Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 57: Sau đó, không được phép động lòng lần nữa



“Trần thiếu, sao anh lại…..”

Lý Mộng Giai lúc này đã căng thẳng ra mặt, vẻ mừng rỡ trên gương mặt không hề che giấu.

Cô ta e thẹn cúi đầu, rồi lại cẩn thận ngẩng lên, nhìn về phía Trần Nhiệm Viễn.

Trần Nhiệm Viễn lại không hề cho Lý Mộng Giai một ánh mắt nào, tầm nhìn chỉ khóa chặt trên một bóng hình khác.

Đôi mày thanh tú lạnh lùng của anh hơi nhướng lên, giọng điệu lười biếng mang theo vài phần thân mật gọi cô “Tiểu Lộ.”

Tim Lộc Lộ hẫng một nhịp.

Ánh mắt của Lý Mộng Giai và ánh mắt của người đàn ông trong phòng đều đổ dồn về phía cô.

Dù trước mặt cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự căng thẳng, cô khách sáo đáp lại anh “Trần tổng.”

Trong một khoảnh khắc.

Bầu không khí kỳ lạ lan tỏa trong hành lang yên tĩnh.

Quý Bắc thò đầu ra khỏi phòng, chỉ trong vài giây đã hiểu được tình hình trước mắt.

Đôi mắt có phần phóng khoáng lướt qua gương mặt xinh đẹp của Lộc Lộ, Quý Bắc lại thấy nốt ruồi lệ dưới mắt cô, khiến anh ta cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, nhưng trong lòng ngẫm nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không thể nào.

Anh ta cười lên tiếng “A Viễn, quen biết à.”

Khóe môi anh ta lại cong lên, mang theo chút ý vị dò xét mà khách sáo hỏi họ “Hai vị đây, hai cô ăn cơm chưa? Có muốn vào trong ăn thêm chút gì không?”

Hai người đồng thanh lên tiếng.

“Được ạ.” Lý Mộng Giai vồ vập.

“Không cần đâu.” Lộc Lộ né tránh không kịp.

Nụ cười của Quý Bắc càng sâu hơn, đang định nói thêm gì đó thì Trần Nhiệm Viễn đã bước đến trước mặt Lộc Lộ.

Trần Nhiệm Viễn không hề né tránh, đứng rất gần cô, hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt khác, trong mắt dường như chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình cô.

“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi, giọng thân thuộc và dịu dàng.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, còn có thể ngửi thấy mùi nước giặt quen thuộc trên chiếc áo sơ mi trắng của anh, cùng loại với của cô.

Cô có phần câu nệ cúi đầu “Ăn rồi ạ.”

“Lát nữa có về Tinh Thần không?”

“Không về.” Một tay cô bất giác nắm chặt quai túi “Có chút chuyện phải đến khu Đông một chuyến.”

“Được.” Anh nói “Tôi đưa em đi.”

Anh đưa tay ra, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.

Cổ tay với những khớp xương rõ ràng bị lòng bàn tay rộng lớn của anh kéo đi, đợi đến khi cô có chút phản ứng thì đã bị đưa ra khỏi cạnh Lý Mộng Giai.

Anh dùng chút sức, cô xoay xoay cổ tay, anh liền nới lỏng một chút.

Lộc Lộ lại có chút lo lắng nghiêng đầu, trong tầm mắt thấy Lý Mộng Giai phía sau vẫn còn ngây người tại chỗ.

So với việc giằng co qua lại, cô cứ để mặc Trần Nhiệm Viễn như vậy thì sau này lại càng dễ giải thích hơn.

Mà Lý Mộng Giai phía sau cũng đã nhận ra, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.

Trong lòng cô ta trăm mối tơ vò nghĩ về nguyên do.

Lại không khỏi nghĩ đến tấm thiệp mời du thuyền yến tiệc SVIP mà Lộc Lộ vừa đưa cho mình, nhấc chân định đuổi theo.

Một lực đột nhiên kéo cô ta lại, tiếp đó giọng nói của Quý Bắc ung dung vang lên “Ấy da, người đẹp, chuẩn bị đi đâu thế?”

Quý Bắc thấy Lý Mộng Giai quay đầu lại, nhưng chỉ cười.

Anh ta chỉ vào bóng lưng sắp biến mất của Trần Nhiệm Viễn và Lộc Lộ, giả vờ ghét bỏ “Hai kẻ cuồng công việc đó chắc chắn là đi làm việc rồi.”

“Nào, chúng tôi vừa mới gọi món chưa ăn được mấy miếng, cô ăn cùng tôi một chút đi.”

Anh ta cười với Lý Mộng Giai một cách yêu nghiệt và ph*ng đ*ng, nhưng cũng nắm chặt lấy tay Lý Mộng Giai.

 

Trần Nhiệm Viễn vẫn lái chiếc Lamborghini đó.

Mấy ngày nay chiếc xe này ngày nào cũng đậu dưới lầu nhà cô.

Hại cô mỗi lần đi ngang qua mấy bà thím trong khu chung cư đều nghe thấy họ đang bàn tán về mình.

Lộc Lộ vừa ngồi vào cài dây an toàn, đã nghe thấy Trần Nhiệm Viễn hỏi cô “Tiểu Lộ, đi đâu?”

Lộc Lộ lấy điện thoại ra, đọc từng chữ một địa chỉ.

Người đưa cho cô địa chỉ này là Phương Thi Vận.

Sau lần gặp cô gái nhỏ tên Hạ Nghênh Xuân ở quán cà phê lần trước, cô nhanh chóng nhận được tin nhắn của Phương Thi Vận.

Trước khi mở ra, cô vốn tưởng là để đòi lại công bằng cho Hạ Nghênh Xuân.

Sau khi mở ra, lại phát hiện đó là lời xin lỗi dành cho cô.

Nhìn những lời xin lỗi xuất hiện nhiều lần trong đó, cô lại không có cảm xúc gì nhiều.

Tin nhắn như thế này, là lần thứ hai cô nhìn thấy.

Hóa ra đối mặt với một lời “xin lỗi” muộn màng lại có cảm giác tê liệt như vậy.

Bởi vì cô đã không cần nữa rồi.

Trước đây lúc đi học, cô đã từng mong đợi lời xin lỗi của Phương Thi Vận.

Nếu là cô của lúc đó, nhất định sẽ kéo Phương Thi Vận đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm, ngẩng cao đầu kiêu hãnh nói với giáo viên chủ nhiệm rằng, là lỗi của bạn ấy, không phải của em.

Hoặc cũng có thể, Phương Thi Vận biết Lộc Lộ lúc đó là một người bướng bỉnh, nên mới trốn tránh đến tận bây giờ mới có dũng khí nói với cô một câu “Xin lỗi”.

Trốn tránh thật đáng xấu hổ, nhưng lại hữu dụng.

Bởi vì Lộc Lộ quả thực đã trả lời cô ấy, một câu nói nhẹ như mây bay: Không sao đâu, mọi chuyện qua cả rồi.

Tựa như thuyền nhẹ đã qua, vạn sự đều là quá khứ.

Phương Thi Vận sau khi được tha thứ có chút kích động, còn trả lời thêm mấy tin.

Lộc Lộ vẫn cứ đáp lại.

Cho đến mấy hôm trước đã hẹn Lộc Lộ gặp riêng cô.

Hai người chỉ trao đổi vài câu đơn giản, Phương Thi Vận đã đại khái hiểu được mục đích của Lộc Lộ trước nay đều là người đứng sau cô ấy.

Trước khi gặp Phương Thi Vận, Lộc Lộ cũng đã sớm cân nhắc đến đạo diễn Phương.

Nhưng đạo diễn Phương đã ở ẩn rất lâu, cô không chắc có thể mời ông tái xuất.

Hôm đó gặp được Phương Thi Vận ở khách sạn VV lại cho cô một vài phương hướng.

Giới điện ảnh vốn rất coi trọng các mối quan hệ, nếu cô đã có tài nguyên sao lại không tận dụng.

Lời xin lỗi của Phương Thi Vận đối với Lộc Lộ vô dụng.

Nhưng thân phận là cháu gái của đạo diễn Phương của cô ấy lại khiến Lộc Lộ mừng rỡ ngoài mong đợi.

Cho nên, Phương Thi Vận có lẽ thất vọng về mục đích gặp mặt của Lộc Lộ, nhưng cũng sẽ không từ chối yêu cầu mà Lộc Lộ đưa ra.

Hẹn đạo diễn Phương cũng chỉ là bước đầu, Lộc Lộ không mong đợi sẽ thành công ngay lần đầu.

Những năm trước, cô đã xem rất nhiều cuộc phỏng vấn của đạo diễn Phương.

Ông làm phim coi trọng nhất là quy tắc.

Ông nói, tự do không ràng buộc, chẳng qua chỉ là một vài người làm phim lấy cớ cho sự lười biếng và không biết cách giao tiếp với khán giả của mình, bản chất vẫn là năng lực không đủ.

Cả đời ông đã làm rất nhiều bộ phim. Cũng có “Giải thưởng thành tựu trọn đời” của điện ảnh trong nước.

Ông luôn theo đuổi diễn viên giỏi và kịch bản hay, đó là điều cơ bản nhất để ông quyết định làm một bộ phim.

Nhưng kịch bản của 《Nguyệt Quang》 là do chính tay Lộc Lộ viết, cô không có đủ tự tin để có thể lay động đạo diễn Phương.

Cho nên, lần gặp mặt đầu tiên này, cô đến với tâm thế kết bạn.

Nghe nói Đạo diễn Phương gần đây thích luyện chữ, trong túi cô có một cây bút máy đã được lựa chọn rất kỹ lưỡng.

 

Xe lại dừng.

Đây là lần thứ năm gặp đèn đỏ trên đường.

Lộc Lộ liếc nhìn khoảng cách, trong lòng tính toán sơ bộ, phát hiện thời gian vẫn còn dư dả mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Trần Nhiệm Viễn một tay chống lên vô lăng, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng, ánh mắt để ý thấy sắc mặt của cô “Là chuyện rất gấp sao?”

Lộc Lộ gật đầu “Ừm, có chút.”

Đèn xanh sáng lên, anh khởi động xe “Sắp đến rồi.”

Điện thoại của Lộc Lộ bắt đầu rung lên, Lý Mộng Giai gửi đến vài lời chất vấn và nghi hoặc.

Cô đưa tay lên day day sống mũi một cách phiền não, nghĩ ngợi rồi vẫn trả lời vài câu.

【《Nguyệt Quang》 là dự án tương đối lớn của Tinh Thần gần đây, Trần Nhiệm Viễn quan tâm cũng là điều khó tránh.】

【Không cần nghĩ nhiều.】

Cuối cùng lại đính kèm một câu.

【Thiệp mời chỉ có một tấm, tự cô nắm bắt đi.】

Lý Mộng Giai lại trả lời vài câu.

Lộc Lộ không có tâm trí đối phó, bèn tắt điện thoại.

Tiếng xe ù ù bên tai, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tấm thiệp mời cho Lý Mộng Giai, đã được quyết định ngay từ lúc cô đồng ý với Lý Mộng Giai.

Chuyện này giống như một sự phân định hoàn hảo giữa cô và Lý Mộng Giai.

Lộc Lộ cho rằng, đây là đạo đức nghề nghiệp cuối cùng của cô dành cho Lý Mộng Giai.

Nếu, thật sự có chuyện gì…

Cũng không lạ đâu nhỉ.

Xe lao nhanh, trong khung cảnh lướt qua vun vút, Lộc Lộ cảm thấy trong lòng phiền muộn.

Có thể là do đồ ăn trưa không ngon.

Hoặc cũng có thể, là bầu không khí giữa cô và Trần Nhiệm Viễn quá ngột ngạt.

Mối quan hệ giữa cô và Trần Nhiệm Viễn, còn khó xử hơn cả cô dự liệu.

Trong tầm mắt, có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của Trần Nhiệm Viễn khi lái xe, thỉnh thoảng lại hờ hững nhếch lên, đôi môi mím chặt cũng làm nổi bật sự lạnh nhạt của anh.

Đối mặt với người ngày nào cũng chung sống.

Lộc Lộ chỉ có thể cảm thấy khuôn mặt quen thuộc, nhưng làm cách nào cũng không thể nhìn thấu nội tâm.

Có thể giây trước, anh ngang nhiên lại gần cô, như thể giữa họ thật sự có điều gì đó có thể khiến anh hạ mình.

Giây sau, cũng lại như thế này, một sự im lặng vô tận, khiến một cơn gió không biết từ đâu len lỏi vào, tùy ý gào thét giữa họ.

 

Cô hẹn đạo diễn Phương ở một phòng trà tại khu Đông.

Lộc Lộ đã sớm đến đây khảo sát trước, đặt trước vị trí phòng riêng và chọn loại trà.

Ngay cả bộ ấm trà cũng là đặc biệt mang từ Nam Lăng đến.

Vị trí của phòng trà rất yên tĩnh, ẩn mình trong một con phố kín đáo.

Lúc Trần Nhiệm Viễn đưa Lộc Lộ xuống xe, cũng không khỏi nhìn thêm một cái vào phòng trà có lối trang trí cổ kính phía sau cô.

“Có cần tôi đợi em không?”

Trần Nhiệm Viễn lên tiếng hỏi cô.

“Không cần đâu.”

Cô không thể đóng vai một cặp tình nhân thật sự trước mặt anh.

Cô vẫn bình tĩnh và lịch sự, tuân thủ quy tắc.

Mà Trần Nhiệm Viễn thỉnh thoảng sẽ hôn cô, sẽ ôm cô vào lòng ngủ, mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở đó, không có thêm bước vượt rào nào.

Không có bất kỳ sự quyến luyến tình ý nào.

Giữa họ tựa như một sự bình yên phẳng lặng đầy ăn ý.

Cô không biết anh cầu mong điều gì.

Cô chỉ biết, ở bên anh đóng cho tốt vở kịch hôn nhân giống như “chơi trò gia đình” này.

Sau đó, không được phép động lòng lần nữa.

Trước khi Lộc Lộ bước vào phòng trà, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Chiếc Lamborghini màu đen đó vẫn còn đậu ở chỗ cũ.

Thấp thoáng thấy anh hé mở cửa sổ đang hút thuốc.

Cách một lớp kính chắn gió.

Cô trước sau vẫn không thể nhìn rõ anh.

 

Lúc đẩy cửa bước vào, Lộc Lộ có chút bất ngờ, đạo diễn Phương đã ngồi ở bên trong rồi.

Một căn phòng kiểu Trung Hoa bốn phía cổ kính.

Đạo diễn Phương với mái tóc hoa râm, trông gầy gò nhưng khỏe khoắn và sạch sẽ. Ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm và áo ghi lê màu xanh lá, trên đầu đội một chiếc mũ nồi kiểu cũ màu đen, một mình đang yên tĩnh pha trà.

Lộc Lộ bất giác nhìn đồng hồ, cô đã đến sớm nửa tiếng, nhưng vẫn trở thành người bị đợi.

“Đạo diễn Phương, chào ông, thật ngại quá, tôi đến muộn rồi.” Cô hơi cúi người.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Phương Thế Hoa quay đầu lại, nhìn cô gái cao ráo này đang nhẹ nhàng nhỏ giọng xin lỗi.

“Là Tiểu Lộ phải không, nào, mau ngồi đi.” Ông cười và vẫy tay với cô, ánh mắt hiền từ “Không cần câu nệ khách sáo như vậy, là tôi đến sớm thôi.”

Lộc Lộ đáp “Vâng ạ.”

Sau khi ngồi xuống, sau một hồi chào hỏi khách sáo, Lộc Lộ giới thiệu mình là bạn của Phương Thi Vận.

Đạo diễn Phương cũng cười cười.

Cô lại lấy món quà trong túi ra, thuận thế nhận lấy ấm trà, thay đạo diễn Phương bắt đầu pha trà.

Trà sủng* hình quả vải được nước trà tưới lên ánh lên màu đỏ xen lẫn trắng, sắc màu trông rất mê người.

Trà sủng*: Tượng gốm nhỏ dùng trong bàn trà

Đạo diễn Phương đặt món quà sang một bên, thích thú ngắm nhìn động tác pha trà thuần thục như mây bay nước chảy của Lộc Lộ.

Hai người ngồi đối diện nhau, trên chiếc ghế gỗ gụ chạm khắc một con rồng đang bay lượn.

Đạo diễn Phương uống một ngụm trà, đôi mắt hiền từ đầy vẻ ngạc nhiên.

“Cô gái, nếu chúng ta đã có duyên ngồi ở đây, có vài chuyện tôi sẽ nói thẳng với cô.”

“Về tên của cô, tôi đã nghe qua mấy lần rồi, nói thật. Đối với chuyện này, tuy không phản cảm, nhưng cô cũng hiểu cảm giác này không được tốt cho lắm.”

Lộc Lộ trong lòng có chút hoang mang.

Đạo diễn Phương nói chuyện uyển chuyển, nhưng cô biết, mấy ngày nay có lẽ mình đã hơi vội vàng.

Đạo diễn Phương tiếp tục nói “Nhưng, tuổi đã lớn, suy nghĩ cũng thoáng hơn một chút, thời gian cũng nhiều hơn một chút. Chiều hôm đó, tôi đã xem qua kịch bản mà bạn cô mang đến trước đó.”

“Không biết tự lúc nào, tôi đã xem hết cả một buổi chiều. Tôi đã nghĩ, đây chắc chắn không phải do một biên kịch chuyên nghiệp viết ra, cảnh quay rồi chuyển cảnh lung tung lộn xộn.”

“Thế nhưng, tôi lại biết đây là một câu chuyện hay. Một, câu chuyện hay mà tôi muốn làm đạo diễn.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...