Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 25: Tiếng cười vui vẻ, tiếng reo hò



Nam Lăng là một thị trấn nhỏ ven biển thuộc Yên Thành, cách Nam Thành một giờ đi tàu cao tốc, cũng là quê hương của Lộc Lộ.

Đã rất lâu rồi cô chưa quay về, anh trai vẫn bận tối tăm mặt mũi trong phòng làm việc, thấy cô về, anh dành thời gian nấu cho cô một bữa cơm rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.

Dù kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, nhưng vẫn đầy ắp các cuộc tụ tập.

Đặc biệt là vào ngày Tết Dương lịch, một nhóm bạn chơi với nhau từ nhỏ, theo thông lệ rủ Lộc Lộ ra bờ biển đón giao thừa.

Bên trong quán thịt nướng gần biển, người ra vào tấp nập, tiếng thịt nướng xèo xèo hòa cùng âm thanh ồn ào náo nhiệt, nồng độ carbon dioxide trong không khí cũng dần tăng cao.

Nhóm của Lộc Lộ gồm năm sáu người ngồi cùng nhau, nói về những chuyện xảy ra gần đây, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Trong số đó, một cô bạn gái dẫn theo bạn trai mới đến, hai người nắm tay nhau, chia sẻ với mọi người câu chuyện tình yêu của họ.

Hoa tươi, rạp chiếu phim, nắm tay dạo phố… đủ loại câu chuyện tình yêu bình thường, Lộc Lộ nghiêng tai lắng nghe, vừa chăm chú vừa thấy mới lạ.

Sau đó tự nhiên không tránh khỏi có người hỏi đến chuyện của Lộc Lộ, cô tự nhiên xua tay, cười nói: “Vẫn như cũ thôi, bận rộn với đủ thứ việc học.”

“Tiểu Lộ, lên đại học mà không yêu một lần thì tiếc lắm đấy.” Một cô bạn gái thân mật khoác tay Lộc Lộ.

Điện thoại trong túi áo bông bắt đầu rung lên, Lộc Lộ vừa lấy điện thoại ra, vừa cười đáp lại: “Được rồi, lần sau nhất định.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, là điện thoại của Trần Nhiệm Viễn.

“Tiểu Lộ, ‘A Viễn’ này là ai thế!”

Trong quán nướng, mọi người ngồi sát vào nhau, lại rất gần, cô bạn vừa nãy còn hóng chuyện, tự nhiên ánh mắt liền rơi vào điện thoại của Lộc Lộ, kêu lên một tiếng kinh ngạc, lại khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này.

Lộc Lộ bất đắc dĩ cười, rời khỏi chỗ ngồi, định ra ngoài nghe điện thoại: “Không có ai đâu, chỉ là bạn trong câu lạc bộ thôi, hỏi tớ một vài chuyện của câu lạc bộ.”

“Nghỉ lễ rồi mà còn hỏi cậu chuyện câu lạc bộ á~”

“Đúng đó, ai vậy ta~”

“Tiểu Lộ, lát nữa cậu nhất định phải thành thật khai báo đấy nhé.”

 

Trước những lời trêu chọc của bạn bè, Lộc Lộ đều chỉ im lặng mỉm cười, những lúc thế này giải thích quá nhiều ngược lại càng dễ gây hiểu lầm.

Khi cô đẩy cửa bước ra khỏi quán thịt nướng, gió lạnh thổi vào mặt, buốt rát làn da.

Cô đi đến chiếc ghế dài chờ đợi ở góc bên ngoài quán nướng ngồi xuống, chiếc quần dài màu xám có lót lông đã ngăn được phần nào cái lạnh.

Điện thoại rung lên như thể giây sau sẽ ngừng lại, Lộc Lộ mới đưa tay ra, nhận cuộc gọi của anh.

Thật bất ngờ, anh không gọi tên cô ngay.

Lộc Lộ nghi ngờ nhìn lại điện thoại, xác nhận cuộc gọi đã được kết nối, rồi lại thử gọi tên anh: “Alô, Trần Nhiệm Viễn?”

“Ừ, Lộc Lộ, anh đây.”

Thật bất ngờ, giọng anh lại có chút nghẹt mũi nặng, âm thanh cũng hơi khàn.

Cô không khỏi lo lắng hỏi: “Trần Nhiệm Viễn, anh bị cảm à?”

Anh lại không trả lời, nhưng một tiếng hắt xì rõ ràng đã chứng thực suy đoán của Lộc Lộ.

“Vậy anh phải đi uống thuốc đi chứ, Trần Nhiệm Viễn.” Ánh mắt Lộc Lộ rơi vào đám đông trước cửa quán nướng, từng tốp ba tốp hai đi về phía trước, chắc là đã gần 11 giờ, mọi người đều sắp tập trung ra bờ biển xem pháo hoa.

“Được” Anh nói “Chỉ là, Lộc Lộ, em phải nói cho anh biết, bây giờ ở Nam Lăng có thể mua thuốc ở đâu.”

Hả?

Lộc Lộ sững người một giây, sau đó phản ứng lại một cách nhạy bén: “Anh đang ở Nam Lăng sao?”

Vừa hỏi xong, niềm vui sướng và xúc động trong lòng đã chiếm trọn lấy cô, cô bật dậy khỏi ghế dài hỏi: “Trần Nhiệm Viễn, anh đang ở đâu tại Nam Lăng? Sao anh lại đột nhiên đến đây?”

Trần Nhiệm Viễn ngồi trong xe, vừa lái xe qua trạm thu phí Nam Lăng, tìm một chỗ có thể đỗ xe.

Mở cửa sổ ra vừa định châm thuốc, thì cảm xúc vui mừng ở đầu dây bên kia đã lây sang khóe môi anh, anh nhẹ nhàng nói: “Cho anh địa chỉ đi, Lộc Lộ, anh lái xe đến tìm em.”

“Được.”

Cúp điện thoại, không cho bạn bè cơ hội hỏi nhiều, Lộc Lộ cầm túi xách vội vã đi ra ngoài.

Bỏ lại mọi người đang nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám.

Bãi biển Lăng Hải được xem là một khu danh lam thắng cảnh của Nam Lăng, nơi có thể đỗ xe cách quán thịt nướng một khoảng.

Dù có đỗ xe được, thì bên trong đường đi lối lại cũng phức tạp, quanh co, ngay cả người bản địa Nam Lăng cũng chưa chắc đã rành.

Đi ngược dòng người, đôi bốt tuyết đế cứng “lộc cộc” gõ trên mặt đất, cô nghiêng người lách qua đám đông, đôi mắt trong đêm đen kịt, chỉ chăm chú nhìn về phía trước.

Mọi suy nghĩ khác đều không còn.

Trong trái tim cô, chỉ còn lại việc đi tìm anh.

Cô nhớ lại, lúc còn nhỏ. Khi mẹ biết bố sắp trở về, bà dắt theo anh em cô, bất chấp tất cả đến nhà ga đợi bố về.

Trước nhà ga, dáng vẻ mẹ trông mong ngóng đợi những người xuống từ mỗi chiếc xe, đã khiến hai chữ 「Nhớ nhung」 trong Lộc Lộ trở nên cụ thể.

Và giờ phút này, cô mới hiểu được tâm trạng đó.

Dù cho dòng người có cuồn cuộn, cũng phải đến được bên cạnh anh.

 

Cuối cùng.

Trong bãi đậu xe tối tăm không mấy sáng sủa của khu danh thắng thị trấn, cô đã thấy người đàn ông đang dựa vào xe.

Chiếc áo khoác dài màu đen, bao bọc lấy thân hình cao lớn của anh.

Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, từ xa, có thể thấy làn khói mỏng bay lên.

Mãi đến lúc này, Lộc Lộ mới bước chậm lại.

Cô từ từ tiến về phía anh.

Đến gần một bước, rồi lại gần thêm một bước nữa.

Dò xét, đến gần, quan sát kỹ hơn.

Cho đến khi giữa họ chỉ còn cách hai bước chân, cô mới không chắc chắn gọi tên anh: “Trần Nhiệm Viễn?”

Giọng nói dịu dàng vừa lúc gặp một cơn gió từ đông sang tây, trong cơn gió se lạnh, lần đầu tiên mang theo chút hơi ấm.

Anh hút xong hơi thuốc cuối cùng, vừa quay đầu lại đã thấy cô.

Chiếc áo bông màu trắng bọc lấy thân hình mảnh khảnh, trong đêm tối màu xám tro, một đôi mắt sáng long lanh nhìn anh.

Anh nhếch môi: “Lộc Lộ, lại đây.”

Gió lạnh lướt qua.

Giây tiếp theo, cô đã nhanh chân bước đến bên cạnh anh, anh cũng thuận thế ôm cô vào lòng, nói: “Lộc Lộ, chúc mừng năm mới.”

Vòng tay rộng lớn của anh bao bọc lấy cô, trên người anh còn vương lại mùi thuốc lá. Rất nhạt rất nhạt, nghĩ đến việc trước đây anh rất ít khi hút thuốc trước mặt cô, bây giờ ngửi thấy, lại cảm thấy Trần Nhiệm Viễn có chút xa lạ.

Anh dịu dàng hôn lên tóc cô, những sợi tóc có chút lạnh.

“Trần Nhiệm Viễn.” Lộc Lộ vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng nói nghèn nghẹn.

“Ừm” anh đáp.

“Em đưa anh đi mua thuốc nhé.” Lộc Lộ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc và đứng đắn.

Anh nói: “Được.”

“Có cần lái xe không?”

Lộc Lộ lắc đầu: “Không cần.” Cô lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay anh, “Trần Nhiệm Viễn, đây là Nam Lăng, em dẫn anh đi là được rồi.”

Hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyền cho anh.

Vừa nhỏ vừa ấm, giống như một túi sưởi nhỏ, anh cười, đặt tay cô vào trong túi áo khoác của mình.

Bên tai, Lộc Lộ vẫn đang nói gì đó.

“Trần Nhiệm Viễn, sao anh lại đột nhiên đến đây?”

“Trần Nhiệm Viễn, lát nữa bờ biển có pháo hoa, anh có muốn cùng xem không?”

“Trần Nhiệm Viễn, anh xem, cái cây kia trước đây em và anh trai từng trèo qua đó?”

 

Lời của Lộc Lộ, hiếm khi nhiều đến vậy.

So với việc trò chuyện qua những dòng chữ lạnh lẽo, giờ đây mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của cô đều trở nên sống động dưới đáy mắt anh.

Họ tay trong tay, đôi khi anh sẽ cười đáp lại cô, đôi khi cũng nhìn theo hướng tay cô chỉ, chăm chú lắng nghe cô kể về những chuyện đã qua.

Thỉnh thoảng cười, thỉnh thoảng im lặng.

Giữa họ, rất bình thường, bình thường đến mức giống như câu chuyện tình yêu mà Lộc Lộ vừa nghe được.

Nắm tay, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi trên con đường nơi cô từng sống.

Lộc Lộ nghiêng đầu, liền có thể thấy được sườn mặt tuấn tú của anh, anh cũng hơi nghiêng đầu, cười với cô.

Đơn giản, mà dịu dàng.

Tiếng ồn ào đột ngột truyền đến từ phía sau họ.

Lộc Lộ quay đầu nhìn lại, liền nghe thấy phía bờ biển đã có người bắt đầu đếm ngược tập thể.

“10, 9, 8, 7,…”

Lộc Lộ dừng bước, vui vẻ nhìn về nơi đám đông đang tụ tập: “Trần Nhiệm Viễn, anh xem, mọi người ở bờ biển bắt đầu đếm ngược rồi!”

“3, 2, 1!”

Ngay khoảnh khắc pháo hoa bừng sáng, nụ hôn của Trần Nhiệm Viễn đã rơi xuống.

Đôi môi mềm mại, hơi thở ẩm nóng.

Anh ôm lấy eo cô, kéo cả người cô vào trong áo khoác.

Bên trong anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có chút mỏng manh, hơi ấm từ lồng ngực nhanh chóng lan sang cô.

Trong khoảnh khắc này, Lộc Lộ có thể nghe thấy rất nhiều loại âm thanh.

Tiếng cười vui vẻ, tiếng reo hò.

Tiếng từng chùm pháo hoa liên tục nổ vang, tiếng tim đập liên hồi dồn dập.

Lần đầu tiên, Lộc Lộ hiểu ra hai chữ 「Hạnh phúc」 không phải là mơ hồ, mà là có thể chạm tới được, ngay bên cạnh cô.

Trong đầu óc mông lung của cô, hỗn loạn và vô trật tự, nhưng cô vẫn hiểu một cách vô cùng rõ ràng rằng, khoảnh khắc này cô đang hạnh phúc.

Ngày 1 tháng 1 năm 2017.

Lộc Lộ đã từng ngỡ rằng tất cả những điều này sẽ là mãi mãi.

 

 

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...