Vinh Quang [ESPORT]
Chương 53: Quiet và Close là một đôi trời sinh
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Cậu là người trong cuộc không thấy rõ được bằng người khác.
Đúng vậy…
Đội trưởng thích đi rừng sao?
Đội trưởng vì vị trí đi rừng mà trụ vững tron giới Vinh Quang sao?
Vệ Kiêu: “Đệt!”
Đội trưởng muốn nói chuyện với cậu, thế mà cậu lại trốn đến bây giờ!
Vệ Kiêu không chờ thêm giây phút nào nữa, quên luôn điện thoại lao ra khỏi cửa, chạy về phòng khách sạn.
Phòng ở và phòng huấn luyện đều ở tầng trệt, cậu chạy vài bước là đến.
Theo lý mà nói, khoảng cách ngắn như vậy không có gì mà phải thở hồng hộc, nhưng vì nhịp tim Vệ Kiêu quá nhanh, làm cho hô hấp không đều.
Chắc đội trưởng ngủ rồi.
Hay là đang chờ cậu.
Mẹ!
Vừa nghĩ đến đội trưởng luôn đi ngủ lúc 12 giờ đang chờ mình, Vệ Kiêu rất muốn đấm cho mình một phát!
Cậu móc thẻ từ trong ví ra mở cửa, cánh cửa bíp một tiếng rồi mở ra.
Lúc cầm tay nắm cửa, Vệ Kiêu nắm mắt lại.
Đẩy của ra, đập vào mắt là một mảnh tối thui.
Ngủ rồi à?
Vệ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút mất mát.
Không sao! Cậu đã nghĩ thông rồi, không để tâm đến mấy chuyện vụn vặt nữa, dù đội trưởng có đưa ra quyết định gì thì cậu cũng nên nói chuyện với hắn.
Một người khi đang buồn bực sẽ làm những hành động ngu xuẩn nhất!
Dù trong lòng buồn bực, nhưng Vệ Kiêu không đành lòng đánh thức Lục Phong, cậu rón rén đi vào.
Trong khách sạn có lắp đèn cảm ứng, ngay khi cậu đặt chân xuống đất, đèn ngủ màu vàng sáng lên.
Vệ Kiêu: “!”
Lục Phong: “Anh còn tưởng đêm nay em không về phòng đấy”
Giọng nói khàn khàn do thức khuya vang lên trong căn phòng ánh sáng mờ mờ.
Vệ Kiêu suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Đội trưởng!”
Vì đây là khách sạn nghỉ dưỡng nên các phòng đều có cửa sổ kính sát đất, lúc này, trên chiếc sô pha trước cửa sổ có một bóng người mờ mờ.
Sau lưng hắn là ánh trăng bờ biển lãng mạn, ánh bạc rời trên vai hắn, tạo thành một đường viền sắc nét.
Lục Phong đưa tay bật đèn ngủ bên cạnh.
Ánh sáng màu cam phủi đi ánh trăng, mang đến ấm áp.
Vệ Kiêu xấu hổ nói: “Anh vẫn chưa ngủ à”
Cậu nhớ tới lời Lục Phong nói khi rời phòng huấn luyện: “Anh sẽ đợi em trong phòng”
Cho nên đội trưởng đã đợi cậu suốt 4 tiếng.
Vệ Kiêu giờ không muốn đấm mình nữa mà muốn tự sát luôn rồi!
Lục Phong nhìn cậu: “Lại đây”
Vệ Kiêu đến gần, ngồi bên cạnh hắn.
Nhìn đứa nhỏ rụt rè như vậy, trong lòng Lục Phong mềm đến rối tinh rối mù, giọng nói bất giác dịu dàng hơn: “Trong phòng huấn luyện có quá nhiều người, có vài chuyện không tiện nói”
Trên thực tế, chuyện Lục Phong đổi tuyến này không cần phải giải thích nhiều.
Những gì Thần Phong nói đã rất khách quan rồi.
Vệ Kiêu có thể làm tốt hơn nữa, tại sao không thể đổi tuyến.
Ngay cả khi quản lý của FTW là Lục Phong nhưng FTW thuộc về mọi người.
Có thêm một con đường tươi sáng hơn như vậy, tại sao lại không đi.
Sở dĩ hắn gọi Vệ Kiêu ra ngoài là vì một số lý do cá nhân.
Một số lý do hắn không muốn ai biết ngoài Vệ Kiêu.
Chuyện này liên quan đến FTW trước kia.
Cho dù trước đây FTW có kết cục bi thảm như vậy, cho dù bị đồng đội cũ bỏ rơi, Lục Phong cũng không định công khai quá khứ.
Trong đầu Vệ Kiêu tràn ngập tin nhắn của sếp, ngẩng đầu nhìn Lục Phong, thẳng thắn hỏi: “Đội trưởng anh có thích đi rừng không?”
Lục Phong trả lời cậu: “Không ghét”
Vệ Kiêu hơi giật mình.
Không ghét không có nghĩa là thích.
Không ghét chỉ là không ghét thôi.
Lục Phong chậm rãi nói: “Khi anh gia nhập FTW, trong đội thiếu một vị trí đi rừng…”
Bốn năm trước, đi rừng của FTW là Thần Phong.
FTW đã chiêu mộ được một lứa tuyển thủ tài năng, đạt được nhiều thành tích vào năm trước đó, nhưng tiếc là Thần Phong không thế bắt kịp với nhịp điệu của cả đội.
Tổ huấn luyện viên lúc đó hi vọng Nguyên Trạch hoặc Yến Giang đổi tuyến.
Hai người này chắc chắn có thể đảm nhiệm được vị trí đi rừng.
Thế nhưng Nguyên Trạch lại không muốn, anh chỉ muốn đi đường trên thôi.
Câu trả lời của Yến Giang càng lạnh lùng hơn: “Nếu FTW không cần hỗ trợ thì để tôi đi nơi khác”
FTW không chọc nổi hai người này, chỉ có thể nhanh chóng xoa dịu họ.
Lúc này, Close đã gia nhập đội, là một tân binh xuất sắc, toàn năng, vị trí nào cũng chơi được.
Tổ huấn luyện viên không nghĩ ngợi gì liền nói: “Vậy để Close đi rừng đi”
Không ai hỏi Close muốn chơi vị trí nào.
Trong đội thiếu đi rừng, thế là Close trở thành tuyển thủ đi rừng của FTW.
Nghe đến đó, Vệ Kiêu cuống lên: “Sao lại có thể như vậy cơ chứ!”
Nói xong cậu mới nhận ra đây là điều bình thường, nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp không có quyền lựa chọn khi gia nhập đội, đặc biệt là những tân binh không ổn định, câu lạc bộ muốn làm thế nào cũng được, không có gì lạ.
Lục Phong nhìn Vệ Kiêu: “Anh vẫn chưa hỏi em…”
Trong lòng Vệ Kiêu run lên.
Lục Phong dịu dàng hỏi cậu: “Khi gia nhập FTW, em muốn chơi ở vị trí nào”
Không hỏi là quy tắc bất thành văn rồi, đặc biệt là với những tuyển thủ chơi được mọi vị trí.
Nhưng Lục Phong muốn hỏi Vệ Kiêu.
Không chỉ Vệ Kiêu, hắn đã hỏi hết tất cả tuyển thủ gia nhập FTW.
Việt Văn Nhạc, Ninh Triết Hàm, Bạch Tài,…
Dù ở đội cũ họ đã chơi ở vị trí nào đó rồi, khi qua FTW hắn vẫn nghiêm túc nói chuyện với họ.
Không ghét là một chuyện
Thích lại là chuyện khác.
Làm chuyện mình thích khác hoàn toàn.
Lúc trước chưa kịp hỏi Vệ Kiêu, thứ nhất là do hắn hiểu Vệ Kiêu, biết cậu thích gì; thứ hai là đến thời điểm thích hợp để đổi tuyến, nên đành nén lại.
Lúc này hắn chính thức hỏi Vệ Kiêu: “Em có thích đi rừng không?”
Vệ Kiêu: “…”
Lục Phong: “Đừng căng thẳng, cũng không cần suy nghĩ đến cái gì khác, cứ nói ra suy nghĩ của mình”
Hai mắt Vệ Kiêu đỏ lên.
Chưa có ai nói với cậu như vậy cả, từ xưa tới nay chưa có ai hỏi cậu muốn gì, chưa có ai như đội trưởng cả…
Cha mẹ của cậu không cần cậu, bà nội cậu để nuôi được hai người họ đã cực khổ rồi.
Vệ Kiêu không đủ tư cách thích cái gì, càng không có sức yêu cầu cái gì.
Vệ Kiêu hít một hơi thật sâu nói: “Em thích đi rừng”
Cậu thích đi rừng, thích cái nghề này.
Tình yêu này bắt nguồn từ Close, nhưng hai năm qua đã bao trùm toàn bộ con người cậu.
Cậu thích tự do tự tại, không gò bó, vướng bận.
Thích vị trí đi rừng rong ruổi tự do trong hẻm núi, yêu thích đạo tặc bóng đêm tự do như gió!
Lục Phong đưa tay lau nước mắt bên khóe mắt cậu, dịu dàng nói: “Thích thì đừng từ bỏ, đừng vì ai hay vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ”
Vệ Kiêu nhấc cánh tay lên lau mắt, lo lắng hỏi: “Nhưng…”
Lục Phong biết cậu muốn nói gì, “Anh không hề ép mình”
“Chính xác mà nói” Lục Phong nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, “Từ khi em gia nhập FTW anh không còn tự ép mình nữa”
Giọng điệu bình thản, là giọng nói cứng nhắc độc đáo của Close, nhưng trong đó có một cảm giác nhẹ nhõm.
Buồng bỏ gông cùm, cất cao đôi cánh, là khát vọng bay lượn trên bầu trời.
Lục Phong khi vào đội, vì cả đội mà chọn đi rừng.
Hắn không ghét đi rừng, nhưng không ai biết rằng hắn thích vị trí đường trên——
Cô độc trấn thủ nửa hẻm núi, bảo vệ đội ngũ phía sau, như một chiến sĩ đường trên với cây thương chém nganng kẻ thù.
Hắn không giỏi an ủi người khác, càng không biết cách khơi dậy tinh thần cho cả đội.
Hắn chỉ có thể cố gắng làm hết những gì mình có thể.
Mà đường trên là một vị trí như vậy.
Một vị trí rất phù hợp với hắn.
“Bốn năm trước, cả đội cần một người đi rừng, vì thế anh trở thành người đi rừng; ba năm trước FTW cần Close, cho nên anh tiếp tục là người đi rừng, bây giờ em đã về đội, anh có thể ngừng đi rừng không?” Lục Phong nhỏ nhẹ hỏi Vệ Kiêu.
Tim Vệ Kiêu đập cực nhanh: “Anh rất thích vị trí đường trên”
Mắt Lục Phong mang ý cười: “Đúng”
Vệ Kiêu: “Mà em lại thích đi rừng”
Lục Phong: “Ừm”
Vệ Kiêu ngơ ngác, cái đầu nhỏ bình thường xoay như chong chóng, giờ lại hơi quá tải.
Trước khi có cậu, Close luôn ép buộc mình; sau khi có cậu, Close không ép buộc mình nữa.
Cậu không hề cướp đi thứ Close thích, cậu đã giải phóng Close, cho hắn khát vọng tự do!
Đúng vậy.
Như sếp nói rồi, Close kiên trì đến bây giờ là vì cái gì?
Một cái vị trí đi rừng?
Hay danh xưng đi rừng mạnh nhất Vinh Quang?
Không!
Tất cả đều không phải!
Điều khiến Close khiên trì là FTW, là cái đội này, là Vinh Quang thuộc về bọn họ!
Mắt Vệ Kiêu sáng rực lên, mây mù trong lòng bị quét sạch sành sanh, thay vào đó là hạnh phúc bay bổng.
Hạnh phúc không thể nói thành lời, hạnh phúc vô cùng, vui đến mức chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết!
“Cho nên là…”
Vệ Kiêu cực kỳ vui vẻ nói: “Anh thích đường trên nhưng lại phải đi rừng, em thích đi rừng nhưng lại đi đường trên, bây giờ chúng ta đổi lại, mọi người đều vui!”
Lục Phong cũng bị niềm vui của cậu lây lan: “Đúng vậy”
Cái đầu nhỏ của Vệ Kiêu sống lại rồi!
“Đù” Cậu phát hiện, “Tụi mình xứng đôi thật đấy!”
Lục Phong: “…”
Có dự cảm không tốt.
Quả nhiên Vệ Kiêu đang hưng phấn miệng tiếp tục hết thuốc chữa: “Đội trưởng, hóa ra chúng ta là một đội trời sinh!”
Lục Phong: “… … … … …”
Vệ Kiêu đang vui, cậu phải tìm người để khoe mới được.
À…
Ba giờ rưỡi sáng, cả thế giới chắc chỉ còn mỗi cậu và đội trưởng chưa ngủ.
Vậy cậu…
Cứ khoe với đội trưởng luôn đi
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm Lục Phong: “Em là Close là một đội trời sinh!”
Lục Phong: “…”
Lục Phong đứng dậy.
Vệ Kiêu vẫn đang ríu rít: “Chúng ta là một đội trời sinh, là một đội trời đất tạo nên, một đội tàn sát…”
*Nói nhỏ với các bạn là từ đôi và đội trong tiếng trung đọc y hệt nhau, nên vào tai anh Lục chưa chắc là từ mà Vệ Kiêu muốn nói đâu ¬‿¬
Nói mãi Vệ Kiêu hơi nghèo vốn từ, hỏi Lục Phong: “Còn từ gì nữa không?”
Lục Phong tắt đèn ngủ nói: “Có”
Trước mắt Vệ Kiêu tối om, không nhìn rõ mặt Lục Phong: “Nói em nghe đi”
Lục Phong chậm rãi nói: “Một đôi uyên ương, một đôi vợ chồng, một đôi gắn bó keo sơn, đầu bạc…”
Vệ Kiêu Kêu vô liêm sỉ kinh ngạc: “Chờ chút!”
Lục Phong: “Làm sao”
Tim Vệ Kiêu run lên: “Đội trưởng, anh đang nói đôi hay đội vậy!”
Lục Phong đã quá hiểu cậu, bình tĩnh nói: “Đội trong đội trưởng”
Vệ Kiêu thở phào, vỗ ngực một cái nói: “Anh hù chết em rồi”
Lục Phong hỏi cậu: “Sợ cái gì?”
Vệ Kiêu không giữ mồm giữ miệng: “Em tưởng anh muốn kết thành vợ chồng uyên ương, gắn bó keo sơn, đầu bạc răng long đó!”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu nổi da gà, cậu làm bộ nói: “Này, không phải là anh thật sự …”
Lục Phong: “Vệ Kiêu”
Vệ Kiêu Kêu: “Ơi”
Đại ma vương tức giận: “Hoặc là đi tắm, hoặc là đi luyện game đến sáng luôn đi”
Vệ Kiêu: “… …” Ôm lấy áo tắm chạy về phòng tắm.
Lúc rửa ráy, Vệ Kiêu còn đắc ý.
Cậu ngâm nga bài hát, thỏa sức tưởng tưởng tương lai tốt đẹp.
Không ngờ Close thực sự muốn đi đường trên, không ngờ cậu xuất hiện là để giải phóng Close.
Nghĩ đến chuyện sau, Vệ Kiêu trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cực kỳ ngọt luôn.
Đội trưởng thật tốt.
Tại sao đội trưởng lại có thể tốt như vậy cơ chứ!
Trong tim cậu nhóc khờ khạo bây giờ chỉ toàn một người, nhưng tiếc cậu vẫn chưa hiểu rõ thứ tình cảm này.
Sau khi tắm xong, Lục Phong đã ngủ rồi.
Lần này hắn nằm ngửa ngủ, có thể nhìn thấy rõ ràng là hắn rất mệt, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, màu môi cũng nhạt hơn bình thường.
Vệ Kiêu chống cằm nhìn hắn một hồi.
Nhìn một hồi…
Đù! Sếp!
Sau đó Vệ Kiêu mới nhớ ra mình quên điện thoại trong phòng huấn luyện.
Cũng cho sếp leo cây luôn.
Nửa đêm không biết sếp có chuyện gì mà tâm trạng không tốt tìm cậu nói chuyện, thế mà cậu lại chỉ biết kể chuyện của mình, may mà có sếp khuyên cậu.
Sau đó cậu nghĩ thông thì lại quên sếp cmnr, quên ở trong phòng huấn luyện luôn!
Bây giờ…
Đã gần 4 giờ rồi!
Trong lòng Vệ Kiêu cảm thấy áy náy, quấn áo choàng tắm, vội vàng chạy trở về phòng huấn luyện tìm điện thoại.
Khi cầm máy lên xem tin nhắn, cậu cảm thấy ngạc nhiên.
Trước chỉ lo đội trưởng, lúc này nhìn lại…
Emmm.
Lời của sếp hơi lạ.
Câu trước còn bình thường, hai câu sau lại khẳng định hắn không thích đi rừng? Nói hắn không từ bỏ? Nói hắn kiên trì không phải chỉ vì một vị trí đi rừng?
Hơi lạ à nha.
Vệ Kiêu bị suy nghĩ của mình dọa sợ ngây người——
Tại sao lại nói y hết đội trưởng vậy!
Sếp là đội trưởng?
Sao có thể!
Đầu óc Vệ Kiêu quay cuồng, lật xem những tin nhắn trước của sếp từ trước đến nay.
——Khoe Close
——Khoe đội trưởng
——Khoe xong đội trưởng lại khoe sang Close.
Những cái này không sao cả, ngoài đời ngày nào Vệ Kiêu mà chả khoe khoang, không sợ.
Nhưng…
Vệ Kiêu nhớ lại thiết lập tính cách “No đủ” của mình, nhớ lại cô bạn gái đã chia tay đòi phí 2 triệu của mình.
Nếu như sếp là đội trưởng, vậy cậu…
Vệ Kiêu rên rỉ, muốn chết quá.
Cậu lướt xem tin nhắn cuối cùng.
LU: “Tất nhiên chỉ là do anh đoán thôi, từ tin nhắn của em, anh thấy được đội trưởng em không phải là người dễ từ bỏ, cho nên cứ nói chuyện với người ta đi”
Tin nhắn sau cùng này LU gửi khi cậu đã rời khỏi phòng huấn luyện/
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm tin này một hồi.
Ừm, cũng đúng.
Thật là, làm sao sếp lại là đội trưởng được cơ chứ.
Khác nhau vậy cơ mà, sao cậu lại có suy nghĩ này cơ chứ.
Sếp và đội trưởng có chỗ nào tương tự nhau sao?
Một người là dân mới chơi, một người chơi như thần.
Một người là sếp sự nghiệp thành công, một người là sự nghiệp đứng đầu thế giới.
Một người không coi 2 triệu là tiền, một người tiền nhiều đến nóc nhà
Một người rất tốt với cậu, một người rất rất tốt với cậu…
Đù!
Nhiều điểm tương tự quá!
Ngoài trừ vụ game này thì độ khớp nhau này cao đến kinh ngạc.
Hơn nữa… Cuối cùng Vệ Kiêu cũng có phát hiện muộn màng về cái ID.
LU… đều là họ Lục
Không thể nào!
Vệ Kiêu lấy điện thoại di động về phòng ngủ, nhìn chằm chằm đội trưởng đang ngủ thêm ba bốn phút.
Điện thoại đội trưởng đang để đầu giường…
Vệ Kiêu điên cuồng lắc đầu, không được đụng vào vật dụng cá nhân của người khác, quá vô liêm sỉ!
Vệ Kiêu nén lại nóng nảy trong lòng, cố gắng thôi miện bản thân.
Ngủ đi ngủ đi, đội trưởng không phải là sếp, nếu sếp là đội trưởng thì thế nào?
Ngủ đi ngủ đi, cùng lắm cậu chỉ xem đội trưởng là bạn gái mình thôi mà, rồi lại bảo sếp là bạn gái mình.
Vệ Kiêu trừng mắt ——— Ngủ cái cục cớt!
Sau khi trời sáng choang Vệ Kiêu mới ngủ, tỉnh dậy cảm giác đã 12 giờ trưa rồi.
Tiếng chuông cửa gọi cậu dậy.
Vệ Kiêu quay đầu nhìn thì thấy đội trưởng đã ra ngoài rồi.
Vệ Kiêu xoa xoa đầu đi mở cửa.
Dưới mắt Bạch Tài có quầng thâm, nhìn thấy Vệ Kiêu có quầng thâm còn to hơn của mình.
Hai con gấu trúc nhìn nhau: “…”
Vệ Kiêu: “Lão Bạch mày thất tình à?”
Bạch Tài: “… …”
Vệ Kiêu an ủi cậu ta: “Trên đời thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, sao phải yêu mãi một đóa hoa”
Cả đêm Bạch Tài ngủ không ngon, chỉ lo rằng thằng nhóc này nghĩ linh tinh, ai biết chỉ sau một giấc ngủ…
Tên súc sinh này bình thường lại rồi?!
Dỗ nhanh vậy?
Đội trưởng quá giỏi!
Bạch Tài ló đầu nhìn vào phòng.
Vệ Kiêu ngáp một cái: “Đội trưởng không ở đây”
Bạch Tài nghi ngờ nói: “Bọn mày tối qua…”
“Nào” Vệ Kiêu khoác vai cậu ta nói: “Để anh nói cho mày một bí mật”
Bạch Tài: “???”
Vệ Kiêu chớp mắt mấy cái: “Từ khi tao gia nhập FTW, đội trưởng phát hiện ra chân ái của đời mình”
Lục Phong không muốn kể chuyện FTW năm đó, Vệ Kiêu sẽ không nói.
Bạch Tài kinh ngạc: “Cái, cái gì!”
Vệ Kiêu cười cười: “Đội trưởng phát hiển ổng thích đi đường trên, còn tao thích đi rừng, cho nên…”
Vệ Kiêu nói ra bí mật cho người anh em tốt của mình: “Quiet và Close trời sinh là một đội!”
Bạch Tài: “… … … … … …”
*Nhắc nhở lần nữa, từ đôi và đội trong tiếng trung đọc y hệt nhau
Cậu là người trong cuộc không thấy rõ được bằng người khác.
Đúng vậy…
Đội trưởng thích đi rừng sao?
Đội trưởng vì vị trí đi rừng mà trụ vững tron giới Vinh Quang sao?
Vệ Kiêu: “Đệt!”
Đội trưởng muốn nói chuyện với cậu, thế mà cậu lại trốn đến bây giờ!
Vệ Kiêu không chờ thêm giây phút nào nữa, quên luôn điện thoại lao ra khỏi cửa, chạy về phòng khách sạn.
Phòng ở và phòng huấn luyện đều ở tầng trệt, cậu chạy vài bước là đến.
Theo lý mà nói, khoảng cách ngắn như vậy không có gì mà phải thở hồng hộc, nhưng vì nhịp tim Vệ Kiêu quá nhanh, làm cho hô hấp không đều.
Chắc đội trưởng ngủ rồi.
Hay là đang chờ cậu.
Mẹ!
Vừa nghĩ đến đội trưởng luôn đi ngủ lúc 12 giờ đang chờ mình, Vệ Kiêu rất muốn đấm cho mình một phát!
Cậu móc thẻ từ trong ví ra mở cửa, cánh cửa bíp một tiếng rồi mở ra.
Lúc cầm tay nắm cửa, Vệ Kiêu nắm mắt lại.
Đẩy của ra, đập vào mắt là một mảnh tối thui.
Ngủ rồi à?
Vệ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút mất mát.
Không sao! Cậu đã nghĩ thông rồi, không để tâm đến mấy chuyện vụn vặt nữa, dù đội trưởng có đưa ra quyết định gì thì cậu cũng nên nói chuyện với hắn.
Một người khi đang buồn bực sẽ làm những hành động ngu xuẩn nhất!
Dù trong lòng buồn bực, nhưng Vệ Kiêu không đành lòng đánh thức Lục Phong, cậu rón rén đi vào.
Trong khách sạn có lắp đèn cảm ứng, ngay khi cậu đặt chân xuống đất, đèn ngủ màu vàng sáng lên.
Vệ Kiêu: “!”
Lục Phong: “Anh còn tưởng đêm nay em không về phòng đấy”
Giọng nói khàn khàn do thức khuya vang lên trong căn phòng ánh sáng mờ mờ.
Vệ Kiêu suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Đội trưởng!”
Vì đây là khách sạn nghỉ dưỡng nên các phòng đều có cửa sổ kính sát đất, lúc này, trên chiếc sô pha trước cửa sổ có một bóng người mờ mờ.
Sau lưng hắn là ánh trăng bờ biển lãng mạn, ánh bạc rời trên vai hắn, tạo thành một đường viền sắc nét.
Lục Phong đưa tay bật đèn ngủ bên cạnh.
Ánh sáng màu cam phủi đi ánh trăng, mang đến ấm áp.
Vệ Kiêu xấu hổ nói: “Anh vẫn chưa ngủ à”
Cậu nhớ tới lời Lục Phong nói khi rời phòng huấn luyện: “Anh sẽ đợi em trong phòng”
Cho nên đội trưởng đã đợi cậu suốt 4 tiếng.
Vệ Kiêu giờ không muốn đấm mình nữa mà muốn tự sát luôn rồi!
Lục Phong nhìn cậu: “Lại đây”
Vệ Kiêu đến gần, ngồi bên cạnh hắn.
Nhìn đứa nhỏ rụt rè như vậy, trong lòng Lục Phong mềm đến rối tinh rối mù, giọng nói bất giác dịu dàng hơn: “Trong phòng huấn luyện có quá nhiều người, có vài chuyện không tiện nói”
Trên thực tế, chuyện Lục Phong đổi tuyến này không cần phải giải thích nhiều.
Những gì Thần Phong nói đã rất khách quan rồi.
Vệ Kiêu có thể làm tốt hơn nữa, tại sao không thể đổi tuyến.
Ngay cả khi quản lý của FTW là Lục Phong nhưng FTW thuộc về mọi người.
Có thêm một con đường tươi sáng hơn như vậy, tại sao lại không đi.
Sở dĩ hắn gọi Vệ Kiêu ra ngoài là vì một số lý do cá nhân.
Một số lý do hắn không muốn ai biết ngoài Vệ Kiêu.
Chuyện này liên quan đến FTW trước kia.
Cho dù trước đây FTW có kết cục bi thảm như vậy, cho dù bị đồng đội cũ bỏ rơi, Lục Phong cũng không định công khai quá khứ.
Trong đầu Vệ Kiêu tràn ngập tin nhắn của sếp, ngẩng đầu nhìn Lục Phong, thẳng thắn hỏi: “Đội trưởng anh có thích đi rừng không?”
Lục Phong trả lời cậu: “Không ghét”
Vệ Kiêu hơi giật mình.
Không ghét không có nghĩa là thích.
Không ghét chỉ là không ghét thôi.
Lục Phong chậm rãi nói: “Khi anh gia nhập FTW, trong đội thiếu một vị trí đi rừng…”
Bốn năm trước, đi rừng của FTW là Thần Phong.
FTW đã chiêu mộ được một lứa tuyển thủ tài năng, đạt được nhiều thành tích vào năm trước đó, nhưng tiếc là Thần Phong không thế bắt kịp với nhịp điệu của cả đội.
Tổ huấn luyện viên lúc đó hi vọng Nguyên Trạch hoặc Yến Giang đổi tuyến.
Hai người này chắc chắn có thể đảm nhiệm được vị trí đi rừng.
Thế nhưng Nguyên Trạch lại không muốn, anh chỉ muốn đi đường trên thôi.
Câu trả lời của Yến Giang càng lạnh lùng hơn: “Nếu FTW không cần hỗ trợ thì để tôi đi nơi khác”
FTW không chọc nổi hai người này, chỉ có thể nhanh chóng xoa dịu họ.
Lúc này, Close đã gia nhập đội, là một tân binh xuất sắc, toàn năng, vị trí nào cũng chơi được.
Tổ huấn luyện viên không nghĩ ngợi gì liền nói: “Vậy để Close đi rừng đi”
Không ai hỏi Close muốn chơi vị trí nào.
Trong đội thiếu đi rừng, thế là Close trở thành tuyển thủ đi rừng của FTW.
Nghe đến đó, Vệ Kiêu cuống lên: “Sao lại có thể như vậy cơ chứ!”
Nói xong cậu mới nhận ra đây là điều bình thường, nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp không có quyền lựa chọn khi gia nhập đội, đặc biệt là những tân binh không ổn định, câu lạc bộ muốn làm thế nào cũng được, không có gì lạ.
Lục Phong nhìn Vệ Kiêu: “Anh vẫn chưa hỏi em…”
Trong lòng Vệ Kiêu run lên.
Lục Phong dịu dàng hỏi cậu: “Khi gia nhập FTW, em muốn chơi ở vị trí nào”
Không hỏi là quy tắc bất thành văn rồi, đặc biệt là với những tuyển thủ chơi được mọi vị trí.
Nhưng Lục Phong muốn hỏi Vệ Kiêu.
Không chỉ Vệ Kiêu, hắn đã hỏi hết tất cả tuyển thủ gia nhập FTW.
Việt Văn Nhạc, Ninh Triết Hàm, Bạch Tài,…
Dù ở đội cũ họ đã chơi ở vị trí nào đó rồi, khi qua FTW hắn vẫn nghiêm túc nói chuyện với họ.
Không ghét là một chuyện
Thích lại là chuyện khác.
Làm chuyện mình thích khác hoàn toàn.
Lúc trước chưa kịp hỏi Vệ Kiêu, thứ nhất là do hắn hiểu Vệ Kiêu, biết cậu thích gì; thứ hai là đến thời điểm thích hợp để đổi tuyến, nên đành nén lại.
Lúc này hắn chính thức hỏi Vệ Kiêu: “Em có thích đi rừng không?”
Vệ Kiêu: “…”
Lục Phong: “Đừng căng thẳng, cũng không cần suy nghĩ đến cái gì khác, cứ nói ra suy nghĩ của mình”
Hai mắt Vệ Kiêu đỏ lên.
Chưa có ai nói với cậu như vậy cả, từ xưa tới nay chưa có ai hỏi cậu muốn gì, chưa có ai như đội trưởng cả…
Cha mẹ của cậu không cần cậu, bà nội cậu để nuôi được hai người họ đã cực khổ rồi.
Vệ Kiêu không đủ tư cách thích cái gì, càng không có sức yêu cầu cái gì.
Vệ Kiêu hít một hơi thật sâu nói: “Em thích đi rừng”
Cậu thích đi rừng, thích cái nghề này.
Tình yêu này bắt nguồn từ Close, nhưng hai năm qua đã bao trùm toàn bộ con người cậu.
Cậu thích tự do tự tại, không gò bó, vướng bận.
Thích vị trí đi rừng rong ruổi tự do trong hẻm núi, yêu thích đạo tặc bóng đêm tự do như gió!
Lục Phong đưa tay lau nước mắt bên khóe mắt cậu, dịu dàng nói: “Thích thì đừng từ bỏ, đừng vì ai hay vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ”
Vệ Kiêu nhấc cánh tay lên lau mắt, lo lắng hỏi: “Nhưng…”
Lục Phong biết cậu muốn nói gì, “Anh không hề ép mình”
“Chính xác mà nói” Lục Phong nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, “Từ khi em gia nhập FTW anh không còn tự ép mình nữa”
Giọng điệu bình thản, là giọng nói cứng nhắc độc đáo của Close, nhưng trong đó có một cảm giác nhẹ nhõm.
Buồng bỏ gông cùm, cất cao đôi cánh, là khát vọng bay lượn trên bầu trời.
Lục Phong khi vào đội, vì cả đội mà chọn đi rừng.
Hắn không ghét đi rừng, nhưng không ai biết rằng hắn thích vị trí đường trên——
Cô độc trấn thủ nửa hẻm núi, bảo vệ đội ngũ phía sau, như một chiến sĩ đường trên với cây thương chém nganng kẻ thù.
Hắn không giỏi an ủi người khác, càng không biết cách khơi dậy tinh thần cho cả đội.
Hắn chỉ có thể cố gắng làm hết những gì mình có thể.
Mà đường trên là một vị trí như vậy.
Một vị trí rất phù hợp với hắn.
“Bốn năm trước, cả đội cần một người đi rừng, vì thế anh trở thành người đi rừng; ba năm trước FTW cần Close, cho nên anh tiếp tục là người đi rừng, bây giờ em đã về đội, anh có thể ngừng đi rừng không?” Lục Phong nhỏ nhẹ hỏi Vệ Kiêu.
Tim Vệ Kiêu đập cực nhanh: “Anh rất thích vị trí đường trên”
Mắt Lục Phong mang ý cười: “Đúng”
Vệ Kiêu: “Mà em lại thích đi rừng”
Lục Phong: “Ừm”
Vệ Kiêu ngơ ngác, cái đầu nhỏ bình thường xoay như chong chóng, giờ lại hơi quá tải.
Trước khi có cậu, Close luôn ép buộc mình; sau khi có cậu, Close không ép buộc mình nữa.
Cậu không hề cướp đi thứ Close thích, cậu đã giải phóng Close, cho hắn khát vọng tự do!
Đúng vậy.
Như sếp nói rồi, Close kiên trì đến bây giờ là vì cái gì?
Một cái vị trí đi rừng?
Hay danh xưng đi rừng mạnh nhất Vinh Quang?
Không!
Tất cả đều không phải!
Điều khiến Close khiên trì là FTW, là cái đội này, là Vinh Quang thuộc về bọn họ!
Mắt Vệ Kiêu sáng rực lên, mây mù trong lòng bị quét sạch sành sanh, thay vào đó là hạnh phúc bay bổng.
Hạnh phúc không thể nói thành lời, hạnh phúc vô cùng, vui đến mức chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết!
“Cho nên là…”
Vệ Kiêu cực kỳ vui vẻ nói: “Anh thích đường trên nhưng lại phải đi rừng, em thích đi rừng nhưng lại đi đường trên, bây giờ chúng ta đổi lại, mọi người đều vui!”
Lục Phong cũng bị niềm vui của cậu lây lan: “Đúng vậy”
Cái đầu nhỏ của Vệ Kiêu sống lại rồi!
“Đù” Cậu phát hiện, “Tụi mình xứng đôi thật đấy!”
Lục Phong: “…”
Có dự cảm không tốt.
Quả nhiên Vệ Kiêu đang hưng phấn miệng tiếp tục hết thuốc chữa: “Đội trưởng, hóa ra chúng ta là một đội trời sinh!”
Lục Phong: “… … … … …”
Vệ Kiêu đang vui, cậu phải tìm người để khoe mới được.
À…
Ba giờ rưỡi sáng, cả thế giới chắc chỉ còn mỗi cậu và đội trưởng chưa ngủ.
Vậy cậu…
Cứ khoe với đội trưởng luôn đi
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm Lục Phong: “Em là Close là một đội trời sinh!”
Lục Phong: “…”
Lục Phong đứng dậy.
Vệ Kiêu vẫn đang ríu rít: “Chúng ta là một đội trời sinh, là một đội trời đất tạo nên, một đội tàn sát…”
*Nói nhỏ với các bạn là từ đôi và đội trong tiếng trung đọc y hệt nhau, nên vào tai anh Lục chưa chắc là từ mà Vệ Kiêu muốn nói đâu ¬‿¬
Nói mãi Vệ Kiêu hơi nghèo vốn từ, hỏi Lục Phong: “Còn từ gì nữa không?”
Lục Phong tắt đèn ngủ nói: “Có”
Trước mắt Vệ Kiêu tối om, không nhìn rõ mặt Lục Phong: “Nói em nghe đi”
Lục Phong chậm rãi nói: “Một đôi uyên ương, một đôi vợ chồng, một đôi gắn bó keo sơn, đầu bạc…”
Vệ Kiêu Kêu vô liêm sỉ kinh ngạc: “Chờ chút!”
Lục Phong: “Làm sao”
Tim Vệ Kiêu run lên: “Đội trưởng, anh đang nói đôi hay đội vậy!”
Lục Phong đã quá hiểu cậu, bình tĩnh nói: “Đội trong đội trưởng”
Vệ Kiêu thở phào, vỗ ngực một cái nói: “Anh hù chết em rồi”
Lục Phong hỏi cậu: “Sợ cái gì?”
Vệ Kiêu không giữ mồm giữ miệng: “Em tưởng anh muốn kết thành vợ chồng uyên ương, gắn bó keo sơn, đầu bạc răng long đó!”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu nổi da gà, cậu làm bộ nói: “Này, không phải là anh thật sự …”
Lục Phong: “Vệ Kiêu”
Vệ Kiêu Kêu: “Ơi”
Đại ma vương tức giận: “Hoặc là đi tắm, hoặc là đi luyện game đến sáng luôn đi”
Vệ Kiêu: “… …” Ôm lấy áo tắm chạy về phòng tắm.
Lúc rửa ráy, Vệ Kiêu còn đắc ý.
Cậu ngâm nga bài hát, thỏa sức tưởng tưởng tương lai tốt đẹp.
Không ngờ Close thực sự muốn đi đường trên, không ngờ cậu xuất hiện là để giải phóng Close.
Nghĩ đến chuyện sau, Vệ Kiêu trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cực kỳ ngọt luôn.
Đội trưởng thật tốt.
Tại sao đội trưởng lại có thể tốt như vậy cơ chứ!
Trong tim cậu nhóc khờ khạo bây giờ chỉ toàn một người, nhưng tiếc cậu vẫn chưa hiểu rõ thứ tình cảm này.
Sau khi tắm xong, Lục Phong đã ngủ rồi.
Lần này hắn nằm ngửa ngủ, có thể nhìn thấy rõ ràng là hắn rất mệt, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, màu môi cũng nhạt hơn bình thường.
Vệ Kiêu chống cằm nhìn hắn một hồi.
Nhìn một hồi…
Đù! Sếp!
Sau đó Vệ Kiêu mới nhớ ra mình quên điện thoại trong phòng huấn luyện.
Cũng cho sếp leo cây luôn.
Nửa đêm không biết sếp có chuyện gì mà tâm trạng không tốt tìm cậu nói chuyện, thế mà cậu lại chỉ biết kể chuyện của mình, may mà có sếp khuyên cậu.
Sau đó cậu nghĩ thông thì lại quên sếp cmnr, quên ở trong phòng huấn luyện luôn!
Bây giờ…
Đã gần 4 giờ rồi!
Trong lòng Vệ Kiêu cảm thấy áy náy, quấn áo choàng tắm, vội vàng chạy trở về phòng huấn luyện tìm điện thoại.
Khi cầm máy lên xem tin nhắn, cậu cảm thấy ngạc nhiên.
Trước chỉ lo đội trưởng, lúc này nhìn lại…
Emmm.
Lời của sếp hơi lạ.
Câu trước còn bình thường, hai câu sau lại khẳng định hắn không thích đi rừng? Nói hắn không từ bỏ? Nói hắn kiên trì không phải chỉ vì một vị trí đi rừng?
Hơi lạ à nha.
Vệ Kiêu bị suy nghĩ của mình dọa sợ ngây người——
Tại sao lại nói y hết đội trưởng vậy!
Sếp là đội trưởng?
Sao có thể!
Đầu óc Vệ Kiêu quay cuồng, lật xem những tin nhắn trước của sếp từ trước đến nay.
——Khoe Close
——Khoe đội trưởng
——Khoe xong đội trưởng lại khoe sang Close.
Những cái này không sao cả, ngoài đời ngày nào Vệ Kiêu mà chả khoe khoang, không sợ.
Nhưng…
Vệ Kiêu nhớ lại thiết lập tính cách “No đủ” của mình, nhớ lại cô bạn gái đã chia tay đòi phí 2 triệu của mình.
Nếu như sếp là đội trưởng, vậy cậu…
Vệ Kiêu rên rỉ, muốn chết quá.
Cậu lướt xem tin nhắn cuối cùng.
LU: “Tất nhiên chỉ là do anh đoán thôi, từ tin nhắn của em, anh thấy được đội trưởng em không phải là người dễ từ bỏ, cho nên cứ nói chuyện với người ta đi”
Tin nhắn sau cùng này LU gửi khi cậu đã rời khỏi phòng huấn luyện/
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm tin này một hồi.
Ừm, cũng đúng.
Thật là, làm sao sếp lại là đội trưởng được cơ chứ.
Khác nhau vậy cơ mà, sao cậu lại có suy nghĩ này cơ chứ.
Sếp và đội trưởng có chỗ nào tương tự nhau sao?
Một người là dân mới chơi, một người chơi như thần.
Một người là sếp sự nghiệp thành công, một người là sự nghiệp đứng đầu thế giới.
Một người không coi 2 triệu là tiền, một người tiền nhiều đến nóc nhà
Một người rất tốt với cậu, một người rất rất tốt với cậu…
Đù!
Nhiều điểm tương tự quá!
Ngoài trừ vụ game này thì độ khớp nhau này cao đến kinh ngạc.
Hơn nữa… Cuối cùng Vệ Kiêu cũng có phát hiện muộn màng về cái ID.
LU… đều là họ Lục
Không thể nào!
Vệ Kiêu lấy điện thoại di động về phòng ngủ, nhìn chằm chằm đội trưởng đang ngủ thêm ba bốn phút.
Điện thoại đội trưởng đang để đầu giường…
Vệ Kiêu điên cuồng lắc đầu, không được đụng vào vật dụng cá nhân của người khác, quá vô liêm sỉ!
Vệ Kiêu nén lại nóng nảy trong lòng, cố gắng thôi miện bản thân.
Ngủ đi ngủ đi, đội trưởng không phải là sếp, nếu sếp là đội trưởng thì thế nào?
Ngủ đi ngủ đi, cùng lắm cậu chỉ xem đội trưởng là bạn gái mình thôi mà, rồi lại bảo sếp là bạn gái mình.
Vệ Kiêu trừng mắt ——— Ngủ cái cục cớt!
Sau khi trời sáng choang Vệ Kiêu mới ngủ, tỉnh dậy cảm giác đã 12 giờ trưa rồi.
Tiếng chuông cửa gọi cậu dậy.
Vệ Kiêu quay đầu nhìn thì thấy đội trưởng đã ra ngoài rồi.
Vệ Kiêu xoa xoa đầu đi mở cửa.
Dưới mắt Bạch Tài có quầng thâm, nhìn thấy Vệ Kiêu có quầng thâm còn to hơn của mình.
Hai con gấu trúc nhìn nhau: “…”
Vệ Kiêu: “Lão Bạch mày thất tình à?”
Bạch Tài: “… …”
Vệ Kiêu an ủi cậu ta: “Trên đời thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, sao phải yêu mãi một đóa hoa”
Cả đêm Bạch Tài ngủ không ngon, chỉ lo rằng thằng nhóc này nghĩ linh tinh, ai biết chỉ sau một giấc ngủ…
Tên súc sinh này bình thường lại rồi?!
Dỗ nhanh vậy?
Đội trưởng quá giỏi!
Bạch Tài ló đầu nhìn vào phòng.
Vệ Kiêu ngáp một cái: “Đội trưởng không ở đây”
Bạch Tài nghi ngờ nói: “Bọn mày tối qua…”
“Nào” Vệ Kiêu khoác vai cậu ta nói: “Để anh nói cho mày một bí mật”
Bạch Tài: “???”
Vệ Kiêu chớp mắt mấy cái: “Từ khi tao gia nhập FTW, đội trưởng phát hiện ra chân ái của đời mình”
Lục Phong không muốn kể chuyện FTW năm đó, Vệ Kiêu sẽ không nói.
Bạch Tài kinh ngạc: “Cái, cái gì!”
Vệ Kiêu cười cười: “Đội trưởng phát hiển ổng thích đi đường trên, còn tao thích đi rừng, cho nên…”
Vệ Kiêu nói ra bí mật cho người anh em tốt của mình: “Quiet và Close trời sinh là một đội!”
Bạch Tài: “… … … … … …”
*Nhắc nhở lần nữa, từ đôi và đội trong tiếng trung đọc y hệt nhau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương