Vì Em Là Búp Bê Của Tôi
Chương 19: Anh đúng là đồ khốn
-Buông ra.- Nó xô vội anh ra khỏi mình, làm cho chiếc điện thoại trên tay cũng bị tác động mạnh, rơi xuống đất.- Anh làm gì vậy hả?Anh không nói gì.-Tôi đã có…bạn trai rồi nên xin anh sau này đừng làm như thế nữa.- Nó ngượng ngập nói.-Bạn trai? Bảo à?-Ơ…phải, thực ra chúng tôi chỉ mới bắt đầu qua lại vào sáng nay thôi.-Đừng nói nữa.- Anh khiến nó giật mình.- Đừng cười như thế khi nhắc tới anh ta.-Dù sao…trả lại…kính cho tôi.-Không!-Hả?Anh quẳng cái kính áp tròng đi, vội vàng bế xốc nó lên.-Này…buông tôi ra! Buông ra mau! Anh làm gì vậy hả?-Im đi!- Anh gằn giọng khiến nó rung mình hoảng sợ. Ánh mắt anh như thể muốn giết người vậy.Anh quẳng nó vào xe dễ dàng như thể nó chỉ là một gói hàng có mấy kí lô chứ không phải một con người.-Đi.- Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh.-Rốt cuộc anh đưa tôi đi đầu chứ? Tôi phải về, Bảo đang đợi.Anh siết chặt tay nó, hôn lên môi nó một cách điên cuồng.-Đừng có nhắc tới cái tên đó trước mặt tôi.Mặt nó tái xanh vì sợ hãi.*-Thiếu gia đã về.- Quản gia Lâm nói, đôi mắt mở to vì ngỡ ngàng khi thấy nó đang giãy giụa trong vòng tay anh.- Cô gái này…-Không cần ông quan tâm.- Anh mang nó lên lầu.Quản gia Lâm sững người, mắt mở to ra.Lẽ nào họ nhận ra nhau rồi?Không, không, không thể.Nhưng sao không khí giữa họ lại giống một năm trước đến thế?Tại sao?*Anh không đưa nó về phòng anh mà là căn phòng có con búp bê ở lầu 4, căn phòng bỏ trống.“Phịch”Anh ném nó xuống giường.-Tôi phải về.- Nó định vùng đứng dậy nhưng nhanh chóng bị anh đè xuống giường.-Tôi không cho em đi.-Anh sao vậy?- Anh trở thành một con người khác, không còn cái vẻ lịch thiệp hay cao quý thường ngày.-Tôi không cho em đi.Anh cúi xuống hôn nó.-Buông…buông…- Nó nói khó khăn, tay không nắm chặt thành nắm đấm, không ngừng đập vào ngực anh. Nhưng thái độ của nó bị anh lơ đi, anh chỉ để tâm tới việc anh đang ôm nó trong tay mà thôi.*Một cách nhanh chóng, anh cởi chiếc áo khoác nó ra.-Không…Anh hôn nhẹ tai nó rồi chợt cắn mạnh khiến nó đau.-Á…Môi anh lướt nhẹ xuống cổ rồi xuống vai nó. Mỗi khi đặt môi ở đâu, anh đều để lại vết hôn ửng hồng. Nhẹ kéo hai dây áo xuống, anh hôn lên khắp vùng vai nó.-Không.- Nó phản đối.Bàn tay anh chạm nhẹ vào vùng hông nó, anh lướt nhẹ một đường lên trên ngực nó.-Đừng, làm ơn xin anh đừng mà.- Nó suýt bật khóc.Nhưng anh không dừng lại mà còn lượt nhanh môi hơn lên mọi nơi trên phần trên cơ thể nó.Khi tay anh Chạm vào cúc quần jean, nó chột dạ, đẩy mạnh anh ra khiến anh té xuống giường.-Tránh xa tôi ra.Anh cởi chiếc áo khoác rồi cởi nốt chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Anh cúi xuống, hôn nó rồi hôn dần xuống vùng ngực. Nó quay đầu sáng chỗ khác, đập vào mắt nó là một con búp bê có đôi mắt tím. Vậy là anh coi nó như búp bê sao?-Không!!!- Nó hét toáng lên.-Bao nhiêu?-Hả?-Bao nhiêu tiền để có được cô?-Anh đang nói cái gì vậy chứ?-Hay cô muốn điều kiện gì? Nói đi.Nó cắn chặt răng vào môi dưới mình, tay với lấy cái túi xách của mình đang ở gần đó, đập thẳng vào đầu anh. Vôi vàng đứng dậy chỉnh lại áo, nó nói:-Anh coi tôi là thứ gái rẻ tiền à? Anh đúng là đồ khốn.- Nó đóng sầm cửa, bỏ đi một mạch trong sự ngạc nhiên của mọi gia nhân trong nhà.*Nó nhanh chóng tới được cửa ra vào, không phải vì nhớ đường mà là không hiểu sao căn biệt thự này quen thuộc quá. Thậm chí cả căn phòng nó vừa ở lúc nãy cũng rất than quen. Nhưng tại sao chứ?-Xin lỗi cô.- Quản gia Lâm đứng dưới chân cầu thang lên tiếng khi nó đang đứng trên cầu thang, hai tay vòng lại ôm lấy bản thân.-Ông là…Vậy là nó vẫn không nhận ra ông, ông thở phào nhẹ nhõm rồi nói:-Xin cô hãy tránh xa công tử của nhà tôi ra.-Không cần ông nói tôi cũng muốn tránh xa anh ta rồi.-Vâng, cảm ơn cô.- Rồi ông quay lưng.-Anh ấy…còn gặp ác mộng không?-Còn.- Ông trả lời theo quán tính nhưng khựng lại khi nhận ra câu hỏi đó.-Anh ấy vẫn như trước nhỉ?*Ông quay lại nhìn nó sững sờ.-Cô vừa nói gì?-Tôi nói gì cơ?- Nó không hiểu gì cả. cứ như trong vài giây trước, nó đã bị một con người khác trong mình khống chế, thậm chí nó còn không nhớ mình đã nói gì nữa kìa. Rốt cuộc trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, nó đã nói gì khiến người quản gia lớn tuổi phải ngỡ ngàng đến thế này.Rốt cuộc là nó đã nói gì?*Anh ngồi im trên giường rồi cười, cười như điên dại.Trong thoáng chốc, khi thấy đôi mắt tím, khi nghe nó cười nói nhắc tới bạn trai, anh gần như phát điên.Ghen ư?Ghen vì một cô gái mới gặp ư?Nhưng liệu có thật là mới gặp không?Anh còn nói những lời tổn thương cô ấy.Anh không biết sao mình lại nói thế, chỉ biết nỗi đau sau đó khi thấy hình bóng cô ấy bỏ đi rất quen, như thể anh đã từng trải qua, thậm chí là rất nhiều lần trải qua.Anh nhìn chiếc áo khoác nó bỏ quên, cầm lên rồi hôn nhẹ lên chiếc áo khoác đó.Hơi ấm của nó còn vương lại trên tay anh.*Nhóc cầm trên tay chiếc điện thoại của nó. Nhóc còn chứng kiến cái cảnh rất chi là lâm li tình cảm của hai người nhưng nhóc im lặng, không chường mặt ra. Nhóc lẩm bẩm:-Anh đúng là…thôi thì mặc kệ vậy. Thế cũng hay.- Nó nhún vai.Chuông điện thoại reo, của nó chứ không phải của nhóc. Trên màn hình hiển thị cái tên Bảo.-A lô.- Nhóc bắt máy.-Em đang ở đâu vậy An? Sao giờ chưa về? Anh nấu bữa tối cho, em không cần mua đồ đâu, về đi.- Hắn nói nhanh trong máy. Hắn có cảm giác bất an nên tốt nhất nó về sớm chừng nào hay chừng đó.-Yên!- Nhóc nạt.-Cô là ai? An đâu?-A, hóa ra chị Witch tên An à?-Cô ấy đâu rồi? Đưa máy cho cô ấy mau!-Anh nghĩ anh là ai mà nạt tôi vậy hả?- Nó hét vào máy điện thoại. Cố vuốt ngực cho cơn nóng nảy dịu xuống, nó giở giọng ngọt ngào.- Thôi, vì anh cho tôi biết tên chị ấy nên tôi cho anh biết luôn, coi như tôi có lòng tốt đấy nhá.- Nó giỡn.- Anh Kiên túm chị ấy lôi đi rồi.Tiếng máy cúp ở đầu dây bên kia vang lên khô khốc. Nhóc tức tối:-Tùy tiện cúp máy sao? Anh ta nghĩ anh ta là vậy hả? Đồ chết bầm! Tôi mà gặp anh thì coi chừng!*Nó đứng trước cửa nhà, tần ngần không dám vào. Chắc giờ hắn cũng tới rồi, nhưng nó đâu có mua gì về, làm sao đây chứ?“Cạch”Cửa mở, hắn bước ra, mắt lo lắng nhìn nó.-Em đây rồi, có sao không?-Em không sao.- Nó cười.- Anh ở đây, tốt quá…Mọi thứ trước mắt nó bỗng chao đảo như thể trái đất nổi hứng quay ngược chiều.Nó ngất đi, ngã vào lòng hắn.Hắn cúi xuống nhìn, chợt thấy vết hôn anh để lại.May mà hắn kiềm chế, nếu không hắn đã siết chặt hai tay vào vai nó rồi.-Lẽ nào em phản bội tôi ư? Không, không thể.- Hắn lắc đầu rồi vội vàng bế nó vào giường nằm nghỉ.Đóng cửa phòng, hắn gọi cho một người, giọng nói giá băng:-Tôi, Bảo đây. Tôi có chuyện cần nói với ông, quản gia Lâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương