị đạp gãy vang lên. Thước Cần nhón chân nhòm qua vai Thiều Khuynh Tri, trong bụi cỏ bất thình lình nhảy ra một con hổ lớn vằn hoa đuôi trâu, đứng sau lưng Ba xà. Nó há cái miệng rộng đỏ lòm, phát ra tiếng gầm vô cùng giận dữ:

“Gâu gâu!”

Thước Cần: “……”

Người anh em à mày có cầm nhầm lời thoại không đấy, xuất hiện kinh tâm động phách như thế xong sủa gâu gâu là thế quái nào?! Sao đột nhiên từ phim hành động lại biến thành hài kịch thế này?!!!

Thước Cần còn đang mải oán giận con hổ kia tác phong cực kỳ không chuyên nghiệp, đột nhiên một trận gió lớn kỳ lạ thổi mạnh tới, quét bay lá cây đập vào mặt hắn.

“Phì phì.” Thước Cần vội vàng gạt lá cây dính đầy trên mặt xuống, mở mắt ra lại phát hiện sắc trời đã tối sầm. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên đỉnh đầu bọn họ, một con gà lông trắng khổng lồ đang lượn đi lượn lại, nhưng chân nó không giống chân gà, lại còn mọc ra thêm hai cái móng hổ, nhìn thế nào cũng thấy còn sắc hơn móng của con hổ ngu xuẩn ban nãy.

“La Vũ, ngăn con Trệ kia lại (1). Cửu Nguyệt, Kỳ tước giao cho cô (2).” Thanh âm của Thiều Khuynh Tri vẫn vững vàng như cũ.

La Vũ lùi lại vài bước, hai tay mở ra, đầu ngón tay lập tức bùng lên hai ngọn lửa đỏ. Từng đốm lửa rơi như mưa trên mặt đất, nhanh chóng khuếch tán theo hình vòng cung, lấy La Vũ làm trung tâm mà tản dần ra, biến thành một vòng tròn hoàn hảo. Hai tay La Vũ vung lên, ngọn lửa lập tức dâng lên cao ba thước, tạo thành một bức tường lửa cháy rừng rực, vây hãm toàn bộ trận hỗn chiến bên trong. Nhiệt độ ở hiện trường thoáng chốc tăng lên nóng vô cùng, Thước Cần đứng ở sau lưng Thiều Khuynh Tri cũng không chịu được lùi về sau tránh né.

Đỗ Khâm liếc mắt nhìn về phía sau, phát hiện bức tường lửa đã dựng lên, liền hét lớn một tiếng, cơ thể nhanh chóng căng lên, áo trên người rách toang thành từng mảnh.

Thước Cần kích động bước lên trước hai bước, há hốc mồm không ngậm lại được. Mẹ mẹ mẹ ơi, đây là chuẩn bị biến hình thành siêu xayda à!!!

Thân thể Đỗ Khâm chỉ trong vài giây đã bạo phát dài ra hơn ba mét, trên da dần dần xuất hiện một lớp vảy cứng, ba đôi cánh đen to lớn giang rộng trên lưng, hai chân đã hoàn toàn biến mất, phía dưới chỉ còn lại một cái đuôi rắn thật dài giống như đuôi của con Ba xà ở phía đối diện.

Con mẹ nó hình tượng này cũng quá hung tàn rồi!

Đỗ Khâm siết chặt nắm tay, quát lớn một tiếng, một quyền mang theo phong bạo đập thẳng về phía đầu Ba xà.

Ngay cả Thước Cần đứng ngoài cũng nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn. Ba xà lung lay thân thể khổng lồ, nện thật mạnh xuống mặt đất, nhưng vẫn như cũ vặn vẹo không ngừng, cái đuôi lớn dùng sức quật mạnh về phía Đỗ Khâm.

Con hổ vằn hoa đứng phía sau lập tức bắt được cơ hội tấn công vào sau lưng Đỗ Khâm.

Đỗ Khâm tóm lấy đuôi Ba xà, quay đầu gọi La Vũ.

“Đây đây, biết rồi!” Hai mắt La Vũ nheo lại, phất tay về phía con hổ, một ngọn lửa đỏ rực lao vụt ra, vây lấy toàn bộ đầu nó. Con hổ sủa loạn lên, ngã xuống đất, lông trên đầu và trước ngực đều bị thiêu cháy đen, bộ dạng trông vô cùng khôi hài.

Thước Cần còn chưa kịp tiêu hóa tình cảnh trước mắt, cách đó không xa đã vang lên từng đợt tiếng chim kêu lanh lảnh.

Ninh Cửu Nguyệt ngồi trên một cành cây, không biết từ lúc nào đã gọi đến một bầy chim Hạt, đang hỗn chiến cùng Kỳ tước giữa không trung, khắp trời lông vũ bay tán loạn.

Thước Cần lập tức quay đầu nhìn chằm chằm không rời mắt, chỉ sợ chị gái cũng chuẩn bị biến thân thành hình ảnh kinh người như Đỗ Khâm.

Ninh Cửu Nguyệt xem xét đúng thời cơ, nâng tay lên. Kỳ tước bị hòn đá bay đến đập trúng đầu, tạm thời mất khả năng xác định phương hướng, lao thẳng vào thế công kích điên cuồng của đàn chim Hạt.

Ngao, đại chiến quái thú giữ gìn hòa bình tôi cũng muốn cống hiến lực lượng, các người đừng cản tôi! Mau đưa mấy cục đá đây!

Thước Cần không hiểu thần kinh bị chạm vào đâu, giống như bị kích thích quá độ, hăng máu gà anh dũng lao lên trước hai bước, sau đó đột nhiên xoay người chạy ngược về, thành thành thật thật chui vào lồng ngực kiên cố của boss.

Thiều Khuynh Tri: “……. Tật xấu gì thế hả?”

Thước Cần chỉ tay ra sau lưng: “Lại có thêm yêu quái xuất hiện kìa! Anh không phát hiện ra sao?!”

Rất nhiều chim thú không biết từ khi nào bắt đầu ùa ra từ trong rừng, con sau so với con trước càng thêm khủng bố.

“Vậy nên cậu muốn dùng tấm lưng gầy yếu này giúp tôi chắn yêu quái?” Thiều Khuynh Tri lơ đãng nhướn mày.

“……” Thước Cần yên lặng buông tay, xoát một cái bò ra sau lưng y, “Công việc cao cả này tốt nhất vẫn là giao cho đại nhân vật như ngài đi.”

La Vũ đứng bên này có vẻ rất tức giận, giơ tay muốn tấn công về phía đám yêu thú, nhưng lại bị Thiều Khuynh Tri ngăn lại: “Lực sát thương của cậu quá cao, giao cho Đỗ Khâm đi.”

La Vũ không tình nguyện thu tay về.

Đỗ Khâm đập cánh lùi lại phía sau, “Đẩy tường lửa ra phía trước!”

La Vũ đi về phía trước, tường lửa cũng di động theo. Thước Cần trơ mắt nhìn ngọn lửa xuyên qua cơ thể mình như không khí, trong khi bản thân vẫn lông tóc vô thương.

Đỗ Khâm lùi đến sát vành đai lửa, ngửa đầu phát ra tiếng kêu quái dị. Dưới mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số xoáy nước, càng dâng càng cao, có lẽ phải cao bằng ba bốn tầng lầu, dòng nước xoáy vào nhau phát ra tiếng gầm gào như âm thanh từ quỷ dữ. Hai tay Đỗ Khâm đẩy mạnh về phía trước, thoáng chốc sóng lớn ngập trời, nước sâu cuồn cuộn đổ về phía đám yêu thú đang ùa ra từ trong rừng, đất bằng trong nháy mắt hóa thành biển nước mênh mông. Rừng sâu biến thành hồ lớn, nhưng kỳ lạ là dòng nước hoàn toàn bị chặn lại bên trong vòng lửa, nước lửa gặp nhau phát ra tiếng xèo xèo, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Hình ảnh siêu nhiên như trong phim Hollywood đột nhiên tái hiện sống động ngay trước mắt, Thước Cần nháy mắt sợ ngây người, hai tay vô thức túm chặt áo Thiều Khuynh Tri.

“Cái quái gì thế này! Thiều Khuynh Tri, cậu biến vườn của tôi thành cái quỷ gì thế hả!” Anh Chiêu đột nhiên từ sau cửa đi ra, vừa nhìn thấy một đống hỗn độn nước lửa lẫn lộn đã tức đến hai mắt trợn trắng.

“Câu này phải để tôi hỏi mới đúng. Bỏ bê công việc, làm ăn cẩu thả, để cho động vật biến tính, tấn công nhân viên của tôi, còn cần tôi kể thêm nữa không?”

“…… Vậy cũng không cần làm cho te tua tan nát thế này chứ! Trời ơi, cá của tôi, trôi hết ra ngoài rồi!” Anh Chiêu vội vàng chạy vào trong nước, mặt như đưa đám.

La Vũ hừ lạnh, túm Anh Chiêu quăng ra ngoài, hai tay giơ lên. Trong không trung xuất hiện vô số quả cầu lửa xoay tròn, hơi nước bốc lên dày đặc, chỉ chốc lát sau mực nước đã giảm xuống đáng kể rồi biến mất hoàn toàn, trên mặt đất chỉ còn lại nước bùn và vô số động vật ướt sũng nằm la liệt.

Anh Chiêu huýt sáo một tiếng, từ trong rừng bay ra rất nhiều chim lớn và khỉ, theo động tác được chỉ đạo bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

***

Cho đến tận lúc bị Thiều Khuynh Tri kéo vào trong phòng, hai mắt Thước Cần vẫn trợn trừng, miệng há hốc không khép lại được.

Bước qua một cánh cửa, cuối cùng trở về thế giới hiện thực, Thước Cần chết lặng đưa tay vuốt vuốt mặt, bên tai vẫn còn tiếng ong ong không dứt.

Thiều Khuynh Tri quét mắt nhìn một vòng: “Mọi người nghĩ thế nào về chuyện hôm nay?”

Anh Chiêu trầm ngâm: “Ba xà, Trệ và Kỳ tước mặc dù đều là mãnh thú, nhưng chúng ở yên trong rừng đã rất nhiều năm, hung tính đã mất, tuyệt đối sẽ không chủ động tấn công người, càng không nói đến các loài vô hại khác.”

“Gần đây tình hình không yên ổn, hiện tượng kỳ lạ xuất hiện rất nhiều, lệ khí dày đặc, có phải vì vậy nên linh thú bị ảnh hưởng không?” Ninh Cửu Nguyệt phân tích.

La Vũ lắc đầu: “Ở đây linh khí dày đặc, không dễ dàng bị ảnh hưởng. Hơn nữa một chút lệ khí nho nhỏ cũng không có khả năng kích động đến thượng cổ thần thú vạn năm.”

Đỗ Khâm không biết lấy đâu ra quần áo mặc vào người, đang yên lặng cài cúc áo, từ chối cho ý kiến.

“Thước Cần, cậu thì sao?” Thiều Khuynh Tri đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thước Cần.

“Tôi… tôi muốn về nhà tắm rửa đi ngủ.”

“Sao, bị dọa sợ rồi?”

Thước Cần lại vuốt vuốt mặt: “Boss, tôi nói này, trước đây, rồi sau này nữa, mỗi ngày trôi qua đều sẽ long trời lở đất như hôm nay à?” Bán hàng, biến hình, đánh quái vật hắn chấp nhận được, nhưng mà hở ra là lũ lụt hỏa hoạn ngập đầu cái tiết tấu này thật sự là ăn không tiêu đâu!

“Tôi chỉ là một nhân loại yếu ớt thôi.” Thước Cần trông mong nhìn Thiều Khuynh Tri, hy vọng y tâm phát từ bi hồi tâm chuyển ý.

“Tăng mạnh ý thức bảo vệ bản thân, cho phép cậu lâm trận bỏ chạy.” Thiều Khuynh Tri vô cùng độ lượng.

“……” Lại quên mất boss nhà mình vô nhân đạo cỡ nào, khờ dại mong chờ y còn sót lại chút nhân tính, trong khi y căn bản không phải là người QAQ

Qua một trận náo loạn, trà lâu đương nhiên không thể tiếp tục kinh doanh. Thiều Khuynh Tri hạ lệnh đóng cửa sớm, cho mọi người trở về nghỉ ngơi.

Lúc này Yến Tây Như lại gọi điện thoại đến, giọng nói nghe có vẻ chậm chạp hơn so với bình thường: “Này, hình như tôi bị… cảm cúm.”

“Cảm cúm?” Thiều Khuynh Tri sửng sốt, “Có chắc không?”

“Thật mà, đau đầu sổ mũi, còn hắt xì.” Yến Tây Như ở đầu bên kia cũng rất hoang mang.

“Gần đây không khí biến đổi, có lẽ cậu ở nước ngoài lâu không về nên sức đề kháng kém đi rồi.”

“Sức đề kháng có kém thì cũng đâu thể bị cảm cúm…”

“Cần tôi qua chỗ cậu không?” Thiều Khuynh Tri hỏi.

“Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.”

“Uống nhiều nước, ăn ít đồ dầu mỡ thôi, ngủ một giấc đi. Có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”

Yến Tây Như ừ một tiếng, sau đó cúp máy.

Chân mày Thiều Khuynh Tri co lại, có chút đăm chiêu. Một lúc lâu sau y mới nhớ ra Thước Cần vẫn còn chưa khôi phục lại tinh thần đang ngồi bên cạnh mình, quay đầu sang xem, chỉ thấy hắn đang ôm Phú Quý cọ đến cọ đi cầu an ủi.

Thiều Khuynh Tri nhớ lại cảnh tượng người này cực kỳ vô sỉ chui lòng mình quắp chặt lấy cầu che chở, trong ngực đột nhiên có cảm giác mất tự nhiên, giọng điệu không tự giác mang theo chút dỗ dành: “Hôm nay cậu cũng vất vả rồi, nếu không tôi mời cậu ăn cơm, coi như bồi thường, được không?”

Hừ, đi mà hầu hạ Tây Như yêu quý đang bị cảm cúm nhà anh đi! Thước Cần ai oán liếc y, tiếp tục cúi đầu cọ mèo.

“Tôi nấu cơm cho cậu. Tay nghề của tôi không tồi đâu, trước đây tôi có theo đầu bếp trong cung học nghề rồi.” Thiều Khuynh Tri tiếp tục ném ra quả bom hạng nặng.

Lỗ tai Thước Cần hơi giật giật.

“Nhà tôi có rất nhiều đồ tốt, trước đây chưa có người nào được vào đâu, cậu là người đầu tiên.”

“Đi thôi.” Thước Cần lập tức bật dậy cầm theo áo khoác vọt ra cửa, “Tôi muốn ăn tôm hùm và trứng cá muối!”

***

“Cái này được không? Trứng cá tầm muối của Nhật.” Thiều Khuynh Tri đứng trước quầy hàng nhập khẩu trong siêu thị, cẩn thận xem xét nhãn hiệu trên sản phẩm.

Thước Cần bĩu môi, “Không tươi.”

Thiều Khuynh Tri cười hỏi: “Nếu không tôi đưa cậu ra biển câu nhé?”

Thiều chủ tịch nói muốn câu là câu kiểu gì, Thước Cần một chút cũng không dám não bổ, vội lắc đầu: “Không cần, ăn tạm cái này cũng được.”

Thiều Khuynh Tri đưa hộp trứng cá muối cho hắn, tiếp tục đi mua các nguyên liệu khác.

Thước Cần y như cô vợ nhỏ xách làn theo sát sau mông y nhận đồ bỏ vào, còn phải kịp thời ngăn chặn xu thế lựa chọn thực phẩm vô cùng khủng hoảng của Thiều Khuynh Tri.

Hai cô gái trẻ tuổi đứng mua hàng bên cạnh nhìn thấy Thiều Khuynh Tri thì che miệng cười một lúc, sau đó cực kỳ thâm ý nhìn sang Thước Cần, cười đến càng thêm quỷ dị.

Thước Cần khó hiểu rùng mình, nghiêng đầu nhìn Thiều Khuynh Tri đứng bên cạnh. Y đứng đó cẩn thận chọn mua thực phẩm, trở về cuộc sống bình thường, không có vẻ sắc sảo thâm sâu như ở công ty, cũng không có khí thế áp bức như trước mặt đám yêu tà, chỉ còn lại hình ảnh một người đàn ông săn sóc chu đáo lo cho gia đình. Cái hình ảnh này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm nhận được bầu không khí ấm áp đến mức muốn rơi lệ.

“Thích ăn mù tạt không?” Thiều Khuynh Tri hỏi.

Thước Cần kiên quyết lắc đầu.

Một lọ mù tạt bay vào làn.

“Chúng ta làm cá hấp mù tạt đi.”

“……”

Ấm áp cái quái gì! Tất cả đều là giả dối! Giả dối!

____________

Chú thích:

(1) Trệ (彘): thượng cổ thần thú trong truyền thuyết Trung Hoa, thân giống hổ nhưng đuôi trâu, tiếng kêu như chó sủa, sống ở núi Phù Ngọc, ăn thịt người (Sơn Hải kinh).

(2) Kỳ tước (鬿雀): Thượng cổ thần thú, thân giống như con gà, đầu trắng, chân chuột, móng hổ, sống ở núi Bắc Hiệu, sông Thực Thủy, cũng ăn thịt người.

Bonus: Cho những ai muốn biết thì đây là thú thể của Khâm thân ái ạ =))
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...