Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 47: Quyền lực luôn hữu dụng



“Trần tổng.” Lộc Lộ đối diện với ánh mắt của anh, khóe miệng cứng ngắc nhếch lên một nụ cười lịch sự.

Cô đang cố ý kéo xa mối liên hệ giữa họ.

Bị gọi tên một cách đột ngột như vậy trước mặt tất cả mọi người, cái cảm giác trở thành tâm điểm chú ý chẳng khác nào một “hồng nhân*” này sẽ khiến cô hoảng hốt và căng thẳng.

Hồng nhân*: Từ ngữ mạng dùng để chỉ người nổi tiếng, người đang được săn đón

Trần Nhiệm Viễn nghiêng đầu, bóng ảnh còn sót lại của màn hình chiếu rọi lên thân hình mỏng manh của cô, có thể thấy rõ cô có chút căng cứng.

Trong tầm mắt, Châu Mộ Tranh cũng hơi cử động, dường như giây tiếp theo sẽ ra mặt vì cô.

Trần Nhiệm Viễn cong một đốt ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn văn phòng, rồi từ từ mở miệng “Lịch trình trống sắp tới của Tạ Mộc Xuyên quá nhiều…”

Việc đi vào chi tiết phạm vi công việc của một nhân viên như thế này, chỉ khiến người khác kinh ngạc về trí nhớ và sự chú ý đến chi tiết của Trần Nhiệm Viễn.

Trước khi Lộc Lộ kịp lên tiếng, Châu Mộ Tranh đã đứng dậy từ phía sau trước “Sẽ có một vài sắp xếp ạ.”

Hai ngón tay duỗi thẳng, Trần Nhiệm Viễn khẽ lắc chiếc ghế.

Trong phòng họp chỉ bật một ngọn đèn, bóng tối bao trùm phần lớn gò má và cảm xúc của anh, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn rồi biến mất trong bóng tối.

Đối mặt với sự khiển trách của người bề trên, Châu Mộ Tranh thay Lộc Lộ trả lời câu hỏi này, cũng không có gì là lạ.

Lộc Lộ cũng bổ sung theo, nhìn về phía anh “Sau này sẽ có một dự án phim, muốn để anh ấy đi thử vai.”

Cái gọi là dự án phim, những người khác không biết nguyên do, nhưng Trần Nhiệm Viễn chắc chắn biết rõ.

“Ừm.” Trần Nhiệm Viễn hờ hững đáp.

Tuy Trần Nhiệm Viễn đã lên tiếng, nhưng không khí xung quanh vẫn căng thẳng, mọi người nín thở, mong chờ cuộc họp có Trần Nhiệm Viễn dự thính này sớm qua đi, lại lo lắng câu hỏi trách móc tiếp theo sẽ đến lượt mình.

Im lặng vài giây, mọi người đều không động đậy.

Ngược lại, Quách Hạo luôn tươi cười lại đứng dậy trước “Ồ, cuộc họp kết thúc rồi à. Tốt, tốt, vậy mọi người tan họp đi.”

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức nhanh như chim vỡ tổ rời khỏi phòng họp.

Lộc Lộ đang định cùng mọi người đi ra ngoài, thì thấy Quách Hạo đã cười tươi đi đến bên cạnh mình.

Cô cũng có dự cảm, dừng động tác thu dọn máy tính, gật đầu cười với anh ta.

“Lộc tổng giám, ở lại một lát nhé.” Giọng Quách Hạo hạ thấp.

Châu Mộ Tranh cố ý đi qua, tự nhiên nghe thấy, lúc lướt qua Quách Hạo, ánh mắt hai người giao nhau, anh ta thấy ý tứ không rõ ràng trong mắt Quách Hạo, trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.

“Trợ lý Quách, chuyện có quan trọng không?”

Châu Mộ Tranh vẫn nhỏ giọng lên tiếng.

Quách Hạo quay lại nhìn, Trần Nhiệm Viễn chìm trong bóng tối, lúc đối diện với Châu Mộ Tranh đã bớt đi vài phần thân quen thường ngày.

Anh ta hạ thấp giọng, trong sự khách sáo mang theo một tia xa cách không nói thành lời “Chuyện của Trần tổng, người ngoài như chúng ta tốt nhất đừng hỏi nhiều.”

Châu Mộ Tranh sững sờ, máy móc đáp lại: “Ồ, được.”

Phòng họp vừa rồi còn đông đúc, giờ chỉ còn lại hai người, có vẻ hơi trống trải.

Lộc Lộ là người ở lại cuối cùng, những người biết cô bị Quách Hạo gọi lại không nhiều, nhưng trong ánh mắt họ phần lớn đều là vẻ đồng cảm.

Bị Trần Nhiệm Viễn truy hỏi về nghệ sĩ mình đang quản lý, tám trăm năm có lẽ mới gặp một lần.

Người không cần nổi giận mà vẫn tỏ ra uy lực, bất luận họ lén lút nói khoa trương đến đâu, đối mặt lại không ai dám nói đùa một câu.

Trong sự im lặng, không gian tối tăm lại càng thêm ngột ngạt, Lộc Lộ bước tới khóa cửa phòng họp, rồi thuận tay bật đèn.

Ánh sáng đột ngột bừng lên, Trần Nhiệm Viễn nheo mắt, thấy Lộc Lộ đã ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa.

Lộc Lộ từ nãy đến giờ vẫn luôn suy đoán ý đồ của Trần Nhiệm Viễn. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, vẫn không có được đáp án.

Trần Nhiệm Viễn làm việc ngày càng không có lý do và quy tắc.

Một ngày trước họ kết hôn, họ cãi nhau, rồi họ lại ra vẻ làm lành.

Kết quả, dưới tiền đề của mối quan hệ phức tạp này, anh lại đóng vai một kẻ gọi là “ông chủ”.

Quyền lực luôn hữu dụng.

Anh xoay ghế, một tay gác lên ghế, nghiêng người dựa vào, ánh mắt khóa chặt lấy cô.

“Đợi chương trình tạp kỹ này của Tạ Mộc Xuyên kết thúc, tôi sẽ để anh ấy đi thử vai một vài vai diễn điện ảnh, hiện tại cũng chưa có kịch bản nào tốt lắm.”

Lộc Lộ nhìn vào máy tính, chủ động báo cáo.

Bất luận quan hệ với Trần Nhiệm Viễn là gì, đã là trong công việc, thì tố chất chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp vẫn phải có.

“Ừm…” Trần Nhiệm Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu, không biết có nghe lọt tai không.

Trong chốc lát, Lộc Lộ tự thấy mình phải nói gì đó để xoa dịu tình hình.

Chỉ là, khi đang mấp máy môi sắp xếp lời nói, Trần Nhiệm Viễn đã đứng dậy đi tới.

Anh tùy ý ngồi xuống chiếc ghế xoay bên cạnh Lộc Lộ, đôi chân dài thả lỏng tùy tiện, hướng về phía Lộc Lộ “Đưa tay ra.”

Lộc Lộ chậm mất nửa nhịp, vẫn còn đang nghi hoặc trước yêu cầu đột ngột của Trần Nhiệm Viễn.

Giây tiếp theo, Trần Nhiệm Viễn đã nắm lấy cổ tay cô.

Anh kéo cô, dùng một chút sức, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Hơi thở của Trần Nhiệm Viễn ập đến, đôi mắt hẹp dài của anh rũ xuống, không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào những đốt ngón tay gầy guộc của cô.

“Đưa tay ra.” Anh lại lặp lại.

Anh không dùng nhiều sức, cô tuy bị nắm lấy, nhưng cũng có ý thức làm theo. Anh cúi nửa người xuống, che khuất tầm nhìn của cô.

Cảm giác lạnh lẽo chỉ là trong khoảnh khắc, cảm giác có vật lạ trên ngón tay khiến cô bối rối, cũng mơ hồ có một đáp án khó tin.

Đợi Trần Nhiệm Viễn buông tay ra, phỏng đoán trong lòng cô đã được chứng thực.

Cả người cô lại ngây ra.

Viên kim cương hình bông tuyết tinh xảo độc đáo trên ngón áp út tay phải, dưới ánh đèn trắng sáng tỏa ra ánh sáng rực rỡ dịu dàng, chói mắt lóa mắt, như một bông tuyết lộng lẫy rơi trên ngón tay và vĩnh viễn không bao giờ tan biến.

Không biết anh đã lấy chiếc nhẫn ra từ đâu, mà kích cỡ của chiếc nhẫn cũng như được đặt làm riêng, vừa khít trên ngón tay cô.

“Chiếc nhẫn này…..” Lộc Lộ muốn hỏi gì đó.

Giây tiếp theo, anh đứng dậy, cúi người xuống, một tay vuốt lên gò má Lộc Lộ, nghiêng người hôn xuống.

Đầu tiên là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, sau đó lưu luyến không rời cạy mở môi răng, anh nhẹ nhàng l**m đầu lưỡi cô, từng chút một dịu dàng đến cực điểm.

Lộc Lộ dùng tay đẩy anh nhưng anh không hề nhúc nhích, bàn tay đặt trên ngực anh lại bị anh nắm lấy.

Bàn tay to lớn mang theo sức mạnh từ siết chặt chuyển sang thả lỏng.

Một nụ hôn kết thúc.

Anh nâng mặt cô lên, ánh mắt từ mắt đến mũi rồi lại đến môi, tỉ mỉ quan sát một lượt.

Ánh mắt lại lưu luyến trên nốt ruồi lệ của cô vài lần.

Trong trăm mối tơ vò, dường như muốn nhìn thấu mọi thứ của cô.

Hơi thở anh thở ra hòa quyện cùng cô.

Anh nói “Lộc Lộ, tân hôn vui vẻ.”

Trong đôi mắt đen láy của anh toàn là cạm bẫy, cô cụp mi xuống, quay đầu đi không nhìn anh “Cảm ơn.”

Lúc Lộc Lộ từ phòng họp ra đợi thang máy, không ngạc nhiên khi gặp Quách Hạo. Anh ta cười chào cô, lại thân thiết giúp Lộc Lộ bấm thang máy đi xuống.

Cô khoanh hai tay rũ xuống trước người, chiếc máy tính xách tay to lớn che đi phần lớn cánh tay, cũng vừa hay che đi chiếc nhẫn trên tay, cô cười cảm ơn.

“Lộc tổng giám, chuyện nhỏ thôi mà.”

Quách Hạo từ lúc gặp Lộc Lộ, khuôn mặt chưa từng ngớt nụ cười.

Khi cửa thang máy đóng lại, cả người cô mới hơi thả lỏng.

Cảm giác rơi xuống khiến cô mơ hồ, chiếc nhẫn trên ngón tay cũng nặng trĩu một cách khó hiểu.

Thang máy ổn định hạ xuống, lúc cửa mở, Lộc Lộ lại thấy Châu Mộ Tranh ở cửa.

Anh ta dường như định vào thang máy, lại thấy bên trong là Lộc Lộ, liền dừng bước. Trong mắt anh ta là sự lo lắng không thể che giấu, chặn cửa thang máy “Lộc Lộ, không sao chứ?”

Cô ôm chặt chiếc máy tính che đi mọi thứ “Không sao.”

Anh ta thở phào một hơi, lúc này mới cảm thấy không phải, nhường đường cho Lộc Lộ ra ngoài.

Lộc Lộ thấy anh ta lo lắng, chủ động giải thích “Không sao, chỉ là chuyện công việc đơn giản thôi. Chuyện của Tạ Mộc Xuyên, em đã nói rõ với Trần tổng, anh ấy cũng…”

Trong đầu bất giác nghĩ đến một chiếc nhẫn và một nụ hôn kéo dài, cô ngập ngừng “Anh ấy cũng không gây khó dễ.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Châu Mộ Tranh nói câu này một cách gượng gạo.

Thực ra trong lòng anh ta rất rối, lại sợ thật sự sẽ có chuyện gì, nhưng cũng hiểu rõ, cho dù có chuyện gì anh ta cũng không thể ngăn cản.

“Đúng rồi, Tiểu Lộ, tối nay có rảnh không?”

Lộc Lộ đã đi qua anh ta đang ngơ ngác đứng bên thang máy, tiến về phía trước.

“Lần trước nói khỏi bệnh sẽ cùng đi ăn ở Sơn Phong , em có thời gian không?”

Lộc Lộ quay người lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi nói “Được.”

Châu Mộ Tranh vui vẻ cười rộ lên.

Chuyện đợi người tan làm, là lần đầu tiên Quách Hạo làm cùng Trần Nhiệm Viễn.

Một chiếc Maybach đỗ ở bên hông tòa nhà Tinh Thần, những đường nét mượt mà của thân xe dưới bầu trời trong xanh càng thêm đẹp mắt.

Trần Nhiệm Viễn ngồi ở hàng ghế sau, còn Quách Hạo thì chú ý đến những người qua lại.

Cảnh tượng này không khỏi khiến Quách Hạo nhớ đến lần đầu tiên gặp Lộc Lộ. Anh ta đoán rằng, lẽ nào chính lần đó, Trần tổng đã nhất kiến chung tình với Lộc tổng giám.

Nghĩ kỹ như vậy, anh ta lại càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình. Bởi vì anh ta chỉ vừa mới định đậu xe dưới chân cầu thang Tinh Thần, Trần tổng đã bảo anh ta dừng lại. Lúc đó, Lộc tổng giám có lẽ đang đứng trên bậc thềm hút thuốc. Phải đợi Lộc tổng giám hút xong điếu thuốc, Trần tổng mới bảo anh ta bấm còi.

Vậy nên, Trần tổng thích phụ nữ hút thuốc? Quách Hạo buồn chán đưa ra một kết luận kỳ lạ. Nhưng, quay đi quay lại anh ta lại tự đắc, mình cũng xem như là nửa người mai mối rồi.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Trần Nhiệm Viễn đang lười biếng dựa vào ghế da, trên tay đang mân mê một chiếc hộp nhẫn vuông vức.

Chiếc hộp bằng vải nhung màu đỏ thẫm, những ngón tay thon dài nghịch ngợm đóng mở, thỉnh thoảng phát ra tiếng “bộp bộp”, anh hoàn toàn không lo thứ bên trong hộp sẽ rơi ra, bởi vì chiếc hộp từng đựng nhẫn này đã trống rỗng.

Điện thoại của Trần Nhiệm Viễn rung lên, cúi xuống xem, là một tin nhắn đến từ Anh quốc.

【Congratulations on finally giving the ring to your loved one.】

(Chúc mừng anh, cuối cùng đã tặng được chiếc nhẫn cho người thương yêu.)

Trần Nhiệm Viễn nhếch khóe môi, lại mở hộp nhẫn ra, ý cười càng sâu hơn.

“Ấy, là Lộc tổng giám.” Giọng Quách Hạo khiến Trần Nhiệm Viễn ngẩng đầu.

Ngước mắt nhìn qua, Lộc Lộ vẫn đang đứng dưới mái che bằng kính bắt đầu hút thuốc.

Lúc này trời vừa chuyển sang màu xám tối, dưới bầu trời mờ ảo, đổ xuống vài bóng râm, bao bọc lấy cô, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, cô rít một hơi, đúng lúc có cơn gió chiều từ bên trái thổi tới, thổi tung mái tóc cô, tiện thể thổi bay vòng khói cô vừa thở ra.

Cả người cô dưới sắc trời này, có một vẻ đẹp tan vỡ khó tả.

Sau khi bị vẻ đẹp của cô làm cho sững sờ một giây, anh lại nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay, lại cười một cách chân thành.

Lộc Lộ hút xong điếu thuốc, cô bước đi, không nhanh không chậm đi xuống.

“Trần tổng, Lộc tổng giám xuống rồi ạ.”

Trần Nhiệm Viễn không đáp, nhưng ánh mắt cũng dõi theo bóng dáng cô.

Nhìn cô xuống lầu, lại nhìn cô đi đến trước một chiếc xe, cô mở cửa xe, nhẹ nhàng ngồi vào ghế phụ.

Có điều, không phải xe của anh.

Quách Hạo kinh ngạc “Trần tổng, Lộc tổng giám lên nhầm xe rồi…”

Lời còn chưa nói xong, chiếc xe phía trước đã bắt đầu khởi động.

“Câm miệng.” Trần Nhiệm Viễn bực bội ngắt lời anh ta.

Chiếc xe phía trước, Trần Nhiệm Viễn tất nhiên biết là của ai, chẳng qua chỉ là chiếc xe sáng nay đã đi theo sau anh mà thôi.

Châu Mộ Tranh.

Không phải đã nói với cậu ta, nên tránh xa Lộc Lộ một chút rồi sao.

Trời tối sầm lại trong phút chốc, áp suất thấp trong xe cũng theo đó mà đến.

Anh nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: “Bám theo.”

 

 

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...