Sư tử đực khi đi săn, sẽ trải qua một thời gian dài ẩn nấp, sau đó trong lúc không để ý sẽ cắn đứt cổ con mồi, rồi dùng móng vuốt và răng nhọn của mình để kết liễu con mồi.
Nhưng đó là một con sư tử đói.
Người như Trần Nhiệm Viễn, hẳn là một con sư tử đã no bụng, dù thấy con mồi ở bên cạnh cũng sẽ không ra tay.
Huống hồ, Lộc Lộ chưa chắc đã được coi là một con mồi đủ tiêu chuẩn.
Nhưng nếu thật sự có một khả năng nào đó để giải thích cho lời nói của anh.
Lộc Lộ chỉ nghĩ đến một khả năng … đó là khoảnh khắc ấy Trần Nhiệm Viễn đã điên rồi.
Cho dù đôi mắt của Trần Nhiệm Viễn có nhìn cô sâu thẳm đến đâu.
Cho dù cái giọng điệu không cho phép từ chối kia không hề giống một trò đùa.
Thế nhưng, những lời anh nói ra lại hoang đường đến mức Lộc Lộ thậm chí cảm thấy tiếng nhạc lọt vào tai cũng đã trở nên méo mó, khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu tất cả có phải là một giấc mơ, một giấc mơ mà cô lại bị Trần Nhiệm Viễn chi phối.
“Trần…..” Lời đến bên miệng, Lộc Lộ lại suy nghĩ một chút, điều chỉnh lại nụ cười trên mặt rồi mới mở lời “Trần tổng, anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý với vụ làm ăn này.”
“Tôi không nghĩ, mà là tôi muốn, em có thể đáp ứng được.”
Trần Nhiệm Viễn nhíu mày, ánh mắt nhìn cô lại sâu thêm vài phần, cũng dừng ngón tay đang gõ trên bàn lại, anh lên tiếng, “Lộc Lộ……”
Anh nheo mắt lại, bản lĩnh cũng tăng không ít nhỉ.
Anh cười lạnh một tiếng “Vụ làm ăn.” Rồi lại đem tính từ trong lời của Lộc Lộ ra lặp đi lặp lại mà nghiền ngẫm.
Đôi mắt Lộc Lộ lóe lên, cô né tránh, không nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh, mà cầm lấy ly chân cao trên bàn, nhẹ nhàng nâng lên, nhấp một ngụm.
Cô hiểu rõ, so với việc giãy giụa thảm thương, chi bằng cứ “giả chết” là có thể thoát được một kiếp.
“Ha ha.”
Chẳng biết tại sao, Trần Nhiệm Viễn bỗng nhiên cười lạnh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy, Lộc Lộ nuốt nước bọt, cô nhếch khóe miệng, cười nói: “Trần tổng, rất nhiều chuyện, giải quyết đơn giản là được, không cần phải dây dưa vô ích. Cả anh và tôi đều vui vẻ.”
Nói xong những lời này.
Lộc Lộ luôn cảm thấy những lời như vậy thật quen thuộc, giống như nhiều năm về trước, vào ngày gặp Trần Nhiệm Viễn, cô đã nghe thấy trong xe taxi.
Thì ra, chuyện gì cũng sẽ dính răng, cho dù đã qua bao lâu, vị ngọt đã quá hạn vào một khoảnh khắc nào đó cũng sẽ trở thành cơn đau nhức nhối trong dây thần kinh của răng.
“Lộc Lộ, giữa tôi và em, không có chuyện cả hai đều vui vẻ.” Lúc anh nói câu này, giọng điệu rất lạnh.
“Làm “vụ mua bán” với tôi, có lẽ em vẫn chưa đủ tư cách.” Anh từ từ đứng dậy “Tôi cũng đã cho em cơ hội rồi.”
Trần Nhiệm Viễn đột nhiên đứng dậy định đi, ánh mắt Lộc Lộ dõi theo, cô biết cuộc đàm phán này đã đổ vỡ, Trần Nhiệm Viễn đương nhiên mang tư thái của người chiến thắng tuyệt đối.
Cô vốn đã không chiếm ưu thế, cô nắm chặt bàn tay, bất giác đứng dậy, cô biết mình phải nói gì đó để giữ anh lại.
Trần Nhiệm Viễn đã đi đến bên cạnh chiếc ghế sô pha đôi bằng da ở phía bên phải phòng riêng, ánh mắt anh rơi vào ngọn lửa đang bùng cháy trên ngọn nến đen đặt trên chiếc bàn trà nhỏ bằng sắt ở góc phòng.
Bước chân anh khựng lại, anh nghiêng đầu, giọng nói có phần khàn đi, nói với cô “So với việc ở đây giữ cái gọi là lòng tự trọng và thái độ không kiêu ngạo không tự ti để ngụy biện với tôi, thì thà nghĩ xem sau này làm sao cầu xin tôi tha cho em, hoặc là làm sao để tôi, tha cho Tạ Mộc Xuyên . Lộc Lộ, nhân lúc tâm trạng tôi còn đang tốt……”
Móng tay của Lộc Lộ đột nhiên cắm sâu vào da thịt. Đây là lần đầu tiên Trần Nhiệm Viễn cho cô cảm giác bị uy h**p mãnh liệt đến vậy.
“Trần Nhiệm Viễn” cơn đau âm ỉ trong lòng Lộc Lộ đột nhiên trỗi dậy, cuối cùng vào khoảnh khắc anh sắp ra khỏi cửa, cô đã lên tiếng gọi anh lại.
Bước chân anh dừng lại, không quay người, một tay nắm lấy tay nắm cửa, cũng bất giác dùng sức.
Lộc Lộ nhìn bóng lưng anh, từ từ mở miệng, “Cho tôi ba ngày để suy nghĩ.”
“Ừm.” Trần Nhiệm Viễn phát ra một tiếng từ cổ họng.
Sau đó, dứt khoát đẩy cửa.
Trần Nhiệm Viễn vừa mở cửa ra thì thấy một nhân viên phục vụ đang bưng khay định gõ cửa.
Cảm giác bị đụng phải không dễ chịu gì, nhưng ngay sau đó ánh mắt anh rơi vào chiếc bánh kem gấu nhỏ đã được bóc vỏ trên khay mà người phục vụ đang bưng.
“Thưa anh Trần, xin lỗi ạ.” Nhân viên phục vụ vội vàng xin lỗi.
Trần Nhiệm Viễn không trả lời, tiện tay đóng cửa lại.
Lộc Lộ nghe thấy một tiếng “rầm”, cô thở dài một hơi, thất bại ngồi phịch xuống ghế.
Mức độ gai góc của sự việc trước mắt, không phải là thứ cô có thể giải quyết được.
Trước đỉnh cao tuyệt đối, cô chẳng qua chỉ là một bên bị tùy ý xé nát, thậm chí đến cuối cùng ngay cả tư cách đàm phán cũng mất đi, chỉ có thể bị động chấp nhận mọi kết quả.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, Lộc Lộ gục xuống bàn, bất lực nhắm mắt lại.
“Ừm.”
“Được, em biết rồi.”
Lộc Lộ cầm điện thoại đi qua sảnh lớn của khách sạn VV, vẻ mặt nặng nề.
Đầu dây bên kia Châu Mộ Tranh cũng đang nói kỹ một vài chuyện về Lý Mộng Giai.
“Em sẽ nói chuyện với cô ấy sớm nhất có thể.” Đây là kế hoạch cô đã định sẵn từ trước.
“Được. Nếu cần anh có mặt, thì cứ gọi anh đi cùng, dự án bên nước ngoài hiện tại tạm thời chưa cần đến anh.” Châu Mộ Tranh ân cần nhắc nhở.
“Ừm.” Lộc Lộ lại đáp một tiếng, suy nghĩ một chút rồi mới nói “Cảm ơn.”
Châu Mộ Tranh ở đầu dây bên kia cũng sững lại, vài giây sau mới nói, “Lộc Lộ, không cần khách sáo… Đợi cem… nghỉ ngơi cho tốt, khoảng thời gian này và mọi chuyện, anh cũng có một việc muốn nói với em.”
“Ừm, được.”
Lộc Lộ đi qua vật trang trí bằng lưu ly rỗng màu đen huyền khổng lồ của khách sạn VV rồi cúp máy.
Bên paparazzi thấy Lộc Lộ không trả lời tin nhắn.
Sau khi liên lạc được với bên Châu Mộ Tranh, lại gửi tin nhắn nói, Lý Mộng Giai đã được xe đưa về rồi.
Vì quả thật không chụp được bằng chứng xác thực nào, nên Châu Mộ Tranh đã bỏ ra một ít tiền để dàn xếp.
Lúc anh ta gọi điện tới, hoàn toàn không hỏi Lộc Lộ đang ở đâu.
Cứ như thể anh ta tiện tay xử lý một việc nhỏ, rồi đơn giản báo cáo lại với Lộc Lộ.
Một cấp trên đã xử lý công việc cho cấp dưới.
Lộc Lộ nghĩ, chắc hẳn Châu Mộ Tranh đang cảnh cáo cô.
Chỉ là, cũng quả thực đã giải thích với Châu Mộ Tranh trong điện thoại, lý do tại sao không trả lời tin nhắn.
“Em ăn cơm ở khách sạn VV thì thấy Trần tổng.” Nguyên văn lời giải thích của Lộc Lộ là như vậy.
Còn về việc, tại sao cô lại ở khách sạn VV, Châu Mộ Tranh không hỏi nhiều.
Lộc Lộ cũng đã cùng Châu Mộ Tranh thảo luận một hồi, về cách xử lý những chuyện tiếp theo của Lý Mộng Giai.
Chuyện Lý Mộng Giai tự biên tự diễn, Châu Mộ Tranh và cô đều đã biết rõ trong lòng.
Còn về sau này…
Lộc Lộ đương nhiên đã bắt đầu xem lịch trình của Lý Mộng Giai trong điện thoại, nghĩ xem khi nào thì tiện, cũng cần phải gọi cả Tiểu Mạc đi cùng.
Lộc Lộ cúi đầu, cô đi rất chậm, tập trung nhìn vào bảng biểu trên điện thoại.
Cô rõ ràng không để ý thấy một người đàn ông đang đi tới từ phía đối diện, đang nhìn cô từ trên xuống dưới một cách cẩn thận.
Người đàn ông không cao, vóc dáng khoảng một mét bảy, trên tai có một chiếc khuyên tai bạc hình thánh giá của Chrome Hearts rủ xuống.
Khi đi ngang qua Lộc Lộ, ánh mắt anh ta không ngừng ngoái lại nhìn.
Cuối cùng, vào khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, anh ta lên tiếng trước “Lộc Lộ…”
Giọng nói cất lên đầy nữ tính.
“Hửm?”
Bước chân Lộc Lộ khựng lại, cô ngơ ngác ngẩng đầu, sau khi tìm kiếm một vòng, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người đàn ông đó.
“Lộc Lộ, thật sự là cậu!” Anh ta rất vui, giọng nói cũng trở nên thé hơn theo tông giọng cao lên.
“Phương… Thi Vận?”
Lộc Lộ nhìn người đối diện, mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, bên dưới là chiếc quần ống rộng thùng thình, một phong cách ăn mặc trung tính không phân biệt được nam nữ.
“Thật trùng hợp, có thể gặp cậu ở đây.” Niềm vui của cuộc hội ngộ và sự bối rối khi gặp Lộc Lộ giờ đây hiện rõ mồn một, khóe miệng cô ta cứ nhếch lên. Lại không biết có nên hạ xuống hay không.
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Lộc Lộ đáp.
“Lộc Lộ, ăn cơm chưa? Tớ có bạn bè đặt chỗ ở đây, cậu có muốn…”
“Tớ ăn rồi.” Lời của Phương Thi Vận chưa kịp nói xong, Lộc Lộ đã ngắt lời trước “Cảm ơn nhé.”
“À…” Cô ta rõ ràng thất vọng “Vậy thì thế này vậy…”
“Ừm.” Lộc Lộ lịch sự cười “Vậy không làm phiền cậu nữa, bạn cậu vẫn đang đợi, tớ cũng có chút việc, đi trước đây.”
Lộc Lộ không muốn ôn lại chuyện cũ, nói xong quay người định đi.
“Ây, Lộc Lộ, đợi đã.” Phương Thi Vận vội vàng lên tiếng gọi cô lại, “Cậu đổi số liên lạc rồi à?”
“Ừm.” Lộc Lộ khẽ cười, đáp.
“Vậy…” Phương Thi Vận nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Lộc Lộ, cẩn thận hỏi “Vậy cho tớ xin số liên lạc của cậu, đều ở Nam Thành cả, lần sau cùng ra ngoài ăn cơm.”
“Được.” Lộc Lộ đồng ý rất nhanh.
Ngoài dự liệu của Phương Thi Vận, cô ta đang định lấy điện thoại ra mở Wechat, thì thấy Lộc Lộ cúi đầu lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi.
Lộc Lộ đưa danh thiếp cho cô ta “Đạo diễn Phương, nếu cần diễn viên thì gọi cho tớ, tớ sẽ giới thiệu cho cậu.”
Phương Thi Vận rõ ràng chưa phản ứng lại, ngay cả việc Lộc Lộ gọi cô ta là “Đạo diễn Phương” cô ta cũng không để ý, chỉ ngây người nhận lấy danh thiếp từ tay Lộc Lộ.
Người quản lý —— Lộc Lộ.
“Lộc Lộ…” Phương Thi Vận lẩm bẩm đọc tên trên danh thiếp, có chút hoảng hốt.
Ngẩng đầu lên, cô ta lại nhìn nụ cười trông rất tiêu chuẩn của Lộc Lộ trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc tội lỗi không thể kìm nén đang cuộn trào.
“Lộc Lộ…” Phương Thi Vận khó khăn mở miệng “Xin lỗi.”
Không biết tại sao, cô ta bỗng nhiên muốn nói như vậy.
Hoặc là, bao nhiêu năm qua, vẫn luôn muốn nói với cô một câu như thế.
Nụ cười của Lộc Lộ cứng đờ trên mặt, hàng mi dài khẽ chớp vài cái, trong giọng nói đã có chút run rẩy, cô hỏi “Cái gì?”
Xin lỗi vì cái gì?
Lại là xin lỗi về chuyện gì?
“Lộc Lộ… tớ…”
Ánh nắng buổi trưa ở Nam Thành thực ra rất chói mắt, nhưng tấm kính cửa sổ sát đất khổng lồ trong khách sạn đã che chắn rất tốt tốc độ lan tỏa của ánh nắng, cho phép cô được thở trong bóng râm.
“Cái gì?”
So với việc muốn rời đi lúc trước, Lộc Lộ lại như cảm nhận được điều gì đó, cô nhìn đôi môi đang mấp máy của Phương Thi Vận, dường như thật sự muốn nghe một câu trả lời từ miệng cô ta.
“Đợi… đợi cậu có thời gian, tớ sẽ gọi cho cậu, tớ có một vài chuyện muốn nói với cậu.” Phương Thi Vận dừng lại một chút “Về chuyện của năm đó.”
“Ừm, được.”
Lộc Lộ đáp rất nhanh.
Vốn là Lộc Lộ không muốn nói nhiều.
Kết quả, lại là Phương Thi Vận bỏ chạy thục mạng.
Nhìn bóng lưng cô ta, Lộc Lộ có vẻ đăm chiêu.
Việc Phương Thi Vận trở thành đạo diễn cô không hề ngạc nhiên, một là vì yêu thích, hai là nghe nói cô ta cũng coi như là kế thừa sự nghiệp của bố.
Từ khi tốt nghiệp đến nay, cô ta cũng đã quay một vài bộ phim, nhưng đa số là phim nghệ thuật kén khán giả.
Giải thưởng nhỏ cũng có, giải thưởng lớn cũng từng được đề cử.
Phương Thi Vận. Đạo diễn Phương.
Lộc Lộ suy ngẫm một hồi. Sau đó cười lạnh vài tiếng.
Trong điện thoại của Lộc Lộ, tin nhắn của Phương Thi Vận đã được gửi tới.
【Lộc Lộ, xin lỗi. Về chuyện của năm đó, tớ vẫn luôn muốn xin lỗi cậu. Vừa rồi tớ không có đủ can đảm để nói, nhưng tớ biết mình phải nói rõ với cậu chuyện năm đó, thậm chí là phải xin lỗi cậu.】
Vừa đọc xong tin nhắn đầu tiên, tin nhắn thứ hai của cô ta đã nối đuôi theo sau.
【Khi nào cậu tiện thì nhắn cho tớ, tớ đợi cậu bất cứ lúc nào.】
Lộc Lộ cất điện thoại đi, không trả lời.
