Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 6: Chúng ta đã từng gặp nhau?
Khuôn mặt cô gái nằm trong lòng anh cũng chỉ to hơn bàn tay của anh một chút lúc này xanh xao nhợt nhạt, nhìn chẳng có chút xinh đẹp nào cả, chỉ có điều lúc đôi mắt lanh lợi của cô khép lại, trái tim anh bỗng chốc siết chặt.
Cố Lan Tâm bị bỏ quên đang nắm chặt hai tay, ngấm ngầm kìm nén sự đố kỵ và căm giận tràn ngập trong lòng.
Mộ Bắc Ngật chỉ muốn dạy dỗ cô gái ương bướng này, ai ngờ cô ta lại bướng bỉnh như vậy, bị lạnh cóng đến ngất đi cũng không thèm nói xin lỗi.
Anh ngồi ở bên giường nhìn cô gái này, bác sĩ riêng đến truyền nước cho Cố Tiểu Mạch nói, “Không sốt thì sẽ không sao nữa.”
Cố Lan Tâm đi vào phòng, dịu dàng nói, “Bắc Ngật, để em trông em gái cho, đợi nó tỉnh lại em sẽ giải thích với nó, nó sẽ không giận anh rể của nó đâu.”
Anh rể…
Đúng vậy, người con gái này chẳng liên quan gì đến anh cả, chút quan hệ duy nhất đó chính là cô là em gái của Cố Lan Tâm, chẳng mấy sẽ thành em vợ của anh.
Mộ Bắc Ngật rất biết kiềm chế, xua đi những suy nghĩ không nên có trong đầu, nhìn Cố Lan Tâm gật đầu rồi đi ra ngoài.
Trong phòng không có người, Cố Lan Tâm không cần phải giả vờ nữa, cười lạnh một tiếng đi về phía Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, mày có gan quay về thì đừng có trách tao độc ác! Tao tuyệt đối không để mày chặn đường đi của tao.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tiểu Mạch nằm trên giường không chút động tĩnh, chỉ là lạnh đến mức run rẩy, Cố Lan Tâm không quen dáng vẻ này của Cố Tiểu Mạch vả lại cô ta đã quen việc bắt nạt Cố Tiểu Mạch liền kéo chăn trên người Cố Tiểu Mạch ra rồi bước đến cửa sổ mở cửa.
Gió nổi lên.
Gió theo cửa sổ mà bay vào phòng, Cố Tiểu Mạch ngày càng lạnh cóng, thân thể bất giác cuộn tròn lại khiến đầu kim đang truyền nước rơi ra.
Cố Lan Tâm bước đến, “có lòng” muốn giúp cô cắm lại kim tiêm nhưng đều không tìm được ven kết quả hai tay cô sưng vù lên.
Cô ta cười hài lòng, miệng thốt lên âm thanh dịu dàng đến kỳ lạ, “Cố Tiểu Mạch, thật sự hi vọng mày cứ ngủ như này, vĩnh viễn không tỉnh lại!”
Cố Tiểu Mạch quả nhiên lên cơn sốt! Sốt gần 40 độ, mặt cô nóng rực, khó chịu nhíu chặt mày.
Bác sĩ đề nghĩ đưa cô đến bệnh viện, Cố Lan Tâm cũng dịu dàng nói, “Bắc Ngật, đúng rồi đó, mau đưa em gái đến bệnh viện đi.” Cô ta không muốn Cố Tiểu Mạch tiếp tục ở lại nhà họ Mộ, chỉ cần cô ở lại đây một giây thôi cô ta đã sợ hết hồn chuyện ngày xưa cô ta giả mạo Cố Tiểu Mạch bị phát hiện.
Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi lẩm bẩm, “Nám Nám, Nám Nám của mẹ…”
“Aaaa, khốn nạn.” Hai từ khốn nạn không biết là chửi ai nhưng đủ để nhìn ra sự oán hận trên khuôn mặt cô.
Cho dù đang lên cơn sốt, khuôn mặt này vẫn thật là xinh đẹp.
Mộ Bắc Ngật biết anh chỉ cần đưa cô đến bệnh viện là xong việc nhưng lại không lý trí mà nói, “Đợi cô ta hết sốt rồi tính.”
Cố Lan Tâm bấm chặt tay suýt thì bung máu.
Mới gặp có một lần, tại sao Mộ Bắc Ngật lại quan tâm Cố Tiểu Mạch như vậy, cô ta ở bên anh mấy năm cũng chỉ nhận được một chút dịu dàng từ anh.
Không được, cô ta không thể để Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch chung sống với nhau!
Ánh mắt lóe lên một tia độc ác, Cố Lan Tâm liền nảy ra ý định!
Đến đêm, Cố Tiểu Mạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cả người dấp da dấp dính khiến cô vô cùng khó chịu, người làm đem nước đi vào, đưa cho cô, đứng nhìn cô uống, nhếch mép cười.
Chỉ là một đứa ngu mà thôi, lấy gì để đấu lại với cô chủ chứ?
Cố Tiểu Mạch không chút mảy may, uống nước xong thấy rất thoải mái liền ngồi dậy nhìn xung quanh nơi này, phải nhanh chóng về nhà nếu không Nám Nám sẽ rất lo lắng.
Nhưng khi cô vừa bước đến cửa phòng, chân liền nhũn ra, cơ thể nóng bừng.
Cố Tiểu Mạch nhíu mày, đưa tay lên sờ mặt, nóng quá.
Cô dụi dụi mắt để nhìn cho rõ, sau đó vịn bờ tường đi ra ngoài, lúc đi qua một căn phòng cô thấy trời đất quay cuồng.
Mộ Bắc Ngật vừa mở cửa ra thì bỗng một cô gái lao đến, cô gái trong lòng toàn thân mềm mại, mở to mắt ngỡ ngàng nhìn anh, chỉ vì sợ ngã xuống đất hai tay nắm chặt áo anh.
Anh lập tức nghiêm mặt, bóp chặt tay cô, đẩy cô ra.
Cố Tiểu Mạch nhất quyết không buông tay, người anh mát lạnh khiến cô rất thoải mái.
Hơn nữa nhìn anh rất quen, rốt cuộc đã từng gặp nhau ở đâu? Cô không nghĩ ra được.
Cô nghiêng đầu hỏi, “Anh là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
Cố Lan Tâm bị bỏ quên đang nắm chặt hai tay, ngấm ngầm kìm nén sự đố kỵ và căm giận tràn ngập trong lòng.
Mộ Bắc Ngật chỉ muốn dạy dỗ cô gái ương bướng này, ai ngờ cô ta lại bướng bỉnh như vậy, bị lạnh cóng đến ngất đi cũng không thèm nói xin lỗi.
Anh ngồi ở bên giường nhìn cô gái này, bác sĩ riêng đến truyền nước cho Cố Tiểu Mạch nói, “Không sốt thì sẽ không sao nữa.”
Cố Lan Tâm đi vào phòng, dịu dàng nói, “Bắc Ngật, để em trông em gái cho, đợi nó tỉnh lại em sẽ giải thích với nó, nó sẽ không giận anh rể của nó đâu.”
Anh rể…
Đúng vậy, người con gái này chẳng liên quan gì đến anh cả, chút quan hệ duy nhất đó chính là cô là em gái của Cố Lan Tâm, chẳng mấy sẽ thành em vợ của anh.
Mộ Bắc Ngật rất biết kiềm chế, xua đi những suy nghĩ không nên có trong đầu, nhìn Cố Lan Tâm gật đầu rồi đi ra ngoài.
Trong phòng không có người, Cố Lan Tâm không cần phải giả vờ nữa, cười lạnh một tiếng đi về phía Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, mày có gan quay về thì đừng có trách tao độc ác! Tao tuyệt đối không để mày chặn đường đi của tao.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tiểu Mạch nằm trên giường không chút động tĩnh, chỉ là lạnh đến mức run rẩy, Cố Lan Tâm không quen dáng vẻ này của Cố Tiểu Mạch vả lại cô ta đã quen việc bắt nạt Cố Tiểu Mạch liền kéo chăn trên người Cố Tiểu Mạch ra rồi bước đến cửa sổ mở cửa.
Gió nổi lên.
Gió theo cửa sổ mà bay vào phòng, Cố Tiểu Mạch ngày càng lạnh cóng, thân thể bất giác cuộn tròn lại khiến đầu kim đang truyền nước rơi ra.
Cố Lan Tâm bước đến, “có lòng” muốn giúp cô cắm lại kim tiêm nhưng đều không tìm được ven kết quả hai tay cô sưng vù lên.
Cô ta cười hài lòng, miệng thốt lên âm thanh dịu dàng đến kỳ lạ, “Cố Tiểu Mạch, thật sự hi vọng mày cứ ngủ như này, vĩnh viễn không tỉnh lại!”
Cố Tiểu Mạch quả nhiên lên cơn sốt! Sốt gần 40 độ, mặt cô nóng rực, khó chịu nhíu chặt mày.
Bác sĩ đề nghĩ đưa cô đến bệnh viện, Cố Lan Tâm cũng dịu dàng nói, “Bắc Ngật, đúng rồi đó, mau đưa em gái đến bệnh viện đi.” Cô ta không muốn Cố Tiểu Mạch tiếp tục ở lại nhà họ Mộ, chỉ cần cô ở lại đây một giây thôi cô ta đã sợ hết hồn chuyện ngày xưa cô ta giả mạo Cố Tiểu Mạch bị phát hiện.
Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi lẩm bẩm, “Nám Nám, Nám Nám của mẹ…”
“Aaaa, khốn nạn.” Hai từ khốn nạn không biết là chửi ai nhưng đủ để nhìn ra sự oán hận trên khuôn mặt cô.
Cho dù đang lên cơn sốt, khuôn mặt này vẫn thật là xinh đẹp.
Mộ Bắc Ngật biết anh chỉ cần đưa cô đến bệnh viện là xong việc nhưng lại không lý trí mà nói, “Đợi cô ta hết sốt rồi tính.”
Cố Lan Tâm bấm chặt tay suýt thì bung máu.
Mới gặp có một lần, tại sao Mộ Bắc Ngật lại quan tâm Cố Tiểu Mạch như vậy, cô ta ở bên anh mấy năm cũng chỉ nhận được một chút dịu dàng từ anh.
Không được, cô ta không thể để Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch chung sống với nhau!
Ánh mắt lóe lên một tia độc ác, Cố Lan Tâm liền nảy ra ý định!
Đến đêm, Cố Tiểu Mạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cả người dấp da dấp dính khiến cô vô cùng khó chịu, người làm đem nước đi vào, đưa cho cô, đứng nhìn cô uống, nhếch mép cười.
Chỉ là một đứa ngu mà thôi, lấy gì để đấu lại với cô chủ chứ?
Cố Tiểu Mạch không chút mảy may, uống nước xong thấy rất thoải mái liền ngồi dậy nhìn xung quanh nơi này, phải nhanh chóng về nhà nếu không Nám Nám sẽ rất lo lắng.
Nhưng khi cô vừa bước đến cửa phòng, chân liền nhũn ra, cơ thể nóng bừng.
Cố Tiểu Mạch nhíu mày, đưa tay lên sờ mặt, nóng quá.
Cô dụi dụi mắt để nhìn cho rõ, sau đó vịn bờ tường đi ra ngoài, lúc đi qua một căn phòng cô thấy trời đất quay cuồng.
Mộ Bắc Ngật vừa mở cửa ra thì bỗng một cô gái lao đến, cô gái trong lòng toàn thân mềm mại, mở to mắt ngỡ ngàng nhìn anh, chỉ vì sợ ngã xuống đất hai tay nắm chặt áo anh.
Anh lập tức nghiêm mặt, bóp chặt tay cô, đẩy cô ra.
Cố Tiểu Mạch nhất quyết không buông tay, người anh mát lạnh khiến cô rất thoải mái.
Hơn nữa nhìn anh rất quen, rốt cuộc đã từng gặp nhau ở đâu? Cô không nghĩ ra được.
Cô nghiêng đầu hỏi, “Anh là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương