Về Người Tôi Yêu

Chương 72: Người Đàn Ông Nói Một Đằng Làm Một Nẻo



Trên đường đến nhà máy, Lương Tị đã nghĩ: Con người ở thời đại nào cũng đều mang trên mình những vết thương, nhưng vết thương của thế hệ các cô dường như quá cạn so với thế hệ trước, không có sự đau buồn và sâu sắc của thời đại. Nhưng vết thương là vết thương, khi nó giáng xuống mỗi người, nó là một nỗi đau thật sự, thậm chí là đau thấu tim.

Nhưng cô lại cho rằng nỗi đau của những người trẻ đương đại cần được quan tâm nhiều hơn, bởi họ vẫn đang sống và phải chịu đựng bạo lực lạnh lùng của thời đại. Ai cũng vừa là nạn nhân, vừa là thủ phạm.

Cô bắt đầu tự ngẫm lại: Tại sao cô không thể đọc những cuốn sách hay những bộ phim quá buồn? Không phải vì cô thiếu chiều sâu và nội hàm, mà là do tinh thần cô không thể chịu đựng được chúng, cô thật sự cần được chữa lành.

Cô lại nghĩ: Ngoài việc cùng nhau chống chọi với sự kiệt quệ, lo lắng, cô đơn, mất mát về tinh thần, thế hệ của các cô còn phải gánh chịu những tổn thương tâm lý do thế hệ trước để lại. Chẳng hạn như gốc gác gia đình.

Có thể ngay lúc này đây, vẫn còn rất nhiều, rất nhiều mảnh đời đang phải gánh chịu nỗi đau này. Họ bị mắc kẹt, giống như những con thú bị thương, cuồng loạn về thế giới và bị nó làm cho bầm dập. Họ không cách nào hòa giải với cha mẹ, không cách nào hòa giải với nỗi đau, và cũng không có cách nào hòa giải với chính mình.

Thậm chí, thế giới của bọn họ là một nơi cằn cỗi.

Nghĩ đến đây, cô lập tức dừng lại và bắt đầu nghĩ về một số điều vui vẻ. Cô rất sợ những cảm xúc quen thuộc ấy lại quay trở lại, cô không dám nghĩ quá sâu về một vấn đề và quá bi quan.

Cô từng rất sợ có người thổ lộ nỗi đau với mình, bởi vì không những không giúp được họ mà có thể đối phương sẽ kéo luôn cô theo cùng. Bản thân cô đã khó bảo toàn rồi. Cô thậm chí còn hy vọng họ đến tìm cô vay tiền hơn là tìm cô để trút bầu tâm sự.

Advertisement

Lúc cô đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc thì xe rẽ vào con đường trước nhà Lý Thiên Thuỷ, từ xa cô đã thấy bóng lưng anh đang đứng đó nghe điện thoại.

Hai người thống nhất ba ngày gặp nhau một lần, hôm nay là ngày đầu tiên. Cô cảm thấy đây là duyên phận, và theo bản năng, cô đánh tay lái đến gần muốn trêu anh. Có lẽ do không nắm bắt tốt, suýt chút nữa là cô đã va vào bức tường sân nhà anh.

Lý Thiên Thuỷ giật mình nhìn lại. Lương Tị cài số lùi và bỏ chạy trong tuyệt vọng. Cô tự mắng mình ngu ngốc, sao cô lại có thể xem đầu xe như chân của mình, muốn đụng nhẹ vào người anh để gây sự chú ý như vậy được cơ chứ?!

Ngu không tả nổi!

Cô đỗ xe đi ra, Lương Minh Nguyệt và Tống Khắc Minh đang chuẩn bị đi vào xưởng, nhìn thấy cô liền vẫy tay kêu cô đi theo. Lương Tị chạy đến, đi theo sau nghe họ nói về công việc.

Sau đó cô đi họp với Tống Khắc Minh, đến giờ cơm trưa cũng chưa ăn, đang trong văn phòng tăng ca. Trước đó cô vẫn đi theo học hỏi từ Tống Khắc Minh, xem như là trợ lý. Hôm nay Tống Khắc Minh giao cho cô tự giải quyết một số vấn đề, cô sợ mình làm không tốt nên ở trong văn phòng tăng ca, đảm bảo công việc được diễn ra suôn sẻ và hoàn hảo.

Nhưng dù vậy, những gì cô làm vẫn không vừa ý Tống Khắc Minh. Anh ấy xem xong thì vô cảm hỏi cô đây là phương án duy nhất à? Cô gật đầu. Sau đó Tống Khắc Minh không chỉ ra cô đã làm sai điều gì mà trực tiếp đưa ra phương án dự phòng của mình, bỏ cái của cô sang một bên.

Lương Tị thừa dịp anh ấy có việc đi ra ngoài đã xem qua kế hoạch của anh ấy, rồi trở về sửa lại. Lúc làm, cô bực mình tự gõ vào đầu, mắng mình ngu ngốc, rồi bắt đầu lau nước mắt, vừa sửa vừa lau. Cô có thể thấy kế hoạch của Tống Khắc Minh rất hoàn hảo, nhưng cô lại không hiểu logic đằng sau nó.

Sau đó thật sự không hiểu gì nữa cả, cô cầm đến cho Lương Minh Nguyệt xem, nói với chị những gì mình không hiểu. Lương Minh Nguyệt nghe xong cách giải quyết của cô, chỉ cô vài câu, cô chợt hiểu ra: “Thì ra là vậy!”

Lương Minh Nguyệt kiên nhẫn nói với cô một phương án khác, nói là có ít nhất ba phương án hiệu quả cho vấn đề này. Lương Tị trở về văn phòng lập luôn cả ba phương án này, rồi đưa chúng đến chỗ Tống Khắc Minh.

Sau khi đọc xong, Tống Khắc Minh biết ngay là có chuyên gia chỉ điểm cho cô, nhưng vẫn động viên cô một câu: “Không tồi.”

Lương Tị thở phào nhẹ nhõm và cũng rất vui, cô quay lại văn phòng mở gói hàng chuyển phát nhanh, mặc thử bộ quần áo hip-hop mà mình đã mua. Một hai tháng nữa sẽ có cuộc họp thường niên, mỗi nhóm quản lý sẽ biểu diễn một tiết mục. Trừ Lương Minh Nguyệt ra. Bởi vì năm nào chị cũng dùng hình thức xổ số để cho qua chuyện. Năm nay cô chơi xấu, bắt chước nhiều chữ viết tay khác nhau, viết mấy bức thư giấu tên gửi lên, đề nghị năm nay Lương Minh Nguyệt biểu diễn “Công phu Trung Quốc”, thế võ “Nằm như cung, đứng như tùng.”

Hồi Lương Minh Nguyệt học cấp hai, chị từng đại diện cho trường tham gia một cuộc thi trong thành phố, lúc đó chị mặc một bộ đồ sa tanh màu vàng sáng, biểu diễn “Công phu Trung Quốc”.

Lương Tị mặc quần áo hip-hop xong, vừa đội nón lưỡi trai lên mỉm cười tạo dáng thì Chu Toàn gọi điện đến nói có công nhân trong xưởng bồn cầu đang gây rối, kêu cô đến đó ngay.

Lương Tị không thay quần áo mà đi qua đó luôn, hai công nhân đó cãi vã và mắng mỏ nhau ngay trong quá trình tiến hành dây chuyền lắp ráp, suýt nữa phải ngừng hoạt động khẩn cấp. Chu Toàn đã quá quen thuộc với cảnh này, cậu đã cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng họ không nghe. Cuối cùng, Lương Tị giao chuyện này cho Chu Toàn xử lý, phạt nặng để răn đe.

Khi ra khỏi xưởng, cô gặp Lương Minh Nguyệt, cô kéo nhẹ bộ quần áo hip-hop của mình, nói mình chuẩn bị cho buổi biểu diễn tại cuộc họp thường niên, sau đó làm dấu tay, hát bài “Ngày mai ông đây không đi làm” với chị.

Lương Minh Nguyệt cảnh cáo cô, “Nếu em dám hát bài này, chị sẽ băm em ra.”

Lương Tị không sợ, càng làm tới, “Hôm nay em đây không đi làm, không đi làm là không đi làm…”

Lương Minh Nguyệt nhìn xung quanh, định đánh cô, nhưng cô chạy trốn nhanh như khỉ, thoáng một cái đã bỏ chạy thật xa, vừa chạy vừa cười.

Ba ngày của cô trôi qua rất phong phú. Ban ngày cô bận rộn với công việc, chạy cả hai bên xưởng tủ phòng tắm và bồn cầu. Buổi tối thì cùng mẹ Lương đi dạo, eo của bà còn chưa lành hẳn, cần người trông chừng, thỉnh thoảng ba Lương lười biếng cũng đi theo, ba người dọc đường trò chuyện. Sau khi đi dạo xong, cô tắm một cái thoải mái, hoặc pha một tách cà phê nóng ngồi trên giường viết tiểu thuyết, hoặc là tĩnh tâm đọc sách một lúc, hoặc làm việc. Nói tóm lại, khi không gặp Lý Thiên Thuỷ, cuộc sống của cô cũng trôi qua rất tốt.

Dù chị dâu họ và dì nhỏ đã nói chuyện với nhau nhưng dì vẫn sống trong biệt thự như cũ, nhất quyết ly hôn với dượng, dù cho rốt cuộc có không thể ly hôn đi nữa thì dì vẫn muốn cho dượng một bài học. Dì nói dượng thậm chí còn không thể bật bếp ga, cả ngày ở nhà cứ như là ông chủ, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chưa bao giờ đụng đến một ngón tay. Dì định giúp chị dâu họ chăm sóc cháu trong một năm, nhưng chị dâu từ chối, nói rằng mình sẽ tự làm việc đó, đợi con đi nhà trẻ rồi chị ấy sẽ quay lại làm việc.

Ngày thứ tư, hai người có thể gặp nhau, Lương Tị nhận được tin nhắn của anh vào lúc mười hai giờ trưa: Anh đợi em ở nhà ăn.

Lương Tị vui vẻ chạy đến nhà ăn, nhìn thấy anh đứng ở cửa, cô bình tĩnh bước qua, nhẹ nhàng “Hi” với anh một tiếng.

Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, cũng chào lại, chỉ vào hộp cơm trong tay, “Anh mang cơm cho em.”

“… Ừm.” Lương Tị chỉ chỉ tòa nhà văn phòng, “Chúng ta đến văn phòng ăn đi.”

Lý Thiên Thuỷ xách cà-mên đi theo phía sau cô, Lương Tị hỏi: “Anh đến lâu chưa?”

“Không lâu, vừa lúc em làm ra.”

Hai người về đến văn phòng, Lương Tị mở cà-mên ra ăn một cách ngon lành. Lý Thiên Thủy cười cô, “Ăn chậm thôi, không có ai giành với em đâu.”

“Ngon quá.” Lương Tị không nhịn được cười.

“Trông em ngốc gì đâu.” Lý Thiên Thủy lấy ngăn canh gà đen ra đưa cho cô, “Bổ sung khí huyết, đêm nay còn phải trực nữa.”

Lương Tị cầm lấy uống một hơi cạn sạch, khen: “Ngon quá!”

Lý Thiên Thủy cũng vô cớ vui mừng, anh ngồi đối diện nhìn cô ăn, trong lòng cảm thấy nao nao, liền kéo áo khoác nói: “Anh mới mua.”

“Trông đẹp đó!” Lương Tị khen, “Anh mặc trông rất phong cách. Chất liệu cashmere à?”

“Không phải, là áo khoác nỉ.” Lý Thiên Thuỷ chỉ vào chiếc áo len mỏng bên trong cho cô xem, “Nó cũng mới.” Sau đó, anh kéo ống tay áo mùa thu chỉ cho cô, “Cũng mới luôn.” Suy nghĩ một hồi, anh đứng lên, lại moi ra viền qu.ần lót, “Đều mới hết.”

“Hôm nay anh đi tắm gội?” Lương Tị buồn cười.

“Hôm nay không phải gặp nhau sao? Sáng sớm anh đã đi trung tâm tắm gội rồi.”

“Rất tuyệt!”

Lý Thiên Thuỷ ngồi xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ăn.

Lương Tị nghiêm túc ăn, cũng không nói gì thêm nữa.

Một lúc lâu sau Lý Thiên Thuỷ nói: “Không thể ăn hết thì để anh ăn.” Thứ anh mang đến là một cà-mên siêu lớn, ngăn ba và ngăn bốn đựng đồ ăn, ngăn một thì đựng đầy cơm. Ngoài ra còn có một ngăn canh gà đen. Nhiều hơn phần ăn của một người.

“Em có thể ăn hết!”

“Vậy em ăn đồ ăn đi, để lại cho anh một ít cơm.” Lý Thiên Thủy nói: “Anh vội vàng ra ngoài nên cũng không có ăn no.”

“Sao anh không nói sớm?” Lương Tị đưa đũa cho anh.

Lý Thiên Thuỷ ăn cơm, Lương Tị chống cằm nhìn anh, Lý Thiên Thuỷ xoay mặt cô đi, cô tự động xoay về. Xoay đi, cô lại tự động xoay về tiếp.

“Anh không ăn nữa, em cứ nhìn anh suốt.” Lý Thiên Thuỷ không nhịn được cười.

“Không phải em muốn nhìn, mà là mắt của em muốn nhìn.” Lương Tị nói lời yêu sến súa lỗi thời, “Nó nói anh đẹp trai.”

Lý Thiên Thuỷ không để ý đến cô, tập trung vào việc ăn uống. Lương Tị nhìn anh, sau đó đi pha trà.

Nhưng Lý Thiên Thuỷ lại giữ cô lại, không muốn cô rời khỏi tầm mắt của mình.

Người đàn ông này thật là nói một đằng làm một nẻo.

Lương Tị lại ngồi xuống, Lý Thiên Thuỷ tay trái giữ lấy cô, tay phải ăn cơm. Lương Tị thấy trán của anh có chút mồ hôi, giúp anh cởi áo khoác ra, “Anh mặc dày quá.”

“Hôm qua dự báo hôm nay chỉ có 7 độ.” Lý Thiên Thuỷ nói.

“Anh ngốc quá, đó là nhiệt độ thấp nhất, bây giờ ít nhất là mười hai độ.”

Lý Thiên Thuỷ không quan tâm, tiếp tục ăn.

Lương Tị không làm phiền anh nữa, cơm canh muốn nguội lạnh cả rồi.

Sau khi ăn xong, Lý Thiên Thuỷ mang hộp cơm đến nhà ăn để rửa, rửa xong, anh đặt nó vào trong xe của mình, thuận tay cầm theo bộ quần áo mua cho Lương Tị lên lầu. Hồi hôm kia anh đưa mẹ đến tỉnh để tập phục hồi chức năng, nhân lúc rảnh rỗi, anh đến một trung tâm mua sắm gần đó mua quần áo cho mẹ mình và Lương Tị.

Lương Tị mặc thử, là một chiếc áo khoác cashmere màu nude. Lý Thiên Thuỷ ở bên cạnh nói: “Nếu không vừa thì anh đi đổi lại size. Họ nói trong vòng 15 ngày có thể đổi.”

“Vừa vặn!” Lương Tị áp ống tay áo lên mặt, “Là kiểu dáng, màu sắc và chất vải em thích.”

Lý Thiên Thuỷ gật đầu, nhưng anh vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cũng không biết là lời này có thật hay không.”

Lương Tị cười lớn, “Rất đẹp! Em không có gạt anh!” Vừa nói, cô vừa chậm rãi cởi nó ra, gấp lại rồi cẩn thận bỏ vào túi. Nhìn chiếc áo khoác bình thường trên người anh, cô hỏi: “Cái này anh mua chung à?”

“Có sự kiện mua nhiều giảm nhiều. Vừa lúc anh cũng nên mua thêm quần áo.”

“Cảm ơn, em rất thích.” Lương Tị nhìn anh, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Lý Thiên Thuỷ rất hưởng thụ, anh nhìn vào mắt cô một lúc, nhẹ nhàng nói: “Mình đi dạo nhé?”

“Ừ.”

Hai người đi dọc theo con đường quê vắng vẻ, lá của hai hàng cây bạch dương bên đường gần như đã trụi sạch, chỉ còn lác đác vài chiếc lá trên cành.

Lý Thiên Thuỷ dẫn cô đi một lúc, nói: “Mấy ngày trước anh đã uống cà phê với chị em.”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Chị ấy muốn anh giúp giám sát việc xây dựng nhà máy mới. Ngoài mức lương hậu hĩnh, chị ấy còn muốn anh học hỏi từ giám đốc nhà máy của em về kinh nghiệm trong dây chuyền sản xuất tủ phòng tắm.”

“Thật sao?” Lương Tị ngạc nhiên.

Lý Thiên Thuỷ gật đầu, “Ừ. Chị ấy nói vì nể mặt em nên sẽ giúp anh một chút.”

“Đây là những gì chị em… Lương Minh Nguyệt đã nói?” Lương Tị không thể tin được.

“Ừ.” Lý Thiên Thủy cười cô, “Lương Minh Nguyệt tự mình nói.”

“Chị em thích anh sao?” Lương Tị buột miệng nói.

“Bậy bạ.”

“Phi, phi, phi.” Lương Tị tự vả miệng mình, suy nghĩ rồi nói: “Chị em chấp nhận anh rồi.”

“Anh cũng nghĩ như vậy.” Lý Thiên Thuỷ gật đầu.

“Da mặt dày.” Lương Tị đẩy nhẹ anh.

Lý Thiên Thuỷ mỉm cười không nói gì.

“Anh nghĩ sao về điều này?” Lương Tị hỏi.

Lý Thiên Thuỷ suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn cô, “Em nghĩ sao?”

“Thật tốt.” Lương Tị phân tích, “Chị em ở nhà rất nóng nảy, nhưng trong công việc chị ấy rất nghiêm túc và có trách nhiệm, từ trước đến nay luôn xử lý công việc rất tốt. Chị ấy vì em, nhưng lý do quan trọng hơn đó là do anh có bản lĩnh. Nếu không thì chị em đã không đưa ra điều kiện như vậy.”

Lý Thiên Thuỷ nhìn con đường phía trước, không trả lời.

“Em nghĩ điều này rất tốt. Nhưng anh phải cân nhắc những ưu và nhược điểm. Kỹ năng quản lý của Tống Khắc Minh rất mạnh, anh ấy có mười năm kinh nghiệm thực tế, nếu không chị em sẽ không bỏ tiền ra để kéo anh ấy về. Nếu như chúng ta có thể cùng nhau học hỏi anh ấy nửa năm, tương lai sau này mở nhà máy về cơ bản sẽ thành công.” Lương Tị nói một cách khách quan: “Mặt xấu là nếu trong quá trình học với Tống Khắc Minh, chị em hiểu sâu về anh và phát hiện ra rằng anh không tốt như chị ấy tưởng…” Vậy thì sẽ kết thúc, không có sau này nữa.

“Anh không sợ chị của em sau khi hiểu sâu về anh sẽ ra sao, anh lo lắng chuyện khác.”

“Lo lắng cái gì?”

“Không có gì.” Lý Thiên Thủy nhìn cô, “Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ kỹ, cũng cảm thấy giống như em nói, anh thấy đây là một cơ hội, muốn nắm lấy.”

Lương Tị giơ ngón tay cái lên, “Tuyệt!”

“Anh sẽ cố gắng hết sức để giúp giám sát công việc. Anh đã từng làm việc ở công trường và có biết một chút. Tiền lương thì anh không cần, ngại lắm. Có như vậy anh mới có thể yên tâm đến nhà máy của nhà em để học hỏi kinh nghiệm.” Lý Thiên Thuỷ nói.

“Cũng được.” Lương Tị nói: “Hết việc ở công trường thì anh đến nhà máy, em cũng sẽ cố gắng học tập. Bây giờ xưởng sản xuất tủ phòng tắm cũng đang từng bước được điều chỉnh theo hướng tốt, dù còn đang hoàn thiện nhưng cũng là nơi tốt nhất để học hỏi.” Nói xong, cô lại nhìn anh, “Anh có sợ người ta nói ra nói vào không?”

“Cái đó anh không sợ.” Lý Thiên Thuỷ không quan tâm, “Có học được hay không là do ở anh, anh không sợ những gì họ nói.”

“Anh giỏi quá!” Lương Tị lại khen anh.

Lý Thiên Thuỷ khẽ hôn cô, lòng thanh thản nắm tay cô tiếp tục đi dạo. Lương Tị cũng khẽ hôn anh, “Vậy anh sẽ rất mệt, một mặt phải giám sát công việc, mặt khác phải đi Tân Cương sắp xếp cung ứng hàng hóa, còn phải tìm thời gian để học hỏi kinh nghiệm.”

“Chuyện nhỏ, anh không sợ mệt.”

Lương Tị ôm lấy khuỷu tay anh, “Em còn muốn cùng anh thương lượng một chuyện.”

“Nói!” Giọng Lý Thiên Thuỷ đáp rất khỏe.

“Anh thôi đi!” Lương Tị cười lớn.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...