VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 91: Đập hộp
Cả hai mất khoảng hai mươi phút để tìm đến một căn nhà gỗ với một tấm biển đặt cạnh cửa đề “Mời thử vận may” thường thấy của các cửa hàng đồng giá nhỏ lẻ.
Không chút do dự, hai người bước vào trong.
Người chủ cửa hàng đang ngồi ở quầy, chống cằm vẻ nghĩ ngợi gì đó, thấy có người vào thì liền đứng thẳng dậy, cười bảo:
– Quý khách, mời tham quan!
Vẻ niềm nở của người chủ làm Tiffia có chút ớn lạnh. Cô không quen với việc được mời chào như thế này khi vào các cửa hàng đồng giá. Ấn tượng của cô luôn là vẻ điềm tĩnh bất cần đời, thậm chí khiến người ta căm ghét của các chủ cửa hàng chứ không phải sự hào hứng, vui mừng như thế này.
Mà, thực tế thì cảnh tượng này lại không hiếm thấy ở các cửa hàng đồng giá lớn. Dù sao thì ở đó, việc kinh doanh của họ đã lập thành hệ thống, dù có không muốn niềm nở thì cũng sẽ bị cấp trên ép phải niềm nở cho được.
– Ở đây có những gian hàng nào?
Turan bước lại, cất tiếng hỏi. Người chủ cửa hàng nghe xong rất vui vẻ đáp lại:
– Thấp nhất là hai trăm xen, kế đến là năm trăm xen và một nghìn xen. Ngoài ra còn có một gian hai nghìn xen. Nếu quý khách muốn, tôi có thể hướng dẫn ngài.
Turan ra vẻ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định tự mình xem xét. Tiffia cũng không nghĩ cậu ta sẽ chịu cho người đi kè kè bên mình. Những quy tắc trong một cửa hàng đồng giá hẳn cậu ta đã nắm biết hết rồi.
– Chúng ta sẽ xem thử mấy gian hai trăm xen trước.
Turan bước sát đến nói nhỏ, chỉ để mình Tiffia nghe được.
– Cậu là đang muốn tìm cái gì?
Tiffia thắc mắc. Theo lời Turan thì hẳn cậu ta sẽ xem hết tất cả gian hàng ở đây đến khi nào tìm được thứ mình mong muốn. Tiffia cũng biết là tổ đội hiện tại không dư dả về mặt tiền bạc, nhưng đến mức thử vận may ở nơi này thì cũng có chút không phù hợp. Dù cho Turan có đoán được hết vật phẩm ở đây đi chăng nữa thì vẫn chẳng có gì đảm bảo sẽ có món cậu ta cần.
– Đúng là có chút vật cần tìm. – Turan đáp, ngừng lại một chút, lại bảo – Nhưng cũng không hẳn là cấp thiết. Tùy duyên đi.
– Tùy duyên?
Tiffia thốt, vẻ khó hiểu có thể thấy rõ được. Cô thật không nghĩ ra là Turan lại đến một cửa hàng đồng giá để tìm vật “tùy duyên”. Cái duyên của cậu ta phải tốt đến mức nào mới có thể gặp thứ mình muốn chứ.
Turan cũng chẳng quan tâm những suy nghĩ của Tiffia lúc này, nói xong thì bỏ cô lại mà tiến bước lại gian hàng hai trăm xen đầu tiên luôn. Tiffia thấy vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài bước theo.
“Đã thế tôi sẽ trông cho rõ cái cách cậu đập hộp, cùng cái duyên chó má của cậu.”
Turan cầm lấy chiếc hộp gần mình nhất, săm soi hồi lâu, nhăn mày mím môi rồi lại đặt xuống. Cậu ta làm như thế liên tục mười lần liền, đến chiếc hộp thứ mười một thì đưa cho Tiffia.
– Cái này…?
Tiffia không khỏi thắc mắc. Cô không nhìn ra được chút gì giống như là cậu ta đang xem xét thứ bên trong những chiếc hộp cả. Không lắng tai nghe, không ghé mắt nhìn, không dẫn nguyên khí và cũng chẳng có hành động bất thường nào. Thứ bất thường duy nhất có lẽ là việc cậu ta liên tục cầm lên buông xuống mười chiếc hộp liền, chỉ có chiếc hộp này thì lại đưa cho cô.
– Cái cô hỏi là đang muốn biết thứ gì bên trong à?
Turan cất tiếng hỏi, kèm theo đó là một cái nhướn mày, nhếch mép cười vẻ đắc ý vô cùng.
Dáng vẻ của Turan lúc này khiến Tiffia tức tối. Cô tất nhiên là muốn biết. Cô càng muốn biết cậu ta vừa làm những cái gì nữa cơ. Nhưng tình huống này lại khiến cô muốn bảo là “không” cực kỳ.
Dù vậy, sau cùng thì Tiffia lại gật nhẹ đầu một cách khó khăn thay cho câu trả lời. Cục tức này cô giờ nuốt xuống, có cơ hội sẽ hành xác Turan lại sau.
– Một xấp mười bùa phép ‘Tia điện’.
Turan đáp gọn, trông vẻ mặt có chút thất vọng, xong thì tiếp tục cầm tới mấy chiếc hộp khác.
Tiffia nhìn lấy chiếc hộp trong tay mình. Dù bùa phép ‘Tia điện’ là loại bùa cô vẫn thường sử dụng nhưng giờ lại không hề cảm giác được một chút nào quen thuộc từ chiếc hộp cả.
“Chẳng lẽ Turan nhầm?” Tiffia chợt nghĩ, và ngay lập tức cô phủ định điều đó. Sự tự tin của Turan cùng với sự chính xác của lần đoán trước cho thấy rằng cậu ta chắc chắn đúng. Nếu trong tình huống này mà Turan vẫn có thể nhầm được thì Tiffia thật chẳng muốn cậu ta tiếp tục làm đội trưởng của mình nữa chút nào. Thậm chí cả việc cô cần hoàn thành thử thách Thần thánh để đột phá Nihr cũng có thể là nhầm lẫn luôn nữa.
Thay vì đứng đây nghĩ ngợi lung tung, Tiffia quay người bước tới chỗ phụ trách mở hộp. Chiếc hộp rất nhanh được mở ra, và kết quả không có gì đáng ngạc nhiên: là mười tấm bùa phép ‘Tia điện’.
Nhưng chính ra thì kết quả này mới thật sự khiến Tiffia ngạc nhiên. Cô đã có chút cầu mong rằng, ít nhất thì Turan sẽ sai lệch nhỏ về số lượng.
“Hệt như cậu ta nói!” Tiffia cầm xấp bùa trong tay, cất lên một tiếng thốt thầm. Độ chính xác này cũng quá cao rồi. “Nếu khả năng này của Turan là thật thì… Không. Chính là sự thật rồi.”
Tiffia không phải nghĩ cũng có thể biết được món lợi khổng lồ đến từ khả năng đoán chính xác được đồ trong hộp của Turan. Đây chính là cách kiếm tiền tăng tiến theo cấp số nhân. Nếu để cậu ta tham gia đập hộp ở những cửa hàng đồng giá lớn, thậm chí là hội chợ đồng giá thì có thể một bước thành đại gia ngay.
Những món đồ giá trị nhất ở các hội chợ đồng giá lớn thậm chí có thể khiến cho các quân đoàn mạnh nhất, và cả các quốc gia nữa, phải tranh giành với nhau để mua về. Và giá tiền của chúng tất nhiên là cao như trên trời.
Thật khó có thể hiểu được vì sao Turan giờ vẫn phải sống chật vật với tiền bạc như vậy.
Turan đứng vẫy tay từ phía xa, tay còn lại ôm lấy bốn chiếc hộp. Cậu ta lại tìm được món tốt nữa rồi, mà còn đến bốn cái.
Tiffia bước vội đến, cất tiếng hỏi:
– Chúng là gì?
– Có ích cho chúng ta. – Turan đáp gọn – Giờ tôi sẽ sang gian hàng năm trăm xen luôn.
Tiffia đưa mắt nhìn một chút, thắc mắc: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
– Vẫn còn mấy gian hàng hai trăm xen mà?
Turan lắc nhẹ đầu, bảo:
– Chúng ta không thể lấy hết đồ có giá được, như vậy sẽ khiến cửa hàng này thành nơi lừa đảo mất.
Tiffia không phủ định điều đó. Nếu cửa hàng này chỉ còn lại toàn những chiếc hộp dưới giá trị niêm yết thì những khách kế tiếp chẳng mấy chốc sẽ tố cáo cửa hàng ngay. Và nếu cửa hàng không đưa ra hay chứng mình được tồn tại chiếc hộp nào có giá cao hơn thì việc kinh doanh của họ sẽ kết thúc, kèm theo đó là phải bồi thường số tiền khổng lồ.
– Nhưng yên tâm. – Turan nói tiếp – Những thứ chúng ta cần, tôi sẽ lấy hết.
Tiffia nghe vậy thì bất giác mỉm cười. Đây mới chính là Turan mà cô luôn biết. Cậu ta không làm quá tay, luôn biết chừng mực, nhưng chẳng bao giờ chịu thiệt về mình. Lòng tốt của cậu ta luôn là thứ hàng đắt giá nhất.
Tiffia mang bốn chiếc hộp đến chỗ phụ trách mở hộp. Một lần nữa, hay đúng hơn là bốn lần, kết quả đều là giá trị cao hơn hẳn giá tiền phải bỏ ra gấp mấy lần. Mười tấm bùa phép ‘Thổi lửa’, bốn tấm bùa phép ‘Trị liệu’, một bình thuốc hồi ma năng cao cấp cùng với hai nghìn xen.
Ba thứ đầu tiên mở ra đều có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng hai nghìn xen ở chiếc hộp cuối cùng thì Tiffia thật sự càng không hiểu nổi khả năng của Turan rồi. “Chẳng lẽ cậu ta lại có thể ngửi được mùi tiền ư?”
Tiffia nhìn về phía của Turan với một cái nhăn mày. Cậu ta lúc này đang ôm trên tay hai chiếc hộp nữa mà không cần đoán cô cũng biết là lại kiếm lời không ít.
– Cậu rốt cuộc là ai, Turan?
Tiffia lẩm bẩm. Cô không giấu được sự tò mò trong lòng mình. Turan có quá nhiều bí ẩn rồi. Cứ mỗi lúc cô nghĩ rằng mình có thể hiểu cậu ta hơn thì ngay sau đó cô lại nhận ra rằng cậu ta càng ngày càng cách xa tầm với của mình.
Đầu tiên là kéo lấy cậu ấm nhà Altoris về đội mình, kế đến là người đó thăng cấp, sau đấy thì cất lời cấu khấn với đức Chính thần Syrathr, rồi chính Turan cũng thăng cấp luôn. Giờ, cậu ta lại còn đoán đúng mọi thứ trong chiếc hộp, kể cả khi đó là tiền.
Mặt khác, Tiffia vẫn nhớ những lần mà Turan chiến đấu với kẻ địch. Lần đầu tiên là ở trong phó bản ‘Hầm ngục của Lamb’. Turan chắc chắn đã đùng kiếm thuật để tấn công Linh hồn hung ác đang lao tới đó.
Linh hồn hung ác là một con quái có cấp độ là 5. Dù Turan có mạnh đến thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một Nihr thôi. Nhưng kể cả khi đó cậu ta đã thăng cấp rồi thì cũng không thể khiến con quái nhận đủ sát thương để lùi về.
Và sau đó, Turan lại thi triển lời cầu khấn một lần nữa, và uy lực không phải bàn cãi khi chỉ một chiêu đã diệt hết đám Linh hồn hung ác còn lại. Chúng thậm chí không có năng lực phản kháng đòn tấn công đó.
Lần Turan chiến đấu với bầy sói trên đường đến thành Kyrult cũng khiến Tiffia không khỏi bất ngờ. Vừa dùng súng vừa dùng kiếm để đấu với đám sói là một chuyện, cậu ta sau đó còn tung ra một nhát chém mà đôi mắt cô luôn tự hào cũng nhìn theo không kịp. Uy lực của nhát chém đó cũng rất đáng kinh ngạc khi ngay lập tức kết liễu đám sói.
Khả năng dùng súng bậc thầy, kiếm thuật siêu việt cùng với việc cất lời cầu khấn với một Chính thần, một người có được tất cả những điều đó có thể là một kẻ bình thường sáng tìm việc, chiều phục vụ ở một quán rượu ư.
Không thể nào.
Ánh mắt của Tiffia từ từ chuyển về phía gian hàng hai nghìn xen. Cô thật trông chờ, không biết Turan sẽ lấy được món báu vật gì từ đó.
Không chút do dự, hai người bước vào trong.
Người chủ cửa hàng đang ngồi ở quầy, chống cằm vẻ nghĩ ngợi gì đó, thấy có người vào thì liền đứng thẳng dậy, cười bảo:
– Quý khách, mời tham quan!
Vẻ niềm nở của người chủ làm Tiffia có chút ớn lạnh. Cô không quen với việc được mời chào như thế này khi vào các cửa hàng đồng giá. Ấn tượng của cô luôn là vẻ điềm tĩnh bất cần đời, thậm chí khiến người ta căm ghét của các chủ cửa hàng chứ không phải sự hào hứng, vui mừng như thế này.
Mà, thực tế thì cảnh tượng này lại không hiếm thấy ở các cửa hàng đồng giá lớn. Dù sao thì ở đó, việc kinh doanh của họ đã lập thành hệ thống, dù có không muốn niềm nở thì cũng sẽ bị cấp trên ép phải niềm nở cho được.
– Ở đây có những gian hàng nào?
Turan bước lại, cất tiếng hỏi. Người chủ cửa hàng nghe xong rất vui vẻ đáp lại:
– Thấp nhất là hai trăm xen, kế đến là năm trăm xen và một nghìn xen. Ngoài ra còn có một gian hai nghìn xen. Nếu quý khách muốn, tôi có thể hướng dẫn ngài.
Turan ra vẻ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định tự mình xem xét. Tiffia cũng không nghĩ cậu ta sẽ chịu cho người đi kè kè bên mình. Những quy tắc trong một cửa hàng đồng giá hẳn cậu ta đã nắm biết hết rồi.
– Chúng ta sẽ xem thử mấy gian hai trăm xen trước.
Turan bước sát đến nói nhỏ, chỉ để mình Tiffia nghe được.
– Cậu là đang muốn tìm cái gì?
Tiffia thắc mắc. Theo lời Turan thì hẳn cậu ta sẽ xem hết tất cả gian hàng ở đây đến khi nào tìm được thứ mình mong muốn. Tiffia cũng biết là tổ đội hiện tại không dư dả về mặt tiền bạc, nhưng đến mức thử vận may ở nơi này thì cũng có chút không phù hợp. Dù cho Turan có đoán được hết vật phẩm ở đây đi chăng nữa thì vẫn chẳng có gì đảm bảo sẽ có món cậu ta cần.
– Đúng là có chút vật cần tìm. – Turan đáp, ngừng lại một chút, lại bảo – Nhưng cũng không hẳn là cấp thiết. Tùy duyên đi.
– Tùy duyên?
Tiffia thốt, vẻ khó hiểu có thể thấy rõ được. Cô thật không nghĩ ra là Turan lại đến một cửa hàng đồng giá để tìm vật “tùy duyên”. Cái duyên của cậu ta phải tốt đến mức nào mới có thể gặp thứ mình muốn chứ.
Turan cũng chẳng quan tâm những suy nghĩ của Tiffia lúc này, nói xong thì bỏ cô lại mà tiến bước lại gian hàng hai trăm xen đầu tiên luôn. Tiffia thấy vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài bước theo.
“Đã thế tôi sẽ trông cho rõ cái cách cậu đập hộp, cùng cái duyên chó má của cậu.”
Turan cầm lấy chiếc hộp gần mình nhất, săm soi hồi lâu, nhăn mày mím môi rồi lại đặt xuống. Cậu ta làm như thế liên tục mười lần liền, đến chiếc hộp thứ mười một thì đưa cho Tiffia.
– Cái này…?
Tiffia không khỏi thắc mắc. Cô không nhìn ra được chút gì giống như là cậu ta đang xem xét thứ bên trong những chiếc hộp cả. Không lắng tai nghe, không ghé mắt nhìn, không dẫn nguyên khí và cũng chẳng có hành động bất thường nào. Thứ bất thường duy nhất có lẽ là việc cậu ta liên tục cầm lên buông xuống mười chiếc hộp liền, chỉ có chiếc hộp này thì lại đưa cho cô.
– Cái cô hỏi là đang muốn biết thứ gì bên trong à?
Turan cất tiếng hỏi, kèm theo đó là một cái nhướn mày, nhếch mép cười vẻ đắc ý vô cùng.
Dáng vẻ của Turan lúc này khiến Tiffia tức tối. Cô tất nhiên là muốn biết. Cô càng muốn biết cậu ta vừa làm những cái gì nữa cơ. Nhưng tình huống này lại khiến cô muốn bảo là “không” cực kỳ.
Dù vậy, sau cùng thì Tiffia lại gật nhẹ đầu một cách khó khăn thay cho câu trả lời. Cục tức này cô giờ nuốt xuống, có cơ hội sẽ hành xác Turan lại sau.
– Một xấp mười bùa phép ‘Tia điện’.
Turan đáp gọn, trông vẻ mặt có chút thất vọng, xong thì tiếp tục cầm tới mấy chiếc hộp khác.
Tiffia nhìn lấy chiếc hộp trong tay mình. Dù bùa phép ‘Tia điện’ là loại bùa cô vẫn thường sử dụng nhưng giờ lại không hề cảm giác được một chút nào quen thuộc từ chiếc hộp cả.
“Chẳng lẽ Turan nhầm?” Tiffia chợt nghĩ, và ngay lập tức cô phủ định điều đó. Sự tự tin của Turan cùng với sự chính xác của lần đoán trước cho thấy rằng cậu ta chắc chắn đúng. Nếu trong tình huống này mà Turan vẫn có thể nhầm được thì Tiffia thật chẳng muốn cậu ta tiếp tục làm đội trưởng của mình nữa chút nào. Thậm chí cả việc cô cần hoàn thành thử thách Thần thánh để đột phá Nihr cũng có thể là nhầm lẫn luôn nữa.
Thay vì đứng đây nghĩ ngợi lung tung, Tiffia quay người bước tới chỗ phụ trách mở hộp. Chiếc hộp rất nhanh được mở ra, và kết quả không có gì đáng ngạc nhiên: là mười tấm bùa phép ‘Tia điện’.
Nhưng chính ra thì kết quả này mới thật sự khiến Tiffia ngạc nhiên. Cô đã có chút cầu mong rằng, ít nhất thì Turan sẽ sai lệch nhỏ về số lượng.
“Hệt như cậu ta nói!” Tiffia cầm xấp bùa trong tay, cất lên một tiếng thốt thầm. Độ chính xác này cũng quá cao rồi. “Nếu khả năng này của Turan là thật thì… Không. Chính là sự thật rồi.”
Tiffia không phải nghĩ cũng có thể biết được món lợi khổng lồ đến từ khả năng đoán chính xác được đồ trong hộp của Turan. Đây chính là cách kiếm tiền tăng tiến theo cấp số nhân. Nếu để cậu ta tham gia đập hộp ở những cửa hàng đồng giá lớn, thậm chí là hội chợ đồng giá thì có thể một bước thành đại gia ngay.
Những món đồ giá trị nhất ở các hội chợ đồng giá lớn thậm chí có thể khiến cho các quân đoàn mạnh nhất, và cả các quốc gia nữa, phải tranh giành với nhau để mua về. Và giá tiền của chúng tất nhiên là cao như trên trời.
Thật khó có thể hiểu được vì sao Turan giờ vẫn phải sống chật vật với tiền bạc như vậy.
Turan đứng vẫy tay từ phía xa, tay còn lại ôm lấy bốn chiếc hộp. Cậu ta lại tìm được món tốt nữa rồi, mà còn đến bốn cái.
Tiffia bước vội đến, cất tiếng hỏi:
– Chúng là gì?
– Có ích cho chúng ta. – Turan đáp gọn – Giờ tôi sẽ sang gian hàng năm trăm xen luôn.
Tiffia đưa mắt nhìn một chút, thắc mắc: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
– Vẫn còn mấy gian hàng hai trăm xen mà?
Turan lắc nhẹ đầu, bảo:
– Chúng ta không thể lấy hết đồ có giá được, như vậy sẽ khiến cửa hàng này thành nơi lừa đảo mất.
Tiffia không phủ định điều đó. Nếu cửa hàng này chỉ còn lại toàn những chiếc hộp dưới giá trị niêm yết thì những khách kế tiếp chẳng mấy chốc sẽ tố cáo cửa hàng ngay. Và nếu cửa hàng không đưa ra hay chứng mình được tồn tại chiếc hộp nào có giá cao hơn thì việc kinh doanh của họ sẽ kết thúc, kèm theo đó là phải bồi thường số tiền khổng lồ.
– Nhưng yên tâm. – Turan nói tiếp – Những thứ chúng ta cần, tôi sẽ lấy hết.
Tiffia nghe vậy thì bất giác mỉm cười. Đây mới chính là Turan mà cô luôn biết. Cậu ta không làm quá tay, luôn biết chừng mực, nhưng chẳng bao giờ chịu thiệt về mình. Lòng tốt của cậu ta luôn là thứ hàng đắt giá nhất.
Tiffia mang bốn chiếc hộp đến chỗ phụ trách mở hộp. Một lần nữa, hay đúng hơn là bốn lần, kết quả đều là giá trị cao hơn hẳn giá tiền phải bỏ ra gấp mấy lần. Mười tấm bùa phép ‘Thổi lửa’, bốn tấm bùa phép ‘Trị liệu’, một bình thuốc hồi ma năng cao cấp cùng với hai nghìn xen.
Ba thứ đầu tiên mở ra đều có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng hai nghìn xen ở chiếc hộp cuối cùng thì Tiffia thật sự càng không hiểu nổi khả năng của Turan rồi. “Chẳng lẽ cậu ta lại có thể ngửi được mùi tiền ư?”
Tiffia nhìn về phía của Turan với một cái nhăn mày. Cậu ta lúc này đang ôm trên tay hai chiếc hộp nữa mà không cần đoán cô cũng biết là lại kiếm lời không ít.
– Cậu rốt cuộc là ai, Turan?
Tiffia lẩm bẩm. Cô không giấu được sự tò mò trong lòng mình. Turan có quá nhiều bí ẩn rồi. Cứ mỗi lúc cô nghĩ rằng mình có thể hiểu cậu ta hơn thì ngay sau đó cô lại nhận ra rằng cậu ta càng ngày càng cách xa tầm với của mình.
Đầu tiên là kéo lấy cậu ấm nhà Altoris về đội mình, kế đến là người đó thăng cấp, sau đấy thì cất lời cấu khấn với đức Chính thần Syrathr, rồi chính Turan cũng thăng cấp luôn. Giờ, cậu ta lại còn đoán đúng mọi thứ trong chiếc hộp, kể cả khi đó là tiền.
Mặt khác, Tiffia vẫn nhớ những lần mà Turan chiến đấu với kẻ địch. Lần đầu tiên là ở trong phó bản ‘Hầm ngục của Lamb’. Turan chắc chắn đã đùng kiếm thuật để tấn công Linh hồn hung ác đang lao tới đó.
Linh hồn hung ác là một con quái có cấp độ là 5. Dù Turan có mạnh đến thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một Nihr thôi. Nhưng kể cả khi đó cậu ta đã thăng cấp rồi thì cũng không thể khiến con quái nhận đủ sát thương để lùi về.
Và sau đó, Turan lại thi triển lời cầu khấn một lần nữa, và uy lực không phải bàn cãi khi chỉ một chiêu đã diệt hết đám Linh hồn hung ác còn lại. Chúng thậm chí không có năng lực phản kháng đòn tấn công đó.
Lần Turan chiến đấu với bầy sói trên đường đến thành Kyrult cũng khiến Tiffia không khỏi bất ngờ. Vừa dùng súng vừa dùng kiếm để đấu với đám sói là một chuyện, cậu ta sau đó còn tung ra một nhát chém mà đôi mắt cô luôn tự hào cũng nhìn theo không kịp. Uy lực của nhát chém đó cũng rất đáng kinh ngạc khi ngay lập tức kết liễu đám sói.
Khả năng dùng súng bậc thầy, kiếm thuật siêu việt cùng với việc cất lời cầu khấn với một Chính thần, một người có được tất cả những điều đó có thể là một kẻ bình thường sáng tìm việc, chiều phục vụ ở một quán rượu ư.
Không thể nào.
Ánh mắt của Tiffia từ từ chuyển về phía gian hàng hai nghìn xen. Cô thật trông chờ, không biết Turan sẽ lấy được món báu vật gì từ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương