Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!
Chương 16: Cơ hội mất đi
Một tiếng đồng hồ, túi quần áo cứ đặt lên rồi lại đặt xuống, chưa bao giờ có một quyết định mà lại khó khăn tới vậy…Lấy hết sức can đảm, cuối cùng nàng cũng xách được túi đồ xuống cầu thang, đi được vài bậc, bỗng dưng nước mắt tràn trề…Hắn bị thương rất nặng ư?Liệu hắn có chết không?Nếu hắn chết nghĩa là từ giờ không ai quấy rấy nàng nữa?Nếu vậy cũng có nghĩa là không ai ăn cơm với nàng nữa…Từ giờ sẽ không ai xem phim với nàng…không ai chở nàng đi học…không ai ăn bánh nàng nướng…Không, nàng nghĩ đi đâu vậy…hắn sẽ không làm sao đâu, chỉ là bị thương thôi sao, nghĩ linh tinh gì cơ chứ? Nếu nàng mà không nhanh, hắn về thì không còn cơ hội nữa đâu…Hắn bị thương ở đâu? Có đau không? Đã ai đưa hắn đi viện chưa?Nàng ngồi khụy xuống cầu thang, chân tay run rẩy, lập cập…nàng cũng không hiểu mình làm sao, lấy điện thoại, định gọi Linh hỏi thăm…kết quả là nhận được những tiếng tút…tút…tút…Tình trạng điện thoại hắn cũng như vậy…‘Mày làm sao thế??? Đi thôi chứ…’ Nàng cố trấn an…nhưng không thể đứng dậy…òa khóc …tức tưởi…Một bàn tay ấm áp đưa lên, vuốt đi những giọt nước mắt…Người đó liếc túi áo quần bên cạnh nàng, nở nụ cười buồn buồn:-”Sao lại ngồi đây thế này? Ai bắt nạt cô bé vậy? ”Nàng lấy lại bình tĩnh, ngước lên nhìn hắn, vẫn vẻ mặt thản nhiên đó…cả người hắn, đâu có giống chỗ nào bị thương…chả nhẽ là Linh lừa nàng, muốn nàng đắc tội với hắn? Trời đất, tý nữa là trúng kế rồi…nàng nhanh nhẹn:-”Tôi…tôi…lấy quần áo đi giặt…”-”Ừ, nhanh lên đi ngủ…muộn rồi…”Hắn không thắc mắc, cũng không tra hỏi…Nàng vội vàng bê áo quần xuống, đổ hết vào máy giặt…nếu không nhanh, hắn nghi ngờ thì khốn.Xong xuôi, khẽ khàng nằm xuống bên cạnh hắn…Không đúng, có gì không đúng…thói quen của hắn là về phải tắm cơ mà…sao hôm nay lại nằm luôn…hắn chưa bao giờ mặc áo quần này đi ngủ…giọng của Linh lúc này, gần như sắp khóc…nàng trằn trọc, nghĩ suy miên man…cuối cùng quyết định dậy, bật đèn ngủ…Lướt qua hắn – mặt mũi, không có gì bất thường…Cố dò xét…Cuối cùng, nàng tò mò lật chăn…nàng chết lặng, cả một mảng đệm nhuốm màu đỏ tươi, hắn ngủ, miên man gọi cũng không được…Nàng cởi áo sơ mi của hắn, cẩn thận quan sát, vết thương ở ngay gần hông, máu thấm đẫm cả phần gạc trắng…lòng như trăm ngàn lưỡi dao xuyên qua, nàng vội vàng dậy lấy đồ nghề…cố gắng nâng người hắn lên, tháo miếng băng cũ ra, rồi lại cố gắng khẽ khàng thay băng mới…Đoạn, nàng vào nhà tắm, sấp nước hơi ấm ấm, lau xung quang bằng một vẻ trìu mến, đang chăm chú, chợt có một bàn tay nắm lấy tay nàng:-”Không sao đâu, bác sĩ băng bó rồi…”-”Bác sĩ? Vậy sao không ở viện, mò về làm gì?”-”Em nghĩ thử xem tại sao?”Nàng hơi khựng lại…sợ nàng trốn mất ư?Hắn không nói thêm, kéo nàng lại, ôm chặt, ép đầu nhỏ bé của nàng vào ngực hắn, chìm vào giấc ngủ…’Ở nơi đâu không có em, tôi cảm thấy…nơi ấy rất khó chịu…’ …tiếc là câu đó…hắn không đủ can đảm để nói ra………………………………….-”Chẳng phải vừa đi học sao?”Nói gì với hắn đây? Nói là trong lớp sốt ruột không chịu được phải bảo tên Cẩm đưa về sao? Thật mất mặt mà…-”Cô giáo ốm, cho nghỉ sớm…”-”Ừ…”‘Chứ không phải em thương tôi nên bỏ về…’ Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ thất vọng…-”Tôi nấu cháo để sẵn dưới bàn sao không ăn?”-”Nhạt miệng…”Nàng đưa thìa thổi phù phù…-”Nào, há miệng, cho nhiều muối lắm…không sợ nhạt…”Vậy mà hắn cũng ngoan ngoãn ăn từng thìa nàng đút, bỗng chốc khiến nàng nhớ lại khi xưa, lúc nàng khổ sở vì quai bị, cũng chính là hắn ở bên chăm sóc…giá kể, giá kể, hắn mãi là Việt của ngày đó, không phải là người cho nàng uống thuốc mê, lợi dụng nàng lúc không tỉnh táo…dối gạt nàng…giá kể………………………………………..-”Đại ca…lớp sáng nay vẫn học bình thường…sao tự dưng đại ca lại bảo em điều tra?”-”Không có gì…”Hắn gấp điện thoại, bờ môi cong lên, lộ rõ ý cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương