Vinh Quang [ESPORT]
Chương 16: Vệ Kiêu, hôn anh cái đi, anh yêu em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân là một phụ trợ, Bạch Tài có thể nổi tiếng khi livestream như vậy cũng bởi vì cậu ta không biết xấu hổ.
Tuyển thủ chuyên nghiệp là vậy đấy, các vị trí khác thì cần phô diễn sức mạnh, còn phụ trợ, quan trọng nhất không phải thể hiện mà là ổn định.
Anh Cải rất ổn định, ổn định ngồi trên ghế bà cả của đại ma vương, dựa vào việc hay chiều theo đám em gái thích ảo tưởng và suy diễn mà trở nên nổi tiếng như hiện tại.
Giờ thì…
Anh Cải đã cảm nhận được “gậy ông đập lưng ông” là gì.
[Cải Con! Chồng anh chạy trốn với người tình rồi kìa!]
[Đại ma vương đá bà cả đi rồi bắt cóc tình địch?]
[Cái giới này thật là loạn mà, não tôi vẫn chưa đủ trình…]
Bạch Tài dứt khoát đóng bình luận, giả chết.
Ninh Triết Hàm gửi lời mời tổ đội, Bạch Tài chấp nhận.
Nhóc Ninh: [Anh Tài!]
Bạch Tài: [Ừ]
[Anh Phong có chút việc, bảo em chơi với anh]
[Ừ]
Bạch Tài không cần nhìn bình luận cũng biết hội đó đang nói gì ——-
[Đội hai người bị đá?]
[Chuyện tình tay 4, chẳng lẽ chúng ta đã chèo nhầm CP?]
Trong đám mất não xuất hiện một người có não: [Có khi nào Lục thần muốn kí với vua qua đường kia không?]
[Fuck! Có thể đấy!]
[Vua đi rừng kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào nhỉ?]
[Có người đào ra acc Weibo rồi, Nhất Đăng Đại Sư này đúng là rất trâu bò…]
Đáng tiếc là Bạch Tài đang đóng bình luận, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ tắt livestream sớm, lên weibo dẫn dắt dư luận rồi, nhưng tiếc là cậu ta lại đam mê kéo dài thời gian phát sóng, đến khi xong xuôi thì “Nhất Đăng Đại Sư” đã lên hot search.
Cái này để sau nói, giờ phút này Vệ Kiêu mới hoảng thật nè.
19 năm trên đời Vệ Kiêu chưa từng sợ ai.
Thưở tóc còn để chỏm đám bạn không ai địch nổi, khi lớn lên thì cậu vừa học giỏi đánh giỏi, sau lại nghiện game nhưng cũng thuộc dạng gặp thần giết thần gặp phật giết phật.
Mãi cho đến khi đá phải tấm sắt Lục Phong này.
Cho dù thua 48 giờ, Vệ Kiêu cũng không sợ, ngược lại ý chí chiến đấu càng dâng trào, nằm mơ cũng muốn thắng hắn.
Nhưng cậu đã chạy trốn.
Vào lúc Lục Phong rất tán thưởng và kỳ vọng về cậu hai năm trước, cậu rời đi.
Thay vì nói cậu sợ Lục Phong, không bằng nói đó là áy náy cộng thêm chột dạ.
Nếu muốn ví dụ minh họa cho cảm giác này, nó giống như là thằng đàn ông cặn bã ngủ xong bỏ chạy gặp lại bạn gái cũ.
Vệ Kiêu là tên cặn bã đó
Lục Phong là bạn gái cũ.
“Đệt!” Vệ Kiêu bị tưởng tượng của chính mình làm cho ngơ luôn.
“Nghe được không?” Lục Phong mở mic.
Vệ Kiêu: “!”
Tuy đã cách hai năm, nhưng giọng của Lục Phong không hề xa lạ với cậu, dù sao hai năm qua cậu luôn theo dõi FTW thi đấu, tất cả phỏng vấn có Lục Phong cậu đều nghe, thậm chí còn canh phòng livestream của hắn và cống không ít quà…. tuy rằng Lục Phong rất ít nói chuyện.
“Có”
Vệ Kiêu cẩn thận từng câu chữ.
Lục Phong không phí lời: “Anh bắt đầu đây”
Hắn chọn hình thức ẩn danh rồi bắt đầu trò chơi.
Vệ Kiêu: “Được”
Phòng bắt đầu ghép người chơi, Vệ Kiêu bình thường hay hót như vẹt bây giờ lại ngoan như chim cút.
Đương nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc nổi mưa to gió lớn trong đầu cậu.
Có ý gì vậy? Ý của Close là sao?
Đuổi Bạch Tài ra để đấu đội với cậu, là muốn hỏi tội hay là hỏi tội đây?
Muốn hỏi sự thật hai năm trước…
Cậu đào đâu ra tấm bằng Tân Đông Phương cho hắn xem đây?!
Đầu bếp hay gì đấy, nếu Vệ Kiêu có giấc mộng kia thì đã không đến mức gặm bánh mì mỗi ngày rồi!
Thứ tự xếp hạng thi đấu càng cao thì ghép đôi càng khó.
Vệ Kiêu vì chơi với Bạch Tài đã dùng tài khoản hơn hạng 500 nhưng không so được với Lục Phong có tài khoản xếp hạng cao, phải tính bình quân ra, ghép đôi rất chậm.
1 phút, 2 phút, 3 phút…
Đã im lặng được 3 phút, Vệ Kiêu nhịn không nổi
Vệ Kiêu: “Này…”
Lục Phong: “Không solo”
Vệ Kiêu: “…”
Sao hắn biết cậu định nói cái gì!
Lục Phong: “Chúng ta chưa từng cùng đấu 5V5 nhỉ?”
Vệ Kiêu dừng một chút: “Chưa”
Thật ra là có.
Vào một kì nghỉ lễ nào đó, phòng livestream của Lục Phong có hoạt động rút thăm trúng thưởng, Vệ Kiêu may mắn rút trúng, cậu còn dùng máy biến giọng hóa thân thành một em gái rồi làm phụ trợ cho Lục Phong.
Lục Phong: “Hay từng chơi cùng rồi?”
Vệ Kiêu: “!”
Trên người có gắn máy dò hay sao mà nhạy cảm thế!
“Chưa mà,” Vệ Kiêu không muốn lịch sử ngu si đen tối kia bị bại lộ, bắt đầu nói nhảm: “Nếu mà chúng ta cùng đội thì sợ đối thủ tự đập trụ mình mất”
Lục Phong: “Không đến mức như thế đâu”
Khát vọng thắng thua của Vệ Kiêu dâng trào: “Trăm phần trăm luôn, nếu không phải do tôi đánh cho bọn họ tự kỉ luôn thì…”
Cậu đang định nói tiếp, cảm thấy được nguy cơ, nhanh chóng ngậm miệng.
Vừa đúng lúc đã ghép đôi xong, bọn họ vào game.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, Vệ Kiêu căn dặn chính mình, nói ít sai ít, không nói không sai, ngậm miệng đi!
Lục Phong cũng không xoắn lại cậu, chỉ hỏi: “Chơi vị trí nào?”
Trong Vinh Quang có 5 vị trí: Đường trên, đường giữa, đi rừng, đường dưới, phụ trợ.
Vệ Kiêu giỏi nhất là vị trí đi rừng, nhưng Lục Phong lại là người chơi hệ đi rừng giỏi nhất khu thi đấu Trung Quốc.
Hai người bị trùng vị trí.
Vệ Kiêu: “Tôi toàn năng”
Nói xong liền nhận ra vừa lỡ miệng, liền thay đổi lời nói: “Ý của tôi là… tôi cái gì cũng chơi được.”
Lục Phong nở nụ cười: “Anh biết em toàn năng.”
Vệ Kiêu: “… …”
Được vua toàn năng được cả thế giới công nhận còn khen là toàn năng, da mặt cậu dày thế nhưng vẫn nóng lên.
“Thật ra… cũng không đến mức toàn năng như thế”
“Chỉ thành thạo có 11 vị tướng và và 130 thiên phú* mà thôi”
*Có lẽ là giống với runes hay masteries gì đó trong liên minh á, dạng như thế này nè, dùng để tăng sức mạnh cho nhân vật.
“130? Rõ ràng là có 140 thiên phú mà… **!”
Vệ Kiêu phản ứng lại, bây giờ Vinh Quang đúng là có 140 thiên phú, nhưng hai năm trước Vinh Quang chỉ có 130 cái.
Câu nói kia của Lục Phong rõ ràng đang nhại lại “lời bông đùa” của Vệ Kiêu hai năm trước.
Vẫn còn nhớ à.
Vệ Kiêu cảm thấy cục tức trong lòng Close còn to hơn so với những gì cậu nghĩ.
“Em đi rừng đi” Lục Phong nói.
Vệ Kiêu miệng lại nhanh hơn não: “Thôi không cần đâu, tôi mà đi rừng thì thắng dễ quá”
Lục Phong: “Thế anh đi nhé?”
Vệ Kiêu bị nghẹn lại.
Được rồi, ngài chơi sương sương một chút là thắng rồi, đối thủ còn chưa được trải nghiệm game luôn.
Vệ Kiêu vừa chọn đạo tặc vừa lẩm bẩm: “Sao tự nhiên muốn đi đấu hạng cơ chứ, solo thú vị hơn nhiều mà”
Lục Phong không nói gì, chọn kỵ sĩ hệ vong linh.
Vệ Kiêu cũng không bất ngờ, tuy Lục Phong là toàn năng nhưng vẫn có khuynh hướng nhất định.
So với loại tướng poke tầm xa, Lục Phong am hiểu tướng đột kích cận chiến hơn.
Sở trường của hắn là loại tướng thích khách, sau đó là kỵ sĩ, tất nhiên là chơi pháp sư hay thợ săn đều mạnh cả.
Sau khi bắt đầu, Vệ Kiêu hơi mất tập trung.
Không phải là cậu xem thường đấu đội, thực tế cậu rất thích 5V5, cảm giác dẫn dắt đội ngũ đi tới thắng lợi rất kích thích, cậu thích vô cùng.
Nếu không hai năm trước cậu đã không dẫn theo đội người mới đi đánh nhau khắp nơi.
Cậu chỉ không muốn xem Lục Phong chơi 5V5.
Gắng kiếm nguyên nhân thì là do cậu cảm thấy hẻm núi 5V5 đang gò bó Lục Phong.
Rõ ràng là một người đàn ông có sức mạnh ngất trời lại bị ép buộc trong lồng hẹp khiến người ta tức giận.
Lục Phong rất mạnh, nhưng đồng đội của hắn không thể theo kịp.
Cạnh tranh trong nước thì không hiện rõ ra, nhưng khi vào vòng chung kết thế giới toàn đối thủ mạnh, khuyết điểm của FTW rõ mồn một.
Lục Phong chơi cùng trình với đồng đội không thể nào địch lại được đối thủ
Lục Phong chơi đúng thực lực lại khiến cả đội mất sự phối hợp, càng thảm hơn nữa.
Nhóm anti-fan thường dựa vào điểm này để chửi Lục Phong, nói hắn là khối u ác tính của đội, không xứng làm “người giỏi nhất”, cầu xin hắn bỏ thi đấu đội, tha cho FTW.
Vệ Kiêu thấy thì tức giận, ném luôn mấy bài tiểu luận, anti-fan bị đánh sưng mặt mũi nhưng vẫn cứ cắn chặt không chịu nhả ra—–
Có giỏi thì Close lấy chức quán quân đấu đội về đi! Được giải nhất đấu đơn thì có cái tác dụng chó má gì? Chỉ có thế mà fan cứ thổi lên trời!
Nếu như không có Close lấy quán quân giải đấu đơn, khu thi đấu Trung Quốc thua không còn mảnh áo lót nào nhé!
Nghĩ đến liền tức, Vệ Kiêu bắt đầu nổi giận.
Tay súng phía đội kia bị giết hai lần có chút suy sụp: “Không phải chứ…tên đi rừng này bị gì vậy? Ông đây bị ghép với Close à?” Bởi vì đang ở chế độ ẩn danh nên không cùng đội thì không thấy được ID, chỉ thấy danh hiệu.
Đúng là ngài ghép trúng Close thật, chỉ là ổng đang chơi kỵ sĩ vong linh thôi.
Vệ Kiêu nhắn vào khung chat chung: “Ngoan nào, ba thương con”
Xạ thủ đội kia: “…… ĐM, mày chờ đấy!”
Sau đó tay súng này đứng lên, sau đó biến về thật, Vệ Kiêu khó có thể lướt qua phụ trợ phe địch để gọt chết cậu ta, nhưng ——
Kỵ sĩ vong linh của đội bạn đã giết chết xạ thủ pháo binh của phe địch.
Vệ Kiêu không thể đi qua giết, nhưng chiến sĩ vong linh dậy thì muộn đã trỗi dậy trở thành cha của tất cả mọi người
Thảm sát, lại gần là giết, không ai có thể địch lại, thống trị trò chơi, thiên hạ vô song!
Trong một loạt âm thanh của hệ thống, Lục Phong đã sử dụng kỵ sĩ vong linh để đập nát đá hồi sinh (a.k.a trụ chính) của đối thủ.
Lúc quay lại phòng tổ đội, Lục Phong: “Đi đường trên cũng rất thú vị”
Vệ Kiêu: “… …” Ngài thì thấy thú vị rồi, nhưng tôi vẫn chưa được trải nghiệm trận đấu đâu nhé!
Lục Phong cảm thấy cũng được: “Chơi tiếp không?”
Tuy Vệ Kiêu phần sau trận đấu đều nằm cả nhưng chơi cũng rất vui vẻ: “Đi đấu quốc tế đi?”
Đã muốn chơi thì phải chơi lớn.
Lục Phong: “Được, em đi rừng.”
Vệ Kiêu: “Không thành vấn đề!”
Vừa định ra khỏi phòng, Lục Phong lại nói: “Thêm WeChat đi.”
Vệ Kiêu giật thột.
Lục Phong nói rất hợp tình hợp lý: “Gửi link phòng qua WeChat.”
Cũng đúng, họ không phải là bạn bè trong máy chủ quốc tế, muốn chơi cùng nhau nên chỉ có thể rủ nhau qua link phòng.
Vệ Kiêu dừng một chút, gõ ID WeChat của mình: [WX7758521]
Lục Phong chậm rãi thì thầm: “Vệ Kiêu, hôn anh cái đi, anh yêu em?”
Vệ Kiêu: “… … … … …” Đệt!
Sau khi ra khỏi phòng, điện thoại di động của Vệ Kiêu lập tức nhận được một yêu cầu kết bạn.
Nhìn thấy tên Close, cậu nhắm mắt lại, chấp nhận.
Đánh chuyên nghiệp là không có khả năng.
Nhưng vẫn có thể đánh thường cùng Close…
Lục Phong nhanh chóng gửi link phòng, Vệ Kiêu nhấn vào, hai người chuyển vào đấu trường quốc tế.
Đấu trường quốc tế hung bạo hơn rất nhiều đấu trường trong nước, đặc biệt là thi đấu xếp hạng, 300 người đứng đầu hầu như là những người chơi chuyên nghiệp, ghép bừa cũng có thể gặp người nổi tiếng.
Lục Phong vẫn chọn chế độ ẩn danh, lần này bọn họ vào game rất nhanh.
Vệ Kiêu chọn đi rừng, Lục Phong vẫn cứ chọn đi đường trên như trước.
Hai vị trí này thực sự không phù hợp với đấu đôi với nhau vì ít liên quan.
Sở dĩ gọi là đường trên* cũng bởi vì rất cô đơn
*thượng đan, đan đồng âm với đơn.
Trong hầu hết các trường hợp, người đi rừng sẽ đi đường dưới hoặc đường giữa, đánh phế vị trí C là đã thắng hơn nửa.
Nhiệm vụ của người đi đường trên là solo với kẻ địch cũng ở đường trên, tốt nhất là giết được, không giết được cũng không sao cả.
Ở một khía cạnh nào đó, Lục Phong rất phù hợp với người đi đường trên, bởi vì năng lực cá nhân của hắn quá mạnh, ngay cả người đi đường trên mạnh nhất thế giới hiện nay, Y thần không thể chưa chắc đã thắng được hắn trong trận 1v1.
Tiếc là Lục Phong không thể đi được đường trên, bởi vì đi đường trên không phù hợp để chỉ huy, khó phối hợp
Giống như Thần Phong từng nói, Lục Phong là trung tâm của FTW, nếu hắn đi đường trên, toàn bộ FTW không có ai dẫn dắt rồi sẽ sinh hỗn loạn.
Tất nhiên, đấu thường thì không cần lo lắng về những điều này.
Vệ Kiêu đi rừng, Lục Phong đi đường trên, hai người là đôi không ai địch nổi.
Thấm thoát bọn họ đã chơi được 4 tiếng, Vệ Kiêu đang hứng lên, khi trở về phòng nói: “Đánh tiếp, đánh tiếp đi”
Trận cuối hai người không cẩn thận bị thua, bởi vì một đồng đội đang lúc combat chạy đi nghe điện thoại, bốn không thể ăn năm, ngay cả Vệ Kiêu và Lục Phong cũng không thể cứu thua.
Lục Phong: “Muộn rồi, anh off trước”
Vệ Kiêu: “Sao nhanh vậy, mới mấy giờ mà…”
Cậu nhìn thời gian, kinh ngạc phát hiện đã 1 giờ sáng!
Nhanh như sao? Cậu không hề cảm thấy luôn… giống như hai người mới chơi được một lúc.
Vệ Kiêu thất vọng, nhưng cậu không thể nói gì.
Lục Phong thoát game, Vệ Kiêu đánh hạng một mình không vui tí nào cả.
Vệ Kiêu chậm rãi xoay người, nghe thấy điện thoại di động tinh một tiếng.
[Em đi rừng rất giỏi]
Vệ Kiêu hai mắt cong lên, thổi phồng thương mại lẫn nhau: [Anh chơi đường trên cũng rất mạnh]
Close: [Mai có đấu hạng tiếp không?]
Vệ Kiêu: [Có]
Close: [Em vẫn cứ là đi rừng nhé]
Vệ Kiêu: [Được]
Close: [Có muốn Solo không?]
Tim Vệ Kiêu nhảy tới cổ rồi: [Muốn!]
Close: [Có muốn đến FTW không?]
Vệ Kiêu thuận tay: [Muốn!]
Vệ Kiêu nửa giây sau: “Đệt!!!”
Thân là một phụ trợ, Bạch Tài có thể nổi tiếng khi livestream như vậy cũng bởi vì cậu ta không biết xấu hổ.
Tuyển thủ chuyên nghiệp là vậy đấy, các vị trí khác thì cần phô diễn sức mạnh, còn phụ trợ, quan trọng nhất không phải thể hiện mà là ổn định.
Anh Cải rất ổn định, ổn định ngồi trên ghế bà cả của đại ma vương, dựa vào việc hay chiều theo đám em gái thích ảo tưởng và suy diễn mà trở nên nổi tiếng như hiện tại.
Giờ thì…
Anh Cải đã cảm nhận được “gậy ông đập lưng ông” là gì.
[Cải Con! Chồng anh chạy trốn với người tình rồi kìa!]
[Đại ma vương đá bà cả đi rồi bắt cóc tình địch?]
[Cái giới này thật là loạn mà, não tôi vẫn chưa đủ trình…]
Bạch Tài dứt khoát đóng bình luận, giả chết.
Ninh Triết Hàm gửi lời mời tổ đội, Bạch Tài chấp nhận.
Nhóc Ninh: [Anh Tài!]
Bạch Tài: [Ừ]
[Anh Phong có chút việc, bảo em chơi với anh]
[Ừ]
Bạch Tài không cần nhìn bình luận cũng biết hội đó đang nói gì ——-
[Đội hai người bị đá?]
[Chuyện tình tay 4, chẳng lẽ chúng ta đã chèo nhầm CP?]
Trong đám mất não xuất hiện một người có não: [Có khi nào Lục thần muốn kí với vua qua đường kia không?]
[Fuck! Có thể đấy!]
[Vua đi rừng kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào nhỉ?]
[Có người đào ra acc Weibo rồi, Nhất Đăng Đại Sư này đúng là rất trâu bò…]
Đáng tiếc là Bạch Tài đang đóng bình luận, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ tắt livestream sớm, lên weibo dẫn dắt dư luận rồi, nhưng tiếc là cậu ta lại đam mê kéo dài thời gian phát sóng, đến khi xong xuôi thì “Nhất Đăng Đại Sư” đã lên hot search.
Cái này để sau nói, giờ phút này Vệ Kiêu mới hoảng thật nè.
19 năm trên đời Vệ Kiêu chưa từng sợ ai.
Thưở tóc còn để chỏm đám bạn không ai địch nổi, khi lớn lên thì cậu vừa học giỏi đánh giỏi, sau lại nghiện game nhưng cũng thuộc dạng gặp thần giết thần gặp phật giết phật.
Mãi cho đến khi đá phải tấm sắt Lục Phong này.
Cho dù thua 48 giờ, Vệ Kiêu cũng không sợ, ngược lại ý chí chiến đấu càng dâng trào, nằm mơ cũng muốn thắng hắn.
Nhưng cậu đã chạy trốn.
Vào lúc Lục Phong rất tán thưởng và kỳ vọng về cậu hai năm trước, cậu rời đi.
Thay vì nói cậu sợ Lục Phong, không bằng nói đó là áy náy cộng thêm chột dạ.
Nếu muốn ví dụ minh họa cho cảm giác này, nó giống như là thằng đàn ông cặn bã ngủ xong bỏ chạy gặp lại bạn gái cũ.
Vệ Kiêu là tên cặn bã đó
Lục Phong là bạn gái cũ.
“Đệt!” Vệ Kiêu bị tưởng tượng của chính mình làm cho ngơ luôn.
“Nghe được không?” Lục Phong mở mic.
Vệ Kiêu: “!”
Tuy đã cách hai năm, nhưng giọng của Lục Phong không hề xa lạ với cậu, dù sao hai năm qua cậu luôn theo dõi FTW thi đấu, tất cả phỏng vấn có Lục Phong cậu đều nghe, thậm chí còn canh phòng livestream của hắn và cống không ít quà…. tuy rằng Lục Phong rất ít nói chuyện.
“Có”
Vệ Kiêu cẩn thận từng câu chữ.
Lục Phong không phí lời: “Anh bắt đầu đây”
Hắn chọn hình thức ẩn danh rồi bắt đầu trò chơi.
Vệ Kiêu: “Được”
Phòng bắt đầu ghép người chơi, Vệ Kiêu bình thường hay hót như vẹt bây giờ lại ngoan như chim cút.
Đương nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc nổi mưa to gió lớn trong đầu cậu.
Có ý gì vậy? Ý của Close là sao?
Đuổi Bạch Tài ra để đấu đội với cậu, là muốn hỏi tội hay là hỏi tội đây?
Muốn hỏi sự thật hai năm trước…
Cậu đào đâu ra tấm bằng Tân Đông Phương cho hắn xem đây?!
Đầu bếp hay gì đấy, nếu Vệ Kiêu có giấc mộng kia thì đã không đến mức gặm bánh mì mỗi ngày rồi!
Thứ tự xếp hạng thi đấu càng cao thì ghép đôi càng khó.
Vệ Kiêu vì chơi với Bạch Tài đã dùng tài khoản hơn hạng 500 nhưng không so được với Lục Phong có tài khoản xếp hạng cao, phải tính bình quân ra, ghép đôi rất chậm.
1 phút, 2 phút, 3 phút…
Đã im lặng được 3 phút, Vệ Kiêu nhịn không nổi
Vệ Kiêu: “Này…”
Lục Phong: “Không solo”
Vệ Kiêu: “…”
Sao hắn biết cậu định nói cái gì!
Lục Phong: “Chúng ta chưa từng cùng đấu 5V5 nhỉ?”
Vệ Kiêu dừng một chút: “Chưa”
Thật ra là có.
Vào một kì nghỉ lễ nào đó, phòng livestream của Lục Phong có hoạt động rút thăm trúng thưởng, Vệ Kiêu may mắn rút trúng, cậu còn dùng máy biến giọng hóa thân thành một em gái rồi làm phụ trợ cho Lục Phong.
Lục Phong: “Hay từng chơi cùng rồi?”
Vệ Kiêu: “!”
Trên người có gắn máy dò hay sao mà nhạy cảm thế!
“Chưa mà,” Vệ Kiêu không muốn lịch sử ngu si đen tối kia bị bại lộ, bắt đầu nói nhảm: “Nếu mà chúng ta cùng đội thì sợ đối thủ tự đập trụ mình mất”
Lục Phong: “Không đến mức như thế đâu”
Khát vọng thắng thua của Vệ Kiêu dâng trào: “Trăm phần trăm luôn, nếu không phải do tôi đánh cho bọn họ tự kỉ luôn thì…”
Cậu đang định nói tiếp, cảm thấy được nguy cơ, nhanh chóng ngậm miệng.
Vừa đúng lúc đã ghép đôi xong, bọn họ vào game.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, Vệ Kiêu căn dặn chính mình, nói ít sai ít, không nói không sai, ngậm miệng đi!
Lục Phong cũng không xoắn lại cậu, chỉ hỏi: “Chơi vị trí nào?”
Trong Vinh Quang có 5 vị trí: Đường trên, đường giữa, đi rừng, đường dưới, phụ trợ.
Vệ Kiêu giỏi nhất là vị trí đi rừng, nhưng Lục Phong lại là người chơi hệ đi rừng giỏi nhất khu thi đấu Trung Quốc.
Hai người bị trùng vị trí.
Vệ Kiêu: “Tôi toàn năng”
Nói xong liền nhận ra vừa lỡ miệng, liền thay đổi lời nói: “Ý của tôi là… tôi cái gì cũng chơi được.”
Lục Phong nở nụ cười: “Anh biết em toàn năng.”
Vệ Kiêu: “… …”
Được vua toàn năng được cả thế giới công nhận còn khen là toàn năng, da mặt cậu dày thế nhưng vẫn nóng lên.
“Thật ra… cũng không đến mức toàn năng như thế”
“Chỉ thành thạo có 11 vị tướng và và 130 thiên phú* mà thôi”
*Có lẽ là giống với runes hay masteries gì đó trong liên minh á, dạng như thế này nè, dùng để tăng sức mạnh cho nhân vật.
“130? Rõ ràng là có 140 thiên phú mà… **!”
Vệ Kiêu phản ứng lại, bây giờ Vinh Quang đúng là có 140 thiên phú, nhưng hai năm trước Vinh Quang chỉ có 130 cái.
Câu nói kia của Lục Phong rõ ràng đang nhại lại “lời bông đùa” của Vệ Kiêu hai năm trước.
Vẫn còn nhớ à.
Vệ Kiêu cảm thấy cục tức trong lòng Close còn to hơn so với những gì cậu nghĩ.
“Em đi rừng đi” Lục Phong nói.
Vệ Kiêu miệng lại nhanh hơn não: “Thôi không cần đâu, tôi mà đi rừng thì thắng dễ quá”
Lục Phong: “Thế anh đi nhé?”
Vệ Kiêu bị nghẹn lại.
Được rồi, ngài chơi sương sương một chút là thắng rồi, đối thủ còn chưa được trải nghiệm game luôn.
Vệ Kiêu vừa chọn đạo tặc vừa lẩm bẩm: “Sao tự nhiên muốn đi đấu hạng cơ chứ, solo thú vị hơn nhiều mà”
Lục Phong không nói gì, chọn kỵ sĩ hệ vong linh.
Vệ Kiêu cũng không bất ngờ, tuy Lục Phong là toàn năng nhưng vẫn có khuynh hướng nhất định.
So với loại tướng poke tầm xa, Lục Phong am hiểu tướng đột kích cận chiến hơn.
Sở trường của hắn là loại tướng thích khách, sau đó là kỵ sĩ, tất nhiên là chơi pháp sư hay thợ săn đều mạnh cả.
Sau khi bắt đầu, Vệ Kiêu hơi mất tập trung.
Không phải là cậu xem thường đấu đội, thực tế cậu rất thích 5V5, cảm giác dẫn dắt đội ngũ đi tới thắng lợi rất kích thích, cậu thích vô cùng.
Nếu không hai năm trước cậu đã không dẫn theo đội người mới đi đánh nhau khắp nơi.
Cậu chỉ không muốn xem Lục Phong chơi 5V5.
Gắng kiếm nguyên nhân thì là do cậu cảm thấy hẻm núi 5V5 đang gò bó Lục Phong.
Rõ ràng là một người đàn ông có sức mạnh ngất trời lại bị ép buộc trong lồng hẹp khiến người ta tức giận.
Lục Phong rất mạnh, nhưng đồng đội của hắn không thể theo kịp.
Cạnh tranh trong nước thì không hiện rõ ra, nhưng khi vào vòng chung kết thế giới toàn đối thủ mạnh, khuyết điểm của FTW rõ mồn một.
Lục Phong chơi cùng trình với đồng đội không thể nào địch lại được đối thủ
Lục Phong chơi đúng thực lực lại khiến cả đội mất sự phối hợp, càng thảm hơn nữa.
Nhóm anti-fan thường dựa vào điểm này để chửi Lục Phong, nói hắn là khối u ác tính của đội, không xứng làm “người giỏi nhất”, cầu xin hắn bỏ thi đấu đội, tha cho FTW.
Vệ Kiêu thấy thì tức giận, ném luôn mấy bài tiểu luận, anti-fan bị đánh sưng mặt mũi nhưng vẫn cứ cắn chặt không chịu nhả ra—–
Có giỏi thì Close lấy chức quán quân đấu đội về đi! Được giải nhất đấu đơn thì có cái tác dụng chó má gì? Chỉ có thế mà fan cứ thổi lên trời!
Nếu như không có Close lấy quán quân giải đấu đơn, khu thi đấu Trung Quốc thua không còn mảnh áo lót nào nhé!
Nghĩ đến liền tức, Vệ Kiêu bắt đầu nổi giận.
Tay súng phía đội kia bị giết hai lần có chút suy sụp: “Không phải chứ…tên đi rừng này bị gì vậy? Ông đây bị ghép với Close à?” Bởi vì đang ở chế độ ẩn danh nên không cùng đội thì không thấy được ID, chỉ thấy danh hiệu.
Đúng là ngài ghép trúng Close thật, chỉ là ổng đang chơi kỵ sĩ vong linh thôi.
Vệ Kiêu nhắn vào khung chat chung: “Ngoan nào, ba thương con”
Xạ thủ đội kia: “…… ĐM, mày chờ đấy!”
Sau đó tay súng này đứng lên, sau đó biến về thật, Vệ Kiêu khó có thể lướt qua phụ trợ phe địch để gọt chết cậu ta, nhưng ——
Kỵ sĩ vong linh của đội bạn đã giết chết xạ thủ pháo binh của phe địch.
Vệ Kiêu không thể đi qua giết, nhưng chiến sĩ vong linh dậy thì muộn đã trỗi dậy trở thành cha của tất cả mọi người
Thảm sát, lại gần là giết, không ai có thể địch lại, thống trị trò chơi, thiên hạ vô song!
Trong một loạt âm thanh của hệ thống, Lục Phong đã sử dụng kỵ sĩ vong linh để đập nát đá hồi sinh (a.k.a trụ chính) của đối thủ.
Lúc quay lại phòng tổ đội, Lục Phong: “Đi đường trên cũng rất thú vị”
Vệ Kiêu: “… …” Ngài thì thấy thú vị rồi, nhưng tôi vẫn chưa được trải nghiệm trận đấu đâu nhé!
Lục Phong cảm thấy cũng được: “Chơi tiếp không?”
Tuy Vệ Kiêu phần sau trận đấu đều nằm cả nhưng chơi cũng rất vui vẻ: “Đi đấu quốc tế đi?”
Đã muốn chơi thì phải chơi lớn.
Lục Phong: “Được, em đi rừng.”
Vệ Kiêu: “Không thành vấn đề!”
Vừa định ra khỏi phòng, Lục Phong lại nói: “Thêm WeChat đi.”
Vệ Kiêu giật thột.
Lục Phong nói rất hợp tình hợp lý: “Gửi link phòng qua WeChat.”
Cũng đúng, họ không phải là bạn bè trong máy chủ quốc tế, muốn chơi cùng nhau nên chỉ có thể rủ nhau qua link phòng.
Vệ Kiêu dừng một chút, gõ ID WeChat của mình: [WX7758521]
Lục Phong chậm rãi thì thầm: “Vệ Kiêu, hôn anh cái đi, anh yêu em?”
Vệ Kiêu: “… … … … …” Đệt!
Sau khi ra khỏi phòng, điện thoại di động của Vệ Kiêu lập tức nhận được một yêu cầu kết bạn.
Nhìn thấy tên Close, cậu nhắm mắt lại, chấp nhận.
Đánh chuyên nghiệp là không có khả năng.
Nhưng vẫn có thể đánh thường cùng Close…
Lục Phong nhanh chóng gửi link phòng, Vệ Kiêu nhấn vào, hai người chuyển vào đấu trường quốc tế.
Đấu trường quốc tế hung bạo hơn rất nhiều đấu trường trong nước, đặc biệt là thi đấu xếp hạng, 300 người đứng đầu hầu như là những người chơi chuyên nghiệp, ghép bừa cũng có thể gặp người nổi tiếng.
Lục Phong vẫn chọn chế độ ẩn danh, lần này bọn họ vào game rất nhanh.
Vệ Kiêu chọn đi rừng, Lục Phong vẫn cứ chọn đi đường trên như trước.
Hai vị trí này thực sự không phù hợp với đấu đôi với nhau vì ít liên quan.
Sở dĩ gọi là đường trên* cũng bởi vì rất cô đơn
*thượng đan, đan đồng âm với đơn.
Trong hầu hết các trường hợp, người đi rừng sẽ đi đường dưới hoặc đường giữa, đánh phế vị trí C là đã thắng hơn nửa.
Nhiệm vụ của người đi đường trên là solo với kẻ địch cũng ở đường trên, tốt nhất là giết được, không giết được cũng không sao cả.
Ở một khía cạnh nào đó, Lục Phong rất phù hợp với người đi đường trên, bởi vì năng lực cá nhân của hắn quá mạnh, ngay cả người đi đường trên mạnh nhất thế giới hiện nay, Y thần không thể chưa chắc đã thắng được hắn trong trận 1v1.
Tiếc là Lục Phong không thể đi được đường trên, bởi vì đi đường trên không phù hợp để chỉ huy, khó phối hợp
Giống như Thần Phong từng nói, Lục Phong là trung tâm của FTW, nếu hắn đi đường trên, toàn bộ FTW không có ai dẫn dắt rồi sẽ sinh hỗn loạn.
Tất nhiên, đấu thường thì không cần lo lắng về những điều này.
Vệ Kiêu đi rừng, Lục Phong đi đường trên, hai người là đôi không ai địch nổi.
Thấm thoát bọn họ đã chơi được 4 tiếng, Vệ Kiêu đang hứng lên, khi trở về phòng nói: “Đánh tiếp, đánh tiếp đi”
Trận cuối hai người không cẩn thận bị thua, bởi vì một đồng đội đang lúc combat chạy đi nghe điện thoại, bốn không thể ăn năm, ngay cả Vệ Kiêu và Lục Phong cũng không thể cứu thua.
Lục Phong: “Muộn rồi, anh off trước”
Vệ Kiêu: “Sao nhanh vậy, mới mấy giờ mà…”
Cậu nhìn thời gian, kinh ngạc phát hiện đã 1 giờ sáng!
Nhanh như sao? Cậu không hề cảm thấy luôn… giống như hai người mới chơi được một lúc.
Vệ Kiêu thất vọng, nhưng cậu không thể nói gì.
Lục Phong thoát game, Vệ Kiêu đánh hạng một mình không vui tí nào cả.
Vệ Kiêu chậm rãi xoay người, nghe thấy điện thoại di động tinh một tiếng.
[Em đi rừng rất giỏi]
Vệ Kiêu hai mắt cong lên, thổi phồng thương mại lẫn nhau: [Anh chơi đường trên cũng rất mạnh]
Close: [Mai có đấu hạng tiếp không?]
Vệ Kiêu: [Có]
Close: [Em vẫn cứ là đi rừng nhé]
Vệ Kiêu: [Được]
Close: [Có muốn Solo không?]
Tim Vệ Kiêu nhảy tới cổ rồi: [Muốn!]
Close: [Có muốn đến FTW không?]
Vệ Kiêu thuận tay: [Muốn!]
Vệ Kiêu nửa giây sau: “Đệt!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương