Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Chương 201: Đập Bàn, Trợn Mắt Không Còn Nữa.
Lâm Vũ Hân đột nhiên chuyền hướng sang hỏithăm Tần Hạo, Lục Tiểu Nha nhất thời không biếtphải trả lời ra sao. Cô nên khen hay nên chê Tần Hạođây?Lúc này, Lục Tiểu Nha đột nhiên nhớ ra ĐồngHướng Quân vừa mới tới chỗ giám đốc đề mách lẻotố giác Tần Hạo thì không lâu sau đã bị Lâm Vũ Hânđuổi việc. Lại thêm những lời Lâm Vũ Hân vừa nói,Lục Tiều Nha bỗng chốc hiều ra mọi việc.“Tồng giám đốc Lâm, tôi cũng đang muốn báocáo với cô. Tần Hạo quả thực là một nhân tài. Anh ấymới đến công ty được ít ngày mà đã có thành tích rấttốt…Lục Tiểu Nha sau đó nói một thôi một hồi, tângbốc Tần Hạo lên đến tận mây xanh. Cái gì mà chămchỉ đi làm, làm việc cần trọng lại nhanh chóng, quanhệ tốt với đồng nghiệp, vừa có tài vừa thích giúp đỡmọi người,…Chương 201: Đập bàn, trớn mắtLục Tiều Nha nói đến nỗi khiến Lâm Vũ Hân lặngngười. Nghe một lúc lâu, Lâm Vũ Hân vẫn cứ ngỡ nhưmình nghe nhầm nên ngơ ngác hỏi lại: “Người côđang nói tới có phải Tần Hạo không đấy?”Sao có thể như vậy? Tên đó làm việc tốt đến vậysao?Có đánh chết Lâm Vũ Hân cũng không tin nồi.Lục Tiểu Nha đơ người,“Đúng vậy, Tổng giám đốc Lâm, có vấn đề gì sao ạ?”ngượng ngùng cười đáp:“À, không có gì, cô đi làm việc tiếp đi!”Lâm Vũ Hân không muốn đề người khác cảm thấycô quá quan tâm đến Tần Hạo. Nếu như vậy, Tần Hạo.sẽ càng được thề mà đắc ý, người trong công ty sẽphải cung phụng anh như Phật sống vậy.Cúp điện thoại xong, Lục Tiều Nha đau đầu dayday thái dương, phải làm sao đây?Việc bắt Đồng Hướng Quân nộp đơn từ chức cô phải nói thế nào đây?Đương nhiên Lục Tiều Nha không ngốc đến nỗinói toạc móng heo ra là Lâm Vũ Hân đuồi anh ta đi.Việc viện cớ này thực sự rất dễ làm nhưng như vậy sẽkhiến Lâm Vũ Hân gặp rắc rối.Chương 201: Đập bàn, trợn mắtLà cấp dưới, sao có thề đề cấp trên của mình gặprắc rối chứ? Đương nhiên là phải giải quyết rắc rốithay cấp trên của mình rồi!Lục Tiểu Nha nghĩ vậy nên đang định gọi ĐồngHướng Quân tới. Nhưng đúng lúc đó, Tần Hạo bướcvào văn phòng.“Đồng Hướng Quân, anh qua đây một lát!”Lục Tiểu Nha lớn tiếng gọi Đồng Hướng Quân tớichỗ mình.Đồng Hướng Quân đang loay hoay làm gì đó trênmáy tính. Nghe tiếng Lục Tiểu Nha gọi, anh ta thầnngười ra một chút rồi ngầng đầu lên thì thấy Lục TiềuNha đang nhìn mình với nét mặt rất khó coi.“Tôi tới đây!”Đồng Hướng Quân tim đập như trống trận, cảmthấy có gì đó không đúng lắm, có vẻ như sắp cóchuyện chẳng lành. Tuy vậy, anh ta vẫn gật đầu, cốgắng bình tĩnh lại!Tần Hạo vừa về đến văn phòng liền quay lại vị trícủa mình. Anh nhìn tứ phía nhưng Từ Mộng Kiều vẫnchưa quay lại còn những người khác đều đang bận tốimắt tối mũi, chỉ có mỗi mình anh là nhàn rỗi!Chương 201: Đập bàn, trợn mắt TS“Haizzz, công việc này thực sự không hợp vớimình!”Tần Hạo âm thầm thờ dài.Lúc này, một âm thanh vọng đến bên tai anh.“Đồng Hướng Quân, anh hãy tự nộp đơn xin nghỉviệc đi!”Đó là giọng Lục Tiểu Nha, cô nói nhỏ nên trongvăn phòng chỉ có Đồng Hướng Quân và Tần Hạo nghethấy.“Ôi chao, đây chẳng phải là đuổi việc sao?”Tần Hạo biết các tập đoàn lớn rất ít khi trực tiếpsa thải nhân viên, đều là tìm cách khiến người đó tựgiác nộp đơn xin nghỉ! Như vậy có thề giữ lại chongười đó chút thể diện.Quà nhiên, sau khi nghe câu nói này, nét mặtĐồng Hướng Quân lộ rõ vẻ không thề tin nồi. Anh tađứng chết trân nhìn Lục Tiều Nha hồi lâu rồi độtnhiên hỏi: “Tổ trường, rốt cuộc cô có ý gì?”Lục Tiểu Nha thờ dài, nói thằng: “Ý tôi là gì đã nóirất rõ rồi. Anh nói xem, từ ngày anh vào công ty đếngiờ đã ký được hợp đồng nào ra hồn chưa?”Chương 201: Đập bàn, trợn mắtĐồng Hướng Quân há hốc miệng, thực sự khôngthể cãi lại được.Lục Tiều Nha nói tiếp: “Nghề này của chúng tavốn không nuôi những người nhàn rỗi. Chắc anh cũngbiết điều đó rồi nên tôi sẽ không nói nhiều nữa!”“Ha ha, tại sao không nói? Tại sao không đượcnói? Các người đối xử với tôi như vậy có công bằngkhông?”Đồng Hướng Quân cũng không nhịn nồi nữa. Anhta bật dậy, hét lớn vào mặt Lục Tiều Nha. Bao nhiêuấm ức của anh ta tích tụ mấy ngày hôm nay bây giờbùng phát một thề.Lần này thì cả văn phòng đều nghe thấy nên aicũng quay lại nhìn.Lục Tiều Nha đập bàn, giận dữ nói: “Anh hét cái gìmà hét? Ngồi xuống ngay cho tôi!”“Ngồi cái c*t, cô đã muốn đuổi việc tôi mà cònkhông cho tôi nói thoải mái sao? Cô có quyền hànhgì?”, Đồng Hướng Quân cũng đập bàn cãi lại Lục TiểuNha.Lần này, tất cả mọi người đều không kìm được tòmò mà đứng dậy đề hóng chuyện.Chương 201: Đập bàn, trớn mắtCơn thịnh nộ của Đồng Hướng Quân đã lên tớiđình điểm. Lúc này anh ta chằng thèm đề ý đến việcgì nữa, anh ta gầm lên: “Cô nói xem có công bằngkhông? Ha ha, Đồng Hướng Quân tôi quả thực khônglập được thành tích nào đáng kề, cũng không có dựán nào đến tay tôi. Thế nhưng tôi đã vào công ty nàybao nhiêu năm, tôi có từng vi phạm kỳ luật của côngty? Có từng đến muộn về sớm chưa? Đồng HướngQuân tôi nỗ lực làm việc, không hề thấy có lỗi vớilương tâm của mình. Mặc dù không có công thì cũngcó sức. Nhưng bây giờ các người dùng một câu nóiđề đuổi tôi đi? Ha ha, tôi không từ chức đấy, cácngười đuổi việc tôi đi!”Tất cả nhân viên tồ 9 ai nấy mắt chữ o mồm chữ anhìn Đồng Hướng Quân. Nghe những lời anh ta nóixong, tất cả mọi người liền bắt đầu xì xào bàn luận.“Cái gì? Anh ta muốn bị đuồi việc? Đề anh ta tựnộp đơn từ chức?”“Có chuyện gì vậy? Anh ta mặc dù vô dụng nhưngcũng không đến nỗi đến đây ăn không, cũng khôngđến nỗi bị đuổi việc chứ!”“Lẽ nào là Tổng giám đốc Lâm đang muốn tỉnhChương 201: Đập bàn, trợn mắtgiản nhân viên ở các bộ phận?”Câu nói này khiến mấy người trố mắt nhìn nhau,trong lòng vô cùng chấn động.Không thể không nói đây là một phán đoán hếtsức hợp lí, là khả năng lớn nhất.Lục Tiểu Nha trước giờ vẫn là người cục tính, nhânviên trong công ty gọi cô ấy là Thiên Sơn Đồng Lãocũng là có lí do.Đồng Hướng Quân dám đập bàn trợn mắt với cô,đúng là chán sống rồi!Lục Tiều Nha cũng đập bàn đứng dậy, chì thằngmặt Đồng Hướng Quân mà mắng: “Sao nào? Vẫnkhông phục sao? Đề Mị nói cho mà nghe, tổ 9 chúngtôi không nuôi loại người vô dụng. Người có năng lựcnhư anh vốn không đủ tư cách đề vào tập đoàn TriềuDương! Đề anh tự từ chức là giữ thề diện cho anh lắmrồi, anh thực sự nghĩ tôi không dám đuổi việc anhsao?”Tiếng quát của Lục Tiều Nha đầy uy lực của cấptrên khiến cho Đồng Hướng Quân run rầy theo phảnxạ có điều kiện, vô thức lùi lại một bước.Chính nước đi đó khiến cho dũng khí ban nãy Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó!Lục Tiểu Nha lại đập bàn lần nữa: “Nghĩ gì vậy?Còn dám hét vào mặt tôi sao? Thế nào, gan to quá rồiphải không? Cút đi cho khuất mắt tôi, ngay lập tứcđến phòng tài vụ, kết toán lương rồi biến đi!”Đồng Hướng Quân bị mắng đến nỗi sợ tụt cả vòi.Lục Tiểu Nha cười lạnh đáp: “Đừng nói công tybạc đãi anh, Tổng giám đốc Lâm đã nói cho anh thêmmột tháng lương …”Câu này vừa nói xong thì Lục Tiểu Nha hốingay, tự mắng mình miệng nhanh hơn não.Hóa ra Tồng giám đốc Lâm là người đứng sau giậtdây!Chỉ là không biết lí do tại sao.Lục Tiểu Nha dù sao cũng đã lố mồm nói ra chântướng đây là lệnh của Tồng giám đốc Lâm thì bây giờcô sẽ thằng thừng nói hết luôn.“Nói cho anh biết cũng chẳng sao, loại người rảnhrỗi lại đi mách lẻo nói xấu đồng nghiệp mới nhìn đãthấy ghét như anh thì ở đâu cũng không được yên ồn tiện thể nhắc nhờ anh một chút, sau này đi làmthì cố gắng dùng não một chút!”‘Lời này thốt ra, mấy người trong văn phòng đềuquay lại nhìn Tần Hạo.“Mẹ kiếp, ghê gớm quá, đến cả Tổng giám đốccũng bảo vệ anh ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương