VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 103: Maity ở làng Veilr
Turan bước vội trên con đường đất đầy bụi, theo ngay sau nó là Camilier. Trên đường, nó có chú ý thấy một vài gương mặt lén la lén lút nhòm ngó mình, nhưng chỉ chốc thì họ lại rời đi.
Turan biết những người này là tay chân của Wyndur, giữ nhiệm vụ bảo hộ khu phố Rahm khỏi những mối nguy hiểm từ các du hành giả. Trước khi thăng lên Thần cấp 1 thì quả thật nó khó mà nhận ra sự hiện diện của họ, nhưng giờ thì nó tự tin bản thân có thể trông thấy được hết.
Mặt khác, Camilier rất nhạy cảm với ánh mắt dõi theo của những người xung quanh, tỏ vẻ bất an với Turan. Trong tình huống này thì nó không còn cách nào khác ngoài nắm tay cô ta, giúp cô ta bình tĩnh phần nào. Nếu nữ người sói lo quá hóa rồ, mất kiểm soát, để lộ linh hồn thứ hai của mình thì có thần Istrant mới biết được cô ta sẽ làm gì với những kẻ đang nhòm ngó mình.
Nếu để chuyện đó xảy ra, Turan và cả Camilier sẽ càng gây thêm chú ý, và đây là điều mà nó hoàn toàn không mong muốn một chút nào.
Turan dừng lại trước tấm bảng gỗ đề “Làng Veilr”. Mắt nó nhìn lên chỗ mà dòng chữ nhỏ đã bị cạo bỏ lần trước, rồi nheo lại tìm kiếm xem có con chữ nào tương tự xuất hiện hay không.
Thật may là không có. Có vẻ như Wyndur đã bỏ chút công sức kiềm hãm lại hội Hyrameng rồi. Mặc dù đó không phải là một giải pháp lâu dài, nhưng ít nhất sẽ cho Turan đủ thời gian tập hợp lực lượng giúp làng Veilr thoát ra khỏi tầm nhắm của chúng, và sau đó tất nhiên là khiến chúng biến mất khỏi nơi này.
Turan dẫn Camilier bước vào làng. Melry đang loay hoay tưới cây ở khuôn viên, trông thấy nó thì thốt lên ngạc nhiên:
– Turan?! Sao cậu lại- Ý tôi là… giờ thì khá sớm mà nhỉ?
Turan hiểu vì sao Melry lại bất ngờ trước sự xuất hiện của mình. Thường thì nó chỉ đến thăm làng Veilr vào tầm trưa hoặc chiều mà thôi, chưa bao giờ lại đến khi mà mặt trời chỉ vừa mới ló dạng cả.
– Trưa nay lại phải đi rồi. – Turan đáp gọn, quay sang nữ người sói – Đây là người hầu của tôi, Camilier.
Camilier nghe nhắc đến mình thì hướng về Melry, cúi đầu chào. Sự lễ phép của cô ta bây giờ là do Turan đã cẩn thận chỉ bảo cả đêm hôm qua. Bản thân nữ người sói có vẻ cũng không xa lạ đối với những phép ứng xử này, mà dường như là bị mai một dần đi từ lúc trở thành nô lệ.
Hoặc cô ta còn có bí mật nào đó mà Turan chưa nhìn thấy được.
– Người hầu? – Melry ngạc nhiên – Tôi- tôi không biết là cậu lại… có tiền như vậy.
Melry trông có vẻ bối rối, tạm thời không tìm ra được từ ngữ phù hợp dùng trong hoàn cảnh này. Turan thì chẳng muốn tốn thời gian vào những chuyện vặt vãnh như là giải thích hay tương tự, vội bảo:
– Đừng nghĩ nhiều làm gì. Tôi đến hỏi chuyện Maity một chút, sau đó thì gặp Lily.
Melry nghe vậy, nhìn Camilier thêm chút nữa rồi mới đáp:
– Maity chắc vẫn đang ngủ ở phòng riêng cùng với Lily. Hai người họ hợp nhau lắm.
Turan hơi chau mày lại. Tình huống có chút không khớp với những gì nó biết hiểu. Ít nhất thì vào lần gặp gần nhất, nó không hề trông thấy Lily có chút nào thân thiết với Maity cả, và chiều ngược lại cũng vậy.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan quay sang Camilier cất tiếng:
– Cô theo Melry phụ chút việc đi.
Nữ người sói thoáng hoảng hốt, nhưng rồi cũng cúi đầu đáp:
– Vâng, thưa cậu chủ.
– Melry, có việc gì cô cứ lên tiếng bảo cô ta. Là người mới nên còn nhiều thứ cần cô chỉ dạy. Giờ tôi phải đi đánh thức hai cô trò kia đây.
Turan nói rồi rời đi luôn, bỏ lại Melry lúng túng không biết nên phản ứng như thế nào.
Thực tế thì Turan cũng có chút lo lắng việc để Camilier ở lại một mình với Melry, nhưng nó không thể cứ lúc nào cũng kề kề bên cô ta được. Khởi đầu bằng cách làm quen với Melry là lựa chọn tốt nhất bây giờ.
Turan gõ nhẹ lên cánh cửa bằng gỗ phòng của Maity. Hồi lâu không có tiếng đáp lại, nó gõ thêm lần nữa, gọi:
– Maity, cô có đó không?
– Ai gọi thế? Vẫn chưa tới giờ ăn sáng mà…
Giọng nữ đầy vẻ ngái ngủ vang lên sau cánh cửa làm Turan phát bực, nói lớn:
– Là tôi, Turan đây. Có mau ra mở cửa không thì bảo.
– Hả? Turan nào cơ… Á! Tôi ra ngay đây!
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, và sau đó là dáng hình của cô gái với mái tóc nâu bù xù mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình trễ vai không có vẻ gì là đang tỉnh táo cả. Cặp mắt kính cô ta đang đang đeo thậm chí còn không nằm ngay ngắn trên tai, chừng nghiêng đầu tí là sẽ rơi mất ngay.
– S-sao anh lại tới đây? – Maity cất tiếng hỏi.
– Bộ tôi không được tới đây à.
Turan hời hợt đáp, đưa mắt nhìn vào trong một chút thì thấy Lily vẫn còn ngủ rất say. Trông con bé làm nó có cảm giác việc mình lớn tiếng nãy giờ là không hề xảy ra vậy.
– A, Lily, cô nhóc… Hôm qua tôi dạy thêm buổi đêm cho con bé, sau đó thì ngủ lại luôn.
Maity vội vội vàng vàng giải thích. Phản ứng của cô ta bây giờ khiến Turan trông như thể một vị thanh tra đến tra xét xem cô ta có đang làm gì xấu không vậy.
Turan ban đầu cũng có ý muốn gọi Lily dậy luôn thể, nhưng nghe con bé hôm qua thức đêm học thì lại thôi.
“Trẻ còn nhỏ, ăn đủ ngủ đủ mới lớn được.”
– Thay đồ đi rồi ra phòng khách phụ nói chuyện một chút.
Turan lên tiếng, nhìn Lily thêm chút nữa rồi quay người rời đi.
Phòng khách phụ nằm ở đầu dãy nhà, là nơi dành để tiếp các vị khách không quá quan trọng với làng Veilr, thường là bạn bè hoặc người thân quen của những người sống trong làng. Tuy nhiên, trên thực tế thì căn phòng này lại giống nơi sinh hoạt chung hơn, và hiện tại đang được Maity dùng làm phòng dạy học.
– Bắt anh phải đợi lâu rồi.
Là tiếng của Maity. Cô ta đã thay lại bộ trang phục gồm áo sơ mi ngắn tay và quần jean thường mặc ở đây.
Turan không đáp lời, chỉ ngồi tựa người lên ghế, hất cằm về chiếc ghế đối diện vẻ chờ đợi. Maity thấy vậy thì có chút lúng túng, nhưng rồi cũng ngồi vào.
– Tarhash và mấy người bạn của ông ta, bọn họ có tìm cô không? – Turan cất tiếng.
– Không có.
Maity đáp ngay, như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời vậy. Dù sao thì Turan tìm cô ta, nếu không vì việc tiền phí dạy học thì chỉ có thể là chuyện chiếc vòng tay ma pháp thôi.
Turan gật nhẹ đầu vẻ hài lòng. Nó trên thực tế đã chuẩn bị sẵn cách đối phó lại trong trường hợp Tarhash không để yên, nhưng có lẽ nó đã quá lo nghĩ rồi.
– Thế, kế hoạch của cô đã có tiến triển gì chưa?
Câu hỏi của Turan làm Maity có chút không thoải mái, bậm môi lại đắn đo. Turan thấy vậy thì có hơi thất vọng. Nó đã mong có thể giải quyết sớm chuyện này, nhưng trông tình hình bây giờ thì hẳn không thể xong được trước khi nó rời đi rồi.
Từ sau khi được Turan làm rõ về chuyện chiếc vòng tay, Maity đã từ bỏ chuyện mua được một món đồ giá trị như vậy rồi. Chỉ bằng việc làm giáo viên dạy ma pháp ở nơi nghèo nàn này thì cô ta chẳng thể nào mua nổi cả.
Thế nhưng Maity lại không định trở về học viện Ma pháp Hoàng gia Enria. Bản thân Turan không có hiểu biết nhiều về cách hoạt động của học viện nên cũng không rõ là cô ta tiếp tục nán lại là nên hay không, chỉ còn cách để mặc cho cô ta tự quyết định.
“Hẳn là chuyện không chỉ dừng lại ở mỗi chiếc vòng tay…”
– Turan, anh-anh mang tôi du hành cùng với, được không?
Maity cất tiếng hỏi, giọng như là đang thảng thốt.
– Gượm đã. – Turan vội nói – Ý cô là sao cơ?
– Tôi muốn trở thành đồng đội của anh!
Turan hơi nhướn mày lên. Nó tất nhiên nghe rõ được lời của Maity, nhưng thật sự không nghĩ cô ta lại đưa ra lời đề nghị như thế.
Một học sinh thuộc học viện Ma pháp Hoàng gia Enria, không lo học hành lại đuổi theo chuyện du hành để làm gì chứ.
– Cô là đang cần tiền à? – Turan hỏi.
– Không- mà đúng là vậy, nhưng ý tôi không phải vậy! – Maity lúng túng đáp.
– Thế, ý cô là gì?
– Tôi muốn thăng cấp!
“Chuyện này thì hợp lý.” Turan nghĩ thầm, gật nhẹ đầu. Nó quả thật nên nghĩ tới lý do này từ đầu. Du hành giả, trên cuộc tranh đua Thần cấp này, thì mục đích lớn nhất của chuyện du hành quá rõ ràng chính là thăng cấp rồi.
Nhưng Turan không thể đồng ý với đề nghị của Maity được. Cô ta, Thần cấp 3 thì đúng là sẽ giúp ích cho tổ đội của nó rất nhiều, nhưng lại không phù hợp với các tiêu chí để tham gia vào đội. Một học sinh thuộc học viện Ma pháp Hoàng gia Enria sẽ chẳng thể nào mãi gắn bó với mỗi một tổ đội được vì luôn phải chịu sự giám sát cùng các yêu cầu, điều lệ của học viện.
– Xin lỗi, câu trả lời là không. – Turan đáp gọn.
– Hả? Tại sao chứ?! – Maity thắc mắc.
– Tổ đội của tôi rất khắc khe trong tuyển chọn thành viên. Cô không đạt yêu cầu.
Maity nghe xong, đầu tiên là ngớ người ngạc nhiên, sau đó là gương mặt chuyển dần sang buồn bã, đến méo mó như thể sắp khóc mất. Turan trông dáng vẻ đó thì không khỏi hoảng hốt. Nó thật chẳng biết mình có làm gì xúc phạm hay gây tổn thương cô ta hay không.
– Tôi đúng thật là vô dụng mà…
Maity thốt, giọng có chút khản đặc.
“Cô ta sắp khóc thật…”
– Tôi không có ý đó. – Turan nói vội – Chỉ là… đừng khóc! Tôi sai rồi. Cô đừng khóc!
Turan hoàn toàn lúng túng. Nếu có chuyện gì mà nó dở tệ tới mức thà là đừng làm thì chính là việc dỗ dành người khác. Cách thức duy nhất mà nó biết là dồn ép kẻ đó tới mức họ khóc không được luôn thôi.
Turan biết những người này là tay chân của Wyndur, giữ nhiệm vụ bảo hộ khu phố Rahm khỏi những mối nguy hiểm từ các du hành giả. Trước khi thăng lên Thần cấp 1 thì quả thật nó khó mà nhận ra sự hiện diện của họ, nhưng giờ thì nó tự tin bản thân có thể trông thấy được hết.
Mặt khác, Camilier rất nhạy cảm với ánh mắt dõi theo của những người xung quanh, tỏ vẻ bất an với Turan. Trong tình huống này thì nó không còn cách nào khác ngoài nắm tay cô ta, giúp cô ta bình tĩnh phần nào. Nếu nữ người sói lo quá hóa rồ, mất kiểm soát, để lộ linh hồn thứ hai của mình thì có thần Istrant mới biết được cô ta sẽ làm gì với những kẻ đang nhòm ngó mình.
Nếu để chuyện đó xảy ra, Turan và cả Camilier sẽ càng gây thêm chú ý, và đây là điều mà nó hoàn toàn không mong muốn một chút nào.
Turan dừng lại trước tấm bảng gỗ đề “Làng Veilr”. Mắt nó nhìn lên chỗ mà dòng chữ nhỏ đã bị cạo bỏ lần trước, rồi nheo lại tìm kiếm xem có con chữ nào tương tự xuất hiện hay không.
Thật may là không có. Có vẻ như Wyndur đã bỏ chút công sức kiềm hãm lại hội Hyrameng rồi. Mặc dù đó không phải là một giải pháp lâu dài, nhưng ít nhất sẽ cho Turan đủ thời gian tập hợp lực lượng giúp làng Veilr thoát ra khỏi tầm nhắm của chúng, và sau đó tất nhiên là khiến chúng biến mất khỏi nơi này.
Turan dẫn Camilier bước vào làng. Melry đang loay hoay tưới cây ở khuôn viên, trông thấy nó thì thốt lên ngạc nhiên:
– Turan?! Sao cậu lại- Ý tôi là… giờ thì khá sớm mà nhỉ?
Turan hiểu vì sao Melry lại bất ngờ trước sự xuất hiện của mình. Thường thì nó chỉ đến thăm làng Veilr vào tầm trưa hoặc chiều mà thôi, chưa bao giờ lại đến khi mà mặt trời chỉ vừa mới ló dạng cả.
– Trưa nay lại phải đi rồi. – Turan đáp gọn, quay sang nữ người sói – Đây là người hầu của tôi, Camilier.
Camilier nghe nhắc đến mình thì hướng về Melry, cúi đầu chào. Sự lễ phép của cô ta bây giờ là do Turan đã cẩn thận chỉ bảo cả đêm hôm qua. Bản thân nữ người sói có vẻ cũng không xa lạ đối với những phép ứng xử này, mà dường như là bị mai một dần đi từ lúc trở thành nô lệ.
Hoặc cô ta còn có bí mật nào đó mà Turan chưa nhìn thấy được.
– Người hầu? – Melry ngạc nhiên – Tôi- tôi không biết là cậu lại… có tiền như vậy.
Melry trông có vẻ bối rối, tạm thời không tìm ra được từ ngữ phù hợp dùng trong hoàn cảnh này. Turan thì chẳng muốn tốn thời gian vào những chuyện vặt vãnh như là giải thích hay tương tự, vội bảo:
– Đừng nghĩ nhiều làm gì. Tôi đến hỏi chuyện Maity một chút, sau đó thì gặp Lily.
Melry nghe vậy, nhìn Camilier thêm chút nữa rồi mới đáp:
– Maity chắc vẫn đang ngủ ở phòng riêng cùng với Lily. Hai người họ hợp nhau lắm.
Turan hơi chau mày lại. Tình huống có chút không khớp với những gì nó biết hiểu. Ít nhất thì vào lần gặp gần nhất, nó không hề trông thấy Lily có chút nào thân thiết với Maity cả, và chiều ngược lại cũng vậy.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan quay sang Camilier cất tiếng:
– Cô theo Melry phụ chút việc đi.
Nữ người sói thoáng hoảng hốt, nhưng rồi cũng cúi đầu đáp:
– Vâng, thưa cậu chủ.
– Melry, có việc gì cô cứ lên tiếng bảo cô ta. Là người mới nên còn nhiều thứ cần cô chỉ dạy. Giờ tôi phải đi đánh thức hai cô trò kia đây.
Turan nói rồi rời đi luôn, bỏ lại Melry lúng túng không biết nên phản ứng như thế nào.
Thực tế thì Turan cũng có chút lo lắng việc để Camilier ở lại một mình với Melry, nhưng nó không thể cứ lúc nào cũng kề kề bên cô ta được. Khởi đầu bằng cách làm quen với Melry là lựa chọn tốt nhất bây giờ.
Turan gõ nhẹ lên cánh cửa bằng gỗ phòng của Maity. Hồi lâu không có tiếng đáp lại, nó gõ thêm lần nữa, gọi:
– Maity, cô có đó không?
– Ai gọi thế? Vẫn chưa tới giờ ăn sáng mà…
Giọng nữ đầy vẻ ngái ngủ vang lên sau cánh cửa làm Turan phát bực, nói lớn:
– Là tôi, Turan đây. Có mau ra mở cửa không thì bảo.
– Hả? Turan nào cơ… Á! Tôi ra ngay đây!
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, và sau đó là dáng hình của cô gái với mái tóc nâu bù xù mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình trễ vai không có vẻ gì là đang tỉnh táo cả. Cặp mắt kính cô ta đang đang đeo thậm chí còn không nằm ngay ngắn trên tai, chừng nghiêng đầu tí là sẽ rơi mất ngay.
– S-sao anh lại tới đây? – Maity cất tiếng hỏi.
– Bộ tôi không được tới đây à.
Turan hời hợt đáp, đưa mắt nhìn vào trong một chút thì thấy Lily vẫn còn ngủ rất say. Trông con bé làm nó có cảm giác việc mình lớn tiếng nãy giờ là không hề xảy ra vậy.
– A, Lily, cô nhóc… Hôm qua tôi dạy thêm buổi đêm cho con bé, sau đó thì ngủ lại luôn.
Maity vội vội vàng vàng giải thích. Phản ứng của cô ta bây giờ khiến Turan trông như thể một vị thanh tra đến tra xét xem cô ta có đang làm gì xấu không vậy.
Turan ban đầu cũng có ý muốn gọi Lily dậy luôn thể, nhưng nghe con bé hôm qua thức đêm học thì lại thôi.
“Trẻ còn nhỏ, ăn đủ ngủ đủ mới lớn được.”
– Thay đồ đi rồi ra phòng khách phụ nói chuyện một chút.
Turan lên tiếng, nhìn Lily thêm chút nữa rồi quay người rời đi.
Phòng khách phụ nằm ở đầu dãy nhà, là nơi dành để tiếp các vị khách không quá quan trọng với làng Veilr, thường là bạn bè hoặc người thân quen của những người sống trong làng. Tuy nhiên, trên thực tế thì căn phòng này lại giống nơi sinh hoạt chung hơn, và hiện tại đang được Maity dùng làm phòng dạy học.
– Bắt anh phải đợi lâu rồi.
Là tiếng của Maity. Cô ta đã thay lại bộ trang phục gồm áo sơ mi ngắn tay và quần jean thường mặc ở đây.
Turan không đáp lời, chỉ ngồi tựa người lên ghế, hất cằm về chiếc ghế đối diện vẻ chờ đợi. Maity thấy vậy thì có chút lúng túng, nhưng rồi cũng ngồi vào.
– Tarhash và mấy người bạn của ông ta, bọn họ có tìm cô không? – Turan cất tiếng.
– Không có.
Maity đáp ngay, như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời vậy. Dù sao thì Turan tìm cô ta, nếu không vì việc tiền phí dạy học thì chỉ có thể là chuyện chiếc vòng tay ma pháp thôi.
Turan gật nhẹ đầu vẻ hài lòng. Nó trên thực tế đã chuẩn bị sẵn cách đối phó lại trong trường hợp Tarhash không để yên, nhưng có lẽ nó đã quá lo nghĩ rồi.
– Thế, kế hoạch của cô đã có tiến triển gì chưa?
Câu hỏi của Turan làm Maity có chút không thoải mái, bậm môi lại đắn đo. Turan thấy vậy thì có hơi thất vọng. Nó đã mong có thể giải quyết sớm chuyện này, nhưng trông tình hình bây giờ thì hẳn không thể xong được trước khi nó rời đi rồi.
Từ sau khi được Turan làm rõ về chuyện chiếc vòng tay, Maity đã từ bỏ chuyện mua được một món đồ giá trị như vậy rồi. Chỉ bằng việc làm giáo viên dạy ma pháp ở nơi nghèo nàn này thì cô ta chẳng thể nào mua nổi cả.
Thế nhưng Maity lại không định trở về học viện Ma pháp Hoàng gia Enria. Bản thân Turan không có hiểu biết nhiều về cách hoạt động của học viện nên cũng không rõ là cô ta tiếp tục nán lại là nên hay không, chỉ còn cách để mặc cho cô ta tự quyết định.
“Hẳn là chuyện không chỉ dừng lại ở mỗi chiếc vòng tay…”
– Turan, anh-anh mang tôi du hành cùng với, được không?
Maity cất tiếng hỏi, giọng như là đang thảng thốt.
– Gượm đã. – Turan vội nói – Ý cô là sao cơ?
– Tôi muốn trở thành đồng đội của anh!
Turan hơi nhướn mày lên. Nó tất nhiên nghe rõ được lời của Maity, nhưng thật sự không nghĩ cô ta lại đưa ra lời đề nghị như thế.
Một học sinh thuộc học viện Ma pháp Hoàng gia Enria, không lo học hành lại đuổi theo chuyện du hành để làm gì chứ.
– Cô là đang cần tiền à? – Turan hỏi.
– Không- mà đúng là vậy, nhưng ý tôi không phải vậy! – Maity lúng túng đáp.
– Thế, ý cô là gì?
– Tôi muốn thăng cấp!
“Chuyện này thì hợp lý.” Turan nghĩ thầm, gật nhẹ đầu. Nó quả thật nên nghĩ tới lý do này từ đầu. Du hành giả, trên cuộc tranh đua Thần cấp này, thì mục đích lớn nhất của chuyện du hành quá rõ ràng chính là thăng cấp rồi.
Nhưng Turan không thể đồng ý với đề nghị của Maity được. Cô ta, Thần cấp 3 thì đúng là sẽ giúp ích cho tổ đội của nó rất nhiều, nhưng lại không phù hợp với các tiêu chí để tham gia vào đội. Một học sinh thuộc học viện Ma pháp Hoàng gia Enria sẽ chẳng thể nào mãi gắn bó với mỗi một tổ đội được vì luôn phải chịu sự giám sát cùng các yêu cầu, điều lệ của học viện.
– Xin lỗi, câu trả lời là không. – Turan đáp gọn.
– Hả? Tại sao chứ?! – Maity thắc mắc.
– Tổ đội của tôi rất khắc khe trong tuyển chọn thành viên. Cô không đạt yêu cầu.
Maity nghe xong, đầu tiên là ngớ người ngạc nhiên, sau đó là gương mặt chuyển dần sang buồn bã, đến méo mó như thể sắp khóc mất. Turan trông dáng vẻ đó thì không khỏi hoảng hốt. Nó thật chẳng biết mình có làm gì xúc phạm hay gây tổn thương cô ta hay không.
– Tôi đúng thật là vô dụng mà…
Maity thốt, giọng có chút khản đặc.
“Cô ta sắp khóc thật…”
– Tôi không có ý đó. – Turan nói vội – Chỉ là… đừng khóc! Tôi sai rồi. Cô đừng khóc!
Turan hoàn toàn lúng túng. Nếu có chuyện gì mà nó dở tệ tới mức thà là đừng làm thì chính là việc dỗ dành người khác. Cách thức duy nhất mà nó biết là dồn ép kẻ đó tới mức họ khóc không được luôn thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương