Vinh Quang [ESPORT]
Chương 12: Cậu ta muốn là ngài đồng ý luôn à?
Giọng Vệ Kiêu từ trong loa phát ra: “Tiếng gì vậy, lão Bạch mày đập mặt vào bàn phím à?”
Có mà mặt mày đập vào bàn phím ấy, là bình nước thể thao của Lục thần nhà mày bị câu nói của mày làm rớt xuống đất rồi.
Bạch Tài làm gì dám nói mấy câu này
Cậu ta còn không dám thở mạnh một chút nào luôn
Lục Phong khom người, mặt không biểu cảm nhặt bình nước lên.
Bạch Tài muốn mở miệng chào hỏi, Lục Phong lại giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu.
Bạch Tài: “…”
Đệch!
Vệ Kiêu ở bên kia điện thoại không biết gì cả, vẫn đang thất vọng mất mát: “Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp tại sao lại có chênh lệch lớn vậy nhỉ? Cả bốn người Dư Phi cộng lại cũng không bì được một ngón tay của Close”
Nghe vậy, khóe miệng Lục Phong cong lên.
Bạch Tài nhìn thấy toàn bộ chỉ muốn chôn đầu xuống đất.
“Close sao có thể mạnh vậy mày? Hai năm trước ổng ép tao hết thở nổi, hai năm sau… Ầy, có lẽ ổng quên tao rồi cũng nên”
Bạch Tài nghĩ thầm: Ổng nhớ kĩ lắm, nhớ rất kĩ luôn, ổng còn vì nửa câu của mày mà đập cho mày 2 triệu đó!
Vệ Kiêu xúc động thở dài: “Người với người thật không giống nhau mà, thiên tài như Close, chỉ có thể nhìn không thể chạm”
Bạch Tài rất muốn trợn trắng mắt: Mày cũng là THIÊN TÀI mà nói câu này không thấy ngại à?
“Lão Bạch” Vệ Kiêu hỏi: “Sao mày không nói gì cả?”
Bạch Tài liếc Lục Phong chờ lệnh.
Lục Phong nhìn điện thoại di động của cậu ta, ra hiệu nói tiếp.
Bắp cải trắng* thì có thể nói được gì cơ chứ?
*Yes, bản gốc là bắp cải trắng luôn ạ [白菜] (đồng âm với Bạch Tài)
Chỉ có thể gắng gượng tiếp thôi.
Ở cùng Lục Phong một năm, cậu ta vẫn có chút khả năng quan sát.
Nhớ lại mục đích của Lục Phong, cậu đã viết được lời thoại rồi.
“Nếu muốn Close…” Nói ra mấy chữ này, trong lòng Bạch Tài run rẩy, cố trấn tĩnh lại: “… Thế thì gia nhập FTW đi”
Vệ Kiêu im lặng.
Bạch Tài nhìn trộm Lục Phong một cái, thấy hắn đang chăm chú nhìn điện thoại di động, thầm nghĩ rằng có lẽ đã đoán trúng “ý trời” rồi, tiếp tục cố gắng: “FTW vừa hay đang thiếu một người trong đội hình chính, mày đến bổ sung vào vị trí đó đi”
“Chuyện này mày quyết định được sao?” Vệ Kiêu cắt ngang, chua xót hỏi: “Không phải Close đã chọn được ứng viên rồi à?”
XIN THƯA ĐÓ LÀ MÀY!
Bạch Tài không dám nói thật, nói vòng vo: “Chưa kí mà, không sao cả”
Vệ Kiêu tự giễu: “Không đâu, vào trụ sở rồi sao có thể chạy được nữa” Cậu như đang tự nói chính mình.
Bạch Tài sợ nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến Lục Phong không vui, ngắt lời: “Mày có gia nhập không? Chỉ cần mày nói muốn, tao đảm bảo mày sẽ kí được”
Vệ Kiêu: “Không đi”
Tên nhóc vô lương tâm này!
Bạch Tài không dám nhìn Lục Phong, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như hệ thống sưởi sàn của phòng tập đã bay màu!
“Mày sợ cái gì? Với tài nghệ của mày, solo vài ván kiểu gì chả kí được với FTW, phí kí kết bây giờ đã cao hơn nhiều, đến cả nhóc Ninh còn kí được 3 triệu, nếu mày kí…chắc chắncòn nhiều hơn nữa.
Bạch Tài rất tự tin, nhìn “quân tiên phong” 2 triệu của đội trưởng Lục, có thể thấy thằng nhóc thối Vệ Kiêu này rất đáng giá.
Vệ Kiêu lười biếng nói: “Đánh chuyên nghiệp thì có gì hay? Tao không hứng thú với giải quán quân hay là đấu đội, còn về tiền bạc, hiện tại tao cũng dư giả, nhiều tiền quá cũng mệt.”
Khóe miệng Bạch Tài co giật, Nhất Đăng Đại Sư ngài đúng là không có tham vọng nhỉ!
Nếu đúng như vậy thì ngài đã không nửa đêm không ngủ vét sạch ví tiền của 4 tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
Bạch Tài ném cho cậu một quả bom: “FTW có Close”
Vệ Kiêu “À” một tiếng, nghe có vẻ rất khổ sở.
Bạch Tài tim đập thình thịch: “Nếu mày vào FTW, ngày nào cũng sẽ được gặp đội trưởng Lục, muốn solo lúc nào mà chả được? Tao không hề nói điêu đâu, Lục thần bọn tao đảm bảo có thể chơi với mày đến cùng”
Vệ Kiêu nói sâu xa: “Đúng thật, ổng là người có thể lực tốt nhất tao từng thấy”
Bạch Tài: “……”
Một câu nói rất bình thường sao khi qua miệng hàng này lại biến chất rồi?
“Thế…” Bạch Tài tận dụng mọi thời cơ: “Có vào FTW hay không đây?”
Vệ Kiêu dừng lại nửa giây: “Lão Bạch à, trên đời rất khó trọn vẹn đôi đường”
Bạch Tài: “???”
Vệ Kiêu thở dài: “Tao không đánh chuyên nghiệp đâu, hãy để Close là ước mơ không bao giờ thành hiện thực của tao đi”
Bạch Tài: “??????”
10 phút tư vấn nhiệt tình của cậu ta lại cho ra kết quả thế này?
Bạch Tài quay đầu nhìn về phía Lục Phong.
Vẻ mặt Lục Phong không hề thay đổi, không ngạc nhiên và có lẽ cũng không…..tức giận gì cả.
Bạch Tài im lặng chờ chỉ thị tiếp theo.
Lục Phong đánh một dòng chữ trong mục ghi chú của điện thoại hắn: “Việt Văn Nhạc dậy rồi, solo với anh ta đi”
Bạch Tài đã hiểu!
“Ơ, tao vừa thấy lão Việt này!” Kĩ năng diễn xuất của Bạch Tài quả đáng được tuyên dương.
Vệ Kiêu ngáp một cái: “Nhạc thần tỉnh sớm vậy à? Có khi mày nhìn nhầm rồi, giờ này chỉ có Close dậy chạy bộ sáng thôi”
Bạch Tài sợ tên “thiên tài” này rồi: “Mắt tao không có mù, đội trưởng Lục cao 1m9, lão Việt chỉ cao 1m78, tao làm sao nhầm được?”
Vệ Kiêu: “Cũng đúng”
Bạch Tài khích cậu: “Có muốn solo vài ván với ADC* giỏi nhất khu vực không?”
*ADC (Attack Dame Carry): Chỉ các tướng có khả năng gây sát thương vậy lý mạnh có khả năng gánh team (Xạ thủ chẳng hạn)
FTW giành giải quán quân của giải đấu Vinh Quang khu vực Trung Quốc năm 2019, Việt Văn Nhạc là ADC trong đội hình chính, hoàn toàn xứng đáng là giỏi nhất.
Bạch Tài lại nói: “Lão Việt mạnh hơn Hạ Đán không chỉ một bậc thôi đâu”
Vệ Kiêu trong nháy mắt lên tinh thần: “Được, cậu ta đâu rôi?”
Tuy Việt Văn Nhạc lúc còn ở trong đội 2 bị Vệ Kiêu đánh tàn tạ, nhưng ai rồi cũng sẽ khác, trải qua mấy giải đấu, Việt Văn Nhạc đã khác xưa.
Cậu rất mong chờ.
Bạch Tài nhìn Lục Phong, tiếp tục nói: “Để tao hỏi thử cho mày”
Vệ Kiêu: “Mau lên!”
Bạch Tài giả vờ kéo ghế ra, hét một tiếng về phương xa: “Lão Việt ơi ~”
Sau đó nói với Vệ Kiêu: “Tao cúp máy trước, tí nhắn cho mày sau”
Vệ Kiêu: “Được”
Sau khi cúp máy, Bạch Tài thở phào nhẹ nhõm.
Lục Phong: “Thức cả đêm à?”
Bạch Tài sao mà không hiểu cơ chứ, nhanh chóng giải thích: “Đứa nhỏ kia xem được video đối chiến của anh và Gary thì nhiệt huyết tuôn trào, Solo với người khác cả một buổi tối”
Lục Phong: “Em ấy chơi với ai?”
Bạch Tài nghĩ thầm là sẽ không có chuyện gì, mở mồm bán sạch “khách sộp” của mình.
Lục Phong: “Kết quả?”
Bạch Tài: “Vệ Kiêu toàn thắng”
Lục Phong: “Ừ”
Tuy chỉ có một chữ nhưng Bạch Tài cảm nhận được ý nói phải thế chứ từ đó.
Nghĩ nhiều rồi, cậu ta nghĩ nhiều quá rồi!
Đại ma vương của bọn họ là một cỗ máy vô địch không có cảm xúc, làm sao có thể có tình cảm phong phú như vậy được cơ chứ.
Bạch Tài thử thăm dò: “Đội trưởng muốn solo với cậu ấy à?”
Lục Phong ngồi xuống trước máy tính, một mạch khởi động máy: “Không phải em ấy muốn solo à?”
Bạch Tài: “…”
Cậu ta muốn thì anh cũng lên luôn à?
Fuck, mấy lời gay lòi như này, quả nhiên thẳng nam như cậu ta không nên chạy đi ship cp với mấy em gái, tư tưởng này sai quá sai luôn rồi!
Vệ Kiêu nhắn tin ầm ầm: [Sao rồi, sao rồi, sao rồi]
Bạch Tài thật không hiểu nổi, sao Vệ Kiêu solo cả đêm rồi mà tinh thần vẫn phấn chấn như thế!
Trong từ điển của cậu rốt cuộc có từ mệt không vậy!
Haizz, cậu bé nghiện net đúng là khó lường mà!
[Vào đi, tao mời mày] Bạch Tài trả lời Vệ Kiêu
Vệ Kiêu vui vẻ vô cùng: [Vì lòng kính trọng với Nhạc thần, tao dùng đạo tặc]
Bạch Tài bĩu môi: Cứ chờ mà xem thằng nhóc thối này!
Bạch Tài hỏi Lục Phong: “Hình thức tự chọn, đội trưởng anh lấy loại nào”
Lục Phong: “Thợ săn hệ băng”
Là tướng mà Việt Văn Nhạc giỏi nhất, cũng là loại mà Vệ Kiêu cho đo đất năm nào.
Vệ Kiêu thấy loại tướng mà Việt Văn Nhạc chọn, sự hưng phấn lại bị nghẹn lại.
Đạo tặc tuy rằng không phải khắc tinh của thợ săn.
Nhưng ám tặc lại là cơn ác mộng của thợ săn hệ băng.
Thợ săn có không ít kỹ năng cận chiến, thậm chí còn có kĩ năng triệu hồi, tất cả đều có khả năng đánh một trận ra trò với đạo tặc. Chỉ có thợ săn hệ băng, là đánh cận chiến không lại ám tặc chuyên ẩn núp.
Việt Văn Nhạc là ADC đệ nhất toàn khu thi đấu Trung Quốc, nhưng là ở trận 5v5.
Thi đấu đội khác xa đấu đơn, ví như thợ săn hệ băng, dù cho trong trận solo thì rất khó chiếm ưu thế, nhưng trong trận đấu đội thì khác hoàn toàn.
Chỉ cần có vú em bảo vệ, thì thợ săn hệ băng hoàn toàn có thể hủy diệt thế giới.
Đừng nói đến đạo tặc da giòn, ngay cả ngay cả cỗ xe tăng khổng lồ thánh kị sĩ* cũng không thoát khỏi mũi tên của nó.
*Gốc là [巨坦圣骑] nếu đặt trong LOL có lẽ là Hecarim.
Nhưng nếu dùng thợ săn hệ băng đấu solo với đạo tặc bóng đêm của Vệ Kiêu thì không khác gì lấy trứng chọi đá.
Trong giao diện chờ, Vệ Kiêu thất vọng.
Dùng thợ săn hệ băng đánh thắng đạo tặc bóng đêm của cậu…trên thế giới này chỉ có một người.
Đó là Close hai năm về trước.
Haizz, tại sao cậu lại cho cậu gặp được Close vậy?
Cậu không nên vì tò mò mà xem phát sóng trực tiếp của trận chung kết toàn cầu trong kì nghỉ đông lớp 12.
Vệ Kiêu đang thả hồn theo gió đấu với thợ săn hệ băng, nháy mắt bắt được điểm khác thường.
Tên thợ săn này… rất cẩn thận.
Hắn như biết Vệ Kiêu đang ở cấp 1 sẽ đánh lén, mỗi thao tác đều rất khéo lẽo, tránh được tất cả nhũng góc độ có thể bị đánh lén một cách hoàn mĩ, đồng thời giết sạch lính.
Đám lính này chính là kinh nghiệm và tiền, có kinh nghiệm thì mới có thể thăng cấp, cường hóa kĩ năng, có tiền mới có thể mua trang bị tăng cường sức mạnh.
Trong game MOBA, kỹ năng và hiểu biết của mỗi cá nhân rất quan trọng, nhưng tất cả đều sẽ trở thành nói suông khi không có tiền.
Cái gọi là năng lực cá nhân mạnh mẽ không phải là mạnh kiểu phi logic như lấy cấp 1 đánh với cấp 10, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ đi đánh chiếm kiểm soát tài nguyên trước, khả năng chuyển hóa ra tiền cao hơn, đẳng cấp nâng lên càng nhanh khi đó mới tạo ra những thao tác đẹp.
Vệ Kiêu có thể hạ gục tuyển thủ chuyên nghiệp bởi vì cậu có năng lực “giật tiền”
Chặn đường, bổ sung lính, điều khiển dã quái, đến tháp phòng ngự cuối cùng cũng là do cậu tự tay đánh sập, đừng có coi thường chi tiết nhỏ, tiền được tích ra như thế này đấy.
Đợt tiến công đầu tiên của Vệ Kiêu chỉ làm thợ săn hệ băng xây xước nhẹ, nhưng cậu lại bị thợ săn đánh tụt máu.
“Ngon!”
Vệ Kiêu ngồi ngay ngắn lại.
Cậu tính toán thời gian đi xử lí quái ở bụi cỏ bên trái, không ngờ thợ săn hệ băng lại lạnh lùng bắn ra một mũi tên…
Người có khả năng khống chế tốt lượng máu của mình như Vệ Kiêu lần đầu tiên bị người khác mưu hại.
Cậu còn chưa kịp nhấn A thì quái đã bị thợ săn hệ băng cướp mất.
Chỉ có chiêu cuối cùng mới lấy được kinh nghiệm và tiền, Vệ Kiêu bận rộn nửa ngày cuối cùng lại dâng tận tay cho người khác.
“Từng có kinh nghiệm đấu giải có khác!”
Vệ Kiêu bình tĩnh tìm cơ hội, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào thợ săn hệ băng, nhìn hắn di chuyển, nhìn thao tác của hắn, nhìn hắn phóng kỹ năng, nhìn thời gian CD (Cool down) của hắn…
Không hiểu sao cậu cảm thấy một rất cảm giác quen thuộc.
Hai năm trước, cậu từng bị đánh bại bởi thợ săn hệ băng như thế.
Khi đó là bởi Close.
Bây giờ lại là Việt Văn Nhạc.
Hai người khác nhau, tại sao lại có chỗ giống nhau đến vậy?
Đáp án chỉ có một—–
Là đồng đội của Close, Việt Văn Nhạc có thể solo với hắn.
Phong cách đấu của Việt Văn Nhạc chắc chắn là do Close cầm tay chỉ dạy.
Cơn tức trào lên trong lòng Vệ Kiêu.
Mother!
Điều cậu muốn nhưng không được, người khác lại dễ dàng có được!.
(GATO đếy).
Có mà mặt mày đập vào bàn phím ấy, là bình nước thể thao của Lục thần nhà mày bị câu nói của mày làm rớt xuống đất rồi.
Bạch Tài làm gì dám nói mấy câu này
Cậu ta còn không dám thở mạnh một chút nào luôn
Lục Phong khom người, mặt không biểu cảm nhặt bình nước lên.
Bạch Tài muốn mở miệng chào hỏi, Lục Phong lại giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu.
Bạch Tài: “…”
Đệch!
Vệ Kiêu ở bên kia điện thoại không biết gì cả, vẫn đang thất vọng mất mát: “Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp tại sao lại có chênh lệch lớn vậy nhỉ? Cả bốn người Dư Phi cộng lại cũng không bì được một ngón tay của Close”
Nghe vậy, khóe miệng Lục Phong cong lên.
Bạch Tài nhìn thấy toàn bộ chỉ muốn chôn đầu xuống đất.
“Close sao có thể mạnh vậy mày? Hai năm trước ổng ép tao hết thở nổi, hai năm sau… Ầy, có lẽ ổng quên tao rồi cũng nên”
Bạch Tài nghĩ thầm: Ổng nhớ kĩ lắm, nhớ rất kĩ luôn, ổng còn vì nửa câu của mày mà đập cho mày 2 triệu đó!
Vệ Kiêu xúc động thở dài: “Người với người thật không giống nhau mà, thiên tài như Close, chỉ có thể nhìn không thể chạm”
Bạch Tài rất muốn trợn trắng mắt: Mày cũng là THIÊN TÀI mà nói câu này không thấy ngại à?
“Lão Bạch” Vệ Kiêu hỏi: “Sao mày không nói gì cả?”
Bạch Tài liếc Lục Phong chờ lệnh.
Lục Phong nhìn điện thoại di động của cậu ta, ra hiệu nói tiếp.
Bắp cải trắng* thì có thể nói được gì cơ chứ?
*Yes, bản gốc là bắp cải trắng luôn ạ [白菜] (đồng âm với Bạch Tài)
Chỉ có thể gắng gượng tiếp thôi.
Ở cùng Lục Phong một năm, cậu ta vẫn có chút khả năng quan sát.
Nhớ lại mục đích của Lục Phong, cậu đã viết được lời thoại rồi.
“Nếu muốn Close…” Nói ra mấy chữ này, trong lòng Bạch Tài run rẩy, cố trấn tĩnh lại: “… Thế thì gia nhập FTW đi”
Vệ Kiêu im lặng.
Bạch Tài nhìn trộm Lục Phong một cái, thấy hắn đang chăm chú nhìn điện thoại di động, thầm nghĩ rằng có lẽ đã đoán trúng “ý trời” rồi, tiếp tục cố gắng: “FTW vừa hay đang thiếu một người trong đội hình chính, mày đến bổ sung vào vị trí đó đi”
“Chuyện này mày quyết định được sao?” Vệ Kiêu cắt ngang, chua xót hỏi: “Không phải Close đã chọn được ứng viên rồi à?”
XIN THƯA ĐÓ LÀ MÀY!
Bạch Tài không dám nói thật, nói vòng vo: “Chưa kí mà, không sao cả”
Vệ Kiêu tự giễu: “Không đâu, vào trụ sở rồi sao có thể chạy được nữa” Cậu như đang tự nói chính mình.
Bạch Tài sợ nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến Lục Phong không vui, ngắt lời: “Mày có gia nhập không? Chỉ cần mày nói muốn, tao đảm bảo mày sẽ kí được”
Vệ Kiêu: “Không đi”
Tên nhóc vô lương tâm này!
Bạch Tài không dám nhìn Lục Phong, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như hệ thống sưởi sàn của phòng tập đã bay màu!
“Mày sợ cái gì? Với tài nghệ của mày, solo vài ván kiểu gì chả kí được với FTW, phí kí kết bây giờ đã cao hơn nhiều, đến cả nhóc Ninh còn kí được 3 triệu, nếu mày kí…chắc chắncòn nhiều hơn nữa.
Bạch Tài rất tự tin, nhìn “quân tiên phong” 2 triệu của đội trưởng Lục, có thể thấy thằng nhóc thối Vệ Kiêu này rất đáng giá.
Vệ Kiêu lười biếng nói: “Đánh chuyên nghiệp thì có gì hay? Tao không hứng thú với giải quán quân hay là đấu đội, còn về tiền bạc, hiện tại tao cũng dư giả, nhiều tiền quá cũng mệt.”
Khóe miệng Bạch Tài co giật, Nhất Đăng Đại Sư ngài đúng là không có tham vọng nhỉ!
Nếu đúng như vậy thì ngài đã không nửa đêm không ngủ vét sạch ví tiền của 4 tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
Bạch Tài ném cho cậu một quả bom: “FTW có Close”
Vệ Kiêu “À” một tiếng, nghe có vẻ rất khổ sở.
Bạch Tài tim đập thình thịch: “Nếu mày vào FTW, ngày nào cũng sẽ được gặp đội trưởng Lục, muốn solo lúc nào mà chả được? Tao không hề nói điêu đâu, Lục thần bọn tao đảm bảo có thể chơi với mày đến cùng”
Vệ Kiêu nói sâu xa: “Đúng thật, ổng là người có thể lực tốt nhất tao từng thấy”
Bạch Tài: “……”
Một câu nói rất bình thường sao khi qua miệng hàng này lại biến chất rồi?
“Thế…” Bạch Tài tận dụng mọi thời cơ: “Có vào FTW hay không đây?”
Vệ Kiêu dừng lại nửa giây: “Lão Bạch à, trên đời rất khó trọn vẹn đôi đường”
Bạch Tài: “???”
Vệ Kiêu thở dài: “Tao không đánh chuyên nghiệp đâu, hãy để Close là ước mơ không bao giờ thành hiện thực của tao đi”
Bạch Tài: “??????”
10 phút tư vấn nhiệt tình của cậu ta lại cho ra kết quả thế này?
Bạch Tài quay đầu nhìn về phía Lục Phong.
Vẻ mặt Lục Phong không hề thay đổi, không ngạc nhiên và có lẽ cũng không…..tức giận gì cả.
Bạch Tài im lặng chờ chỉ thị tiếp theo.
Lục Phong đánh một dòng chữ trong mục ghi chú của điện thoại hắn: “Việt Văn Nhạc dậy rồi, solo với anh ta đi”
Bạch Tài đã hiểu!
“Ơ, tao vừa thấy lão Việt này!” Kĩ năng diễn xuất của Bạch Tài quả đáng được tuyên dương.
Vệ Kiêu ngáp một cái: “Nhạc thần tỉnh sớm vậy à? Có khi mày nhìn nhầm rồi, giờ này chỉ có Close dậy chạy bộ sáng thôi”
Bạch Tài sợ tên “thiên tài” này rồi: “Mắt tao không có mù, đội trưởng Lục cao 1m9, lão Việt chỉ cao 1m78, tao làm sao nhầm được?”
Vệ Kiêu: “Cũng đúng”
Bạch Tài khích cậu: “Có muốn solo vài ván với ADC* giỏi nhất khu vực không?”
*ADC (Attack Dame Carry): Chỉ các tướng có khả năng gây sát thương vậy lý mạnh có khả năng gánh team (Xạ thủ chẳng hạn)
FTW giành giải quán quân của giải đấu Vinh Quang khu vực Trung Quốc năm 2019, Việt Văn Nhạc là ADC trong đội hình chính, hoàn toàn xứng đáng là giỏi nhất.
Bạch Tài lại nói: “Lão Việt mạnh hơn Hạ Đán không chỉ một bậc thôi đâu”
Vệ Kiêu trong nháy mắt lên tinh thần: “Được, cậu ta đâu rôi?”
Tuy Việt Văn Nhạc lúc còn ở trong đội 2 bị Vệ Kiêu đánh tàn tạ, nhưng ai rồi cũng sẽ khác, trải qua mấy giải đấu, Việt Văn Nhạc đã khác xưa.
Cậu rất mong chờ.
Bạch Tài nhìn Lục Phong, tiếp tục nói: “Để tao hỏi thử cho mày”
Vệ Kiêu: “Mau lên!”
Bạch Tài giả vờ kéo ghế ra, hét một tiếng về phương xa: “Lão Việt ơi ~”
Sau đó nói với Vệ Kiêu: “Tao cúp máy trước, tí nhắn cho mày sau”
Vệ Kiêu: “Được”
Sau khi cúp máy, Bạch Tài thở phào nhẹ nhõm.
Lục Phong: “Thức cả đêm à?”
Bạch Tài sao mà không hiểu cơ chứ, nhanh chóng giải thích: “Đứa nhỏ kia xem được video đối chiến của anh và Gary thì nhiệt huyết tuôn trào, Solo với người khác cả một buổi tối”
Lục Phong: “Em ấy chơi với ai?”
Bạch Tài nghĩ thầm là sẽ không có chuyện gì, mở mồm bán sạch “khách sộp” của mình.
Lục Phong: “Kết quả?”
Bạch Tài: “Vệ Kiêu toàn thắng”
Lục Phong: “Ừ”
Tuy chỉ có một chữ nhưng Bạch Tài cảm nhận được ý nói phải thế chứ từ đó.
Nghĩ nhiều rồi, cậu ta nghĩ nhiều quá rồi!
Đại ma vương của bọn họ là một cỗ máy vô địch không có cảm xúc, làm sao có thể có tình cảm phong phú như vậy được cơ chứ.
Bạch Tài thử thăm dò: “Đội trưởng muốn solo với cậu ấy à?”
Lục Phong ngồi xuống trước máy tính, một mạch khởi động máy: “Không phải em ấy muốn solo à?”
Bạch Tài: “…”
Cậu ta muốn thì anh cũng lên luôn à?
Fuck, mấy lời gay lòi như này, quả nhiên thẳng nam như cậu ta không nên chạy đi ship cp với mấy em gái, tư tưởng này sai quá sai luôn rồi!
Vệ Kiêu nhắn tin ầm ầm: [Sao rồi, sao rồi, sao rồi]
Bạch Tài thật không hiểu nổi, sao Vệ Kiêu solo cả đêm rồi mà tinh thần vẫn phấn chấn như thế!
Trong từ điển của cậu rốt cuộc có từ mệt không vậy!
Haizz, cậu bé nghiện net đúng là khó lường mà!
[Vào đi, tao mời mày] Bạch Tài trả lời Vệ Kiêu
Vệ Kiêu vui vẻ vô cùng: [Vì lòng kính trọng với Nhạc thần, tao dùng đạo tặc]
Bạch Tài bĩu môi: Cứ chờ mà xem thằng nhóc thối này!
Bạch Tài hỏi Lục Phong: “Hình thức tự chọn, đội trưởng anh lấy loại nào”
Lục Phong: “Thợ săn hệ băng”
Là tướng mà Việt Văn Nhạc giỏi nhất, cũng là loại mà Vệ Kiêu cho đo đất năm nào.
Vệ Kiêu thấy loại tướng mà Việt Văn Nhạc chọn, sự hưng phấn lại bị nghẹn lại.
Đạo tặc tuy rằng không phải khắc tinh của thợ săn.
Nhưng ám tặc lại là cơn ác mộng của thợ săn hệ băng.
Thợ săn có không ít kỹ năng cận chiến, thậm chí còn có kĩ năng triệu hồi, tất cả đều có khả năng đánh một trận ra trò với đạo tặc. Chỉ có thợ săn hệ băng, là đánh cận chiến không lại ám tặc chuyên ẩn núp.
Việt Văn Nhạc là ADC đệ nhất toàn khu thi đấu Trung Quốc, nhưng là ở trận 5v5.
Thi đấu đội khác xa đấu đơn, ví như thợ săn hệ băng, dù cho trong trận solo thì rất khó chiếm ưu thế, nhưng trong trận đấu đội thì khác hoàn toàn.
Chỉ cần có vú em bảo vệ, thì thợ săn hệ băng hoàn toàn có thể hủy diệt thế giới.
Đừng nói đến đạo tặc da giòn, ngay cả ngay cả cỗ xe tăng khổng lồ thánh kị sĩ* cũng không thoát khỏi mũi tên của nó.
*Gốc là [巨坦圣骑] nếu đặt trong LOL có lẽ là Hecarim.
Nhưng nếu dùng thợ săn hệ băng đấu solo với đạo tặc bóng đêm của Vệ Kiêu thì không khác gì lấy trứng chọi đá.
Trong giao diện chờ, Vệ Kiêu thất vọng.
Dùng thợ săn hệ băng đánh thắng đạo tặc bóng đêm của cậu…trên thế giới này chỉ có một người.
Đó là Close hai năm về trước.
Haizz, tại sao cậu lại cho cậu gặp được Close vậy?
Cậu không nên vì tò mò mà xem phát sóng trực tiếp của trận chung kết toàn cầu trong kì nghỉ đông lớp 12.
Vệ Kiêu đang thả hồn theo gió đấu với thợ săn hệ băng, nháy mắt bắt được điểm khác thường.
Tên thợ săn này… rất cẩn thận.
Hắn như biết Vệ Kiêu đang ở cấp 1 sẽ đánh lén, mỗi thao tác đều rất khéo lẽo, tránh được tất cả nhũng góc độ có thể bị đánh lén một cách hoàn mĩ, đồng thời giết sạch lính.
Đám lính này chính là kinh nghiệm và tiền, có kinh nghiệm thì mới có thể thăng cấp, cường hóa kĩ năng, có tiền mới có thể mua trang bị tăng cường sức mạnh.
Trong game MOBA, kỹ năng và hiểu biết của mỗi cá nhân rất quan trọng, nhưng tất cả đều sẽ trở thành nói suông khi không có tiền.
Cái gọi là năng lực cá nhân mạnh mẽ không phải là mạnh kiểu phi logic như lấy cấp 1 đánh với cấp 10, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ đi đánh chiếm kiểm soát tài nguyên trước, khả năng chuyển hóa ra tiền cao hơn, đẳng cấp nâng lên càng nhanh khi đó mới tạo ra những thao tác đẹp.
Vệ Kiêu có thể hạ gục tuyển thủ chuyên nghiệp bởi vì cậu có năng lực “giật tiền”
Chặn đường, bổ sung lính, điều khiển dã quái, đến tháp phòng ngự cuối cùng cũng là do cậu tự tay đánh sập, đừng có coi thường chi tiết nhỏ, tiền được tích ra như thế này đấy.
Đợt tiến công đầu tiên của Vệ Kiêu chỉ làm thợ săn hệ băng xây xước nhẹ, nhưng cậu lại bị thợ săn đánh tụt máu.
“Ngon!”
Vệ Kiêu ngồi ngay ngắn lại.
Cậu tính toán thời gian đi xử lí quái ở bụi cỏ bên trái, không ngờ thợ săn hệ băng lại lạnh lùng bắn ra một mũi tên…
Người có khả năng khống chế tốt lượng máu của mình như Vệ Kiêu lần đầu tiên bị người khác mưu hại.
Cậu còn chưa kịp nhấn A thì quái đã bị thợ săn hệ băng cướp mất.
Chỉ có chiêu cuối cùng mới lấy được kinh nghiệm và tiền, Vệ Kiêu bận rộn nửa ngày cuối cùng lại dâng tận tay cho người khác.
“Từng có kinh nghiệm đấu giải có khác!”
Vệ Kiêu bình tĩnh tìm cơ hội, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào thợ săn hệ băng, nhìn hắn di chuyển, nhìn thao tác của hắn, nhìn hắn phóng kỹ năng, nhìn thời gian CD (Cool down) của hắn…
Không hiểu sao cậu cảm thấy một rất cảm giác quen thuộc.
Hai năm trước, cậu từng bị đánh bại bởi thợ săn hệ băng như thế.
Khi đó là bởi Close.
Bây giờ lại là Việt Văn Nhạc.
Hai người khác nhau, tại sao lại có chỗ giống nhau đến vậy?
Đáp án chỉ có một—–
Là đồng đội của Close, Việt Văn Nhạc có thể solo với hắn.
Phong cách đấu của Việt Văn Nhạc chắc chắn là do Close cầm tay chỉ dạy.
Cơn tức trào lên trong lòng Vệ Kiêu.
Mother!
Điều cậu muốn nhưng không được, người khác lại dễ dàng có được!.
(GATO đếy).
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương