VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 663: Vội đi trong cơn bão tuyết



Trên chiếc bàn gỗ nằm gục lấy thân xác to tướng của anh chàng đấu sĩ. Cậu ta ngủ như chết, và mặc cho Kull lay dậy mấy lần vẫn không hề có phản ứng.

Giờ là đêm. Quán rượu vốn nhộn nhịp cũng đã trở nên vắng khách. Kull ngồi vào bàn, đối diện cậu là cô gái tóc màu nâu đỏ trông càng thêm xinh xắn, pha thêm chút gợi cảm khi giờ đã ngà ngà say, hai tay vẫn còn ôm chén rượu nhỏ.

Dẫu vậy, Kull lại chỉ cảm thấy bất an khi ở gần đối phương, một cách khó hiểu. Cảm giác này đã luôn tồn tại từ lần đầu tiên Fyr xuất hiện, nhưng giờ khi đội trưởng không còn ở đây nữa, cậu bắt đầu có chút không kiềm chế nổi, muốn bỏ chạy.

Bỏ chạy thì cũng cần phải mang theo tên ngốc Darmil. Chẳng phải là Kull không nỡ bỏ rơi đồng đội, mà là đi cùng cậu ta, cậu thấy khả năng sống sót của cả hai sẽ được tăng cao đáng kể. Khiến cậu phát bực là Darmil đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ có khi là nghìn thu của mình.

“Đội trưởng đi đâu rồi? Sao còn chưa trở về chứ…”

Kull nói thầm, vừa bất an, vừa lo lắng. Cậu không cho rằng Turan có thể gặp nguy hiểm, hay đúng hơn thì thứ khiến cậu ta nguy hiểm, không đối phó nổi thì cậu có tham gia vào cũng chỉ trở thành gánh nặng mà thôi. Thế nhưng nếu đội trưởng cần cậu giúp làm chút việc gì đấy mà cậu giờ chỉ ngồi không ở đây thì thật đáng trách. Cậu còn muốn góp sức, lập công, nâng cao giá trị bản thân.

Hơn hết là, đội trưởng trở lại chắc chắn sẽ hóa giải được tình cảnh hiện giờ. Kull có thể làm gì được đâu cơ chứ.

– Hắn đâu rồi?

Câu hỏi bất chợt làm Kull giật bắn mình, còn tưởng rằng mình sắp bị ăn thịt. Đó rõ ràng là ảo giác, vì đối phương cất giọng rất nhẹ nhàng, từng cử chỉ một cũng đều thể hiện mình là một cô gái hiền dịu, cộng thêm đôi phần quý phái. Trông như say, mà lại không phải say.

– Tôi không biết.

Kull đáp. Câu hỏi chắc chắn là về Turan. Cũng chẳng rõ vì sao Fyr lại nghĩ rằng cậu có thể biết. Cậu vốn còn định hỏi cô ta.

– Hắn ra ngoài không phải để tìm cậu sao? – Fyr hỏi tiếp.

Kull lắc nhẹ đầu, bảo:

– Không có. Tôi trong lúc do thám có một vài phát hiện thú vị, tiếc là cho tới giờ vẫn còn chưa liên lạc được với đội trưởng.

Fyr nghe vậy thì ra vẻ thất thần, xong hít sâu một hơi rồi thở ra, giọng như thảng thốt nói:

– Vậy xem ra hắn không cần chúng ta.

Kull nhíu mày, nửa hiểu nửa không ý của đối phương. Có lẽ đội trưởng thật sự không cần sự giúp sức của cả ba người, nhưng lời ấy chừng như còn bao hàm ý nghĩa khác.

– Cô biết đội trưởng đến đây làm gì ư?

Kull dò hỏi.

Turan chưa bao giờ nói rõ về mục đích chuyến đi, và cậu tự nhiên không có ý định đào sâu làm chi cả. Đội trưởng muốn là được. Thế nhưng giờ cậu lại thấy tò mò, nhất là về mối quan hệ giữa Fyr với Turan.

– Biết.

Fyr hời hợt đáp, chừng đã mất đi hứng thú.

– Vậy cô không thấy lo sao? – Kull nói – Bây giờ đang có bão tuyết, trời lại đang là đêm, du hành giả đơn độc ở bên ngoài chẳng khác gì tìm đường chết.

– Hắn chết thì cũng đâu có vấn đề gì.

Fyr không chút do dự bảo. Lời là thế, vẻ tự tin trên gương mặt lại cho thấy rằng cô ta rất tin tưởng vào năng lực của Turan.

Có điều, may mắn là dựa vào lời này của đối phương, Kull có thể phần nào xác định rằng đội trưởng không có đang ở trong thành. Cậu ta thật sự là đủ liều lĩnh.

Do dự trong giây lát, Kull đứng dậy, toan rời đi.

– Cậu muốn đi đâu?

Fyr thốt, vẻ bình thản nhưng Kull lại nghe được rất rõ, lời nói thậm chí như có một áp lực vô hình đặt lên khiến cậu nhất định phải trả lời trước khi muốn làm gì khác.

– Tìm đội trưởng. – Kull đáp – Cậu ta rất mạnh, tôi biết. Tôi đơn giản là không an tâm.

– Nhưng cậu thì giúp được gì?

– Tôi không biết. Tôi… chỉ đang cố thỏa mãn lòng mình thôi.

– Rất thành thật.

Cùng với lời ấy, Kull chợt cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhõm. Cậu đã có thể thoải mái rời đi, và ngay lập tức làm như vậy, sợ rằng sẽ để vuột mất cơ hội.

Bão tuyết dữ dội, hơn cả những gì mà Kull có thể tưởng tượng. Nhiệt độ không khí hạ thấp chưa từng có, khiến cho mọi thứ đều bị đóng lên một lớp băng khô cứng, và hẳn sẽ bao gồm cả cơ thể Kull nếu cậu không sử dụng cùng lúc hai tấm bùa mà Turan lúc trước đã đưa cho.

Dù vậy, Kull vẫn thấy rất lạnh. Cậu cần hành động thật nhanh, trước khi hiệu quả của hai tấm bùa suy giảm.

Cũng may, mạng lưới thông tin mà Kull cần vẫn còn tốt, giúp cậu có được tin tức về lần xuất hiện cuối cùng của Turan trong tòa thành: là ở cổng thành phía bắc.

Không chút do dự, Kull lao đi, vùn vụt, trực tiếp thi triển kỹ năng chủ đạo của mình luôn. Cái cậu cần bây giờ là tốc độ, không nên giữ lại chút gì.

Chẳng mấy chốc, Kull đã đến được cổng thành phía bắc. Đứng ở nơi đây, cậu mới phát hiện rằng nhiệt độ giảm càng mạnh hơn và sức gió thì càng lúc càng lớn. Những người lính gác đã sớm tránh đi, nên tất nhiên là sẽ chẳng ai tốt bụng lên tiếng ngang cản cậu làm điều dại đột lúc này.

“Đi thôi.”

Tự nhủ một câu cổ vũ tinh thần bản thân, Kull phóng người về trước. Tìm được đội trưởng trong tình hình thời tiết này là gần như bất khả thi, nhưng cậu vẫn phải làm. Ít nhất cho tới khi nào xác định được chuyện vượt quá sức bản thân, cậu sẽ không từ bỏ.

Vừa lao đi, Kull vừa không ngừng duy trì vùng lĩnh vực ở mức tối đa. Dưới sự ảnh hưởng của cơn bão tuyết, vùng lĩnh vực là thứ duy nhất cậu có thể trông cậy vào lúc này. Chuyến này trở về, cậu chắc sẽ phải nằm liệt giường vài ngày liền để lấy lại sức mất. Chỉ mong Turan sẽ không vì thế mà thất vọng về cậu.

– Đây là…?!

Kull thốt. Cậu đã đi được rất xa, gần chục cây số là ít. Những tưởng rằng sắp phải từ bỏ thì cậu chợt phát hiện sức gió giảm dần, cùng với đó thì nhiệt độ cũng được cải thiện phần nào.

Rõ ràng không phải là cơn bão tuyết yếu đi. Kỹ năng chủ đạo của Kull giúp cậu xác định chắc chắn điều đó. Nơi cậu đang hướng về có điểm bất thường.

Và vì thế, chẳng cần phải nghĩ ngợi gì thêm, Kull phóng thẳng tới với tốc độ còn nhanh hơn trước. Cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng cậu sẽ đối mặt hết thảy.

Đồng cỏ, tuyết rơi. Kull bàng hoàng, hoảng hốt, bản thân như vừa bước vào một thế giới khác.

Cơn bão tuyết đã không còn nữa, nơi đây lại còn chẳng phải đang là đêm.

– Kull?

Giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên kéo Kull ra khỏi dòng suy nghĩ đang dần trở nên hỗn loạn của mình, để rồi cậu ép bản thân phải bình tĩnh đối mặt với những gì xấu nhất có thể xảy ra. Đặc biệt là ảo giác.

Kỹ năng ‘Lĩnh vực’ bùng nổ. Kull mở trừng mắt, tập trung tinh thần, nắm lấy toàn bộ tin tức có thể có được. Miệng hơi mấp mấy, cậu thốt:

– Cậu là… đội trưởng?

Trước mặt Kull không ai khác hơn chính là Turan, đi gần sát cậu ta là một cô gái sở hữu mái tóc màu trắng bạc và đôi tai thú ở trên đầu. Cậu nghĩ là cậu nhận ra đối phương, nhưng giờ đó không phải là điều quan trọng.

– Là tôi.

Turan cất giọng khẳng định, vẻ tự tin thấy rõ. Cậu ta chẳng có một chút nghi ngờ nào về sự xuất hiện mà rõ ràng là bất thường của Kull cả. Đội trưởng quả nhiên luôn có điểm hơn người. Cậu không bì kịp.

– Tôi…

Kull thốt, định nói gì đó lại thấy lời gì cũng đều là thừa. Hơi nghĩ ngợi, cậu bảo:

– Tôi chạy lạc tới đây.

Kèm theo đó là nụ cười tươi rói mà hẳn chẳng thể qua được mắt của Turan.

Turan không để ý nhiều đến vậy. Cậu ta trông như có điều đáng lo hơn cần phải quan tâm.

– Bên ngoài nguy hiểm hơn tôi tưởng nhiều. Tạm thời chúng ta cứ ở đây.

Kull đồng tình. Trên đường đến đây, cậu phát hiện ra rất nhiều những con quái toát ra vẻ ghê gớm mà bản thân chắc chắn là sẽ bị hạ sát trong chốc lát nếu chạy chậm hơn một chút. Đó là còn chưa kể đến thứ thời tiết đáng nguyền rủa này nữa.

– Nghỉ ngơi đi.

Nghe được lời ấy của đội trưởng, Kull theo phản xạ liền trút bỏ hết mọi gánh nặng, thả phịch người mà ngồi nghiêng một bên thở hồng hộc. Cậu thật mệt, muốn chết đi được. Mấy bình thuốc vừa lấy ra giờ cũng chẳng có hơi sức đâu mà uống, toàn đổ hết lên mặt rồi mặc chuyện tới đâu thì tới. Dù sao thì thuốc cậu vẫn còn có không ít.

Bỗng, một bàn tay xuất hiện ngăn lấy Kull. Động tác của đối phương nhẹ nhàng nhưng quả quyết, khiến cậu lập túc từ bỏ ý kháng cự vừa dấy lên trong đầu.

Là nữ người sói đi cùng Turan.

– Cậu chủ để tôi chăm sóc cậu.

Giọng nói cùng cử chỉ dịu dàng, nhưng sâu trong ánh mắt có điều gì đó khiến Kull e dè. Đối phương đang phải kiềm chế.

Kull nhận ra cô ta, chính là đối tượng mà cậu đã từng nhận lệnh ám sát khi còn chưa trở thành đồng đội của Turan. Có lẽ đối phương cũng nhận ra cậu, và vẫn còn mang lòng hận thù đi.

– Tôi tự làm được.

Kull bảo, kéo tay mình ra khỏi tay nữ người sói. Những việc như thế này cậu vẫn quen tự mình làm hơn. Turan hẳn là muốn tạo cơ hội để hai người tiếp xúc, nói chuyện với nhau.

Thấy vậy, nữ người sói cũng không có cưỡng ép, chỉ ngồi ở một bên nhìn chăm chăm lấy Kull như sợ rằng cậu sẽ chạy mất.

Kull cười méo xệch, vội vàng uống cạn bình thuốc trong tay để chứng mình là mình có thể tự làm được. Xong, cậu hỏi:

– Cô là…?

– Camilier. – nữ người sói đáp ngay – Tôi là người hầu của cậu chủ.

Kull gật nhẹ đầu, hơi có vẻ ngạc nhiên. Về tên, cậu vẫn còn nhớ rõ từ hồi vụ ám sát. Vậy ra đó đúng là tên thật của cô ta, và vẫn giữ cho đến giờ.

Mặt khác, về phần người hầu, Kull thật sự khó mà nghĩ là thật kể cả khi đã nghe được đối phương gọi Turan là “cậu chủ”. Vấn đề không phải nằm ở nữ người sói, mà là Turan. Cậu ta trong suy nghĩ của Kull không giống kẻ sẽ chịu nhận một người hầu, còn để đi ở bên cạnh mình.

– Tôi là thành viên tổ đội của Turan.

Kull cất tiếng, sau khi chờ một lúc mà chẳng thấy đối phương hỏi gì về mình.

– Ừm. Mong cậu giúp đỡ.

Là lời khách sáo. Kull nhăn mày vẻ khó chịu, nhưng rồi cũng đành thôi. Sự quan tâm của đối phương hoàn toàn là do yêu cầu của Turan, cậu có cố bắt chuyện thì chỉ càng khiến bầu không khí thêm khó xử.

Qua một lúc lâu, khi trạng thái bản thân đã tạm ổn định, Kull bèn đứng dậy, tiến lại chỗ Turan. Cậu ta giờ đang ra vẻ suy tư gì đấy chăm chú lắm, nhưng cũng chẳng mất quá lâu để chú ý đến cậu, liền quay sang bảo:

– Không có vấn đề gì chứ?

Câu hỏi không chỉ riêng về tình trạng của Kull.

– Mọi việc đều ổn. Darmil say quá ngủ như chết. Cạnh cậu ta còn có Fyr nên sẽ không sao đâu.

– Cậu tới đây một mình?

Turan nhíu mày thắc mắc.

– Phải. – Kull đáp – Yên tâm. Tôi đã định sẽ quay trở về ngay nếu tình hình không như mong đợi.

Turan nghe xong vẫn không thay đổi thái độ. Đó có lẽ không phải là điểm mấu chốt. Hồi lâu, cậu ta thở dài một hơi, nói:

– Lần này là lỗi của tôi. Cậu và Darmil đã làm rất tốt.

Lời của đội trưởng là chân thành, nhưng chẳng hiểu sao Kull lại chẳng thấy vui vẻ gì, chỉ có bực mình. Cậu chắc hẳn đã bỏ lỡ điều gì đõ rất quan trọng.

“Là năng lực của mình còn chưa đủ sao…?”

Kull nghĩ thầm, lại vội vàng gạt bỏ suy nghĩ ấy. Nếu có điều cần trách phạt hay góp ý, Turan nhất định sẽ nói thẳng. Cậu không nên nghĩ linh tinh mà gây thêm rắc rối.

– Ha! Tiếc cho Darmil không có ở đây. Đáng đời cậu ta uống cho nhiều vào.

Kull nói lớn, vẻ hào hứng thấy rõ.

Turan thấy vậy cũng chẳng muốn làm bộ dạng nặng nề nữa, cười bảo:

– Thế nên lần sau đừng có quên mang cậu ta theo chịu khổ cùng cậu.

– Khổ?! – Kull thốt – Không có, không có! Darmil mà đi cùng thì cậu ta lại nhào vào đám quái mà đánh hết cả đêm ấy mà.

– Cũng đúng.

Turan gật đầu tỏ ý đồng tình. Chốc, cậu ta hỏi:

– Giờ đang là đêm?

– Ừm.

Kull đáp. Vẻ mặt của đội trưởng cho thấy rằng cậu ta là không biết. Kull sớm nên báo về điều đó. Đúng là thất trách.

Theo đấy, Turan chìm vào trong suy nghĩ của bản thân. Kull không tiện làm phiền nữa, bèn tìm một góc ngồi nghỉ, tranh thủ kiểm tra mạng lưới thông tin của mình luôn. Đáng tiếc là ở đây, cậu chẳng thể liên lạc được với ai cả, hệt như kẹt trong một phó bản vậy.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...