Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi
Chương 39: Tắm rửa
Editor + Beta-er: ToruD
Tiểu nhị để “huynh đệ” hai người nhận phòng trước: “Đây chính là gian phòng Thiên Tự Hào yên tĩnh nhất của khách điếm Hồng Loan chúng tôi, hai vị nhìn xem có vừa ý không?”
Khách điếm Hồng Loan không hổ là khách điểm tốt nhất ở Thượng Nguyên thành. Mọi thứ trong phòng đều được làm từ vật liệu tốt nhất, cách bố trí phòng cũng rất thanh lịch. Hình Thần Mục lặng lẽ đi tới xem giường, chỉ thấy giường gỗ chạm trổ hoa văn không hẹp lắm nhưng cũng không rộng tới mức hai người nằm thoải mái mà chỉ vừa đủ cho hai người nằm cạnh nhau.
Hắn yên tâm, nghiêng đầu hỏi: “Ca thấy được không?”
Trác Ảnh từ khi được điều tới bên người Hình Thần Mục thì chẳng đi đâu xa, chỉ có tháng trước thay Hình Thần Mục đến Bắc cảnh truyền tin, đó cũng chính là lần đầu y một mình xuất cung. Nhưng mà vì hành trình gấp rút, gần như đều ăn ngủ ở bên ngoài, cũng chưa từng ở qua phòng hảo hạng nào thì sao có thể nhìn ra là tốt hay xấu được. Y chỉ đành quan sát thần sắc của Hình Thần Mục, cảm thấy không khó chịu gì mới gật đầu.
“Vậy lấy gian này.” Hình Thần Mục nói với tiểu nhị, lại lấy ít bạc vụn trong túi tiền đưa sang, “Làm phiền giúp ta sai người mang thùng nước ấm lên đây, chúng ta đã đi suốt cả đêm, muốn tắm rửa một chút.”
“Cảm ơn ngài.” Tiểu nhị nhận lấy bạc vụn, thoáng cái cười híp cả mắt, chỉ cảm thấy hai vị khách quan này không chỉ vừa tuấn tú mà lại còn rất hào phóng nữa, “Tiểu nhân sẽ đi an bài giúp ngài, hai vị nếu còn dặn dò gì thì lúc nào cũng có thể gọi tiểu nhân.”
Hình Thần Mục gật đầu: “Tạm thời không còn gì nữa, ngươi xuống trước đi.”
Đợi tiểu nhị rời đi, Trác Ảnh mới lên tiếng nhắc nhở: “Thánh… Khụ, ngài, miệng vết thương của ngài còn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể tắm rửa.”
Hình Thần Mục nghẹn cười hỏi: “Ca gọi ta là cái gì?”
“Mục nhi?” Trác Ảnh đành phải nhỏ giọng gọi lại.
Lúc này Hình Thần Mục mới vừa lòng, trả lời vấn đề của y: “Ta không tắm, gọi nước giúp ngươi đó. Ta chỉ lau người thôi.”
Trước đó vài ngày, ngay cả giường Hình Thần Mục cũng không được xuống chứ đừng nói là tắm rửa. Hiện giờ nếu muốn nằm ngủ cùng giường với Trác Ảnh, tất nhiên hắn muốn mình phải tắm rửa một chút. Nhưng lại nghĩ tới chuyện Trác Ảnh lo lắng cho vết thương của hắn nên chắc chắn y sẽ không để hắn chạm vào nước rồi. Có thể để đối phương giúp hắn chà lâu thân thể, có vẻ… cũng không tồi chút nào.
Hiển nhiên Trác Ảnh cũng ý thức được chuyện này. Hiện giờ hai người đều không phải ở trong cung, cũng chẳng có nhiều thái giám cung nữ hầu hạ hắn. Huống chi, nếu thực sự để cho cung nữ nào đó đến lau người cho Hình Thần Mục, trong lòng y cũng chẳng muốn tí nào cả….
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, nhất thời không ai lên tiếng, đợi tới lúc thức ăn được đưa lên thì hai người mới thoát khỏi suy nghĩ riêng.
Trác Ảnh tiến lên nhận đồ ăn, đóng cửa lại. Y lấy ngân châm trong người ra, cẩn thận thử từng món, sau đó lại lấy một đôi đũa sạch gắp mỗi món một miếng vào trong chén mình ăn thử, xong xuôi mới mở miệng nói: “Dùng cơm được rồi.”
Dứt lời hồi lâu nhưng lại chẳng nghe ai trả lời, Trác Ảnh cảm thấy hơi lạ nên quay đầu nhìn mới thấy rõ ràng trước đó tâm tình Hình Thần Mục vẫn còn rất vui sướng nhưng lúc này mặt đã đen thui luôn rồi. Y lập tức có hơi sốt ruột, nói: “Mục nhi thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Trong lòng không khỏe.” Hình Thần Mục kéo Trác Ảnh ngồi xuống. Lần này Trác Ảnh đã xưng hô đúng rồi nhưng lại chẳng khiến hắn cao hứng chút nào. Hắn nhìn vào mớ thức ăn Trác Ảnh vừa thử qua, một lúc sau mới trầm giọng nói, “Ai cho ngươi thử độc giúp ta?”
“A?” Trác Ảnh ngẩn người, nhất thời không hiểu ý tứ của Hình Thần Mục, đã lâu rồi Hình Thần Mục không dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện với y nữa.
“Ta hỏi ngươi, ai cho ngươi tự mình thay ta thử độc?”
“Chuyện này… Là ta lo lắng…” Đương nhiên chẳng ai phân phó cho Trác Ảnh làm thế cả. Ở trong cung có thái giám chuyên phụ trách thử độc, sẽ thử qua hết các món ăn qua một lượt để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Mà ở ngoài cung, Trác Ảnh chẳng qua vì lo lắng cho an nguy của Hình Thần Mục nên mới theo bản năng mà làm thế.
Hình Thần Mục nghe xong còn cảm thấy tức giận hơn, dùng đũa lạnh lùng chỉ vào y nói: “Chỉ có ngươi lo lắng thôi sao? Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi cảm thấy ta sẽ cảm thấy may mắn vì mình không bị trúng độc hả?”
Đối mặt với sự tức giận của Hình Thần Mục, Trác Ảnh thế mà lại chẳng hề nao núng. Y cúi đầu, bày ra tư thế cung kính, ngữ khí bình tĩnh nói: “Nhưng ta lại cảm thấy may mắn.”
“Ngươi ——”
“Mục nhi à.” Trác Ảnh lần đầu tiên thật lòng muốn gọi hai chữ này, lộ rõ sự thân mật vô hạn, “Về công hay về tư, trên đời này, ta chỉ muốn bảo hộ duy nhất mình ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống nổi. Ngược lại, chỉ cần ngươi vẫn còn sống, ta chắc chắn cũng sẽ không để mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì ta… ta không nỡ bỏ lại ngươi. Nếu thực sự có một ngày như thế, cho dù ta có đi trước, chỉ sợ là đến lúc chết cũng sẽ không thể nhắm mắt.”
Trác Ảnh rất ít khi nói mấy lời kiểu như thế này. Nhưng mỗi lần nói, bất luận là xuất phát từ lòng trung thành của thần tử đối với quân chủ hay là xuất phát từ lời dỗ ngọt dành cho tình nhân cũng đều khiến Hình Thần Mục không thể kháng cự.
Hình Thần Mục nhắm mắt, sắc mặt hòa hoãn không ít nhưng vẫn nói: “Dùng ngân châm thử độc được rồi. Còn lại cùng lắm chỉ là lễ nghi phiền phức trong cung mà thôi, không cần thiết. Nếu ngày nào đó chúng ta dùng cơm ở đại đường, hành vi đó của ngươi sẽ chọc cho người khác hoài nghi.”
“Được, ta sẽ chú ý.” Trác Ảnh đưa đũa cho hắn, dỗ dành hắn, “Đồ ăn nguội cả rồi, Mục nhi không đói sao?”
Hình Thần Mục liếc mắt nhìn Trác Ảnh một cái, lúc này mới cầm lấy đũa.
Mấy ngày này ở chung, Trác Ảnh cũng càng ngày càng hiểu Hình Thần Mục hơn. Không phải là kiểu hiểu biết của thủ vệ ở cùng lâu ngày mà là kiểu quen thuộc của những người lâu ngày thân thiết.
Tỉ như lúc này, có lẽ trong lòng Trác Ảnh vẫn còn ngại thân phận của hai người, có lẽ cả đời này cũng không có cách nào thật sự đem chuyện xảy ra với mình đặt ngang hàng với chuyện xảy ra với hắn cho nên tâm tình Hình Thần Mục vẫn chưa thực sự cảm thấy vui.
Trác Ảnh cố tình muốn dỗ dành hắn nên hỏi dò: “Lát nữa lau người xong thì chúng ta đi nghỉ ngơi, sau đó ăn xong cơm chiều sẽ ra ngoài đi dạo, ngươi thấy thế nào?”
Hình Thần Mục gắp một miếng chân gà bỏ vào trong chén Trác Ảnh, mặt không đổi sắc nói: “Được, từ lâu đã nghe nói ban đêm Thượng Nguyên thành vô cùng náo nhiệt, chẳng thua kém gì Loan thành. Đã nhiều năm như thế rồi, rốt cục cũng có cơ hội được mở mang kiến thức.”
“Náo nhiệt ở Thượng Nguyên thành không giống với ở Loan thành. Loan thành chính là nằm ngay dưới chân thiên tử, phần đông đều là quan to quý nhân, văn nhân nhã sĩ tụ tập. Nhưng vì Nhiễm Dĩnh tác phong quan viên nghiêm cẩn, làm quan không được tùy ý ra vào hoa lâu, đổ phường (phường đánh bạc) cho nên trên đường Loan thành đa số là tiệm cơm, trà lâu, thư phòng, thuyền hoa.
Mấy cái này hiển nhiên Thượng Nguyên thành cũng đều có. Nhưng Thượng Nguyên thành vẫn phồn hoa hơn nhiều, không chỉ có khúc nghệ phường (nghệ thuật hát mang màu sắc địa phương), hoa lâu, tửu quán các loại mà còn có những thứ khiến công tử có tiền ở Loan thành cố ý chạy tới Thượng Nguyên thành vui chơi hưởng lạc.
Không biết Hình Thần Mục nhớ tới cái gì, vốn chút không vui nơi đáy mắt thoáng cái đã tan thành mây khói.
Đợi dùng cơm xong, Trác Ảnh gọi tiểu nhị dọn chén bát xuống. Vừa lúc nước ấm cũng đã được chuẩn bị xong, tiểu nhị sai người khiêng thùng đặt vào phòng, sau đó thêm nước ấm vào trong, hỏi: “Hai vị đại gia xem thử nhiệt độ nước như vậy được chưa này.”
Trác Ảnh vươn tay thử: “Được rồi, đa tạ.”
Sau khi tiểu nhị rời đi, Trác Ảnh dùng gáo múc ít nước ấm từ trong thùng ra chậu, rồi quay đầu lại nhìn Hình Thần Mục, cố gắng duy trì ngữ điệu thật ổn: “Mục nhi tới đây lau người này.”
Hình Thần Mục đứng dậy đi tới. Trác Ảnh chủ động giơ tay giúp hắn cởi áo ra.
Lúc trước thường phải giúp Hình Thần Mục thay thuốc, bình thường Hình Thần Mục cũng để trần nửa người trên thế nên lúc cởi áo lót Trác Ảnh vẫn có thể duy trì bình tĩnh. Chỉ là cởi xong áo lót, tay y vẫn cứ đặt mãi chỗ dây buộc lưng quần không có động tác gì thêm.
“Sao thế?” Hình Thần Mục nhìn y, biết rõ còn cố hỏi.
Nghe thấy thanh âm, Trác Ảnh cứ như bị phỏng, vội vàng rụt tay lại ngay. Thấy Hình Thần Mục nhìn qua, y mới không thể không tự biện hộ cho mình: “Thời tiết chuyển lạnh rồi, hay là lau người trên trước đã…”
“Được thôi.”
Tuy rằng biết chỉ tránh được một lúc chứ chẳng thể tránh cả đời nhưng Trác Ảnh vẫn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Y quay đầu vắt khăn, tránh khỏi những nơi còn chưa tróc vảy, cẩn thận lau người giúp Hình Thần Mục.
Đợi cho tới khi y vừa vắt xong khăn lần thứ ba chuẩn bị tiếp tục lau lưng thì Hình Thần Mục không nhịn nổi nữa, mỉm cười nhắc nhở: “Ngươi muốn lau cho tới khi lột luôn lớp da cũ này hay là tiếp tục lau ở một nơi khác?”
“Ôi, xin lỗi.” Trác Ảnh hoàn hồn, vô cùng ngượng ngùng vứt lại khăn vào trong chậu, giúp đối phương thay áo lót sạch sẽ, “Ta… Ta đi đổi nước.”
Nói xong y quay đầu đi, đổ nước trong chậu vào cái xô trống bên cạnh thùng nước, lại lấy một chút nước đổ vào chậu, quay lại bên cạnh Hình Thần Mục.
Trên lưng Hình Thần Mục có thương tích, rất bất tiện nếu tự mình làm. Đợi cho tới khi nước lạnh, Trác Ảnh mới hạ quyết tâm đi cởi dây buộc tiết khố của Hình Thần Mục.
Y rũ mi, cực lực tránh nhìn vào nơi mình không nên nhìn, ngồi xổm hầu hạ cởi bỏ tiết khố của Hình Thần Mục. Lúc vắt khăn, y tự có thể thấy rõ tay mình run rẩy tới mức nào. Y gần như nhắm tịt hai mắt lại trong lúc lau cho Hình Thần Mục.
Nhưng lúc chiếc khăn lướt qua nơi nào đó, y vẫn có thể mẫn cảm cảm nhận được nơi đó có biến hóa, kèm theo đó còn có hơi thở bỗng nặng nề của Hình Thần Mục.
Ngay cả Hình Thần Mục cũng chẳng ngờ tới, giúp hắn lau người hóa ra lại chẳng khác gì khổ hình giày vò hắn cả.
Không để Trác Ảnh tiếp tục, hắn đã chịu không nổi vươn tay kéo người đứng dậy, sáp lại gần hôn lên cánh môi bị giày vò tới mức trắng bệch kia một cái, “Được rồi, ngươi cũng đi tắm rửa đi.”
“Được.” Trác Ảnh đáp lời. Trước tiên hầu hạ Hình Thần Mục mặc tiết khố, sau đó đỡ hắn nằm lên giường. Lúc trở về, cả người đã dính đầy mồ hôi, hai má cũng nóng tới mức như sắp bị thiêu cháy luôn.
Hiện tại điều mà Trác Ảnh cảm thấy may mắn nhất đó chính là giữa giường và phòng ngoài đang đặt thùng nước được cách bởi một tấm bình phong. Lúc này hai người không thể nhìn thấy lẫn nhau, y mới cởi hết quần áo, tháo mặt nạ ra, ngâm mình hoàn toàn trong làn nước. Một lúc lâu sau, trái tim đập hỗn loạn trong lồng ngực mới chậm rãi bình ổn lại.
Trác Ảnh tiếp tục tắm cho đến khi nước lạnh dần mới bước ra khỏi thùng gỗ, thay y phục mới. Y vừa lau khô mái tóc dài của mình vừa đi tới cạnh giường, để giảm bớt bầu không khí lạ lùng này, y chủ động mở miệng dò hỏi: “Buổi tối Mục nhi có muốn tới chỗ nào không?”
Vốn tưởng Hình Thần Mục sẽ hứng thú với khúc nghệ quán, tửu quán linh tinh, nào ngờ, vừa mới trải qua chuyện kia, Hình Thần Mục nghiêng đầu, chẳng thèm suy nghĩ đã nói luôn: “Nghe nói hoa lâu Hồng Loan rất nổi tiếng ở Thượng Nguyên thành, chi bằng buổi tối ngươi cùng ta đi xem đi.”
Hoàn chương 39.
❃ Đôi lời của editor:
Đố mọi người anh Mục định tới hoa lâu để làm gì đó? (¬‿¬)
Tiểu nhị để “huynh đệ” hai người nhận phòng trước: “Đây chính là gian phòng Thiên Tự Hào yên tĩnh nhất của khách điếm Hồng Loan chúng tôi, hai vị nhìn xem có vừa ý không?”
Khách điếm Hồng Loan không hổ là khách điểm tốt nhất ở Thượng Nguyên thành. Mọi thứ trong phòng đều được làm từ vật liệu tốt nhất, cách bố trí phòng cũng rất thanh lịch. Hình Thần Mục lặng lẽ đi tới xem giường, chỉ thấy giường gỗ chạm trổ hoa văn không hẹp lắm nhưng cũng không rộng tới mức hai người nằm thoải mái mà chỉ vừa đủ cho hai người nằm cạnh nhau.
Hắn yên tâm, nghiêng đầu hỏi: “Ca thấy được không?”
Trác Ảnh từ khi được điều tới bên người Hình Thần Mục thì chẳng đi đâu xa, chỉ có tháng trước thay Hình Thần Mục đến Bắc cảnh truyền tin, đó cũng chính là lần đầu y một mình xuất cung. Nhưng mà vì hành trình gấp rút, gần như đều ăn ngủ ở bên ngoài, cũng chưa từng ở qua phòng hảo hạng nào thì sao có thể nhìn ra là tốt hay xấu được. Y chỉ đành quan sát thần sắc của Hình Thần Mục, cảm thấy không khó chịu gì mới gật đầu.
“Vậy lấy gian này.” Hình Thần Mục nói với tiểu nhị, lại lấy ít bạc vụn trong túi tiền đưa sang, “Làm phiền giúp ta sai người mang thùng nước ấm lên đây, chúng ta đã đi suốt cả đêm, muốn tắm rửa một chút.”
“Cảm ơn ngài.” Tiểu nhị nhận lấy bạc vụn, thoáng cái cười híp cả mắt, chỉ cảm thấy hai vị khách quan này không chỉ vừa tuấn tú mà lại còn rất hào phóng nữa, “Tiểu nhân sẽ đi an bài giúp ngài, hai vị nếu còn dặn dò gì thì lúc nào cũng có thể gọi tiểu nhân.”
Hình Thần Mục gật đầu: “Tạm thời không còn gì nữa, ngươi xuống trước đi.”
Đợi tiểu nhị rời đi, Trác Ảnh mới lên tiếng nhắc nhở: “Thánh… Khụ, ngài, miệng vết thương của ngài còn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể tắm rửa.”
Hình Thần Mục nghẹn cười hỏi: “Ca gọi ta là cái gì?”
“Mục nhi?” Trác Ảnh đành phải nhỏ giọng gọi lại.
Lúc này Hình Thần Mục mới vừa lòng, trả lời vấn đề của y: “Ta không tắm, gọi nước giúp ngươi đó. Ta chỉ lau người thôi.”
Trước đó vài ngày, ngay cả giường Hình Thần Mục cũng không được xuống chứ đừng nói là tắm rửa. Hiện giờ nếu muốn nằm ngủ cùng giường với Trác Ảnh, tất nhiên hắn muốn mình phải tắm rửa một chút. Nhưng lại nghĩ tới chuyện Trác Ảnh lo lắng cho vết thương của hắn nên chắc chắn y sẽ không để hắn chạm vào nước rồi. Có thể để đối phương giúp hắn chà lâu thân thể, có vẻ… cũng không tồi chút nào.
Hiển nhiên Trác Ảnh cũng ý thức được chuyện này. Hiện giờ hai người đều không phải ở trong cung, cũng chẳng có nhiều thái giám cung nữ hầu hạ hắn. Huống chi, nếu thực sự để cho cung nữ nào đó đến lau người cho Hình Thần Mục, trong lòng y cũng chẳng muốn tí nào cả….
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, nhất thời không ai lên tiếng, đợi tới lúc thức ăn được đưa lên thì hai người mới thoát khỏi suy nghĩ riêng.
Trác Ảnh tiến lên nhận đồ ăn, đóng cửa lại. Y lấy ngân châm trong người ra, cẩn thận thử từng món, sau đó lại lấy một đôi đũa sạch gắp mỗi món một miếng vào trong chén mình ăn thử, xong xuôi mới mở miệng nói: “Dùng cơm được rồi.”
Dứt lời hồi lâu nhưng lại chẳng nghe ai trả lời, Trác Ảnh cảm thấy hơi lạ nên quay đầu nhìn mới thấy rõ ràng trước đó tâm tình Hình Thần Mục vẫn còn rất vui sướng nhưng lúc này mặt đã đen thui luôn rồi. Y lập tức có hơi sốt ruột, nói: “Mục nhi thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Trong lòng không khỏe.” Hình Thần Mục kéo Trác Ảnh ngồi xuống. Lần này Trác Ảnh đã xưng hô đúng rồi nhưng lại chẳng khiến hắn cao hứng chút nào. Hắn nhìn vào mớ thức ăn Trác Ảnh vừa thử qua, một lúc sau mới trầm giọng nói, “Ai cho ngươi thử độc giúp ta?”
“A?” Trác Ảnh ngẩn người, nhất thời không hiểu ý tứ của Hình Thần Mục, đã lâu rồi Hình Thần Mục không dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện với y nữa.
“Ta hỏi ngươi, ai cho ngươi tự mình thay ta thử độc?”
“Chuyện này… Là ta lo lắng…” Đương nhiên chẳng ai phân phó cho Trác Ảnh làm thế cả. Ở trong cung có thái giám chuyên phụ trách thử độc, sẽ thử qua hết các món ăn qua một lượt để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Mà ở ngoài cung, Trác Ảnh chẳng qua vì lo lắng cho an nguy của Hình Thần Mục nên mới theo bản năng mà làm thế.
Hình Thần Mục nghe xong còn cảm thấy tức giận hơn, dùng đũa lạnh lùng chỉ vào y nói: “Chỉ có ngươi lo lắng thôi sao? Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi cảm thấy ta sẽ cảm thấy may mắn vì mình không bị trúng độc hả?”
Đối mặt với sự tức giận của Hình Thần Mục, Trác Ảnh thế mà lại chẳng hề nao núng. Y cúi đầu, bày ra tư thế cung kính, ngữ khí bình tĩnh nói: “Nhưng ta lại cảm thấy may mắn.”
“Ngươi ——”
“Mục nhi à.” Trác Ảnh lần đầu tiên thật lòng muốn gọi hai chữ này, lộ rõ sự thân mật vô hạn, “Về công hay về tư, trên đời này, ta chỉ muốn bảo hộ duy nhất mình ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống nổi. Ngược lại, chỉ cần ngươi vẫn còn sống, ta chắc chắn cũng sẽ không để mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì ta… ta không nỡ bỏ lại ngươi. Nếu thực sự có một ngày như thế, cho dù ta có đi trước, chỉ sợ là đến lúc chết cũng sẽ không thể nhắm mắt.”
Trác Ảnh rất ít khi nói mấy lời kiểu như thế này. Nhưng mỗi lần nói, bất luận là xuất phát từ lòng trung thành của thần tử đối với quân chủ hay là xuất phát từ lời dỗ ngọt dành cho tình nhân cũng đều khiến Hình Thần Mục không thể kháng cự.
Hình Thần Mục nhắm mắt, sắc mặt hòa hoãn không ít nhưng vẫn nói: “Dùng ngân châm thử độc được rồi. Còn lại cùng lắm chỉ là lễ nghi phiền phức trong cung mà thôi, không cần thiết. Nếu ngày nào đó chúng ta dùng cơm ở đại đường, hành vi đó của ngươi sẽ chọc cho người khác hoài nghi.”
“Được, ta sẽ chú ý.” Trác Ảnh đưa đũa cho hắn, dỗ dành hắn, “Đồ ăn nguội cả rồi, Mục nhi không đói sao?”
Hình Thần Mục liếc mắt nhìn Trác Ảnh một cái, lúc này mới cầm lấy đũa.
Mấy ngày này ở chung, Trác Ảnh cũng càng ngày càng hiểu Hình Thần Mục hơn. Không phải là kiểu hiểu biết của thủ vệ ở cùng lâu ngày mà là kiểu quen thuộc của những người lâu ngày thân thiết.
Tỉ như lúc này, có lẽ trong lòng Trác Ảnh vẫn còn ngại thân phận của hai người, có lẽ cả đời này cũng không có cách nào thật sự đem chuyện xảy ra với mình đặt ngang hàng với chuyện xảy ra với hắn cho nên tâm tình Hình Thần Mục vẫn chưa thực sự cảm thấy vui.
Trác Ảnh cố tình muốn dỗ dành hắn nên hỏi dò: “Lát nữa lau người xong thì chúng ta đi nghỉ ngơi, sau đó ăn xong cơm chiều sẽ ra ngoài đi dạo, ngươi thấy thế nào?”
Hình Thần Mục gắp một miếng chân gà bỏ vào trong chén Trác Ảnh, mặt không đổi sắc nói: “Được, từ lâu đã nghe nói ban đêm Thượng Nguyên thành vô cùng náo nhiệt, chẳng thua kém gì Loan thành. Đã nhiều năm như thế rồi, rốt cục cũng có cơ hội được mở mang kiến thức.”
“Náo nhiệt ở Thượng Nguyên thành không giống với ở Loan thành. Loan thành chính là nằm ngay dưới chân thiên tử, phần đông đều là quan to quý nhân, văn nhân nhã sĩ tụ tập. Nhưng vì Nhiễm Dĩnh tác phong quan viên nghiêm cẩn, làm quan không được tùy ý ra vào hoa lâu, đổ phường (phường đánh bạc) cho nên trên đường Loan thành đa số là tiệm cơm, trà lâu, thư phòng, thuyền hoa.
Mấy cái này hiển nhiên Thượng Nguyên thành cũng đều có. Nhưng Thượng Nguyên thành vẫn phồn hoa hơn nhiều, không chỉ có khúc nghệ phường (nghệ thuật hát mang màu sắc địa phương), hoa lâu, tửu quán các loại mà còn có những thứ khiến công tử có tiền ở Loan thành cố ý chạy tới Thượng Nguyên thành vui chơi hưởng lạc.
Không biết Hình Thần Mục nhớ tới cái gì, vốn chút không vui nơi đáy mắt thoáng cái đã tan thành mây khói.
Đợi dùng cơm xong, Trác Ảnh gọi tiểu nhị dọn chén bát xuống. Vừa lúc nước ấm cũng đã được chuẩn bị xong, tiểu nhị sai người khiêng thùng đặt vào phòng, sau đó thêm nước ấm vào trong, hỏi: “Hai vị đại gia xem thử nhiệt độ nước như vậy được chưa này.”
Trác Ảnh vươn tay thử: “Được rồi, đa tạ.”
Sau khi tiểu nhị rời đi, Trác Ảnh dùng gáo múc ít nước ấm từ trong thùng ra chậu, rồi quay đầu lại nhìn Hình Thần Mục, cố gắng duy trì ngữ điệu thật ổn: “Mục nhi tới đây lau người này.”
Hình Thần Mục đứng dậy đi tới. Trác Ảnh chủ động giơ tay giúp hắn cởi áo ra.
Lúc trước thường phải giúp Hình Thần Mục thay thuốc, bình thường Hình Thần Mục cũng để trần nửa người trên thế nên lúc cởi áo lót Trác Ảnh vẫn có thể duy trì bình tĩnh. Chỉ là cởi xong áo lót, tay y vẫn cứ đặt mãi chỗ dây buộc lưng quần không có động tác gì thêm.
“Sao thế?” Hình Thần Mục nhìn y, biết rõ còn cố hỏi.
Nghe thấy thanh âm, Trác Ảnh cứ như bị phỏng, vội vàng rụt tay lại ngay. Thấy Hình Thần Mục nhìn qua, y mới không thể không tự biện hộ cho mình: “Thời tiết chuyển lạnh rồi, hay là lau người trên trước đã…”
“Được thôi.”
Tuy rằng biết chỉ tránh được một lúc chứ chẳng thể tránh cả đời nhưng Trác Ảnh vẫn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Y quay đầu vắt khăn, tránh khỏi những nơi còn chưa tróc vảy, cẩn thận lau người giúp Hình Thần Mục.
Đợi cho tới khi y vừa vắt xong khăn lần thứ ba chuẩn bị tiếp tục lau lưng thì Hình Thần Mục không nhịn nổi nữa, mỉm cười nhắc nhở: “Ngươi muốn lau cho tới khi lột luôn lớp da cũ này hay là tiếp tục lau ở một nơi khác?”
“Ôi, xin lỗi.” Trác Ảnh hoàn hồn, vô cùng ngượng ngùng vứt lại khăn vào trong chậu, giúp đối phương thay áo lót sạch sẽ, “Ta… Ta đi đổi nước.”
Nói xong y quay đầu đi, đổ nước trong chậu vào cái xô trống bên cạnh thùng nước, lại lấy một chút nước đổ vào chậu, quay lại bên cạnh Hình Thần Mục.
Trên lưng Hình Thần Mục có thương tích, rất bất tiện nếu tự mình làm. Đợi cho tới khi nước lạnh, Trác Ảnh mới hạ quyết tâm đi cởi dây buộc tiết khố của Hình Thần Mục.
Y rũ mi, cực lực tránh nhìn vào nơi mình không nên nhìn, ngồi xổm hầu hạ cởi bỏ tiết khố của Hình Thần Mục. Lúc vắt khăn, y tự có thể thấy rõ tay mình run rẩy tới mức nào. Y gần như nhắm tịt hai mắt lại trong lúc lau cho Hình Thần Mục.
Nhưng lúc chiếc khăn lướt qua nơi nào đó, y vẫn có thể mẫn cảm cảm nhận được nơi đó có biến hóa, kèm theo đó còn có hơi thở bỗng nặng nề của Hình Thần Mục.
Ngay cả Hình Thần Mục cũng chẳng ngờ tới, giúp hắn lau người hóa ra lại chẳng khác gì khổ hình giày vò hắn cả.
Không để Trác Ảnh tiếp tục, hắn đã chịu không nổi vươn tay kéo người đứng dậy, sáp lại gần hôn lên cánh môi bị giày vò tới mức trắng bệch kia một cái, “Được rồi, ngươi cũng đi tắm rửa đi.”
“Được.” Trác Ảnh đáp lời. Trước tiên hầu hạ Hình Thần Mục mặc tiết khố, sau đó đỡ hắn nằm lên giường. Lúc trở về, cả người đã dính đầy mồ hôi, hai má cũng nóng tới mức như sắp bị thiêu cháy luôn.
Hiện tại điều mà Trác Ảnh cảm thấy may mắn nhất đó chính là giữa giường và phòng ngoài đang đặt thùng nước được cách bởi một tấm bình phong. Lúc này hai người không thể nhìn thấy lẫn nhau, y mới cởi hết quần áo, tháo mặt nạ ra, ngâm mình hoàn toàn trong làn nước. Một lúc lâu sau, trái tim đập hỗn loạn trong lồng ngực mới chậm rãi bình ổn lại.
Trác Ảnh tiếp tục tắm cho đến khi nước lạnh dần mới bước ra khỏi thùng gỗ, thay y phục mới. Y vừa lau khô mái tóc dài của mình vừa đi tới cạnh giường, để giảm bớt bầu không khí lạ lùng này, y chủ động mở miệng dò hỏi: “Buổi tối Mục nhi có muốn tới chỗ nào không?”
Vốn tưởng Hình Thần Mục sẽ hứng thú với khúc nghệ quán, tửu quán linh tinh, nào ngờ, vừa mới trải qua chuyện kia, Hình Thần Mục nghiêng đầu, chẳng thèm suy nghĩ đã nói luôn: “Nghe nói hoa lâu Hồng Loan rất nổi tiếng ở Thượng Nguyên thành, chi bằng buổi tối ngươi cùng ta đi xem đi.”
Hoàn chương 39.
❃ Đôi lời của editor:
Đố mọi người anh Mục định tới hoa lâu để làm gì đó? (¬‿¬)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương