Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 7



Ngày hôm sau, cơn mưa dầm dề cả ngày cuối cùng cũng ngớt.

 

Không khí sau mưa trong lành khác thường, mang theo chút se lạnh, Thẩm Mạn sợ mình lại cảm lạnh bèn mặc thêm một chiếc hoodie dày màu xám.

 

"Thẩm Mạn, thấy sao rồi?" Quản lý gặp anh trong phòng tập, hồ hởi chào hỏi.

 

Thẩm Mạn ho khan hai tiếng: "Tôi thấy mình vẫn còn hơi yếu."

 

Quản lý: "..."

 

Thẩm Mạn: "Hay là cái quảng cáo đó để chậm lại vài hôm?"

 

Quản lý: "Tôi biết ngay là cậu chờ tôi để nói câu này mà."

 

Thẩm Mạn chỉ nhún vai bất lực.

 

Quản lý nhìn anh đầy bất đắc dĩ tôi đùa thôi, chẳng lẽ thật sự bắt cậu đi làm khi còn bệnh à? Nghỉ ngơi cho khỏe đi. Lo đánh xong trận tuần này đã, bên tài trợ cũng sợ cậu quay chụp rồi ngã ra tại chỗ nên họ đồng ý dời sang tuần sau rồi.

 

Thẩm Mạn: "Ồ..."

 

Quản lý: "Không phải cậu nên vui mừng à?"

 

Thẩm Mạn chỉ tay về phía camera máy tính, quản lý lập tức hiểu: "Cái vụ livestream thì tôi chịu, không cứu được đâu."

 

Thẩm Mạn: "... Chậc."

 

Không chết thì vẫn phải lên sóng, tốt nhất là chết ngay trước ống kính như vậy chắc chắn độ hot sẽ bùng nổ, biết đâu nền tảng còn rộng lượng bớt chút tiền phạt vi phạm hợp đồng.

 

Vừa bật camera, dòng bình luận đã nhảy loạn [Yo, hôm nay mặt mày kém sắc thế, mấy ngày liền stream quả nhiên hại người, nhìn cái mặt xanh xao kìa]

 

[Đã bảo rồi, đi làm hại sức khỏe lắm]

 

[Tôi mà học full lịch mấy ngày liền cũng cái mặt y chang]

 

[Thật không đó, sao trông mặt gầy đi hẳn một vòng vậy]

 

Thẩm Mạn nhìn lướt qua, uể oải nói: "Bị bệnh rồi."

 

[Thật không, sao cứ vừa đi làm là cậu lại ốm vậy]

 

[Tự nhiên nhớ lần trước SW xin nghỉ là vì Zoop cưới vợ]

 

[Cưới gì mà cưới, Zoop chẳng phải gay à, nước mình cho kết hôn đồng tính từ bao giờ thế?]

 

Zoop—— Triệu Nhuy lúc đó đang đứng cạnh nhìn màn hình của Thẩm Mạn, thấy dòng bình luận này thì chửi ầm lên: "Mấy người bị điên à. Tôi nói bao lần rồi, tôi không phải gay, không phải. Thẩm Mạn, em cưới vợ bao giờ vậy hả?"

 

Thẩm Mạn liếc cậu ta một cái: "Tháng mười hai năm ngoái, không phải chính cậu nói à?"

 

Triệu Nhuy đang định phản bác bỗng nhớ ra gì đó, lập tức cứng họng.

 

Thẩm Mạn hỏi: "Tôi nói oan cậu chắc?"

 

Triệu Nhuy cười gượng: "Ha ha, chẳng phải lúc đó em chỉ đùa thôi sao?"

 

Thẩm Mạn: "Hừ."

 

Tháng mười hai năm ngoái, chính cái người đang lúng túng trước mặt đây đã nói mình tìm được chân ái, khóc lóc đòi đi gặp ngoài đời còn bảo sổ hộ khẩu đã cầm trong tay, hạ cánh là đi đăng ký kết hôn ngay. Nghĩ đến chuỗi tình sử rối rắm trước đó của cậu ta, cộng thêm trách nhiệm của một đội trưởng với đồng đội, Thẩm Mạn cũng đã khuyên vài câu nhưng hồi đó Triệu Nhuy nói thế nào, đến giờ Thẩm Mạn vẫn nhớ rõ.

 

"Cô ấy chính là định mệnh của em, em còn nhờ người xem tướng số rồi!" Đệ nhất lụy tình của HCC vỗ ngực thề thốt: "Đợi uống rượu mừng của em đi!"

 

Thẩm Mạn: "..." Cũng hay đó, nhân dịp uống rượu mừng của anh em, xin nghỉ stream mấy hôm coi như hợp lý.

 

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau đều tìm thấy đáp án cho chuyện này trong ánh mắt đối phương.

 

Triệu Nhuy rụt đầu lại, thì thầm: "Đội trưởng, anh dữ quá."

 

Thẩm Mạn: "..."

 

Triệu Nhuy: "Mà tôi thật sự không phải gay đâu."

 

Thẩm Mạn thầm nghĩ câu này đúng là thừa, để fan nghe thấy thì giới tính cậu coi như được xác nhận rồi.

 

Quả nhiên, trên màn hình đầy ắp bình luận [SW, sau này ngủ chung giường với Zoop nhớ đừng quay lưng về phía cậu ta nhé.]

 

[Zoop sang Đức đi, ở đó có chỗ cho cậu và tình yêu của cậu.]

 

Thẩm Mạn chỉ biết thở dài.

 

Với tốc độ cắm đầu yêu đương qua mạng của Triệu Nhuy, chuyện giới tính của cậu ta thực sự chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa.

 

Thẩm Mạn đánh hai trận xếp hạng, cảm giác tay không được linh hoạt, dù sao cũng đang bệnh nên phản ứng chậm hơn hẳn, đến cả last-hit lính cũng trượt vài con.

 

Anh đang định ghép trận thứ ba thì bàn bỗng bị gõ nhẹ, giọng nói dịu dàng của Từ Chu Dã vang lên: "Đội trưởng, đến giờ uống thuốc rồi."

 

Thẩm Mạn tháo tai nghe xuống thấy Từ Chu Dã đang cầm thuốc cùng cốc nước.

 

"Bác sĩ kê à?" Thẩm Mạn hỏi.

 

"Ừ, hôm qua kê đấy." Từ Chu Dã đáp: "Hôm qua muộn quá em quên nhắc."

 

Thẩm Mạn nhận thuốc, một hơi nhét cả vào miệng rồi uống ực với nước trong tay Từ Chu Dã. Nước là nước ấm, không lạnh không nóng vừa vặn dễ chịu, trong lúc anh uống thuốc, Từ Chu Dã liếc qua màn hình.

 

Trên đó, đủ loại bình luận bay loạn xạ [Còn đút thuốc tận tay nữa, tôi chịu hết nổi rồi]

 

[Ai bảo câu không phải tìm đồng đội mà là tìm bạn trai à nói đùa chứ]

 

[Xong rồi, Zoop cày bao năm, cuối cùng lại để Slow bị bẻ cong bởi thằng mới]

 

[Thôi tiêu, thằng nhóc mới này nhìn kiểu gì cũng không phải ở dưới đâu, Slow ơi hay là quay lại thử với Zoop đi]

 

Những dòng bình luận quá sức buồn cười khiến Từ Chu Dã không nhịn được nhẹ nhàng bật cười.

 

Thẩm Mạn đã quen với kiểu bình luận vô lý như gió thoảng nên chỉ lạnh nhạt nói: "Đừng coi là thật, bọn họ thích nhất là nói linh tinh thôi."

 

Từ Chu Dã mỉm cười: "Vâng."

 

Uống thuốc cảm cúm xong, cơn buồn ngủ kéo đến, Thẩm Mạn vừa ho vừa ngáp liên tục. Da vốn đã trắng nay bệnh vào càng trắng bệch như tờ giấy, đôi môi mỏng chẳng còn chút sắc hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chiếc hoodie che lấp đến mức như sắp biến mất.

 

Phát sóng chưa được bao lâu, ngay cả đám bình luận vốn chẳng có lương tâm cũng bắt đầu hoảng hốt.

 

[Anh ơi đừng live nữa, em sợ anh chết trong điện thoại mất]

 

[Nhanh đi nghỉ đi, nằm thế này kéo ruồi tới bây giờ]

 

[Ơ sao anh nhắm mắt rồi, chẳng lẽ bắt đầu nhìn thấy đèn kéo linh hồn?]

 

[Trời ơi, nếu anh ấy lao lực mà chết, chúng ta ngày nào cũng bắt ổng livestream có bị truy cứu trách nhiệm hình sự không vậy?]

 

Mấy dòng bình luận này làm Thẩm Mạn bật cười: "Các người nói mãi không xong, livestream cũng không vừa lòng nữa à? Vậy tôi tắt đây."

 

Không ngờ chẳng ai níu kéo, trái lại còn giục anh mau đi nằm nghỉ, kẻo thật sự ngỏm ra đó.

 

"Thế tôi tắt thật đấy." Thẩm Mạn nói: "Không thì tháng sau tôi live bù nhé."

 

Bình luận liền nhao nhao gửi một tràng [bye bye].

 

Bên Thẩm Mạn vừa tắt live, bên phòng stream của Triệu Nhuy vẫn còn sáng, cậu ta chàng vẫn đang liều mạng biện hộ cho xu hướng tính dục của mình, gào lên rằng rốt cuộc ai tung tin đồn, nói cậu ta là gay, cả căn cứ này không ai thẳng bằng cậu ta!

 

Lưu Thế Thế đi ngang qua, nhịn không nổi giơ tay tát cậu ta một phát nói Triệu Nhuy, muốn giải thích thì giải thích, đừng có vì tán tỉnh không thành mà kéo bọn tôi xuống nước.

 

Triệu Nhuy tức giận: "Tôi tán tỉnh ai không thành hả?"

 

Lưu Thế Thế nhếch môi: "Hừ, ai hiểu thì hiểu."

 

Triệu Nhuy: "..."

 

Chuyện Triệu Nhuy có phải gay hay không cũng chẳng phải vô căn cứ, thực ra có nguồn gốc cả.

 

Cậu ta mới gia nhập ACE chưa được bao lâu thì đột nhiên Weibo bị hack. Bị hack cũng thôi đi, khổ nỗi người hack kia lại có xu hướng t*nh d*c khá đặc biệt, dùng tài khoản của cậu ta đăng một đống tài nguyên Gay s*x, trong đó còn không thiếu nội dung cực nặng đô.

 

Rạng sáng hôm đó lúc ba giờ, khi Triệu Nhuy còn đang ngủ say, đã bị quản lý lôi từ trong chăn ra bắt đổi mật khẩu, xóa bài tiện thể thay luôn cả xu hướng tính dục.

 

Nhưng cư dân mạng từ trước đến nay vốn thích xem trò vui, càng loạn càng hay. Huống chi, chuyện hack tài khoản này chỉ cần không phải người trong cuộc, ai dám khẳng định thật giả.

 

Thế là Triệu Nhuy vinh dự được gắn cho cái danh hiệu gay số một của HCC, có giải thích một vạn lần cũng chẳng ai tin.

 

Cậu ta tức đến mức ngày nào cũng chửi thằng hack nick kia suốt một thời gian dài. Người ta hack nick thì cũng phải có tí tố chất chứ, dùng acc của ông đây đi lừa tiền đồng đội còn hơn, sao lại đăng mấy cái thứ vớ vẩn kia!!

 

Lưu Thế Thế thì giọng điệu châm chọc, hả hê khi người gặp họa. Làm gì có hack với chả không hack, ai mà biết có thật không, biết đâu chính cậu share tài nguyên, lỡ tay bấm nhầm thì sao— Suýt nữa chọc cho Triệu Nhuy tức đến ngất xỉu.

 

"Chuyện đến nước này rồi." Triệu Nhuy phẫn nộ tuyên bố: "Chỉ có cách quen được một cô gái xinh đẹp mới chứng minh được thôi!"

 

Kết quả là hai năm trôi qua, cô gái xinh đẹp kia vẫn chỉ tồn tại trong một tấm ảnh trên WeChat.

 

Bảy lần hẹn gặp ngoài đời, một lần cũng chẳng thành, thế là thay vì rửa sạch cậu ta lại càng ngồi chắc cái mác gay.

 

Trong lúc người xem còn xôn xao lo lắng, Thẩm Mạn cũng tiếc nuối tắt live.

 

Nói là tiếc nuối vậy thôi chứ ánh mắt anh sáng rực rỡ, thậm chí còn thong thả đi một vòng ra bếp hỏi dì nấu ăn xem có đã hầm xong cháo chưa.

 

Dì nấu ăn rất dễ tính, mỉm cười hỏi anh muốn ăn cháo vị gì, có cần thêm rau không.

 

"Giống cháo rau mà dì nấu tối hôm qua là được." Thẩm Mạn nói.

 

"Đêm qua á?" Dì ngạc nhiên: "Đêm qua dì có việc nên không ở căn cứ, đâu có nấu cháo đâu."

 

Thẩm Mạn: "..." Anh sững người vài giây, rồi chợt hiểu ra, bật cười: "Ồ, vậy thì cháo trắng bình thường là được rồi."

 

Dì gật đầu: "Được, xong rồi dì gọi."

 

Thẩm Mạn gật đầu cảm ơn dì.

 

Anh đi tới cửa phòng luyện tập, từ xa đã thấy Từ Chu Dã đang đi rank đơn.

 

Cậu cũng đang mở livestream, khác với Thẩm Mạn, Từ Chu Dã trông có vẻ tốt tính hơn, nụ cười nhàn nhạt luôn treo trên mặt, đối mặt với đủ loại bình luận tốt xấu lẫn lộn, cậu vẫn rất kiên nhẫn. Những gì trả lời được thì trả lời, còn không thì chỉ mỉm cười lướt qua.

 

Vì trước đó hai người có màn tương tác, lại thêm việc Thẩm Mạn vừa tắt live nên không ít khán giả đã chạy sang phòng của Từ Chu Dã. Trong đó có vài dòng bình luận mang ý trêu chọc [Từ Chu Dã, tuần đầu đánh tệ như thế SW có mắng cậu không?]

 

[Fest, Slow có phải là ác bá trong ACE không? Ngày nào cũng bắt nạt cậu?]

 

Do tính cách ít nói, lạnh nhạt của Thẩm Mạn nên trên mạng vốn đã từng có những lời đồn tương tự. Thậm chí có tin đồn lố bịch đến mức nói rằng những tài nguyên GV từng bị Triệu Nhuy đăng trên Weibo đều là do Thẩm Mạn ép cậu ta đi tìm.

 

Dĩ nhiên, kiểu tin này nhanh chóng bị phản bác [Đùa gì thế, nếu Slow thật sự muốn quyến rũ ai, với gương mặt đó thì trong ACE ai chịu nổi?]

 

[Các người quá đáng rồi, đây là thể loại ghê gớm gì vậy?]

 

Cứ thế, nhờ gương mặt của mình mà Thẩm Mạn giữ được trong sạch.

 

Từ Chu Dã cũng nhìn thấy những bình luận kia, cậu không cười nữa mà nghiêm túc giải thích: "Đội trưởng là người rất tốt, ngay cả khi tuần đầu tôi đánh tệ như vậy, anh ấy cũng chưa từng nặng lời với tôi một câu."

 

Bình luận liền nhao nhao một loạt [Thật hay giả thế?]

 

"Đương nhiên là thật rồi." Từ ánh mắt chớp chớp cùng giọng điệu chân thành của Từ Chu Dã, trông cậu giống hệt một chú chó nhỏ đang ra sức bênh vực chủ nhân: "Không những không hung dữ với tôi mà còn mời tôi ăn lẩu cay nữa."

 

Bình luận nổ tung [????]

 

[Đám đàn ông hôi hám cút ngay đi aaaaaaaaaa]

 

[Không thể tin nổi, cái người tính tình gàn dở như SLOW mà lại mời người khác ăn lẩu cay á?]

 

Từ Chu Dã cười hì hì: "Tôi biết mà, các bạn ghen tị với tôi thôi."

 

Vốn định đi qua đó nhưng nghe thấy những lời này, Thẩm Mạn liền khựng lại. Anh nhớ đến bát cháo tối qua và mấy món ăn vừa miệng mình làm, lại nhớ đến phần lẩu cay mình ăn dở để lại cho người ta, trong lòng bỗng thấy chột dạ, anh không bước tiếp nữa chỉ lặng lẽ quay người bỏ đi.

 

--------------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Từ Chu Dã: "Anh Triệu."

 

Triệu Nhuy: "Hả?"

 

Từ Chu Dã: "Gửi tài liệu cho em với, em muốn học hỏi."

 

Thẩm Mạn: "???"

 

Biên tập viên còn cấp thêm cho tôi hai quyền quản lý bình luận nữa, vậy là Mạn Mạn và Tiểu Dã lại có thêm hai vệ sĩ tình yêu.

 

Mấy năm qua, tôi đã chứng kiến quá nhiều ác ý nên cũng quen dần với hoàn cảnh này, có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, mọi người không cần quá lo. Chỉ là đôi khi cũng thấy mông lung, ví dụ như việc bị cả nền tảng chửi rủa suốt một tuần, hôm qua nhìn thấy hot search bất ngờ leo lên cao rồi lại đột nhiên bị rút xuống, tôi thật sự không hiểu vì sao phải phí công sức đến mức muốn quét sạch tận gốc. Nhưng sự việc đã đến nước này, tôi vẫn muốn viết ra những câu chữ có thể mang lại niềm vui cho các bạn, coi như lời cảm ơn chân thành gửi đến người đọc.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...