Châu Mộ Tranh cảm thấy sắc trời tối sầm lại chỉ trong một khoảnh khắc.
Từ khoảnh khắc Lộc Lộ bước về phía Trần Nhiệm Viễn, màn đêm đã ập đến, nhưng ánh trăng lại không kịp chiếu rọi.
Anh ta chớp chớp mắt, đèn đường dọc theo con đường ven biển này mới sáng lên.
Dưới ánh đèn vàng vọt, cô không chút do dự hay đắn đo mà đi đến bên cạnh Trần Nhiệm Viễn.
Trong đôi đồng tử ấy, là sự bất lực khi mọi chuyện đã đến nước này, ngoài ra không còn gì khác.
“Có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại.” Cô dường như đã nói như vậy, nhưng lúc đó có một chiếc xe bóp còi, anh ta hình như cũng không nghe rõ.
Người đàn ông kia vẫn đứng ở đó, ánh mắt chỉ khóa chặt vào cô, một tay hữu ý vô ý xoa chiếc bật lửa trong tay.
Lẽ ra Châu Mộ Tranh nên gọi anh ta một tiếng “Trần tổng”, nhưng cổ họng cử động, môi mấp máy mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Con đường Lộc Lộ đi về phía Trần Nhiệm Viễn trong mắt anh ta trở nên thật dài.
Thế nhưng chỉ trong khoảng cách vài bước chân, anh ta lại nghe rõ mồn một tiếng trái tim vỡ vụn.
Lộc Lộ ngoan ngoãn đứng trước mặt Trần Nhiệm Viễn.
Trần Nhiệm Viễn đứng đó sửa lại tóc cho Lộc Lộ, Lộc Lộ cúi gằm mặt, không hề động đậy.
Tay Trần Nhiệm Viễn, thuận thế nắm lấy vòng eo thon thả của cô.
Hai người áp sát vào nhau, trong không gian chật hẹp, anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô giống hệt mùi hương còn vương lại trong nhà khi anh thức dậy buổi sáng.
Có lẽ vì biết có người khác ở đây, sắc mặt cô đã ửng hồng, cô bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh.
Trong đôi mắt sâu thẳm, phản chiếu hình ảnh của cô.
Cô khẽ gọi tên anh “Trần Nhiệm Viễn.”
Âm cuối của cô và cơ thể cô giống nhau, run rẩy nhẹ trong vòng tay anh.
Trần Nhiệm Viễn khẽ nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, rồi hôn xuống.
Lộc Lộ mở to hai mắt, trong đầu chỉ còn lại một tiếng “ầm”.
Gương mặt Trần Nhiệm Viễn đột nhiên phóng đại trước mắt, đôi mắt sâu thẳm nhắm lại khi cánh môi anh chạm vào, hàng mi rũ xuống.
Sự khô khốc và ẩm ướt hòa quyện.
Ngọn gió biển xa xa nhẹ nhàng thổi qua, cũng có thể nghe thấy tiếng xe lăn bánh, giữa hơi thở là mùi hương mát lạnh đặc trưng của anh, và tất cả những điều này hòa lẫn, quyện vào nụ hôn, cuối cùng hóa thành vị việt quất trong khoang miệng.
Bởi vì, điếu thuốc cô vừa hút là vị việt quất.
Trên đường quốc lộ, bất chấp người khác, một cặp vợ chồng mới cưới ôm hôn nhau.
Ngọt ngào và nồng nhiệt.
Châu Mộ Tranh bất giác quay đầu đi, không nhìn họ nữa.
Trên mặt biển xa xăm, bốn chiếc du thuyền đều đã sáng đèn, lộng lẫy chói mắt trên mặt biển sâu thẳm. Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của anh ta buông thõng, xa xa nhìn những thứ rực rỡ ấy đến xuất thần.
Nụ hôn của họ kết thúc lúc nào, Châu Mộ Tranh không biết, đợi đến khi điếu thuốc làm bỏng tay, anh ta mới hoàn hồn.
Trần Nhiệm Viễn đã ôm Lộc Lộ đi xa, cô nép vào người anh, không cần phải giải thích thêm bất cứ điều gì với anh.
Trước đây anh ta đã dùng rất nhiều lý do để tránh liên tưởng đến mối quan hệ giữa Lộc Lộ và Trần Nhiệm Viễn, cho nên khoảnh khắc này cũng trở nên không chân thực.
Sự chênh lệch giai cấp giữa Lộc Lộ và Trần Nhiệm Viễn là điều trước đây anh ta cho rằng là điểm bất khả thi nhất giữa họ, nhưng việc xác nhận một mối quan hệ dường như không cần phải lòng vòng chín khúc, rõ ràng là điểm mà người ngoài không thể tin nhất, thì Trần Nhiệm Viễn dường như chưa bao giờ để tâm.
Anh ta thường xuyên nhìn chằm chằm vào quả chanh dây trong tủ lạnh mà ngẩn người.
Anh ta cũng sẽ nghĩ đến, lúc ban đầu, cô gái với đôi mắt chớp chớp như con thỏ kia, thuần khiết không một hạt bụi, giờ đây lại trở nên xa vời không thể chạm tới.
Nếu được làm lại.
Có lẽ vào đêm đó ở Sơn Phong, lẽ ra anh ta không nên đưa cho cô ấy điếu thuốc đó, mà nên nói với cô ấy rằng, thế giới này cá lớn nuốt cá bé, em không cần phải liều mạng như vậy, bởi vì sau này anh sẽ thích em, nên bây giờ, anh sẽ bảo vệ em.
Chỉ là những lời đó, anh ta mãi mãi chôn chặt trong lòng.
Nghĩ vậy rồi thôi.
Bên đường đã đậu sẵn một chiếc Maybach, đã dừng ở ven đường được một lúc.
Thấy Trần Nhiệm Viễn đưa Lộc Lộ đi qua, tài xế trong xe đã đeo găng tay trắng cúi người mở cửa cho họ.
Người mở cửa không phải là Quách Hạo, mà là một người Lộc Lộ chưa từng gặp.
Chiếc xe cũng bất ngờ không phải là chiếc Alpha đã đưa cô đi buổi sáng.
Anh có chút lưu luyến mới buông vòng eo của cô ra, để cô ngồi vào trước, trong xe là mùi hương quen thuộc của cô.
Cô ngồi sát vào cửa sổ xe.
Anh ngồi ở phía bên kia, im lặng không nói.
Sự ganh đua ngấm ngầm này dường như đã kéo dài rất lâu.
Họ đều rất ăn ý, không hề nhắc đến chuyện vừa rồi.
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Vừa rồi đã nghe được bao nhiêu?
Lộc Lộ không quan tâm.
Ngoài cửa sổ xe, có thể thấy những hạt bụi lơ lửng.
Xe chạy không nhanh, đi thẳng vòng qua lối vào thường ngày cần phải đi bộ, xe rẽ một vòng quanh sân vận động Tổ Chim, vòng đến một lối vào khác chỉ dành cho xe cộ.
Họ trực tiếp đi qua hàng rào chắn, lái thẳng lên boong tàu.
Nhân viên kiểm tra ở cổng, từ lúc nhìn thấy xe đến lúc nâng rào chắn chỉ mất vài giây.
Lộc Lộ biết rằng không có mấy người có đặc quyền lái xe vào tàu như thế này, trước đó còn có khách hàng liên hệ với cô, hỏi có thể lái xe vào không, cô thậm chí còn không có quyền xin phép.
Cô khẽ thở dài.
Phúc phận mà khách hàng không được hưởng, ngược lại cô lại được hưởng.
Xe đã đi vào con đường trên cầu dẫn, một cú xóc nhẹ, Lộc Lộ có chút không vững, cơ thể bất giác ngả về phía người đàn ông.
Trần Nhiệm Viễn kịp thời đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô.
Cô nghiêng đầu lén nhìn anh một cái, rồi lại cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu mà quay đầu đi.
“Tiểu Lộ, trước đây anh không hề biết, thì ra em không thích trả lời tin nhắn.”
Nhận thấy ánh mắt của cô, anh cuối cùng cũng mở lời. Giọng điệu không giống như đang trách móc, nhưng lại mang theo chút ấm ức như có như không, Lộc Lộ tưởng như mình đã nghe nhầm.
Cô biết Trần Nhiệm Viễn đã gửi tin nhắn cho mình.
Chỉ là, hôm nay quả thực có chút bận rộn, tin nhắn của Trần Nhiệm Viễn đã sớm bị chôn vùi trong những nội dung công việc.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Trần Nhiệm Viễn đang gửi những tin nhắn không quan trọng.
Nếu trước đây anh nói những chuyện liên quan đến 《Nguyệt Quang》, có lẽ cô còn có ý muốn trả lời nhiều hơn một chút.
Nhưng mà, Trần Nhiệm Viễn luôn gửi cho cô những lời nên hỏi, nên nói giữa những người yêu nhau bình thường.
Như thể mọi chuyện giữa họ đều bình thường, hoặc là nên để mọi thứ lắng xuống.
Chỉ là cô lại sợ hãi một cách khó hiểu việc thực sự bước vào thứ cảm xúc của một “người yêu” với Trần Nhiệm Viễn.
Xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của du thuyền. Trong không gian rộng lớn, số lượng xe đậu không nhiều.
Trần Nhiệm Viễn dẫn Lộc Lộ rẽ trái rẽ phải đến thang máy đi thẳng lên trên.
Nhìn anh nhấn nút đi lên, Lộc Lộ mới thở dài một hơi, hỏi anh, cất tiếng hỏi anh “Đi đâu vậy?”
“Tìm một nơi, để em rảnh rỗi xem cho kỹ, tôi đã gửi cho em những gì.”
Tùy hứng, cố chấp, không nói lý lẽ.
Quả nhiên một Trần Nhiệm Viễn như thế này chỉ có cô mới được thấy.
Lộc Lộ bất lực, đang định lấy điện thoại ra, thì vừa hay thấy Peter Pan gọi điện đến.
Cô xoay người, đi đến góc.
Nói chuyện đơn giản vài câu.
Đầu dây bên kia Peter Pan chất vấn cô, trời đã tối rồi, tàu sắp chạy rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Cô an ủi vài câu, giải thích rằng đều là vì công việc.
Hai người hẹn lát nữa sẽ gặp nhau, Peter Pan mới miễn cưỡng bỏ qua.
Lộc Lộ vừa cúp điện thoại.
Thì thấy thang máy vừa hay đi xuống.
Vừa đi vào trong, vừa liếc mắt nhìn người bên cạnh “Peter Pan hỏi tôi đang ở đâu.”
Ngụ ý là, Lộc Lộ muốn đi tìm Peter Pan trước.
“Cô ấy ở tầng mấy?”
“Tầng 6.”
“Ừm.”
Ngón tay thon dài của Trần Nhiệm Viễn nhấn con số.
Thang máy từ từ đi lên, hai người đứng cách xa nhau, cô mới lấy điện thoại ra lướt đến khung trò chuyện của anh.
【Tỉnh dậy không thấy em.】
【Quách Hạo nói đã đưa em đi rồi?】
【Tiểu Lộ, đang ở đâu?】
Sau ba tin nhắn trên, anh lại cách một phút.
【Hơi nhớ em.】
Lộc Lộ sững sờ.
Trong thang máy gần như không có tiếng động, chỉ có trái tim cô thắt lại.
“Mẹ kiếp, đây là Trần thiếu sao?”
Chiếc du thuyền SVIP này tên là Minh Nguyệt Hải Dương.
Và trên con tàu có 3 tầng, trong một phòng giải trí rộng gần trăm mét vuông, một tiếng kêu kinh ngạc đột ngột đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cái gì? Cái gì?”
“Sao vậy?”
“Trần thiếu lại sao nữa rồi?”
…
Trong phòng có khoảng mười một, mười hai người cả nam lẫn nữ, đều đã xúm lại.
Sự nhạy bén đối với tin tức về “Trần thiếu” rất cao.
Tại bàn mạt chược bốn người gần cửa sổ, cũng có hai người đứng dậy, ngóng nhìn động tĩnh ở phía sofa.
Mà Quý Bắc vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, nhìn vào bộ bài toàn hàng trong tay mình còn thiếu một quân.
Anh ta đưa tay ra bốc bài, trước tiên dùng đầu ngón tay xoa xoa nhẹ lên quân mạt chược.
Không sai được!
Chính là nó!
Ngay lập tức! Anh ta lật ngửa quân Lục Vạn trên bàn một cách gọn gàng.
Anh ta vừa nhanh chóng trải những quân mạt chược trước mặt ra, vừa uể oải nói “Nào nào, tự mạc tam gia*. Mọi người xem đi, trả tiền!”
Tự mạc tam gia*: tự ù thắng cả ba nhà – một thuật ngữ trong mạt chược
Bên kia hóng chuyện hụt, bên này lại thua tiền.
Ba người còn lại trên bàn mạt chược vừa đếm phỉnh, vừa la lên “Trần thiếu sao thế, mang qua đây cho bọn tôi xem với.”
Xa xa cũng có người đáp lại “Mau xem group đi, Khâu Tiểu Gia gửi trong group rồi.”
Quý Bắc đếm phỉnh xong xuôi, cũng từ từ mở điện thoại ra.
Nội dung trò chuyện trong group lúc này đã là 99+.
Anh ta lướt điện thoại một cách tùy ý, liền hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Có người chụp được Trần Nhiệm Viễn.
Hơn nữa, là đang hôn một người phụ nữ.
Quý Bắc chỉ xem lướt qua tấm ảnh, anh ta đã biết người phụ nữ trong ảnh là ai.
Mọi người vẫn đang thảo luận xem vóc dáng người phụ nữ trong ảnh giống với thiên kim tiểu thư nhà nào.
Nói đi nói lại, không tránh khỏi việc nhắc đến những lời đồn thổi trong quá khứ.
Có người nói một cách say sưa.
Cũng có người ngắt lời “Cậu đừng có nói nữa, cẩn thận thư luật sư của Trần thiếu ngày mai gửi đến nhà cậu đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Nói cho cùng, những lời đồn đó có bao nhiêu phần là thật. Không ai có thể nói rõ.
Xúc xắc của máy trộn mạt chược tự động lại bắt đầu quay.
Quý Bắc uống một ngụm trà, đang định giơ tay lên bốc bài.
“Này, Quý thiếu, hỏi cậu một chuyện?”
Người đàn ông ngồi đối diện, Quý Bắc không phải lần đầu gặp, thường rất ít khi xuất hiện trong vòng tròn cốt lõi.
Quý Bắc xếp bốn quân mạt chược trước mặt mình, anh ta cười tủm tỉm hỏi “Gì vậy?”
“Trần thiếu, thật sự kết hôn rồi à?”
Câu nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Mọi người vểnh tai lên, nhìn về phía này.
Lúc đầu Trần Nhiệm Viễn công bố trên mạng lời tuyên bố 【Đã kết hôn】, vòng tròn bạn bè có thể đều đã tin, nhưng vòng tròn của họ thì đều bán tín bán nghi về chuyện này.
Người thừa kế duy nhất của Trần thị kết hôn là chuyện lớn như vậy, mà lại không hề có chút tin tức nào.
Anh ra thông báo như vậy, trông giống như là để thoát khỏi những rắc rối không cần thiết.
Chỉ là, nếu là chuyện Trần Nhiệm Viễn không muốn, thì ai có dây dưa cũng vô dụng. Vì vậy, chuyện này thật sự đã trở thành một sự kiện bí ẩn, nhưng lại không ai thực sự dám đi hỏi Trần Nhiệm Viễn.
Nhưng Quý Bắc thì khác.
Tuy trên thương trường không thua kém sự quyết đoán của Trần Nhiệm Viễn, nhưng ngoài đời lại hòa đồng hơn rất nhiều.
Vẫn có thể đùa giỡn được.
Hơn nữa, nhà họ Quý không chỉ thân thiết với nhà họ Trần trên thương trường, mà Quý Bắc và Trần Nhiệm Viễn cũng rất thân.
Tự nhiên, mọi người liền chuyển câu hỏi hóng hớt này sang cho Quý Bắc.
Quý Bắc bốc bài xong.
Không vội không vàng nhìn đám đông đang mong chờ câu trả lời, vẫn nói đùa “Các cậu nghĩ sao?”
Ném câu hỏi đi, không thể không nói là một cách hay.
Chỉ xem họ có đỡ được không.
Trần thiếu kết hôn rồi?
Trần Nhiệm Viễn thật sự kết hôn rồi?
Thiên kim nhà nào đã lọt vào mắt xanh của Trần thiếu?
…
Những câu hỏi này kể từ khi Trần Nhiệm Viễn công bố chuyện “đã kết hôn”, anh ta cũng đã nhận được không ít một cách rời rạc.
Nhưng nói thế nào nhỉ, anh ta cũng không thực sự biết nhiều.
Cô gái gặp ở nhà hàng Hải Lãng trông khá quen mắt, chiếc nhẫn trên ngón tay cũng mang ý nghĩa rõ ràng.
Đời sống tình cảm của Trần Nhiệm Viễn. Kể từ khi cuộc hôn nhân liên minh giữa nhà họ Trần và nhà họ Tưởng không thành, anh ta chưa bao giờ nghe Trần Nhiệm Viễn nhắc đến nữa.
Nếu con người có bước ngoặt.
Có lẽ, bước ngoặt đầu tiên là Trần Nhiệm Viễn thời niên thiếu đột nhiên một ngày tỏa sáng rực rỡ đứng trong giới trở thành sự tồn tại đỉnh cao.
Và năm năm trước, là bước ngoặt thứ hai anh gặp ở Trần Nhiệm Viễn, sự suy tàn của nhà họ Tưởng, và sự lớn mạnh của Trần thị.
Và Trần Nhiệm Viễn đột ngột kết hôn hiện tại là bước ngoặt thứ ba.
Cảm giác xung đột khi anh và Lộc Lộ đột nhiên xuất hiện cùng nhau, khiến anh ta nhìn thấy một Trần Nhiệm Viễn rất khác.
Quý Bắc nhìn đám đông vẫn còn đang ngơ ngác, mới từ từ nói “Chuyện của Trần thiếu, mọi người tốt nhất là bớt tò mò. Cậu ấy muốn nói, tự nhiên sẽ nói.”
Một câu nói, tuy không thừa nhận, nhưng cũng xem như nửa mặc nhận là có chuyện đó.
Mọi người đảo mắt, nhìn nhau, hiểu rằng cũng không hỏi ra được gì.
“Cũng phải, cũng phải.”
“Đúng đúng đúng, thôi, tiếp tục đi.”
“Phải đó, phải đó, mọi người sau này đừng hỏi những câu hỏi như vậy nữa, Quý thiếu thì biết gì chứ.”
……
Theo sau đó là những lời tâng bốc vô nghĩa.
Quý Bắc lật bài lên, nhìn vào bộ bài nát trong tay, liền khẽ “chậc” một tiếng.
Mọi người đều im bặt.
Quý Bắc đẩy bài trên bàn xuống, lúc đứng dậy vẫn cười “Bài này tệ quá, các cậu chơi đi, phỉnh trên bàn không tính nữa. Tôi ra ngoài hít thở không khí.”
Quý Bắc đã thắng được một khoản lớn.
Bây giờ lại không cần số tiền này.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lòng dạ biết rõ. Nhưng không ai nói gì, cũng không ai ngăn cản.
Quý Bắc không phải là người có tính khí tốt như vẻ bề ngoài, so với Trần Nhiệm Viễn, anh ta càng giống một con hổ mặt cười.
Nghe nói từng có một người anh em không biết điều, vô tình nói đùa trên bàn rượu một câu về cuộc đấu đá giữa Quý Nam và anh ta, lúc đó Quý Bắc đã cười theo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả, ngày hôm sau người anh em này ra đường liền bị một con chó điên cắn loạn, trực tiếp cắn mất một mảng thịt lớn trên chân, suýt nữa cắn vào động mạch chủ.
Bác sĩ nói, nếu cắn vào động mạch chủ, người đó phải vào ICU cấp cứu.
Lúc đầu mọi người đều nghĩ là người đó xui xẻo.
Ai ngờ, ngay ngày hôm sau khi người anh em đó bị chó cắn, Quý Bắc đã đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè. Anh ta khoe một tấm ảnh con chó, kèm theo dòng chữ: Thật ngoan.
Không ai dám hỏi con chó của Quý Bắc có phải là con chó điên đó không, chỉ có người bị cắn lặng lẽ nhấn thích dòng trạng thái đó.
Từ đó, mọi người cũng hiểu ra, Quý Bắc không dễ chọc.
Quý Bắc đi ra khỏi phòng mạt chược, đi qua hành lang dài vài bước, rẽ một cái đã đến thang máy, đang định lên lầu uống chút gì đó.
Vừa rồi có người nhắn tin cho anh ta nói rằng đang đợi anh ta ở tầng sáu.
Kết quả, vì đợi quân Lục Vạn đó mà không kịp trả lời.
Trong lúc chờ thang máy lên.
Anh ta không khỏi nhớ lại chuyện sau khi gặp Lộc Lộ ở nhà hàng Hải Lãng hôm đó, cũng đã cho người điều tra.
Nếu chỉ đơn giản là thân phận nhân viên của Tinh Thần.
Vậy thì quả thực có thể là một màn kịch thấy sắc nảy lòng tham.
Nhưng Quý Bắc ma xui quỷ khiến thế nào lại gửi ảnh của Lộc Lộ cho Tưởng Bắc Thư, người đã lâu không liên lạc.
Tưởng Bắc Thư lại nhớ khá rõ về người “học muội” này.
Anh ta không quan tâm tại sao Quý Bắc đột nhiên nhắn tin cho mình, mà lại rất thành thật nói, dường như A Viễn trước đây đã để ý đến cô ấy.
Quý Bắc nhận được câu trả lời, quả thực không ngờ, Trần công tử, lại thật sự là một kẻ si tình.
Thì ra Lộc Lộ cũng thật sự là đóa hồng được hoàng tử bé cất giấu trong lồng kính năm đó.
Nghĩ kỹ lại, cái tên được gọi trong phòng V8 ở Ark năm đó.
Lúc đó còn tưởng là vì sao lại đột nhiên yêu thích đi săn*, không ngờ lại là yêu con người.
*: Ý ở đây là Trần Nhiệm Viễn đã nhắc đến tên của Lộc Lộ, có vẻ là gọi Tiểu Lộc, mà Lộc là hươu, nên Quý Bắc nghĩ Trần Nhiệm Viễn đột nhiên có hứng thú đi săn.
Nghĩ đến đây, Quý Bắc lại cảm thấy buồn cười.
Kết quả, giây tiếp theo khi thang máy đến, chỉ nghe một tiếng “ting—” sau đó, anh ta đã nhìn thấy nhân vật chính vừa hôn nhau trong ảnh ở trong thang máy.
Trần Nhiệm Viễn đứng thẳng tắp, thân hình cao lớn che đi một nửa Lộc Lộ ở phía sau.
Nụ cười trên mặt Quý Bắc càng rạng rỡ hơn, anh ta bước vào thang máy, chào hỏi Trần Nhiệm Viễn “A Viễn.”
Trần Nhiệm Viễn gật đầu, xem như đáp lại.
Quý Bắc cong cong mày mắt, đi đến bên cạnh Trần Nhiệm Viễn, lại quay đầu nhìn người của Trần Nhiệm Viễn “Tiểu Lộc?”
Lộc Lộ có chút ấn tượng với người đàn ông trước mắt, biết anh ta là bạn thân của Trần Nhiệm Viễn, cô cười nói “Chào anh.”
Quý Bắc hỏi “Cô không tò mò tại sao tôi biết tên cô à?”
“Xin mời anh nói?” Lộc Lộ chỉ đành ứng phó.
Quý Bắc hứng thú “Vậy thì cô có thể hỏi kỹ A Viễn xem, có một lần…”
