“Một ly Americano đá gừng, một ly Flat White nóng.”
Lộc Lộ một mình đứng trước quầy gọi món.
Vị trí quán cà phê mà Lý Mộng Giai chọn không hề nằm ở chỗ vắng vẻ, mà nằm trên một con phố thương mại sầm uất ở khu Đông. Thậm cChương 41: Trước mặt Trần Nhiệm Viễn, tôi và cô đều chỉ là lũ kiếnhí lúc Lộc Lộ đến, phía trước còn có vài người đang xếp hàng.
Nhân viên đưa cho Lộc Lộ một cái thẻ, bảo cô tìm một chỗ ngồi trước.
Lộc Lộ quay người lại, những chỗ có thể ngồi chỉ còn lác đác vài cái.
Bên cạnh những chiếc bàn hình con vật đều có người ngồi vây quanh, rất nhiều hot girl xinh đẹp đang tạo dáng chụp ảnh.
Quán cà phê thú cưng【Nơi võng hồng* phải check-in】.
Võng hồng*: người nổi tiếng trên mạng
Lộc Lộ đã có thể tưởng tượng ra những lời bình luận về quán cà phê này trên một ứng dụng nào đó.
Vốn tưởng Lý Mộng Giai thật sự đã thông suốt, muốn tìm một nơi để nói chuyện tử tế với cô.
Nhưng lúc này, Lộc Lộ lại cảm thấy có lẽ mình thật sự sẽ giống như trợ lý của những hot girl kia, đến đây để chụp ảnh cho Lý Mộng Giai.
Cuối cùng, Lộc Lộ nhìn thấy một chiếc bàn hình lưng mèo trống, cô nhanh chân bước tới. Cô thừa hiểu cái đạo lý nhanh-chuẩn-dứt khoát cần có ở các quán cà phê nổi tiếng trên mạng.
Chiếc đồng hồ hình cún con đáng yêu treo trên tường quán cà phê lúc này đã chỉ ba giờ mười phút.
Lý Mộng Giai vẫn chưa đến quán, cũng không nhắn tin cho Lộc Lộ.
Lộc Lộ không vội, đến muộn là chuyện thường tình của một ngôi sao, hơn nữa cà phê của cô vẫn chưa xong, có thể đợi thêm một chút.
Ánh nắng dài từ ngoài cửa sổ kính trong suốt của quán cà phê chiếu lên tấm lưng có hoa văn của chú mèo nhỏ, tấm lưng đen trắng của nó được nới rộng ra thành một chiếc bàn.
Lộc Lộ nhìn móng vuốt trắng của nó vững vàng bám đất, và một cái đầu tròn vo treo trên chiếc cổ ngắn cũn. Lộc Lộ đưa tay ra, sờ sờ bộ râu y như thật trên đầu chú mèo.
Lần đầu tiên cô cảm thấy quán cà phê nổi tiếng trên mạng này quả thực có thể trở thành một quán cà phê “không thể không check-in”.
Lộc Lộ vừa lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh đầu tiên, cà phê đã được mang lên.
Cô gái mang cà phê là một cô gái có mái tóc dài bay bay và đôi mắt to, trên người mặc một chiếc áo thun ngắn hình con vật.
Lộc Lộ và cô ấy có một ánh nhìn ngắn ngủi, cô lịch sự mỉm cười “Cảm ơn.”
“Không có gì đâu chị ạ.” Cô ấy cũng cười, lúm đồng tiền trên khóe miệng hiện ra.
Lộc Lộ nhận lấy cà phê, đẩy ly Flat White của Lý Mộng Giai đến chỗ ngồi trống. Hình latte art trên ly Flat White là một chú thỏ đáng yêu.
“Chị ơi, chị đang đợi người ạ?”
Lộc Lộ nghe tiếng ngẩng đầu lên, lại thấy cô gái mang cà phê vẫn đứng đó, chớp chớp mắt nhìn cô.
“Bạn tôi một lát nữa sẽ đến.” Lộc Lộ liếc nhìn thời gian, đã ba rưỡi, Lý Mộng Giai vẫn chưa thấy bóng dáng.
Đoán rằng có thể là quy định của quán không cho giữ chỗ trống, Lộc Lộ đành bất đắc dĩ hỏi “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, không có gì ạ.” Cô gái bán cà phê vội xua tay, rồi từ từ nói “Chị ơi, em thấy chị rất xinh đẹp, cũng rất quen mắt, cảm giác như đã gặp chị ở đâu đó rồi. Em muốn làm bạn với chị.”
“Hả?” Lộc Lộ không hề thấy nghi ngờ trước lời bắt chuyện đột ngột của người lạ, sau đó mới muộn màng cảm ơn lời khen của cô gái.
“Không sao đâu chị. Chị không muốn thì em không ép ạ.” Giọng cô gái rất dịu dàng “À phải rồi chị, em tên là Hạ Nghênh Xuân, quán cà phê này là của em, hoan nghênh chị thường xuyên đến chơi, em sẽ mời chị uống cà phê miễn phí.”
Đối với sự thân thiện của cô ấy, Lộc Lộ không biết nên thể hiện sự nhiệt tình ra sao.
Cô cũng dịu dàng đáp lại “Cảm ơn cô.”
Dứt lời, cô mới nói thêm tên của cô gái “Hạ Nghênh Xuân”.
Lý Mộng Giai muộn màng đến nơi.
Bọt khí trong ly cà phê của Lộc Lộ đã tan đi quá nửa, sớm đã không còn sủi bọt ùng ục.
“Xin lỗi nhé, Tiểu Lộ, trên đường hơi kẹt xe.” Miệng tuy nói vậy, nhưng Lộc Lộ lại không nghe ra chút áy náy nào.
Chiếc mũ bucket màu trắng của LV che đi phần lớn khuôn mặt cô ta, chiếc váy trễ vai màu đen dài rủ xuống, khéo léo che đi đôi dép lê lông vũ màu đen.
Cô ta không đeo khẩu trang, Lộc Lộ thấy được lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cô ta, lông mi dày rậm, môi bóng mọng.
Lý Mộng Giai đưa bàn tay đã làm móng ra, kéo ghế ngồi xuống.
Sau khi tìm một chiếc ghế khác để đặt chiếc túi Dior Lady màu đen của mình xuống, cô ta mới cầm ly cà phê trên bàn lên, tao nhã uống một ngụm.
Lộc Lộ nhướng mày, cười thờ ơ “Không sao.”
Vừa ngồi xuống, Lý Mộng Giai đã nhìn quanh bốn phía, mang theo một chút tự hào “Thế nào, quán cà phê tôi chọn không tệ chứ.”
Lộc Lộ không tỏ ý kiến.
Vô tình lại nhìn đồng hồ, đúng bốn giờ chiều, Lý Mộng Giai đã đến muộn gần một tiếng đồng hồ.
“Trước đây tôi thường cùng người quản lý ra ngoài uống cà phê.” Lý Mộng Giai nhìn Lộc Lộ từ trên xuống dưới “Tôi và cô ấy đều thích uống cà phê…”
Lý Mộng Giai nói một đoạn dài, Lộc Lộ nhìn miệng cô ta mấp máy, bắt đầu thả hồn mình đi nơi khác.
Cô không có hứng thú với sự yêu thích của Lý Mộng Giai đối với chuyện “cà phê”.
“Quán này mới mở nửa năm trước tôi đã muốn đến rồi, kết quả kéo đến tận bây giờ mới có thời gian.”
Lý Mộng Giai nói đến đây dường như mới mệt, dừng lời, uống một ngụm cà phê.
Lý Mộng Giai và cô ngồi trong quán cà phê ồn ào này, nói chuyện quá khứ như những người bạn bình thường, Lộc Lộ có chút bất ngờ.
Mặc dù trong những lời nói đó của cô ta, đều là những lời khoe khoang cao ngạo.
Nhưng ở câu cuối cùng đó, Lộc Lộ đã nghe ra một chút ý tứ.
Lý Mộng Giai gần đây không có việc.
Cô ta đang bóng gió gửi gắm tới cho Lộc Lộ.
“Mộng Giai.” Lộc Lộ thuận theo cô ta, gọi tên cô ta với một nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó lại hỏi cô ta “Chuyện lần trước tôi hỏi, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lý Mộng Giai lúc này mới ngưng nói, bĩu môi, không đáp lại Lộc Lộ.
“Mộng Giai, cô hẳn cũng biết tại sao hai chúng ta lại cùng ngồi ở đây. Tình hình hiện tại của cô trong giới, có lẽ trong lòng cô còn rõ hơn tôi.”
Lộc Lộ cúi đầu vô tình v**t v* thành ly cà phê nhẵn bóng.
“Hơn nữa, bây giờ trong giới mỗi ngày một khác, thế hệ mới cũng ngày càng lợi hại.”
“Tôi nghĩ, hôm nay cô tìm tôi đến, có lẽ cũng đã suy nghĩ kỹ mọi chuyện. Nếu cô muốn, tôi cũng có thể tìm thêm nhiều tài nguyên để hỗ trợ cô tiến xa hơn, đứng cao hơn.”
“Nếu cô đã nói như vậy, thì tôi cũng nói thẳng cho rõ, những thứ đó tôi đều không muốn.” Lý Mộng Giai cuối cùng cũng lên tiếng.
Sắc mặt Lộc Lộ không đổi, vẫn nói “Cô muốn gì, cứ nói không sao, từ lúc tôi trở thành người quản lý của cô, chúng ta đã là một nhóm người cùng chung lợi ích.”
Lộc Lộ cúi đầu thấp xuống, ghé sát vào cô ta, khóe miệng nở nụ cười, nhỏ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy mà nói “Cô gả được chỗ tốt, sẽ không quên tôi đâu nhỉ.”
Điều Lộc Lộ muốn làm vẫn luôn là kéo gần mối quan hệ giữa cô và Lý Mộng Giai.
Và cụm từ “chúng ta” mà cô lặp đi lặp lại, cũng chính là đang dụ dỗ Lý Mộng Giai bước vào sự dẫn dắt của cô.
Mà Lý Mộng Giai lại sững sờ.
Trước đây cô ta cảm thấy, Lộc Lộ tên như người, đáng lẽ phải giống như một con hươu chỉ có cặp sừng là có tính công thủ.
Nhưng giờ phút này, Lộc Lộ không phải là động vật, mà càng là một sự tồn tại cụ thể hóa mà cô ta khó lòng nắm bắt.
Mà Lộc Lộ lại tựa vào ghế, thản nhiên tự tại nhìn Lý Mộng Giai.
Cô không rõ sự thay đổi trong lòng Lý Mộng Giai.
Cô chỉ biết trước đây cô theo sau Châu Mộ Tranh, nhìn Châu Mộ Tranh giới thiệu một cô gái xinh đẹp vừa vào nghề cho một doanh nhân giàu có đã gần 60 tuổi.
Bữa cơm giới thiệu hai người họ, Lộc Lộ cũng có mặt, cô thậm chí đã thấy một vài cảnh không thể lọt vào mắt.
Sau bữa ăn, Châu Mộ Tranh nhìn ra sự nhẫn nhịn và khó chịu của cô.
Họ đứng bên lề đường. Châu Mộ Tranh đưa cho Lộc Lộ một điếu thuốc rồi nói, Lộc Lộ, đây là chuyện thường tình.
“Tôi không thể cản trở thứ cô ấy muốn. Cô ấy nói với tôi, cô ấy còn có người mẹ bệnh tật phải nuôi, bệnh viện đang chờ cô ấy trả tiền phẫu thuật. Cô ấy cần tiền, cô ấy không bài xích cách kiếm tiền này. Vì vậy, tôi chẳng qua chỉ là giúp người một tay.”
Lộc Lộ nghe xong, tay run rẩy hút hết cả điếu thuốc.
Sau này, cô gái đó và vị doanh nhân giàu có đã kết hôn.
Nghe nói, vị doanh nhân đã cho Châu Mộ Tranh rất nhiều tiền. Châu Mộ Tranh không nhận, cô gái lại nhét vào lòng Châu Mộ Tranh, cô ấy nói mình rất hạnh phúc.
Có lẽ câu chuyện này trong mắt người khác, là một lão già không biết xấu hổ và một cô gái đào mỏ không có giới hạn.
Nhưng cuối cùng, cô gái ấy không hề bất hạnh, mẹ của cô ấy cũng được chữa trị như ý muốn.
Lộc Lộ biết, đây không phải là một chuyện đáng để tuyên dương và học hỏi.
Nhưng những người sống ung dung tự tại trên đời này, nhất định là người vừa nhìn thấu được mất, lại vừa giữ vững giới hạn của bản thân.
Và Lộc Lộ không rõ, Lý Mộng Giai trước mắt liệu có thể nhìn thấu được mất hay không.
“Tiểu Lộ, thực ra cô hẳn cũng rõ.” Lý Mộng Giai dường như cũng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Lộc Lộ, cô ta hơi ngẩng đầu, cao ngạo nhìn Lộc Lộ “Mục đích của tôi xưa nay đều rất rõ ràng, cô hẳn cũng biết…”
Người có mắt đều biết.
Chỉ là, Trần Nhiệm Viễn ở trên cao kia, không dễ trêu chọc.
Thực ra từ đầu đến cuối, tất cả những lời của Lộc Lộ, đều nhằm mục đích khiến Lý Mộng Giai từ bỏ Trần Nhiệm Viễn.
Nhưng Lý Mộng Giai chung quy không thể nhìn thấu.
Cũng phải, nếu đã nhìn thấu được mất, sao lại một lòng một dạ đâm đầu vào Trần Nhiệm Viễn.
Lộc Lộ khẽ thở dài, cô nhìn Lý Mộng Giai có chút bất lực, xác nhận lại lần nữa “Trần Nhiệm… Trần thiếu…?”
“Ừhhh.” Lý Mộng Giai đắc ý “Tôi không hề thua kém Anny.”
Lộc Lộ cười cười, Lý Mộng Giai còn thù dai hơn tưởng tượng.
Đến giờ, cô ta vẫn còn nhớ ngày hôm đó cô nói Trần Nhiệm Viễn đã dẫn Anny đi.
Nhưng mà, trước khi đến, cũng đã sớm dự liệu được câu trả lời này của Lý Mộng Giai.
Nhưng bất kể là trước đây hay hiện tại, cô cũng đã sớm nghĩ sẵn đường đi cho Lý Mộng Giai “Tôi sẽ tìm cho cô một cơ hội, thành hay bại là do cô.”
Ánh mắt cô rơi trên chiếc mũ in logo toàn bộ của Lý Mộng Giai, cười nói “Mộng Giai, tôi rất vui vì cô đã thẳng thắn với tôi.”
Bởi vì, khi Lý Mộng Giai xác định được cô ta muốn gì, Lộc Lộ mới có thể yên tâm từ bỏ cô ta.
Ánh mắt Lộc Lộ thu lại, đôi đồng tử lại một lần nữa nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lý Mộng Giai.
Cô và Lý Mộng Giai đang kinh ngạc nhìn nhau, cô nói “Nhưng cô cũng nên biết, trước mặt Trần Nhiệm Viễn, tôi và cô đều chỉ là lũ kiến.”
Tùy anh ta đùa giỡn.
Lộc Lộ không muốn kéo cả mình vào.
Nhưng Trần Nhiệm Viễn lại kéo cô, xông vào cơn ác mộng hoành tráng của anh.
Cô không muốn trở thành một phần trong đó, nhưng lại hiểu rõ được mất của bản thân.
Cô sẽ hoảng hốt cảm thấy mình và cô gái xinh đẹp mà Châu Mộ Tranh dẫn dắt không có gì khác biệt.
Nhưng mà, nói đến hạnh phúc, đó hẳn là một chuyện rất xa vời.
Không thể tránh khỏi, Lý Mộng Giai vẫn để Lộc Lộ làm “trợ lý chụp ảnh”.
Làm vài tư thế, chụp khoảng hơn 80 tấm ảnh, Lý Mộng Giai xem qua từng tấm một, xác nhận có thể ra ảnh đẹp rồi mới vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Lộc Lộ.
Lộc Lộ đứng ở cửa “Quán cà phê thú cưng” của Hạ Nghênh Xuân hút một điếu thuốc.
Vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, lại thấy Hạ Nghênh Xuân chắp tay sau lưng, cười đứng bên cạnh cô.
Lộc Lộ mỉm cười với cô ấy “Là… có chuyện gì sao?”
Đôi mắt cô ấy cong cong “Chị ơi, lúc nãy làm cà phê, em cuối cùng cũng nhớ ra đã gặp chị ở đâu rồi!”
Lộc Lộ nghiêng đầu thắc mắc.
Cô có thể chắc chắn, chưa từng gặp Hạ Nghênh Xuân.
Cô ấy vẫn cười “Trong ống kính của bạn em.”
“Là vở kịch mà chị ấy từng đạo diễn, chị đóng vai Hứa Tiên, đúng không?”
