Vô Địch Thật Tịch Mịch
Chương 161
- -------------------- Lúc này, Lâm Phàm đã hoàn toàn đắm chìm ở bên trong dược lực như đại dương mênh mông kia, viên Linh Mãng Thăng Long Đan này hoàn toàn chính xác là cực kỳ cường đại, một phần chục nghìn công lực của lão yêu kia lại hỗn hợp thêm các loại linh dược khiến cho dược lực ẩn chứa bên trong cực kỳ khổng lồ. Nếu như là người bình thường, chỉ sợ đã sớm bị dược lực làm cho nổ tung. Từng con mãng xà màu đen uốn lượn ở trong cơ thể Lâm Phàm, đồng thời có một giọt máu màu vàng được mấy con mãng xà này bao bọc lại tựa như là đang bảo vệ. - Đây là máu của U Minh Hắc Mãng sao? Nhưng hắn cũng không muốn dung nhập giọt máu này vào trong huyết mạch của bản thân, mà chuẩn bị luyện hóa nó thành cương khí tinh thuần nhất để tăng cường tu vi. Huyết mạch của mình cứ để như hiện tại là được rồi, không cần phải pha lẫn thêm bất luận huyết mạch gì vào nữa. Oanh! Cương khí khổng lồ hình thành vòng xoáy nhanh chóng nghiền nát giọt máu màu vàng này. Ếch xanh lúc này vẫn đang cố gắng giãy dụa.Nhưng mà nhân loại này cho dù đang luyện hóa dược lực cũng vẫn không quên nắm chặt mình, nó đã dần tuyệt vọng. Thế nhưng mà khi nhìn thấy tình huống hiện tại của nhân loại này, lấy kiến thức rộng rãi của nó cũng không khỏi kinh hãi. Ở bên trong đan dược Địa giai thượng phẩm, hơn nữa còn là loại đan dược cao cấp nhất bên trong Địa giai thượng phẩm như là Linh Mãng Thăng Long Đan, ẩn chứa dược lực ở một mức độ vô cùng kinh khủng. Nhân loại này đến cùng là tu luyện như thế nào? Làm sao có thể tu luyện ngạnh công tới cảnh giới cỡ này? Gia hỏa này cũng quá hung ác đối với bản thân mình đi. Trong số các loại công pháp ở trên đời thì ngạnh công cùng tà công là khó tu luyện nhất. Tà công khiến cho bản thân trở thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mà ngạnh công thì cần không ngừng rèn luyện thân thể, lấy bản thân là vật chứa, không ngừng khuếch trương, mở rộng, khổ cực phải chịu đựng người thường khó có khả năng chịu được. Hiện tại dược lực khổng lồ của Linh Mãng Thăng Long Đan vẫn đang chạy lung tung ở bên trong cơ thể của nhân loại này nhưng rõ ràng đang dần dần bị hấp thu, nhất là cơ bắp cuồn cuộn nổi lên khiến người ta cảm thấy cực kỳ rung động. Xem ra ngạnh công đã đạt đến cảnh giới cực kỳ cao thâm mới có thể chịu đựng dược lực của đan dược Địa giai tàn phá cơ thể. Đột nhiên! Nó phát hiện trong cơ thể của nhân loại này có ánh sáng màu vàng xuất hiện nhưng trong nháy mắt đã bị đánh nát, sợ hãi kêu to: - Đây là huyết mạch của U Minh Hắc Mãng. Mặc dù chỉ là một tia nhưng mà nếu như dung nhập vào huyết mạch của bản thân thì sẽ có rất nhiều trợ giúp cho việc tu hành trong tương lai, ngươi lại nghiền nát tia huyết mạch này hóa thành cương khí. Thật sự là quá lãng phí. Ếch xanh kêu to tựa như là không ngờ nhân loại này sẽ làm như vậy. Ánh sáng màu vàng tiêu tán, ếch xanh cũng vô lực. Huyết mạch này đã bị luyện chế nên đã sớm mất đi cảm ứng cùng lão yêu kia, có thể nói là tồn tại riêng biệt. Hiện tại nhân loại này lại luyện hóa nó thành cương khí, đúng là phí của giời. Loại cơ duyên này có thể ngộ nhưng không thể cầu. Huyết mạch của U Minh Hắc Mãng đã tu luyện chục nghìn năm nếu đặt ở bên ngoài sẽ là thứ mà không biết có bao nhiêu người tranh đoạt đến rách đầu. Hiện tại cứ lãng phí như vậy. Đáng tiếc. Thật là quá đáng tiếc. Oanh! Lấy bản thân Lâm Phàm làm trung tâm, cương khí đột nhiên bạo phát ra, chấn vỡ toàn bộ nham thạch ở chung quanh. - Thật mạnh. Cương khí thật sự là quá hùng hậu. Gia hỏa này đến cùng là tích lũy như thế nào? Tu vi không cao mà nội tình lại là cao đến mức đáng sợ. Ếch xanh lộ vẻ kinh hãi, kiến thức của nó rất rộng, tự nhiên biết tu hành không phải cứ một mực tăng lên cảnh giới là được mà cần phải rèn luyện bản thân, tích lũy nội tình. Sau khi nội tình tích lũy đến trình độ cực hạn mới đột phá cảnh giới, lúc đó, uy thế sẽ cực kỳ kinh khủng. Thiên kiêu, như thế nào mới được gọi là thiên kiêu? Chính là ở trong cùng một cảnh giới, sự tình mà người khác không thể làm, bọn họ có thể làm, cường giả mà người khác không thể chiến thắng, bọn họ có thể chiến thắng. Đây chính là thiên địa chi kiêu, so sánh chính là nội tình. - Một môn, hai môn, ba môn. - Làm sao có thể? Gia hỏa này chỉ mới là Địa Cương cảnh tầng năm, vậy mà có thể tu luyện hai môn ngạnh công đến cảnh giới viên mãn. Mặc dù phẩm giai của hai môn công pháp này không cao, nhưng mà ngoài hai môn đó còn có một môn ngạnh công cao cấp nữa. Cho dù cảnh giới cũng không cao nhưng tổng hợp lại thì có thể bộc phát ra sức mạnh cực kỳ cường đại. Đây là lấy mạng sống ra để tu luyện rồi. Ếch xanh càng xem càng kinh hãi. Trước đây khi vẫn còn trong thể xác nhân loại, nó cũng từng thấy qua không ít cường giả tu luyện công pháp thiêu đốt tiềm lực đến cực hạn, nhưng mà cũng không có người nào dám cùng một lúc tu luyện nhiều môn công pháp như vậy. Mặc dù khi thi triển toàn bộ có thể bộc phát thực lực mạnh mẽ không có gì sánh kịp, nhưng mà tiềm lực bị thiêu đốt mang tới hậu quả thật sự là quá nghiêm trọng. Hiện tại khi thấy được nhân loại này tu luyện nhiều môn ngạnh công như thế, nó cũng không biết nên nói cái gì. Đồ đần thật sự là đồ đần. Đây hoàn toàn chính là muốn chết. - Không sai, quả nhiên là vật đại bổ. Lâm Phàm mở mắt ra, tinh quang dài hai thốn b ắn ra từ trong mắt, sau đó tiêu tán. Hắn thở dài một hơi. Thật là không nghĩ đến chỉ vẻn vẹn một viên đan dược, vậy mà đã lấp đầy nội tình của hắn. Nếu như không có luyện hóa giọt máu màu vàng kia có lẽ sẽ còn kém một chút. Nhưng mà hiện tại, cương khí toàn thân sôi trào mãnh liệt, đấm ra một quyền là có thể đánh nát một ngọn núi nhỏ. Ếch xanh lập tức gào thét: - Hảo hán uy vũ. Hảo hán bá khí. Hảo hán là người có thiên phú cao nhất mà ta từng gặp được. - Hảo hán, bây giờ người có thể thả ta đi được chưa? Ta đã luyện chế đan dược này cho ngươi, giúp cho nội tình của ngươi càng thêm hùng hậu. Nó hiện tại chỉ muốn khóc mà thôi. Vài chục nghìn năm qua, có khi nào mà nó luân lạc tới tình trạng này, bị người nắm trong tay, còn cưỡng ép mình luyện đan. Đây quả thực là khổ không thể tả. Lâm Phàm nhìn ếch xanh ở trong tay, nở nụ cười xán lạn: - Hiện tại ta lại cực kỳ hứng thú đối với ngươi, cho nên ngươi còn không thể rời đi. - A! Không cần, ngươi sao có thể nói chuyện không giữ lời như vậy được. Ếch xanh luống cuống. Nó đã hiểu, bởi vì mình lộ tài mới khiến cho đối phương nhớ thương rồi, sớm biết như này lúc trước không nên khoe khoang. Không quan tâm ếch xanh đang nghĩ gì nữa, Lâm Phàm đi vào nơi phong ấn. Hắn cảm thấy rất hứng thú đối với tám tấm Phong Yêu Bia này, toàn thân đen như mực, phía trên có lạc ấn rất nhiều lọai thần văn huyền diệu, thậm chí hắn có thể cảm nhận được sức mạnh mà tám tấm Phong Yêu Bia này truyền ra ngoài đang chậm rãi dung nhập vào trong phong ấn, hiển nhiên là đang duy trì năng lượng cho phong ấn. Có thể trấn áp lão yêu kia ở chỗ này, vị chủ nhân của hiểm địa Vạn Quật môn này, cũng không phải là người đơn giản. Khi hiểu biết càng nhiều, hắn lại càng có cảm giác hứng thú đối với rất nhiều sự vật, hiên tượng. Nhất là con ếch xanh này, hiện tại nó là thứ khiến cho hắn hứng thú nhất a. - Uy, lão yêu, có còn ở đó hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương