VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 64: Tới nông trại Langr
Sáng sớm. Turan vừa tỉnh dậy thì chuẩn bị để tổ đội khởi hành luôn. Dù rằng hôm qua đến thành Shangry có chút muộn nên không được nghỉ ngơi nhiều nhưng Turan không muốn hôm nay lại muộn thêm lần nữa.
Mục tiêu của ngày hôm nay là phải đến được thành Tailor trước khi trời tối. Quãng đường từ thành Shangry đến thành Tailor dài hơn quãng đường từ thành Yeit đến thành Shangry tận gấp hai lần. Nếu duy trì tốc độ của ngày hôm qua thì dù khởi hành sớm, tổ đội vẫn rất có khả năng sẽ đến muộn.
Thực tế thì tuyến đường mà bà Lylat đưa vào trong hướng dẫn nhiệm vụ kéo dài tận bốn ngày, và tuyến đường đó có bao gồm việc nghỉ ngơi tại một nông trại giữa thành Shangry và thành Tailor. Tuy nhiên, Turan lại muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, để có thể nhanh dành thời gian thử nghiệm sức mạnh của bản thân.
Darmil đã dậy từ lâu, có khi còn trước cả Turan. Điều này làm Turan không khỏi bất ngờ. Ấn tượng của nó là Darmil sẽ luôn là kẻ dậy muộn và phải để người khác gọi dậy thì mới hợp lẽ thường.
“Không đúng…” Turan nói thầm. Nó nhớ là gần đây đều là Darmil dậy trước mình, và ngược lại thì nó mới là kẻ hay dậy muộn hơn khi cứ bị các Chính thần hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nó nghĩ ngợi hồi lâu thì kết luận rằng những lần trước Darmil ngủ quá giờ là vì bị thương, hoặc đuối sức sau những chuyến du hành.
– A, Turan. Cậu dậy sớm nhỉ?
Darmil đang tập ngồi xổm, người đổ đầy mồ hôi, thấy Turan thì đứng hẳn dậy, cười bảo. Turan trông vẻ bận bịu của cậu ta thì cũng không tiện nói nhiều, chỉ đáp:
– Ừm. Chuẩn bị đi. Nửa giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành.
– Sớm như vậy?! – Darmil thốt – Tôi còn chưa kịp ăn sáng!
Turan xì một tiếng, gắt:
– Có nửa giờ để làm gì mà sớm hay không?
Darmil nghe vậy thì cười bảo “đúng” rồi lại tiếp tục bài tập của mình. Turan tặc lưỡi. Darmil quả thật là một kẻ mà hành động luôn đi trước suy nghĩ.
Tiffia có vẻ vẫn chưa dậy. Turan đứng ngoài phòng cô ta gõ cửa một lúc lâu nhưng vẫn không thấy phản hồi gì. Nó thoáng có ý định tự mở cửa bước vào nhưng lại thôi. Tiffia dù gì cũng là con gái, nếu nó xông vào lúc này thì không biết lại đánh ra sự kiện xấu hổ gì.
Turan quyết định đứng bên ngoài đợi thêm vài phút, gõ cửa thêm mấy lần. Dù vậy, cho đến cuối cùng thì cũng chẳng có tiếng nói gì đáp lại, nó đành bỏ xuống sảnh ăn để dùng bữa sáng.
Darmil đã ở dưới sảnh ăn sẵn, thậm chí đã gọi món xong xuôi. Nhưng điều khiến Turan ngạc nhiên là việc Tiffia cũng đang có mặt ở đây, ngồi cùng bàn với Darmil. Vậy ra từ nãy đến giờ, nó đã bỏ hơn mười phút đứng ngoài căn phòng không có người mà gõ cửa. Nếu Tiffia mà thấy cảnh tượng đó thì không biết cô ta sẽ trêu chọc nó như thế nào.
Nhưng Tiffia trông không có vẻ là có tâm trạng cho việc đó. Cô ta giờ trưng ra một vẻ mặt đăm chiêu, gợn buồn xa xăm như thể người xa quê nhớ nhà, đến mức Darmil cố bắt chuyện mãi mà không có một lời đáp nào. Turan cũng thật phục Darmil khi vẫn có thể tiếp tục gợi chuyện để nói khi bị ngó lơ như thế kia.
– A, Turan! Lại đây ăn cùng tôi và Tiffia nào!
Darmil thấy Turan thì lớn tiếng gọi. Tiffia ngồi đối diện nghe thế thì giật mình liếc qua, rồi rất nhanh liền quay mặt đi. Cô ta rõ ràng đang tránh né Turan, chỉ thiếu điều bỏ cả bữa sáng mà thôi.
Turan ngồi vào bàn, miệng hỏi Darmil về mấy món ăn trong khi mắt vẫn chằm chằm quan sát Tiffia. Không biết cô ta hôm qua đã dành bao nhiêu thời gian để suy nghĩ nhưng trông dáng vẻ bây giờ thì rõ ràng mọi chuyện vẫn chưa được thông suốt. Turan rất thắc mắc vì lý do gì mà cô ta lại khó quyết định như vậy.
“Thật sự nên ép cô ấy sao…” Turan nghĩ thầm. Sau cuộc gặp mới đây với thần Syrathr thì Turan đã thử suy nghĩ lại rất nhiều, theo nhiều hướng khác nhau. Nó quả thật đồng tình với việc Tiffia không có ý xấu, cũng như việc các thành viên trong một đội không nên soi xét lý do cá nhân của nhau. Dù vậy, bản thân Turan vẫn chưa chấp nhận được chuyện thành viên tổ đội của mình lại đi nghe lén nó, còn cả dùng chuyện đó để ép buộc nó giúp thăng cấp.
– Cũng không phải là không thể giúp.
Turan cất tiếng, đưa tay lấy cặp dao và nĩa từ Darmil.
– Hả? Giúp gì cơ?
Darmil thắc mắc. Cậu ta tất nhiên không biết Turan đang nói về chuyện gì.
Nhưng Tiffia thì khác. Cô ta nhẹ quay đầu sang, liếc mắt nhìn Turan, vẻ suy nghĩ gì đó.
– Nhưng sau này nhất định phải giải thích cho tôi biết.
Turan nói tiếp, giật mạnh cặp dao và nĩa khỏi tay Darmil khi cậu ta cứ khư khư giữ lấy mà mãi hỏi nó “chuyện gì”.
Tiffia nghe xong lời của Turan thì thừ ra một lúc, đến khi Turan vừa nghĩ rằng cô ta không nghe rõ thì đáp:
– Nhất định.
Câu đáp rất nhỏ, cùng với việc không thấy được khẩu hình miệng nên nếu không phải Turan đang tập trung lắng nghe thì chắc chắn đã bỏ sót.
Darmil ngược lại, không nghe được gì, cũng không biết hai người đồng đội của mình đang nói chuyện với nhau. Đối với cậu ta bây giờ, Turan chẳng khác gì một kẻ đang nói linh tinh cả.
Nhưng sự tò mò của Darmil không phải là một vấn đề mà Turan cần quan tâm, vì chín trên mười lần là sẽ tự giải quyết được mà thôi. Và lần này cũng vậy, khi các món ăn được dọn lên thì cậu ta chẳng thèm để ý tới Turan nữa mà cứ thế thưởng thức bữa sáng của mình.
Sau bữa sáng nhanh gọn, tổ đội ba người liền khởi hành tới thành Tailor.
Đoạn đường từ thành Tailor tới nông trại sẽ mất khoảng nửa ngày. Turan dự tính sẽ dừng lại nghỉ trưa ở đó khoảng nửa giờ rồi lên đường đi ngay. Nếu dừng lại lâu hơn thì trời sẽ vào chiều, và đến gần thành Tailor sẽ là chập tối.
Khác với khi đi từ thành Yeit tới thành Shangry, khi mà Turan có thể lựa chọn tránh các bãi quái, khu vực quanh thành Tailor khá có tiếng với việc có các chủng quái đột biến và ác tính mà chỉ cần trông thấy người là lao đến tấn công ngay. Thế nhưng hầu hết những con quái này đều trốn và ngủ vào ban ngày, chỉ bắt đầu hoạt động khi mặt trời lặn. Đó cũng là lý do mà tuyến đường Lylat đưa ra đề nghị tổ đội nghỉ lại ở trang trại cho tới sáng hôm sau.
Turan không phải kẻ ưa thích liều lĩnh, mà là người làm việc có suy tính. Nó thấy rõ khả năng đến được thành Tailor trước khi lũ quái kia thức dậy nên mới đưa ra quyết định nghe qua có vẻ mạo hiểm này. Mặt khác thì lũ quái dù có hung dữ, nhưng cũng không phải là mạnh đến mức không thể đối phó.
“Chỉ cần không gặp chuyện gì khác mất thì giờ thôi…”
Nông trại mà cả tổ đội nghỉ chân có tên là Langr. Nông trại có diện tích gần ngàn héc-ta, là nguồn cung cấp lương thực và thực phẩm lớn cho thành Shangry và thành Tailor, chiếm đến một phần tư lượng tiêu dùng của cả hai thành trấn này.
Rộng lớn là thế nhưng thực sự thì nông trại được chia làm nhiều phần, thuộc sở hữu của nhiều hộ gia đình khác nhau. Các hộ gia đình chuyên về một mảng riêng, và sử dụng phần đất của mình để trồng trọt hoặc chăn nuôi tùy mục đích, nhưng đều dựa trên nhu cầu thực tế mà điển hình nhất là xuất phát từ chính nông trại, như là trồng rau và chuối cho heo ăn vậy.
Tất nhiên là trong nông trại này cũng không thiếu người đảm nhận vai trò giữ an toàn cho mọi người và cả nông sản, gọi là đội phòng vệ. Dù gì thì nơi đây không phải khu vực an toàn, thường xuyên có cái bãi quái mới hay những con quái đi lạc đến, tấn công và gây hại cho mọi thứ mà chúng thích hoặc ghét. Đến mùa thu hoạch, thậm chí nông trại còn sẽ đưa ra nhiệm vụ cho ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn để nhờ các du hành giả giúp đỡ.
Vốn dĩ, theo đề nghị của bà Lylat thì tổ đội của Turan sẽ ở lại nông trại Langr từ chiều đến sáng hôm sau. Trong thời gian đó thì các thành viên sẽ tham gia tuần tra vài địa điểm nhất định, diệt quái nếu có thay cho chi phí ăn và ở. Nhưng theo kế hoạch của Turan thì sẽ không có thời gian cho chuyện đó.
Dù vậy, có vẻ như kế hoạch của Turan bắt buộc phải thay đổi khi mà “chuyện gì khác mất thì giờ” vậy mà lại xảy ra.
Mục tiêu của ngày hôm nay là phải đến được thành Tailor trước khi trời tối. Quãng đường từ thành Shangry đến thành Tailor dài hơn quãng đường từ thành Yeit đến thành Shangry tận gấp hai lần. Nếu duy trì tốc độ của ngày hôm qua thì dù khởi hành sớm, tổ đội vẫn rất có khả năng sẽ đến muộn.
Thực tế thì tuyến đường mà bà Lylat đưa vào trong hướng dẫn nhiệm vụ kéo dài tận bốn ngày, và tuyến đường đó có bao gồm việc nghỉ ngơi tại một nông trại giữa thành Shangry và thành Tailor. Tuy nhiên, Turan lại muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, để có thể nhanh dành thời gian thử nghiệm sức mạnh của bản thân.
Darmil đã dậy từ lâu, có khi còn trước cả Turan. Điều này làm Turan không khỏi bất ngờ. Ấn tượng của nó là Darmil sẽ luôn là kẻ dậy muộn và phải để người khác gọi dậy thì mới hợp lẽ thường.
“Không đúng…” Turan nói thầm. Nó nhớ là gần đây đều là Darmil dậy trước mình, và ngược lại thì nó mới là kẻ hay dậy muộn hơn khi cứ bị các Chính thần hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nó nghĩ ngợi hồi lâu thì kết luận rằng những lần trước Darmil ngủ quá giờ là vì bị thương, hoặc đuối sức sau những chuyến du hành.
– A, Turan. Cậu dậy sớm nhỉ?
Darmil đang tập ngồi xổm, người đổ đầy mồ hôi, thấy Turan thì đứng hẳn dậy, cười bảo. Turan trông vẻ bận bịu của cậu ta thì cũng không tiện nói nhiều, chỉ đáp:
– Ừm. Chuẩn bị đi. Nửa giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành.
– Sớm như vậy?! – Darmil thốt – Tôi còn chưa kịp ăn sáng!
Turan xì một tiếng, gắt:
– Có nửa giờ để làm gì mà sớm hay không?
Darmil nghe vậy thì cười bảo “đúng” rồi lại tiếp tục bài tập của mình. Turan tặc lưỡi. Darmil quả thật là một kẻ mà hành động luôn đi trước suy nghĩ.
Tiffia có vẻ vẫn chưa dậy. Turan đứng ngoài phòng cô ta gõ cửa một lúc lâu nhưng vẫn không thấy phản hồi gì. Nó thoáng có ý định tự mở cửa bước vào nhưng lại thôi. Tiffia dù gì cũng là con gái, nếu nó xông vào lúc này thì không biết lại đánh ra sự kiện xấu hổ gì.
Turan quyết định đứng bên ngoài đợi thêm vài phút, gõ cửa thêm mấy lần. Dù vậy, cho đến cuối cùng thì cũng chẳng có tiếng nói gì đáp lại, nó đành bỏ xuống sảnh ăn để dùng bữa sáng.
Darmil đã ở dưới sảnh ăn sẵn, thậm chí đã gọi món xong xuôi. Nhưng điều khiến Turan ngạc nhiên là việc Tiffia cũng đang có mặt ở đây, ngồi cùng bàn với Darmil. Vậy ra từ nãy đến giờ, nó đã bỏ hơn mười phút đứng ngoài căn phòng không có người mà gõ cửa. Nếu Tiffia mà thấy cảnh tượng đó thì không biết cô ta sẽ trêu chọc nó như thế nào.
Nhưng Tiffia trông không có vẻ là có tâm trạng cho việc đó. Cô ta giờ trưng ra một vẻ mặt đăm chiêu, gợn buồn xa xăm như thể người xa quê nhớ nhà, đến mức Darmil cố bắt chuyện mãi mà không có một lời đáp nào. Turan cũng thật phục Darmil khi vẫn có thể tiếp tục gợi chuyện để nói khi bị ngó lơ như thế kia.
– A, Turan! Lại đây ăn cùng tôi và Tiffia nào!
Darmil thấy Turan thì lớn tiếng gọi. Tiffia ngồi đối diện nghe thế thì giật mình liếc qua, rồi rất nhanh liền quay mặt đi. Cô ta rõ ràng đang tránh né Turan, chỉ thiếu điều bỏ cả bữa sáng mà thôi.
Turan ngồi vào bàn, miệng hỏi Darmil về mấy món ăn trong khi mắt vẫn chằm chằm quan sát Tiffia. Không biết cô ta hôm qua đã dành bao nhiêu thời gian để suy nghĩ nhưng trông dáng vẻ bây giờ thì rõ ràng mọi chuyện vẫn chưa được thông suốt. Turan rất thắc mắc vì lý do gì mà cô ta lại khó quyết định như vậy.
“Thật sự nên ép cô ấy sao…” Turan nghĩ thầm. Sau cuộc gặp mới đây với thần Syrathr thì Turan đã thử suy nghĩ lại rất nhiều, theo nhiều hướng khác nhau. Nó quả thật đồng tình với việc Tiffia không có ý xấu, cũng như việc các thành viên trong một đội không nên soi xét lý do cá nhân của nhau. Dù vậy, bản thân Turan vẫn chưa chấp nhận được chuyện thành viên tổ đội của mình lại đi nghe lén nó, còn cả dùng chuyện đó để ép buộc nó giúp thăng cấp.
– Cũng không phải là không thể giúp.
Turan cất tiếng, đưa tay lấy cặp dao và nĩa từ Darmil.
– Hả? Giúp gì cơ?
Darmil thắc mắc. Cậu ta tất nhiên không biết Turan đang nói về chuyện gì.
Nhưng Tiffia thì khác. Cô ta nhẹ quay đầu sang, liếc mắt nhìn Turan, vẻ suy nghĩ gì đó.
– Nhưng sau này nhất định phải giải thích cho tôi biết.
Turan nói tiếp, giật mạnh cặp dao và nĩa khỏi tay Darmil khi cậu ta cứ khư khư giữ lấy mà mãi hỏi nó “chuyện gì”.
Tiffia nghe xong lời của Turan thì thừ ra một lúc, đến khi Turan vừa nghĩ rằng cô ta không nghe rõ thì đáp:
– Nhất định.
Câu đáp rất nhỏ, cùng với việc không thấy được khẩu hình miệng nên nếu không phải Turan đang tập trung lắng nghe thì chắc chắn đã bỏ sót.
Darmil ngược lại, không nghe được gì, cũng không biết hai người đồng đội của mình đang nói chuyện với nhau. Đối với cậu ta bây giờ, Turan chẳng khác gì một kẻ đang nói linh tinh cả.
Nhưng sự tò mò của Darmil không phải là một vấn đề mà Turan cần quan tâm, vì chín trên mười lần là sẽ tự giải quyết được mà thôi. Và lần này cũng vậy, khi các món ăn được dọn lên thì cậu ta chẳng thèm để ý tới Turan nữa mà cứ thế thưởng thức bữa sáng của mình.
Sau bữa sáng nhanh gọn, tổ đội ba người liền khởi hành tới thành Tailor.
Đoạn đường từ thành Tailor tới nông trại sẽ mất khoảng nửa ngày. Turan dự tính sẽ dừng lại nghỉ trưa ở đó khoảng nửa giờ rồi lên đường đi ngay. Nếu dừng lại lâu hơn thì trời sẽ vào chiều, và đến gần thành Tailor sẽ là chập tối.
Khác với khi đi từ thành Yeit tới thành Shangry, khi mà Turan có thể lựa chọn tránh các bãi quái, khu vực quanh thành Tailor khá có tiếng với việc có các chủng quái đột biến và ác tính mà chỉ cần trông thấy người là lao đến tấn công ngay. Thế nhưng hầu hết những con quái này đều trốn và ngủ vào ban ngày, chỉ bắt đầu hoạt động khi mặt trời lặn. Đó cũng là lý do mà tuyến đường Lylat đưa ra đề nghị tổ đội nghỉ lại ở trang trại cho tới sáng hôm sau.
Turan không phải kẻ ưa thích liều lĩnh, mà là người làm việc có suy tính. Nó thấy rõ khả năng đến được thành Tailor trước khi lũ quái kia thức dậy nên mới đưa ra quyết định nghe qua có vẻ mạo hiểm này. Mặt khác thì lũ quái dù có hung dữ, nhưng cũng không phải là mạnh đến mức không thể đối phó.
“Chỉ cần không gặp chuyện gì khác mất thì giờ thôi…”
Nông trại mà cả tổ đội nghỉ chân có tên là Langr. Nông trại có diện tích gần ngàn héc-ta, là nguồn cung cấp lương thực và thực phẩm lớn cho thành Shangry và thành Tailor, chiếm đến một phần tư lượng tiêu dùng của cả hai thành trấn này.
Rộng lớn là thế nhưng thực sự thì nông trại được chia làm nhiều phần, thuộc sở hữu của nhiều hộ gia đình khác nhau. Các hộ gia đình chuyên về một mảng riêng, và sử dụng phần đất của mình để trồng trọt hoặc chăn nuôi tùy mục đích, nhưng đều dựa trên nhu cầu thực tế mà điển hình nhất là xuất phát từ chính nông trại, như là trồng rau và chuối cho heo ăn vậy.
Tất nhiên là trong nông trại này cũng không thiếu người đảm nhận vai trò giữ an toàn cho mọi người và cả nông sản, gọi là đội phòng vệ. Dù gì thì nơi đây không phải khu vực an toàn, thường xuyên có cái bãi quái mới hay những con quái đi lạc đến, tấn công và gây hại cho mọi thứ mà chúng thích hoặc ghét. Đến mùa thu hoạch, thậm chí nông trại còn sẽ đưa ra nhiệm vụ cho ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn để nhờ các du hành giả giúp đỡ.
Vốn dĩ, theo đề nghị của bà Lylat thì tổ đội của Turan sẽ ở lại nông trại Langr từ chiều đến sáng hôm sau. Trong thời gian đó thì các thành viên sẽ tham gia tuần tra vài địa điểm nhất định, diệt quái nếu có thay cho chi phí ăn và ở. Nhưng theo kế hoạch của Turan thì sẽ không có thời gian cho chuyện đó.
Dù vậy, có vẻ như kế hoạch của Turan bắt buộc phải thay đổi khi mà “chuyện gì khác mất thì giờ” vậy mà lại xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương