Vĩnh Hằng Thánh Vương (Cv)

Chương 3306: Cái Gọi Là Thiên Phạt ( Đã Edit)



Chương 3322: Cái gọi là Thiên phạt

Nhắc tới chuyện này, bên trong đôi mắt Điệp Nguyệt hiện lên một tia lãnh ý, nói: " Dưới sự chèn ép của Thiên Phạt Thánh Địa. Không riêng gì nhân tộc, cỏ cây nhất tộc cũng đồng dạng. Mặc dù có người thành Thánh, cũng sẽ dẫn phát Thiên Phạt."

Quả là thế!

Trước đó, Tô Tử Mặc từng nghĩ tới Phong Bá nói cái gọi là Thiên Phạt, có lẽ cùng Thiên Phạt Thánh Địa liên quan.

Tô Tử Mặc nói: " Một vị Đạo Tôn tại Tổ Hỏa Thánh Địa từng nói với ta, Thánh Nhân chém giết Thánh Cảnh phía dưới sinh linh, sẽ nhiễm nhân quả, dẫn phát Thiên Phạt. Xem ra bây giờ cũng không phải là đơn giản như vậy."

Nếu như Thiên Phạt cũng không phải là thiên địa quy tắc, mà là do một người nào đó điều khiển hoặc là trong tay một phương nào thế lực. Biến số cũng quá lớn!

Thiên Phạt tồn tại, lại không có sự công bằng.

Phục vụ cho mục đích cá nhân, điều khiển Thiên Phạt, diệt sát bên ngoài ngoại lai!

Điệp Nguyệt nói: "Tại biến cố hơn sáu tỷ năm về trước ,Thiên Phạt Thánh Địa mới định chế ra quy tắc này."

"Nhìn sơ qua quy tắc này, giống như công bằng. Chính là bảo vệ nhỏ yếu sinh linh không bị Thánh Nhân tùy ý tàn sát. Nhưng trên thực tế, lại là thủ đoạn dùng để uy hiếp sinh linh vạn tộc của Thiên Phạt Thánh Địa."

"Bất luận sinh linh nào chứng đạo thành Thánh. Nếu đối với Thiên Phạt Thánh Địa có chỗ ngỗ nghịch, Thiên Phạt Thánh Địa sẽ lấy quy tắc này làm lý do, buông xuống Thiên Phạt, diệt sát Thánh Nhân!"

"Nhưng phàm là những người thành Thánh, trong tay ai mà không có nhiễm nhân quả?"

"Những năm gần đây, nhân tộc có người thành Thánh cũng bị Thiên Phạt Thánh Địa coi đây là phản nghịch, dần dần diệt sát. Dần dà, nhân tộc không còn ai dám xung kích Thánh Cảnh."

"Mà Đại Đạo Thánh Vị bị các tộc khác Thánh Nhân chiếm cứ. Cơ hội để nhân tộc thành thánh trở nên càng ngày càng ít."

"Đại Đạo Thánh Vị ?"

Tô Tử Mặc hơi nghi hoặc một chút.

Điệp Nguyệt giải thích: "Hợp đạo thành Thánh, một khi bước vào Thánh Cảnh, Thánh Nhân tức là Đạo. Nếu có người chiếm cứ lấy một đầu Đại Đạo. Những người khác tu luyện Đại Đạo này sẽ không cách nào thành Thánh ."

Tô Tử Mặc giật mình.

Hợp đạo thành Thánh, Thánh Nhân tức là Đạo, Đạo tức là Thánh Nhân.

Giống như là hỗn độn Đại Đạo. Nếu như hắn trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân, những người khác còn muốn dung hợp Hỗn Độn Đại Đạo căn bản không có khả năng.

Bởi vì hắn chính là Hỗn Độn Đại Đạo, những người khác làm cách nào cùng hắn tương dung?

Mà Đại Đạo ba ngàn, số lượng cuối cùng có hạn.

Thánh Nhân càng nhiều, những người khác thành thánh con đường càng ít đi.

Cho nên về sau nay khi phi thăng đại thiên thế giới, Ngưng Đạo chính là một khâu cực kỳ trọng yếu.

Muốn thành Thánh, ngưng tụ Đạo ấn, lại không thể có Thánh Nhân tồn tại.

Nếu Thánh Nhân của Đại đạo này không chết thì vĩnh viễn không có sinh linh nào tu luyện Đại Đạo này có hi vọng trở thành Thánh!

Điệp Nguyệt nói: "Bất quá, những năm gần đây. Thế cục tại Đại Thiên Thế Giới ngược lại phát sinh một chút biến hóa."

" Cuộc chiến của năm đại thánh địa cùng bốn đạo thế lực tại ba mươi ba thiên cung. Có một ít Thánh Nhân vẫn lạc dẫn đến một số Đại Đạo Thánh Vị trống chỗ. Có hi vọng xung kích Thánh Cảnh vạn tộc Chí Tôn đều rục rịch muốn hành động. Một số nhân tộc Chí tôn cũng đã tính toán xung kích Thánh cảnh."

"Không sợ dẫn phát Thiên Phạt?"

Tô Tử Mặc hỏi.

Điệp Nguyệt nói: "Năm đại thánh địa cùng bốn đạo thế lực như nước với lửa. Tùy thời đều có thể lại lần nữa khai chiến mà nhân tộc từ đầu đến cuối trung lập. Có thể Thiên Phạt Thánh Địa sẽ không lựa chọn tại thời điểm này đối phó nhân tộc. Đây có lẽ cũng là nhân tộc cơ hội."

Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, hỏi: "Thiên Phạt Thánh Địa thiết lập dạng này quy tắc, bốn đại thánh địa còn lại không có phản đối?"

Điệp Nguyệt cười cười, nói: "Loại này quy tắc, vốn chính là vì chấn nhiếp bên ngoài Thánh Địa ngoại lai vạn tộc sinh linh. Còn đối với người của Thánh Địa không có bất kỳ cái gì ước thúc."

"Hơn sáu tỷ năm trước, tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Tô Tử Mặc lại hỏi.

"Ta cũng không biết."

Điệp Nguyệt lắc đầu nói: "Chuyện năm đó, có lẽ chỉ có Sơn Trường biết."

Sau khi Tô Tử Mặc đi vào Huyền Tẫn Sơn. Hắn từng nghe một vị hài đồng đề cập qua Sơn Trường danh hào liền hỏi: "Tu vi của vị Sơn Trường này là gì?"

Hài đồng đáp:

"Chí tôn."

Điệp Nguyệt lại nói: "Ta nghe Huyền Tẫn Sơn một ít lão nhân nói, Sơn Trường tại hơn sáu tỷ năm trước, có thể là Thánh Nhân."

"Cảnh giới rơi xuống?"

Tô Tử Mặc hơi kinh ngạc.

Nếu như Sơn Trường từng là Thánh Nhân thì hẳn là gặp phải trọng thươn mới đưa đến cảnh giới rơi xuống.

Nhìn từ một goc độ khác. Sơn Trường giữ được tính mạng, chỉ là cảnh giới rơi xuống, khẳng định cũng có chỗ hơn người.

Tô Tử Mặc trong lòng hơi động, hỏi: " Sinh mệnh Thánh Địa có quan hệ gì với Vị Sơn Trường này?"

"Không rõ ràng."

Điệp Nguyệt lắc đầu nói: " Ở nơi này không ai biết lai lịch của Sơn Trường, nhưng năm đại thánh địa đối với hắn tựa hồ khá khách khí."

"Năm đó từng phát sinh qua một sự kiện, một vị nhân tộc Chí tôn của 36 Động Thiên cùng Thánh tộc Chí tôn bộc phát xung đột. Bị đánh trọng thương trốn đến nơi này, Sơn Trường ra mặt hóa giải việc này."

"Song phương không có giao thủ. Vị Thánh tộc kia rời đi. Về sau cũng không có truy cứu."

"Huyền Tẫn Sơn không thuộc 36 Động Thiên, 72 Phúc Địa. Nhưng các vị cường giả của nhân tộc, phần lớn đều nhận được Sơn Trường truyền đạo, đối với hắn cực kì tôn kính."

Tô Tử Mặc gật gật cái đầu như có điều suy nghĩ .

Nhưng vào lúc này, Điệp Nguyệt cười nói: "Tu vi của ngươi lại bị ta bỏ rơi a."

"A?"

Tô Tử Mặc sững sờ.

Hắn mừng rỡ như điên khi cùng Điệp Nguyệt cửu biệt trùng phùng. Chỉ cảm thấy nói gì cũng không hết chuyện. Căn bản không nhớ tới đi dò xét Điệp Nguyệt tu vi, cảnh giới.

Nghe được Điệp Nguyệt nói. Hắn không khỏi giật mình khi lấy thần thức quét qua Điệp Nguyệt.

Ngự Đạo Cảnh viên mãn, cường giả chí tôn!

Sau khi hắn phi thăng Đại Thiên Thế Giới. Một đường tu luyện cũng tương đối thuận lợi. Đạt được Công Đức Kim Liên, thu được ký ức truyền thừa từ ba viên hạt sen mới tu luyện tới Ngộ đạo cảnh viên mãn. [bachngocsach.com- Vạn Tiếu Ngôn]

Tô Tử Mặc cười khổ nói: "Lúc trước nhìn thấy thân ngươi vẫn. Ta còn nói chờ ngươi chuyển thế trùng sinh ở kiếp sau ta sẽ bảo hộ ngươi. Không nghĩ tới. . ."

"Xem ra, sau này còn phải ta đến bảo hộ ngươi."

Điệp Nguyệt nhẹ nhàng nhéo một cái Tô Tử Mặc bàn tay.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Tô Tử Mặc nghĩ lại, cũng hiểu trong đó nguyên do.

Hắn tu vi chậm hơn Điệp Nguyệt một bước. Nguyên nhân là bởi vì hắn tại trung thiên thế giới trấn áp U Minh Địa phủ sáu vạn năm.

Nhưng càng quan trọng hơn đó chính là thiên phú của Điệp Nguyệt.

Tám vạn năm Điệp Nguyệt tu luyện tới một bước này. Quá kinh khủng!

Kỳ thật, trên con đường tu hành. Hắn gặp được những thiên kiêu yêu nghiệt. Bất luận là Trung thiên thế giới mấy vị khai sáng kỷ nguyên, chiếu rọi cổ kim đại đế hay là Thiên Hoang Đại Lục Huyết Ma, Đại Minh Tăng.

Nếu để cho bọn hắn sinh ra tại Đại Thiên Thế Giới thì tám vạn năm tuế nguyệt, đoán chừng cũng đều có thể tu luyện tới một bước này.

Thành tựu của bọn hắn không cao là bởi vì sinh ra nhầm "thời", nhầm "nơi" mà thôi.

"Ngươi có bái Sơn Trường làm thầy chưa?"

Tô Tử Mặc hỏi.

"Không có."

Điệp Nguyệt nói: "Sơn Trường rất cổ quái, có rất nhiều người đến đây xin học. Hắn đều dốc túi truyền dạy nhưng lại không muốn làm thầy bất luận kẻ nào."

"Chớ nhìn hắn chỉ là Chí tôn. Hắn đối Đạo pháp lý giải chính là viễn siêu cùng giai."

"Hiện tại, Sơn Trường hiện đang nghỉ trưa. Chút nữa ta dẫn ngươi đi gặp hắn. Nếu là có thể được hắn chỉ điểm vài câu, có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ngươi."

"Ta không vội, sau này hãy nói."

Tô Tử Mặc cười nói.

Hắn cùng Điệp Nguyệt vừa mới trùng phùng. Giờ phút này hắn chỉ muốn cùng Điệp Nguyệt ở cùng một chỗ. Làm gì có cái tâm tư đi gặp một vị lão già quái dị.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...