Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 11: Một tình yêu tốt đẹp thực ra cũng khó có được như ước mơ vậy



Nhà hát lớn mới xây tuy nằm ở phía đông Nam Thành nhưng vẫn còn khá xa trường Đại học Nam Phu.

Buổi biểu diễn diễn ra vào buổi chiều nên buổi trưa họ đã đến nơi.

Giữa buổi chiều cuối hạ oi ả và phiền muộn, Lộc Lộ và nhóm của mình ăn trưa qua loa tại một nhà hàng bên ngoài 【Nhà hát lớn Nam Thành】 rồi đi bộ đến nhà hát.

Hai bên đường trồng đầy cây long não, cao lớn và rợp bóng mát.

Những đôi ba nam nữ sinh viên trẻ trung đi lại dưới hàng cây, gương mặt ai nấy đều tràn đầy sắc màu của tuổi trẻ. Họ đi trên vỉa hè rộng lớn, cười đùa, vui vẻ.

“Lộc Lộ, cậu có căng thẳng không?”

Phương Thi Vận đến bên cạnh Lộc Lộ hỏi.

“Một chút.” Lộc Lộ nói nhỏ.

“Không sao đâu. Tớ tin ở cậu.” Phương Thi Vận đưa tay ra, nắm lấy tay Lộc Lộ, rồi lại từ trong túi lấy ra một viên kẹo đưa cho cô: “Cho cậu này, kẹo sữa thỏ trắng Đại Bạch, ăn một viên sẽ bớt căng thẳng thôi.”

Lộc Lộ mỉm cười nhận lấy.

Vì lát nữa phải trang điểm nên bây giờ Lộc Lộ vẫn để mặt mộc, gương mặt trắng trẻo kết hợp với màu áo thuần khiết trông có chút nhợt nhạt.

Tuy chỉ cười nhẹ một cái nhưng lại khiến người ta bất giác nảy sinh vài phần yêu mến.

Trên đường, một chiếc xe Mercedes dừng lại vì đèn đỏ.

Trần Nhiệm Viễn ngồi trong xe, tiện tay lướt xem điện thoại cá nhân, thấy vẫn không có động tĩnh gì, anh có chút bực bội ném đi.

Khi tùy ý nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe màu đen, chỉ một ánh nhìn, Trần Nhiệm Viễn đã trông thấy Lộc Lộ.

Áo phông trắng, quần jean, mái tóc dài gần đến thắt lưng trước đây đã được cắt ngắn đi một chút, vẫn mềm mại tự nhiên rũ xuống.

Ánh sáng xuyên qua từng lớp lá long não, chiếu lên người cô, tựa như một nụ hôn tình cờ của thiên thần, vẻ đẹp của cô gái trong khoảnh khắc ấy đã vượt qua khoảng cách không gian, rực rỡ ngay trước mắt anh.

Đèn xanh sáng lên.

Chiếc xe khởi động, bóng dáng cô dần dần xa khuất. Cô dường như đang cười, nhưng sắc mặt lại không được tốt cho lắm.

Anh lại cầm điện thoại lên, nhìn vào tin nhắn cuối cùng gửi cho Lộc Lộ.

Ngày 15 tháng 8. 17:00.

【Đã đến trường an toàn chưa.】

Bên dưới tin nhắn, có hai chữ nhỏ “Đã đọc”, cô đã thấy tin nhắn rồi, nhưng lại không bao giờ trả lời nữa.

Xe chạy một lúc thì dừng lại ở cổng 【Nhà hát lớn Nam Thành】. Vừa xuống xe, đã có viện trưởng và mấy người mặc vest đứng ở cửa chào đón.

Toàn bộ 【Nhà hát lớn Nam Thành】 là dự án mới hoàn thành của nhà họ Trần, vừa mới đưa vào sử dụng không lâu, anh liền được cử đến đây thị sát.

Nhà hát lớn có thiết kế ngoại thất được thực hiện bởi một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, kết hợp với nội hàm văn hóa của Nam Thành, tạo thành một kết cấu hình con chim.

Trong lịch sử, Nam Thành luôn giống như một con chim én, từng bị chiếm đóng nhưng vẫn kiên cường tồn tại.

Viện trưởng dẫn Trần Nhiệm Viễn đi giới thiệu những ý tưởng khéo léo và cách bài trí, khi đi qua một sảnh lớn hình vòm đang được trang trí, ông liền nói một câu.

“Sảnh này của chúng tôi tương đối nhỏ, nên thường ngày chúng tôi dùng để tổ chức một số vở kịch nói. Ví dụ như chiều nay có một cuộc thi kịch nói được tổ chức ở đây, rất nhiều trường đại học sẽ đến tham gia, ví dụ như các trường Nam Phu, Nam Sư, Nam Đông.”

Nghe đến đây, gương mặt không chút biểu cảm của Trần Nhiệm Viễn khẽ gợn sóng.

Anh đứng ở cửa sảnh lớn, ánh mắt xuyên qua những hàng ghế tối om, thẳng tắp hướng về trung tâm sân khấu đang sáng đèn.

“Trần tổng, mời đi bên này.”

Giọng của viện trưởng truyền đến, Trần Nhiệm Viễn mới thu hồi ánh mắt, im lặng đi theo đám người ra ngoài.

Phòng nghỉ phía sau sân khấu của Nhà hát lớn Nam Thành thông với cửa sau, vừa mở cửa sau ra là thấy một con hẻm kín đáo.

Trong hẻm đặt một thùng rác.

Trên khay gạt tàn của thùng rác, la liệt những mẩu thuốc lá. Nhưng không thiếu những kẻ thiếu ý thức, vứt bừa bãi đầu thuốc xuống đất.

Trần Nhiệm Viễn từ cửa chính đi vòng ra con hẻm phía sau.

Bên trong đã có hai chàng trai một cao một thấp đang hút thuốc, trông bộ dạng tuổi tác không lớn.

Anh đi đến gần thùng rác, từ trong túi lấy ra bao thuốc Trung Hoa.

Gió ở đầu hẻm khá lớn, anh phải dùng tay che lại mới dùng bật lửa nhựa châm được điếu thuốc.

Vừa mới châm xong, vài câu nói chói tai đã lọt vào tai.

“Anh bạn, cậu thật sự quyết định sau khi biểu diễn xong sẽ tỏ tình với Lộc Lộ à?”

Chàng trai thấp hơn lên tiếng hỏi chàng trai cao hơn.

“Chứ sao, hoa tớ cũng mua sẵn rồi.” Chàng trai cao hơn có làn da trắng trẻo, sạch sẽ và tươi tắn, nhưng giọng điệu lại tự phụ và ngông cuồng.

“Cậu có chắc không?”

“Chắc chắn rồi, dù sao cũng đã thêm Wechat nói chuyện được một tháng rồi, tớ cảm thấy cô ấy chắc cũng có ý với tớ.” Chàng trai cười một cách nham hiểm, cảm giác rạng rỡ ban nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.

“Tớ cũng thấy vậy, mỗi lần tớ xem hai người diễn tập, biểu cảm trong vở kịch rất nhập tâm. Dù sao hai người cũng là nam nữ chính, nếu hai người thành đôi, cho dù vở kịch không đoạt giải, cũng coi như hoàn thành một chuyện tốt.”

“Chắc chắn thành công. Tớ thấy cô ấy chắc chắn có ý với tớ.” Chàng trai cao hơn đắc ý nói. “Mỗi lần tớ nhắn tin cho cô ấy, cô ấy đều trả lời ngay lập tức.”

Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Trần Nhiệm Viễn run lên.

Một điếu Trung Hoa hút được một nửa anh đã hung hăng dụi tắt, để chắc chắn lửa đã tắt hẳn, anh còn dùng đầu thuốc xoay mấy vòng.

Đôi chân dài bước qua hai chàng trai, anh dừng bước, quay đầu lại liếc một cái nhìn lạnh như băng.

Anh cao hơn chàng trai cao lớn kia một chút, chỉ riêng khí thế uy nghiêm đã khiến hai người họ toàn thân run rẩy.

“Vừa rồi là là ai vậy, tự nhiên thấy ghét. Tụi mình có chọc gì anh ta đâu?”

“Ai biết được, chắc là ghen tị tớ sắp có người yêu, ghen ăn tức ở với tớ đó mà.”

Tiếng bàn tán của hai người phía sau dần xa.

Châu Khải biết, Trần Nhiệm Viễn chưa bao giờ hút thuốc trong nhà.

Anh ta đứng nghiêm chỉnh ở cửa nhà hát chờ Trần Nhiệm Viễn quay lại.

Chỉ là, lúc rời khỏi văn phòng viện trưởng ban nãy mặt vẫn còn bình thản, lúc quay về lại toát ra một luồng khí lạnh.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến vị thái tử này cũng không vui. Trực giác của người theo sau Trần Nhiệm Viễn nhiều năm mách bảo anh ta như vậy.

“Trần tổng.” Châu Khải tiến lên “Bây giờ về ạ? Ba giờ chiều còn có cuộc họp.”

Cách xưng hô này mới được đổi gần đây, từ “Trần thiếu” thành “Trần tổng”, chẳng qua là vì gần đây anh bắt đầu dần dần tiếp quản một số dự án của Trần thị.

Nếu vẫn gọi là “Trần thiếu” như hồi còn đi học thì sẽ khiến người trong công ty coi thường anh.

“Cuộc họp dời lại.” Một câu nói rất đơn giản.

Cả nhóm người trong công ty lại tiếp tục chờ đợi.

“Vâng.” Đối với quyết định của Trần Nhiệm Viễn, anh ta không bao giờ hỏi nhiều, đó là lý do tại sao anh ta có thể ở bên cạnh Trần Nhiệm Viễn nhiều năm như vậy.

Từ thời trung học, anh ta đã là tài xế chuyên trách mà nhà họ Trần sắp xếp cho Trần Nhiệm Viễn.

Dần dần sau này, một số việc anh đều giao cho anh ta xử lý. Những người biết điều đều gọi anh ta một tiếng “Trợ lý Châu”.

Trần Nhiệm Viễn đương nhiên nghe thấy người ta gọi anh ta như vậy, nhưng chưa bao giờ nói gì, cũng coi như là một sự ngầm thừa nhận thân phận của anh ta.

Anh ta theo Trần Nhiệm Viễn đến sảnh hình vòm ban nãy. Lúc này sảnh hình vòm đã được trang trí xong.

Băng rôn màu đỏ được treo cao: Cuộc thi biểu diễn kịch nói “Cúp Phong Nguyệt” Nam Thành lần thứ năm.

Hàng ghế khán giả ban nãy còn trống trải giờ đã có vài người ngồi rải rác.

Trần Nhiệm Viễn tìm một vị trí ở giữa hàng thứ ba rồi ngồi xuống. Châu Khải ngồi ngay bên cạnh.

Trong bóng tối, chỉ nghe thấy Châu Khải hỏi.

“Có cần mua hoa cho cô Lộc không ạ?”

“Ừm.” Trần Nhiệm Viễn suy nghĩ một lúc “Hoa hồng trắng.”

“Tiếp theo, xin mời phần biểu diễn kịch nói 《Bạch Xà Tân Biên》 đến từ Đại học Nam Phu.”

Câu chuyện Bạch Xà báo ân đã nghe đến phát ngán.

Nhưng câu chuyện Bạch Xà truyện hôm nay lại không có kiếp trước, chỉ có kiếp này.

Hứa Tiên, người buộc tóc cao, để lộ gò má trắng ngần với nốt ruồi lệ dưới mắt, đã phát hiện một con rắn trắng trên đường.

Hứa Tiên bất ngờ gặp phải rắn trắng trên đường liền sợ đến ngất đi.

Thế là, giây tiếp theo, Bạch Xà lòng dạ cứu người sốt sắng liền hóa thành một “cô gái” tóc dài thướt tha, chính là Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh đưa Hứa Tiên đến bệnh viện.

Hứa Tiên được cứu. Để cảm ơn Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên biết Bạch Tố Trinh không có nơi nào để đi, liền thu nhận Bạch Tố Trinh.

Thế là, trong những ngày tháng chung sống, Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên nảy sinh tình cảm với nhau.

Hai người thuận lý thành chương ở bên nhau.

Kết quả, ngày vui ngắn chẳng tày gang, có một đạo sĩ tên là “Mạnh Hưởng” tìm đến.

Ông ta nói với Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh là yêu quái, không hợp với chàng. Người và yêu khác đường, hai người ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Hứa Tiên không tin, cho đến khi cho Bạch Tố Trinh uống rượu, mới biết, thì ra Bạch Tố Trinh thật sự là con rắn trắng nhỏ đã cứu mình.

Hứa Tiên vừa sợ hãi vừa hoang mang.

Nhưng cuối cùng, tình yêu dành cho Bạch Tố Trinh đã chiến thắng tất cả.

Cô trơ mắt nhìn Mạnh Hưởng mang Bạch Tố Trinh đi.

Đạo sĩ Mạnh Hưởng nhốt Bạch Tố Trinh trong một tòa tháp.

Hứa Tiên ngày đêm dẫn con đến ngoài tháp chờ Bạch Tố Trinh trở về.

Từ tóc đen đợi đến tóc bạc, Bạch Tố Trinh mới trở lại bên cô.

Thế rồi, ánh đèn từ từ tắt xuống, Hứa Tiên tóc bạc phơ nhìn Bạch Tố Trinh nói câu cuối cùng “Tố Trinh, đừng yêu ta nữa.”

Toàn bộ ánh đèn sân khấu tắt ngấm.

Tiếp theo, tiếng vỗ tay vang lên.

Ánh đèn sáng trở lại, Lộc Lộ và các diễn viên đã tập trung ở giữa sân khấu cúi chào khán giả.

“Chào các bạn sinh viên Nam Phu, phần biểu diễn của các bạn rất đặc sắc, có một vài câu hỏi liên quan đến phần biểu diễn của các bạn muốn hỏi.”

“Mặc dù các bạn nói đây là 《Bạch Xà Tân Biên》, nhưng các bạn có phát hiện ra rằng cốt lõi câu chuyện của các bạn đã hoàn toàn thoát ly khỏi cốt lõi của 《Bạch Xà Truyện》 không, vừa không có cảm giác xung đột giữa người và yêu, càng không thể hiện được sự phê phán tình yêu của nhân vật Pháp Hải.”

“Xem câu chuyện của các bạn, tôi cảm thấy như đang xem một kịch bản mới hoàn toàn. Không giống như đang xem câu chuyện của 《Bạch Xà》.”

“Vì vậy, có bạn sinh viên nào có thể cho tôi một vài lời giải thích ngắn gọn về cách hiểu của mình không.”

Lời của ban giám khảo, rất nhiều người sau khi xem vở kịch lần đầu tiên đều có cảm giác như vậy.

Trên sân khấu, người nhận micro là Lộc Lộ.

Giọng nói dịu dàng và du dương của cô gái ngay lập tức tràn ngập khắp khán phòng.

“Chào các thầy cô trong ban giám khảo. Em là Lộc Lộ, sinh viên năm hai trường Đại học Phu Quang Nam Thành.”

“Kịch bản này là do em và nhóm trưởng của chúng em cùng nhau sáng tác. Giai đoạn đầu sáng tác, chúng em đã nhắm đến câu chuyện 《Bạch Xà Truyện》, tại sao lại là Bạch Xà Truyện, bởi vì trong Bạch Xà Truyện có yêu, có người, cũng có chính đạo trong truyền thuyết.”

“Và trong thế giới kỳ ảo muôn màu muôn vẻ của chúng ta hiện nay, em cảm thấy chúng ta đang ở trong giai đoạn này. Có người rất bình thường, có người là thiên chi kiêu tử. Nhưng tóm lại dù là người hay yêu quái gì đi nữa, cũng đều sẽ có tình yêu.”

“Vậy tình yêu là gì?”

“Tình yêu là sự lựa chọn kiên định của Hứa Tiên sau khi nhìn thấy Bạch Tố Trinh là yêu quái, giống như trong xã hội hiện đại của chúng ta, sau khi nhìn thấy khuyết điểm của bạn đời, vẫn lựa chọn bao dung.”

“Ngoài tình yêu, ở đây chúng em đã biến nhân vật Pháp Hải thành Mạnh Hưởng, tại sao lại là Mạnh Hưởng. Em tin rằng mọi người đã nghe ra, hai chữ Mạnh Hưởng này là từ đồng âm (Mạnh Hưởng – 孟响 đồng âm với Mộng tưởng – 梦想, có nghĩa là ước mơ, hoài bão).”

“Và ước mơ và tình yêu, đôi khi là xung đột.”

“Nhưng, rất nhiều người cho rằng ước mơ khó có được hơn tình yêu, nên đã chọn ước mơ, bỏ qua tình yêu, giống như xã hội hiện đại của chúng ta, lấy một ví dụ đơn giản, mọi người chọn công việc cường độ cao mà bỏ qua cảm giác gia đình.”

“Em cũng không có ý nói rằng, phủ nhận hình ảnh mọi người lựa chọn ước mơ mà từ bỏ tình yêu.”

“Mà là muốn nói với mọi người rằng, đây là hiện thực, chúng ta không thể không đưa ra lựa chọn. Nhưng lựa chọn như thế nào, đều là của riêng mọi người. Và với《Bạch Xà tân biên》 chỉ là chúng em trình bày ra những mâu thuẫn trong đó, để mọi người hiểu rằng, một tình yêu tốt đẹp thực ra cũng khó có được như ước mơ vậy.”

——Một tình yêu tốt đẹp.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Lộc Lộ, đôi mắt trong veo và thanh khiết, không gì không cho thấy cô là một đứa trẻ ngốc nghếch tin vào tình yêu.

“Được rồi, cảm ơn em Lộc Lộ.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...