Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 39



Ta chưa bao giờ từng cảm thấy cuộc đời của mình là bi thảm.

Nhưng bây giờ, ta thừa nhận là đã có chút như thế.

Ta đã yêu một người.

Ta đã yêu một nữ nhân.

Ta đã yêu một nữ nhân là quận chúa.

Ta đã yêu một nữ nhân là quận chúa hơn nữa còn cố chấp hôn nàng.

Và quan trọng hơn, ta cũng là một nữ nhân.

Ta từng nghĩ rằng, nếu như có thể, thật muốn vào cái ngày mà sư phụ phân phó chúng ta tiến vương phủ, ta kiên quyết rút lui, hung hăng cự tuyệt lão đầu này. Thì ta giờ đây đã hàng ngày ở trong y quán tiếp tục tiêm thuốc, tiếp tục mơ về giấc mộng đẹp được gả cho tế kim quy (con rể quý), tiếp tục thầm mến võ quán Nhị thiếu gia, và tiếp tục cuộc sống nữ giả nam trang bình đạm.

Nhưng chẳng thể có từ "nếu".

Trước khi xảy ra nụ hôn đó, ta cùng Tấn Ngưng vẫn có thể ở cùng một chỗ... Bản thân ta còn cảm thấy là rất hòa hợp. Nhưng từ khi có nụ hôn đó, chén hảo thuốc ta mới tiêm cho nàng cũng chần chừ không dám bưng lên. Mỗi lần đưa thuốc cho Tấn Ngưng, ta luôn đặt bên cạnh một viên đường nhỏ, phòng nàng không chịu nổi đắng có thể dùng. Nhưng bây giờ, cái Tấn Ngưng không chịu nổi, hẳn là mạo phạm của ta đối với nàng.

Trong mắt quận chúa, ta vốn là một nam nhân, hoặc bây giờ có lẽ đã hạ xuống thành bỉ ổi nam nhân cũng không chừng.

Mà ta lại cũng dám cố chấp hôn quận chúa —— người ta hảo hảo là một khuê nữ vậy mà ta khinh bạc, Nhưng ta lúc đó... Ai, người chủ động đích thực là ta.

Đứng trước của phòng Tấn Ngưng, nhìn thấy bên trong vẫn chưa tắt ánh nến, có lẽ nàng đang suy tư điều gì. Ta có nên đặt chén thuốc ở cạnh cửa rồi rời đi ngay hay không, nhưng lỡ Tấn Ngưng không biết mở cửa lấy thuốc uống thì sao. Có lẽ ta nên gõ cửa, thật nhanh đặt thuốc ở trước cửa, rồi sau đó thoát đi, nhưng làm vậy có quá nhát gan không. Vẫn là nên mở lời kêu nàng đi —— ta nên gọi tên gì đây, hiện giờ chắc chắn là ta không có tư cách xưng nàng Ngưng nhi, vậy gọi là quận chúa. Là "Quận chúa, thuốc của người đã tiêm hảo." hay " Thuốc của người đã tiêm hảo, quận chúa" tốt hơn đây? Chủ vị của một câu nói đặt ở đâu cũng rất quan trọng... Một cơn gió lạnh chợt thổi qua —— Thành Nhược Hề, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy.

Ta tức giận vò vò đầu mình, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Đột nhiên trong buồng truyền đến tiếng Tấn Ngưng hô nhẹ: "Ai?"

"A..." Thân thể ta lập tức cứng đơ, hơi cắn răng nói "Là, là ta..." Cũng chẳng quản Tấn Ngưng có nhận ra thanh âm của mình hay không, ta gắng sức nói ra điều suy nghĩ: "Hôm nay, hôm nay trong rừng cây, ta, ta thật sự rất xin lỗi... Thực xin lỗi..."

Không có bất kỳ lời đáp trả.

Ngay cả nói, nàng cũng không muốn nói với ta. Cũng đúng, nếu như là ta bị một nam nhân bỉ ổi khinh bạc, ta sớm cũng đã cho hắn một cái bạt tai.

"Quận, quận chúa," dằn lại lòng đau âm ỉ, ta kiên trì nói cho hết lời, "Thuốc của người đã tiêm hảo, nếu, nếu... Người không muốn gặp ta, ta sẽ đặt thuốc ở cửa, lát nữa người nên uống ngay khi còn nóng..."

Vẫn không có lời đáp trả.

Trong lòng nhẹ thở dài, ta đem thuốc đặt trước cửa phòng quận chúa, lặng lẽ xoay người rời đi.

Tấn Ngưng thân mình vốn yếu, hi vọng hành động của ta không kích động tới sức khỏe của nàng. Bất quá, tâm lý vốn khỏe mạnh lại bị ta gây tổn hại không ít. Thành Nhược Hề ngươi đã làm một chuyện hoang đường đấy, không thể tiếp tục hoang đường.

Ta biết khi mình hôn quận chúa, trong lòng đích thật có điểm chờ mong, chờ mong nàng cũng yêu thích ta, dù chỉ là một chút chút chút thôi cũng được. Nhưng sự thật lại chứng minh, đó chẳng qua chỉ là chính ta tự mình suy tưởng mà thôi.

"Ha ha, A Thành, sao còn chưa ngủ?" Đi tới là một vị hòa thượng mập mạp. Hắn cũng là một hòa thượng trong chùa này, pháp danh là Nhất Cửu, nãy vừa cùng ta ăn cơm. Nói đến thì cái khiến ta vô cùng khó chịu chính là, sư phụ miệng nhai đầy đồ ăn, tùy tiện dùng đũa chỉ vào ta giới thiệu với mọi người: "Hắn là đồ đệ của ta, mọi người cứ gọi hắn A Thành là được."

Được rồi, cái thân phận công nhân bến tàu này là hoàn toàn không thể tiêu trừ được.

Ngoài Tam Thất cùng Nhất Cửu, trong chùa còn một vị hòa thượng nữa có danh pháp là Nhị Tứ, vóc dáng hắn rất cao, lông mày dị thường lớn. Như không biết hắn lấy từ đâu hai con Mao Trùng màu đen áp lên lông mày mình.

"Ân." Ta miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, xem như cho hắn câu trả lời.

"Ngươi có tâm sự?" Nhất Cửu nói, đôi mắt của hắn cùng Đại sư huynh rất giống nhau, đều chỉ là một đường dài nhỏ, ta không có thể xác định hắn giờ có đúng là đang nhìn chằm chằm ta hay không. Hắn có một đặc điểm kỳ lạ, đó là giữa mi tâm (giữa hai lông mày) của hắn mọc lên một nốt ruồi vô cùng lớn, khiến ta không khỏi nghĩ rằng người mập mạp này ăn nhiều cũng có thể trông như Bồ Tát.

"Không, không có." Nghe khẩu khí này thật dễ đoán ra trong bụng ta đang mang cả bầu tâm sự.

"Ngươi biết có tâm tình thì đi đâu tốt nhất không?" Nhất Cửu cười cười, thần thái kia cùng Tam Thất thậm chí có vài phần tương tự, "Là lên nóc của Tự miếu này. Ngay ở trên tường phía sau sân có một cây thang, ngươi dùng nó sẽ đi lên được."

"Ách... Đa tạ." Đối mặt trước đề nghị kỳ quái của Nhất Cửu, ta chỉ biết kéo kéo khóe miệng mình.

Có tâm tình thì lên nóc nhà? Đề xuất kiểu gì vậy... Ta rỗi việc mới chạy lên đó hóng mát. Giả vờ như có việc bận, ta vội vàng hẹn tái kiến cùng Nhất Cửu rồi mỗi người một phương.

...

Nguyên lai là nóc nhà có phong cảnh tốt như vậy. Vốn cứ nghĩ nó sẽ chỉ là một mảnh tối đen của rừng u tịch, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi giờ lại trở lên xinh đẹp khác biệt ban ngày. Nhưng cũng thật nhanh, mảnh đẹp mê người này lại khiến ta liên tưởng tới trong rừng cây lỗ mãng hôn quận chúa. Lại nhớ tới vừa nãy đứng trước cửa phòng nàng để tâm tình nàng khó chịu. Phong cảnh cũng theo tâm mà biến đổi, ban nãy xinh đẹp là thế, giờ phút này đã trở thành âm trầm (âm u).

Mình làm thì mình phải chịu. Vương gia bị cừu nhân vu tội cướp ngôi, vốn khiến cho quận chúa đã thực lo lắng. Từ khi nàng thoát ly vương phủ lại bôn ba vất vả biết bao nhiêu ngày, người có thể tín nhiệm bên nàng ít càng thêm ít, ta lại là cái kẻ đem sự tín nhiệm đó hung hăng ném đi.

Thậm chí ta còn cảm thấy bây giờ ta không còn là Thành Nhược Hề ngày xưa nữa, kể từ khi ta biết mình đã yêu quận chúa.

Một cơn gió mạnh thổi qua khiến ta run rẩy.

Hóa ra, ta đúng là cái kẻ rỗi việc chạy tới nơi đây hóng mát sao.

Ngày hôm sau, trong chùa có khách nhân tới.

Tam Thất nói chúng ta không cần lo lắng, khách nhân kia vốn là phú hộ phụ cận thường hay đến nơi đây bái Phật, Trần Đông Sinh phu nhân, cơ bản là chẳng hề có liên can tới triều đình. Khách nhân gồm có ba người, trừ bỏ Trần phu nhân theo Tam Thất nói, còn có nha hoan bên người Trần phu nhân và Trần phu nhân nhi tử, Trần Tử Nghĩa.

Cảm nhận lần đầu tiên khi ta nhìn thấy Trần Tử Nghĩa, chính là một gã đại suất ca (tuấn tú oai phong).

Trước tiên là thân cao vợi, dáng tựa như cột trụ nhà, so với ta ít nhất cao hơn đến hai cái đầu, khí phách đại hiệp hơn người. Tiếp đến là đôi mắt thần sắc sáng lạn, khiến người ta cảm giác đây quả là một người có thể bị thiêu đốt mãnh liệt bởi chân tình. Rồi đôi mày kiếm, khốc có bao nhiêu khốc, chỉ cần nhẹ nhíu lông mày, nhếch khóe miệng cười, thì hàng nghìn hàng vạn cô gái đều sẽ quỳ gối dưới áo bào lụa hắn mang.

Chính là chẳng hiểu vì sao, phản ứng đầu tiên khi ta thấy hắn chỉ là người này quả thực tuấn tú, tuyệt đối không như hàng nghìn hàng vạn cô gái nai tơ kia tâm động tim loạn.

Trần Tử Nghĩa cùng Trần phu nhân đứng trong đại sảnh, mẫu thân của hắn là một phụ nhân thoáng mập, chỉ lướt mắt qua cũng nhận ra được đây là một quý phu nhân. Sáng sớm ta đã rời giường vào rừng hái hoa quả, vừa mới bước qua cửa chùa liền gặp ngay bọn hắn. Tam Thất, Nhị Tứ, Nhất Cửu đều đang ở đại sảnh, sư phụ đứng ở một bên, đứng sau hắn là Tấn Ngưng đang khẽ cúi đầu.

Có lẽ Tam Thất đứng giữa hai bên giới thiệu, vừa nhìn thấy ta trước cửa, liền lập tức hướng Trần phu nhân nói: "A, vị kia cũng đang tạm trú tại Tự miếu. Vốn là đồ đệ của Lương Sơn đại phu, A Thành."

"Ân..." Trần phu nhân kia liếc nhìn ta từ trên xuống dưới , hai con ngươi cao thấp đảo quanh, đem tầm mắt theo thân thể quét từ chân đến đầu, khiến ta thập phần chẳng được tự nhiên. Sau một lát như đánh giá xong văn kiện hàng hóa, Trần phu nhân gật gật đầu, "Bộ dạng rất tuấn, quả là bạch tử nhi." (con trai da trắng nõn nà)

Lời này ta nghe sao thật khó chịu.

"Đâu có đâu có, A Thành tiểu tử này bộ dạng thực gầy yếu, Trần công tử bên đó mới đích thực là tuấn tú tao nhã!" Sư phụ chắp tay.

Bây giờ ta thật chỉ muốn xoay người rời đi, không chỉ bởi chủ đề bọn hắn đang đàm luận, mà bởi ta đang ôm trong lòng một đống lớn hoa quả đủ loại, nhìn không khác nào kẻ tiểu thương ốm yếu tới chùa buôn hoa bán quả, chẳng phù hợp quấy rầy bọn hắn giao lưu.

Ta nhìn nhìn bộ dạng đích thực tuấn tú... Hay là siêu việt tuấn tú Trần công tử kia, hắn tựa hồ chăng buồn để tâm đến ta vừa tới, chỉ hướng ta hơi hơi gật đầu, rồi lại quay đi nhìn... Tấn Ngưng. Vốn dĩ Tấn Ngưng đang khẽ cúi đầu, nghe được chủ đề đàm luận kia, nàng cũng ngẩng đầu hướng ra cửa nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tấn Ngưng dường như mỏi mệt, sắc mặt nàng có vẻ thoáng tái nhợt, khi thấy ta nàng ngẩn người, rồi lát sau lại cúi đầu xuống. Là đang nhớ đến chuyện hôm qua ta đối với nàng sao, ta trong lòng cười khổ.

Không thể quay lại được nữa rồi, Thành Nhược Hề.

"Ân... Sư phụ, con có chút việc, xin được vào trước." Ta khó chịu ôm đống hoa quả, hướng sư phụ nói.

"Trước tiên ngươi đem hoa quả rửa qua một chút, cấp mọi người ăn đi." Sư phụ gật gật đầu, lại nói câu trả lời sao ta chẳng muốn nghe.

"Lương đai phụ đừng khách khí." Như được đoán trúng ý, Trần phu nhân ngồi cười khanh khách.

"Đâu có đâu có, hoa quả thôi mà." Sư phụ cũng cười đáp trả rồi khiêm tốn nói. Lão nhân gia kia chẳng thèm bỏ công lao động mà nói như là đương nhiên.

Thân là chủ nhân của đống hoa quả này, ta lại hoàn toàn không có chút quyền lên tiếng, chỉ sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Kỳ thật đống hoa quả này là ta sáng sớm ra ngoài hái về muốn dùng nấu chè cấp quận chúa ăn, yết hầu nàng gần đây không được tốt, cần tuyết lê để nhuận hầu hơn. Nếu cự tuyệt, thì không chỉ là mình keo kiệt, mà còn khiến sư phụ không có mặt mũi nào. Ta chỉ có thể giận tím mặt, một câu cũng không nói thẳng đi vào nhà.

Vừa rời khỏi đại sảnh, đã nghe thanh âm của Trần phu nhân: "Tấn cô nương sắc nước hương trời, thật là một hài tử xinh đẹp."

Không nghe tiếng Tấn Ngưng trả lời, Trần phu nhân lại nói tiếp: "Đừng trách ta nói lung tung, nhưng ta thật sự cảm thấy Tấn cô nương cùng Tử Nghĩa nhà chúng ta thật là trời sinh một cặp, có đúng hay không, Lương đại phu?"

"Nương!" Có giọng nam tử hơi trách cứ hô lên, hẳn là Trần Tử Nghĩa.

Trong phòng nhất thời truyền ra nhiều tiếng cười lúng túng. Những thanh âm đó, hẳn đều từ người biết thân phận chân chính của Tấn Ngưng là ai, sư phụ cùng các vị đại sư. Có khi, còn có cả Tấn Ngưng nữa.

Ta dừng lại một chút, rồi lại hướng phòng bếp đi vào.

Ta biết là mình đè nén, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng mình chẳng có tư cách để mà biểu đạt cái cảm tình này. Lặng lẽ kéo một chậu nước, đem hoa quả bỏ vào, ánh mắt ngây ngốc nhìn đống hoa quả rồi chậm rãi rửa sạch.

Ta bộ dạng gầy yếu? Ta bộ dạng trắng bạch? Chưa bao giờ ta để ý đến vẻ ngoài của mình như giây phút này, trong lòng oán khí lại càng đè nặng.Nếu ta cao hơn một chút, bả vai ta rộng hơn một chút, thân thể ta mạnh khoẻ hơn, cho dù là mười Trần Tử Nghĩa cũng... Ta chán nản lấy tay quấy loạn xạ trong chậu, lơ đãng lại thấy được chính mặt mình chiếu rọi trên nước.

Chẳng phải ta không thừa nhận thật sự bộ dạng của ta rất thư sinh. Đôi mắt lớn giờ phút này trống rỗng vô thần, cặp lông mày nhỏ nhắn bởi vì tâm tình uể oải của ta mà nhíu chặt, hai mảnh môi mỏng dường như khó chịu cũng mím đến sít sao, thậm chí cái mũi ta bình thường rất vừa ý nhận nó là cực tú khí, giờ phút này cũng khiến ta chán ghét vô cùng. Không có màu da như Trần tử nghĩa kia thập phần nam nhân vị mạch, da của ta còn có vẻ hơi thiên trắng, thậm chí có thể nói cùng màu da của quận chúa không khác biệt là bao. Cho nên đích thực nói ta đúng là giống tiểu bạch kiểm.

Cảm xúc bỗng chốc kích động, ta hung hăng vỗ lên mặt nước, thủy vì kích khởi mà vãi đầy trên mặt của ta.

Ta rối rắm cái gì chứ.

Nước ấm áp khiến ta đôi phần tỉnh táo, hít sâu một hơi, âm thầm tự nhủ với mình đừng tiếp tục miên man suy nghĩ. Ta chọn hai trái tuyết lê thật lớn đem đi cất kỹ, số hoa quả còn lại hảo bỏ vào mâm, bưng lên đại sảnh cấp cho đám người vui vẻ kia dùng.

Trong đại sảnh mọi người tựa hồ tán gẫu rất vui vẻ hòa thuận, ta vừa bưng đĩa trái cây để trên bàn, Tấn Ngưng đã liền đứng dậy, nhẹ nói : "Thật không phải, thân thể ta có chút không thoải mái, xin được về phòng nghỉ ngơi trước."

"Ân, vậy ngươi về trước nghỉ ngơi đi." Sư phụ gật gật đầu.

Ta lo lắng nhìn vẻ mặt quận chúa có hơi tái nhợt, đang muốn tiến đến hỏi nàng vì sao không thoải mái, lại bị người đoạt trước một bước.

"Hay là Tấn cô nương nhiễm lạnh?" Trần Tử Nghĩa đứng lên, đi đến bên Tấn Ngưng vẫn chưa rời khỏi đại sảnh, nhỏ giọng hỏi.

"Trần công tử không cần lo lắng, ta nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi." Tấn Ngưng cười cười, nhưng vì sắc mặt tái nhợt, nụ cười kia phi thường vô lực.

"Vậy Tấn cô nương mau đi nghỉ ngơi,Tử Nghĩa sẽ không quấy rầy." Trần Tử Nghĩa nói xong, thoáng cung kính khom người tỏ rõ thành ý của mình.

Tấn Ngưng cũng hơi hơi cười hành lễ, rồi đi vào trong nhà. Trần Tử Nghĩa như cũ vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Tấn Ngưng đi xa mà xuất thần, giống như hồn đã bị ai đó kéo đi.

"Tử Nghĩa, nhìn đến thất thần sao?" Trần phu nhân ngồi ở phía sau hướng con trai mình trêu ghẹo.

Trần Tử Nghĩa bật người xoay lại, ý thức được chính mình thất thố, liền đỏ mặt trở lại chỗ ngồi.

"Lương đại phu à, Tử Nghĩa năm nay mười chín, đã sớm tới tuổi cưới vợ, thế nhưng hắn thấy vị cô nương nào cũng chướng mắt. Cha của hắn lại sủng ái hắn, không còn bắt buộc hắn cưới." Trần phu nhân nói đến đây liền ngừng lại, như ngầm biểu đạt ý tứ bên trong cho mọi người biết.

Đoạn chuyện phía sau ta không muốn tiếp tục nghe nữa, nên tùy tiện tìm một lý do rời khỏi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...