VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 99: Cày quái thăng cấp
Darmil thức dậy trên chiếc giường êm ái khi nghe thấy tiếng báo thức inh ỏi reo bên tai mình. Nó theo phản xạ đưa tay định tắt nhưng đáp lại nó lại là tiếng gãy vỡ của kim loại.
Darmil hốt hoảng đưa mắt nhìn. Không mất quá lâu để nó nhận ra chính mình vừa dùng quá sức mà đập nát mất chiếc đồng hồ.
Đầu Darmil có chút đau, và cả cơ thể thì nhức mỏi. Cảm giác uể oải khắp người làm nó lại muốn chìm vào giấc ngủ. Dù thế, nó cố ngồi dậy, vươn vai một lúc rồi bước xuống giường.
Hôm qua, Darmil dưới sự hỗ trợ của tổ đội Pongru đã diệt được chín mươi bốn con Sói xám cùng vài con Sói đồng cỏ. Tính cả hôm trước nữa thì tổng cộng số lượng quái tiêu diệt được đã vượt quá con số hai trăm con, và Darmil cũng đã thăng lên Thần cấp 3 rồi. Mà, hai ngày liên tiếp phải chiến đấu liên tục từ sáng tới tối thì thật đến nó cũng hơi không chịu đựng nổi.
Nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng của chuỗi ngày đánh giết dồn dập này. Darmil chỉ cần phải cố thêm một ngày nữa mà thôi. Nó mong là có thể kịp thăng lên Thần cấp 4, đó hẳn là mục đích của Turan cho số lượng ba trăm con quái cấp độ 5 này. Nếu không hoàn thành được thì có khi nó sẽ phải tiếp tục làm việc này vào cả ngày mai luôn mất.
Thực tế thì Darmil không hề ghét hay chán nản việc chiến đấu trong mấy này nay, chỉ là nếu có thể đối đầu với kẻ địch mạnh hơn thì sẽ thích thú hơn nhiều. Lũ Sói xám bây giờ chẳng còn có thể làm nó chiến đấu hết mình như mọi lần nữa. Chúng giờ hệt như một đám chó con chạy lung tung rồi lao đầu vào tìm chết.
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên. Darmil ngái ngủ bảo:
– Tôi dậy rồi. Vào đi.
Cánh cửa phòng được mở ra, kèm theo đó là giọng nữ thốt lên hoảng hốt:
– Úi! Đ-đây là tiến triển gì thế này!
Là Phalsia. Cô ta không hiểu vì sao mặt lại trông bối rối vô cùng.
– A, Phalsia. Em mang bữa sáng cho anh à.
Darmil cất tiếng, bước lại nhận lấy khay đồ ăn bốc khói nghi ngút trên tay Phalsia. Được một người đẹp đưa bữa sáng cho thì còn gì mở đầu ngày mới tốt hơn nữa chứ.
– Cái này… cứng thật đấy…
Phalsia giọng run run bảo. Cô ta lúc này đang lấy tay sờ lấy từng múi cơ bụng săn chắc của Darmil, vẻ phấn khích vô cùng.
– Sao? Hấp dẫn chứ?
Darmil cười nói, ưỡn ngực lên khoe mẽ. Hành động của Darmil làm Phalsia càng thêm khó kiểm soát bản thân mà dùng cả hai tay rờ mó luôn phần ngực của nó.
– A! Không phải!
Phalsia đột nhiên thốt lên, bước lùi về sau hẳn ba bước, vẻ hốt hoảng không giấu được. Cô ta sau đó thì trừng mắt nhìn Darmil, thắc mắc:
– Anh sao lại ở trần thế này?
Darmil có hơi tiếc nuối khi thấy Phalsia ngừng lại nhanh như vậy. Nó thì không ngại tiến xa hơn nữa đâu, nhưng chắc là không được khi còn phải đi diệt quái cả ngày hôm nay nữa.
– Đàn ông con trai ở trần thì có sao đâu.
Darmil hời hợt đáp, rồi đứng tựa vào khung cửa, tay nâng khay, tay cầm muỗng mà thưởng thức bữa sáng luôn.
– Đ-đây cũng đâu là phải là nhà anh! – Phalsia thốt – Ý tứ chút đi chứ. Có khác gì tên biến thái không?!
– Em mới người sờ mó đàn ông mà lại nói như thế à.
Darmil bảo, nhún vai vẻ vô tội rồi lại tiếp tục bữa ăn của mình.
Phalsia ngượng chín mặt. Cô ta quả thực không thể phủ nhận hành động thiếu kiểm soát của mình vừa nãy, chỉ có thể chịu phép.
– H-hôm nay là ngày cuối cùng làm việc rồi phải không? – Phalsia hỏi.
Darmil nhai vội miếng bánh mì, nuốt xuống rồi đáp:
– Hình như là vậy. Turan bảo nên có một ngày nghỉ ngơi, tránh để khi thi đấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
– Thế thì mai chúng ta đi-
– Chúng ta không có thời gian cho chuyện đó đâu, Phalsia.
Một tiếng nói bất chợt vang lên ngắt lời của Phalsia. Darmil quay đầu sang thì thấy đó là Heathier.
Heathier đưa mắt nhìn Darmil một chút, rồi lại nhìn Phalsia, bảo:
– Mau chuẩn bị đi. Làm việc thì cho đàng hoàng vào.
– Biết rồi.
Phalsia xì một tiếng vẻ bực tức, quay người rời đi.
Darmil trông tình huống hiện tại, có chút không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Miếng bánh mì cắn dở trên miệng đột nhiên rơi xuống khay làm nó giật mình, suýt nữa thì làm đổ hết cả bữa sáng của mình.
– Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Heathier bước đến, cất tiếng.
– Quả thật là đang làm phiền.
Darmil đáp lời như một phản xạ. Nó thật sự không ngờ Heathier lại xuất hiện vào lúc này, dù rằng cả hai hôm trước đều là ông ta đưa bữa sáng đến. Người đẹp giờ lại bị thay bằng một tên đàn ông trung niên tóc đen đầu đinh có ria mép, Darmil có muốn vui cũng chẳng vui nổi.
– Việc cậu Turan đã nhờ, chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành cho được. Chỉ mong cậu có thể giúp lại ở giải đấu sắp tới.
Heathier nói, hơi cúi đầu đối với Darmil. Hành động cùng lời nói của ông ta làm nó không khỏi bối rối, vội bảo:
– Ông yên tâm. Mọi thứ hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của cậu ta.
– Cậu ta? – Heathier thắc mắc.
– Phải. Không cần lo gì đâu.
Darmil tự tin đáp. Nó không hiều Turan đã sắp xếp hay chuẩn bị những gì, nhưng dù thế nào thì mọi chuyện cũng đều sẽ trở nên suôn sẻ mà thôi.
– Thế thì cảm ơn cậu.
“Nếu muốn cảm ơn thì ông nên nói với Turan”, Darmil định bảo như thế nhưng Heathier đã nhanh chóng quay người rời đi. Trông ông ta rất vội vã nên nó cũng chẳng nói thêm gì nữa. Dù gì thì nó cũng cần phải chuẩn bị không ít cho ngày hôm nay.
Tám giờ hơn, ở cổng phía đông của thành Tailor đã tập trung đầy đủ năm người gồm Darmil và bốn thành viên tổ đội Pongru. Heathier đang đứng phổ biến những bãi quái mà hôm nay cả đám sẽ xoay vòng lần lượt tiêu diệt.
Thông thường, các bãi quái sẽ không thay đổi nhiều về vị trí, đôi khi phải mất đến cả tháng trời mới có thể nhận ra một bãi quái đã xê dịch đi. Dù vậy, công việc của Heathier vẫn là cần thiết để tránh đụng độ, tranh chấp với những du hành giả khác. Và nếu như có trường hợp như vậy xảy ra thì Heathier đành phải thỏa hiệp, hoặc cả đám tìm sang những bãi quái mà ông ta đã dự phòng, đơn giản vì không dư dả thời gian dây dưa với một phiền phức nhỏ nhặt như vậy.
– Hôm nay vẫn sung sức như mọi ngày nhỉ, Darmil!
Pongru nói, cười vang. Dù trông cậu ta rất hăng hái nhưng Darmil lại có thể thấy đôi chút sự mệt mỏi thể hiện trên nét mặt cậu ta.
– Trông cậy vào mọi người rồi.
Darmil cười đáp. Nó lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải. Dù sao thì cũng do nó mà mọi người mới phải cực nhọc như thế này.
– Đúng vậy! – Pongru thốt – Cứ việc trông cậy vào chúng tôi!
– Hôm nay sẽ đi khá xa đấy. Nên bắt đầu rồi.
Heathier bước lại, lên tiếng cắt ngang mấy lời chào hỏi của hai người. Ông ta vẫn là nghiêm khắc như vậy.
Theo sự hướng dẫn và lời giải thích của Heathier thì những bãi quái gần đây mà cả đám xoay vòng tiêu diệt đã bị vài tổ đội khác chiếm lấy. Nếu chỉ có một hoặc hai tổ đội thì còn có thể thỏa hiệp được, nhưng nhiều hơn thế thì việc đó chỉ tổ tốn thời gian.
Heathier cũng bảo rằng việc đột nhiên có nhiều tổ đội chiếm bãi quái là rất bất thường, và rằng đám người Greiten có liên quan tới chuyện này. Pongru nghe vậy thì chẳng chút ngần ngại, thẳng tiếng mắng chửi luôn.
Sau một giờ di chuyển bằng xe bán tải thì cả nhóm cũng tìm đến được bãi quái đầu tiên: là một đám bảy con Sói xám. Số lượng này có hơi nhiều hơn so với trung bình, nhưng lại chẳng phải là khó khăn để giải quyết.
– Để tôi lên trước.
Darmil cất tiếng, rồi cũng chẳng thèm chờ ai xác nhận, cứ thế lao lên luôn.
– Này! Đó là việc của tôi mà!
Pongru thốt, hoảng hốt chạy vội theo.
Đội hình mọi lần là Pongru sẽ lao đến gây sự chú ý của những con quái, sau đó thì Phalsia sẽ tấn công bằng phép từ xa. Trong lúc đó, Natyr sẽ di chuyển và nhào tới gây sát thương cho những con quái bị tách khỏi đàn cũng như đảm nhiệm vai trò chặn bất kỳ con quái nào chạy ra được.
Heathier thì đứng bên ngoài, và chỉ ra tay khi nào tình huống trở nên mất kiểm soát. Nhưng từ ngày hôm qua đã chẳng có tình huống nào như thế nên có thể nói là ông ta chẳng làm gì cả.
Việc của Darmil khá đơn giản, chỉ là đứng ngay phía sau Pongru, hoặc đôi khi là bên cạnh cậu ta, nhắm chừng một con quái nào đó bị thương thì lao tới tung ra đòn kết liễu. Dù vậy, sau khi thăng cấp lên Thần cấp 3 vào hôm qua thì Darmil đã bỏ qua mấy kiểu đội hình mà Heathier chỉ dẫn rồi. Giờ một chùy của nó có thể khiến một con Sói xám chết luôn thì chẳng việc gì phải lo ngại nữa cả.
Đám bảy con Sói xám trông thấy Darmil lao đến thì ngay lập tức tản ra vây lấy nó. Chúng trông như đang muốn chặn lối thoát của con mồi, nhưng có vẻ chúng đã có một sự nhầm lẫn cực kỳ tai hại rồi.
Darmil không chút suy nghĩ, nhảy bổ đến con Sói xám ngay trước mặt mình, giơ chùy lên chực nện xuống. Con quái thấy thế thì vội di chuyển sang một bên. nhưng tốc độ lại quá chậm, chỉ vừa được vài bước thì đã bị chùy của Darmil quật thẳng vào đầu đánh văng đi. Con quái rơi xuống đất, giãy giụa được vài giây thì tan thành những đốm sáng li ti.
Giải quyết xong một con, Darmil liền quay đầu, đưa mắt tìm kiếm mục tiêu tiếp theo của mình. Mấy con Sói xám còn lại thấy cảnh tượng vừa rồi thì biết đã gặp phải kẻ địch không dễ đối phó, bỏ qua việc bao vây mà cứ thế đồng loạt lao vào tấn công.
Darmil cười nhếch mép. Diễn biến chiến trận thế này đã quá quen thuộc với nó rồi. Sau khi đánh hơn hai trăm con quái thì kể cả kẻ ngốc như nó cũng có thể biết hành động tiếp theo của mấy con Sói xám là gì.
Trước khi đám sói tới gần được mình, Darmil đã cất bước lao thẳng tới con quái gần mình nhất, giơ chùy lên chính diện nện thẳng vào đầu luôn. Nó chẳng cần quan tâm mục tiêu của mình đã chết hay chưa, nhanh chóng xoay người, quật mạnh chùy vào một con sói khác đang nhảy xồ tới.
Hai con sói khác chạy đến, không biết chúng đang định nhắm vào đâu nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Pongru chặn lại. Đây không phải là một trận chiến bảy đánh một, và chúng rõ ràng không có một cơ hội nào cả.
– Đừng có đột nhiên lao lên như thế!
Pongru nói lớn trong khi kiếm chém liên tiếp hai nhát vào hai con sói định tấn công Darmil. Hai nhát chém sâu thấy xương vậy mà không ngay lập tức giết chết, chỉ khiến chúng nằm vật ra trên mặt đất, run lên từng đợt. Chúng đã hoàn toàn tê liệt do độc được tẩm trên kiếm rồi.
– Một mình tôi lo cũng- được!
Darmil hô lớn, nện một chùy vào con Sói xám khác nhảy xồ đến định xô ngã nó, đồng thời dùng tay còn lại chộp lấy một con sói khác rồi cúi người đập thẳng xuống đất. Con quái sau đó cũng tan thành những đốm sáng li ti dưới chùy của Darmil.
Chỉ còn lại một con Sói xám cuối cùng mà vừa nãy bị Darmil đá văng đi khi định ngoạm lấy chân nó. Dù vậy, con quái không có vẻ gì là sợ hãi cả, lần nữa chạy tới, và lần này mục tiêu vẫn là chân của Darmil. Thế nhưng không may mắn như lần trước, thứ va chạm với đầu con quái đã đổi thành chiếc chùy gai, giết chết tươi.
– Đã nói rồi, phải không?
Darmil cười bảo, nâng chùy lên kết liễu nốt hai con sói đang nằm run rẩy dưới chân mình. Nó khá tự tin bản thân vẫn có thể giải quyết tốt được kể cả khi Pongru không ra tay hỗ trợ.
– Đừng tự tiện như vậy. Có sự giúp đỡ từ chúng tôi thì sẽ nhanh hơn nhiều.
Heathier bước lại, cất tiếng. Ông ta trông có vẻ không hài lòng với hành động của Darmil.
Nhưng Darmil mặc, nó nào có hiểu những chuyện phiền phức như thế. Bản thân nó cũng không hề phản đối sự hỗ trợ của tổ đội Pongru, chỉ là muốn thử sức mình thôi.
Darmil hốt hoảng đưa mắt nhìn. Không mất quá lâu để nó nhận ra chính mình vừa dùng quá sức mà đập nát mất chiếc đồng hồ.
Đầu Darmil có chút đau, và cả cơ thể thì nhức mỏi. Cảm giác uể oải khắp người làm nó lại muốn chìm vào giấc ngủ. Dù thế, nó cố ngồi dậy, vươn vai một lúc rồi bước xuống giường.
Hôm qua, Darmil dưới sự hỗ trợ của tổ đội Pongru đã diệt được chín mươi bốn con Sói xám cùng vài con Sói đồng cỏ. Tính cả hôm trước nữa thì tổng cộng số lượng quái tiêu diệt được đã vượt quá con số hai trăm con, và Darmil cũng đã thăng lên Thần cấp 3 rồi. Mà, hai ngày liên tiếp phải chiến đấu liên tục từ sáng tới tối thì thật đến nó cũng hơi không chịu đựng nổi.
Nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng của chuỗi ngày đánh giết dồn dập này. Darmil chỉ cần phải cố thêm một ngày nữa mà thôi. Nó mong là có thể kịp thăng lên Thần cấp 4, đó hẳn là mục đích của Turan cho số lượng ba trăm con quái cấp độ 5 này. Nếu không hoàn thành được thì có khi nó sẽ phải tiếp tục làm việc này vào cả ngày mai luôn mất.
Thực tế thì Darmil không hề ghét hay chán nản việc chiến đấu trong mấy này nay, chỉ là nếu có thể đối đầu với kẻ địch mạnh hơn thì sẽ thích thú hơn nhiều. Lũ Sói xám bây giờ chẳng còn có thể làm nó chiến đấu hết mình như mọi lần nữa. Chúng giờ hệt như một đám chó con chạy lung tung rồi lao đầu vào tìm chết.
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên. Darmil ngái ngủ bảo:
– Tôi dậy rồi. Vào đi.
Cánh cửa phòng được mở ra, kèm theo đó là giọng nữ thốt lên hoảng hốt:
– Úi! Đ-đây là tiến triển gì thế này!
Là Phalsia. Cô ta không hiểu vì sao mặt lại trông bối rối vô cùng.
– A, Phalsia. Em mang bữa sáng cho anh à.
Darmil cất tiếng, bước lại nhận lấy khay đồ ăn bốc khói nghi ngút trên tay Phalsia. Được một người đẹp đưa bữa sáng cho thì còn gì mở đầu ngày mới tốt hơn nữa chứ.
– Cái này… cứng thật đấy…
Phalsia giọng run run bảo. Cô ta lúc này đang lấy tay sờ lấy từng múi cơ bụng săn chắc của Darmil, vẻ phấn khích vô cùng.
– Sao? Hấp dẫn chứ?
Darmil cười nói, ưỡn ngực lên khoe mẽ. Hành động của Darmil làm Phalsia càng thêm khó kiểm soát bản thân mà dùng cả hai tay rờ mó luôn phần ngực của nó.
– A! Không phải!
Phalsia đột nhiên thốt lên, bước lùi về sau hẳn ba bước, vẻ hốt hoảng không giấu được. Cô ta sau đó thì trừng mắt nhìn Darmil, thắc mắc:
– Anh sao lại ở trần thế này?
Darmil có hơi tiếc nuối khi thấy Phalsia ngừng lại nhanh như vậy. Nó thì không ngại tiến xa hơn nữa đâu, nhưng chắc là không được khi còn phải đi diệt quái cả ngày hôm nay nữa.
– Đàn ông con trai ở trần thì có sao đâu.
Darmil hời hợt đáp, rồi đứng tựa vào khung cửa, tay nâng khay, tay cầm muỗng mà thưởng thức bữa sáng luôn.
– Đ-đây cũng đâu là phải là nhà anh! – Phalsia thốt – Ý tứ chút đi chứ. Có khác gì tên biến thái không?!
– Em mới người sờ mó đàn ông mà lại nói như thế à.
Darmil bảo, nhún vai vẻ vô tội rồi lại tiếp tục bữa ăn của mình.
Phalsia ngượng chín mặt. Cô ta quả thực không thể phủ nhận hành động thiếu kiểm soát của mình vừa nãy, chỉ có thể chịu phép.
– H-hôm nay là ngày cuối cùng làm việc rồi phải không? – Phalsia hỏi.
Darmil nhai vội miếng bánh mì, nuốt xuống rồi đáp:
– Hình như là vậy. Turan bảo nên có một ngày nghỉ ngơi, tránh để khi thi đấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
– Thế thì mai chúng ta đi-
– Chúng ta không có thời gian cho chuyện đó đâu, Phalsia.
Một tiếng nói bất chợt vang lên ngắt lời của Phalsia. Darmil quay đầu sang thì thấy đó là Heathier.
Heathier đưa mắt nhìn Darmil một chút, rồi lại nhìn Phalsia, bảo:
– Mau chuẩn bị đi. Làm việc thì cho đàng hoàng vào.
– Biết rồi.
Phalsia xì một tiếng vẻ bực tức, quay người rời đi.
Darmil trông tình huống hiện tại, có chút không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Miếng bánh mì cắn dở trên miệng đột nhiên rơi xuống khay làm nó giật mình, suýt nữa thì làm đổ hết cả bữa sáng của mình.
– Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Heathier bước đến, cất tiếng.
– Quả thật là đang làm phiền.
Darmil đáp lời như một phản xạ. Nó thật sự không ngờ Heathier lại xuất hiện vào lúc này, dù rằng cả hai hôm trước đều là ông ta đưa bữa sáng đến. Người đẹp giờ lại bị thay bằng một tên đàn ông trung niên tóc đen đầu đinh có ria mép, Darmil có muốn vui cũng chẳng vui nổi.
– Việc cậu Turan đã nhờ, chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành cho được. Chỉ mong cậu có thể giúp lại ở giải đấu sắp tới.
Heathier nói, hơi cúi đầu đối với Darmil. Hành động cùng lời nói của ông ta làm nó không khỏi bối rối, vội bảo:
– Ông yên tâm. Mọi thứ hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của cậu ta.
– Cậu ta? – Heathier thắc mắc.
– Phải. Không cần lo gì đâu.
Darmil tự tin đáp. Nó không hiều Turan đã sắp xếp hay chuẩn bị những gì, nhưng dù thế nào thì mọi chuyện cũng đều sẽ trở nên suôn sẻ mà thôi.
– Thế thì cảm ơn cậu.
“Nếu muốn cảm ơn thì ông nên nói với Turan”, Darmil định bảo như thế nhưng Heathier đã nhanh chóng quay người rời đi. Trông ông ta rất vội vã nên nó cũng chẳng nói thêm gì nữa. Dù gì thì nó cũng cần phải chuẩn bị không ít cho ngày hôm nay.
Tám giờ hơn, ở cổng phía đông của thành Tailor đã tập trung đầy đủ năm người gồm Darmil và bốn thành viên tổ đội Pongru. Heathier đang đứng phổ biến những bãi quái mà hôm nay cả đám sẽ xoay vòng lần lượt tiêu diệt.
Thông thường, các bãi quái sẽ không thay đổi nhiều về vị trí, đôi khi phải mất đến cả tháng trời mới có thể nhận ra một bãi quái đã xê dịch đi. Dù vậy, công việc của Heathier vẫn là cần thiết để tránh đụng độ, tranh chấp với những du hành giả khác. Và nếu như có trường hợp như vậy xảy ra thì Heathier đành phải thỏa hiệp, hoặc cả đám tìm sang những bãi quái mà ông ta đã dự phòng, đơn giản vì không dư dả thời gian dây dưa với một phiền phức nhỏ nhặt như vậy.
– Hôm nay vẫn sung sức như mọi ngày nhỉ, Darmil!
Pongru nói, cười vang. Dù trông cậu ta rất hăng hái nhưng Darmil lại có thể thấy đôi chút sự mệt mỏi thể hiện trên nét mặt cậu ta.
– Trông cậy vào mọi người rồi.
Darmil cười đáp. Nó lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải. Dù sao thì cũng do nó mà mọi người mới phải cực nhọc như thế này.
– Đúng vậy! – Pongru thốt – Cứ việc trông cậy vào chúng tôi!
– Hôm nay sẽ đi khá xa đấy. Nên bắt đầu rồi.
Heathier bước lại, lên tiếng cắt ngang mấy lời chào hỏi của hai người. Ông ta vẫn là nghiêm khắc như vậy.
Theo sự hướng dẫn và lời giải thích của Heathier thì những bãi quái gần đây mà cả đám xoay vòng tiêu diệt đã bị vài tổ đội khác chiếm lấy. Nếu chỉ có một hoặc hai tổ đội thì còn có thể thỏa hiệp được, nhưng nhiều hơn thế thì việc đó chỉ tổ tốn thời gian.
Heathier cũng bảo rằng việc đột nhiên có nhiều tổ đội chiếm bãi quái là rất bất thường, và rằng đám người Greiten có liên quan tới chuyện này. Pongru nghe vậy thì chẳng chút ngần ngại, thẳng tiếng mắng chửi luôn.
Sau một giờ di chuyển bằng xe bán tải thì cả nhóm cũng tìm đến được bãi quái đầu tiên: là một đám bảy con Sói xám. Số lượng này có hơi nhiều hơn so với trung bình, nhưng lại chẳng phải là khó khăn để giải quyết.
– Để tôi lên trước.
Darmil cất tiếng, rồi cũng chẳng thèm chờ ai xác nhận, cứ thế lao lên luôn.
– Này! Đó là việc của tôi mà!
Pongru thốt, hoảng hốt chạy vội theo.
Đội hình mọi lần là Pongru sẽ lao đến gây sự chú ý của những con quái, sau đó thì Phalsia sẽ tấn công bằng phép từ xa. Trong lúc đó, Natyr sẽ di chuyển và nhào tới gây sát thương cho những con quái bị tách khỏi đàn cũng như đảm nhiệm vai trò chặn bất kỳ con quái nào chạy ra được.
Heathier thì đứng bên ngoài, và chỉ ra tay khi nào tình huống trở nên mất kiểm soát. Nhưng từ ngày hôm qua đã chẳng có tình huống nào như thế nên có thể nói là ông ta chẳng làm gì cả.
Việc của Darmil khá đơn giản, chỉ là đứng ngay phía sau Pongru, hoặc đôi khi là bên cạnh cậu ta, nhắm chừng một con quái nào đó bị thương thì lao tới tung ra đòn kết liễu. Dù vậy, sau khi thăng cấp lên Thần cấp 3 vào hôm qua thì Darmil đã bỏ qua mấy kiểu đội hình mà Heathier chỉ dẫn rồi. Giờ một chùy của nó có thể khiến một con Sói xám chết luôn thì chẳng việc gì phải lo ngại nữa cả.
Đám bảy con Sói xám trông thấy Darmil lao đến thì ngay lập tức tản ra vây lấy nó. Chúng trông như đang muốn chặn lối thoát của con mồi, nhưng có vẻ chúng đã có một sự nhầm lẫn cực kỳ tai hại rồi.
Darmil không chút suy nghĩ, nhảy bổ đến con Sói xám ngay trước mặt mình, giơ chùy lên chực nện xuống. Con quái thấy thế thì vội di chuyển sang một bên. nhưng tốc độ lại quá chậm, chỉ vừa được vài bước thì đã bị chùy của Darmil quật thẳng vào đầu đánh văng đi. Con quái rơi xuống đất, giãy giụa được vài giây thì tan thành những đốm sáng li ti.
Giải quyết xong một con, Darmil liền quay đầu, đưa mắt tìm kiếm mục tiêu tiếp theo của mình. Mấy con Sói xám còn lại thấy cảnh tượng vừa rồi thì biết đã gặp phải kẻ địch không dễ đối phó, bỏ qua việc bao vây mà cứ thế đồng loạt lao vào tấn công.
Darmil cười nhếch mép. Diễn biến chiến trận thế này đã quá quen thuộc với nó rồi. Sau khi đánh hơn hai trăm con quái thì kể cả kẻ ngốc như nó cũng có thể biết hành động tiếp theo của mấy con Sói xám là gì.
Trước khi đám sói tới gần được mình, Darmil đã cất bước lao thẳng tới con quái gần mình nhất, giơ chùy lên chính diện nện thẳng vào đầu luôn. Nó chẳng cần quan tâm mục tiêu của mình đã chết hay chưa, nhanh chóng xoay người, quật mạnh chùy vào một con sói khác đang nhảy xồ tới.
Hai con sói khác chạy đến, không biết chúng đang định nhắm vào đâu nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Pongru chặn lại. Đây không phải là một trận chiến bảy đánh một, và chúng rõ ràng không có một cơ hội nào cả.
– Đừng có đột nhiên lao lên như thế!
Pongru nói lớn trong khi kiếm chém liên tiếp hai nhát vào hai con sói định tấn công Darmil. Hai nhát chém sâu thấy xương vậy mà không ngay lập tức giết chết, chỉ khiến chúng nằm vật ra trên mặt đất, run lên từng đợt. Chúng đã hoàn toàn tê liệt do độc được tẩm trên kiếm rồi.
– Một mình tôi lo cũng- được!
Darmil hô lớn, nện một chùy vào con Sói xám khác nhảy xồ đến định xô ngã nó, đồng thời dùng tay còn lại chộp lấy một con sói khác rồi cúi người đập thẳng xuống đất. Con quái sau đó cũng tan thành những đốm sáng li ti dưới chùy của Darmil.
Chỉ còn lại một con Sói xám cuối cùng mà vừa nãy bị Darmil đá văng đi khi định ngoạm lấy chân nó. Dù vậy, con quái không có vẻ gì là sợ hãi cả, lần nữa chạy tới, và lần này mục tiêu vẫn là chân của Darmil. Thế nhưng không may mắn như lần trước, thứ va chạm với đầu con quái đã đổi thành chiếc chùy gai, giết chết tươi.
– Đã nói rồi, phải không?
Darmil cười bảo, nâng chùy lên kết liễu nốt hai con sói đang nằm run rẩy dưới chân mình. Nó khá tự tin bản thân vẫn có thể giải quyết tốt được kể cả khi Pongru không ra tay hỗ trợ.
– Đừng tự tiện như vậy. Có sự giúp đỡ từ chúng tôi thì sẽ nhanh hơn nhiều.
Heathier bước lại, cất tiếng. Ông ta trông có vẻ không hài lòng với hành động của Darmil.
Nhưng Darmil mặc, nó nào có hiểu những chuyện phiền phức như thế. Bản thân nó cũng không hề phản đối sự hỗ trợ của tổ đội Pongru, chỉ là muốn thử sức mình thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương