Vợ À! Anh Muốn Máu
Chương 97:
Ven đường, hoa anh đào thi nhau nở rộ tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp của mùa xuân. Trên bầu trời, mặt trời ẩn ẩn hiện hiện sau những đám mây trắng, chiếu những tia nắng xuống mặt đất.Kì Thiên Ân ngồi trên bãi cỏ xanh lớn, hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí trong lành.Cô nhìn đứa trẻ đang vui đùa cùng chú mèo cách đó không xa, trong mắt ánh lên tia dịu dàng.Đấy là con gái cô, tên là Mạc Diệp An. Năm nay cô nhóc này năm tuổi, nhìn rất hoạt bát.Mỗi khi nhìn vào đôi mắt của Diệp An cô lại nhớ đến Mạc Phong Vũ.Chớp mắt một cái 5 năm đã qua đi. Trong 5 năm đó cô không hề biết Mạc Phong Vũ ở đâu. Anh xuất hiện bất ngờ rồi cũng biến mất thật nhanh như thể đấy chỉ là một giấc mơ.Sau lần ở Hawaii cô trao tặng lần đầu của mình cho anh, mấy tháng sau cô mới biết mình "trúng thưởng".9 tháng 10 ngày sau, một bé gái đáng yêu chào đời khiến hai ông bà Kì vui đến chảy nước mắt.Lúc đó ở trong phòng bệnh cô luôn ngóng ra cửa mong được nhìn thấy bóng dáng của anh nhưng cuối cùng lại tuyệt vọng.Đau đớn lần đầu tiên anh không ở bên.Đau đớn lần thứ hai anh cũng không ở bên cô nốt.Lúc này cô mới biết yêu anh thật đau đớn. Mặc dù đau đớn như thế nhưng cô vẫn không thể nào buông bỏ được tình yêu này.Cũng may là cô nhóc dễ thương này ở bên cô cũng cảm thấy bớt cô đơn hơn.Cô quay lại quỹ đạo cũ, tiếp tục viết truyện.Nhưng gần đây có nhiều độc giả nói dạo này truyện ngược không có nhiều cảm xúc như trước.Kì Thiên Ân cũng biết điều đó. Cô cũng rất muốn đặt cảm xúc vào truyện nhưng mỗi lần thử cô lại nhớ đến những đau thương mà cô đang cố gắng vùi lấp. Vết thương trong tim quá sâu, đau thương nhiều đến mức tạo thành ám ảnh. Vậy nên cô không dám đưa cảm xúc vào truyện. Đột nhiên đằng sau vang lên tiếng trẻ con non nớt cắt ngang mạch suy nghĩ của cô: "Mẹ ơi!"Kì Thiên Ân quay lại, vươn tay ôm lấy con bé vào lòng, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"Cô nhóc xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, phụng phịu nói: "Con đói rồi!"Kì Thiên Ân bị hành động của con bé làm cho bật cười. Cô bế con bé lên, hôn nhẹ vào chán nó một cái rồi nói: "Vậy chúng ta về nhà thôi!"Sau khi xác định hai mẹ con đã đi xa, người đàn ông bước ra khỏi đằng sau cây cổ thụ.Năm năm qua là sự đau khổ đối với cô cũng là cực hình đối với anh.Vốn là định sau khi dẹp loạn ở gia tộc xong liền đi về tìm cô chuộc lỗi. Nhưng xui xẻo thế nào mà máy bay của anh đang đi đến nửa đường lại trục trặc kĩ thuật rơi xuống.Lúc đấy Mạc Phong Vũ chỉ nghĩ đến Kì Thiên Ân. Kiếp này không thể cho cô được hạnh phúc, nếu có kiếp sau anh nhất định biến cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất!May mắn là ông trời vẫn cho anh một con đường sống.Nhưng đổi lại là một thân thể không còn vẹn toàn. Ngày hôm đó cũng chính là sự khởi đầu cho một dãy bi kịch sau này trong cuộc đời của Mạc Phong Vũ.---Chuẩn bị kết thúc truyện rồi đây ❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương