Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
Chương 29: Quận Chúa Tiêu Nguyệt Hoa (1)
Làm người hai kiếp, Diệp Lạc Hy chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày xấu hổ như hôm nay. Kiếp trước, người thấy nàng khỏa thân duy nhất cũng chỉ có Ma Tôn kia mà thôi. Nhưng cái hắn thấy rốt cuộc cũng chỉ là bán khỏa thân chứ không phải là toàn vẹn. Mà cũng lúc đó, hắn say bí tỉ, không thể nhìn rõ đó là nàng hay là Thiên Tư Tư, đâm ra đối với việc có thấy hay không hắn cũng không quan tâm lắm. Còn bây giờ thì hay rồi. Nàng không hề mặc gì, lại bị không chỉ một mà đến bốn tên kia bất ngờ xuất hiện, thấy hết từ đầu đến chân nàng không mặc gì luôn mới đáng sợ chứ. A! Mặt mũi của nàng bây giờ biết đem đi đâu chôn chứ? Diệp Lạc Hy cảm thấy bản thân nên cân nhắc, có nên nhảy Tru Tiên Đài lần nữa hay không nha?1 . Truyện hay luôn có tại ( Tгùм TruyệЛ.V N )Mãi nghĩ ngợi, nàng không biết bản thân đã theo thói quen của kiếp trước, bước chân không tự chủ một mạch đi thẳng đến vườn thượng uyển ở nơi đây. Thực vật ở Ma giới vô cùng đa dạng và đặc sắc, không kém gì ở Lục địa. Chỉ là một vài loại trong đó có vẻ ngoài trông hơi đáng sợ, thành ra nhiều người tưởng nhầm rằng thực vật ở Ma giới đều như nhau. Yến tiệc ở đại sảnh muốn kết thúc cũng phải đợi thêm nửa canh giờ nữa. Mà từ lúc đó đến giờ, nàng còn không ăn gì cả. Đến cả trà pha cùng sữa cũng chẳng có để uống, thật sự là cảm giác đói bụng đan lan tỏa cả người nàng, khiến nàng cảm thấy mệt mỏi. Bỗng dưng, có một mùi thơm nào đó xông vào mũi nàng. Nàng biết mùi hương nàng, liền đi theo nó, đến một góc vườn thượng uyển, liền thấy có một tiểu cô nương bán ma bán A Tu La đang vừa đốt lá như nướng một thứ gì đó. Diệp Lạc Hy rất ngạc nhiên. Bởi vì đây không phải là muội muội cùng cha khác mẹ họ Tiêu kia, quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa sao? Nghe sau lưng mình có người bước tới, tiểu cô nương kia liền quay lại nhìn xem là ai. Nhìn thấy một nam tử có gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc, cùng khí chất tiên thiên hiếm có, đôi mắt hạnh màu lưu ly lấp lánh nhìn mình, giống như tò mò, mà cũng thật hiếm lạ. “Ngươi là ai?” Tiểu cô nương ấy đứng dậy, nhìn nam tử trước mắt, có điểm đề phòng. “A! Ta là Diệp Lạc Hy, một tiểu thần quân của Đế Quân, hôm nay đến đây cùng Đế Quân vì bàn công việc đôi bên. Lúc nãy ở bữa tiệc ngột ngạt quá, nên ta đi lạc đến đây. Cô nương đây là….” Diệp Lạc Hy lúng túng giải thích. “A! Thì ra là người của thiên tộc sao?” Cô nương ấy hành lễ rồi nói: “Ta là quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa, muội muội của Ma Tôn.” “Hóa ra là quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa sao? Khác với tưởng tượng của ta nhiều thật đó.” Nàng cười. “Khác với tưởng tượng thế nào?” “Vốn dĩ ta nghĩ một bán ma bán A Tu La sẽ có một thân hình cao lớn, chắc khỏe hay chí ít cũng oai phong như Ma Tôn, nhưng hóa ra lại có một bán ma bán A Tu La nhìn không chỉ xinh đẹp, lại còn rất khả ái nữa. Thật sự là tầm hiểu biết của ta hạn hẹp quá.” Nàng gãi đầu, cười ha ha. Tiêu Nguyệt Hoa đôi mắt sáng rõ nhìn nam tử thuộc thiên tộc trước mắt, nói: “Vậy ta có thể gọi huynh là Lạc Hy ca ca được không? Huynh biết không? Thần tộc xưa giờ đối với ma tộc bọn ta hung hăng lắm, luôn cho bản thân bọn chúng là đỉnh cao vọng tộc, cho nên luôn khinh thường chúng ta.” “Ta là nữ tử.” Diệp Lạc Hy vẫn giữ một bộ mặt tươi cười như vậy, nhưng sau đó nghe Tiêu Nguyệt Hoa gọi nàng là ca ca, mặt không đổi sắc liền chỉnh lại giới tính. “Vâng!”Tiêu Nguyệt Hoa thản nhiên, vẫn chưa nhận ra điểm gì sai sai trong lời nói. Hả? Sau đó…. “Thật không ngờ tỷ là nhân tộc tu luyện đến cảnh giới đại linh thần. Mà ta cũng không nghĩ tỷ tỷ lại đẹp như vậy, đến ta cũng không nhìn ra tỷ là nữ nhân.” Tiêu Nguyệt Hoa vừa chia khoai nướng cho nàng, vừa ngồi bên cạnh nàng nói chuyện. Diệp Lạc Hy lột vỏ khoai, thản nhiên cắn ăn, nói: “Tuy nói ta là nhân tộc, nhưng tu đến cảnh giới này, cũng được xem như một vị thần, thần của nhân tộc rồi.” Tiêu Nguyệt Hoa vô cùng tò mò về thiên tộc, liền hỏi nàng: “Tỷ tỷ, ta nghe nói ca ca ta sắp liên hôn với Thần tộc, tỷ thấy là ai xứng đáng với ca ca ta nhất?” Diệp Lạc Hy nghe hỏi như vậy, ngưng đọng giây lát rồi nói: “Thần tộc muốn chọn người, không phải chọn kiểu người thấy vẻ ngoài đạo mạo, hoặc cảm thấy xinh đẹp và thùy mị liền có thể chọn được đâu. Tất cả đều là diễn cả mà thôi.” Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nàng một lúc, rồi nói: “Vậy thì tỷ tỷ có thể gả cho ca ca ta được không? Ta rất thích tỷ, cũng chưa từng gặp qua người của Cửu Trùng Thiên nào đối với ma tộc thân thiện như tỷ.” Diệp Lạc Hy nghe xong mắc nghẹn, sau đó liếc sang trái, gãi gãi má nói: “Khụ! Thật ra chức vụ của ta mặc dù chỉ là tiểu thần quân, nhưng dù sao cũng là tướng quân trên dưới thống lĩnh ba vạn quân thiên giới. Ta không thể gả đến đây được nha.” “Không lẽ thiên giới thiếu người sao?” “Cũng không hẳn là thiếu. Mà vì ta thích thì ta làm thôi.” Nàng cắn thêm một miếng khoai lang nướng, ân, ngon quá. “Tỷ ăn đồ của thiên giới lâu ngày như vậy, bây giờ ăn đồ ma giới không sợ bị đau bụng sao?”Tiêu Nguyệt Hoa rất ngạc nhiên, bởi vì lần đầu tiên có một tiểu thần quân của thiên giới lại có thể ăn đồ của ma tộc các nàng ngon lành như vậy, thậm chí còn có vẻ rất thích thú nữa. “Có gì khác biệt nhau sao? Khi ta chỉ mới là một nha đầu chín, mười tuổi, có ngày ta phải bắt cả côn trùng ăn sống, nhai cỏ dại mọc trong rừng để sống qua ngày. Thứ này ngon như vậy, chắc chắn ta sẽ không bị đau bụng đâu.” Diệp Lạc Hy tự hào xoa xoa cái dạ dày của mình. Tiêu Nguyệt Hoa cũng ngạc nhiên lắm. Bởi vì trước giờ, nàng chỉ nghe được thiên nhân luôn thanh cao đứng độ, giàu sang phú quý, lắm của nhiều quyền, thật sự không thể tin được lại có một vị thần tiên tỷ tỷ không chỉ xinh đẹp hơn những thần tiên khác rất nhiều, mà cả tính cách cũng không thể tưởng tượng nổi. “Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại muốn làm tướng quân? Ta nghe nói những công việc này chỉ có nam tử mới làm, hà cớ gì lại để cho một nữ tử như tỷ làm?” Tiêu Nguyệt Hoa hướng nàng thắc mắc. “Vì khi ta phi thăng lên làm thượng tiên (cảnh giới linh thần), lúc đó vị trí hiện tại của ta thiếu ngươi. Hơn nữa, thứ ta tu luyện từ nhỏ bao gồm có nguyên linh, kiếm khí, luyện đan, đồng thuật và thuần thú. Cho nên dù xếp ta vào vị trí nào, đối với ta mà nói cũng chẳng có gì khác biệt cả.” Diệp Lạc Hy nhún vai. Nghe như vậy, Tiêu Nguyệt Hoa càng thêm được kiến thức rất nhiều, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Ta tưởng chỉ có ma tu mới tu luyện Đồng Thuật sư thôi. Không lẽ thần tiên các tỷ tỷ cũng có kẻ tu luyện cái này sao?” “Không có. Hình như ngoài ta ra, cũng chỉ có thêm thượng thần Lâm Túc tu luyện cái này thôi. Còn đám thần tiên lúc nào cũng tỏ vẻ đức cao vọng trọng kia chẳng tu cái này đâu.” Tiêu Nguyệt Hoa càng nghe càng thích thú, liền giữ nàng lại ở vườn thượng uyển đến chiều tối nói chuyện, thậm chí là nàng ấy còn kéo cả nàng đến cung của nàng ấy dùng bữa tối rồi mới dẫn nàng về. “Tỷ tỷ, nếu như tỷ tỷ đã ở một mình như vậy, hay là tỷ chuyển đến cung của ta ở đi.” Tiêu Nguyệt Hoa nảy ra đề nghị. “Không được đâu quận chúa.” Nàng lắc đầu. “Tại sao?” Tiêu Nguyệt Hoa tròn mắt ngạc nhiên. Diệp Lạc Hy liếc trái liếc phải, xem như là đang kiểm tra xem có ai nghe lén không, sau đó mới cúi thấp xuống nói nhỏ với Tiêu Nguyệt Hoa: “Bởi vì thiên giới là mấy kẻ thích xuyên tạc và đồn thổi. Nếu như ta hiện tại chuyển đến cung của người, e rằng khi ta trở về thiên giới sẽ nổi lên một tin đồn là: Tiểu thần quân Diệp Lạc Hy vì muốn gả cho Ma Tôn, nên đã đến lấy lòng quận chúa Ma Tộc. Đại loại vậy.” Tiêu Nguyệt Hoa nghe xong tức giận, muốn mở miệng tức giận quát lớn, không ngờ lại bị nàng bịt miệng lại không cho hét lên, rồi nói: “Quận Chúa, đừng tức giận. Đây là lẽ thường tình mà. Cho nên, đây là bí mật của ta và người thôi nhé, đừng cho người ngoài biết, được không?” Tiêu Nguyệt Hoa đưa tay lên ôm lấy tay nàng, nói: “Hảo. Ta hứa với tỷ, sẽ không nói cho ai biết đâu.” Diệp Lạc Hy gật đầu. Sau đó đi theo cung nữ dẫn đường trở về. Diệp Lạc Hy về đến phòng thì cũng là nửa đêm. Trong phòng tối om, không có người. Nhưng dường như mớ lộn xộn ban chiều chắc đã bị đám Hỗn Độn dọn hết rồi. Nàng cũng không muốn vào không gian để nhìn mặt bọn họ, liền đốt đèn lên, sau đó tháo bớt lớp y phục bên ngoài, chỉ còn một bộ trung y, rồi nàng liền lên giường ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương