Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
Chương 20: Câu Chuyện Ở Diệp Phủ (3)
Tiếp theo chính là thí sinh Cùng Kỳ. Cùng Kỳ nổi tiếng xưa nay chuộng nhất là đánh nhanh thắng nhanh. Cho nên, trời còn chưa sáng, hắn đã xuống bếp lên thực đơn đầy đủ, sau đó lại đích thân nấu lên, đem đến bày ra ở bàn trà trong sân ở tiểu viện của nàng. Diệp Lạc Hy vừa mới sáng ra vừa mở cửa, định ở trước sân muốn cùng Ma Long và Tam Lang luyện võ, không ngờ là Cùng Kỳ đã sớm kéo nàng đến bàn trà trong sân. Một mâm cơm đơn giản nhưng đầy đủ dưỡng chất được bày ra trước mặt nàng. “Ngươi muốn ta cùng ngươi ăn sáng sao?” Nàng nhướng mày. “Đến ăn cơm trước, sau đó ngươi muốn làm gì thì làm.”Cùng Kỳ kiên quyết ấn nàng xuống ghế. “Nhưng ta muốn luyện công trước.”Nàng từ chối. Cùng Kỳ nhíu mày, hắn phát động băng căn linh, kẹp chặt nàng trên ghế, tay chân bị khóa lại, chỉ còn chừa mỗi phần từ bụng trở lên, hắn hỏi:“Hoặc là bây giờ ngươi ăn cơm, hay là ngươi muốn ta đút ngươi ăn. Ngươi chọn đi.” Diệp Lạc Hy đen mặt. “Có thể cho ta được lựa chọn không?” “Không thể.” Sau đó là Diệp Lạc Hy tâm không cam, tình không nguyện, vô lực phản kháng, ngoan ngoãn dùng bữa sáng, nhìn Cùng Kỳ đầy uất hận. Nếu như không phải vì sợ làm hỏng trong không gian, cũng không phải sợ vì đây là Cửu Trùng thiên, nàng nhất định sẽ cùng cái tên này ngang như cua này đánh một trận sống mái rồi. Cùng Kỳ, đánh nhanh thắng nhanh, ngang ngạch có thừa, thành công. Cuối cùng là Hỗn Độn. Diệp Lạc Hy vừa huấn luyện xong binh sĩ, liền không trở về Diệp phủ ngay mà đi vấn an sư phụ ở Đông Cung. Nàng đã dự tính bản thân ở Đông Cung sẽ chứng kiến một màn kim ốc tàng kiều của sư phụ và Thanh Hà tiên tử, kèm theo sự năn nỉ đầy ỉ ôi của Thiên Tư Tư quận chúa, đòi hắn đưa đến Ma giới. Diệp Lạc Hy đến, chủ yếu là ngồi lại chỉ đến một tuần trà, sau đó nói chuyện vui vẻ với Thanh Loan vài câu rồi mới đến gặp Lâm Túc thượng thần để đánh cờ. Thế nhưng, nàng vừa rời khỏi bãi luyện binh, đến cửa Đông Cung đã thấy Hỗn Độn đứng chờ nàng cách cửa Đông Cung không xa. Điều này làm nàng hoảng sợ tột độ, vội vàng kéo hắn lại, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm cái gì ở đây vậy? Đây là cung của Đế Quân đó!” Hắn bộ dáng cao cao tại thượng, nói: “Đông Cung thì sao? Ta đã ăn Tinh Phù Điệp Mộng rồi. Ngươi yên tâm đi, dù có kính chiếu yêu rọi vào ta, cũng sẽ không thể nhìn ra được cái gì đâu.” “Nhưng mà ngươi đến đây làm cái gì? Ta đến để vấn an lão, còn ngươi?” Nàng trợn cả mắt. “Tất nhiên là bồi ngươi ăn cơm.” Hắn đưa đến trước mặt nàng lồng cơm, rồi kéo tay nàng vào Đông Cung. Cảnh tượng trước mắt quả nhiên có một không hai, thậm chí Diệp Lạc Hy có sống qua hai đời, cũng không nghĩ mình sẽ ở cái thế thiến toái lưỡng nan như vậy. Mặc dù nàng ngồi ở vị trí như thường lệ uống trà, mặc kệ sư phụ cùng Thanh Hà tiên tử nói chuyện, nhưng hôm nay còn có thêm Hỗn Độn tà thú ở bên cạnh, tay xách liễm cơm, đứng trong tư thế như chờ đợi, sắc mặt thăng trầm nhìn nàng giống như thâm cừu đại hận. “Lạc Hy, con đến cung của ta, nhưng như vậy là thế nào?” Độc Cô Tư Dạ trong mắt lạnh xuống âm độ, khiến Đông Cung phút chốc còn tưởng là bị đóng băng nhìn nam tử thần sắc hơn người đứng bên cạnh như chờ đợi đồ đệ hắn, trong tay còn xách theo một liễm cơm. Tuy không biết bên trong chứa cái gì, nhưng Độc Cô Tư Dạ nhìn cặp lồng ấy vô cùng ngứa mắt. Diệp Lạc Hy cười gượng gạo, nói: “Ha ha ha, sư phụ, đây là bằng hữu của con.” “Bằng hữu? Ta chưa từng nghe nói con có một bằng hữu như vậy.” Độc Cô Tư Dạ lạnh lùng híp mắt nhìn nam tử kia, giống như thăm dò, mà trong mắt cũng ánh lên tia lửa giận. Làm gì có bằng hữu nào lại tự nguyện cùng nàng chạy đến chỗ này, còn đứng ở bên cạnh, chờ nàng uống trà, tay còn cầm theo cả lồng cơm như thế hay không? Mà Thanh Hà tiên tử ở bên cạnh Đế Quân kia, ánh mắt của nàng ta không ngừng nhìn chằm chằm vào nam tử bên cạnh nàng, ánh mắt hiện lên sự thèm khát nam nhân đến lạ. Diệp Lạc Hy đối với ả càng có muôn phần kinh thường. A, sao trên đời này lại có ả nữ nhân tham lam như ngươi cơ chứ? Diệp Lạc Hy bưng chén trà lên, định đưa lên miệng uống, thì Hỗn Độn đã ngăn nàng lại, nói: “Dạo gần đây sức khỏe không tốt, đừng uống Thanh trà.” Hỗn Độn nói cũng chỉ đủ nàng nghe, nhưng không hiểu sao từng câu từng từ lại lọt đến tai Đế Quân đang tình chàng ý thiếp cùng Thanh Hà tiên tử trên tọa kia. “Sao cơ? Sức khỏe của con không tốt?” Độc Cô Tiêu Dạ ngạc nhiên, hắn đứng dậy, định bước xuống chỗ nàng để kiểm tra, lại bị Thanh Hà tiên tử kéo áo lại, ánh mắt đáng thương nhìn Độc Cô Tiêu Dạ. “Ngươi nói gì vậy? Sức khỏe của ta không tốt khi nào chứ?” Nàng trợn mắt nhìn cái tên nói dối mắt không chớp, mặt không đỏ, tim không đập nhanh Hỗn Độn kia, môi mấp máy không ra tiếng. Hỗn Độn đương nhiên biết, nhưng hắn còn đang có ý định riêng: đó chính là chọc mù mắt lại đôi cẩu nam nữ đang ân ái trên đó. “Còn không phải sao? Ngươi lịch kiếp trở về, linh thần của ngươi bị tổn thương trầm trọng, Nữ Oa nương nương dặn ta khi chăm sóc ngươi, nhất định không được để ngươi ăn hay uống mấy thứ đồ thanh lạnh. Thanh trà là ví dụ, ngươi quên rồi sao?” Hỗn Độn nhíu mày trừng mắt, giống như cảnh cáo. Diệp Lạc Hy đen mặt. Wow, tên này trình độ vừa nói dối vừa diễn xuất của hắn đúng là kinh điển thật. Ta sợ ngay cả ả Thanh Hà kia chắc cũng phải bái ngươi làm thầy nga. “Tại sao con không nói với ta?” Đế Quân khó chịu nhíu mày. “Con….” Nàng ấp úng. Đang không biết bản thân nàng phải giải thích với hắn thế nào, tên họ Lục kia đã chen miệng nói trước: “Lạc Hy trước nay công vụ bận bịu, sáng sớm chưa kịp ăn sáng đã đến thao trường, trưa và chiều thì bàn việc quân ở chỗ Lâm Túc thượng thần, tối đến thì xử lý công vụ, khuya lại luyện đan trồng thảo dược, nàng còn chỗ nào mà nhớ chứ?” Hỗn Độn bày ra vẻ đáng thương và trách móc Diệp Lạc Hy, thậm chí còn làm ra điệu bộ chấm khăn lau nước mắt: “Ngay cả cơm trưa ta đã đem đến đây rồi, nàng cũng chẳng chịu ăn, cứ phải đến đây thỉnh an Đế Quân trước cơ. Ta thật khổ quá, nếu nàng bỏ bữa, Nữ Oa lại trách móc ta không tốt với nàng.” Diệp Lạc Hy trợn mắt, vội kéo áo hắn, cái tên miệng rộng nhà ngươi, ngươi bớt nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu! Nhưng trong hành động này lọt vào mắt Đế Quân lại thành ra một ý khác. “Có chuyện này nữa sao?” Đế Quân nhíu mày. “Con.. Con… Hắn….” Nàng không biết phải giải thích thế nào. Không đợi cho Đế Quân kịp tức giận mà cũng không cho nàng cơ hội giải thích, Hỗn Độn đã mở cặp lồng ra, nói: “Đây, ngài xem ta có nói sai hay không? Hôm nay vốn dĩ là Ma Long đã vất vả biết bao để nấu cháo Bách Hợp cùng với Đỗ Quyên, còn có thêm gừng, lại sai ta đem đến cho nàng, phòng trường hợp nàng lại bận quá mà quên mất bản thân mình. Ấy vậy mà nàng cứ thoái thác, không chịu ăn. Từ thao trường lập tức chạy đến đây. Ngài xem, nàng vất vả như thế, cũng bỏ mặc bản thân như thế, thật đáng thương quá.” Nói rồi lại đặt đóng nắp đậy liễm cơm lại, điệu bộ đáng thương quỳ xuống trước mặt nàng, gục đầu vào vai nàng, nói: “Oa, Lạc Hy, nếu như ngươi cứ bỏ mặt bản thân như vậy, Nữ Oa trách xuống ta biết làm sao?” Diệp Lạc Hy đỡ trán, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể miêu tả cảnh tượng diễn xuất nhập thần này của Hỗn Độn. Trời đất ơi, Hỗn Độn, đại tổ tông của ta ơi. Nếu như Ma giới biết được tà thú nhà họ lại có bộ mặt này, chắc chắn thiên hạ sẽ sớm đại loạn cho mà xem. “Hắn nói thật không?”Độc Cô Tư Dạ nhìn nàng đầy dò xét. “Sư phụ, Thần Vũ…. Hắn nói thật đó ạ, nửa điểm cũng không hề có giả dối.” nàng bưng mặt đỡ trán. Thiên a, ta còn cùng hắn hùa theo nữa. “Vậy nên Đế Quân tại thượng, ngài có thể cho phép ta đưa Lạc Hy về Diệp phủ trước, từ nay về sau cũng miễn cho nàng đến gặp ngài, được chứ?” Hỗn Độn bày ra bộ dáng yểu điệu đáng thương, còn hơn cả những cô nương dưới phàm, ấm ức hỏi Độc Cô Tư Dạ. Độc Cô Tư Dạ khó xử, hết nhìn Diệp Lạc Hy, lại nhìn đến kẻ có tên là Thần Vũ đang dùng khăn tay chấm nước mắt kia, không biết nói gì. “Tư Dạ ca ca, nếu như tiểu thần tiên bằng hữu của Hy Hy đã cầu xin ca ca như vậy rồi, ca ca hà tất làm khó người ta?” Thanh Hà tiên tử cũng giúp nàng nói đỡ. Độc Cô Tư Dạ nhìn hay bên đều nói nâng nói đỡ cho Diệp Lạc Hy, đành buông tay, nói: “Đã là thượng thần, bận bịu như vậy rồi, ta cũng không muốn làm khó con nữa. Từ nay về sau miễn cho con đến vấn an ta buổi trưa.” Hắn phất tay. Diệp Lạc Hy vô sắc, bản ngã bay phiêu phiêu trong gió, mặc kệ nhân sinh và sự đời, theo lệ ôm quyền cảm tạ Đế Quân, rồi cùng Hỗn Độn nhanh chóng rời đi. “Hỗn Độn.” Nàng ở Diệp phủ bưng mặt, cảm thấy nhân sinh trước mắt thật vô thường. “Ân?” Hắn đặt bát cháo ở bên cạnh nàng, cùng ly trà sữa quen thuộc, hỏi: “Ngươi còn gì muốn hỏi ta sao?” “Ngươi bản chất vô lại bẩm sinh, hay là vô lại được đào tạo nghiêm khắc vậy?” “Có lẽ là bẩm sinh.” Hắn tỉnh như không. Rốt cuộc, để xả được cơn tức giận trong lòng, nàng ăn ngốn ăn ngấu chén cháo, tưởng tượng chén cháo là Thanh Hà tiên tử, nhanh chóng ăn sạch. Cũng từ đó về sau, mỗi bữa trưa nàng đều có thời gian rảnh rỗi ra vì không phải vấn an Đế Quân, thành ra mỗi bữa trưa đều có Hỗn Độn ép về Diệp Phủ dùng bữa. Hỗn Độn: Binh bất yếm trá, vừa bá đạo vừa ngang ngạch vừa là bạch liên hoa, kết hợp với kỹ năng nói dối không chớp mắt, thành công. 121 Tổng số 11 câu trả lời Tuấn Kiệt yêu tg.kkk 1 Mon ???????????? 1 07/02
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương