Thấy cô xuất hiện ở cửa, đôi mắt anh lộ vẻ bất ngờ, không khỏi nhẹ nhàng gọi một tiếng “Tiểu Lộ…”
Lộc Lộ có phần gượng gạo thu tay lại “Anh định ra ngoài sao?”
Trần Nhiệm Viễn cúi đầu nhìn thấy hộp cơm trong tay Lộc Lộ, vội vàng phủ nhận “Không, không ra ngoài.”
Anh lại hỏi dồn “Tiểu Lộ, em đến thăm tôi à?”
Cô ậm ừ nói “Quách Hạo nói cả ngày nay anh chưa ăn gì… Tôi có mang đến một bát cháo.”
Ánh mắt Lộc Lộ lại dừng trên gương mặt sạch sẽ gọn gàng của Trần Nhiệm Viễn, Trần Nhiệm Viễn lúc này so với dáng vẻ xám xịt lúc trước đã có thần sắc hơn nhiều.
Anh ăn mặc chỉnh tề, không khác gì ngày thường, thậm chí còn cạo cả râu.
Lộc Lộ lại nói “Nhưng mà, xem ra có lẽ anh đã ăn rồi. Vậy thì tôi…”
“Chưa ăn.” Trần Nhiệm Viễn kịp thời ngắt lời, rồi lại cúi đầu, trong giọng nói nhỏ nhẹ có ý níu kéo “Đừng đi.”
Lộc Lộ ngẩn ra một giây.
Cô có phần ngơ ngác gật đầu, đưa bát cháo trong tay qua “Vậy đưa cho anh ăn nhé…”
“Được.” Anh dùng tay trái nhận lấy.
Tay Lộc Lộ vừa trút đi sức nặng, bàn tay lơ lửng chưa đầy nửa giây đã bị tay phải của anh vươn ra nắm lấy, dắt vào trong phòng bệnh.
Bàn tay rộng lớn một cách tự nhiên nắm trọn lòng bàn tay cô.
Ánh mắt Lộc Lộ rơi trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh của anh, và trên đôi tay đang đan vào nhau của họ.
Khoảng cách vài bước chân, anh dắt cô đến ngồi xuống sofa trong phòng bệnh.
Trên chiếc giường bệnh đối diện, vẫn còn bộ đồ bệnh nhân anh vừa thay ra.
Cổ tay áo của bộ đồ bệnh loáng thoáng có một vệt máu, có lẽ là hôm qua vô tình chạm phải ở đâu đó.
Trần Nhiệm Viễn yên lặng ngồi xuống đối diện cô bắt đầu ăn cháo.
Những hạt gạo được nấu nhừ đến mức gần tan ra, trôi qua cổ họng, đầu lưỡi anh nếm được vị ngọt thoang thoảng.
Một bát cháo trắng ngọt.
Trần Nhiệm Viễn nếm đến muỗng thứ hai thì bắt đầu có chút hoảng hốt.
Không phải vì bát cháo trắng này ngon đến nhường nào.
Mà là anh đột nhiên nhớ lại một buổi sáng sau khi tỉnh rượu, trên bàn ăn có để một bát cháo trắng đã nguội lạnh.
Nhưng lúc đó anh vội vã ra ngoài.
Bát cháo đó, anh trước sau vẫn chưa được nếm thử, và kết cục sau đó của nó, anh đã không còn nhớ nữa.
Muỗng cháo trắng thứ ba, là đường vẫn chưa tan hết.
Vị đậm đà của nước cháo lại khiến sống mũi Trần Nhiệm Viễn cay xè một cách khó hiểu, một góc nào đó trong tim như có một công tắc bị bật mở.
Những tình cảm, quan tâm tỉ mỉ của Lộc Lộ ngày xưa, từng chút một, từng lần một, lại tái hiện trước mắt anh.
Dù muộn đến đâu, chỉ cần anh nói một câu “nhớ em”, là có thể dễ dàng gặp được cô.
Dù là lễ tết gì, cũng đều nhận được tin nhắn của cô, anh luôn được cô ghi nhớ trong lòng.
Bất kể, anh đã nói gì, cô đều nhớ rất kỹ.
Cô chưa từng giận dỗi với anh, cô luôn cười một cách dịu dàng và nồng nhiệt như vậy.
…
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn dùng hành động để nói lên tất cả tình yêu của mình một cách rực rỡ như thế.
Giống như tia sét cách xa cả năm ánh sáng.
Nhiều năm về trước anh đã từng thấy chúng rực rỡ và mãnh liệt soi sáng cả bầu trời tăm tối của anh. Và tình yêu cô trao, cứ ầm ầm vang dội trong đầu anh, trong tim anh, trong tất cả những cảm giác của anh… lần này đến lần khác nghiền nát…
Trước đây anh dùng sự “oán hận” để tê liệt bản thân, để khiến anh không phải suy nghĩ đến nữa.
Mà giờ đây, anh đã không còn “rào cản” nào trong việc căm ghét chính mình nữa.
…
Tách…
Có thứ gì đó rơi vào bát cháo trắng, anh khuấy loạn vài cái, lại ăn thêm một miếng như thể ăn tươi nuốt sống.
Lộc Lộ cảm thấy Trần Nhiệm Viễn chắc là đói thật rồi.
Một người mà bình thường mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều phải thể hiện sự lịch lãm, giờ phút này ăn cháo lại phát ra cả tiếng.
Lộc Lộ ngồi đây nhìn qua, thấy đầu anh như vùi cả vào trong bát, mái tóc che đi quá nửa khuôn mặt.
Lộc Lộ cảm thấy mình nên nói gì đó.
Nhưng Trần Nhiệm Viễn ăn rất nghiêm túc, cô ngồi trong im lặng lại có chút buồn chán.
Vì vậy khi có tiếng động lạ từ cửa truyền đến, Lộc Lộ ngay lập tức quay đầu qua.
“A Viễn, xong chưa? Ông nội đang đợi cháu bên kia rồi đấy, hai ông cháu các người thật chẳng có ai làm người khác bớt lo đi được.”
Người chưa tới, đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Không ngoài dự đoán.
Lộc Lộ nghiêng đầu liền thấy gương mặt được trang điểm tinh xảo của Phương Viên, mái tóc xoăn dài gợn sóng càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô ấy.
“Lát nữa, hai ông cháu các người mà đánh nhau, cô cũng không chắc…”
Lời của cô ấy đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Lộc Lộ.
Vẻ mặt vừa rồi còn thiếu kiên nhẫn, lập tức chuyển thành nụ cười mừng rỡ “Tiểu Lộ, em ở đây à…”
Lộc Lộ mỉm cười gật đầu “Chị Viên.”
Phương Viên nghển đầu nhìn Trần Nhiệm Viễn đang ăn, ngạc nhiên nói, “Không phải bảo không đói sao? Giờ lại ăn rồi à?”
“Cô còn tưởng cháu tu tiên rồi đấy, cả ngày có thể không ăn cơm.” Phương Viên cười hì hì trêu chọc.
“Xem ra là người khuyên ăn cơm không đúng. Vẫn phải là cô gái ốc đồng Điền Loa* như Lộc Lộ đây mới được.”
Cô gái ốc đồng Điền Loa*: Tên một nàng tiên trong truyện dân gian Trung Quốc, ý chỉ một cô gái tốt bụng, lặng lẽ giúp đỡ
Phương Viên đi đến sau lưng Lộc Lộ, hai tay vòng qua ôm lấy cổ cô.
Lộc Lộ có chút nhạy cảm mà rụt cổ lại.
Trần Nhiệm Viễn dùng đầu ngón tay lơ đãng v**t v* nốt ruồi lệ của cô, rồi ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn về phía Lộc Lộ.
Ánh mắt giao nhau.
Lộc Lộ để ý thấy mắt anh đỏ lên một cách khó hiểu, khóe mắt dường như có dấu vết chà xát.
“Sao nào?” Ngón tay thon dài của Trần Nhiệm Viễn đóng gói hộp cháo lại, rồi chậm rãi nói “Mới đợi một lúc đã không kiên nhẫn rồi, lát nữa đến chỗ ông ấy, còn phiền phức hơn nữa đấy.”
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Lộc Lộ, như vô tình gạt tay Phương Viên ra, rồi lại cẩn thận vén tóc cho Lộc Lộ.
Phương Viên thu tay lại.
Nghiêng người dựa vào bức tường không xa.
Thích thú nhìn hai người trước mặt.
Buổi chiều đến thì một bộ dạng khác, buổi tối gặp được người rồi lại ra vẻ bảnh bao.
Đúng là có vài phần giống với người bố quá cố của anh.
“Đúng là không biết xấu hổ.” Trần Nhiệm Viễn thu tay lại, nhìn về phía Phương Viên, có chút hận ý ẩn hiện “Một thân xương già rồi mà cứ khăng khăng đòi chen tới đây.”
Lộc Lộ biết họ đang nói về chuyện nhà họ Trần, bèn ngoan ngoãn cúi đầu.
Nghĩ xem nên chen vào từ đâu để nói một câu từ biệt, rồi rời khỏi nơi này.
Mà Phương Viên sau lưng lại cười, ánh mắt chuyển sang người Lộc Lộ, “Còn không phải vì cháu, và cả…”
Những lời phía sau, Phương Viên dùng khẩu hình miệng.
Đại khái có thể nhìn ra là ba chữ “vợ của cháu”.
Trần Nhiệm Viễn ngầm thừa nhận.
Trần Từ lần này làm rùm beng lên, chẳng qua là vì quá rảnh rỗi.
Hơn nữa, cũng là cố ý đến đây để trách móc anh.
Anh đã rất lâu không về nhà cũ, Trần Từ mỗi lần gọi điện đến anh đều trực tiếp cúp máy.
Lần này, dường như đã nắm được cơ hội, muốn ở đây chất vấn anh, tại sao ngay cả một lời thông báo cũng không có, đã cùng Lộc Lộ đi đăng ký kết hôn.
“Lát nữa có định đưa Tiểu Lộ đi không?” Phương Viên tò mò.
Cô ấy rất hứng thú với ảnh tượng tu la tràng* như thế này.
Tu la tràng*: Y chỉ những cuộc đối đầu, tranh cãi nảy lửa
“Trước khi mọi chuyện chưa được xử lý xong, cô ấy không cần phải ra mặt.” Trần Nhiệm Viễn chậm rãi nói.
Nghe thấy có tên mình, cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh.
Anh cúi người trước mặt cô, che đi phần lớn ánh sáng trước mắt cô.
Tay anh lại bất giác v**t v* nốt ruồi lệ ấy của cô. Anh hơi cúi người, muốn hôn cô.
Lộc Lộ ngẩn người, nghĩ đến Phương Viên đang ở sau lưng.
Cô bất giác nghiêng đầu, né tránh đôi môi anh.
Trần Nhiệm Viễn lộ vẻ cô đơn, yết hầu khẽ trượt, hơi thở dừng lại bên tai cô một giây, rồi mới như lưu luyến rời đi.
Lộc Lộ khẽ cắn môi, thầm nghĩ mình không thể ở lại lâu hơn.
Cô do dự đứng dậy “Vậy chị Viên, mọi người cứ làm việc trước. Tôi xin phép đi trước.”
Cô cúi đầu đi qua trước mặt Trần Nhiệm Viễn.
“Tiểu Lộ, có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi.”
Giọng Trần Nhiệm Viễn rất nhẹ, ngữ khí vẫn còn vương lại sự thất vọng vì không thể hôn được người mình yêu.
Phương Viên nhìn thấy hết những cảm xúc ngượng nghịu của đôi vợ chồng trẻ, cũng cười đầy ý vị “Tiểu Lộ, lần sau gặp nhé.”
Lộc Lộ đáp lại một tiếng lí nhí như muỗi kêu.
Mang theo một chút ý vị chạy trốn, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Bóng người vừa biến mất.
Phương Viên nhấc chân đi đến trước mặt Trần Nhiệm Viễn, nhìn chằm chằm anh, cười cười đánh giá một lượt, kiên nhẫn hỏi: “Sao thế? Khóc rồi à?”
Trần Nhiệm Viễn xoay người, rút khăn giấy lau lau đầu ngón tay, không thừa nhận cũng không phủ nhận “Đi thôi, đi chơi với ông cụ một chút.”
Bữa ăn khuya của Peter Pan là một bát mì bò chính hiệu.
Lộc Lộ gục trên bàn ăn của “quán ăn đêm” vẫn còn mở cửa này, nhìn Peter Pan ăn ngấu nghiến.
Hai người đều đã mặc đồ ngủ.
Peter Pan giữa đường nói đói, hai người đi khắp tầng 3, tìm được một nhà hàng vẫn còn mở cửa.
Giờ này những người còn lượn lờ ở tầng này rất ít, đa số đều đang uống rượu ở quán bar hoặc hát hò trong KTV, cùng với một số hoạt động bí mật khác.
Kết quả là giữa đường Peter Pan nén cơn đói, còn kéo Lộc Lộ vào khu trò chơi điện tử để thi gắp thú bông.
Cuối cùng, cả hai đều ra về tay trắng.
Trong cơn tức tối bất bình, Peter Pan tức giận ngồi xuống liền gọi một bát mì bò kéo siêu lớn thêm thịt bò.
Vừa ăn, vừa không quên nói rằng mình đã thèm bát mì này từ lâu lắm rồi.
Lộc Lộ ngáp một cái, mỉm cười lắng nghe.
Sau khi từ chỗ Trần Nhiệm Viễn trở về, cô chợp mắt được một lúc thì nghe thấy tiếng Peter Pan mở cửa phòng.
Cô ấy mặt mày hớn hở.
Hớn hở ra mặt miêu tả cho Lộc Lộ nghe cảnh cô ấy gặp các thành viên của đội Ocean Wave trong quán bar.
Lộc Lộ bất lực mỉm cười.
Cũng không nói cho Peter Pan biết, là cô đã nhờ Quách Hạo lén lút sắp xếp.
Peter Pan thậm chí còn khoác lác một câu, chuyến đi này, cô ấy cũng xem như không còn gì hối tiếc.
Lộc Lộ liên tục tán thành.
Peter Pan nói đến mệt mới chán nản đi tắm.
Lúc đó tài khoản Alipay của Lộc Lộ vừa nhận được một khoản hoàn tiền, chính là do tay săn ảnh nhỏ mà cô gọi đến trực tiếp chuyển khoản.
Anh ta còn gửi thêm cho Lộc Lộ một câu “Chị Lộc, không có ai làm khó em, nhưng chuyện cũng thật sự không làm xong. Sau này lại hợp tác nhé.”
Lộc Lộ trả lời một chữ “Được”, đang định nói thêm vài câu vất vả rồi, thì phát hiện mình đã bị chặn.
Thở dài một hơi.
Chuyện này chính cô cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa.
Lý Mộng Giai hiếm khi không nhắn tin.
Cho nên…
Sau khi xuống tàu, lại là một đống tơ vò.
Nhưng mà, may là có thể có một đống tơ vò.
Như vậy cô có thể từ từ sắp xếp công việc, còn cái mớ hỗn độn liên quan đến Trần Nhiệm Viễn kia…
Cô có thể tạm thời không nghĩ đến.
“Tiểu Lộ, ăn no rồi!” Peter Pan xoa xoa bụng “Bây giờ đi tái chiến! Gắp thú bông!”
Hai người cười hì hì đùa giỡn đi ra ngoài.
Chưa đi đến cửa, Lộc Lộ đã mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, khóe miệng đang cong lên của cô cứng lại.
“Cô Lộc.”
Quả nhiên, là một người quen cũ.
Mùa đông xa xôi của ngày ấy, giờ phút này lại rõ ràng trong một giây. Kể từ ngày đó, Lộc Lộ mới gặp lại Châu Khải.
Dáng vẻ của anh ta vốn đã dần mơ hồ.
Giờ đây lại rõ ràng trước mắt, dáng vẻ nghiêm túc đến từng chi tiết của Châu Khải trùng khớp với quá khứ.
Anh ta dường như chưa từng thay đổi, ánh mắt nhìn ai cũng đều phẳng lặng không một gợn sóng.
Peter Pan nghiêng đầu nhìn Lộc Lộ.
Có lẽ từ lúc ra khỏi phòng bệnh của Trần Nhiệm Viễn, cô đã có dự cảm, ông nội trong miệng Phương Viên đến đây không có ý tốt.
Chỉ là, không ngờ tới, chỉ có Châu Khải đến tìm cô.
Những lời giải thích của Trần Nhiệm Viễn với cô vẫn còn văng vẳng bên tai:
「Tôi vừa gọi điện cho Châu Khải, cậu ta nói, hôm đó là cậu ta gọi em tới, nói em nhất định phải tìm tôi.」
Cho nên.
Người năm đó cố ý để cô nhìn thấy lễ đính hôn của Trần Nhiệm Viễn chính là Châu Khải, hoặc nói đúng hơn là người đứng sau Châu Khải.
Ông cụ nhà họ Trần.
Cô nhìn Châu Khải, mỉm cười “Lâu rồi không gặp.”
