Vợ À, Quân Hôn Như Sơn
Chương 20: Lỡ Hẹn, Trong Họa Có Phúc
“Không có…” Người đàn ông khoát tay, “Tiểu Nhiên nói em không thích bị người ta hỏi thăm chuyện của em, cho nên cô bé cũng không có nhiều lời với anh, anh chỉ biết những điều này thôi.”Tần Vi Lan chỉ nhìn anh, hình như đang suy nghĩ gì đó.Nhưng mà, vẻ mặt này của cô lại khiến người đàn ông cao to nào đó lo sợ, “Tần Tần, là thật. Anh chỉ biết những thứ này.” Anh nghĩ rằng cô sẽ tức giận vì anh đã mạo phạm đến sự riêng tư của cô, vội vàng khoát tay giải thích.Tần Vi Lan nhìn bộ dáng của anh, thấy mình giống như ác ma ăn thịt người vậy, nên vội vàng nói, “Đựơc rồi,tôi tin tưởng anh, không phải là tôi hoài nghi cái này.”“Hả….” Anh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy…. ngày mai em có đi chơi cầu không?”Tần Vi Lan nhíu mày suy nghĩ, “Anh rất thích đánh cầu lông?”“À…” Người đàn nào đó vốn muốn nói rằng “Rất thích” , nhưng mà nghĩ lại vẫn là thành thật khai báo, “Thật ra thì anh thích nhất là chơi bóng rổ.” Chỉ là vì em nên mới đi học đánh cầu lông…. chỉ là câu nói kế tiếp anh không dám nói.“À…” Người đàn nào đó vốn muốn nói rằng “Rất thích” , nhưng mà nghĩ lại vẫn là thành thật khai báo, “Thật ra thì anh thích nhất là chơi bóng rổ.” Chỉ là vì em nên mới đi học đánh cầu lông…. chỉ là câu nói kế tiếp anh không dám nói.Anh chưa nói xong, nhưng cô lại nghe được thâm ý bên trong lời nói của anh. Theo lý trí thì không nên đáp ứng, nhưng khi nhìn bộ dáng anh có vẻ rất chờ mong, thì cô lại như ma xui quỷ kiến mà gật đầu, “Được.”Tô Vân Tường vừa nghe, thì nhất thời hưng phấn, “Tần Tần, em đồng ý rồi? Thật tốt quá! Vậy… ba giờ chiều mai anh tới đón em, chúng ta đánh cầu lông xong cũng vừa lúc là thời gian ăn cơm.”“Ừ.” Tần Vi Lan không gợn sóng, cũng không có nhiều biểu tình, có lẽ vì câu đồng ý này cô cũng không có ngờ tới, cho nên giờ phút này lại cố ý lạnh nhạt một chút.Mặc dù cô chỉ nhàn nhạt gật đầu, nhưng Tô Vân Tường vẫn rất vui vẻ, ít nhất nói rõ quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một bước rồi.“Bây giờ… tôi xuống xe.” Nhìn gương mặt tuấn tú của anh hiện lên sự vui vẻ, thì trong lòng của Tần Vi Lan không hiểu vì sao lại muốn trốn tránh, nhỏ giọng nói xong, rồi vội vàng đẩy cửa xe ra.Mặc dù Tô Vân Tường không muốn cô rời đi, nhưng nghĩ tới ngày mai có thể gặp lại, thì sự đau khổ ở trong lòng cuối cùng cũng lấy được một chút an ủi. Nhìn bóng lưng của cô biến mất dần trong tầm mắt, thì anh âm thầm khích lệ mình … không thể nóng vội được.Tô Vân Tường gần huýt sáo trên cả đoạn đường lái xe về nhà, vừa mới vào cửa, thì Hạ Nguyệt Tâm đang vùi đầu đọc sách ở trong phòng khách tò mò mà ngẩng đầu hỏi, “A, con trai, con đã về? Không phải nói các con diễn tập quân sự xong thì buổi tối chè chén say sưa sao? Sao nhanh như vậy mà con đã trở về rồi?”Tô Vân Tường đặt mông ngồi xuống, rồi ôm bả vai của mẹ già, “Nhớ mẹ mà.”Tô Vân Tường đặt mông ngồi xuống, rồi ôm bả vai của mẹ già, “Nhớ mẹ mà.”“Lắm chuyện!” Hạ Nguyệt Tâm đẩy con trai ra, “Không cần ở đó mà nói ngon nói ngọt với mẹ.” Nhìn dung mạo con trai khí phách mười phần mà vẻ mặt lại không đè nén sự vui mừng khiến bà cũng tò mò, “Tên nhóc này con gặp chuyện gì tốt vậy? Bình thường diễn tập quân sự xong có phần thưởng cũng không có vui thành như vậy.” Từ lúc con trai vào học ở trường quân đội, biểu hiện vẫn luôn rất ưu tú, con đường sự nghiệp trong tương lai đã sớm ở trong tầm tay, bộ dạng hôm nay của con trai bà…. tuyệt đối là có chuyện lạ khác.“Nói đi.Con muốn ẹ con tò mò mà chết hả? Sao sớm như vậy mà con đã trở về? Có tin tức gì tốt sao?” Thấy con trai vẫn im lìm vui mừng mà không nói lời nào, Hạ Nguyệt Tâm lại đập một cái lên đầu con trai yêu của bà.Tô Vân Tường vuốt đầu, tránh né độc chưởng của mẹ mình, “Mẹ, con không có quậy cùng đám người đó, ăn cơm xong con đã cùng với bọn họ giải tán rồi!”“Tại sao?”“Hì hì, bởi vì ở trong khách sạn, đụng phải cô gái mà con ngày đêm mong nhớ.” Tô Vân Tường ôm vai mẹ mình với vẻ mặt hạnh phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương