“Trần tổng, đến nơi rồi.”
Xe dừng lại hẳn, giọng của Quách Hạo không lớn, anh nghiêng đầu qua có thể thấy Trần Nhiệm Viễn đang nằm ở ghế sau đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàng mày của Trần Nhiệm Viễn khẽ nhíu lại, rồi từ từ mở mắt ra, anh nhướng cặp mắt có phần nặng trĩu, cố gắng vực dậy tinh thần, phát ra một tiếng “ừm” đơn giản từ cổ họng xem như đáp lời.
Rõ ràng đã gần đến rạng sáng, bên ngoài tòa nhà trụ sở chính cao hơn hai mươi tầng của Trần thị vẫn có vài tầng đèn đuốc sáng trưng, đang chờ đợi Trần Nhiệm Viễn.
Anh đứng bên ngoài xe, day day giữa hai đầu lông mày, rồi nhanh chân bước vào trong Trần thị.
Quách Hạo cũng chạy lon ton theo sau, nhìn bóng lưng của Trần Nhiệm Viễn rồi lại nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi của anh trong xe, anh ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Trần Nhiệm Viễn.
Phòng nhân sự của tập đoàn Trần thị nói với anh ta, vòng phỏng vấn cuối cùng là với người nắm quyền của Trần thị này.
Trước khi đến, anh ta đã điều tra lý lịch và chuẩn bị đầy đủ, dù là trên các tạp chí tài chính kinh tế hay trong các bài báo của giới giải trí, anh đều mang một dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ.
Quách Hạo rất ít khi thấy ảnh cười của Trần Nhiệm Viễn.
Cũng rất ít khi thấy ảnh Trần Nhiệm Viễn thực sự mỏi mệt.
Thế nhưng, lần đầu tiên gặp Trần Nhiệm Viễn, quầng thâm mắt cùng với ria mép lún phún xanh lại nổi bật một cách lạ thường trên gương mặt thanh tú của anh, bên trong bộ vest đen là một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh.
Đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của Quách Hạo, anh lại tỏ ra không hề để tâm.
Chỉ ngồi trên chiếc ghế văn phòng khổng lồ, không biểu cảm lật xem sơ yếu lý lịch của anh ta.
“Cậu cảm thấy điều quan trọng nhất của công việc này là gì…” Trần Nhiệm Viễn ngồi đó, giọng nói có chút yếu ớt.
Mặc dù Quách Hạo trả lời theo đáp án anh ta đã dự tính trước, nhưng trong thâm tâm, đây là lần đầu tiên anh ta lại nghiêng về phía con người của Trần Nhiệm Viễn trong bài phỏng vấn của cánh nhà báo giải trí.
Chỉ là, sau khi vượt qua vòng phỏng vấn, rồi trải qua một thời gian làm việc, anh ta mới phát hiện ra một Trần Nhiệm Viễn trong lần gặp đầu tiên có lẽ thực sự là một ngoại lệ.
Đến nỗi, sau này anh ta có chút tiếc nuối, bởi vì anh ta biết rằng, đó là một trong những khoảnh khắc suy sụp hiếm hoi trong cuộc đời Trần Nhiệm Viễn.
Anh ta nghe nói, lần đó anh vừa mới uống rượu mấy ngày mấy đêm ở quán bar xong thì được đưa vào bệnh viện, vừa tỉnh lại trong phòng bệnh nghe nói có buổi phỏng vấn liền đến thẳng công ty.
Nhưng theo anh lâu như vậy, một người thạo tin như anh ta đến nay vẫn không nghe ngóng được lý do thực sự khiến anh say khướt là gì.
Ngược lại từng nghe một câu chuyện đùa, rằng anh vì đổi trợ lý mới suy sụp như vậy, lúc uống rượu trong tay còn cầm một tấm ảnh, là ảnh chụp chung của anh và người trợ lý đã cùng lớn lên.
Những tin đồn về Trần Nhiệm Viễn quá nhiều, nhiều đến mức đôi khi Quách Hạo còn có thể nghe thấy chính mình bị đặt điều vài câu.
Hồi ức kết thúc, anh ta ngáp một cái dài trong thang máy rộng lớn, Trần Nhiệm Viễn cũng bị lây, khẽ che miệng, cũng ngáp một cái nho nhỏ.
“Lát nữa mua cho mọi người mỗi người một ly cà phê.”
Trước khi ra khỏi thang máy, Trần Nhiệm Viễn nhắc nhở, cúi đầu nhìn điện thoại, Lộc Lộ vẫn chưa gửi tin nhắn đến.
Cô vẫn chưa về nhà sao?
Nghĩ ngợi một lát, anh vừa bước ra khỏi thang máy, vừa cúi đầu xem kỹ lại tin tức hôm nay, rồi tìm một vài tấm ảnh tin tức từ các góc độ khác nhau.
Anh lưu từng tấm ảnh một, rồi cắt bỏ những người thừa khác đi.
Làm xong xuôi, anh mới nhận ra sau đó rằng việc này nhàm chán đến mức nào.
Và chuyện nhàm chán như vậy, trước đây anh cũng đã từng làm.
Trong những tấm ảnh mà Trần Từ đưa cho anh, vào một buổi tối uống đến hơi say, anh đã lấy một cây kéo cắt đi bóng lưng mờ ảo của người đàn ông kia.
Căn phòng tối tăm, những tấm ảnh rải rác.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, anh lại thu dọn từng tấm ảnh có Lộc Lộ cất đi.
Còn người đàn ông mờ ảo đó.
Sau khi gặp lại, anh mới muộn màng nhận ra, tại sao trước đây lại cảm thấy Tạ Mộc Xuyên quen mắt đến thế.
Người đó, là Tạ Mộc Xuyên.
Thế nhưng, Lộc Lộ không thể nào ở bên Tạ Mộc Xuyên được.
Vì vậy, anh luôn muốn truy hỏi cho ra lý do chia tay năm đó.
Anh nghĩ, chỉ cần cô cho anh một lý do, dù có là lý do hoang đường đến đâu.
Dù cho cô giống như trong tình tiết tiểu thuyết, rằng ban đầu là Trần Từ ép cô rời đi, thực ra cô vẫn thích anh.
Dù cho cô nói rằng đã gặp phải tai nạn, cô muốn giấu anh, không muốn anh cùng gánh chịu nỗi buồn, thực ra cô vẫn không quên được anh.
Chỉ là, cô lại nói “chán ghét” rồi”.
Sao có thể chán ghét được.
Mỗi một phút mỗi một giây ở bên cô đều không hề có hai chữ “chán ghét”, mà là niềm vui và hạnh phúc không thể kìm nén.
Thứ tình cảm đó tràn đầy ra ngoài.
Vì vậy, anh không hề chán ghét, còn trong đôi mắt nhìn anh của cô, có phải đã chán ghét anh rồi không.
Anh không nghĩ kỹ.
Trần Nhiệm Viễn cụp mắt xuống, đẩy cửa văn phòng, nói với người phía sau “Bảo họ làm nhanh một chút, kết thúc sớm.”
Anh phải về nhà.
“Vâng.”
Quách Hạo đáp.
“Tiểu Lộ, hút ít thuốc thôi.”
Tạ Mộc Xuyên đi qua phòng khách rồi bước ra ban công, anh thấy Lộc Lộ đang ngồi trên ghế mây lại hút thuốc.
Cô không bật đèn ban công.
Trên ban công khép kín, anh ta trồng một ít hoa cỏ, lúc không bận rộn thường sẽ tự mình chăm sóc một chút.
Lộc Lộ ngồi ngay cạnh một cây phát tài cao một mét, cô khẽ đung đưa ghế, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, đốm lửa sáng rực trong bóng tối.
“Vâng. Được ạ.”
Cô hút một hơi, đáp một tiếng.
Đối với chuyện hút thuốc này, Tạ Mộc Xuyên có trách Châu Mộ Tranh.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc nói mát mỉa mai một hai câu đùa cợt, chứ không thực sự chỉ vào mũi anh ta mà mắng, chính là anh đã dạy em gái tôi hút thuốc.
Bởi vì anh ta biết, sự lựa chọn cuối cùng là của Lộc Lộ.
Nếu là Lộc Sài, cũng nhất định sẽ tôn trọng lựa chọn của Lộc Lộ.
Vì vậy, khi Lộc Lộ run rẩy tìm đến anh ta lúc đó, mắt cô đỏ hoe, nói rằng cô không có cách nào giữ lại đứa bé đó, anh trai đang bệnh, người cô có thể dựa vào chỉ có anh ta thôi.
Tạ Mộc Xuyên không biết nhắc đến chuyện này là tốt hay xấu.
Bởi vì Lộc Lộ chỉ ngây người ra vài giây, rồi nhàn nhạt nói với anh ta, “Anh Mộc Xuyên, đó đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Con người luôn phải nhìn về phía trước. Hơn nữa, đời người vô thường, ngày mai và tai nạn không biết cái nào sẽ đến trước. Chi bằng hôm nay cứ hướng về mục tiêu mà phấn đấu, không chút e dè.”
Giọng của Tiểu Lộ bình thản.
Lúc này cô không giống một người em gái, mà là một bậc trưởng bối, khuyên anh ta hãy nghĩ thoáng hơn.
Tạ Mộc Xuyên lúc đó á khẩu, cảm xúc đau lòng trong lồng ngực như một cục bột mì chặn ở cổ họng, không ra được, cũng không xuống được.
Vậy nên, Tiểu Lộ thật sự đã trưởng thành rồi sao?
“Đói chưa? Có muốn ra ngoài ăn chút gì không?” Tạ Mộc Xuyên tựa vào một bên ban công, hai tay đút trong túi quần, lên tiếng hỏi.
“Không sao đâu, lát nữa em về ngay.” Lộc Lộ nhìn điện thoại “Chiều mai anh còn có một buổi chụp quảng cáo, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.” Anh ta đáp.
“Chuyện của《Nguyệt Quang》, bên này cũng có thể chuẩn bị rồi đó.” Lộc Lộ dập tắt điếu thuốc đứng dậy, trầm ngâm nhìn anh ta “Đầu tiên là kiểu tóc, anh phải để tóc dài giống như anh trai, gần đây em cũng sẽ nhắc Tiểu Hoa chú ý, bảo nhà tạo mẫu tóc đừng động linh tinh vào tóc của anh.”
Cô đưa tay ra, khoa tay múa chân trong không trung.
Về dáng vẻ của Lộc Sài, dù qua bao lâu cũng sẽ không bị hai người họ quên lãng.
Tạ Mộc Xuyên ngẩng đầu nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng trong sáng, chiếu rọi ra một Lộc Sài mà chỉ có họ mới nhận ra.
Anh ta mấp máy môi, “Tiểu Lộ, lựa chọn này là do chính em quyết định, anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em. Việc quay《Nguyệt Quang》, anh cũng sẽ làm theo những gì em muốn.”
“Cảm ơn anh.”
Lộc Lộ thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, anh ta lên tiếng gọi cô lại “Tiểu Lộ.”
“Hả?”
Cô nghi hoặc nghiêng đầu.
“Về nhớ ăn cơm.”
Cô cười cười “Vâng.”
Cô về tới nhà, đẩy cửa ra, một mảng tối đen đập vào mắt, đôi dép lê màu đen mà Trần Nhiệm Viễn mang đến được xếp ngay ngắn ở cửa, anh vẫn chưa về.
Lộc Lộ đi vào bếp bắt đầu pha mì.
Trong lúc chờ nước sôi, cô nhìn thấy chiếc cốc uống nước mới xuất hiện trong bếp, sáng nay anh hẳn đã dùng qua.
Một giờ sáng.
Nước của Lộc Lộ đã sôi, mì gói cần ba phút là được.
Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, cô ngồi ở bàn ăn mì gói, cô vẫn như thường lệ, hằng ngày vào tài khoản phụ để cày số liệu cho Tạ Mộc Xuyên.
Vừa đăng dòng “Anh trai ấm áp quá”, trong đầu liền không nhịn được mà nhớ lại lời chất vấn của anh ta.
“Em điên rồi sao?”
Điên rồi sao.
Nếu chỉ việc cô phớt lờ quá khứ giữa cô và Trần Nhiệm Viễn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà ở cùng anh.
Vậy thì cô có lẽ điên thật rồi.
Một giờ rưỡi sáng.
Lộc Lộ chuẩn bị đi tắm rửa ngủ.
Trong cuộc sống độc thân lâu dài, đây chính là sinh hoạt thường ngày của Lộc Lộ, công việc và nhà, không có điểm thứ ba, bạn bè cũng rất ít.
Trước khi kéo rèm đi ngủ, cô phát hiện cửa ban công đã mở.
Cô thuận thế dùng lực đóng lại.
Cô đắp chăn lên, vẫn còn vương lại một chút mùi của Trần Nhiệm Viễn.
Tắt đèn, trằn trọc mãi, cô vẫn không thể ngủ say.
Cô lại ngồi dậy, thay một bộ ga giường vỏ chăn mới, màu hệ đại dương.
Peter Pan từng nói, màu xanh lam có thể giúp dễ ngủ.
Quả nhiên, khi đắp lên lần nữa, mùi của Trần Nhiệm Viễn đã nhạt đi một chút.
Cô bất giác cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cô nhắm mắt lại.
Khi bên ngoài cửa có động tĩnh, cô rất dễ dàng tỉnh giấc.
Cô sờ lấy điện thoại, xem giờ, bốn rưỡi sáng.
Cô đã nằm hơn một tiếng đồng hồ, vẫn chưa vào được giấc ngủ sâu.
Chất lượng giấc ngủ gần đây lúc tốt lúc xấu.
Lúc Trần Nhiệm Viễn đẩy cửa vào, cô đang bật đèn định xuống giường.
Anh có chút ngạc nhiên “Vẫn chưa ngủ sao?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
Trần Nhiệm Viễn nhìn cô đứng dậy đi đến bàn lấy thuốc lá, hiểu được ý định của cô, cũng im lặng đi theo sau cô.
Nam Thành đã bước vào trung tuần tháng 9.
Trời sáng ngày càng muộn, bầu trời màu xanh thẫm trĩu nặng, hai người lúc này đứng cạnh nhau, đều mệt mỏi rã rời.
“Gần đây hơi bận.” Anh mở lời trước “Các cuộc họp ở Trần thị hơi nhiều.”
Cô ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên Trần Nhiệm Viễn chủ động giải thích, rốt cuộc anh đang bận gì.
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Xung quanh tối mờ, cô không nhìn rõ được thần sắc dưới hàng mi dài buông xuống của anh, nhưng đường nét lạnh lùng tinh xảo vẫn rất rõ ràng.
Anh cũng nhìn cô.
Lúc này cô mới nhìn rõ đôi mắt sâu thẳm của anh, trong bóng tối mang theo chút hấp dẫn.
Xương mày vốn mang theo chút lạnh lẽo của anh khẽ nhíu lại “Tiểu Lộ, em sao vậy?”
「Tiểu Lộ」
Tim Lộc Lộ thắt lại.
Cô hoảng loạn quay đầu đi “Anh không cần phải nói với tôi những chuyện này.”
Xung quanh yên tĩnh một lúc.
Chỉ có tiếng “tách” của bật lửa, tiếng đầu thuốc lá cháy vang lên xì xèo trong không khí.
Anh từ từ nói “Tiểu Lộ, mấy ngày nay anh cứ nghĩ, có phải trước đây anh nói quá ít không. Vì vậy, em mới cảm thấy chán ghét anh.”
Lộc Lộ không đáp lời.
Anh cũng không nói nữa.
Rất nhiều chủ đề, Lộc Lộ không muốn tiếp tục nữa, bởi vì đào sâu vào cũng chẳng có ý nghĩa gì.
So với việc chắp vá từng mảnh quá khứ, rồi xem lại một lần nữa sự thảm hại trước đây của mình, hoàn toàn không đáng.
Một Lộc Lộ trong quá khứ, sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.
Vậy thì hà cớ gì, lại phải lôi lòng tự trọng của cô trong quá khứ ra, trước mặt nhau, giẫm nát một lần nữa.
Mà lúc này đây.
Anh thỉnh thoảng ân cần dịu dàng, thậm chí cách hai người họ ở bên nhau còn gần gũi hơn cả trước kia, nhưng cô hiểu, tất cả chẳng qua chỉ là đi vào vết xe đổ.
Vết thương trên vai, bị gió lạnh thổi qua đau âm ỉ.
Lộc Lộ cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân khiến cô không thể ngủ say.
