Trần Nhiệm Viễn rất ít khi rơi vào cảm xúc bối rối bất lực thế này.
Ở Yến Thành bị người khác bắt nạt thì sẽ đánh trả lại.
Khi bị Trần Từ và người khác xem thường, anh sẽ nỗ lực làm việc, vì anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình có thể làm được.
Sau khi mẹ qua đời, dù đau buồn thương tâm, nhưng anh biết con đường sau này của mình phải đi như thế nào.
Những ngày bị Lộc Lộ chia tay, anh vẫn có thể gắng gượng, dựa vào rượu và công việc để tê liệt bản thân.
Anh từng có thể nghĩ rằng, chuyện đã qua thì cứ cho qua, dù có khó chịu đến mấy, anh cũng sẽ không quá dây dưa.
Chỉ là lúc này, nhìn cô khóc một cách tủi thân và lặng lẽ như vậy trước mặt mình, một góc sâu trong tim anh, âm ỉ đau đớn.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận sâu sắc rằng, hóa ra khi nhìn cô rơi lệ, trái tim mình cũng sẽ rơi lệ cùng cô.
Cơn đau trong tim anh bắt đầu dâng lên một cách sâu sắc và rõ ràng hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Những giọt nước mắt câm lặng đó.
Là một cơn mưa lớn mà anh không cách nào ngăn lại.
Còn lời buộc tội của cô, là một lưỡi dao sắc bén cắt đứt yết hầu, anh mấp máy môi, nhưng cổ họng đã khản đặc, không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào.
Phải giải thích với cô thế nào đây?
Phải chứng minh với cô thế nào đây?
Phải nói ra sao đây….
Anh không biết.
Trước đây anh cảm thấy Lộc Lộ có lỗi với anh trước, là Lộc Lộ đã ruồng bỏ anh trước.
Vì vậy anh có thể uy h**p cô, ra lệnh cho cô, trói buộc cô.
Nhưng giờ phút này, anh đã không thể làm như vậy nữa.
Bởi vì, những tủi thân đó đã theo dòng nước mắt liền thành một đường, nhấn chìm tất cả của anh, anh chỉ có thể cúi mắt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, thấy Peter Pan lấy giấy lau nước mắt cho cô, anh mới hoàn hồn.
Anh cứng nhắc giơ tay lên, muốn chạm vào cô, an ủi cô.
Nhưng bàn tay đó còn chưa chạm đến gò má cô, cô đã lùi về sau một bước.
Cô né tránh anh.
Lộc Lộ nhận lấy khăn giấy từ Peter Pan, lau qua loa, rồi lại cúi đầu.
Ý định ban đầu của cô, không phải là như thế này.
Những lời chất vấn này, là Lộc Lộ của quá khứ gửi đến Trần Nhiệm Viễn của hiện tại.
Một cục bông rối tung, ném về phía Trần Nhiệm Viễn, thì có ý nghĩa gì chứ?
“Tiểu Lộ…”
Peter Pan ghé lại gần, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
Lộc Lộ thu lại cảm xúc trong lòng.
Cô lại ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang buông thõng hai tay, bóng dáng yểu điệu, trong tư thế cao ráo ấy lại toát ra vẻ suy tàn.
Có lẽ sự thất vọng sau khi bị vạch trần này là điều anh không ngờ tới.
Là do cô vốn không nên làm mọi chuyện trở nên khó xử đến thế, cô cũng không biết, tại sao mình lại khóc lóc thảm hại đến mức này, rõ ràng những chuyện đó đã qua rồi.
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn Trần Nhiệm Viễn, nói: “Trần Nhiệm Viễn, nếu anh đến đây vì chuyện của Lý Mộng Giai, thì tôi thật sự không có gì để giải thích cả. Thẻ phòng là tôi đưa, tôi cũng thật sự…”
Những lời phía sau, Lộc Lộ không nói hết.
Sự ngập ngừng trong những lời nói đó, là tính toán tồi tệ của cô.
Peter Pan nhẹ nhàng kéo vạt áo của Lộc Lộ “Tiểu Lộ, không cần phải nói với anh ta những điều này.”
Cô ấy nhìn Lộc Lộ đang mệt mỏi chìm trong bóng tối, rồi lại nhìn Trần Nhiệm Viễn đang bất động, cả người Trần Nhiệm Viễn toát ra vẻ âm u như đã khô héo.
Cô ấy có chút lo lắng nắm lấy cổ tay Lộc Lộ “Tiểu Lộ, tớ đưa cậu đi nghỉ ngơi, không cần để ý đến anh ta.”
Lộc Lộ không đáp.
Sức lực toàn thân có lẽ đã cạn kiệt từ lúc nói toạc ra mọi chuyện.
Giờ đây mặc cho Peter Pan kéo cô, sắp rời khỏi khu vực thương vong không có khói súng này.
Lộc Lộ lướt qua người Trần Nhiệm Viễn đang bất động.
Anh giống như một đứa trẻ phạm lỗi, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Hai bờ vai lướt qua nhau, áo cô nhẹ nhàng lướt qua tay áo anh.
“Tiểu Lộ, là báo thù sao?”
Một tiếng nói cực nhẹ, truyền đến từ sau lưng Lộc Lộ. Nếu không phải ở đây chỉ có một m*nh tr*n Nhiệm Viễn là đàn ông, Lộc Lộ suýt nữa đã không nghe ra, đây là giọng của Trần Nhiệm Viễn.
Anh đã bao giờ dùng tông giọng trầm thấp như vậy đâu chứ.
Bước chân của Lộc Lộ khựng lại.
“Không phải.” Lộc Lộ đáp lại anh.
Ngay khoảnh khắc nhận được câu trả lời, Lộc Lộ không thể nhìn thấy người đàn ông phía sau cả người run lên một cái, sau đó cả người như ẩn vào trong bóng tối, không thấy chút sinh khí nào.
Lúc Quý Bắc đang hút thuốc trong phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao khác thường.
Dù âm thanh từ bục DJ trong phòng đã át đi mọi thứ, nhưng vẫn không thể ngăn được động tĩnh bên ngoài phòng bao.
Đang còn tò mò, chuẩn bị ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, thì nghe thấy Lý Kiệt bên cạnh lên tiếng: “WOC*, Trần thiếu nổi điên rồi.”
WOC*: Đệt, vãi
Chuyện Trần Nhiệm Viễn tức giận, thực ra anh ta rất ít khi nhìn thấy. Trần Nhiệm Viễn là kiểu người có thể kết thúc một trận đấu mà không hề biểu cảm, anh rất ít khi lãng phí những biểu cảm khác của mình.
Vì vậy, đối với hai chữ “nổi điên” trong miệng Lý Kiệt, anh ta vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Quý Bắc rít một hơi thuốc, chậm rãi hỏi: “Chuyện gì thế?”
Anh ta đoán, có lẽ là kẻ không có mắt nào đó đã đắc tội với Lộc Lộ, khiến Trần Nhiệm Viễn tức giận cũng không phải là không có khả năng, nhưng nói đến từ nổi điên, thì chưa chắc.
“Cả quán bar trong hội trường biểu diễn, đều bị cậu ta dọn sạch rồi…”
Lý Kiệt cầm điện thoại tường thuật trực tiếp.
Quý Bắc nghe đến đây, dường như cuối cùng cũng có chút hứng thú với chủ đề này, nở một nụ cười thật tươi, ghé sát vào trước điện thoại của Lý Kiệt: “A Viễn thật sự làm ầm ĩ đến như vậy sao?”
Quách Hạo đang xem tin nhắn trong nhóm: “Thật mà! Cậu xem họ nói kìa, chỉ giữ lại hai cô gái…”
“Hả? Không phải một, mà là hai?” Lần này đến lượt Quý Bắc nghi ngờ, anh ta nhìn những tin nhắn lướt qua nhanh trên điện thoại của Lý Kiệt, không cam tâm tiếp tục hỏi: “Có ảnh không? Là hai người nào?”
Không đúng nha~ Lẽ nào, A Viễn lại kim ốc tàng kiều thêm một người nữa.
“Trần thiếu không cho chụp một tấm ảnh nào, nghe nói camera giám sát cũng cho ngắt rồi.”
Lý Kiệt không khỏi lắc đầu cảm thán: “Trần thiếu làm việc, đúng là không chê vào đâu được.”
Lý Kiệt vẫn đang xem tin tức mới nhất trong điện thoại, tuy không có ảnh, nhưng từ một số miêu tả bằng chữ về một cô gái đeo bông tai ngọc trai, dáng người cao ráo, gương mặt trắng trẻo, dưới mắt có nốt ruồi lệ… anh ta luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau đó, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, đó không phải là cô gái vừa đến tìm Lý Mộng Giai sao!
Chưa kịp suy nghĩ kỹ về phản ứng của Quý Bắc, lẽ nào Quý Bắc đã biết gì đó.
Anh ta ngẩng đầu, đang định chất vấn Quý Bắc có phải biết gì không, thì Quý Bắc đã biến mất không thấy bóng dáng.
Còn Quý Bắc thì đã sớm xuyên qua đám đông, đi về phía hội trường biểu diễn trong cùng.
Ở cửa, không ngoài dự đoán khi thấy hai vệ sĩ áo đen đang canh giữ, còn Quách Hạo thì đang dựa vào tường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn điện thoại.
Anh ta tiến lên vỗ vai Quách Hạo.
“Quý tổng.” Quách Hạo quay đầu lại nhìn, là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Quý, một người bạn khá thân trong giới của Trần tổng.
“Sao thế?” Quý Bắc lấy thuốc từ trong túi ra, đưa cho Quách Hạo một điếu, bắt chuyện.
Quách Hạo lộ vẻ khó xử: “Quý tổng… hay là đợi Trần tổng tự nói với anh nhé…” Dù sao, chuyện của ông chủ, một trợ lý như anh ta tự nhiên không thể nhiều lời.
“Được rồi được rồi, hút điếu thuốc đi.” Quý Bắc tự biết chuyện này tất nhiên liên quan đến một số ẩn tình, liền rộng lượng cười muốn nhét điếu thuốc vào tay Quách Hạo.
Quách Hạo xua tay: “Đợi Trần tổng ra rồi hãy nói.”
Quý Bắc nhún vai, không để ý, khi nào Lý Kiệt mà có được sự giác ngộ này của Quách Hạo, thì anh ta đã đỡ phải lo rồi.
Nhưng năng lực nghiệp vụ của Lý Kiệt cũng xem như là ổn.
Quý Bắc dựa vào tường vừa châm một điếu thuốc, thì thấy có hai người từ quán bar đi ra.
Người đi trước có dáng vẻ một cô gái khá đáng yêu, anh ta chưa từng gặp.
Người bị dắt theo phía sau mới là Lộc Lộ.
Cả hai người, trên mặt đều có vết nước mắt, lớp trang điểm cũng có chút lem.
Lộc Lộ cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta không khỏi nhướng mày, A Viễn… đây là chọc giận cả hai người luôn sao?
Nhưng mà, đúng là hai người thật.
“Ố…” Quý Bắc nhanh chóng rít một hơi thuốc, cười tủm tỉm định tiến lên chào hỏi: “Tiểu Lộ…”
Những lời phía sau còn chưa nói ra.
Cô gái nhỏ nhắn phía trước đã hung hăng lườm anh một cái, rồi kéo Lộc Lộ rời đi.
Quý Bắc cũng không tức giận, xoa xoa mũi, nhìn bóng lưng hai người dần biến mất.
Quách Hạo thấy Lộc Lộ trong tình trạng không tốt đi ra, nhưng lại không thấy Trần Nhiệm Viễn. Anh ta đang nghểnh cổ nhìn vào trong một cái, nghĩ xem có nên vào xem không.
“Để tôi vào, xem A Viễn thế nào.”
Quý Bắc đứng sau lưng Quách Hạo, điếu thuốc vừa rồi còn chưa hút xong, anh ta rít một hơi, vẻ mặt cà lơ phất phơ.
Thế nhưng, Quách Hạo lại thấy trong mắt Quý Bắc có vẻ cương quyết không thể từ chối.
Không cần đợi anh ta nói, Quý Bắc đã bước vào trước.
Hội trường biểu diễn rộng mấy trăm mét vuông, lúc này yên tĩnh như một con mãnh thú khổng lồ, trong không gian trống trải, chỉ có vài nơi le lói ánh đèn.
Từng hàng bàn ghế được xếp đặt, chỉ ở một góc rất hẻo lánh mới có thể thấy một chiếc đèn treo trên một chiếc bàn nhỏ.
Quý Bắc nương theo ánh sáng mờ ảo đi qua, từ xa, lại không thấy có người bên cạnh bàn.
Anh ta nhíu mày.
Xung quanh tĩnh lặng và trống trải.
Tiếp đó, một tiếng động lạ phát ra từ quầy bar cách đó hai ba mét.
Quý Bắc nhìn qua, chỉ thấy có một người đang từ sau quầy bar bước ra.
Anh thản nhiên như không có ai, cầm một chai rượu và một cái ly ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài quầy bar, bắt đầu rót rượu.
“A Viễn?”
Anh ta thăm dò gọi một tiếng.
Không ai đáp lại anh ta.
Quý Bắc nhanh chóng bước qua.
Chỉ cách vài bước chân, đã thấy Trần Nhiệm Viễn rót rượu vào ly, ngửa đầu uống cạn.
Rót rượu, uống rượu.
Rót rượu, uống rượu.
…
Anh lặp lại động tác như một cái máy.
“A Viễn, sao vậy?”
Quý Bắc nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh anh.
Trần Nhiệm Viễn nghe thấy tiếng động, động tác rót rượu dừng lại một giây, nhưng không ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, tiếp tục rót rượu.
Quý Bắc nhìn bộ dạng này của anh.
Lại trùng khớp với hình ảnh của anh nhiều năm về trước ở quán bar Ark.
Thấy Trần Nhiệm Viễn không thèm để ý đến mình, Quý Bắc trong lòng thở dài một hơi, lấy một cái ly từ bên cạnh, đẩy đến trước mặt anh, ra hiệu rằng anh ta có thể uống cùng.
Trần Nhiệm Viễn lại không để ý đến anh ta.
Vẫn tự mình rót rượu, uống rượu.
Quý Bắc bất lực, đi ra sau quầy bar, chọn một ly rượu, lại tự cho mình thêm đá viên, nâng ly lên từ từ nhấp một ngụm.
Anh ta đứng bên trong quầy bar.
Thở dài một hơi, nhìn Trần Nhiệm Viễn đang nốc rượu.
Rượu whisky chỉ tiếp xúc thoáng qua với đá viên trong một giây ngắn ngủi, rồi cứ thế đưa thẳng vào miệng.
Cảm giác khi vào miệng và hương vị ra sao, Trần Nhiệm Viễn đã hoàn toàn không quan tâm.
Anh chỉ muốn làm tê liệt chính mình.
Đợi say hơn một chút, say hơn một chút, say hơn một chút nữa… anh không thể để ý thức quá tỉnh táo.
Nếu không anh sẽ không kìm được mà nhớ đến Lộc Lộ.
Năm đó Lộc Lộ đến lúc nào?
Cô đã ở góc nào, nghe thấy anh nói những lời đó?
Hôm đó gió tuyết lớn như vậy, cô mặc có đủ ấm không?
…
Hoặc là, tại sao ban đầu anh không hỏi rõ mọi chuyện ngay trước mặt cô.
Lộc Lộ đã chịu tủi thân.
Còn những lời nói đó, anh phải giải thích với cô thế nào đây…
Cô lại khóc rồi.
Ngoài lần đó cắn cô đến đau, đây là lần thứ hai anh thấy cô khóc…
So với sự đau lòng sau lần vô tình làm cô bị thương đó.
Lần này, tiếng khóc của cô là câm lặng, sấm sét mưa bão câm lặng khiến trái tim anh đau đớn co giật.
Cô nhất định rất tủi thân…
Trần Nhiệm Viễn lại ngửa đầu uống cạn một ly.
Anh không thể nghĩ kỹ được, Tiểu Lộ đã khó chịu đến mức nào.
Thực ra, Tiểu Lộ nói không sai.
Là do anh ích kỷ, là do anh ti tiện, là do anh vô liêm sỉ.
Tất cả những gì cô chưa từng hỏi, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích.
Cái suy nghĩ ti tiện ban đầu muốn nuôi nhốt một chú hươu con nhưng lại không hề trân trọng, cuối cùng vào lúc này đã không còn nơi nào để che giấu.
Lộc Lộ từ trước đến nay đều biết.
Chỉ là, trước đây cô vẫn luôn không nói ra.
Cô chưa bao giờ bám người và phiền phức như những cô bạn gái nhỏ của Quý Bắc;
Cô cũng sẽ không đòi hỏi thứ này thứ kia như những cậu bạn trai nhỏ của Phương Viên;
Cô còn tin tưởng vào mỗi lời anh nói, nuốt trọn tất cả những bận tâm trong lòng mình, mỗi lần đều mỉm cười mang đến cho anh tất cả sự ấm áp.
Những năm tháng đó, tình yêu sâu kín của Lộc Lộ dành cho anh, giống như pháo hoa trong đêm tối, đột ngột nổ vang bên tai anh vào lúc này.
Còn anh…
Tại sao lại cứ như vậy, mặc cho Lộc Lộ rời đi chứ.
Trần Nhiệm Viễn dùng sức đấm vào ngực mình.
Một cú nặng hơn một cú.
Cảm giác không thở được lại càng mãnh liệt hơn.
“A Viễn… cậu… sao vậy?”
Quý Bắc đặt ly rượu xuống, nhíu mày, nhìn anh.
“Tiểu Lộ… Tiểu Lộ…”
Anh vừa đấm ngực, vừa nói.
Lần này, Quý Bắc đã chắc chắn mình không nghe nhầm, cái tên anh gọi, là Tiểu Lộ.
Quả nhiên…
Trần thiếu là một kẻ si tình.
Giây tiếp theo.
Liền nghe thấy một tiếng “RẦM—” thật lớn, Quý Bắc thấy Trần Nhiệm Viễn cứ thế thẳng người ngã xuống.
