Vinh Quang [ESPORT]
Chương 81: Anh thấy chán thì đi tìm người khác đi
Tối hôm đó Lục Phong có việc phải làm, Vệ Kiêu ở trong phòng một mình.
Cậu tắm vội rồi chạy đến trên giường, đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt ngủ.
Một trận solo, hai trận solo, ba trận solo……
Ngủ cái con khỉ! Không ngủ được!
Vệ Kiêu mở to mắt.
Lúc này mới hơn 10 giờ một chút, làm sao ngủ được.
Tất nhiên việc không ngủ được có liên quan đến tâm sự trong lòng cậu nữa, nghĩ đến kế hoạch của mình, Vệ Kiêu không nhịn được vỗ vỗ mặt.
Bình tĩnh bình tĩnh, cứ thắng trước rồi tính tiếp.
Nhưng mà……Hôn như thế nào đây.
Nhóc con xử nam 19 tuổi hoàn toàn ngu ngơ về vụ này.
Đúng vậy, Vệ Kiêu từ bỏ 200 vạn tiền thưởng, liều sống liều chết chỉ vì một nụ hôn.
Cậu muốn hôn đội trưởng, muốn đội trưởng hiểu được tình cảm của mình.
Là kiểu thích này chứ không phải kiểu khác.
Ở trong cùng một sổ hộ khẩu không phải chỉ có quan hệ cha con mà còn có anh em, à không……là bạn đời!
Vệ Kiêu hít một hơi, lấy điện thoại tìm tòi một chút về hôn hít
Chỉ mới nhìn qua một cái, cậu lập tức thoát ngay ra khỏi trang web
Không được……
Bà nội từng nói là không được xem mấy thứ bậy bạ!
Kệ nó đi, dù sao chỉ cần chụt một cái là được, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao!
Vệ Kiêu ảo tưởng một lúc, suýt thì tưởng tượng mình thành tôm hùm đất xào cay.
Trong phòng nóng quá, cậu không chịu nổi nữa, đi ra ngoài hít thở không khí.
Bởi vì huấn luyện viên Thần Phong đã có lệnh, ba người khác của FTW đều thành thật trốn trong phòng ngủ.
Vệ Kiêu cũng không dám đi tìm Bạch Tài.
Cậu không thể nói cho anh Cải, trái tim anh Cải mong manh lắm, chắc chắn sẽ bị dọa ngốc, cậu còn phải trông cậy vào tên kia hỗ trợ cho cậu để chiến thắng đó!
Không thể kể cho ai được, đầu óc loạn cào cào, Vệ Kiêu đành phải ra bờ biển hóng gió.
Ban đêm trên đảo khác hẳn với ban ngày, nước biển xanh thẳng bây giờ chỉ còn một màu đen nhánh, bờ cát không còn lấp lánh, chỉ để lại tiếng sóng biển gào thét.
Vệ Kiêu mặc đồng phục đội không thấy lạnh, ngược lại tâm tình đã ổn định hơn nhiều.
Cậu tìm một khối đã ngầm ngồi xuống, trong không khí là mùi gió biển tanh mặn.
“Quiet?”
Vệ Kiêu hơi giật mình, quay đầu phát hiện bên cạnh có một người ngồi.
Đồng phục màu xanh nước biển, tóc đen bị gió thổi loạn, mắt một mí, nốt ruồi lệ, thần thái kiêu căng.
Vệ Kiêu kinh ngạc nói: “Huyn thần?”
Ngồi bên cạnh là Kim Sung Hyun của Pro, anh hơi gật đầu.
Vệ Kiêu nhìn thấy trên ngón tay anh có ánh lửa, là nửa điếu thuốc
Kim Sung Hyun chú ý đến ánh mắt của cậu: “Muốn không?”
Vệ Kiêu lắc đầu: “Tôi không hút thuốc”
Kim Sung Hyun bĩu môi: “Con trai ngoan”
Giọng điệu nay nghe rất giống Nguyên chó già, đúng là đồ đệ tiếng trung của Nguyên Trạch mà.
Vệ Kiêu nổi da gà da vịt: “Nguyên Trạch biến đi!”
Kim Sung Hyun sửng sốt, nhận ra: “Đệt, trước kia lão đó cũng nói với tôi như vậy đó”
Vệ Kiêu đoán được: “Lão lớn hơn anh nhiều tuổi sao?”
Tuổi của Nguyên Trạch là một điều bí ẩn, anh nói chuyện như một lão súc sinh, khi im lặng lại giống như 20 tuổi, tuổi tác hoàn toàn phụ thuộc vào việc anh có chịu làm người hay không
Kim Sung Hyun: “Lớn hơn tôi 5 ngày”
Vệ Kiêu kinh ngạc: “Vậy tại sao lại nói với anh như vậy?”
Nói xong thì cậu mới hiểu, bắt nạt Kim Sung Hyun không hiểu tiếng trung.
Kim Sung Hyun không biết ngồi ở đây bao lâu rồi, nhìn có vẻ muốn trò chuyện: “Khi tôi mới vào FTW, một chữ tiếng trung bẻ đôi cũng không biết, toàn dựa vào lão phiên dịch hộ”
Về điểm này, Vệ Kiêu rất phục: “Đội trưởng Nguyên thật sự tinh thông 8 ngôn ngữ”
Kim Sung Hyun: “Không đến 8 đâu, 5 hay 6 ngôn ngữ thì có thể”
Vệ Kiêu vẫn rất phục: “Ổng……làm thế nào vậy?”
Kim Sung Hyun lớn hơn Close 2 tuổi, đến FTW trước Close 1 năm, lúc đó cũng mới 18, 19 tuổi, Nguyên Trạch chỉ lớn hơn có 5 ngày, xem như là cùng tuổi.
Nguyên chó già 18 tuổi làm sao có thể tinh thông năm sáu ngoại ngữ chứ.
Kim Sung Hyun nói: “Tuy lão nhìn giống người trung như thực tế là con lai”
Vệ Kiêu lần đầu tiên biết về chuyện này: “Chẳng lẽ là con lai 6 nước?”
Kim Sung Hyun: “Cũng gần như vậy……”
Vệ Kiêu ngẩn người.
Cha của Nguyên Trạch là thương nhân người Trung, vợ lại là người Hàn lai 4 dòng máu.
Kết hợp với nhau thì Nguyên Trạch đúng là con lai 5 nước.
Bà ngoại Nguyên Trạch là con lai người Hàn, ông ngoại là con lai Anh Pháp, cho nên anh thành thạo tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Trung.
Trong đó thạo nhất là tiếng hàn bởi vì Nguyên Trạch khi còn nhỏ từng sinh sống ở Hàn Quốc.
Thật kì diệu, Vệ Kiêu kinh ngạc nói: “Người như đội trưởng Nguyên, tiểu thuyết cũng không dám viết”
Kim Sung Hyun cười cười: “Thế đã là gì? Cha mẹ lão ly hôn, mỗi người có gia đình riêng, lão 10 tuổi theo mẹ sang Hàn, trước 13 tuổi lại đi Mỹ, 14 mới về nước với cha, sau lại…….”
Chuyện này dường như là chuyện riêng của từng người, Kim Sung Hyun tóm lược lại: “Tôi và lão vào FTW cùng lúc, đối với tôi lúc đó là trời xa đất lạ, chỉ có thể giao lưu với lão”
Có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó
Kim Sung Hyun 18 tuổi đến Trung Quốc xa lạ, gặp phải Nguyên Trạch nói tiếng hàn lưu loát, không thân thiết mới lạ.
Vệ Kiêu kết luận: “Vậy tình cảm của hai người cũng tốt nhỉ”
Tuy ngày thường hay khắc khẩu, nhưng thật ra tình cảm rất sâu đậm, nếu không thân quen thì chỉ cần gật đầu một cái là được.
Kim Sung Hyun nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay: “Cũng không hẳn, đều là do lão dạy hết”
Tuy anh châm thuốc nhưng không bao giờ hút, chỉ nhìn nó từ từ cháy.
Vệ Kiêu mắng: “Dạy hư người khác”
Bà nội nói, hút thuốc có hại cho sức khỏe!
Kim Sung Hyun nói: “Close có học đâu”
Vừa nghe đến Close, hai mắt Vệ Kiêu sáng rực: “Ổng cũng dụ dỗ đội trưởng của tôi à?”
Kim Sung Hyun: “Tất nhiên, đội trưởng của cậu lúc mới vào đội ít nói, lão sợ cậu ấy mắc chứng sợ hãi giao tiếp, đọc qua vài quyển sách tâm lý”
Vệ Kiêu ngẫm lại, không thể nào nghĩ ra: “Đội trưởng của tôi làm sao lại sợ giao tiếp được!”
Kim Sung Hyun nói với cậu: “Cậu chưa từng thấy Close khi 17 tuổi đâu”
Vệ Kiêu ghen rồi, nhưng lại không thể làm gì, đúng là cậu không được nhìn thấy Close khi 17 tuổi.
Năm đội trưởng 17 tuổi, cậu mới 15 tuổi, tuy lúc đó có chơi Vinh Quang nhưng cũng chỉ giúp bạn bè đánh người khác, không có hứng thú với thi đấu.
“Kể tôi nghe đi” Vệ Kiêu kiềm lại cảm xúc ghen tị, tò mò hỏi Kim Sung Hyun.
Kim Sung Hyun dập thuốc, nói với cậu: “Khi đó đội trưởng của cậu còn lùn hơn tội một chút, nhưng vẫn đẹp trai, nhưng lại rất lạnh lùng khiến không ai dám lại gần, nửa tháng đầu tôi chỉ nói chuyện với cậu ấy được 5 câu”
“Ngay cả lúc huấn luyện, cậu ấy cũng không rên một tiếng”
Vệ Kiêu ngẩn người: “Anh ấy là người đi rừng mà không cần giao tiếp ư?”
Lúc trước đội trưởng của FTW là tuyển thủ phụ trợ Yến Giang, tuy nói Close không phải chỉ huy nhưng đi rừng là người điều chỉnh nhịp điệu trận đấu, yêu cầu phải giao tiếp với đồng đội.
Thiếu niên 17 tuổi lạnh lùng, trừ những âm tiết cơ bản ra thì không có lời nào dư thừa.
Trầm mặc, yên tĩnh, xa lánh người.
Tuy Nguyên Trạch chó thật nhưng lại nhiệt tình, anh giúp Kim Sung Hyun làm quen với cuộc sống ở Trung Quốc, lúc đó cũng muốn giúp nhóc Close thoát khỏi chướng ngại tâm lý.
Anh thức đêm đọc sách tâm lý, thử tiếp cận Lục Phong.
Áp dụng tri thức vào thực tế vài lần, Lục Phong cuối cùng cũng mở miệng, hỏi anh: “Có việc gì không?”
Nguyên Trạch: “……”
Lục Phong: “Tôi không thích nói chuyện với con người, anh thấy chán thì đi tìm người khác đi”
Nguyên Trạch: “…………………….”
DM, tên này thì sợ giao tiếp chỗ nào, đơn giản là chỉ không coi ai ra gì thôi.
Cậu tắm vội rồi chạy đến trên giường, đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt ngủ.
Một trận solo, hai trận solo, ba trận solo……
Ngủ cái con khỉ! Không ngủ được!
Vệ Kiêu mở to mắt.
Lúc này mới hơn 10 giờ một chút, làm sao ngủ được.
Tất nhiên việc không ngủ được có liên quan đến tâm sự trong lòng cậu nữa, nghĩ đến kế hoạch của mình, Vệ Kiêu không nhịn được vỗ vỗ mặt.
Bình tĩnh bình tĩnh, cứ thắng trước rồi tính tiếp.
Nhưng mà……Hôn như thế nào đây.
Nhóc con xử nam 19 tuổi hoàn toàn ngu ngơ về vụ này.
Đúng vậy, Vệ Kiêu từ bỏ 200 vạn tiền thưởng, liều sống liều chết chỉ vì một nụ hôn.
Cậu muốn hôn đội trưởng, muốn đội trưởng hiểu được tình cảm của mình.
Là kiểu thích này chứ không phải kiểu khác.
Ở trong cùng một sổ hộ khẩu không phải chỉ có quan hệ cha con mà còn có anh em, à không……là bạn đời!
Vệ Kiêu hít một hơi, lấy điện thoại tìm tòi một chút về hôn hít
Chỉ mới nhìn qua một cái, cậu lập tức thoát ngay ra khỏi trang web
Không được……
Bà nội từng nói là không được xem mấy thứ bậy bạ!
Kệ nó đi, dù sao chỉ cần chụt một cái là được, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao!
Vệ Kiêu ảo tưởng một lúc, suýt thì tưởng tượng mình thành tôm hùm đất xào cay.
Trong phòng nóng quá, cậu không chịu nổi nữa, đi ra ngoài hít thở không khí.
Bởi vì huấn luyện viên Thần Phong đã có lệnh, ba người khác của FTW đều thành thật trốn trong phòng ngủ.
Vệ Kiêu cũng không dám đi tìm Bạch Tài.
Cậu không thể nói cho anh Cải, trái tim anh Cải mong manh lắm, chắc chắn sẽ bị dọa ngốc, cậu còn phải trông cậy vào tên kia hỗ trợ cho cậu để chiến thắng đó!
Không thể kể cho ai được, đầu óc loạn cào cào, Vệ Kiêu đành phải ra bờ biển hóng gió.
Ban đêm trên đảo khác hẳn với ban ngày, nước biển xanh thẳng bây giờ chỉ còn một màu đen nhánh, bờ cát không còn lấp lánh, chỉ để lại tiếng sóng biển gào thét.
Vệ Kiêu mặc đồng phục đội không thấy lạnh, ngược lại tâm tình đã ổn định hơn nhiều.
Cậu tìm một khối đã ngầm ngồi xuống, trong không khí là mùi gió biển tanh mặn.
“Quiet?”
Vệ Kiêu hơi giật mình, quay đầu phát hiện bên cạnh có một người ngồi.
Đồng phục màu xanh nước biển, tóc đen bị gió thổi loạn, mắt một mí, nốt ruồi lệ, thần thái kiêu căng.
Vệ Kiêu kinh ngạc nói: “Huyn thần?”
Ngồi bên cạnh là Kim Sung Hyun của Pro, anh hơi gật đầu.
Vệ Kiêu nhìn thấy trên ngón tay anh có ánh lửa, là nửa điếu thuốc
Kim Sung Hyun chú ý đến ánh mắt của cậu: “Muốn không?”
Vệ Kiêu lắc đầu: “Tôi không hút thuốc”
Kim Sung Hyun bĩu môi: “Con trai ngoan”
Giọng điệu nay nghe rất giống Nguyên chó già, đúng là đồ đệ tiếng trung của Nguyên Trạch mà.
Vệ Kiêu nổi da gà da vịt: “Nguyên Trạch biến đi!”
Kim Sung Hyun sửng sốt, nhận ra: “Đệt, trước kia lão đó cũng nói với tôi như vậy đó”
Vệ Kiêu đoán được: “Lão lớn hơn anh nhiều tuổi sao?”
Tuổi của Nguyên Trạch là một điều bí ẩn, anh nói chuyện như một lão súc sinh, khi im lặng lại giống như 20 tuổi, tuổi tác hoàn toàn phụ thuộc vào việc anh có chịu làm người hay không
Kim Sung Hyun: “Lớn hơn tôi 5 ngày”
Vệ Kiêu kinh ngạc: “Vậy tại sao lại nói với anh như vậy?”
Nói xong thì cậu mới hiểu, bắt nạt Kim Sung Hyun không hiểu tiếng trung.
Kim Sung Hyun không biết ngồi ở đây bao lâu rồi, nhìn có vẻ muốn trò chuyện: “Khi tôi mới vào FTW, một chữ tiếng trung bẻ đôi cũng không biết, toàn dựa vào lão phiên dịch hộ”
Về điểm này, Vệ Kiêu rất phục: “Đội trưởng Nguyên thật sự tinh thông 8 ngôn ngữ”
Kim Sung Hyun: “Không đến 8 đâu, 5 hay 6 ngôn ngữ thì có thể”
Vệ Kiêu vẫn rất phục: “Ổng……làm thế nào vậy?”
Kim Sung Hyun lớn hơn Close 2 tuổi, đến FTW trước Close 1 năm, lúc đó cũng mới 18, 19 tuổi, Nguyên Trạch chỉ lớn hơn có 5 ngày, xem như là cùng tuổi.
Nguyên chó già 18 tuổi làm sao có thể tinh thông năm sáu ngoại ngữ chứ.
Kim Sung Hyun nói: “Tuy lão nhìn giống người trung như thực tế là con lai”
Vệ Kiêu lần đầu tiên biết về chuyện này: “Chẳng lẽ là con lai 6 nước?”
Kim Sung Hyun: “Cũng gần như vậy……”
Vệ Kiêu ngẩn người.
Cha của Nguyên Trạch là thương nhân người Trung, vợ lại là người Hàn lai 4 dòng máu.
Kết hợp với nhau thì Nguyên Trạch đúng là con lai 5 nước.
Bà ngoại Nguyên Trạch là con lai người Hàn, ông ngoại là con lai Anh Pháp, cho nên anh thành thạo tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Trung.
Trong đó thạo nhất là tiếng hàn bởi vì Nguyên Trạch khi còn nhỏ từng sinh sống ở Hàn Quốc.
Thật kì diệu, Vệ Kiêu kinh ngạc nói: “Người như đội trưởng Nguyên, tiểu thuyết cũng không dám viết”
Kim Sung Hyun cười cười: “Thế đã là gì? Cha mẹ lão ly hôn, mỗi người có gia đình riêng, lão 10 tuổi theo mẹ sang Hàn, trước 13 tuổi lại đi Mỹ, 14 mới về nước với cha, sau lại…….”
Chuyện này dường như là chuyện riêng của từng người, Kim Sung Hyun tóm lược lại: “Tôi và lão vào FTW cùng lúc, đối với tôi lúc đó là trời xa đất lạ, chỉ có thể giao lưu với lão”
Có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó
Kim Sung Hyun 18 tuổi đến Trung Quốc xa lạ, gặp phải Nguyên Trạch nói tiếng hàn lưu loát, không thân thiết mới lạ.
Vệ Kiêu kết luận: “Vậy tình cảm của hai người cũng tốt nhỉ”
Tuy ngày thường hay khắc khẩu, nhưng thật ra tình cảm rất sâu đậm, nếu không thân quen thì chỉ cần gật đầu một cái là được.
Kim Sung Hyun nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay: “Cũng không hẳn, đều là do lão dạy hết”
Tuy anh châm thuốc nhưng không bao giờ hút, chỉ nhìn nó từ từ cháy.
Vệ Kiêu mắng: “Dạy hư người khác”
Bà nội nói, hút thuốc có hại cho sức khỏe!
Kim Sung Hyun nói: “Close có học đâu”
Vừa nghe đến Close, hai mắt Vệ Kiêu sáng rực: “Ổng cũng dụ dỗ đội trưởng của tôi à?”
Kim Sung Hyun: “Tất nhiên, đội trưởng của cậu lúc mới vào đội ít nói, lão sợ cậu ấy mắc chứng sợ hãi giao tiếp, đọc qua vài quyển sách tâm lý”
Vệ Kiêu ngẫm lại, không thể nào nghĩ ra: “Đội trưởng của tôi làm sao lại sợ giao tiếp được!”
Kim Sung Hyun nói với cậu: “Cậu chưa từng thấy Close khi 17 tuổi đâu”
Vệ Kiêu ghen rồi, nhưng lại không thể làm gì, đúng là cậu không được nhìn thấy Close khi 17 tuổi.
Năm đội trưởng 17 tuổi, cậu mới 15 tuổi, tuy lúc đó có chơi Vinh Quang nhưng cũng chỉ giúp bạn bè đánh người khác, không có hứng thú với thi đấu.
“Kể tôi nghe đi” Vệ Kiêu kiềm lại cảm xúc ghen tị, tò mò hỏi Kim Sung Hyun.
Kim Sung Hyun dập thuốc, nói với cậu: “Khi đó đội trưởng của cậu còn lùn hơn tội một chút, nhưng vẫn đẹp trai, nhưng lại rất lạnh lùng khiến không ai dám lại gần, nửa tháng đầu tôi chỉ nói chuyện với cậu ấy được 5 câu”
“Ngay cả lúc huấn luyện, cậu ấy cũng không rên một tiếng”
Vệ Kiêu ngẩn người: “Anh ấy là người đi rừng mà không cần giao tiếp ư?”
Lúc trước đội trưởng của FTW là tuyển thủ phụ trợ Yến Giang, tuy nói Close không phải chỉ huy nhưng đi rừng là người điều chỉnh nhịp điệu trận đấu, yêu cầu phải giao tiếp với đồng đội.
Thiếu niên 17 tuổi lạnh lùng, trừ những âm tiết cơ bản ra thì không có lời nào dư thừa.
Trầm mặc, yên tĩnh, xa lánh người.
Tuy Nguyên Trạch chó thật nhưng lại nhiệt tình, anh giúp Kim Sung Hyun làm quen với cuộc sống ở Trung Quốc, lúc đó cũng muốn giúp nhóc Close thoát khỏi chướng ngại tâm lý.
Anh thức đêm đọc sách tâm lý, thử tiếp cận Lục Phong.
Áp dụng tri thức vào thực tế vài lần, Lục Phong cuối cùng cũng mở miệng, hỏi anh: “Có việc gì không?”
Nguyên Trạch: “……”
Lục Phong: “Tôi không thích nói chuyện với con người, anh thấy chán thì đi tìm người khác đi”
Nguyên Trạch: “…………………….”
DM, tên này thì sợ giao tiếp chỗ nào, đơn giản là chỉ không coi ai ra gì thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương