Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
Chương 23: Điêu Sư (1)
Trong không gian lúc này, nàng trực tiếp đi vào trong căn nhà của mình, bên trong là Ma Long và Cùng Kỳ đang kiểm tra cho Điêu Sư. “Ổn rồi, không hề có gì bất thường, cũng không có ý định nhập ma.”Cùng Kỳ sau khi giúp Điêu Sư kiểm tra từ đầu đến cuối, liền gật đầu hài lòng nói. “Ta thật sự không sao đúng không?”Điêu Sư vừa vui mừng, vừa thấp thỏm hỏi. “Ngoại trừ bị Hỗn Độn đánh gãy xương phải tịnh dưỡng tiếp ra, mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.” Ma Long đi đến kết luận cuối cùng, lại tiếp: “Hỗn Độn đánh ngươi gãy xương tay trái và xương đùi phải, thêm ba cái xương sườn nữa. Cũng nhờ hai tháng qua ngươi chìm vào giấc ngủ sâu, toàn bộ các vết thương đã lành được ít nhiều rồi. Ngươi cứ an tâm ở đây nghỉ ngơi thêm một tháng, chắc chắn mọi thứ sau đó đều an.” “Đa tạ các vị. Không biết chủ nhân của hai người là ai? Ta muốn cảm ơn hắn một tiếng.” Điêu Sư gật đầu cảm tạ, đồng thời cũng hỏi đến chủ nhân của Ma Long. “Chỉ có mình ta gọi người là chủ nhân mà thôi. Còn hắn là khế ước linh hồn, không phải khế ước thú.” Ma Long thu lại y cụ của mình. “Ma Long, Điêu Sư thế nào rồi?” Nàng bước vào bệnh xá, cất tiếng hỏi. “Chủ nhân, mọi mặt đều ổn. Có điều Hỗn Độn đánh hắn nặng quá, khiến hắn gãy mấy cái xương thôi, không có gì đâu.” Ma Long cười cười. Ma Long vừa thấy người nọ bước vào, vì người nọ đứng ngược hướng với ánh sáng, hắn không thể nhìn rõ gương mặt của người này, chỉ có thể nói: “Đa tạ ân công đã cứu ta.” Diệp Lạc Hy nghe Điêu Sư gọi nàng là ân công, có chút ngượng nghịu. A, ân công cái gì chứ? Rõ ràng là lừa đảo mà. “Ân công của ngươi là Ma Long. Còn ta chẳng qua chẳng làm gì cả. Ngươi cũng không nên gọi ta là ân công.” Không khí trong phòng có chút ngượng nghịu. Nàng liền tiến đến gần Điêu Sư hơn một chút, lúc này, Điêu Sư cũng có thể nhìn rõ được gương mặt của người trước mắt hơn một chút. Điêu Sư vừa nhìn thấy rõ người trước mặt, liền kinh ngạc đến mức bản thân còn tưởng nhầm là chủ nhân của y, nếu như không phải đôi mắt của Ngọc Tỷ có màu tím, còn nàng nổi bật một màu trong như lưu ly. “Ngươi…. Ngươi…. Sao ngươi lại có gương mặt của chủ nhân?” Điêu Sư run run chỉ tay về phía nàng, kinh ngạc hỏi. Diệp Lạc Hy biết chắc là Điêu Sư sẽ kinh ngạc đến như vậy, liền giải thích: “Ta là con gái của Ngọc Tỷ thần quân. Điêu Sư, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có nguyện ý trả lời ta hay không?” Điêu Sư nghe xong dường như cảm thấy bất an cùng tức giận, hắn ôm đầu lẩm bẩm: “Không! Không thể nào! Không phải đâu! Mắt lưu ly? Mắt màu lưu ly? Không! Không thể nào! Không thể nào đâu!” Rồi lại trừng mắt nhìn nàng: “Cha của ngươi là ai?” Diệp Lạc Hy nghiêng đầu, nói: “Ta không biết.” “Tại sao ngươi có thể không biết được chứ? Tại sao ngươi không thể không biết được chứ? Rõ ràng ngươi đã biết mẹ của ngươi là ai thì cũng phải biết cha của ngươi là ai.” Điêu Sư trừng mắt nhìn nàng, đầy tức giận. Cùng Kỳ cản Điêu Sư lại, nói: “Nàng từ nhỏ là cô nhi, được Diệp gia nhận nuôi, sau đó mới theo chân Đế Quân học đạo. Nàng cũng chỉ mới biết nương mình là Ngọc Tỷ thần quân lúc ngươi phá phong ấn mà thôi.” Điêu Sư ánh mắt không thể tin nổi hết nhìn Cùng Kỳ lại nhìn Diệp Lạc Hy, đầy trăn trối: “Ngươi thật sự không biết cha của mình là ai sao? Nguyên hình của ngươi là thứ gì chứ?” “Nguyên hình của ta là nhân loại.” Nàng càng không hiểu. “Vậy, vậy, ngươi sinh ngày bao nhiêu, tháng nào? Năm nay bao nhiêu tuổi?” “Ta không biết ta sinh ngày nào. Ta chỉ biết khi ta được Diệp gia nhặt về nuôi dưỡng là ngày mười bảy tháng mười một, lúc đó có tuyết rơi rất dày. Năm nay ta cũng chỉ mới ngót nghét có một ngàn bảy trăm ba mươi tám tuổi thôi à.” Nàng gãi gãi má. “Năm nay là năm bao nhiêu?” Điêu Sư tiếp tục “Năm nay là năm Ngọc Đế thứ ba vạn sáu trăm bốn mươi bốn.” “Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi. Mọi chuyện là như vậy. Hóa ra là như vậy. Ha ha ha, hóa ra là như vậy. Ha ha ha!” Điêu Sư bỗng dưng đang cười, lại bật khóc, bộ dáng đau khổ không thể nói thành lời. “Điêu Sư, ngươi có sao không?” Nàng muốn đưa tay chạm vào ông ta, lại bị ông ta gạt tay ra. Ánh mắt Điêu Sư kiên định, nói: “Ngươi là con gái của Ma Thần Thạch, ngươi có biết hắn là ai không?” “Chưa từng nghe danh.” Nàng lắc đầu. “Cái gì? Ma Thần Thạch không chỉ là Ma tôn đời đầu tiên, mà hắn còn là kẻ có sức mạnh hơn bất cứ ai. Tại sao ngươi lại không biết hắn là ai được chứ?”Điêu Sư kinh ngạc. “Này, ngươi có biết là tất cả những truyền thuyết về Ngọc Tỷ thần quân bây giờ hiếm lắm không hả? Ta đã tìm hiểu rồi, nhưng mọi thứ đều bị Đế Quân và Thiên Đế đốt sạch tư liệu về người rồi. Ta chỉ biết nương ta là một trong mười vị cổ thần mạnh nhất thời Thượng Cổ, cũng biết nương là người thông minh, lại có bản lĩnh. Còn chiến tích của người, cuộc đời của người, thần thoại về người, ta đều không thể tìm ra. Nương ta đã như thế, thì làm sao ta biết được ta còn có một người cha chứ?” Diệp Lạc Hy dường như cũng tức giận, nàng quát lại Điêu Sư. Điêu Sư kinh ngạc đến mở to mắt nhìn nàng đầy trăn trối. Lý nào lại có chuyện này chứ? “Điêu Sư. Ta không biết ngươi đối với mẹ ta có quan hệ gì, càng không biết vì sao ngươi lại nói Ma Thần Thạch là cha ta, còn là Ma tôn đời đầu. Nhưng ta cũng không quan tâm đến họ đâu. Ta phá phong ấn của ngươi, là vì muốn mượn sức mạnh của ngươi mà thôi. Nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ tiêp tục phong ấn ngươi.” Nàng tóm cổ áo Điêu Sư, tức giận quát cả hắn, ngữ khí rõ ràng đe dọa. Điêu Sư mở to mắt nhìn nàng. Sau đó ông ta cười khổ, hỏi: “Vì sao ngươi lại phá phong ấn của ta chứ? Rõ ràng ngươi không cần thiết phải làm vậy. Ngươi chỉ cần lấy Ma Thần kiếm là có thể rời đi. Tại sao ngươi phải phá phong ấn ta chứ?” “Nàng ấy đâu có phá đâu? Là Đào Ngột phá mà.”Cùng Kỳ cất tiếng. Cả hai quay sang nhìn hắn, hắn lại rất thản nhiên thu dọn sổ sách, kéo Ma Long ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người tiếp tục cãi nhau. Trước khi ra ngoài, Cùng Kỳ còn trừng mắt cảnh cáo: “Hai ngươi nói chuyện gì ta không cần biết, phá nát cái nhà này cũng chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng nếu như ngươi dám đánh nhau bên ngoài, làm hư vườn thảo dược của ta, ta liền đem hai ngươi đi phanh thây.” Khi trong phòng còn có hai ngươi, Diệp Lạc Hy từ từ buông tay đang tóm cổ Điêu Sư. Mãi sau, Điêu Sư mới hỏi nàng: “Này. Ngươi thật sự từ nhỏ cho đến khi lấy Ma Thần Kiếm, ngươi không biết cha mẹ mình là ai sao?” “Ta chỉ có một nghĩa mẫu, còn phụ mẫu thân sinh thì ta không biết. Cho đến khi ta đi lấy Ma Thần kiếm.” Nàng cũng hướng hắn bộc bạch. “Ngươi có thể cho ta xem Ma Thần Kiếm được không?” “Được.” Khoảng khắc Điêu Sư chạm tay vào Ma Thần Kiếm, cả Diệp Lạc Hy và Điêu Sư đều có cảm giác bản thân mình bị hút vào thanh kiếm. Tong. Một không gian xung quanh tĩnh lặng, mặt hồ rộng khắp với làn nước trong xanh, phản chiếu nền trời trong xanh. Khung cảnh xung quanh đây yên bình đến lạ. Cả nàng và Điêu Sư không hề bị ướt, ngược lại còn có cảm giác rất bình yên. Nơi này khác hẳn những gì nàng nhìn thấy lần đầu. “Lạc Hy.” “Điêu Sư.” Một tiếng gọi thân thương vang lên, khiến Điêu Sư và Lạc Hy quay đầu lại nhìn. Đằng sau lưng họ là một nữ nhân rất xinh đẹp với mái tóc màu bạch kim cùng đôi mắt hạnh màu tím rất đẹp, một thân y phục trắng thanh khiết, nhẹ nhàng, dang tay về phía họ. Mẫu thân? Chủ nhân?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương