Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân
Chương 5: Ghét tiếng anh
Một tuần sau khi khai giảng, cả lớp đã tiến hành một kỳ thi thăm dò, cũng là kỳ thi đầu tiên sau khi phân lớp, mục đích là để có một nắm bắt đại khái về thành tích của học sinh sau khi phân lớp.
Hiệu quả sửa bài thi của giáo viên rất cao, thành tích ra rất nhanh, ngày hôm sau toàn bộ xếp hạng của lớp cũng đã được in trên một tờ giấy, ngữ văn vật lý khoa học sắp xếp riêng biệt.
Thi cử, xếp hạng là điều bình thường trong cuộc sống của thời cấp ba. Trường càng tốt thì càng có nhiều kỳ thi. Bài kiểm tra hàng tuần, bài kiểm tra hàng tháng, bài kiểm tra cuối kỳ và bài kiểm tra lớn. Ba năm học cấp ba trở nên cô đọng và nhanh chóng bởi những kỳ thi này.
Một bảng điểm mỏng, một vài con số đơn giản sẽ định lượng những nỗ lực của một học sinh suốt nhiều tuần với các chỉ số có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu nghĩ kĩ thì đây thực sự là một điều rất kỳ diệu hoặc thậm chí vô lý, nhưng chẳng ai đưa ra dị nghị. Học sinh nhìn thấy khoảng cách giữa bản thân và những người khác từ bảng xếp hạng và ước tính khoảng cách giữa họ và trường lý tưởng từ thành tích.
Mỗi người gấp rút đi thi đều phải mất ba năm để theo đuổi một con số vừa ý, con số đó quyết định họ có được thư trúng tuyển vào trường lý tưởng hay là chỉ thoáng qua nó.
Bài thi bay quanh lớp học như những bông tuyết. Sau khi sửa lỗi và chấm điểm xong, các giáo viên bộ môn đã yêu cầu đại diện khối phân phát bài thi. Mấy đại biểu khối cầm một chồng giấy thi dày cộp đi qua lớp học, sau khi phát ra đã lộn xộn, mọi người chỉ có thể tìm bài thi của mình trong mớ giấy hỗn độn.
Hạ Sàn cũng đi tìm bài thi, chỉ thiếu một tờ, hắn không muốn tìm cho lắm.
Hắn bình thản ngồi vào chỗ, gấp từng tờ bài thi tìm được lại, cất đi để lúc học dễ lấy.
Giang Bạch Du từ phía trước đi xuống, trên tay cầm mấy tờ bài thi.
Sau khi tới chỗ ngồi cậu đặt một tờ giấy thi ở trước mặt Hạ Sàn, “Của cậu, bài thi tiếng anh. ”
Hạ Sàn ngẩng đầu nhìn Giang Bạch Du một cái, trong ánh mắt đó có chút oán hận khiến Giang Bạch Du khá khó hiểu.
Con số màu đỏ trên đầu bài kiểm tra vẫn như cũ, ổn định giống như hắn vẫn luôn ghét môn tiếng anh. Cho dù hắn chuyển sang trường mới, môn tiếng anh vẫn không thoát khỏi được con số 90 điểm như hình với bóng, giống như tình cảm phức tạp của hắn đối với môn học này.
“Cám ơn.” Hắn nói với Giang Bạch Du.
Giang Bạch Du kéo ghế ra, chân ghế trượt xuống mặt đất một tiếng, âm thanh tuy không lớn trong phòng học ồn ào nhưng vẫn lọt vào tai Hạ Sàn.
Mùa hè oi bức, một chút âm thanh dư thừa có thể làm cho người ta khó chịu.
Hạ Sàn bình tĩnh gấp bài kiểm tra tiếng anh lại, bỏ vào góc gầm bàn, không đặt nó cùng với bài kiểm tra vừa mới được sửa lại.
Động tác của hắn rất thuần thục, tuy rằng không rõ ràng nhưng vẫn bị Giang Bạch Du phát hiện, cậu hỏi: “Cậu không thích tiếng anh à?”
Hạ Sàn nghĩ thầm, biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?
Tuy rằng trong lòng hắn trả lời đâu chỉ không thích mà còn là chán ghét, nhưng hắn vẫn lắc đầu, “Không… Không. ”
Lời này đối với Giang Bạch Du không sinh ra bất kỳ lực thuyết phục nào, Giang Bạch Du chỉ vào mắt hắn, nói: “Cậu không chỉ nói lắp, cậu còn là tên lừa đảo nữa. Từ ánh mắt của cậu là tôi biết cậu đang lừa tôi rồi.”
“Ai, ai lừa cậu!” Hạ Sàn chết không thừa nhận, sau đó còn chớp chớp mắt hai cái, giống như muốn xua đi bất kỳ thứ gì đó nhỏ nhất mà Giang Bạch Du có thể phát hiện được.
Lúc này, Giang Bạch Du không thể không hóa thân thành Sherlock Holmes, vạch trần cái miệng vịt chết mạnh miệng của hắn, “Tôi xem thứ hạng của cậu rồi, thành tích những môn khác đều rất cao, nhất là ngữ văn, toán học cũng không kém, điểm tiếng anh nổi bật giữa một đám điểm cao. Ngoài ra, thái độ của cậu đối với bài kiểm tra tiếng anh … Ừm… Giống như một phi tử bị đánh vào lãnh cung vậy.”
Hạ Sàn nhìn vẻ mặt chắc chắn của Giang Bạch Du cứ như là hận không thể lấy bài thi trong góc ra dán lên mặt hắn.
Đúng là ghét, siêu ghét, ghét tiếng anh có gì sai sao?
Con người ai mà chẳng có thứ mình ghét chứ?
Giang Bạch Du thật đáng ghét!
Tiểu nhân trong lòng nghiến răng nghiến lợi rống lên với người bạn cùng bàn ác liệt vạch trần tâm tư của hắn, Hạ Sàn mím môi, mặt sắp phồng thành con cá nóc.
“Tôi… Tôi thiên về khoa học không… Không, được à? ”
“Thiên khoa học mà thi một phát được 90 điểm đấy hả?”
“Không, không mướn cậu quan tâm.”
Hạ Sàn đẩy một chồng sách xếp thành núi nhỏ trước mặt bàn, sau đó nằm sấp xuống bàn học hoàn toàn tránh né tầm mắt của Giang Bạch Du.
Giang Bạch Du im lặng nhìn đống sách kia, đây là Sở Hà Hán giới * giữa bọn họ sao?
(Sở Hà Hán Giới: Đó là vùng đất mà binh gia thời cổ đại ắt phải tranh giành với nhau. Ngày nay trên núi Quảng Vũ ở Vinh Dương vẫn còn lưu di chỉ của hai toà thành cổ đối diện với nhau từ xa.)
Bạn cùng bàn của cậu nóng tính thật đấy.
Giang Bạch Du cao lớn, đống sách kia hoàn toàn không thể ngăn cản cậu, nhưng Hạ Sàn không chịu để ý tới cậu, chỉ nằm trên bàn không thèm ngẩng đầu nhìn cậu.
Đẩy ra thì không được, như vậy sẽ biến khéo léo thành vụng về, bạn cùng bàn nhỏ của cậu sẽ càng tức giận.
Giang Bạch Du tựa đầu vào chồng sách, nói:” Nhóc nói lắp, tôi sai rồi.”
“Không được gọi tôi là nhóc nói lắp.” Hạ Sàn đứng thẳng dậy, kê đầu gần trước mắt Giang Bạch Du, ánh mắt trợn tròn, hắn tự cho là đang rống Giang Bạch Du.
Không ngờ người bị rống lại đột nhiên bật cười, hơi thở bật ra phà vào mặt Hạ Sàn, khoảng cách của bọn họ gần trong gang tấc, “Tôi phát hiện cậu giận tôi không nói lắp, còn nói chuyện khá suôn sẻ nữa.”
“Đúng vậy nhỉ?” Hạ Sàn thành công bị chuyển hướng khỏi vấn đề chính, “Tôi… Tôi vốn…không nói lắp nhiều lắm.”
Chỉ một chút thôi.
Vui sướng trong lúc lơ đãng giống như từng sợi đường tràn ra từ trong mắt Hạ Sàn, Giang Bạch Du nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy ánh sáng, loại ánh sáng sáng ngời này như có một loại sức mạnh mê hoặc nào đó đối với cậu.
“Đôi mắt của cậu … sáng thật đấy. “Giang Bạch Du vô thức đến gần, không tự chủ được nói ra lời trong lòng.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Hạ Sàn theo bản năng ngửa ra sau, hắn nói: “Là ánh mặt trời đó.”
Hắn quay mặt ra bệ cửa sổ, lúc này bầu trời đang lúc sáng sủa, ánh nắng tràn ngập toàn bộ bệ cửa sổ.
Giang Bạch Du đột nhiên đưa tay nhéo lấy gò má hắn, “Không được trốn. ”
Cậu nói: ” Là đôi mắt của cậu.”
Đôi mắt của cậu là suối nguồn ánh sáng.
Một bên má mềm mại bị Giang Bạch Du bóp thành một cái bánh trôi dẹt, Hạ Sàn cảm thấy hắn không nên để ý tới Giang Bạch Du, hắn hất đôi tay đang lưu luyến của Giang Bạch Du ra, “Không được nhéo mặt tôi, Giang Bạch Du cậu thật đáng ghét.”
Giang Bạch Du nghĩ thầm, được, có thể nói chuyện thuận buồm xuôi gió thì hẳn là giận rồi.
Lần này mặc kệ cậu dỗ dành thế nào cũng vô dụng, Hạ Sàn lại thêm hai quyển sách trên đống núi kia làm cho đống núi càng cao hơn.
Hạ Sàn cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày tồi tệ, hắn cần thầy Thẩm đến báo với bọn họ một tin tức tốt, tuy rằng chuyện nào thầy Thẩm cũng nói là tin tức tốt, nhưng luôn có thể khiến cho người ta có một chút chờ đợi không phải sao?
Thật trùng hợp, lớp học tiếp theo là lớp học tiếng anh, mặc dù giáo viên tiếng anh là một giáo viên xinh đẹp dịu dàng, nhưng hắn vẫn chẳng có nửa điểm hứng thú với tiếng anh.
Nhìn cô giáo trẻ trung xinh đẹp trên bục giảng, hắn chợt nhớ đến giáo viên đã để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời học sinh của hắn, cô giống như một chú hề cởi bỏ chiếc mặt nạ hiền lành nhân hậu, khiến lòng kính trọng của Hạ Sàn dành cho cô rơi xuống đất.
Ghét, bắt đầu từ đó.
Hạ Sàn không muốn làm khó mình, hắn đóng sách tiếng anh lại, lấy sách giáo khoa toán ra xem trước bài.
Ban đầu Hạ Sàn còn dành thời gian liếc nhìn giáo viên một cái, sau đó thì hoàn toàn đắm chìm trong đề toán, cũng quên xem giáo viên có còn ở trên bục giảng hay không.
Chờ khi giáo viên cất sách toán của hắn đi, hắn mới nhận ra xung quanh mình có những ánh mắt như có như không, bóng dáng giáo viên gần ngay trước mắt.
“Sau giờ học tới văn phòng một chuyến.” Giáo viên tiếng anh không thu sách toán của hắn mà nhìn hắn mở sách tiếng anh ra trước khi bước trở lại bục giảng.
Bài giảng của giáo viên lại vang lên trong lớp, thỉnh thoảng học sinh được gọi lên để trả lời câu hỏi, họ nói tiếng anh chuẩn Trung Hoa.
Giọng nói của giáo viên tiếng anh rất nhẹ nhàng, dù trả lời sai cũng động viên học sinh, cô ấy hẳn là một giáo viên giỏi, Hạ Sàn nghĩ.
Nhưng việc hắn ghét tiếng anh đã được định sẵn.
Hắn nhìn vào ánh nắng mặt trời đang lặng lẽ lẻn vào, rọi lên lớp bụi bao năm tích tụ ở góc bệ cửa sổ.
Tiếng ve sầu khàn khàn lại vang lên, suy nghĩ của Hạ Sàn đã bay ra khỏi phòng học.
Hạ Sàn đang thất thần, Giang Bạch Du nhìn chằm chằm Hạ Sàn thất thần.
___________
Edit: Huhu sao mà đẹp thế này, p/ss Hạ Sàn là công đấy nhé, đã cảnh báo ở phần đầu rùi đó. Ngoài ra thì đề cử các bạn nghe bài < Tôi thấy một ánh sáng của Diệp Tư Thuần, > lúc vừa edit vừa nghe đọc sub bài này là tui khóc luôn đó.
Hiệu quả sửa bài thi của giáo viên rất cao, thành tích ra rất nhanh, ngày hôm sau toàn bộ xếp hạng của lớp cũng đã được in trên một tờ giấy, ngữ văn vật lý khoa học sắp xếp riêng biệt.
Thi cử, xếp hạng là điều bình thường trong cuộc sống của thời cấp ba. Trường càng tốt thì càng có nhiều kỳ thi. Bài kiểm tra hàng tuần, bài kiểm tra hàng tháng, bài kiểm tra cuối kỳ và bài kiểm tra lớn. Ba năm học cấp ba trở nên cô đọng và nhanh chóng bởi những kỳ thi này.
Một bảng điểm mỏng, một vài con số đơn giản sẽ định lượng những nỗ lực của một học sinh suốt nhiều tuần với các chỉ số có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu nghĩ kĩ thì đây thực sự là một điều rất kỳ diệu hoặc thậm chí vô lý, nhưng chẳng ai đưa ra dị nghị. Học sinh nhìn thấy khoảng cách giữa bản thân và những người khác từ bảng xếp hạng và ước tính khoảng cách giữa họ và trường lý tưởng từ thành tích.
Mỗi người gấp rút đi thi đều phải mất ba năm để theo đuổi một con số vừa ý, con số đó quyết định họ có được thư trúng tuyển vào trường lý tưởng hay là chỉ thoáng qua nó.
Bài thi bay quanh lớp học như những bông tuyết. Sau khi sửa lỗi và chấm điểm xong, các giáo viên bộ môn đã yêu cầu đại diện khối phân phát bài thi. Mấy đại biểu khối cầm một chồng giấy thi dày cộp đi qua lớp học, sau khi phát ra đã lộn xộn, mọi người chỉ có thể tìm bài thi của mình trong mớ giấy hỗn độn.
Hạ Sàn cũng đi tìm bài thi, chỉ thiếu một tờ, hắn không muốn tìm cho lắm.
Hắn bình thản ngồi vào chỗ, gấp từng tờ bài thi tìm được lại, cất đi để lúc học dễ lấy.
Giang Bạch Du từ phía trước đi xuống, trên tay cầm mấy tờ bài thi.
Sau khi tới chỗ ngồi cậu đặt một tờ giấy thi ở trước mặt Hạ Sàn, “Của cậu, bài thi tiếng anh. ”
Hạ Sàn ngẩng đầu nhìn Giang Bạch Du một cái, trong ánh mắt đó có chút oán hận khiến Giang Bạch Du khá khó hiểu.
Con số màu đỏ trên đầu bài kiểm tra vẫn như cũ, ổn định giống như hắn vẫn luôn ghét môn tiếng anh. Cho dù hắn chuyển sang trường mới, môn tiếng anh vẫn không thoát khỏi được con số 90 điểm như hình với bóng, giống như tình cảm phức tạp của hắn đối với môn học này.
“Cám ơn.” Hắn nói với Giang Bạch Du.
Giang Bạch Du kéo ghế ra, chân ghế trượt xuống mặt đất một tiếng, âm thanh tuy không lớn trong phòng học ồn ào nhưng vẫn lọt vào tai Hạ Sàn.
Mùa hè oi bức, một chút âm thanh dư thừa có thể làm cho người ta khó chịu.
Hạ Sàn bình tĩnh gấp bài kiểm tra tiếng anh lại, bỏ vào góc gầm bàn, không đặt nó cùng với bài kiểm tra vừa mới được sửa lại.
Động tác của hắn rất thuần thục, tuy rằng không rõ ràng nhưng vẫn bị Giang Bạch Du phát hiện, cậu hỏi: “Cậu không thích tiếng anh à?”
Hạ Sàn nghĩ thầm, biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?
Tuy rằng trong lòng hắn trả lời đâu chỉ không thích mà còn là chán ghét, nhưng hắn vẫn lắc đầu, “Không… Không. ”
Lời này đối với Giang Bạch Du không sinh ra bất kỳ lực thuyết phục nào, Giang Bạch Du chỉ vào mắt hắn, nói: “Cậu không chỉ nói lắp, cậu còn là tên lừa đảo nữa. Từ ánh mắt của cậu là tôi biết cậu đang lừa tôi rồi.”
“Ai, ai lừa cậu!” Hạ Sàn chết không thừa nhận, sau đó còn chớp chớp mắt hai cái, giống như muốn xua đi bất kỳ thứ gì đó nhỏ nhất mà Giang Bạch Du có thể phát hiện được.
Lúc này, Giang Bạch Du không thể không hóa thân thành Sherlock Holmes, vạch trần cái miệng vịt chết mạnh miệng của hắn, “Tôi xem thứ hạng của cậu rồi, thành tích những môn khác đều rất cao, nhất là ngữ văn, toán học cũng không kém, điểm tiếng anh nổi bật giữa một đám điểm cao. Ngoài ra, thái độ của cậu đối với bài kiểm tra tiếng anh … Ừm… Giống như một phi tử bị đánh vào lãnh cung vậy.”
Hạ Sàn nhìn vẻ mặt chắc chắn của Giang Bạch Du cứ như là hận không thể lấy bài thi trong góc ra dán lên mặt hắn.
Đúng là ghét, siêu ghét, ghét tiếng anh có gì sai sao?
Con người ai mà chẳng có thứ mình ghét chứ?
Giang Bạch Du thật đáng ghét!
Tiểu nhân trong lòng nghiến răng nghiến lợi rống lên với người bạn cùng bàn ác liệt vạch trần tâm tư của hắn, Hạ Sàn mím môi, mặt sắp phồng thành con cá nóc.
“Tôi… Tôi thiên về khoa học không… Không, được à? ”
“Thiên khoa học mà thi một phát được 90 điểm đấy hả?”
“Không, không mướn cậu quan tâm.”
Hạ Sàn đẩy một chồng sách xếp thành núi nhỏ trước mặt bàn, sau đó nằm sấp xuống bàn học hoàn toàn tránh né tầm mắt của Giang Bạch Du.
Giang Bạch Du im lặng nhìn đống sách kia, đây là Sở Hà Hán giới * giữa bọn họ sao?
(Sở Hà Hán Giới: Đó là vùng đất mà binh gia thời cổ đại ắt phải tranh giành với nhau. Ngày nay trên núi Quảng Vũ ở Vinh Dương vẫn còn lưu di chỉ của hai toà thành cổ đối diện với nhau từ xa.)
Bạn cùng bàn của cậu nóng tính thật đấy.
Giang Bạch Du cao lớn, đống sách kia hoàn toàn không thể ngăn cản cậu, nhưng Hạ Sàn không chịu để ý tới cậu, chỉ nằm trên bàn không thèm ngẩng đầu nhìn cậu.
Đẩy ra thì không được, như vậy sẽ biến khéo léo thành vụng về, bạn cùng bàn nhỏ của cậu sẽ càng tức giận.
Giang Bạch Du tựa đầu vào chồng sách, nói:” Nhóc nói lắp, tôi sai rồi.”
“Không được gọi tôi là nhóc nói lắp.” Hạ Sàn đứng thẳng dậy, kê đầu gần trước mắt Giang Bạch Du, ánh mắt trợn tròn, hắn tự cho là đang rống Giang Bạch Du.
Không ngờ người bị rống lại đột nhiên bật cười, hơi thở bật ra phà vào mặt Hạ Sàn, khoảng cách của bọn họ gần trong gang tấc, “Tôi phát hiện cậu giận tôi không nói lắp, còn nói chuyện khá suôn sẻ nữa.”
“Đúng vậy nhỉ?” Hạ Sàn thành công bị chuyển hướng khỏi vấn đề chính, “Tôi… Tôi vốn…không nói lắp nhiều lắm.”
Chỉ một chút thôi.
Vui sướng trong lúc lơ đãng giống như từng sợi đường tràn ra từ trong mắt Hạ Sàn, Giang Bạch Du nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy ánh sáng, loại ánh sáng sáng ngời này như có một loại sức mạnh mê hoặc nào đó đối với cậu.
“Đôi mắt của cậu … sáng thật đấy. “Giang Bạch Du vô thức đến gần, không tự chủ được nói ra lời trong lòng.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Hạ Sàn theo bản năng ngửa ra sau, hắn nói: “Là ánh mặt trời đó.”
Hắn quay mặt ra bệ cửa sổ, lúc này bầu trời đang lúc sáng sủa, ánh nắng tràn ngập toàn bộ bệ cửa sổ.
Giang Bạch Du đột nhiên đưa tay nhéo lấy gò má hắn, “Không được trốn. ”
Cậu nói: ” Là đôi mắt của cậu.”
Đôi mắt của cậu là suối nguồn ánh sáng.
Một bên má mềm mại bị Giang Bạch Du bóp thành một cái bánh trôi dẹt, Hạ Sàn cảm thấy hắn không nên để ý tới Giang Bạch Du, hắn hất đôi tay đang lưu luyến của Giang Bạch Du ra, “Không được nhéo mặt tôi, Giang Bạch Du cậu thật đáng ghét.”
Giang Bạch Du nghĩ thầm, được, có thể nói chuyện thuận buồm xuôi gió thì hẳn là giận rồi.
Lần này mặc kệ cậu dỗ dành thế nào cũng vô dụng, Hạ Sàn lại thêm hai quyển sách trên đống núi kia làm cho đống núi càng cao hơn.
Hạ Sàn cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày tồi tệ, hắn cần thầy Thẩm đến báo với bọn họ một tin tức tốt, tuy rằng chuyện nào thầy Thẩm cũng nói là tin tức tốt, nhưng luôn có thể khiến cho người ta có một chút chờ đợi không phải sao?
Thật trùng hợp, lớp học tiếp theo là lớp học tiếng anh, mặc dù giáo viên tiếng anh là một giáo viên xinh đẹp dịu dàng, nhưng hắn vẫn chẳng có nửa điểm hứng thú với tiếng anh.
Nhìn cô giáo trẻ trung xinh đẹp trên bục giảng, hắn chợt nhớ đến giáo viên đã để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời học sinh của hắn, cô giống như một chú hề cởi bỏ chiếc mặt nạ hiền lành nhân hậu, khiến lòng kính trọng của Hạ Sàn dành cho cô rơi xuống đất.
Ghét, bắt đầu từ đó.
Hạ Sàn không muốn làm khó mình, hắn đóng sách tiếng anh lại, lấy sách giáo khoa toán ra xem trước bài.
Ban đầu Hạ Sàn còn dành thời gian liếc nhìn giáo viên một cái, sau đó thì hoàn toàn đắm chìm trong đề toán, cũng quên xem giáo viên có còn ở trên bục giảng hay không.
Chờ khi giáo viên cất sách toán của hắn đi, hắn mới nhận ra xung quanh mình có những ánh mắt như có như không, bóng dáng giáo viên gần ngay trước mắt.
“Sau giờ học tới văn phòng một chuyến.” Giáo viên tiếng anh không thu sách toán của hắn mà nhìn hắn mở sách tiếng anh ra trước khi bước trở lại bục giảng.
Bài giảng của giáo viên lại vang lên trong lớp, thỉnh thoảng học sinh được gọi lên để trả lời câu hỏi, họ nói tiếng anh chuẩn Trung Hoa.
Giọng nói của giáo viên tiếng anh rất nhẹ nhàng, dù trả lời sai cũng động viên học sinh, cô ấy hẳn là một giáo viên giỏi, Hạ Sàn nghĩ.
Nhưng việc hắn ghét tiếng anh đã được định sẵn.
Hắn nhìn vào ánh nắng mặt trời đang lặng lẽ lẻn vào, rọi lên lớp bụi bao năm tích tụ ở góc bệ cửa sổ.
Tiếng ve sầu khàn khàn lại vang lên, suy nghĩ của Hạ Sàn đã bay ra khỏi phòng học.
Hạ Sàn đang thất thần, Giang Bạch Du nhìn chằm chằm Hạ Sàn thất thần.
___________
Edit: Huhu sao mà đẹp thế này, p/ss Hạ Sàn là công đấy nhé, đã cảnh báo ở phần đầu rùi đó. Ngoài ra thì đề cử các bạn nghe bài < Tôi thấy một ánh sáng của Diệp Tư Thuần, > lúc vừa edit vừa nghe đọc sub bài này là tui khóc luôn đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương