VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 661: Tham sống
Turan vừa chạy vừa lôi xềnh xệch nữ người sói theo mình, mặc kệ cô nàng mấy lần đập người vào đá và gò đất. Một kẻ chịu đánh như cô ta sẽ chẳng thể chết chỉ bởi thế được.
Turan không được phép dừng lại dù chỉ một chút, bất kể vết thương trên người đang không ngừng hành hạ nó. Tác dụng của lời cầu khấn ‘Sinh’ được mô phỏng sẽ sớm mất đi, và lúc đó nếu nó còn chưa thoát khỏi đây, rời khỏi phó bản sẽ là lựa chọn bắt buộc phải thực hiện trước khi nó mất đi ý thức.
Kể cả vậy, cảm giác về nguy hiểm đang ở ngay phía sau Turan vẫn chưa từng giảm đi. Cố gắng của nó trở nên đáng buồn cười đến thảm hại. Hơn hết là, những kẻ địch đang tìm đến ấy, cấp độ đều vượt trên 20.
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?!”
Turan mắng thầm. Số phận chó má như đang đùa giỡn với nó.
Dù thế, Turan đã có thể đoán được chuyện đang diễn ra, ít nhất là một phần. Độ khó của phó bản tỉ lệ thuận với độ lạnh của môi trường, nhưng trên thực tế sẽ tăng lên theo tiến triển của du hành giả tham gia càn quét.
Nói cách khác, Turan càng có biểu hiện tốt, giết được càng nhiều kẻ địch, giết càng dễ dàng thì độ khó của phó bản sẽ tăng thêm càng nhanh. Đó chẳng khác gì là tìm chết, giống như lời nữ người sói đã bảo.
– Muốn chết à…
Turan lẩm bẩm. Nó không muốn. Camilier có lẽ cũng không biết rằng càng giết thì chuyện xảy ra trong phó bản sẽ càng trở nên tàn khốc.
Đây không phải là một cuộc chiến. Đây là sự trừng phạt, là để cho đám tội nhân phải đền tội. Mọi người ở đây, đều là tội nhân.
Tài liệu không thể tìm thấy được ở đây, vì nơi đây vốn là một tài liệu. Turan vừa xác định được điều ấy không lâu khi thử vận dụng kỹ năng chủ đạo của mình lên vùng đất. Trên thực tế, cũng chẳng thể nói rằng đó là nhờ vào kỹ năng của nó, mà chỉ cần bất kì ai ý thức được về chuyện đang diễn ra đều sẽ nhận được thông báo về nội dung phó bản.
Tuyết rơi dày. Có lẽ tuyết rơi đã khiến cho đám người truy đuổi Turan bỏ cuộc, hoặc rằng phó bản đã tiến vào giai đoạn mới. Nó không dám đoán bừa, chỉ đành vừa loanh quanh tìm kiếm đóa hoa tuyết, vừa cảnh giác lấy xung quanh.
Ý thức của Turan vẫn còn, dù khá mờ nhạt, cho thấy nó đã ở cực hạn. Thật may mắn là nó đã không ngất đi khi hiệu quả của lời cầu khấn ‘Sinh’ được mô phỏng kết thúc. Có lẽ là do phần hiệu ứng xấu ấy cũng chẳng được mô phỏng tốt đi.
Nữ người sói vẫn luôn được Turan kéo theo. Chính xác hơn thì tay nó giờ tê cứng, mất cảm giác, có muốn buông ra cũng khó. Mà nếu như còn có thể mang theo được, nó đương nhiên không muốn từ bỏ cô ta. Một phần hi vọng để sống sót và hoàn thành phó bản vẫn là nhờ vào cô nàng đây.
Liều lĩnh thật chưa bao giờ mang lại kết quả tốt cả. Turan toàn có những kinh nghiệm cay đắng. Nhưng nó đâu còn lựa chọn nào khác hơn.
Turan lê bước đi rất lâu, giữa một vùng tuyết rơi trắng xóa. Nó cứ bước đi mãi, mắt cố tìm kiếm một chút dấu hiệu của một đóa hoa, trong khi bản thân đã chẳng còn biết mình đang ở đâu hay cả đi về đâu rồi. Thật là vô vọng.
Turan chỉ nhớ rằng, Camilier đã bảo nơi tuyết rơi dày đặc nhất mà ngọn cỏ vẫn tươi tắn đầy sức sống, đóa hoa sẽ nở rộ. Nếu ở trạng thái tốt hơn, nó hẳn đã có thể dễ dàng tìm thấy. Đáng tiếc.
Turan tiếp tục bước đi. Qua một lúc, nó bỗng giật mình phát hiện không biết đã làm rơi mất nữ người sói khỏi tay từ khi nào.
Thở dài một hơi, Turan lại hướng về trước. Tìm kiếm đối phương vào lúc này là bất khả thi. Chỉ mong cô ta không có chết, vậy thì khi phó bản hoàn thành vẫn sẽ đột phá Nihr được.
“Đóa hoa tuyết…”
Turan nói thầm. Chân của nó đã không còn bước nổi nữa. Mặc cho mấy bình thuốc cùng các loại bùa được sử dụng, trạng thái của nó vẫn chẳng khá hơn là bao. Không trở nên tệ hơn có lẽ đã là điều tốt nhất mà bây giờ có thể xảy ra.
– Đóa hoa tuyết…
Turan lẩm bẩm, như lời thì thầm. Nó ngẩn ngơ, ý thức buông lỏng. Có điều gì đó chợt trôi vào trong tâm trí nó, nhưng nó không cách nào nắm bắt được. Điều gì đó rất quan trọng.
– Đóa hoa tuyết…
Turan nói nhỏ, cúi đầu, lại ngẩng đầu. Trời trắng xóa, đất cũng chẳng khác chi. Mọi thứ như là một.
– Tuyết… Tuyết… Sói tuyết…
Turan tìm đến vô vọng, để mà hi vọng. Nó còn có thể trông mong vào gì được nữa đâu.
– Camilier!
Turan bất chợt gào lên, gọi tên nữ người sói.
– Camilier!
Nó gọi lớn, cố hết sức. Một lần, hai lần rồi không biết bao nhiêu lần. Nữ người sói vốn đã vuột khỏi tay nó, còn chẳng biết đã tỉnh dậy hay chưa, giờ có gọi cũng chưa chắc là đối phương có thể nghe được.
– Camilier!
Nhưng Turan vẫn gọi. Nó muốn biết đối phương có phải là điều mình đang tìm kiếm.
Mọi thứ trắng xóa, nhòa đi. Trước mắt Turan không còn gì ngoài màu trắng. Nó nâng cánh tay của mình mà không được, đành phải cúi đầu nhìn lấy để biết rằng bản thân còn sống, và còn tỉnh táo, một phần nào đấy.
Đỏ. Turan thấy màu đỏ. Là máu của nó, thứ duy nhất còn nóng hổi lúc này. Máu chảy ra từ các vết nứt ở cánh tay bị đông cứng. Có lẽ chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi thì cả cơ thể nó sẽ vỡ tan, và máu sẽ đổ tràn.
Người sói tuyết trắng hồn máu, giữa sự sống và cái chết nơi đây, chẳng phải là một cái tên thật đẹp sao.
Camilier.
Turan lắc đầu, chỉ để nhận ra rằng đầu mình không còn có thể cử động được nữa. Làm gì có lối thoát nào nếu nó cứ cố chấp với phó bản này. Nhưng nếu nói đây là kết thúc thì Turan nhất định vượt qua và sống sót. Nó đơn giản là không muốn chết. Nỗi sợ ám ảnh nó, biến thành động lực.
Turan tất nhiên từng muốn bỏ chạy, còn không chỉ là ý nghĩ. Thế nhưng bỏ chạy lại chẳng có nghĩa rằng sẽ sống sót. Đáng buồn là vậy.
Thể xác dừng lại. Linh hồn mang đi. Tinh thần vĩnh viễn là điểm kết nối không thể từ bỏ. Nắm lấy. Nhất định phải nắm lấy.
Turan ho khan. Nó còn chưa có chết, nhưng thứ đang ho khan lại chẳng phải thân xác tội nghiệp của nó, mà là phần ý thức mơ hồ trơ trọi đang hiển hiện mà nó biết đến và thường gọi là linh hồn, hay chỉnh thể linh hồn.
Ho khan lại chỉ là phản ứng mà Turan định cho cơ thể thực hiện, chứ chẳng giúp ích hay cần thiết gì cho linh hồn. Nó còn chẳng thể ngờ rằng mình lại đang tồn tại như bây giờ. Thật sự là ngoài ý muốn.
Trong đầu Turan không ngừng hiện lên vô vàn những câu hỏi, nhưng rồi nó quyết định để đó, bắt đầu thử tìm hiểu trạng thái hiện tại của bản thân.
Tuyết, máu, thể xác, tinh thần và linh hồn. Mọi thứ trông vừa thân quen lại vừa mới mẻ. Turan nghĩ ngợi, rồi nhìn vào lòng bàn tay trái của mình, thấy được những đường nét ẩn hiện của dấu hiệu viên đá sinh mạng của đại pháp sư Velduran. Chuyện thế này chắc hẳn không thể thoát khỏi sự liên quan tới năng lực của Tử thần Sứ đồ.
Turan rốt cuộc đã biến thành thứ gì, nó không dám nghĩ tới, nhưng lại rất muốn biết. Lòng tò mò, ham muốn tri thức thúc giục, có điều chẳng thể giúp nó đạt được thông tin gì thêm. Rặt một đống bí ẩn. Và kì dị.
Nhìn vào thân xác cứng đờ kia, Turan mơ hồ thấy được một viên tròn màu hồng nhạt đang bén rễ khắp cơ thể, và có không ít đường rễ đang bám lấy linh hồn cả nó, nối chặt vào dấu hiệu viên đá sinh mạng ở lòng tay trái. Mối liên kết này là thứ đang giúp nó sống sót, có lẽ.
Turan hít sâu một hơi theo phản ứng của cơ thể. Tất nhiên là nó chẳng hít thở được cái gì cả, trong khi thân xác kia thì đang hít thở từng hơi yếu ớt, cách nhau rất lâu nhưng đều đặn. Còn sống, chỉ là sẽ không lâu nữa.
Nghĩ đến đây, Turan thấy chuyện thật là bi hài. Nó vẫn chưa chết, nhưng cũng chẳng thể làm gì để tránh khỏi kết cục thê thảm ấy. Đây chỉ là một trải nghiệm đáng nguyền rủa mà thôi.
– Cậu chủ!
Tiếng gọi vang lên từ phía xa. Linh hồn của Turan quay đi, cố gắng tìm kiếm nguồn hi vọng.
– Camilier!
Turan gọi lớn, bằng phần linh hồn của mình, để rồi nó chợt nhận ra rằng nó chẳng thể thật sự thốt thành tiếng.
– Cậu chủ!
Tiếng gọi lại vang lên, chừng có vẻ thảm thiết và hoảng loạn. Turan nghe mà thương, khó hiểu nổi lòng mình. Ham muốn sống còn của nó chợt nổi dậy càng mãnh liệt hơn. Nếu chết đi, nó đâu biết chuyện gì sẽ xảy đến cho con sói ấy.
Một sinh vật có phải thảm họa hay không, Turan chẳng rõ, cũng chẳng còn quan tâm nữa. Nếu chính bản thân mình còn không cứu được thì những kẻ khác có quan trọng gì đâu. Nhất định phải sống.
– Camilier!
Turan gọi thật to, bằng hết sức lực của mình, bằng toàn bộ linh hồn bản thân. Turan gào thét, chỉ để có thể được nghe thấy, được có cơ hội sống. Thật thảm hại.
– Cậu chủ!
Có tiếng đáp lại, hẳn là thế. Turan tự huyễn hoặc mình rằng đối phương đã nghe thấy và chạy đến trong vùng tuyết trắng xóa kín ở khắp nơi này. Đối phương đã đến, chỉ là nó không thể thấy được thôi.
Ấm áp. Chưa bao giờ Turan cảm giác được sự ấm áp dễ chịu và tuyệt vời đến thế, như thể nó được ôm ấp lấy, chìm vào trong sự bảo bọc của lòng mẹ mà không cần phải lo ngại về thế gian.
Ý thức của Turan mờ đi. Linh hồn của nó tan ra, thân xác thì buông bỏ. Mọi thứ từ trắng xóa rơi vào trong đêm tối.
Đây không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu. Như một đứa trẻ, chào đời.
Turan không được phép dừng lại dù chỉ một chút, bất kể vết thương trên người đang không ngừng hành hạ nó. Tác dụng của lời cầu khấn ‘Sinh’ được mô phỏng sẽ sớm mất đi, và lúc đó nếu nó còn chưa thoát khỏi đây, rời khỏi phó bản sẽ là lựa chọn bắt buộc phải thực hiện trước khi nó mất đi ý thức.
Kể cả vậy, cảm giác về nguy hiểm đang ở ngay phía sau Turan vẫn chưa từng giảm đi. Cố gắng của nó trở nên đáng buồn cười đến thảm hại. Hơn hết là, những kẻ địch đang tìm đến ấy, cấp độ đều vượt trên 20.
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?!”
Turan mắng thầm. Số phận chó má như đang đùa giỡn với nó.
Dù thế, Turan đã có thể đoán được chuyện đang diễn ra, ít nhất là một phần. Độ khó của phó bản tỉ lệ thuận với độ lạnh của môi trường, nhưng trên thực tế sẽ tăng lên theo tiến triển của du hành giả tham gia càn quét.
Nói cách khác, Turan càng có biểu hiện tốt, giết được càng nhiều kẻ địch, giết càng dễ dàng thì độ khó của phó bản sẽ tăng thêm càng nhanh. Đó chẳng khác gì là tìm chết, giống như lời nữ người sói đã bảo.
– Muốn chết à…
Turan lẩm bẩm. Nó không muốn. Camilier có lẽ cũng không biết rằng càng giết thì chuyện xảy ra trong phó bản sẽ càng trở nên tàn khốc.
Đây không phải là một cuộc chiến. Đây là sự trừng phạt, là để cho đám tội nhân phải đền tội. Mọi người ở đây, đều là tội nhân.
Tài liệu không thể tìm thấy được ở đây, vì nơi đây vốn là một tài liệu. Turan vừa xác định được điều ấy không lâu khi thử vận dụng kỹ năng chủ đạo của mình lên vùng đất. Trên thực tế, cũng chẳng thể nói rằng đó là nhờ vào kỹ năng của nó, mà chỉ cần bất kì ai ý thức được về chuyện đang diễn ra đều sẽ nhận được thông báo về nội dung phó bản.
Tuyết rơi dày. Có lẽ tuyết rơi đã khiến cho đám người truy đuổi Turan bỏ cuộc, hoặc rằng phó bản đã tiến vào giai đoạn mới. Nó không dám đoán bừa, chỉ đành vừa loanh quanh tìm kiếm đóa hoa tuyết, vừa cảnh giác lấy xung quanh.
Ý thức của Turan vẫn còn, dù khá mờ nhạt, cho thấy nó đã ở cực hạn. Thật may mắn là nó đã không ngất đi khi hiệu quả của lời cầu khấn ‘Sinh’ được mô phỏng kết thúc. Có lẽ là do phần hiệu ứng xấu ấy cũng chẳng được mô phỏng tốt đi.
Nữ người sói vẫn luôn được Turan kéo theo. Chính xác hơn thì tay nó giờ tê cứng, mất cảm giác, có muốn buông ra cũng khó. Mà nếu như còn có thể mang theo được, nó đương nhiên không muốn từ bỏ cô ta. Một phần hi vọng để sống sót và hoàn thành phó bản vẫn là nhờ vào cô nàng đây.
Liều lĩnh thật chưa bao giờ mang lại kết quả tốt cả. Turan toàn có những kinh nghiệm cay đắng. Nhưng nó đâu còn lựa chọn nào khác hơn.
Turan lê bước đi rất lâu, giữa một vùng tuyết rơi trắng xóa. Nó cứ bước đi mãi, mắt cố tìm kiếm một chút dấu hiệu của một đóa hoa, trong khi bản thân đã chẳng còn biết mình đang ở đâu hay cả đi về đâu rồi. Thật là vô vọng.
Turan chỉ nhớ rằng, Camilier đã bảo nơi tuyết rơi dày đặc nhất mà ngọn cỏ vẫn tươi tắn đầy sức sống, đóa hoa sẽ nở rộ. Nếu ở trạng thái tốt hơn, nó hẳn đã có thể dễ dàng tìm thấy. Đáng tiếc.
Turan tiếp tục bước đi. Qua một lúc, nó bỗng giật mình phát hiện không biết đã làm rơi mất nữ người sói khỏi tay từ khi nào.
Thở dài một hơi, Turan lại hướng về trước. Tìm kiếm đối phương vào lúc này là bất khả thi. Chỉ mong cô ta không có chết, vậy thì khi phó bản hoàn thành vẫn sẽ đột phá Nihr được.
“Đóa hoa tuyết…”
Turan nói thầm. Chân của nó đã không còn bước nổi nữa. Mặc cho mấy bình thuốc cùng các loại bùa được sử dụng, trạng thái của nó vẫn chẳng khá hơn là bao. Không trở nên tệ hơn có lẽ đã là điều tốt nhất mà bây giờ có thể xảy ra.
– Đóa hoa tuyết…
Turan lẩm bẩm, như lời thì thầm. Nó ngẩn ngơ, ý thức buông lỏng. Có điều gì đó chợt trôi vào trong tâm trí nó, nhưng nó không cách nào nắm bắt được. Điều gì đó rất quan trọng.
– Đóa hoa tuyết…
Turan nói nhỏ, cúi đầu, lại ngẩng đầu. Trời trắng xóa, đất cũng chẳng khác chi. Mọi thứ như là một.
– Tuyết… Tuyết… Sói tuyết…
Turan tìm đến vô vọng, để mà hi vọng. Nó còn có thể trông mong vào gì được nữa đâu.
– Camilier!
Turan bất chợt gào lên, gọi tên nữ người sói.
– Camilier!
Nó gọi lớn, cố hết sức. Một lần, hai lần rồi không biết bao nhiêu lần. Nữ người sói vốn đã vuột khỏi tay nó, còn chẳng biết đã tỉnh dậy hay chưa, giờ có gọi cũng chưa chắc là đối phương có thể nghe được.
– Camilier!
Nhưng Turan vẫn gọi. Nó muốn biết đối phương có phải là điều mình đang tìm kiếm.
Mọi thứ trắng xóa, nhòa đi. Trước mắt Turan không còn gì ngoài màu trắng. Nó nâng cánh tay của mình mà không được, đành phải cúi đầu nhìn lấy để biết rằng bản thân còn sống, và còn tỉnh táo, một phần nào đấy.
Đỏ. Turan thấy màu đỏ. Là máu của nó, thứ duy nhất còn nóng hổi lúc này. Máu chảy ra từ các vết nứt ở cánh tay bị đông cứng. Có lẽ chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi thì cả cơ thể nó sẽ vỡ tan, và máu sẽ đổ tràn.
Người sói tuyết trắng hồn máu, giữa sự sống và cái chết nơi đây, chẳng phải là một cái tên thật đẹp sao.
Camilier.
Turan lắc đầu, chỉ để nhận ra rằng đầu mình không còn có thể cử động được nữa. Làm gì có lối thoát nào nếu nó cứ cố chấp với phó bản này. Nhưng nếu nói đây là kết thúc thì Turan nhất định vượt qua và sống sót. Nó đơn giản là không muốn chết. Nỗi sợ ám ảnh nó, biến thành động lực.
Turan tất nhiên từng muốn bỏ chạy, còn không chỉ là ý nghĩ. Thế nhưng bỏ chạy lại chẳng có nghĩa rằng sẽ sống sót. Đáng buồn là vậy.
Thể xác dừng lại. Linh hồn mang đi. Tinh thần vĩnh viễn là điểm kết nối không thể từ bỏ. Nắm lấy. Nhất định phải nắm lấy.
Turan ho khan. Nó còn chưa có chết, nhưng thứ đang ho khan lại chẳng phải thân xác tội nghiệp của nó, mà là phần ý thức mơ hồ trơ trọi đang hiển hiện mà nó biết đến và thường gọi là linh hồn, hay chỉnh thể linh hồn.
Ho khan lại chỉ là phản ứng mà Turan định cho cơ thể thực hiện, chứ chẳng giúp ích hay cần thiết gì cho linh hồn. Nó còn chẳng thể ngờ rằng mình lại đang tồn tại như bây giờ. Thật sự là ngoài ý muốn.
Trong đầu Turan không ngừng hiện lên vô vàn những câu hỏi, nhưng rồi nó quyết định để đó, bắt đầu thử tìm hiểu trạng thái hiện tại của bản thân.
Tuyết, máu, thể xác, tinh thần và linh hồn. Mọi thứ trông vừa thân quen lại vừa mới mẻ. Turan nghĩ ngợi, rồi nhìn vào lòng bàn tay trái của mình, thấy được những đường nét ẩn hiện của dấu hiệu viên đá sinh mạng của đại pháp sư Velduran. Chuyện thế này chắc hẳn không thể thoát khỏi sự liên quan tới năng lực của Tử thần Sứ đồ.
Turan rốt cuộc đã biến thành thứ gì, nó không dám nghĩ tới, nhưng lại rất muốn biết. Lòng tò mò, ham muốn tri thức thúc giục, có điều chẳng thể giúp nó đạt được thông tin gì thêm. Rặt một đống bí ẩn. Và kì dị.
Nhìn vào thân xác cứng đờ kia, Turan mơ hồ thấy được một viên tròn màu hồng nhạt đang bén rễ khắp cơ thể, và có không ít đường rễ đang bám lấy linh hồn cả nó, nối chặt vào dấu hiệu viên đá sinh mạng ở lòng tay trái. Mối liên kết này là thứ đang giúp nó sống sót, có lẽ.
Turan hít sâu một hơi theo phản ứng của cơ thể. Tất nhiên là nó chẳng hít thở được cái gì cả, trong khi thân xác kia thì đang hít thở từng hơi yếu ớt, cách nhau rất lâu nhưng đều đặn. Còn sống, chỉ là sẽ không lâu nữa.
Nghĩ đến đây, Turan thấy chuyện thật là bi hài. Nó vẫn chưa chết, nhưng cũng chẳng thể làm gì để tránh khỏi kết cục thê thảm ấy. Đây chỉ là một trải nghiệm đáng nguyền rủa mà thôi.
– Cậu chủ!
Tiếng gọi vang lên từ phía xa. Linh hồn của Turan quay đi, cố gắng tìm kiếm nguồn hi vọng.
– Camilier!
Turan gọi lớn, bằng phần linh hồn của mình, để rồi nó chợt nhận ra rằng nó chẳng thể thật sự thốt thành tiếng.
– Cậu chủ!
Tiếng gọi lại vang lên, chừng có vẻ thảm thiết và hoảng loạn. Turan nghe mà thương, khó hiểu nổi lòng mình. Ham muốn sống còn của nó chợt nổi dậy càng mãnh liệt hơn. Nếu chết đi, nó đâu biết chuyện gì sẽ xảy đến cho con sói ấy.
Một sinh vật có phải thảm họa hay không, Turan chẳng rõ, cũng chẳng còn quan tâm nữa. Nếu chính bản thân mình còn không cứu được thì những kẻ khác có quan trọng gì đâu. Nhất định phải sống.
– Camilier!
Turan gọi thật to, bằng hết sức lực của mình, bằng toàn bộ linh hồn bản thân. Turan gào thét, chỉ để có thể được nghe thấy, được có cơ hội sống. Thật thảm hại.
– Cậu chủ!
Có tiếng đáp lại, hẳn là thế. Turan tự huyễn hoặc mình rằng đối phương đã nghe thấy và chạy đến trong vùng tuyết trắng xóa kín ở khắp nơi này. Đối phương đã đến, chỉ là nó không thể thấy được thôi.
Ấm áp. Chưa bao giờ Turan cảm giác được sự ấm áp dễ chịu và tuyệt vời đến thế, như thể nó được ôm ấp lấy, chìm vào trong sự bảo bọc của lòng mẹ mà không cần phải lo ngại về thế gian.
Ý thức của Turan mờ đi. Linh hồn của nó tan ra, thân xác thì buông bỏ. Mọi thứ từ trắng xóa rơi vào trong đêm tối.
Đây không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu. Như một đứa trẻ, chào đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương