Vật Hi Sinh Thiên Tài

Chương 22: Tránh Vỏ Dưa, Lại Gặp Vỏ Dừa



Hạ Vũ mệt mỏi nằm gục xuống bàn, rút chiếc headphone đeo lên, miệng vô thức lẩm nhẩm lời bài hát.

Cause you had a bad day

Youre taking one down

You sing a sad song just to turn it around

You say you dont know

You tell me dont lie

You work at a smile and you go for a ride

You had a bad day

The camera dont lie

Youre coming back down and you really dont mind

You had a bad day

Oh, you had a bad day...

Thiên a, vừa mở nhạc đã bốc trúng bản buồn muốn chết đi. Hạ Vũ thầm ai oán. Cô bực dọc quăng chiếc headphone ra chỗ khác.

Quả thật, mới đầu ngày mà cô gặp bao nhiêu là phiền phức. Vừa mới bước ra đến cổng Hạ gia chưa đầy 2m cô đã lập tức phải quay trở lại ngồi nhờ xe của Phong ca. Vì sao ư? Vì cánh nhà báo đang ráo riết đưa tin về vị Hạ tiểu thư trong lời đồn! Nào là hám trai mê tiền, nào là sống buông thả hoang phí,... rồi đùng một cái nghiễm nhiên trở thành chuyên viên máy tính cao cấp của Hạ thị, từ hòn sỏi biến thành viên ngọc sáng của nền công nghiệp điện tử... Cả trăm cái mác được gắn cho cô, làm cô không khỏi đau đầu. Gì chứ? Sao bọn họ cứ bới móc thông tin của cô? Rảnh rỗi quá sao không đi mà hỏi thăm mấy ngôi sao điện ảnh hay ca sĩ nổi tiếng nào ấy! Cô chỉ là một người bình thường, hết sức bình thường, cực kì bình thường luôn! Làm ơn tha cho cô đi mà!!

Nhưng đó chỉ là màn mở đầu cho một chuỗi các rắc rối lớn nhỏ sau này của Hạ Vũ. Cô không quan tâm, không cần biết! Cô chỉ cần biết rằng ngày hôm nay thực sự đã rất tệ rồi, nó mà tệ hơn nữa chắc cô chỉ còn nước lao đầu xuống sông tự vẫn! Nghiêm túc đấy!

"Cạch!"

Hạ Vũ ngẩng đầu lên nhìn nguyên nhân của tiếng động. Doãn Hạo đang đẩy ghế ra ngồi vào bàn. Cô nhìn anh ánh mắt khó hiểu. Rõ ràng từ đầu năm học đến giờ cô ngồi đây một mình mà. Với lại tên này học cùng lớp với cô sao? Sao cô không biết nhỉ?

- Hử? Có chuyện gì? - Doãn Hạo bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô, nhàn nhạt lên tiếng.

- Đây là chỗ của tôi mà.

- Đây là chỗ của tôi mà.

- Đây cũng là chỗ của tôi. Không tin cứ hỏi giáo viên chủ nhiệm.

Hạ Vũ vẫn không chịu thua, nhanh chóng đáp:

- Nhưng mà từ đầu năm đến giờ anh có ngồi đây đâu? Sao giờ lại thế?

- Mới có 2 tháng thôi. Không đi học là do không có hứng thú. Giờ thì có rồi.

- Là gì?

- Có thứ cần phải giám sát. Kẻo lại mất cắp. - Anh nhắm nghiền mắt, làm Hạ Vũ nhìn không thấu suy nghĩ của anh.

Hạ Vũ suy nghĩ một lúc rồi lại lên tiếng hỏi:

- Có thứ gì quan trọng trong lớp này thật sao? Sao tôi ở đây mà không nhìn thấy bất cứ thứ gì có giá trị nhỉ?

- Ngốc! Học đi. - Doãn Hạo đáp gọn lỏn, thuận tay gõ nhẹ lên đầu cô. Hình như việc này vô tình trở thành thói quen khó bỏ của anh mất rồi.

Hôm nay thực sự là ngày đại hạn của Hạ Vũ! Chắc chắn là thế rồi!

Giờ giải lao, Hạ Vũ đi cùng Thiên Kì tới chỗ cầu thang, cô đang định bước lên thì Thiên Kì đã với tay kéo cô lại hét to:

- Vũ Vũ! Cẩn thận!

"RẦM!!"

Hạ Vũ vừa kịp hoàn hồn quay nhìn chủ nhân của tiếng động đó. Một chồng sách chẳng biết từ đâu rơi đúng chỗ cô vừa đứng cách đây không quá 1 phút. Thật là đáng sợ...

Lại nữa. Giờ thể dục, trong khi bọn con trai đang chạy marathon thì bọn con gái tập bóng ném. Lúc Hạ Vũ vừa ngừng lại để nghỉ ngơi thì Doãn Hạo từ đâu lao ra chắn quả bóng cho cô.

- Doãn Hạo...? Anh có sao không??

- Sao không chịu chú ý gì vậy? Nếu tôi không lao ra kịp thì người bị thương là em đấy biết không?!

- Xin lỗi... Là do tôi không chú ý... Làm anh bị thương rồi... - Hạ Vũ tội lỗi đầy mình, vô cùng áy náy nói.

- Xin lỗi... Là do tôi không chú ý... Làm anh bị thương rồi... - Hạ Vũ tội lỗi đầy mình, vô cùng áy náy nói.

Doãn Hạo ngay lập tức mặt biến sắc, cuống quít lấy tay xoa xoa đầu cô, nhàn nhạt quăng một câu:

- Ngốc! Giờ này không phải học nữa. Đi nghỉ đi. - Nói rồi bỏ đi một mạch.

Hạ Vũ có hơi hoảng sợ. Hình như... cô vừa thấy mặt anh hơi ửng đỏ... Huhu... Có phải anh giận cô đến đỏ mặt tía tai không??...

«Sặc!!»

Tưởng mọi xui xẻo chỉ dừng lại ở đó. Ai nào ngờ, càng về cuối ngày, nó lại càng thảm hại hơn!

Hạ Vũ vì một lí do nào đó, vô tình làm vỡ bình gốm cổ của trường, cuối giờ liền bị triệu tập lên phòng hiệu trưởng.

"Mời em Hạ Vũ lớp 12A1 lên phòng hiệu trưởng trong 15 phút nữa."

Lãnh Hàn nhìn cô đầy thương cảm.

- Nếu cô không muốn đi thì không việc gì phải đi cả!

- Phải đó, Vũ Vũ. Có tôi cùng Nam ở đây thì em không việc gì phải sợ cả. - Chủ tịch hội học sinh Trần Tuấn Kiệt cũng góp lời.

Hạ Vũ nhìn họ đầy cảm kích, trong lòng đã có chút động. Nhưng không! Ai bảo hôm nay cô xui xẻo quá làm chi!? Thôi thì tự giác lên chịu tội để không phải hổ thẹn với những người khác cũng được...

- Cám ơn mọi người. Nhưng mà lỗi là do tôi gây ra... Đành chịu vậy.

Hiệu trưởng cũng biết "thế lực to lớn" đằng sau cô, bao gồm cả các tiểu tổ tông mà ông cũng phải kiêng dè. Hình phạt cũng không đến mức quá khắt khe, Hạ Vũ phải dọn dẹp khu nhà kho sau trường. Đối với Hạ Vũ, đây đã là một đặc ân rồi. Phải, cô nghĩ vậy.

Khụ... Có ai ngờ cái ngôi trường to tổ chảng thế này lại có cái nhà kho xập xệ, ẩm ướt đến quỷ thần cũng phải sợ như này đâu! Huhu... Số cô đúng là rõ khổ mà! Nhìn đống gián, chuột nhung nhúc, bò lổm ngổm trên sàn mà cô sởn gai ốc. Trên trần nhà còn vui tính trang trí rất nhiều mạng nhện cùng mấy con nhện đen xì. Ác mộng! Đây đúng thật là ác mộng của đời Hạ Vũ mà!!

Lấy lại dũng khí, cô lò dò từng bước bắt đầu công việc của mình. Được nửa tiếng, Hạ Vũ mệt mỏi ngồi xuống một chồng sách cũ để nghỉ ngơi.

- Huhu... Sao mà nơi này bẩn thế không biết!?

"Cộp, cộp..."

Tiếng bước chân làm Hạ Vũ phải giật mình:

Tiếng bước chân làm Hạ Vũ phải giật mình:

- Ai?!

Đáp lại cô chỉ là tiếng vọng tronh nhà kho rộng lớn. Cô quay đầu nhìn theo hướng động. Không gian chợt im ắng lạ thường.

"Kéttttt"

Tiếng vật gì đó bị kéo lê trên sàn bê tông. Hạ Vũ vô giác nuốt nước bọt ực một cái, khẽ quay đầu nhìn xung quanh.

- Là ai vậy...?

Lại là sự im lặng làm lạnh sống lưng. Hạ Vũ không dám ngồi nữa, vội vàng đứng dậy, tay cầm chắc cán chổi, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất...

Từ trong góc tối, một cái bóng từ từ tiến ra. Trên tay, trên trán Hạ Vũ mồ hôi bắt đầu rịn ra. Tim cô đập loạn xạ, đầu không ngừng nghĩ cách ứng phó. Huhu... Cả đời cô chưa bao giờ hồi hộp như vậy!

"Chuột... Hả?!"

Một con chuột đang lôi một chiếc bao tải cũ chính là chủ nhân của tiếng ken két khó chịu vừa rồi. Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Làm cô cứ tưởng là có người chứ! Thật là... Sao một con chuột có thể tạo ra tiếng bước chân với tiếng kéo lê giống người thế không biết! Khoan! Tiếng... bước chân?!

Hạ Vũ giật mình quay đầu lại nhưng chẳng đủ nhanh để né điều sắp xảy ra...

"Cộp!!"

- Á...

~Các nàng muốn ta khuyến mãi thêm cho một chap không??

~Xin động lực từ mọi người nè...

~Thông báo trước là sắp có H đấy nhoaaa

~Chuẩn bị trước khăn giấy cầm máu đi
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...