Vờ Ấu Trĩ
Chương 7
Lại một tuần làm việc bận rộn trôi qua, tới buổi chiều thứ Sáu, phòng hai của Cục Chống tham nhũng lại đột nhiên thông báo cuối tuần này phải tăng ca.
Mọi người kêu rên: “Hả?!”
Trưởng phòng nói: “Dạo này mọi người chịu khó vất vả chút, đợi xong vụ án của Chu Vân Lương thì sẽ mời mọi người ăn cơm, ai lên phát tài liệu đi này.”
Cho dù không được ăn bữa cơm đó, nhưng để có thể nhanh chóng kết thúc vụ án thì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài hy sinh cuối tuần.
Phòng hai tổng cộng tám người, khi có nhiều vụ án thì sẽ chia thành từng nhóm phụ trách điều tra các vụ án khác nhau, có lúc vụ án phức tạp mà nhân công không đủ thì cũng sẽ gọi người của nhóm khác tới hỗ trợ, vụ án của Chu Vân Lương này chủ yếu do mấy người lão Thẩm phụ trách.
Ngoài trưởng phòng và phó trưởng phòng ra, người giàu kinh nghiệm nhất ở toàn phòng hai này chính là lão Thẩm, cũng là thầy của Dụ Ấu Tri.
Trưởng phòng: “Lão Thẩm, ông nói đi.”
“Bên phía cảnh sát đã gửi khẩu cung của Mã Tịnh Tịnh qua rồi.” Lão Thẩm cầm lấy tài liệu, “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, Mã Tịnh Tịnh và Chu Vân Lương qua lại một năm, Chu Vân Lương tặng cho cô ta không ít đồ, phần lớn đều là đồ xa xỉ như quần áo và túi xách… Trước khi bị chúng ta triệu tập, ông ta vừa đưa Mã Tịnh Tịnh đi mua chiếc 911* mới, giá hơn hai triệu tệ.”
*Chỉ xe Porsche, 911 là dòng xe biểu tượng làm nên tên tuổi của hãng xe này, ra đời vào năm 1963, cùng thời điểm mà huyền thoại Lamborghini được giới thiệu. Mang trong mình tuổi đời lâu nhất thế giới, 911 được ví von như biểu tượng của đẳng cấp và sự bất diệt trong ngành công nghiệp ô tô Đức. Đến nay, dòng xe đang ở thế hệ thứ tám, sở hữu nhiều ưu điểm vượt trội khiến các đối thủ máu mặt như Mclaren 570S hay Audi R8 đều phải kiêng nể.
Những thứ này cộng lại cũng không rẻ, có người tò mò hỏi: “Tặng cái này tặng cái kia, sao lại không tặng nhà nhỉ?”
Người hỏi câu này là Miêu Diệu vào phòng số hai cùng thời gian với Dụ Ấu Tri. Có điều, Dụ Ấu Tri nghiêm túc thi vào, thuộc danh sách nhân viên công chức chính thức; còn Miêu Diệu là lao động phái cử bên thứ ba**, không phải chạy việc bên ngoài, chủ yếu phụ trách công việc của nhân viên văn phòng, những tài liệu trên tay mọi người đều do cô ấy photo.
*Lao động phái cử là một mối quan hệ việc làm không điển hình. Cơ quan công tác phái cử tiếp nhận yêu cầu của doanh nghiệp để họ thuê và quản lý lao động thay cho doanh nghiệp. Loại hình lao động này được gọi là “lao động phái cử”. Trên thực tế, không có hợp đồng trực tiếp nào giữa người lao động được phái cử và doanh nghiệp sử dụng dịch vụ của cơ quan, do đó, theo cách này, việc làm phái cử tuân theo cơ cấu tam giác.
Dụ Ấu Tri cũng cảm thấy phần lớn đồ xa xỉ và xe đều là những món hàng tiêu dùng, mua về sẽ bị giảm giá trị, mua nhà vẫn hơn.
Trong tám người, ngoại trừ Dụ Ấu Tri và Miêu Diệu là người thuộc phái nữ thì còn một phó trưởng phòng họ Chu.
Phó trưởng phòng Chu đã ly hôn nhiều năm, con trai sắp tốt nghiệp đại học, chị ta giễu cợt nói với vẻ mặt “Hai cô vẫn còn trẻ lắm”: “Cô nghĩ Chu Vân Lương bị đần à? Những người đàn ông có thể làm sếp tổng đều tinh ranh trong việc tính toán, bao nuôi tình nhân nhỏ thì cứ thỏa thích tiêu mấy món tiền nhỏ, còn món tiền lớn thì đừng có nghĩ mà làm gì, gớm, đàn ông là vậy đấy.”
Không hiểu sao, mấy đồng nghiệp nam đã kết hôn ở đây lại có cảm giác bị đâm sau lưng.
Lão Thẩm ho một tiếng, cắt ngang màn tám chuyện của mọi người về kẻ tình nghi.
Ngay sau đó, trưởng phòng nói ra nội dung cụ thể của việc tăng ca tuần này: “Thế nên chúng ta phải đến chỗ bán Porsche và ngân hàng một chuyến, điều tra xem hơn hai triệu tệ này được gửi từ tài khoản nào. Ngoài ra lại đi đến căn hộ của Mã Tịnh Tịnh một lần nữa, xem xem có thể tìm được hóa đơn của những chiếc túi và quần áo đó không. Nghe nói cô ta có người bạn cùng thuê nhà, tới lúc đó cũng có thể tìm người bạn đó để nghe ngóng.”
Từng người được phân nhiệm vụ xong, chỉ còn lại Dụ Ấu Tri.
Trưởng phòng nhìn về phía cô: “Tiểu Dụ.”
“Còn một chuyện nữa, liên quan tới quán bar mà Mã Tịnh Tịnh làm việc. Cảnh sát đã điều tra cửa hàng gần đó, họ biết chúng ta đang điều tra vụ án Chu Vân Lương nên nói với tôi rằng loạt cửa hàng đó thực ra đều là của vợ Chu Vân Lương, ông ta mua chỗ cửa hàng đó cho vợ, Mã Tịnh Tịnh làm việc ở đó cũng là do Chu Vân Lương thu xếp.”
Tất cả mọi người đều có nét mặt phản cảm.
Sắp xếp cho tình nhân nhỏ làm việc trong cửa hàng vợ mình cho thuê, cho dù có dụng ý gì thì đều khiến người ta ghê tởm.
“Mã Tịnh Tịnh vẫn không biết chuyện này, nhưng trong khẩu cung của cô ta nói lầu trên của quán bar là một khách sạn theo chủ đề* và địa điểm chơi trò thoát khỏi phòng kín. Có lúc cô ta nhìn thấy những cô gái bị bỏ thuốc được người ta đưa lên lầu, cảnh sát nghi ngờ trong đó có lẽ tồn tại một dây chuyền kinh doanh mờ ám.”
*Các khách sạn theo chủ đề sử dụng một chủ đề cụ thể để phản ánh phong cách kiến trúc, nghệ thuật trang trí và bầu không khí văn hóa cụ thể của khách sạn, để khách hàng có được trải nghiệm văn hóa cá nhân hóa; đồng thời, các hạng mục dịch vụ được tích hợp vào chủ đề, thay thế khái quát hóa bằng cá nhân hóa dịch vụ, cho phép khách hàng có được niềm vui, kiến thức và sự phấn khích.
“Khả năng cao là dây chuyền kinh doanh này có quan hệ mật thiết với Chu Vân Lương.”
Dụ Ấu Tri gật đầu, hỏi: “Vậy cần tôi làm gì?”
“Vụ án này tôi đã xin với cảnh sát là sẽ can dự vào, cô tới quán bar một lần nữa đi, lần này lấy thân phận là khách bình thường rồi điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Anh Đinh phát biểu: “Trưởng phòng, trong quán bar đó quá hỗn loạn, Tiểu Dụ đi một mình quá nguy hiểm, tôi đi cùng cô ấy nhé.”
“Không cần, tôi đã bàn bạc với đội trưởng Lê của Đội Điều tra hình sự rồi, anh ấy sẽ phái một cảnh sát đến đó điều tra, tới lúc ấy lập thành đội với Tiểu Dụ là được, nhiều người quá thì không tốt, miễn cho đánh rắn động cỏ.”
Dụ Ấu Tri vừa nghe thấy Đội Điều tra hình sự thì tim chợt đập thình thịch.
Tay cô siết tờ giấy thật chặt, tuy có thể sẽ bị nghi ngờ là có thái độ làm việc tiêu cực, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Trưởng phòng, sao lại bảo tôi đi ạ?”
Tìm đại một đồng nghiệp ở đây thì cũng giàu kinh nghiệm hơn cô.
Trưởng phòng thở dài, hơi khó nói.
Phó trưởng phòng giải thích: “Bởi vì Tiểu Dụ cô trông giống học sinh nhất, trang điểm ăn vận kiểu nữ sinh đại học đến quán bar chơi thì tỉ lệ bị phát hiện sẽ nhỏ, biết đâu còn có phát hiện bất ngờ cũng nên.”
Nói trắng ra là đi làm mồi nhử.
Cùng là con gái, Miêu Diệu lẩm bẩm một câu: “Vậy nguy hiểm lắm, lỡ đâu xảy ra chuyện gì…”
Anh Đinh đề nghị: “Hay là đổi sang cho đàn ông đi đi?”
Nguy hiểm thì quả thực là có nguy hiểm, nhưng nghe phó trưởng phòng nói như vậy, ngược lại Dụ Ấu Tri cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cô không muốn bỏ qua.
Tuy tỉ lệ nam nữ ở viện kiểm sát nhìn bề ngoài thì đã khá cân bằng, nhưng câu khẩu hiệu “Phụ nữ có thể chống được nửa bầu trời” chung quy cũng chỉ hợp lý ở tầng lớp cấp thấp và cấp trung. Còn khi đi lên trên, số lượng nữ kiểm sát viên trong tầng lớp lãnh đạo chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dụ Ấu Tri: “Trưởng phòng, tôi sẽ đi.”
Không phải trưởng phòng không hiểu rõ Tiểu Dụ chỉ là một cô gái, ông bèn động viên: “Có cảnh sát ở đó, cô không phải sợ đâu, nếu thật sự không yên tâm thì lần trước cô cũng đi cùng lão Thẩm tới trụ sở bên cảnh sát rồi, hay là cô chỉ định một người quen đi? Tôi bảo đội trưởng Lê cử người đó tới cho cô nhé?”
Dụ Ấu Tri chớp mắt, rồi thật sự đề xuất với trưởng phòng, nhưng không phải là chỉ định ai mà là chỉ định không thể là ai.
“Ai cũng được, chỉ cần không phải cảnh sát Hạ đó là được.”
Trưởng phòng không hiểu sao cảnh sát họ Hạ này lại không đáng tin cậy, bèn hỏi lão Thẩm: “Giữa Tiểu Dụ và cậu cảnh sát Hạ kia có chuyện gì à?”
“Không, lần trước hai người họ còn cùng nhau thẩm vấn Mã Tịnh Tịnh mà.” Lão Thẩm nhớ tới chuyện lần trước đến đồn cảnh sát, lại hỏi Dụ Ấu Tri, “Hai bọn em xảy ra chuyện gì à?”
“Không ạ, chỉ cảm thấy anh ta nói chuyện quá kiêu căng,” Dụ Ấu Tri mím môi, lấy đại một lý do, “không hòa hợp được với anh ta ạ.”
Mấy đồng nghiệp khác chưa từng tiếp xúc cụ thể với vị cảnh sát kia, ngay cả anh Đinh cũng chỉ nhớ cảnh sát Hạ đó quả thực rất đẹp trai, dáng người cũng cao nên có ấn tượng khá sâu sắc với ngoại hình của anh, ngoài ra thì anh ấy không biết gì về cảnh sát Hạ cả.
Trưởng phòng nhìn lão Thẩm một lần nữa.
Lão Thẩm cũng cảm thấy họ Hạ đó rất kiêu căng. Nhưng suy cho cùng người ta cũng trẻ tuổi, có năng lực, gia cảnh lại tốt, kiêu căng một chút cũng bình thường.
Nhưng hai người cùng lập đội phá án thì việc phối hợp ăn ý rất quan trọng, tính cách không hợp nhau thì làm sao có thể phá được án.
Thầy chắc chắn đứng về phía trò mình, thế nên lão Thẩm gật đầu.
Trưởng phòng gật đầu: “Thôi được, tôi sẽ đi nói với đội trưởng Lê.”
*
Nói là phải ăn vận thành nữ sinh đại học nên Dụ Ấu Tri còn dành hẳn một khoảng thời gian sau khi tan làm để tới đi dạo trong ngôi trường cao đẳng gần đó.
Hồi đại học cô học luật, chuyên ngành pháp luật, những thứ cần biết đều biết, chuyên ngành của cô nổi tiếng ngang với ngành y, không phải chuyên ngành mà người bình thường có chịu đựng được, đặc biệt là giai đoạn thi tư pháp***, trong khoảng thời gian chuẩn bị thi thì chẳng khác cái xác không hồn là bao, làm gì được an nhàn thoải mái mà trang điểm.
***Là kỳ thi pháp lý thống nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa dành cho các chuyên gia pháp lý. Nó được thay thế bằng kỳ thi kiểm tra trình độ chuyên môn pháp lý thống nhất quốc gia.
Nơi Dụ Ấu Tri tới là trường cao đẳng nghệ thuật, những nữ sinh đại học mà cô nhìn thấy ở khắp nơi về cơ bản đều là mỹ nữ.
Ở cổng trường cao đẳng có những mấy cửa hàng quần áo, để bớt việc, cô mua luôn quần áo ở trong đó. Lúc thanh toán, nhân viên cửa hàng vỗ ngực cam đoan, nói bộ này cực kỳ hợp với cô, vừa nữ tính vừa tôn dáng.
Cân nhắc đến chuyện gọi điện thoại trong quán bar rất dễ bại lộ, trưởng phòng gửi số WeChat của cảnh sát lập nhóm với cô ngày hôm nay qua nhóm chat, đợi mãi tới chạng vạng, sắc trời dần tối, bên kia mới chấp nhận lời mời kết bạn của Dụ Ấu Tri.
Hình đại diện màu đen, tên đăng nhập là một chuỗi tiếng Anh, biệt danh cũng là chuỗi tiếng Anh, số WeChat của người đàn ông lạnh lùng cao ngạo điển hình.
Dụ Ấu Tri vừa gửi một câu “Xin chào đồng chí cảnh sát”, còn chưa kịp hỏi danh tính để cô tiện ghi chú lại, cũng chưa kịp tự giới thiệu thì bên kia đã chẳng buồn nói lời thừa thãi, báo thẳng với cô mấy giờ gặp nhau ở đâu.
Thôi, gặp rồi hỏi vậy.
Dụ Ấu Tri xuất phát trước, đến sớm hơn thời gian dự định mười phút.
Sau khi đứng đợi ở chỗ hẹn mười phút, Dụ Ấu Tri gửi tin nhắn cho vị cảnh sát lạnh lùng đó: “Tôi đã đến rồi.”
Viên cảnh sát trả lời: “Tôi ở đây rồi.”
Dụ Ấu Tri nhìn ngó xung quanh, trả lời: “Anh đang ở đâu?”
Viên cảnh sát: “Để tôi tìm cô, cô mặc đồ gì?”
Dụ Ấu Tri miêu tả sơ qua: “Áo sơ mi, sau lưng có nơ bướm, váy bò ngắn.”
Viên cảnh sát: “Ừm, đợi tôi.”
Dụ Ấu Tri ngẩng đầu lên khỏi di động, nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn xem có ai đi về phía mình hay không.
Trên con đường quán bar vào cuối tuần có rất đông người đi lại, nhất là khi trời sắp tối, những người tới đây chơi đều là thanh niên trẻ.
Phần lớn mọi người đều vô cùng chú trọng vào chuyện ăn mặc, lúc Dụ Ấu Tri tìm kiếm, vừa liếc mắt cô đã chú ý đến một bóng dáng rất cao.
Hiểu biết của con người về hai chữ “xuất chúng” ngoài thứ nông cạn nhất là vẻ bề ngoài ra thì thông thường còn có thần thái và vóc dáng. Dụ Ấu Tri cũng được coi là đã từng nhìn không ít người, nhưng cô rất hiếm khi gặp người mà chỉ cần đi về phía cô thì đã có thể khóa chặt tầm nhìn của cô.
Nếu Hạ Minh Sầm năm mười bảy tuổi là một trong số đó, vậy thì hiện giờ người kia cũng vậy.
Người đàn ông đi xuyên qua dòng người hối hả, đôi mắt trong veo khoáng đạt dãn ra, thản nhiên nhìn mọi thứ xung quanh. Anh ta mặc áo hoodie đen đơn giản, đôi chân dài phóng khoáng, đi thẳng về phía cô.
Sau đó, khi cách Dụ Ấu Tri mấy mét, anh dừng bước chân.
Dựa theo cách ăn mặc đối phương miêu tả để tìm người, chẳng mấy chốc anh đã khóa chặt một bóng lưng mỏng manh gầy yếu, không hề để tầm mắt dừng quá lâu ở đôi chân thon dài và bờ vai trắng ngần, chỉ muốn nhìn xem người ta có diện mạo thế nào.
Mái tóc đen dài xõa sau lưng, sau đó người ấy quay đầu lại.
Nhỏ nhắn, thanh tú, cùng với đôi mắt hạnh không thể quen thuộc hơn.
Hạ Minh Sầm sững sờ, sau đó lại cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cả hai người đều chôn chân tại chỗ, không ai tiến lên.
Mãi tới khi Dụ Ấu Tri không cẩn thận bị người bên cạnh đụng vào bả vai.
Người kia vốn định xin lỗi, nhưng khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Dụ Ấu Tri thì lại lập tức đổi sang dáng vẻ đã gặp được tình duyên: “Xin lỗi nhé người đẹp, không làm đau em chứ?”
Cuối cùng Hạ Minh Sầm cũng bước lên trước, nhanh chóng kéo gần khoảng cách mấy mét với cô, chẳng nói chẳng rằng đã đẩy người đang mượn cớ bắt chuyện kia ra, kéo Dụ Ấu Tri ra khỏi dòng người.
Đầu mày anh nhíu lại đến mức quả thực có thể kẹp chết ruồi, Dụ Ấu Tri xoa bả vai, không biết nên nói gì.
Hạ Minh Sầm lạnh lùng nói: “Cục Chống tham nhũng của các cô hết người rồi à mà lại gọi cô tới?”
Cô nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Đội Điều tra hình sự của các anh cũng thiếu người hả?”
Tổ sư, đúng là âm hồn không tan mà.
Họ đứng tại chỗ vài phút, sự chuyển đổi từ sáng sang tối của sắc trời ngày hè dường như diễn ra trong khoảnh khắc, hàng cây xanh bên đường được thắp sáng bằng những ngọn đèn trang trí.
Dụ Ấu Tri cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn, chỉ có thể kiên trì nói: “Đi vào thôi, đừng làm chậm trễ công việc, chúng ta chia nhau điều tra.”
Nói xong, cô muốn đi vào quán bar trước, Hạ Minh Sầm gọi cô ở đằng sau.
“Gặp rắc rối thì phải báo cho tôi ngay.”
Lúc này, Dụ Ấu Tri vẫn còn đang đắm chìm trong tâm lý “Tôi lại đi tin vào lợi ích mà cấp trên dành cho tôi, tôi đúng là vô cùng ngu ngốc”. Nếu ngay từ đầu đã nói là không thể chỉ định cảnh sát thì cô sẽ chuẩn bị tinh thần rằng người này có khả năng là Hạ Minh Sầm. Nhưng rõ ràng trưởng phòng đã đồng ý với cô, song hiện giờ người xuất hiện ở đây lại vẫn là Hạ Minh Sầm.
Vì sao không tránh khỏi cái người này được chứ.
Dụ Ấu Tri không quay đầu, môi hơi hé ra: “Ừm.”
Nhưng âm thanh huyên náo trong con phố cùng tiếng xe cộ làm Hạ Minh Sầm không nghe thấy, anh chỉ biết là cô vẫn quay gáy về phía anh, giống như đang hết sức cáu kỉnh với anh.
Hạ Minh Sầm nhíu mày, kéo cái người có ý đồ tách khỏi anh để đơn độc hành động về trước mặt mình.
Hình tượng cao ngạo lạnh lùng bị xé toạc ra, anh kéo cô một cách hơi thô bạo, thấp giọng trách mắng: “Bố tổ, cô có thể nghe lời hơn không hả, nếu cô gặp nguy hiểm…”
Nhưng giống như Hạ Minh Sầm nghĩ về cô, lúc này Dụ Ấu Tri cũng cảm thấy anh đang cáu kỉnh với mình.
Cô ngẩng đầu trừng anh, cũng chẳng đợi anh nói xong.
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi nghe thấy rồi!!!”
Giây phút này, hai người họ như hai đốm lửa yếu ớt, dường như chỉ cần đối phương nói thêm một câu nữa thì đốm lửa ấy có thể bốc cháy ngùn ngụt.
- ---------
Lời tác giả:
Mấy người kèo cưa đưa đẩy cái gì! Tác giả để hai người cùng nhau phá án thì hai người phải ngoan ngoãn cùng nhau phá án cho tôi!
Mọi người kêu rên: “Hả?!”
Trưởng phòng nói: “Dạo này mọi người chịu khó vất vả chút, đợi xong vụ án của Chu Vân Lương thì sẽ mời mọi người ăn cơm, ai lên phát tài liệu đi này.”
Cho dù không được ăn bữa cơm đó, nhưng để có thể nhanh chóng kết thúc vụ án thì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài hy sinh cuối tuần.
Phòng hai tổng cộng tám người, khi có nhiều vụ án thì sẽ chia thành từng nhóm phụ trách điều tra các vụ án khác nhau, có lúc vụ án phức tạp mà nhân công không đủ thì cũng sẽ gọi người của nhóm khác tới hỗ trợ, vụ án của Chu Vân Lương này chủ yếu do mấy người lão Thẩm phụ trách.
Ngoài trưởng phòng và phó trưởng phòng ra, người giàu kinh nghiệm nhất ở toàn phòng hai này chính là lão Thẩm, cũng là thầy của Dụ Ấu Tri.
Trưởng phòng: “Lão Thẩm, ông nói đi.”
“Bên phía cảnh sát đã gửi khẩu cung của Mã Tịnh Tịnh qua rồi.” Lão Thẩm cầm lấy tài liệu, “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, Mã Tịnh Tịnh và Chu Vân Lương qua lại một năm, Chu Vân Lương tặng cho cô ta không ít đồ, phần lớn đều là đồ xa xỉ như quần áo và túi xách… Trước khi bị chúng ta triệu tập, ông ta vừa đưa Mã Tịnh Tịnh đi mua chiếc 911* mới, giá hơn hai triệu tệ.”
*Chỉ xe Porsche, 911 là dòng xe biểu tượng làm nên tên tuổi của hãng xe này, ra đời vào năm 1963, cùng thời điểm mà huyền thoại Lamborghini được giới thiệu. Mang trong mình tuổi đời lâu nhất thế giới, 911 được ví von như biểu tượng của đẳng cấp và sự bất diệt trong ngành công nghiệp ô tô Đức. Đến nay, dòng xe đang ở thế hệ thứ tám, sở hữu nhiều ưu điểm vượt trội khiến các đối thủ máu mặt như Mclaren 570S hay Audi R8 đều phải kiêng nể.
Những thứ này cộng lại cũng không rẻ, có người tò mò hỏi: “Tặng cái này tặng cái kia, sao lại không tặng nhà nhỉ?”
Người hỏi câu này là Miêu Diệu vào phòng số hai cùng thời gian với Dụ Ấu Tri. Có điều, Dụ Ấu Tri nghiêm túc thi vào, thuộc danh sách nhân viên công chức chính thức; còn Miêu Diệu là lao động phái cử bên thứ ba**, không phải chạy việc bên ngoài, chủ yếu phụ trách công việc của nhân viên văn phòng, những tài liệu trên tay mọi người đều do cô ấy photo.
*Lao động phái cử là một mối quan hệ việc làm không điển hình. Cơ quan công tác phái cử tiếp nhận yêu cầu của doanh nghiệp để họ thuê và quản lý lao động thay cho doanh nghiệp. Loại hình lao động này được gọi là “lao động phái cử”. Trên thực tế, không có hợp đồng trực tiếp nào giữa người lao động được phái cử và doanh nghiệp sử dụng dịch vụ của cơ quan, do đó, theo cách này, việc làm phái cử tuân theo cơ cấu tam giác.
Dụ Ấu Tri cũng cảm thấy phần lớn đồ xa xỉ và xe đều là những món hàng tiêu dùng, mua về sẽ bị giảm giá trị, mua nhà vẫn hơn.
Trong tám người, ngoại trừ Dụ Ấu Tri và Miêu Diệu là người thuộc phái nữ thì còn một phó trưởng phòng họ Chu.
Phó trưởng phòng Chu đã ly hôn nhiều năm, con trai sắp tốt nghiệp đại học, chị ta giễu cợt nói với vẻ mặt “Hai cô vẫn còn trẻ lắm”: “Cô nghĩ Chu Vân Lương bị đần à? Những người đàn ông có thể làm sếp tổng đều tinh ranh trong việc tính toán, bao nuôi tình nhân nhỏ thì cứ thỏa thích tiêu mấy món tiền nhỏ, còn món tiền lớn thì đừng có nghĩ mà làm gì, gớm, đàn ông là vậy đấy.”
Không hiểu sao, mấy đồng nghiệp nam đã kết hôn ở đây lại có cảm giác bị đâm sau lưng.
Lão Thẩm ho một tiếng, cắt ngang màn tám chuyện của mọi người về kẻ tình nghi.
Ngay sau đó, trưởng phòng nói ra nội dung cụ thể của việc tăng ca tuần này: “Thế nên chúng ta phải đến chỗ bán Porsche và ngân hàng một chuyến, điều tra xem hơn hai triệu tệ này được gửi từ tài khoản nào. Ngoài ra lại đi đến căn hộ của Mã Tịnh Tịnh một lần nữa, xem xem có thể tìm được hóa đơn của những chiếc túi và quần áo đó không. Nghe nói cô ta có người bạn cùng thuê nhà, tới lúc đó cũng có thể tìm người bạn đó để nghe ngóng.”
Từng người được phân nhiệm vụ xong, chỉ còn lại Dụ Ấu Tri.
Trưởng phòng nhìn về phía cô: “Tiểu Dụ.”
“Còn một chuyện nữa, liên quan tới quán bar mà Mã Tịnh Tịnh làm việc. Cảnh sát đã điều tra cửa hàng gần đó, họ biết chúng ta đang điều tra vụ án Chu Vân Lương nên nói với tôi rằng loạt cửa hàng đó thực ra đều là của vợ Chu Vân Lương, ông ta mua chỗ cửa hàng đó cho vợ, Mã Tịnh Tịnh làm việc ở đó cũng là do Chu Vân Lương thu xếp.”
Tất cả mọi người đều có nét mặt phản cảm.
Sắp xếp cho tình nhân nhỏ làm việc trong cửa hàng vợ mình cho thuê, cho dù có dụng ý gì thì đều khiến người ta ghê tởm.
“Mã Tịnh Tịnh vẫn không biết chuyện này, nhưng trong khẩu cung của cô ta nói lầu trên của quán bar là một khách sạn theo chủ đề* và địa điểm chơi trò thoát khỏi phòng kín. Có lúc cô ta nhìn thấy những cô gái bị bỏ thuốc được người ta đưa lên lầu, cảnh sát nghi ngờ trong đó có lẽ tồn tại một dây chuyền kinh doanh mờ ám.”
*Các khách sạn theo chủ đề sử dụng một chủ đề cụ thể để phản ánh phong cách kiến trúc, nghệ thuật trang trí và bầu không khí văn hóa cụ thể của khách sạn, để khách hàng có được trải nghiệm văn hóa cá nhân hóa; đồng thời, các hạng mục dịch vụ được tích hợp vào chủ đề, thay thế khái quát hóa bằng cá nhân hóa dịch vụ, cho phép khách hàng có được niềm vui, kiến thức và sự phấn khích.
“Khả năng cao là dây chuyền kinh doanh này có quan hệ mật thiết với Chu Vân Lương.”
Dụ Ấu Tri gật đầu, hỏi: “Vậy cần tôi làm gì?”
“Vụ án này tôi đã xin với cảnh sát là sẽ can dự vào, cô tới quán bar một lần nữa đi, lần này lấy thân phận là khách bình thường rồi điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Anh Đinh phát biểu: “Trưởng phòng, trong quán bar đó quá hỗn loạn, Tiểu Dụ đi một mình quá nguy hiểm, tôi đi cùng cô ấy nhé.”
“Không cần, tôi đã bàn bạc với đội trưởng Lê của Đội Điều tra hình sự rồi, anh ấy sẽ phái một cảnh sát đến đó điều tra, tới lúc ấy lập thành đội với Tiểu Dụ là được, nhiều người quá thì không tốt, miễn cho đánh rắn động cỏ.”
Dụ Ấu Tri vừa nghe thấy Đội Điều tra hình sự thì tim chợt đập thình thịch.
Tay cô siết tờ giấy thật chặt, tuy có thể sẽ bị nghi ngờ là có thái độ làm việc tiêu cực, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Trưởng phòng, sao lại bảo tôi đi ạ?”
Tìm đại một đồng nghiệp ở đây thì cũng giàu kinh nghiệm hơn cô.
Trưởng phòng thở dài, hơi khó nói.
Phó trưởng phòng giải thích: “Bởi vì Tiểu Dụ cô trông giống học sinh nhất, trang điểm ăn vận kiểu nữ sinh đại học đến quán bar chơi thì tỉ lệ bị phát hiện sẽ nhỏ, biết đâu còn có phát hiện bất ngờ cũng nên.”
Nói trắng ra là đi làm mồi nhử.
Cùng là con gái, Miêu Diệu lẩm bẩm một câu: “Vậy nguy hiểm lắm, lỡ đâu xảy ra chuyện gì…”
Anh Đinh đề nghị: “Hay là đổi sang cho đàn ông đi đi?”
Nguy hiểm thì quả thực là có nguy hiểm, nhưng nghe phó trưởng phòng nói như vậy, ngược lại Dụ Ấu Tri cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cô không muốn bỏ qua.
Tuy tỉ lệ nam nữ ở viện kiểm sát nhìn bề ngoài thì đã khá cân bằng, nhưng câu khẩu hiệu “Phụ nữ có thể chống được nửa bầu trời” chung quy cũng chỉ hợp lý ở tầng lớp cấp thấp và cấp trung. Còn khi đi lên trên, số lượng nữ kiểm sát viên trong tầng lớp lãnh đạo chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dụ Ấu Tri: “Trưởng phòng, tôi sẽ đi.”
Không phải trưởng phòng không hiểu rõ Tiểu Dụ chỉ là một cô gái, ông bèn động viên: “Có cảnh sát ở đó, cô không phải sợ đâu, nếu thật sự không yên tâm thì lần trước cô cũng đi cùng lão Thẩm tới trụ sở bên cảnh sát rồi, hay là cô chỉ định một người quen đi? Tôi bảo đội trưởng Lê cử người đó tới cho cô nhé?”
Dụ Ấu Tri chớp mắt, rồi thật sự đề xuất với trưởng phòng, nhưng không phải là chỉ định ai mà là chỉ định không thể là ai.
“Ai cũng được, chỉ cần không phải cảnh sát Hạ đó là được.”
Trưởng phòng không hiểu sao cảnh sát họ Hạ này lại không đáng tin cậy, bèn hỏi lão Thẩm: “Giữa Tiểu Dụ và cậu cảnh sát Hạ kia có chuyện gì à?”
“Không, lần trước hai người họ còn cùng nhau thẩm vấn Mã Tịnh Tịnh mà.” Lão Thẩm nhớ tới chuyện lần trước đến đồn cảnh sát, lại hỏi Dụ Ấu Tri, “Hai bọn em xảy ra chuyện gì à?”
“Không ạ, chỉ cảm thấy anh ta nói chuyện quá kiêu căng,” Dụ Ấu Tri mím môi, lấy đại một lý do, “không hòa hợp được với anh ta ạ.”
Mấy đồng nghiệp khác chưa từng tiếp xúc cụ thể với vị cảnh sát kia, ngay cả anh Đinh cũng chỉ nhớ cảnh sát Hạ đó quả thực rất đẹp trai, dáng người cũng cao nên có ấn tượng khá sâu sắc với ngoại hình của anh, ngoài ra thì anh ấy không biết gì về cảnh sát Hạ cả.
Trưởng phòng nhìn lão Thẩm một lần nữa.
Lão Thẩm cũng cảm thấy họ Hạ đó rất kiêu căng. Nhưng suy cho cùng người ta cũng trẻ tuổi, có năng lực, gia cảnh lại tốt, kiêu căng một chút cũng bình thường.
Nhưng hai người cùng lập đội phá án thì việc phối hợp ăn ý rất quan trọng, tính cách không hợp nhau thì làm sao có thể phá được án.
Thầy chắc chắn đứng về phía trò mình, thế nên lão Thẩm gật đầu.
Trưởng phòng gật đầu: “Thôi được, tôi sẽ đi nói với đội trưởng Lê.”
*
Nói là phải ăn vận thành nữ sinh đại học nên Dụ Ấu Tri còn dành hẳn một khoảng thời gian sau khi tan làm để tới đi dạo trong ngôi trường cao đẳng gần đó.
Hồi đại học cô học luật, chuyên ngành pháp luật, những thứ cần biết đều biết, chuyên ngành của cô nổi tiếng ngang với ngành y, không phải chuyên ngành mà người bình thường có chịu đựng được, đặc biệt là giai đoạn thi tư pháp***, trong khoảng thời gian chuẩn bị thi thì chẳng khác cái xác không hồn là bao, làm gì được an nhàn thoải mái mà trang điểm.
***Là kỳ thi pháp lý thống nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa dành cho các chuyên gia pháp lý. Nó được thay thế bằng kỳ thi kiểm tra trình độ chuyên môn pháp lý thống nhất quốc gia.
Nơi Dụ Ấu Tri tới là trường cao đẳng nghệ thuật, những nữ sinh đại học mà cô nhìn thấy ở khắp nơi về cơ bản đều là mỹ nữ.
Ở cổng trường cao đẳng có những mấy cửa hàng quần áo, để bớt việc, cô mua luôn quần áo ở trong đó. Lúc thanh toán, nhân viên cửa hàng vỗ ngực cam đoan, nói bộ này cực kỳ hợp với cô, vừa nữ tính vừa tôn dáng.
Cân nhắc đến chuyện gọi điện thoại trong quán bar rất dễ bại lộ, trưởng phòng gửi số WeChat của cảnh sát lập nhóm với cô ngày hôm nay qua nhóm chat, đợi mãi tới chạng vạng, sắc trời dần tối, bên kia mới chấp nhận lời mời kết bạn của Dụ Ấu Tri.
Hình đại diện màu đen, tên đăng nhập là một chuỗi tiếng Anh, biệt danh cũng là chuỗi tiếng Anh, số WeChat của người đàn ông lạnh lùng cao ngạo điển hình.
Dụ Ấu Tri vừa gửi một câu “Xin chào đồng chí cảnh sát”, còn chưa kịp hỏi danh tính để cô tiện ghi chú lại, cũng chưa kịp tự giới thiệu thì bên kia đã chẳng buồn nói lời thừa thãi, báo thẳng với cô mấy giờ gặp nhau ở đâu.
Thôi, gặp rồi hỏi vậy.
Dụ Ấu Tri xuất phát trước, đến sớm hơn thời gian dự định mười phút.
Sau khi đứng đợi ở chỗ hẹn mười phút, Dụ Ấu Tri gửi tin nhắn cho vị cảnh sát lạnh lùng đó: “Tôi đã đến rồi.”
Viên cảnh sát trả lời: “Tôi ở đây rồi.”
Dụ Ấu Tri nhìn ngó xung quanh, trả lời: “Anh đang ở đâu?”
Viên cảnh sát: “Để tôi tìm cô, cô mặc đồ gì?”
Dụ Ấu Tri miêu tả sơ qua: “Áo sơ mi, sau lưng có nơ bướm, váy bò ngắn.”
Viên cảnh sát: “Ừm, đợi tôi.”
Dụ Ấu Tri ngẩng đầu lên khỏi di động, nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn xem có ai đi về phía mình hay không.
Trên con đường quán bar vào cuối tuần có rất đông người đi lại, nhất là khi trời sắp tối, những người tới đây chơi đều là thanh niên trẻ.
Phần lớn mọi người đều vô cùng chú trọng vào chuyện ăn mặc, lúc Dụ Ấu Tri tìm kiếm, vừa liếc mắt cô đã chú ý đến một bóng dáng rất cao.
Hiểu biết của con người về hai chữ “xuất chúng” ngoài thứ nông cạn nhất là vẻ bề ngoài ra thì thông thường còn có thần thái và vóc dáng. Dụ Ấu Tri cũng được coi là đã từng nhìn không ít người, nhưng cô rất hiếm khi gặp người mà chỉ cần đi về phía cô thì đã có thể khóa chặt tầm nhìn của cô.
Nếu Hạ Minh Sầm năm mười bảy tuổi là một trong số đó, vậy thì hiện giờ người kia cũng vậy.
Người đàn ông đi xuyên qua dòng người hối hả, đôi mắt trong veo khoáng đạt dãn ra, thản nhiên nhìn mọi thứ xung quanh. Anh ta mặc áo hoodie đen đơn giản, đôi chân dài phóng khoáng, đi thẳng về phía cô.
Sau đó, khi cách Dụ Ấu Tri mấy mét, anh dừng bước chân.
Dựa theo cách ăn mặc đối phương miêu tả để tìm người, chẳng mấy chốc anh đã khóa chặt một bóng lưng mỏng manh gầy yếu, không hề để tầm mắt dừng quá lâu ở đôi chân thon dài và bờ vai trắng ngần, chỉ muốn nhìn xem người ta có diện mạo thế nào.
Mái tóc đen dài xõa sau lưng, sau đó người ấy quay đầu lại.
Nhỏ nhắn, thanh tú, cùng với đôi mắt hạnh không thể quen thuộc hơn.
Hạ Minh Sầm sững sờ, sau đó lại cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cả hai người đều chôn chân tại chỗ, không ai tiến lên.
Mãi tới khi Dụ Ấu Tri không cẩn thận bị người bên cạnh đụng vào bả vai.
Người kia vốn định xin lỗi, nhưng khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Dụ Ấu Tri thì lại lập tức đổi sang dáng vẻ đã gặp được tình duyên: “Xin lỗi nhé người đẹp, không làm đau em chứ?”
Cuối cùng Hạ Minh Sầm cũng bước lên trước, nhanh chóng kéo gần khoảng cách mấy mét với cô, chẳng nói chẳng rằng đã đẩy người đang mượn cớ bắt chuyện kia ra, kéo Dụ Ấu Tri ra khỏi dòng người.
Đầu mày anh nhíu lại đến mức quả thực có thể kẹp chết ruồi, Dụ Ấu Tri xoa bả vai, không biết nên nói gì.
Hạ Minh Sầm lạnh lùng nói: “Cục Chống tham nhũng của các cô hết người rồi à mà lại gọi cô tới?”
Cô nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Đội Điều tra hình sự của các anh cũng thiếu người hả?”
Tổ sư, đúng là âm hồn không tan mà.
Họ đứng tại chỗ vài phút, sự chuyển đổi từ sáng sang tối của sắc trời ngày hè dường như diễn ra trong khoảnh khắc, hàng cây xanh bên đường được thắp sáng bằng những ngọn đèn trang trí.
Dụ Ấu Tri cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn, chỉ có thể kiên trì nói: “Đi vào thôi, đừng làm chậm trễ công việc, chúng ta chia nhau điều tra.”
Nói xong, cô muốn đi vào quán bar trước, Hạ Minh Sầm gọi cô ở đằng sau.
“Gặp rắc rối thì phải báo cho tôi ngay.”
Lúc này, Dụ Ấu Tri vẫn còn đang đắm chìm trong tâm lý “Tôi lại đi tin vào lợi ích mà cấp trên dành cho tôi, tôi đúng là vô cùng ngu ngốc”. Nếu ngay từ đầu đã nói là không thể chỉ định cảnh sát thì cô sẽ chuẩn bị tinh thần rằng người này có khả năng là Hạ Minh Sầm. Nhưng rõ ràng trưởng phòng đã đồng ý với cô, song hiện giờ người xuất hiện ở đây lại vẫn là Hạ Minh Sầm.
Vì sao không tránh khỏi cái người này được chứ.
Dụ Ấu Tri không quay đầu, môi hơi hé ra: “Ừm.”
Nhưng âm thanh huyên náo trong con phố cùng tiếng xe cộ làm Hạ Minh Sầm không nghe thấy, anh chỉ biết là cô vẫn quay gáy về phía anh, giống như đang hết sức cáu kỉnh với anh.
Hạ Minh Sầm nhíu mày, kéo cái người có ý đồ tách khỏi anh để đơn độc hành động về trước mặt mình.
Hình tượng cao ngạo lạnh lùng bị xé toạc ra, anh kéo cô một cách hơi thô bạo, thấp giọng trách mắng: “Bố tổ, cô có thể nghe lời hơn không hả, nếu cô gặp nguy hiểm…”
Nhưng giống như Hạ Minh Sầm nghĩ về cô, lúc này Dụ Ấu Tri cũng cảm thấy anh đang cáu kỉnh với mình.
Cô ngẩng đầu trừng anh, cũng chẳng đợi anh nói xong.
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi nghe thấy rồi!!!”
Giây phút này, hai người họ như hai đốm lửa yếu ớt, dường như chỉ cần đối phương nói thêm một câu nữa thì đốm lửa ấy có thể bốc cháy ngùn ngụt.
- ---------
Lời tác giả:
Mấy người kèo cưa đưa đẩy cái gì! Tác giả để hai người cùng nhau phá án thì hai người phải ngoan ngoãn cùng nhau phá án cho tôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương