VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 643: Quái trên cấp độ 15
Turan âm thầm quan sát biểu hiện của anh chàng thám đạo, không biết mình có nên nói thêm gì không. Nó không tiện tiết lộ quá nhiều về cảnh giới tương ứng với Thần cấp. Đây đều là từ những gì mà Jorz đã nói qua cho nó, gần như chẳng thể tìm được điều tương tự ở tài liệu nào mà nó từng đọc.
Từ Thần cấp 1 đến Thần cấp 15, đều thuộc về Linh cảnh. Giữa tinh thần và cơ thể sẽ dần sinh ra tách biệt, cũng sẽ hình thành linh, gọi là phát linh. Có linh, thì có thể suy nghĩ một cách rành mạch, và hành động theo đó trở nên có tính toán. Với du hành giả, chuyện này có vẻ không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng quái thì khác.
Quái thường không có suy nghĩ, mà chỉ tập trung vào việc đánh và giết, hoàn toàn dựa vào bản năng. Thế nhưng sau khi phát linh, đòn tấn công của chúng phức tạp hơn, khó đoán hơn. Sự khác biệt giữa hoàn toàn phát linh và trước đó là khó thể nào đong đếm nổi.
Du hành giả khi mới đối đầu với quái có cấp độ trên 15 đều sẽ gặp nhiều khó khăn chính là vì lý do kể trên. Sự chênh lệch lớn về sức mạnh mặc dù là có, nhưng trí tuệ mới là thứ làm cho sự chênh lệch ấy trở nên đáng gờm.
Kull không hay chiến đấu với quái, nếu không muốn nói là cố tình tránh né. Cậu ta thể nghe ngóng được nhiều điều về các chủng quái, nhưng trước khi thực sự đối mặt, mọi lý thuyết đều chỉ là nói suông. Thực tế đáng sợ hơn lời kể lại rất nhiều. Đâu có ai lại dễ dàng tin tưởng rằng một cái cây mà có thể suy tính hệt như một con người bao giờ.
Tất nhiên, so sánh này là khập khiễng. Quái sau khi hoàn toàn phát linh dù biết suy nghĩ, không có nghĩa là chúng thông minh, càng chẳng nói tới uyên bác. Chúng biết tận dụng thế mạnh, che giấu khuyết điểm, học hỏi cái mới, nhưng đều chỉ giới hạn ở những gì chúng biết. Thế nên du hành giả chỉ cần đừng xem chúng là một đám ngốc là được. Cẩn thận quá mức lại thành tự huyễn hoặc chính mình.
– Cứ ra tay thật mạnh là được rồi. Suy tính cho nhiều nào có bằng nắm đấm lớn.
Giọng nói vẻ bất mãn vang lên ở bên cạnh Turan. Là Fyr. Cô ta nói rất nhỏ, nhưng nó lại hoàn toàn có thể nghe rõ từng chữ một.
Turan định đáp lời, lại thấy không phù hợp nên lùi ra sau vài bước hòng cho Kull biết là cậu ta không nên nghe lén, cũng chờ cho Fyr theo đến thì mới cất tiếng:
– Cô không có suy nghĩ?
Fyr lập tức nhăn mày, thốt:
– Câu hỏi kiểu gì thế?!
Thật bất ngờ là lời ấy không làm cho Fyr tức giận, còn chừng như là thông cảm cho câu hỏi thể hiện không được rõ ràng của Turan. Hơi nghĩ ngợi trong giây lát, nó nói:
– Ừm… Ý tôi là, việc phát linh, ở những cảnh giới cao hơn, bị xem nhẹ ư?
– Không hề. – Fyr đáp ngay – Còn là ngược lại. Mà sao ngươi lại hỏi?
Đơn giản là vì Turan thắc mắc. Bản thân nó chỉ mới ở Thần cấp 15, còn chưa hoàn toàn phát linh, nghe được từ một đức Chính thần rằng nên dùng nắm đấm lớn giải quyết vấn đề thì tất nhiên sinh lòng khó hiểu.
Không đợi Turan trả lời, Fyr nói tiếp:
– Cho đến cùng, bất kể ngươi suy tính như thế nào, vẫn không qua khỏi kẻ mạnh hơn mình. Ngươi có thể khó mà hình dung được, nhưng kẻ mạnh, sẽ không đi lo lắng kẻ yếu đối với mình như thế nào cả. Tốn thời gian mưu tính, đem đi nâng cao Thần cấp bản thân còn tốt hơn nhiều.
Turan nhíu mày, từ lời nói lại không thấy được đối phương có ẩn ý gì, bèn hỏi:
– Thế nếu gặp phải đối thủ ngang tầm mình thì sao?
– Trở nên mạnh hơn hắn ta! – Fyr trả lời không chút do dự.
Turan ngớ người. Lời của Fyr nghe chừng rất đúng, lại như có chỗ nào đó không phù hợp lắm.
– Mạnh mẽ rồi, ngươi còn có thể vờ yếu đuối, đi đùa nghịch.
Fyr thốt. Cô ta trông khá thích thú với chủ đề này. Nghĩ tới, không biết có từng làm như lời mình vừa nói chưa.
“Còn không phải là mình sao?”
Turan thốt thầm. Fyr rất mạnh, là một điều chắc chắn. Thế nhưng cô ta luôn tỏ ra bản thân không quá mạnh, lại chỉ dùng sức ở một mức nhất định mà gây rắc rối cho nó. Chắc chắn là đùa nghịch.
Như vậy, dần dà Turan sẽ sinh ra ý xem nhẹ Fyr. Mặc dù sự tình sẽ không đến mức khiến nó nghĩ cô ta là yếu, nhưng sẽ khó tránh khỏi việc trở nên gần gũi, và bắt đầu để lộ ra những bí mật của bản thân. Đây cũng chẳng biết có phải là âm mưu vốn có của đối phương hay không, nhưng phòng bị trước vẫn hơn.
Trong ván cờ lớn, Turan còn đang tìm cách sống sót, Fyr từ sớm đã là người chơi. Mưu tính, nó là không thể nào bỏ qua được. Chỉ có nhờ vào cách đấy thì kẻ yếu như nó mới có thể vươn lên nổi. Còn khi mạnh rồi thì hẳn mọi chuyện cũng nên dễ dàng hơn đi. Mong vậy.
Trận chiến của Darmil với cặp quái Dây leo ma và Ma cây càng lúc càng trở nên dữ dội với vô số những đòn tấn công không ngừng được tung ra rồi bị cản phá. Có điều. có thể thấy được bản thân anh chàng đấu sĩ đã nhận lấy không ít thương tổn, trong khi cả hai con quái đều chưa mất tí sinh lực nào.
Kull vẫn giữ khoảng cách, đứng yên quan sát. Cậu ta cơ bản không giúp được nhiều trong tình huống này. Hầu hết những chiêu trò của một thám đạo kiêm sát thủ như Kull đều khó mà gây được chút tác dụng nào lên cặp quái. Đối phương dùng cũng chẳng phải là phép thuật hay bùa chú gì, hoàn toàn là sức lực bản thân kết hợp với kỹ năng.
Darmil nghiến răng, nhăn mặt, lại hoàn toàn không giấu được vẻ phấn khích của mình. Mỗi đòn tấn công của cậu ta đều chẳng hề giữ lại chút sức lực nào, như thể là cậu ta không có khả năng khống chế vậy.
Thế nhưng chỉ dựa vào việc mỗi đòn tấn công của Darmil đều được tung ra một cách chuẩn xác để cản phá hàng loạt đòn tấn công của cặp quái là có thể thấy được cậu ta không có đang đánh bừa. Cậu ta có tức giận, và đang muốn xả giận lên đối phương, nhưng đồng thời cũng muốn đánh bại một cách toàn diện chứ không để mình sau trận đấu trở thành gánh nặng cho tổ đội.
Rất tốt, Turan đánh giá như vậy. Darmil có thể tự mài giũa bản thân, chỉ cần nó giữ cho cậu ta không lệch đi quá nhiều. Có lẽ cũng chính vì lý do này mà nhà Altoris mới chịu để cho Darmil tự du hành mà không ép vào khuôn khổ của gia đình. Ép buộc sẽ chỉ gây nên thù hằn, xa cách.
Một lần nữa, đòn tấn công hiểm hóc của con Ma cây lại được tung ra. Lần này có tới ba nhánh cây nhọn hoắt đâm tới kèm theo hai chiếc rễ cây.
Darmil sải bước, hơi nghiêng người, vung chùy, siết tay còn lại đập sang ngang. Cậu ta đánh nát hai nhánh cây, tránh đi một chiếc rễ cây, để hai mũi nhọn còn lại tùy ý đâm xuyên qua lớp giáp của mình. Chúng không phải là vết thương chí mạng, chỉ gây ra vết thương khá sâu và tất nhiên là không thể cản bước tiến của anh chàng đấu sĩ.
Dây leo ma cố gắng dùng những sợi dây leo siết chặt hai chân của Darmil, nhưng rõ ràng là vô ích, giống như đã từng. Darmil vốn có sức mạnh đáng gờm, sau khi cậu ta dồn toàn bộ 75 bậc thuộc tính vào sức mạnh thì càng khó thể nào ngăn cản. Đó không chỉ đơn giản là gấp đôi sức mạnh, mà còn gây ra một sự đột phá khó lường.
Turan tới giờ vẫn còn thắc mắc rằng bằng cách nào mà Darmil lại có thể làm được điều đó. Kiến thức cơ bản là một người chỉ có thể phân bổ lượng điểm thuộc tính còn lại vào cùng một thuộc tính tối đa gấp ba lần Thần cấp bản thân.
Darmil dồn toàn bộ 75 bậc mà mình có, hoàn toàn không hợp lẽ thường. Càng đáng ngờ hơn nữa là cậu ta dường như chẳng gặp phải khó khăn gì nổi bật khi cơ thể đang mang theo một sự chênh lệch lớn giữa các điểm thuộc tính như vậy. Đòn tấn công của cậu ta vô cùng mạnh mẽ, nhưng sức khống chế vẫn có, và độ chuẩn xác là chẳng hề thua kém trước đây bao nhiêu.
Turan sinh lòng tò mò, luôn muốn dùng kỹ năng chủ đạo tìm kiểu kỹ thêm, nhưng tạm thời chỉ mới xem sơ qua. Thay đổi trên người Darmil có không ít, nếu vội vàng nó sẽ bỏ sót những điểm quan trọng, không cẩn thận còn gây ảnh hưởng tới chuyến đi. Hiện giờ, tập trung vào việc đón nữ người sói Camilier vẫn là trên hết. Dù sao thì Darmil cũng chẳng chạy đi đâu, và mọi biểu hiện của cậu ta tới lúc này đều ổn cả.
Đòn tấn công vừa rồi của con Ma cây có vẻ là đã gắng hết sức, vậy mà chẳng thể gây cho kẻ địch của mình được bao nhiêu sát thương. Con quái đã rơi vào thế yếu. Giờ khoảng cách chưa đầy hai mét giữa nó với anh chàng đấu sĩ sẽ biến trận chiến này thành cơn ác mộng. Một cuộc đánh đập không có sự hoàn trả.
Phải biết, Darmil cho tới giờ vẫn chưa sử dụng bao nhiêu phần năng lực của bản thân cả, hầu hết đều dựa vào sức mạnh khổng lồ đến từ lượng bậc thuộc tính sức mạnh bất hợp lý kia. Nếu cậu ta chẳng thèm để ý tới lượng nguyên khí tiêu hao mà bùng nổ hết mình thì cuộc chiến e rằng đã sớm kết thúc rồi.
Từ Thần cấp 1 đến Thần cấp 15, đều thuộc về Linh cảnh. Giữa tinh thần và cơ thể sẽ dần sinh ra tách biệt, cũng sẽ hình thành linh, gọi là phát linh. Có linh, thì có thể suy nghĩ một cách rành mạch, và hành động theo đó trở nên có tính toán. Với du hành giả, chuyện này có vẻ không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng quái thì khác.
Quái thường không có suy nghĩ, mà chỉ tập trung vào việc đánh và giết, hoàn toàn dựa vào bản năng. Thế nhưng sau khi phát linh, đòn tấn công của chúng phức tạp hơn, khó đoán hơn. Sự khác biệt giữa hoàn toàn phát linh và trước đó là khó thể nào đong đếm nổi.
Du hành giả khi mới đối đầu với quái có cấp độ trên 15 đều sẽ gặp nhiều khó khăn chính là vì lý do kể trên. Sự chênh lệch lớn về sức mạnh mặc dù là có, nhưng trí tuệ mới là thứ làm cho sự chênh lệch ấy trở nên đáng gờm.
Kull không hay chiến đấu với quái, nếu không muốn nói là cố tình tránh né. Cậu ta thể nghe ngóng được nhiều điều về các chủng quái, nhưng trước khi thực sự đối mặt, mọi lý thuyết đều chỉ là nói suông. Thực tế đáng sợ hơn lời kể lại rất nhiều. Đâu có ai lại dễ dàng tin tưởng rằng một cái cây mà có thể suy tính hệt như một con người bao giờ.
Tất nhiên, so sánh này là khập khiễng. Quái sau khi hoàn toàn phát linh dù biết suy nghĩ, không có nghĩa là chúng thông minh, càng chẳng nói tới uyên bác. Chúng biết tận dụng thế mạnh, che giấu khuyết điểm, học hỏi cái mới, nhưng đều chỉ giới hạn ở những gì chúng biết. Thế nên du hành giả chỉ cần đừng xem chúng là một đám ngốc là được. Cẩn thận quá mức lại thành tự huyễn hoặc chính mình.
– Cứ ra tay thật mạnh là được rồi. Suy tính cho nhiều nào có bằng nắm đấm lớn.
Giọng nói vẻ bất mãn vang lên ở bên cạnh Turan. Là Fyr. Cô ta nói rất nhỏ, nhưng nó lại hoàn toàn có thể nghe rõ từng chữ một.
Turan định đáp lời, lại thấy không phù hợp nên lùi ra sau vài bước hòng cho Kull biết là cậu ta không nên nghe lén, cũng chờ cho Fyr theo đến thì mới cất tiếng:
– Cô không có suy nghĩ?
Fyr lập tức nhăn mày, thốt:
– Câu hỏi kiểu gì thế?!
Thật bất ngờ là lời ấy không làm cho Fyr tức giận, còn chừng như là thông cảm cho câu hỏi thể hiện không được rõ ràng của Turan. Hơi nghĩ ngợi trong giây lát, nó nói:
– Ừm… Ý tôi là, việc phát linh, ở những cảnh giới cao hơn, bị xem nhẹ ư?
– Không hề. – Fyr đáp ngay – Còn là ngược lại. Mà sao ngươi lại hỏi?
Đơn giản là vì Turan thắc mắc. Bản thân nó chỉ mới ở Thần cấp 15, còn chưa hoàn toàn phát linh, nghe được từ một đức Chính thần rằng nên dùng nắm đấm lớn giải quyết vấn đề thì tất nhiên sinh lòng khó hiểu.
Không đợi Turan trả lời, Fyr nói tiếp:
– Cho đến cùng, bất kể ngươi suy tính như thế nào, vẫn không qua khỏi kẻ mạnh hơn mình. Ngươi có thể khó mà hình dung được, nhưng kẻ mạnh, sẽ không đi lo lắng kẻ yếu đối với mình như thế nào cả. Tốn thời gian mưu tính, đem đi nâng cao Thần cấp bản thân còn tốt hơn nhiều.
Turan nhíu mày, từ lời nói lại không thấy được đối phương có ẩn ý gì, bèn hỏi:
– Thế nếu gặp phải đối thủ ngang tầm mình thì sao?
– Trở nên mạnh hơn hắn ta! – Fyr trả lời không chút do dự.
Turan ngớ người. Lời của Fyr nghe chừng rất đúng, lại như có chỗ nào đó không phù hợp lắm.
– Mạnh mẽ rồi, ngươi còn có thể vờ yếu đuối, đi đùa nghịch.
Fyr thốt. Cô ta trông khá thích thú với chủ đề này. Nghĩ tới, không biết có từng làm như lời mình vừa nói chưa.
“Còn không phải là mình sao?”
Turan thốt thầm. Fyr rất mạnh, là một điều chắc chắn. Thế nhưng cô ta luôn tỏ ra bản thân không quá mạnh, lại chỉ dùng sức ở một mức nhất định mà gây rắc rối cho nó. Chắc chắn là đùa nghịch.
Như vậy, dần dà Turan sẽ sinh ra ý xem nhẹ Fyr. Mặc dù sự tình sẽ không đến mức khiến nó nghĩ cô ta là yếu, nhưng sẽ khó tránh khỏi việc trở nên gần gũi, và bắt đầu để lộ ra những bí mật của bản thân. Đây cũng chẳng biết có phải là âm mưu vốn có của đối phương hay không, nhưng phòng bị trước vẫn hơn.
Trong ván cờ lớn, Turan còn đang tìm cách sống sót, Fyr từ sớm đã là người chơi. Mưu tính, nó là không thể nào bỏ qua được. Chỉ có nhờ vào cách đấy thì kẻ yếu như nó mới có thể vươn lên nổi. Còn khi mạnh rồi thì hẳn mọi chuyện cũng nên dễ dàng hơn đi. Mong vậy.
Trận chiến của Darmil với cặp quái Dây leo ma và Ma cây càng lúc càng trở nên dữ dội với vô số những đòn tấn công không ngừng được tung ra rồi bị cản phá. Có điều. có thể thấy được bản thân anh chàng đấu sĩ đã nhận lấy không ít thương tổn, trong khi cả hai con quái đều chưa mất tí sinh lực nào.
Kull vẫn giữ khoảng cách, đứng yên quan sát. Cậu ta cơ bản không giúp được nhiều trong tình huống này. Hầu hết những chiêu trò của một thám đạo kiêm sát thủ như Kull đều khó mà gây được chút tác dụng nào lên cặp quái. Đối phương dùng cũng chẳng phải là phép thuật hay bùa chú gì, hoàn toàn là sức lực bản thân kết hợp với kỹ năng.
Darmil nghiến răng, nhăn mặt, lại hoàn toàn không giấu được vẻ phấn khích của mình. Mỗi đòn tấn công của cậu ta đều chẳng hề giữ lại chút sức lực nào, như thể là cậu ta không có khả năng khống chế vậy.
Thế nhưng chỉ dựa vào việc mỗi đòn tấn công của Darmil đều được tung ra một cách chuẩn xác để cản phá hàng loạt đòn tấn công của cặp quái là có thể thấy được cậu ta không có đang đánh bừa. Cậu ta có tức giận, và đang muốn xả giận lên đối phương, nhưng đồng thời cũng muốn đánh bại một cách toàn diện chứ không để mình sau trận đấu trở thành gánh nặng cho tổ đội.
Rất tốt, Turan đánh giá như vậy. Darmil có thể tự mài giũa bản thân, chỉ cần nó giữ cho cậu ta không lệch đi quá nhiều. Có lẽ cũng chính vì lý do này mà nhà Altoris mới chịu để cho Darmil tự du hành mà không ép vào khuôn khổ của gia đình. Ép buộc sẽ chỉ gây nên thù hằn, xa cách.
Một lần nữa, đòn tấn công hiểm hóc của con Ma cây lại được tung ra. Lần này có tới ba nhánh cây nhọn hoắt đâm tới kèm theo hai chiếc rễ cây.
Darmil sải bước, hơi nghiêng người, vung chùy, siết tay còn lại đập sang ngang. Cậu ta đánh nát hai nhánh cây, tránh đi một chiếc rễ cây, để hai mũi nhọn còn lại tùy ý đâm xuyên qua lớp giáp của mình. Chúng không phải là vết thương chí mạng, chỉ gây ra vết thương khá sâu và tất nhiên là không thể cản bước tiến của anh chàng đấu sĩ.
Dây leo ma cố gắng dùng những sợi dây leo siết chặt hai chân của Darmil, nhưng rõ ràng là vô ích, giống như đã từng. Darmil vốn có sức mạnh đáng gờm, sau khi cậu ta dồn toàn bộ 75 bậc thuộc tính vào sức mạnh thì càng khó thể nào ngăn cản. Đó không chỉ đơn giản là gấp đôi sức mạnh, mà còn gây ra một sự đột phá khó lường.
Turan tới giờ vẫn còn thắc mắc rằng bằng cách nào mà Darmil lại có thể làm được điều đó. Kiến thức cơ bản là một người chỉ có thể phân bổ lượng điểm thuộc tính còn lại vào cùng một thuộc tính tối đa gấp ba lần Thần cấp bản thân.
Darmil dồn toàn bộ 75 bậc mà mình có, hoàn toàn không hợp lẽ thường. Càng đáng ngờ hơn nữa là cậu ta dường như chẳng gặp phải khó khăn gì nổi bật khi cơ thể đang mang theo một sự chênh lệch lớn giữa các điểm thuộc tính như vậy. Đòn tấn công của cậu ta vô cùng mạnh mẽ, nhưng sức khống chế vẫn có, và độ chuẩn xác là chẳng hề thua kém trước đây bao nhiêu.
Turan sinh lòng tò mò, luôn muốn dùng kỹ năng chủ đạo tìm kiểu kỹ thêm, nhưng tạm thời chỉ mới xem sơ qua. Thay đổi trên người Darmil có không ít, nếu vội vàng nó sẽ bỏ sót những điểm quan trọng, không cẩn thận còn gây ảnh hưởng tới chuyến đi. Hiện giờ, tập trung vào việc đón nữ người sói Camilier vẫn là trên hết. Dù sao thì Darmil cũng chẳng chạy đi đâu, và mọi biểu hiện của cậu ta tới lúc này đều ổn cả.
Đòn tấn công vừa rồi của con Ma cây có vẻ là đã gắng hết sức, vậy mà chẳng thể gây cho kẻ địch của mình được bao nhiêu sát thương. Con quái đã rơi vào thế yếu. Giờ khoảng cách chưa đầy hai mét giữa nó với anh chàng đấu sĩ sẽ biến trận chiến này thành cơn ác mộng. Một cuộc đánh đập không có sự hoàn trả.
Phải biết, Darmil cho tới giờ vẫn chưa sử dụng bao nhiêu phần năng lực của bản thân cả, hầu hết đều dựa vào sức mạnh khổng lồ đến từ lượng bậc thuộc tính sức mạnh bất hợp lý kia. Nếu cậu ta chẳng thèm để ý tới lượng nguyên khí tiêu hao mà bùng nổ hết mình thì cuộc chiến e rằng đã sớm kết thúc rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương