Ngày Thất Tịch, Kiều Tê còn chưa lên xe, đã nhìn thấy trên ghế phụ đặt một bó hoa hồng trắng lớn.
Để cô đi vào, ngồi xuống, Khúc Ức Hành đem hoa đưa cho cô, anh cúi người khẽ hôn lên mặt cô:
"Kiều Kiều, Thất Tịch vui vẻ.
"
"Thất Tịch vui vẻ.
" Kiều Tê hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, so với hoa cô còn kiều diễm hơn.
"Thật xinh đẹp.
" Cô cúi đầu ngửi, thương tiếc xoa cánh hoa, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh giấy gói đặt một cái hộp nhỏ màu trắng.
Tim Kiều Tê đập không có quy luật, đặc biệt khi cô lấy hộp ra, nhìn dòng chữ "I DO", tim đập thình thịch càng mau.
"Đây là! ! ?"
"Mở ra nhìn xem.
"
Kiều Tê thật cẩn thận mở ra.
Trên lớp lót nhung, lẳng lặng đặt một chiếc vòng cổ, trên mặt bạch kim tinh tế đính một viên kim cương sáng lấp lánh.
Thấy Kiều Tê có chút ngây người, Khúc Ức Hành chủ động hỏi: "Có thích không?"
"Thật đẹp.
" Cô nâng mắt lên, cười sáng lạn.
"Em đặc biệt thích!"
Cô yêu thích không buông tay ngó trái ngó phải, vừa muốn cất đi, Khúc Ức Hành nói:
"Anh đeo cho em.
"
Anh để cô xoay người sang chỗ khác, cầm lấy vòng cổ, động tác mềm nhẹ vén tóc dài của Kiều Tê lên, lộ ra xương hồ điệp tinh xảo của cô mới biết hôm nay cô mặc một chiếc váy hở lưng.
Cảm giác được tay Khúc Ức Hành rời khỏi sau cổ cô, Kiều Tê sờ viên kim cương lấp lánh giữa hai bên xương quai xanh, hỏi: "Được chưa?"
"Còn chưa được.
"
Phía sau thật lâu không có động tĩnh, Kiều Tê không biết nên ngồi yên hay xoay người lại, hỏi: "Sao rồi?"
Nụ hôn mềm nhẹ như lông chim dừng lại phía sau lưng cô, đem đến cho Kiều Tê một trận run rẩy, cô cảm giác được động tác của Khúc Ức Hành càng ngày càng xuống phía dưới, vội ngăn anh lại, nói: "Em cũng có quà cho anh.
"
"Ừ?"
Khúc Ức Hành ngẩng đầu lên, trong mắt còn mang theo sắc dục chưa rút đi.
Kiều Tê từ trong túi lấy ra một cái hộp, đưa cho Khúc Ức Hành mở ra, âm thầm quan sát vẻ mặt của anh.
"Là thắt lưng à.
"
"Vâng, anh thích không?"
"Đương nhiên.
"
Kiều Tê lúc này mới thở phào một hơi, lại nghe Khúc Ức Hành nói: "Xem ra, Kiều Kiều rất muốn trói chặt anh lại?"
"Nói cái gì thế!.
.
"
Kiều Tê lần đầu tiên tặng quà cho bạn trai, tìm kiếm rất nhiều thông tin trên mạng, nhìn thấy ý nghĩa của thắt lưng cô giống như bị quỷ ám mà đặt hàng.
Lúc này tâm tư bị anh nói toạc ra lại có chút thẹn thùng.
"Đưa vòng cổ cũng có ý nghĩa này.
"
Khúc Ức Hành lại nói:"Anh và Kiều Kiều tâm linh tương thông.
"
Kiều Tê ngơ ngác duỗi tay đi sờ vòng cổ.
Vừa rồi khi nhìn thấy chiếc hộp, cô còn tưởng là nhẫn, tâm tư có chút trống trải đã vì một câu này của anh mà cảm thấy mĩ mãn.
"Anh đã đeo vòng giúp em rồi!.
.
Vậy còn em?"
Kiều Tê quét mắt nhìn eo anh, trong lòng chửi thầm hai vị trí này có thể giống nhau à, cuối cùng cô vẫn vươn tay vén áo thun trắng của anh lên, nhìn thấy chiếc thắt lưng trên quần anh! Còn có hình dáng hạ thân phồng lên.
Kiều Tê cố gắng không để ý đến chỗ kia: "Anh có rồi mà.
"
"Muốn đổi thành cái em tặng.
"
Cô đành phải bắt tay đặt lên, thử cởi ra, nhưng trước sau cũng không biết làm cách nào.
Dây lưng còn chưa mở được, vật dưới thân anh đã càng trướng to thêm.
"Kiều Kiều, em cố ý phải không?"
"Giúp em một chút đi.
" Cô khóc không ra nước mắt.
Khúc Ức Hành vươn tay, không biết bắt đầu từ đâu chốt khóa đã mở ra.
"Rõ ràng là anh cố ý"
Kiều Tê hung dữ rút thắt lưng ra, lấy cái mới từ trong hộp, đem thắt lưng xuyên qua lưng quần Khúc Ức Hành, ngón tay lại không tránh khỏi đụng vào cơ thể anh.
"Bị chiếm tiện nghi rồi.
" Anh nhìn đôi tay trắng nõn của Kiều Tê, cười khẽ.
Kiều Tê đang nghiêm túc đeo thắt lưng theo tiếng nói ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải thần sắc ôn nhu của anh.
Tóc mái theo động tác của Khúc Ức Hành rũ xuống trán, anh lắc nhẹ hai cái khiến Kiều Tê cũng có chút hoảng loạn.
Anh cúi người hôn cô : "Không được lười biếng.
"
Cô tiếp tục đem dây lưng đưa về phía sau, đã đeo xong một bên còn phải vòng qua sau eo anh, cả người tiến đến càng gần.
"Còn nhào vào trong ngực nữa.
"
"Mới không phải đâu!!!"
Rốt cuộc, Kiều Tê cũng đem thắt lưng đeo bên hông anh, hạ thân của anh dường như chọc lên mu bàn tay của cô.
"Đeo cái thắt lưng cũng không thành thật.
" Anh chốt hạ.
Nghe thấy câu nói này, tay cô đã nâng lên lại ấn trên hạ thể của anh.
"Bây giờ thật ngoan.
" Giọng nói của anh trầm xuống.
Kiều Tê sờ soạng mấy cái theo hình dạng của anh, thấy Khúc Ức Hành muốn đè lên lại lập tức ngồi thẳng lại mang theo ý xấu nói:
"Em đói quá, chúng ta mau đi ăn cơm đi.
".
Vật Rơi Tự Do - Một Hữu Giác
Chương 41: Chương 41
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương