VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 69: Rời nông trại Langr
Sáng nay, Turan dậy từ rất sớm. Thế nhưng nó không định gấp rút rời nông trại Langr. Dù gì thì cũng đã trễ mất nửa ngày nên có đi sớm thì hôm nay tổ đội của nó vẫn phải nghỉ lại ở thành Tailor. Có muốn sớm hơn cũng không thể được khi mà đi từ đó đến thành Kyrult mất gần một ngày đường.
Darmil cũng đã dậy, vừa từ bên ngoài trở về, thấy Turan rời phòng thì gọi hỏi về chuyến đi ngày hôm nay. Turan chỉ bảo tầm một giờ nữa mới khỏi hành rồi bỏ đi luôn.
Hôm nay, Turan dậy sớm không vì mục đích gì ngoài chạy bộ quanh nông trại này cả. Nó muốn giải tỏa áp lực khỏi bản thân, thứ đã khiến nó cả đêm qua chỉ chợp mắt được một lúc.
Dạo gần đây có quá nhiều điều khiến Turan phải lo nghĩ. Chuyện thăng cấp, chuyện thần Syrathr, thần Mastrua hay chuyện Tiffia và cả mấy người thuộc tổ đội của Pongru.
Turan biết là việc mình hay Darmil có thể từ Nihr thăng cấp lên không thể giấu được lâu khi mà càng lên cấp cao hơn thì việc đó càng lộ rõ ra. Vấn đề của nó bây giờ là làm sao để đối phó với những mối họa sắp tới khi mà việc thăng cấp bị phát hiện. Không mấy ai mong muốn những Nihr từ xưa đến giờ ở bên dưới mình lại có thể vùng dậy cả.
Nếu cần thiết thì Turan sẽ rời vương quốc Enria, tìm sang vương quốc Danlion hoặc Servous. Ở nhưng nơi xa lạ này, nó có thể giả vờ mình trước giờ chưa từng là Nihr, và cứ thế mà du hành, phát triển lên, tiếp tục thăng cấp. Nhưng Turan không muốn chọn phương án này cho mình. Nó còn có rất nhiều thứ phải để tâm tới ở ngay đất nước này.
Mặt khác thì thần Syrathr đã giao cho Turan một nhiệm vụ mới, yêu cầu nó phải đạt giải quán quân trong sự kiện Appaprithietra. Sau khi tìm hiểu sơ lược thì Turan biết đây là một điều rất khó. Sự kiện dù giới hạn cho những du hành giả Thần cấp từ 5 trở xuống, nhưng chỉ còn ba tuần nữa là đã bắt đầu. Turan, Darmil hay cả Tiffia thì cũng không thể đạt được Thần cấp đủ cao cho sự kiện chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Tổ đội theo yêu cầu của ban tổ chức sự kiện Appaprithietra giới hạn ở số lượng thành viên là bốn người. Turan định sau khi hoàn thành nhiệm vụ của bà Lylat thì sẽ ngay lập tức tìm thêm thành viên thứ tư cho tổ đội của mình. Nếu có thể, nó mong đó là một người đã ở sẵn Thần cấp cao. Có như vậy thì nó mới thêm được những lựa chọn chiến lược cho mình. “Không thì chỉ còn cách cũ: lại thuê mướn thành viên mà thôi.”
Từ giờ cho tới lúc sự kiện Appaprithietra diễn ra, Turan mong là nó không phải đối mặt với bất cứ phiền phức nào nữa. Lần đụng phải quân đoàn Quả táo đỏ để rồi bị tóm mang đến gặp thần Mastrua đã khắc sâu trong tâm trí Turan với quyền lực cùng sức mạnh mà một Chính thần nắm giữ. Nó không biết bản thân mình đắc tội như thế nào với thần Mastrua nhưng rõ ràng là ông ta và cả thần Nastorl đều hành hạ nó không chút nương tay.
Thực tế thì không chỉ hai vị thần kia, mà cả thần Syrathr hay thần Fyratr cũng đều đối xử với Turan rất tàn nhẫn. Nó thậm chí không nhớ nổi số lần mình suýt bước qua khỏi ranh giới sống và chết khi đối mặt với họ. Những ký ức đau khổ đó khiến nó tự hỏi không biết việc mình có thể cất lời cầu khấn bất chấp điều kiện, hay cả việc thăng cấp là phúc hay họa. Nếu cứ tiếp sống cuộc đời của một Nihr như trước, có thể nó sẽ sống yên bình hơn.
“Không được.” Turan nói thầm. Đau khổ có thể chịu, nhưng không thể sống thấp hèn, không thể sống mà không mong muốn vươn lên. Nếu như Turan không có cơ hội thì nó chẳng việc gì phải phân vân hay suy nghĩ làm chi, nhưng nó lại có được cơ hội đó. Đây có chăng là vận mệnh mà nó gánh chịu, phải cứ thế mà bước theo.
– Vận mệnh à…
Turan lẩm bẩm. Không hiểu sao, nó có cảm giác từ này rất thân thuộc, rất có ý nghĩa với chính mình. Thậm chí ngay bây giờ, từ sâu trong Turan như đang bùng lên ngọn lửa ý chí, rằng chỉ cần tin đây là vận mệnh của mình thì nó có thể làm được tất cả.
Turan bất giác nhoẻn miệng cười. Đây hẳn là cảm giác vui sướng, và nhẹ nhõm. Lúc này đây, nó thấy rằng tất cả gánh nặng mình đang mang là nhất định, và rằng chúng chẳng có gì đáng lo ngại cả.
– Phải. Mình có thể làm được.
Turan tự nhủ với chính mình. Quyết tâm của nó ngày một vững chắc hơn. Tổ đội của mình hay chính bản thân nó, chắc chắn sẽ có lúc trở thành những tồn tại mạnh mẽ vượt trên cả các Chính thần.
Turan chạy một vòng nhỏ quanh nông trại xong thì mới quay trở về nhà gia đình Ahfol. Mồ hôi đổ khắp người nhưng rõ ràng là nó đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là sảng khoái. Quyết định chạy bộ thật sự là sáng suốt.
Giờ vẫn còn khá sớm so với giờ khởi hành dự tính. Turan quay về phòng, định tắm rửa thay đồ rồi dùng bữa sáng. Thế nhưng ở trước cửa phòng nó là một cô gái tóc tím xõa dài đang đứng khoanh tay tựa người vào tường, không ai khác chính là Phalsia. Turan đoán người cô ta đang chờ là mình, nhưng vì phòng còn có Darmil nữa nên nó lên tiếng hỏi:
– Không biết cô tìm ai?
Phalsia đưa mắt nhìn Turan một chút, cất tiếng:
– Cậu là Turan?
Turan nhăn mày khó hiểu. Nó nhớ rất rõ rằng tối qua cả hai tổ đội đã giới thiệu lẫn nhau rồi mới rời đi. Phalsia vậy mà còn muốn xác nhận nó có phải Turan hay không.
– Là tôi. – Turan đáp.
– Heathier bảo tôi tới mời cậu cùng người tên Darmil đến dùng bữa sáng.
Turan nghe, nở một nụ cười nhếch mép. Nó biết rõ Heathier không có ý tốt như thế mà chỉ muốn chắc chắn rằng tổ đội của nó không bỏ đi trước. Turan thật tò mò không biết vì sao ông ta lại để tâm tới chuyện này như vậy.
“Chẳng lẽ ông ta dò ra được chuyện thăng cấp?” Turan chợt nghĩ, nhưng nó gạt bỏ ngay nghi ngờ đó. Nếu chuyện đó là thật thì không lý nào ông ta lại hành động mạo hiểm như thế này, chỉ khiến Turan đánh hơi ra được ý đồ của mình mà thôi.
Turan nhìn Phalsia một lúc, theo dõi thái độ của cô ta. Qua quan sát đến giờ thì nó biết rõ rằng Phalsia và Heathier không giống như một đội, mà ngược lại thì cả hai đều đề phòng gì đó lẫn nhau. Mối quan hệ giữa họ đang ở ngay trên ngưỡng gãy vỡ, thêm chút là sẽ đối chọi gay gắt với nhau nhưng vì lo nào đấy mà cả hai chịu phép, chỉ có thể tiếp tục chung đội cho đến giờ.
“Là tên kiếm sư hăng hái nhiều lời Pongru hay cô gái ít nói trùm mũ Natyr?” Turan nghĩ thầm. Nó đoán trọng tâm gắn kết cả đội phải nằm ở một trong hai người này, nhưng lại không thể xác định rõ được là gì.
Bản thân Turan cũng không muốn soi xét hay suy đoán gì tới nội bộ của tổ đội khác, nhưng vì tên thuật sư Heathier và cả cô pháp sư Phalsia cứ định lôi tổ đội của nó vào nên không còn cách nào ngoài việc đề phòng, chuẩn bị một phương án đối phó tình huống bất ngờ.
“Hay là do mình quá đa nghi rồi?”
– Được. – Turan cất tiếng – Tôi chuẩn bị chút thì đến ngay. Cô cùng Heathier không cần phải lo đâu.
Phalsia không rời đi hay đáp lại gì cả mà nhìn Turan một lúc lâu. Xong, cô ta bảo:
– Nghĩ lại thì tôi sẽ đi cùng mọi người vậy. Chúng ta cũng chưa nói chuyện với nhau bao giờ.
“Cô không nghĩ ra được lý do nào phù hợp hơn sao, cô Phalsia?!” Turan thốt lên trong đầu mình.
– Nhưng tôi phải tắm rửa nữa, cô gái. A, phải rồi. Cô cứ đi trước với tên kia chắc là được rồi nhỉ?
Turan nói, hất cằm về phía sau Phalsia. Đó là Darmil. Cậu ta không biết lại đi đâu, giờ đang quay trở lại phòng.
– Là cô Phalsia sao? Thật là vinh hạnh cho tôi mà.
Darmil bước lên áp sát vào Phalsia, mở lời cùng với một khuôn mặt tươi cười đầy tự tin. Phalsia bị bất ngờ, và rõ ràng choáng ngợp bởi hành động cùng dáng vẻ của cậu ta, hoảng hốt thốt:
– Cậu-cậu tránh tôi ra một chút!
– Tôi rất là ngưỡng mộ các pháp sư nhé. – Darmil nói tiếp, không có vẻ gì là định tránh ra – Phép mà cô dùng lúc đó là cái gì nhỉ? Trông rất là hoành tráng luôn.
Turan lắc nhẹ đầu, lách người bước vào phòng mình. Nó biết chuyện đối phó với Phalsia cứ để Darmil là được rồi. Có thể cậu ta trông ngờ nghệch và không được nhanh trí nhưng trong việc giao tiếp hay các mối quan hệ thì không phải bàn cãi là một tài năng hiếm có. Đặc biệt là với kỹ năng ‘Hấp dẫn’ kia, người khác có muốn chán ghét cậu ta cũng rất khó làm được.
Sau bữa sáng mà vốn dĩ Turan không định tránh né với mấy người trong tổ đội Pongru thì cả đám bảy người cũng khởi hành luôn.
Đoạn đường từ nông trại Langr đến thành Tailor đi qua một khu vực quái cấp độ trung bình là 3. Thế nhưng vào buổi sáng thì quái ở khu vực này phần nhiều là chủng lành tính, nên hai chiếc xe bán tải cứ thế tránh những đám quái mà tiến thẳng đến nơi.
Turan lái xe khá từ tốn, vì cũng chẳng có lý do gì để vội cả. Nhưng do vậy mà chiếc xe của tổ đội Pongru cứ chốc lại phải giảm tốc độ lại để chờ tổ đội của nó. Turan thật không hiểu hành động này của Heathier. Ông ta cứ như đang áp giải tổ đội của nó đến nhà ngục vậy. “Các du hành giả đều đối xử với nhau như vậy à…”
– Darmil. – Turan cất tiếng – Chuyện giải đấu Harenthrum đã có dự tính gì chưa?
– Dự tính gì cơ? – Darmil đáp ngay – Cứ tới ngày tổ chức thì tham gia thôi, không phải sao?!
Turan cũng đã đoán trước câu trả lời tương tự vậy rồi, nhưng không ngờ Darmil lại nói như thế thật. Đúng là trong mấy chuyện này thì nó luôn nên đánh giá cậu ta thấp một chút là tốt nhất.
– Cậu đang là Thần cấp 1. Khung hạng có thể tham dự vào là từ Avrita, dành cho du hành giả Thần cấp 1 đến 3. Từ giờ đến ngày thi đấu còn một tuần nữa, nên là tìm cách nâng cao Thần cấp lên đi.
Darmil nghe vậy thì cười khì, bảo:
– Tưởng cậu nói chuyện gì. Tôi có linh cảm rằng mình sắp thăng cấp rồi. Một tuần nữa lên Thần cấp 3 thì dễ như ăn cháo.
“Không dễ vậy đâu ông tướng. Và cái gì mà cảm giác cơ?” Turan thốt thầm. Darmil thật sự nghĩ quá đơn giản rồi. Thông thường thì một người muốn thăng từ Thần cấp 1 lên đến Thần cấp 3 mất khoảng hai tháng liên tục du hành. Nếu là điên cuồng diệt quái thì cũng chỉ giảm khoảng thời gian đó xuống một nửa mà thôi.
Và Darmil chỉ có mỗi một tuần để làm chuyện đó.
Dù vậy, Turan vẫn thử kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên Darmil để kiểm tra thử xem tiến độ hiện tại của cậu ta đã đến đâu, cũng như xác nhận cái linh cảm mà cậu ta vừa nhắc đến.
Cảm giác choáng váng và buồn nôn vì lượng thông tin tràn ngập trong đầu làm Turan mất tay lái một chút, vội giảm tốc độ xe lại. Nó đoán là bản thân cần nhanh chóng làm quen với chuyện này hơn. Kỹ năng của nó nếu không thể dùng được trong những tình huống yêu cầu tốc độ cao và phản xạ tức thời thì sẽ vô cùng bị động.
“Họ và tên: Darmilphonse Olviz Altoris.
Tuổi: 20.
Thần cấp: 1.
Tiến trình: 161 (80%).
Yêu cầu tiến trình: Không có.
Thuộc tính chính:
+ Sức mạnh: 41 bậc.
+ Thể lực: 34 bậc.
+ Nhanh nhẹn: 17 bậc.
+ Khéo léo: 5 bậc.
+ Trí tuệ: 3 bậc.
+ Minh mẫn: 1 bậc.
Thuộc tính phụ:
+ Cảm ngộ: 15 bậc.
+ Phản xạ: 34 bậc.
+ Cảm giác: 28 bậc.
Thông số:
+ Khí huyết: 634 631 bậc.
+ Nguyên khí: 41 785 bậc.
Điểm thuộc tính còn lại: 5 bậc.”
Bảng thuộc tính Turan nhận được sau khi sắp xếp lại đống thông tin khiến nó không thể không ngạc nhiên. Darmil chỉ vừa tham gia càn quét hai lần phó bản ‘Hầm ngục của Lamb’, một trong số đó còn chưa được phân nửa, vậy mà tiến độ đã đạt đến tận 80%.
“Là do chiến đấu vượt cấp sao?” Turan chợt nghĩ. Nó nhận ra rằng Darmil vẫn chỉ mới Thần cấp 1, nhưng lúc càn quét phó bản thì toàn chiến đấu với các quái cấp độ từ 3 trở lên. Dù rằng số lượng quái diệt được không vượt quá con số hai mươi nhưng lượng Thần tinh nhận lại rất lớn so với Thần cấp hiện tại của cậu ta.
– Quả đúng là sắp thăng cấp-
Turan buột miệng nói, và ngay lập tức nó biết mình không nên phát ra điều vừa rồi.
– Cậu cũng thấy vậy hả Turan? Quả là đội trưởng của tôi, tất nhiên là nhận ra khả năng vượt trội của tôi rồi.
Darmil thốt, vênh mặt lên vẻ tự hào lắm. Turan thì không lo lắng việc Darmil biết về kỹ năng của mình, nhưng còn Tiffia thì nó không chắc. Dù rằng Turan đã quyết định sẽ giúp Tiffia trong việc thăng cấp, nhưng nó vẫn không có dự định để cô ta nắm biết về những thứ mình có thể làm được. Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau.
Turan quay đầu lại nhìn, dò xét xem Tiffia có phản ứng gì không. Thế nhưng đáp lại nó chỉ là dáng hình một cô gái tóc vàng mượt mà nghiêng đầu trên ghế mà ngủ. Tiếng thở của cô ta đều đều cùng gương mặt dãn ra thoải mái, trông như đã ngủ được khá lâu rồi.
“Hôm qua cô ta cũng không được ngon giấc nhỉ?” Turan nhủ thầm. Nó biết gần đây Tiffia cũng chịu rất nhiều khó khăn và áp lực, dù rằng nó không đoán được chúng đến từ đâu.
Turan chợt nghĩ đến Phalsia. Cô gái tóc tím này dường như có mối quan hệ không thể cho người khác biết với Tiffia. Có lẽ mối quan hệ này không được tốt đẹp khi cả hai đều cố gắng tránh né nhau nhưng Turan dám chắc nó có thể lấy được rất nhiều thông tin về Tiffia từ cô ta.
– Chắc lại phải nhờ đến cậu rồi, Darmil. – Turan chợt nói.
– Hả? Chuyện gì cơ? – Darmil không hiểu Turan nói gì, cất tiếng hỏi.
– Yên tâm. Là chuyện rất phù hợp với cậu.
Darmil cũng đã dậy, vừa từ bên ngoài trở về, thấy Turan rời phòng thì gọi hỏi về chuyến đi ngày hôm nay. Turan chỉ bảo tầm một giờ nữa mới khỏi hành rồi bỏ đi luôn.
Hôm nay, Turan dậy sớm không vì mục đích gì ngoài chạy bộ quanh nông trại này cả. Nó muốn giải tỏa áp lực khỏi bản thân, thứ đã khiến nó cả đêm qua chỉ chợp mắt được một lúc.
Dạo gần đây có quá nhiều điều khiến Turan phải lo nghĩ. Chuyện thăng cấp, chuyện thần Syrathr, thần Mastrua hay chuyện Tiffia và cả mấy người thuộc tổ đội của Pongru.
Turan biết là việc mình hay Darmil có thể từ Nihr thăng cấp lên không thể giấu được lâu khi mà càng lên cấp cao hơn thì việc đó càng lộ rõ ra. Vấn đề của nó bây giờ là làm sao để đối phó với những mối họa sắp tới khi mà việc thăng cấp bị phát hiện. Không mấy ai mong muốn những Nihr từ xưa đến giờ ở bên dưới mình lại có thể vùng dậy cả.
Nếu cần thiết thì Turan sẽ rời vương quốc Enria, tìm sang vương quốc Danlion hoặc Servous. Ở nhưng nơi xa lạ này, nó có thể giả vờ mình trước giờ chưa từng là Nihr, và cứ thế mà du hành, phát triển lên, tiếp tục thăng cấp. Nhưng Turan không muốn chọn phương án này cho mình. Nó còn có rất nhiều thứ phải để tâm tới ở ngay đất nước này.
Mặt khác thì thần Syrathr đã giao cho Turan một nhiệm vụ mới, yêu cầu nó phải đạt giải quán quân trong sự kiện Appaprithietra. Sau khi tìm hiểu sơ lược thì Turan biết đây là một điều rất khó. Sự kiện dù giới hạn cho những du hành giả Thần cấp từ 5 trở xuống, nhưng chỉ còn ba tuần nữa là đã bắt đầu. Turan, Darmil hay cả Tiffia thì cũng không thể đạt được Thần cấp đủ cao cho sự kiện chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Tổ đội theo yêu cầu của ban tổ chức sự kiện Appaprithietra giới hạn ở số lượng thành viên là bốn người. Turan định sau khi hoàn thành nhiệm vụ của bà Lylat thì sẽ ngay lập tức tìm thêm thành viên thứ tư cho tổ đội của mình. Nếu có thể, nó mong đó là một người đã ở sẵn Thần cấp cao. Có như vậy thì nó mới thêm được những lựa chọn chiến lược cho mình. “Không thì chỉ còn cách cũ: lại thuê mướn thành viên mà thôi.”
Từ giờ cho tới lúc sự kiện Appaprithietra diễn ra, Turan mong là nó không phải đối mặt với bất cứ phiền phức nào nữa. Lần đụng phải quân đoàn Quả táo đỏ để rồi bị tóm mang đến gặp thần Mastrua đã khắc sâu trong tâm trí Turan với quyền lực cùng sức mạnh mà một Chính thần nắm giữ. Nó không biết bản thân mình đắc tội như thế nào với thần Mastrua nhưng rõ ràng là ông ta và cả thần Nastorl đều hành hạ nó không chút nương tay.
Thực tế thì không chỉ hai vị thần kia, mà cả thần Syrathr hay thần Fyratr cũng đều đối xử với Turan rất tàn nhẫn. Nó thậm chí không nhớ nổi số lần mình suýt bước qua khỏi ranh giới sống và chết khi đối mặt với họ. Những ký ức đau khổ đó khiến nó tự hỏi không biết việc mình có thể cất lời cầu khấn bất chấp điều kiện, hay cả việc thăng cấp là phúc hay họa. Nếu cứ tiếp sống cuộc đời của một Nihr như trước, có thể nó sẽ sống yên bình hơn.
“Không được.” Turan nói thầm. Đau khổ có thể chịu, nhưng không thể sống thấp hèn, không thể sống mà không mong muốn vươn lên. Nếu như Turan không có cơ hội thì nó chẳng việc gì phải phân vân hay suy nghĩ làm chi, nhưng nó lại có được cơ hội đó. Đây có chăng là vận mệnh mà nó gánh chịu, phải cứ thế mà bước theo.
– Vận mệnh à…
Turan lẩm bẩm. Không hiểu sao, nó có cảm giác từ này rất thân thuộc, rất có ý nghĩa với chính mình. Thậm chí ngay bây giờ, từ sâu trong Turan như đang bùng lên ngọn lửa ý chí, rằng chỉ cần tin đây là vận mệnh của mình thì nó có thể làm được tất cả.
Turan bất giác nhoẻn miệng cười. Đây hẳn là cảm giác vui sướng, và nhẹ nhõm. Lúc này đây, nó thấy rằng tất cả gánh nặng mình đang mang là nhất định, và rằng chúng chẳng có gì đáng lo ngại cả.
– Phải. Mình có thể làm được.
Turan tự nhủ với chính mình. Quyết tâm của nó ngày một vững chắc hơn. Tổ đội của mình hay chính bản thân nó, chắc chắn sẽ có lúc trở thành những tồn tại mạnh mẽ vượt trên cả các Chính thần.
Turan chạy một vòng nhỏ quanh nông trại xong thì mới quay trở về nhà gia đình Ahfol. Mồ hôi đổ khắp người nhưng rõ ràng là nó đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là sảng khoái. Quyết định chạy bộ thật sự là sáng suốt.
Giờ vẫn còn khá sớm so với giờ khởi hành dự tính. Turan quay về phòng, định tắm rửa thay đồ rồi dùng bữa sáng. Thế nhưng ở trước cửa phòng nó là một cô gái tóc tím xõa dài đang đứng khoanh tay tựa người vào tường, không ai khác chính là Phalsia. Turan đoán người cô ta đang chờ là mình, nhưng vì phòng còn có Darmil nữa nên nó lên tiếng hỏi:
– Không biết cô tìm ai?
Phalsia đưa mắt nhìn Turan một chút, cất tiếng:
– Cậu là Turan?
Turan nhăn mày khó hiểu. Nó nhớ rất rõ rằng tối qua cả hai tổ đội đã giới thiệu lẫn nhau rồi mới rời đi. Phalsia vậy mà còn muốn xác nhận nó có phải Turan hay không.
– Là tôi. – Turan đáp.
– Heathier bảo tôi tới mời cậu cùng người tên Darmil đến dùng bữa sáng.
Turan nghe, nở một nụ cười nhếch mép. Nó biết rõ Heathier không có ý tốt như thế mà chỉ muốn chắc chắn rằng tổ đội của nó không bỏ đi trước. Turan thật tò mò không biết vì sao ông ta lại để tâm tới chuyện này như vậy.
“Chẳng lẽ ông ta dò ra được chuyện thăng cấp?” Turan chợt nghĩ, nhưng nó gạt bỏ ngay nghi ngờ đó. Nếu chuyện đó là thật thì không lý nào ông ta lại hành động mạo hiểm như thế này, chỉ khiến Turan đánh hơi ra được ý đồ của mình mà thôi.
Turan nhìn Phalsia một lúc, theo dõi thái độ của cô ta. Qua quan sát đến giờ thì nó biết rõ rằng Phalsia và Heathier không giống như một đội, mà ngược lại thì cả hai đều đề phòng gì đó lẫn nhau. Mối quan hệ giữa họ đang ở ngay trên ngưỡng gãy vỡ, thêm chút là sẽ đối chọi gay gắt với nhau nhưng vì lo nào đấy mà cả hai chịu phép, chỉ có thể tiếp tục chung đội cho đến giờ.
“Là tên kiếm sư hăng hái nhiều lời Pongru hay cô gái ít nói trùm mũ Natyr?” Turan nghĩ thầm. Nó đoán trọng tâm gắn kết cả đội phải nằm ở một trong hai người này, nhưng lại không thể xác định rõ được là gì.
Bản thân Turan cũng không muốn soi xét hay suy đoán gì tới nội bộ của tổ đội khác, nhưng vì tên thuật sư Heathier và cả cô pháp sư Phalsia cứ định lôi tổ đội của nó vào nên không còn cách nào ngoài việc đề phòng, chuẩn bị một phương án đối phó tình huống bất ngờ.
“Hay là do mình quá đa nghi rồi?”
– Được. – Turan cất tiếng – Tôi chuẩn bị chút thì đến ngay. Cô cùng Heathier không cần phải lo đâu.
Phalsia không rời đi hay đáp lại gì cả mà nhìn Turan một lúc lâu. Xong, cô ta bảo:
– Nghĩ lại thì tôi sẽ đi cùng mọi người vậy. Chúng ta cũng chưa nói chuyện với nhau bao giờ.
“Cô không nghĩ ra được lý do nào phù hợp hơn sao, cô Phalsia?!” Turan thốt lên trong đầu mình.
– Nhưng tôi phải tắm rửa nữa, cô gái. A, phải rồi. Cô cứ đi trước với tên kia chắc là được rồi nhỉ?
Turan nói, hất cằm về phía sau Phalsia. Đó là Darmil. Cậu ta không biết lại đi đâu, giờ đang quay trở lại phòng.
– Là cô Phalsia sao? Thật là vinh hạnh cho tôi mà.
Darmil bước lên áp sát vào Phalsia, mở lời cùng với một khuôn mặt tươi cười đầy tự tin. Phalsia bị bất ngờ, và rõ ràng choáng ngợp bởi hành động cùng dáng vẻ của cậu ta, hoảng hốt thốt:
– Cậu-cậu tránh tôi ra một chút!
– Tôi rất là ngưỡng mộ các pháp sư nhé. – Darmil nói tiếp, không có vẻ gì là định tránh ra – Phép mà cô dùng lúc đó là cái gì nhỉ? Trông rất là hoành tráng luôn.
Turan lắc nhẹ đầu, lách người bước vào phòng mình. Nó biết chuyện đối phó với Phalsia cứ để Darmil là được rồi. Có thể cậu ta trông ngờ nghệch và không được nhanh trí nhưng trong việc giao tiếp hay các mối quan hệ thì không phải bàn cãi là một tài năng hiếm có. Đặc biệt là với kỹ năng ‘Hấp dẫn’ kia, người khác có muốn chán ghét cậu ta cũng rất khó làm được.
Sau bữa sáng mà vốn dĩ Turan không định tránh né với mấy người trong tổ đội Pongru thì cả đám bảy người cũng khởi hành luôn.
Đoạn đường từ nông trại Langr đến thành Tailor đi qua một khu vực quái cấp độ trung bình là 3. Thế nhưng vào buổi sáng thì quái ở khu vực này phần nhiều là chủng lành tính, nên hai chiếc xe bán tải cứ thế tránh những đám quái mà tiến thẳng đến nơi.
Turan lái xe khá từ tốn, vì cũng chẳng có lý do gì để vội cả. Nhưng do vậy mà chiếc xe của tổ đội Pongru cứ chốc lại phải giảm tốc độ lại để chờ tổ đội của nó. Turan thật không hiểu hành động này của Heathier. Ông ta cứ như đang áp giải tổ đội của nó đến nhà ngục vậy. “Các du hành giả đều đối xử với nhau như vậy à…”
– Darmil. – Turan cất tiếng – Chuyện giải đấu Harenthrum đã có dự tính gì chưa?
– Dự tính gì cơ? – Darmil đáp ngay – Cứ tới ngày tổ chức thì tham gia thôi, không phải sao?!
Turan cũng đã đoán trước câu trả lời tương tự vậy rồi, nhưng không ngờ Darmil lại nói như thế thật. Đúng là trong mấy chuyện này thì nó luôn nên đánh giá cậu ta thấp một chút là tốt nhất.
– Cậu đang là Thần cấp 1. Khung hạng có thể tham dự vào là từ Avrita, dành cho du hành giả Thần cấp 1 đến 3. Từ giờ đến ngày thi đấu còn một tuần nữa, nên là tìm cách nâng cao Thần cấp lên đi.
Darmil nghe vậy thì cười khì, bảo:
– Tưởng cậu nói chuyện gì. Tôi có linh cảm rằng mình sắp thăng cấp rồi. Một tuần nữa lên Thần cấp 3 thì dễ như ăn cháo.
“Không dễ vậy đâu ông tướng. Và cái gì mà cảm giác cơ?” Turan thốt thầm. Darmil thật sự nghĩ quá đơn giản rồi. Thông thường thì một người muốn thăng từ Thần cấp 1 lên đến Thần cấp 3 mất khoảng hai tháng liên tục du hành. Nếu là điên cuồng diệt quái thì cũng chỉ giảm khoảng thời gian đó xuống một nửa mà thôi.
Và Darmil chỉ có mỗi một tuần để làm chuyện đó.
Dù vậy, Turan vẫn thử kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên Darmil để kiểm tra thử xem tiến độ hiện tại của cậu ta đã đến đâu, cũng như xác nhận cái linh cảm mà cậu ta vừa nhắc đến.
Cảm giác choáng váng và buồn nôn vì lượng thông tin tràn ngập trong đầu làm Turan mất tay lái một chút, vội giảm tốc độ xe lại. Nó đoán là bản thân cần nhanh chóng làm quen với chuyện này hơn. Kỹ năng của nó nếu không thể dùng được trong những tình huống yêu cầu tốc độ cao và phản xạ tức thời thì sẽ vô cùng bị động.
“Họ và tên: Darmilphonse Olviz Altoris.
Tuổi: 20.
Thần cấp: 1.
Tiến trình: 161 (80%).
Yêu cầu tiến trình: Không có.
Thuộc tính chính:
+ Sức mạnh: 41 bậc.
+ Thể lực: 34 bậc.
+ Nhanh nhẹn: 17 bậc.
+ Khéo léo: 5 bậc.
+ Trí tuệ: 3 bậc.
+ Minh mẫn: 1 bậc.
Thuộc tính phụ:
+ Cảm ngộ: 15 bậc.
+ Phản xạ: 34 bậc.
+ Cảm giác: 28 bậc.
Thông số:
+ Khí huyết: 634 631 bậc.
+ Nguyên khí: 41 785 bậc.
Điểm thuộc tính còn lại: 5 bậc.”
Bảng thuộc tính Turan nhận được sau khi sắp xếp lại đống thông tin khiến nó không thể không ngạc nhiên. Darmil chỉ vừa tham gia càn quét hai lần phó bản ‘Hầm ngục của Lamb’, một trong số đó còn chưa được phân nửa, vậy mà tiến độ đã đạt đến tận 80%.
“Là do chiến đấu vượt cấp sao?” Turan chợt nghĩ. Nó nhận ra rằng Darmil vẫn chỉ mới Thần cấp 1, nhưng lúc càn quét phó bản thì toàn chiến đấu với các quái cấp độ từ 3 trở lên. Dù rằng số lượng quái diệt được không vượt quá con số hai mươi nhưng lượng Thần tinh nhận lại rất lớn so với Thần cấp hiện tại của cậu ta.
– Quả đúng là sắp thăng cấp-
Turan buột miệng nói, và ngay lập tức nó biết mình không nên phát ra điều vừa rồi.
– Cậu cũng thấy vậy hả Turan? Quả là đội trưởng của tôi, tất nhiên là nhận ra khả năng vượt trội của tôi rồi.
Darmil thốt, vênh mặt lên vẻ tự hào lắm. Turan thì không lo lắng việc Darmil biết về kỹ năng của mình, nhưng còn Tiffia thì nó không chắc. Dù rằng Turan đã quyết định sẽ giúp Tiffia trong việc thăng cấp, nhưng nó vẫn không có dự định để cô ta nắm biết về những thứ mình có thể làm được. Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau.
Turan quay đầu lại nhìn, dò xét xem Tiffia có phản ứng gì không. Thế nhưng đáp lại nó chỉ là dáng hình một cô gái tóc vàng mượt mà nghiêng đầu trên ghế mà ngủ. Tiếng thở của cô ta đều đều cùng gương mặt dãn ra thoải mái, trông như đã ngủ được khá lâu rồi.
“Hôm qua cô ta cũng không được ngon giấc nhỉ?” Turan nhủ thầm. Nó biết gần đây Tiffia cũng chịu rất nhiều khó khăn và áp lực, dù rằng nó không đoán được chúng đến từ đâu.
Turan chợt nghĩ đến Phalsia. Cô gái tóc tím này dường như có mối quan hệ không thể cho người khác biết với Tiffia. Có lẽ mối quan hệ này không được tốt đẹp khi cả hai đều cố gắng tránh né nhau nhưng Turan dám chắc nó có thể lấy được rất nhiều thông tin về Tiffia từ cô ta.
– Chắc lại phải nhờ đến cậu rồi, Darmil. – Turan chợt nói.
– Hả? Chuyện gì cơ? – Darmil không hiểu Turan nói gì, cất tiếng hỏi.
– Yên tâm. Là chuyện rất phù hợp với cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương