Lần gặp gỡ đầu tiên là vào bảy năm trước, giữa mùa hè chói chang năm 2016.
Tiếng ve kêu không dứt bên tai, nóng nực, oi ả, chen chúc, Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Quốc gia ở khu Đông thành phố Nam Thành đông nghịt người.
Ngày 31 tháng 7, lễ hội truyện tranh ToyShow thường niên được tổ chức đúng hẹn tại Nam Thành.
Tại một trong những lễ hội truyện tranh nổi tiếng và có sức ảnh hưởng nhất cả nước này, Lộc Lộ mười chín tuổi mặc một bộ đồng phục thủy thủ JK màu xanh lam, đôi chân thon thả đung đưa, ngồi trên một bục cao ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài nhà triển lãm l**m que kem.
Mái tóc đen dài buông xõa, cùng với kiểu mái bằng tiêu chuẩn, che đi khuôn mặt xinh xắn.
Đôi mắt to tròn, đang lanh lợi nhìn ngó xung quanh, lúc thì nhìn những chàng trai mặc trang phục kỳ dị, lúc lại nhìn những cô chị gái quyến rũ gợi cảm.
Những nhân vật họ cosplay, Lộc Lộ phần lớn đều không nhận ra.
Thỉnh thoảng có vài nhân vật quen thuộc với đại chúng, cô mới có ấn tượng và gọi được tên.
Ngoài việc ngắm nhìn các coser (người hóa trang) khác, bản thân cô cũng thường xuyên được mời chụp ảnh chung.
Họ đều gọi Lộc Lộ là “Kuronuma Sawako”, một nhân vật trong bộ anime ” Kimi ni Todoke “, một bộ anime mà Lộc Lộ chưa từng xem.
Học tỷ* Lily, người đã gọi cô đến làm coser bán thời gian, nói rằng, Lộc Lộ, em thật sự siêu giống Kuronuma Sawako.*
Học tỷ*: Đàn chị khóa trên
“Nhớ nhé, lúc người khác tìm em chụp ảnh chung, phải hơi cúi đầu xuống, ra vẻ căng thẳng, vì như vậy mới càng giống với nhân vật hơn.”
Lộc Lộ ngoan ngoãn gật đầu.
Phí làm thêm tám trăm tệ một ngày, chỉ cần phối hợp chụp vài tấm ảnh là được.
Lộc Lộ rất thích hoạt động đơn giản không cần dùng não này, và nó giống như thể cô đã xuyên không đến một thế giới khác, có một thân phận mới, một cuộc đời mới, một câu chuyện mới.
Đây là một trải nghiệm rất mới lạ.
[Lộc Lộ, tan làm rồi! Em đang ở đâu? Đi ăn cơm thôi!]
Khi tin nhắn Wechat của Lily gửi tới, Lộc Lộ vừa ăn xong que kem của mình.
Cô chống nhẹ tay, tiếp đất hoàn hảo. Một bàn tay khéo léo nhanh chóng lướt trên chiếc iPhone 5.
[Học tỷ, em đến ngay~]
Lộc Lộ giống như một chú thỏ.
Là một chú thỏ trắng ngây thơ và mềm mỏng từ trong xương cốt.
Khi nhìn Lộc Lộ từ xa nhảy nhót nhanh nhẹn xuyên qua đám đông, Lily đã nghĩ như vậy.
“Học tỷ, đi ăn ở đâu ạ?”
Lộc Lộ toe toét cười, sáp lại gần Lily nhìn chị, đôi mắt to tròn vừa mong đợi vừa tò mò.
Lily suy nghĩ một lúc, một lúc lâu sau mới nói “Một học trưởng* đã tốt nghiệp mời ăn cơm, em cứ đi cùng bọn chị là được rồi.”
Học trưởng*: Đàn anh khóa trên
“Dạ?”
Lộc Lộ nghiêng đầu khó hiểu.
Lily mỉm cười, dịu dàng trêu chọc cô “Cẩn thận đấy, đừng để bị mấy người học trưởng ấy lừa đi mất nhé, chúng ta chỉ đi ăn cơm thôi, nghe chưa?”
Mái tóc xoăn bồng bềnh bóng mượt của cô ấy cọ vào mặt Lộc Lộ, nhồn nhột.
“Vâng vâng!”
Lộc Lộ gật đầu thật mạnh, vẻ ngoan ngoãn xen lẫn nghiêm túc.
Lily không nhịn được đưa hai tay lên ôm lấy mặt Lộc Lộ, xoa xoa, cảm thán: “Lộc Lộ, em thật sự quá đáng yêu!”
Lộc Lộ chỉ có thể cố gắng giữ nụ cười, chớp chớp đôi mắt vô tội.
Nhóm của Lộc Lộ có bốn người, ngoài Lộc Lộ ra thì tất cả đều là thành viên câu lạc bộ truyện tranh của Đại học Nam Phu.
Học trưởng mời ăn cơm tên là Tưởng Bắc Thư.
Anh ta cũng từng là thành viên của câu lạc bộ truyện tranh, cũng từng tham gia các hoạt động lễ hội truyện tranh trước đây. Biết họ vất vả, anh ta liền nghĩ đến việc khao thưởng các học đệ* học muội*, thế là đặt một nhà hàng bên bờ sông ở Nam Thành, gọi mọi người đến tụ tập.
Học đệ*: Đàn em khóa dưới là nam
Học muội*: Đàn em khóa dưới là nữ
“Lily, cậu và Tưởng Bắc Thư thật sự sẽ không quay lại với nhau nữa sao?”
Vừa lên taxi, Lộc Lộ còn chưa ngồi vững đã nghe được chuyện phiếm, cô không khỏi ngại ngùng cúi đầu.
Người hỏi câu này là một học tỷ khác, tóc ngắn, trông rất gọn gàng, cô ấy tên gì, Lộc Lộ không nhớ.
“Chia tay lâu rồi.” Giọng chị Lily rất nhẹ, tựa như mây bay gió thoảng.
Sau một hồi im lặng kéo dài.
Lộc Lộ mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài.
“Chia tay là tốt rồi. Chỉ sợ hai người lại dây dưa.”
“Luôn là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu. Cứ qua qua lại lại, không có hồi kết, chẳng biết khi nào mới chấm dứt.”
Cảnh vật ngoài cửa sổ xe vụt qua nhanh chóng, trong những mảng màu và ánh sáng còn sót lại, Lộc Lộ ngẫm đi ngẫm lại hai câu này, vẫn cảm thấy lời của học tỷ có hơi thừa thãi.
Đã là người chia tay rồi, tại sao còn dây dưa?
Mãi rất lâu sau này, cô mới muộn màng nhận ra.
Rất nhiều tình cảm đều là những sợi kẹo mạch nha dính răng, dù nhai thế nào cũng sẽ còn vương lại khó mà loại bỏ.
Thậm chí, nó còn khiến bạn sâu răng, khiến bạn nhức, khiến bạn đau, khiến bạn cả đêm không ngủ được.
Lúc gặp Tưởng Bắc Thư, Lộc Lộ có chút bất ngờ.
Anh ta không giống với những gì Lộc Lộ tưởng tượng.
Lộc Lộ cảm thấy người cao ráo xinh đẹp như chị Lily nên hợp với một ông chú chững chạc trưởng thành, bất kể là tuổi tác hay ngoại hình, ít nhất cũng phải có một điểm tương xứng.
Như vậy mới có thể đứng bên cạnh cô ấy, một tay ôm lấy vòng eo của cô ấy, hút một điếu xì gà, hôn một mỹ nhân.
Thế nhưng, Tưởng Bắc Thư lại là một người đàn ông nho nhã đeo kính gọng vàng, dáng người cao ráo, hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ “ông chú”.
Anh từ cầu thang xoắn ốc phong cách Bắc Âu đi xuống, đến sảnh trước của nhà hàng để đón mọi người.
“Anh không biết các em đến mấy người, nên cũng không báo cụ thể với lễ tân.”
Giọng của Tưởng Bắc Thư cũng giống như con người anh ta, dịu dàng và ổn định.
“Đi thôi, hôm nay anh có gọi một người bạn, hy vọng các em không để ý.” Tưởng Bắc Thư vừa nói vừa vô tình hay hữu ý nhìn về phía chị Lily.
“Anh mời cơm, gọi ai bọn em sao lại để ý được chứ.”
Quả nhiên, trong lời của Lily mang theo sự châm biếm.
Tưởng Bắc Thư khẽ cười, có chút bất đắc dĩ.
“Là một người bạn rất thân. Tình cờ gặp ở cùng một nơi, nên ăn chung luôn, đỡ phải mở phòng riêng.”
“Anh mà còn thiếu chút tiền đó à.”
Lộc Lộ luôn cảm thấy chị Lily hôm nay so với ngày thường có chút đối đầu gay gắt.
Nhưng Tưởng Bắc Thư cũng không giận.
Chỉ mang theo nụ cười cưng chiều nhìn chị Lily.
Do Tưởng Bắc Thư dẫn đường, cả nhóm đi qua một hành lang dài và rộng.
Giấy dán tường trên hành lang có hoa văn màu xanh lam nhạt, mang đầy cảm giác hiện đại, đèn chùm phong cách Bắc Âu, ánh đèn vàng mờ ảo trên tấm thảm màu xám sang trọng, lan tỏa ra những gợn sóng ánh sáng.
Phòng riêng ở phía trong, Tưởng Bắc Thư đẩy cánh cửa gỗ hai cánh màu đen viền vàng.
Lộc Lộ đi cuối cùng, vừa bước vào đã cảm nhận được một bầu không khí lãng mạn nồng nàn.
Trên tấm khăn trải bàn dài màu trắng, nến trắng và hoa hồng, sâm panh và rượu vang đỏ, được sắp xếp xen kẽ có trật tự.
Giá nến ba ngọn hình vương miện nạm kim cương được đặt ở cuối bàn ăn, và phía sau nó, là cửa sổ kính sát đất toàn cảnh. Bên ngoài cửa sổ sạch bong, có thể ngắm trọn vẹn toàn bộ cảnh sông của Nam Thành.
Dưới bầu trời xám trắng, những tòa nhà cao tầng san sát và dòng sông rộng lớn trải dài, hòa làm một ở nơi giao nhau, thu hết một nửa phồn hoa của Nam Thành vào trong tầm mắt.
“Ngồi đi.” Tưởng Bắc Thư kéo ghế ra, mời Lily ngồi.
Lại nghe anh nói với bóng tối phía bên trái: “A Viễn, qua đây đi.”
Lộc Lộ nhìn theo tiếng nói.
Trong bóng tối mờ mịt, có một bóng người cuộn tròn đứng dậy từ ghế sofa, từ từ đi về phía ánh sáng.
Từng bước, từng bước, từ đường nét đến chân mày, từ vóc dáng đến phong thái, dần dần rõ ràng sáng tỏ.
Đợi người đàn ông đứng yên, Lộc Lộ mới ngỡ ngàng nhận ra, anh thật đẹp.
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn nối khố của anh, Trần Nhiệm Viễn.”
Tưởng Bắc Thư nói rất tự nhiên, rồi chỉ vào Lily nói: “Đây là Khương Lị Lị, bạn gái tôi. Những người còn lại, đều là người của câu lạc bộ truyện tranh.”
Lily ngồi trên ghế da, hai tay khoanh trước ngực “Là bạn gái cũ.”
Tưởng Bắc Thư nhướng mày, cười cho qua chuyện: “À, nói nhầm, là bạn gái cũ.”
Trần Nhiệm Viễn khẽ cười.
Ánh mắt quay lại nhìn đám người Lộc Lộ, nhàn nhạt nói: “Chào mọi người, cứ gọi tôi là Trần Nhiệm Viễn là được rồi.”
“Chào anh, Trần Nhiệm Viễn.”
Trong một góc không ai để ý, Lộc Lộ dùng âm thanh chỉ mình cô nghe thấy khe khẽ đáp lại.
Trần Nhiệm Viễn tình cờ ngồi bên trái Lộc Lộ.
Đối diện họ là Lily và Tưởng Bắc Thư. Vừa ngước mắt lên là có thể thấy Tưởng Bắc Thư đang cắt bít tết cho Lily, cẩn thận và nghiêm túc.
Tiếng dao nĩa va vào đĩa sứ trong trẻo, kèm theo vài câu bàn luận bâng quơ, Lộc Lộ không chen vào được, chỉ có thể cúi đầu chiến đấu với miếng bít tết năm phần chín.
“Kuronuma Sawako, là tên của em à?”
Giọng nói hay tuyệt xuyên từ tai trái vào tim.
Trong tầm mắt, anh đã nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi mỏng mang theo nụ cười nhạt.
Lộc Lộ ngây ra một giây, quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này mới nhìn rõ đôi mắt của anh, sâu thẳm mông lung, giống như sương mù, nhìn lâu sẽ khiến người ta lạc lối.
Lộc Lộ nói: “Em không phải tên là Kuronuma Sawako, em tên là Lộc Lộ.”
Từng chữ từng chữ, nhấn rất mạnh, phảng phất như muốn anh khắc cốt ghi tâm.
“Có cần anh giúp em cắt bít tết không?”
“Anh có thể, cho em xin phương thức liên lạc của anh được không?”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
