Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 7: Một con mãnh thú nhỏ đang hung hăng va vào tim anh



“Vậy em chơi vui vẻ nhé, anh đi ngủ đây.”

Anh trai cô đã ngáp một cái thật dài, đồng hồ sinh học thúc giục anh ngắn gọn dặn dò những lời cuối cùng.

Lộc Lộ “dạ” một tiếng, một tay cầm điện thoại, tay kia giơ lên, ngón trỏ và ngón giữa thon dài dựng thẳng, làm thành hình một người tí hon, bước đi trên lan can cầu thang bằng đồng.

Từng bước, từng bước, đầy lơ đãng.

Trần Nhiệm Viễn cách Lộc Lộ ba bậc thang, anh đi theo người tí hon của cô gái nhỏ cùng xuống lầu.

Bề ngoài ra vẻ thong dong dạo bước, nhưng đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc kia chỉ chăm chú nhìn vào bóng lưng của cô gái phía trước, không biết đang có tâm sự gì.

Cầu thang mới đi được một nửa, anh trai đã cúp máy.

Lộc Lộ dẹp đi ý định ra ngoài gọi điện, chuẩn bị quay lại tìm A Mật.

Vừa xoay người, cô liền nhìn thấy một đôi chân thon dài, nhìn lên trên nữa, lại thấy Trần Nhiệm Viễn.

Đối với Lộc Lộ, Trần Nhiệm Viễn là một người đặc biệt.

Cô thừa nhận lần đầu gặp anh, nội tâm cô đã có rung động, nhưng trong những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ ấy, đó chỉ là một sự cố nhỏ, không đủ để Lộc Lộ lúc nào cũng để trong lòng.

Nếu sau này có nhắc lại, cũng chỉ là một người đàn ông có ngoại hình rất hợp gu của cô.

Đơn giản, phóng khoáng, không có câu chuyện và cũng không có diễn biến tiếp theo.

Giống như lần gặp lại vào lúc này, cô vẫn có thể bình tĩnh như nước mà nói, lại tình cờ gặp được người đàn ông đó.

“Thật trùng hợp, Trần Nhiệm Viễn.”

Lần này Lộc Lộ lên tiếng trước, cô hơi ngẩng đầu, mỉm cười với anh.

Gương mặt trắng nõn thuần khiết ngẩng lên, lúm đồng tiền nông hiện trên má, đi cùng nốt ruồi lệ dưới mắt, tất cả những điều này hòa quyện một cách kỳ diệu và sống động, lần này cô không phải là con bướm nhảy múa dưới ánh nến, mà là một con hươu sao ngỗ ngược.

Như thể đang chờ đợi để bị săn bắt.

Trần Nhiệm Viễn nhàn nhạt nói, “Ừm, thật trùng hợp, Lộc Lộ.”

Sự xa lạ giữa họ được phản ánh qua cuộc đối thoại nghèo nàn này.

Lộc Lộ giữ đúng phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp giữa người với người: “Em và bạn đến đây chơi, còn anh?”

“Giống em.” Trần Nhiệm Viễn bước xuống lầu, đi đến bậc thang ngang hàng với cô.

“Anh ở phòng nào? Cũng là 888 sao?”

Lộc Lộ vừa rồi đã để ý thấy trên tầng ba dường như chỉ có một phòng đó.

“Ừm, phải.”

Anh nhướng mày, nhưng không ngạc nhiên, chỉ tìm một cái cớ: “Ra ngoài hút điếu thuốc.”

“Em cũng ở 888!” Dù đã đoán trước, nhưng khi anh thực sự thừa nhận, Lộc Lộ vẫn có chút vui mừng của việc gặp người quen “Lát nữa cùng chơi nhé!”

Trần Nhiệm Viễn nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong phòng lúc nãy, nhíu mày, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Em hay đến đây à?”

Lộc Lộ lắc đầu “Lần đầu tiên.”

Trái tim đang căng thẳng dường như có chút thả lỏng.

Trần Nhiệm Viễn khẽ gật đầu “Sau này đừng đến nữa.”

Lộc Lộ không nói gì, chỉ mạnh dạn nhìn anh, như đang dò hỏi “Tại sao”.

Cô luôn nhìn anh như vậy.

Cũng rất ít người dám nhìn anh như thế, trắng trợn, không kiêng dè.

Một con mãnh thú nhỏ đang hung hăng va vào tim anh.

Anh ho nhẹ một tiếng để che giấu sự bối rối.

Trần Nhiệm Viễn quay đầu đi, không nhìn cô “Tôi đi hút thuốc đây.”

“Ừm, được, vậy em lên trước nhé.”

Lộc Lộ xoay người, nhấc chân định đi.

Bỗng nhiên, cổ tay bị giữ lại khiến cô dừng bước.

Hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông bao phủ lấy cánh tay cô, anh dùng một chút lực, giằng co với sự tiêu sái muốn rời đi của cô.

Lộc Lộ giật mình, theo phản xạ muốn giãy ra.

“Cùng tôi xuống dưới hút điếu thuốc đi.”

Câu nói này của Trần Nhiệm Viễn không đầu không cuối, rõ ràng là đang yêu cầu Lộc Lộ, nhưng mắt lại không nhìn cô.

Giọng nói trầm thấp nặng nề, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng mệnh lệnh ẩn chứa bên trong lại không cần nói cũng hiểu.

Nếu là người khác, Lộc Lộ nhất định sẽ từ chối.

Nhưng, cô không thể không thừa nhận một lần nữa, Trần Nhiệm Viễn không giống những người khác.

Thấy cô không nói gì, Trần Nhiệm Viễn liền nới lỏng lực tay đang nắm cô, nhưng không buông ra, chỉ hờ hững nắm lấy cô, dẫn cô đi xuống lầu.

Anh dường như rất quen thuộc nơi này, từ tầng ba xuống tầng hai, anh vừa nhìn quanh, vừa bước đi.

Anh đi chậm, Lộc Lộ bước những bước nhỏ, đi theo sau anh nửa bước chân.

Trên người anh có mùi nước hoa, có mùi khói thuốc, và còn có cả mùi rượu nhàn nhạt.

“Anh uống rượu à?” Lộc Lộ đang suy nghĩ về sự khác thường của anh.

“Một chút.” Trần Nhiệm Viễn tiếp tục đi về phía trước.

“Uống nhiều rồi sao?” Lộc Lộ lại hỏi.

Anh cười khẽ một tiếng “Có lẽ vậy.”

Trần Nhiệm Viễn dẫn Lộc Lộ đến một phòng bao không có người ở tầng hai.

Anh dùng một tay đẩy cửa, bật sáng tất cả đèn trong phòng. Cách bài trí và cấu trúc cũng tương tự như phòng 888, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên là có thể thấy ban công sau tấm rèm cửa màu vàng kim.

“Ngồi đây một lát đi, tôi ra ngoài hút thuốc.” Trần Nhiệm Viễn buông tay cô ra, tự mình đi mở cửa ban công.

Lộc Lộ ngồi trên chiếc ghế sofa màu xám đợi anh.

Cô ngẩn ngơ nhìn vào cổ tay mình, nơi đã được anh chạm vào.

Anh rốt cuộc là người như thế nào?

Lộc Lộ tò mò.

Giống người tốt sao?

Cũng không giống lắm.

Điếu thuốc này của Trần Nhiệm Viễn hút rất nhanh, có lẽ mục đích ban đầu của anh vốn không phải là để hút thuốc.

Anh quay đầu lại, nhìn qua khung cửa sổ không bị che khuất.

Làn da trắng như tuyết, yên tĩnh và ngoan ngoãn.

Anh cụp mắt xuống, vặn cửa mở, rồi bước tới.

“Lộc Lộ.”

Trần Nhiệm Viễn thích gọi tên cô như vậy, hai âm tiết lặp lại khi đọc lên, sẽ có một cảm giác thân mật mà người khác không có.

“Hửm?” Lộc Lộ nghi hoặc nhìn anh.

Anh đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, đưa ngón tay thon dài ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Lộc Lộ hơi ngẩng đầu, ánh đèn chói mắt, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của Trần Nhiệm Viễn, nhưng vẫn theo phản xạ làm theo.

Anh lại nói: “Nhớ mở khóa.”

Chiếc iPhone 5 màu trắng chỉ chiếm một nửa lòng bàn tay của người đàn ông, anh cầm nó trên tay đơn giản mân mê vài cái.

Anh nhanh chóng bấm vài con số trên điện thoại, và còn chu đáo lưu tên cho cô là “A Viễn”.

“Thông tin liên lạc của tôi.” Trần Nhiệm Viễn trả lại điện thoại cho Lộc Lộ, uể oải nói: “Lần trước em muốn đó.”

Lộc Lộ nhận lại điện thoại, nhìn danh bạ mới được tạo, cô chợt cười, nhìn Trần Nhiệm Viễn, đắc ý giơ điện thoại lên lắc lắc “Vậy thì cảm ơn anh nhé, Trần Nhiệm Viễn.”

Trần Nhiệm Viễn nhướng mắt, khóe miệng cong lên, một góc trái tim mơ hồ rung động.

Anh nghĩ, con hươu nhỏ này thật đáng yêu.

Cô cùng Trần Nhiệm Viễn quay trở lại phòng 888.

Mọi người đều đang chơi rất vui, không có nhiều người để ý đến việc hai người cùng vào.

Lộc Lộ nhất thời không tìm thấy A Mật, liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, còn Trần Nhiệm Viễn dường như cũng đã quay về với bạn bè của mình.

Đoạn xen kẽ ngắn ngủi này không đủ để mối quan hệ của họ trở nên ăn ý đến mức có thể cùng nhau vui đùa thân mật.

Hoặc là Lộc Lộ cảm thấy anh không mời, Trần Nhiệm Viễn lại cảm thấy Lộc Lộ không giữ lại. Họ ăn ý ngồi tách ra, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

A Mật đang chơi trò Thật hay Thách thì thua cuộc, bị yêu cầu tìm một người trong phòng để xem điện thoại, kiểm tra tin nhắn gần nhất trong Wechat.

Trong một cuộc vui xa lạ thế này, không tiện tùy ý soi mói sự riêng tư của người khác, lúc này A Mật liền nghĩ đến Lộc Lộ.

Cô ấy bảo đám trai gái đang hò hét trên sofa đừng vội, tay cầm điếu thuốc lá dành cho nữ đã hút được một nửa, đi tìm Lộc Lộ khắp phòng.

Tìm một vòng, mới thấy Lộc Lộ đang chơi điện thoại ở một góc.

Một mình lặng lẽ ngồi ở góc sofa gần cửa, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô.

Lặng lẽ, không nói một lời, khóe miệng còn hơi cong lên cười, chắc là đang xem được chuyện gì đó thú vị.

A Mật như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Lộc Lộ, kích động: “Lộc Lộ, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.”

Lộc Lộ hơi ngạc nhiên, thấy là A Mật, liền hỏi: “Sao vậy?”

“Tớ thua trò Thật hay Thách rồi.” A Mật làm bộ mặt khóc lóc.

Lộc Lộ có dự cảm không lành, sau khi nghe kỹ, thấy vẻ mặt cầu xin khổ não của A Mật, cô do dự mười mấy giây, cuối cùng vẫn đưa điện thoại của mình ra.

Những người ở bàn của A Mật cũng luôn chú ý đến tiến độ của cô.

Thấy cô đã lấy được điện thoại, liền cho dừng nhạc, thuận tiện còn đưa cho A Mật một chiếc micro.

Họ la hét ầm ĩ, bắt A Mật đứng giữa phòng để đọc tin nhắn Wechat của Lộc Lộ.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng 888 đều tập trung về phía này.

Ánh mắt khao khát và tò mò của mỗi người đều khiến Lộc Lộ có chút cảm giác như ngồi trên đống lửa, cảm giác xấu hổ vì bị phơi bày sự riêng tư này, lúc đưa điện thoại ra cô đã không nghĩ tới.

Để làm cho khoảnh khắc này thêm phần trang trọng, có người còn chu đáo bật sáng một chiếc đèn chùm.

Căn phòng lập tức sáng hơn rất nhiều, ánh mắt bối rối của Lộc Lộ không lệch đi đâu được mà va phải ánh mắt của Trần Nhiệm Viễn đang dựa nghiêng trên ghế sofa.

Chỉ một giây, Lộc Lộ đã dời đi.

Cô nhìn về phía A Mật đã chuẩn bị đọc tin nhắn.

Trái tim đang treo ngược của Trần Nhiệm Viễn tạm thời thả lỏng một chút.

Anh hoàn toàn có quyền lên tiếng để dừng trò chơi trẻ con này lại.

Nhưng cô không hề phát tín hiệu cầu cứu về phía anh, hoặc may mắn là cô đã không cầu cứu anh.

A Mật cầm micro lên, cười nói: “Tin nhắn cuối cùng được gửi lúc 22 giờ 30, cô ấy gửi là: Anh Xuyên Xuyên, cảm ơn anh nha~”

Một câu nói vô vị đến cùng cực.

Nhiều người phát ra tiếng “xì”, sự mập mờ và hỗn loạn của những cô gái trưởng thành mà họ mong đợi, dù chỉ là một câu “Bảo bối” có lẽ cũng thú vị hơn lời cảm ơn được nói trong cuộc trò chuyện đêm khuya này.

Trong đầu Trần Nhiệm Viễn lại thoáng qua hình ảnh cô gái nói lời cảm ơn với mình.

Hóa ra, cô cũng sẽ như vậy với rất nhiều người.

Không chỉ có “anh trai” mà còn có “anh Xuyên Xuyên”.

Cô rốt cuộc có bao nhiêu người anh trai?

Anh cầm ly whisky trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm whisky trong chiếc ly miệng vuông, cảm giác thứ cồn rẻ tiền va chạm với vị của viên đá hình cầu không hề dễ chịu.

Cuộc vui như thế này, nếu không phải Quý Bắc ép lôi anh đi thì anh tuyệt đối sẽ không đến.

Quý Bắc là tay chơi có tiếng trong giới của họ, bất kể là cuộc vui nào hay với người như thế nào, anh ta đều thích chen chân vào.

Lúc đến, trên chiếc Ferrari màu mè lòe loẹt đó, anh ta đã nói với anh, “A Viễn tôi nói cậu nghe, cuộc vui hôm nay toàn là người mẫu xe hơi đấy, mấy cô nhóc đó vừa trẻ vừa ngây thơ, chẳng cần tốn mấy đồng là lừa được vào tay. Thậm chí các cô ấy còn tưởng cậu đang hẹn hò với họ.”

“Tuy không xinh đẹp dáng chuẩn bằng mấy cô hot girl mạng, nhưng cậu cũng biết mấy cô hot girl đó rồi đấy, mỗi một đứa, mẹ nó chứ đều làm tôi bay mất một chiếc xe.”

Về việc tiêu tiền cho phụ nữ, Quý Bắc có rất nhiều kinh nghiệm.

Nói ra có thể nói cả đêm không hết.

Quý Bắc bưng ly rượu, với cái đầu màu hồng của mình, sáp lại gần Trần Nhiệm Viễn, hỏi: “A Viễn, cậu thấy cô gái kia thế nào?”

“Mặc đồ trông như một đóa hoa nhỏ màu trắng, nốt ruồi lệ trên mặt lại gợi cảm, đặc biệt là đôi mắt long lanh long lanh, thật không tệ. Hơn nữa trông có vẻ rất dễ lừa, nếu không phải vừa rồi chơi trò chơi, tôi cũng không để ý tới, loại con gái như vậy, ở trên giường…”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...