Vô Địch Tiên Triều
Chương 90: Binh Tụ Nhất Thành
Đoàn người mặc áo choàng màu đen che phủ khuôn mặt, phía sau hàng dài xe ngựa chất đầy hàng hóa vừa nhìn liền biết là một thương đội, không có gì đáng ngạc nhiên. “Mở mũ áo choàng, cho chúng ta xem mặt” Đoàn người mặc áo choàng dừng lại, hai tên lính mặc giáp sắt gác cổng, lớn tiếng kêu. “Thưa vị đại nhân” Hai người mặc áo choàng đen đứng đầu nhanh chóng phản ứng, sau đó phất tay ra hiệu, đoàn người phía sau hiểu ý, đồng loạt cởi xuống mũ áo choàng, lộ ra khuôn mặt. Nhìn mặt đám người trong thương đội, hai tên lính gác cổng khẽ gật đầu, không có biểu hiện gì đáng nghi, chỉ có bọn nó đội mũ choàng che kín khuôn mặt mới để hai người bọn nó sinh lòng nghi ngờ. Nhưng xem xét khuôn mặt, đều là một bộ dáng mặt trắng da mềm, chỉ có thể là lũ thương nhân không sai. “Hai vị đại nhân, đây là lệ phí vào cổng và một chút quà mọn biểu hiện tấm lòng của chúng ta, mong hai vị không chê” Một trong hai tên thương nhân cấp tốc nói, bàn tay đưa ra hai cái túi, một to một nhỏ nặng trịch. Trong lúc hai túi đưa tới, bên trong còn phát ra tiếng kêu ‘lẻng kẻng’, hai tên lính gác đáy mắt hiện ra tia vui vẻ, bọn nó không khỏi cảm thấy đám thương nhân này luôn là quý nhân của bọn nó. “Mở cổng thành” Tâm tình vui vẻ, tự nhiên cũng thoải mái, không có tiếp tục làm khó dễ, hai tên lính gác lớn tiếng hô to. Cách cách ! Cách cách ! Âm thanh thô sơ của đám ròng rọc sắt va vào nhau, cổng thành đồ sộ từ phía trên dần dần hạ xuống, dấy lên một đợt cát bụi mù mịt, cổng thành hạ xuống hoàn toàn, đoàn người thương nhân khuôn mặt cũng không khỏi có chút vui vẻ. “Được rồi, các ngươi có thể vào thành” Hai tên lính gác mỉm cười, đối với người khách khí, bọn nó cũng tự nhiên khách khí. “Đa tạ hai vị đại nhân chiếu cố, mọi người đẩy xe vào thành” Tên thương nhân dẫn đầu phất tay hô, đoàn người lũ lượt đi vào thành, đoàn người có chừng tới hai mươi chiếc xe ngựa, so với quy mô một thương đội, thì cũng được tính là thuộc tầm trung thượng. “Tốt nhiều tiền bạc, đám thương nhân này thật nhiều tiền đến chảy mỡ” Hai tên lính gác lúc này mở ra túi tiền lớn, mắt tỏa sáng cảm khái. “Ta xem xét bọn hắn có lẽ chính là người từ Ngọc Thành tới, trên người không có bất cứ một tí nào tiêu chí của một quốc gia” Lính gác suy đoán. “Có thể là vậy, cũng chính nơi đó mới có thể phát ra nhiều tiền như vậy, mà không thèm nháy mắt một cái” Bọn nó một hai ba lời liền kết luận, dù sao thì bình thường ai nhìn vào cũng sẽ suy đoán đám người này tới từ Ngọc Thành, không có bất cứ tiêu chí một quốc gia nào, lại còn giàu có, tự nhiên phải là tới từ Ngọc Thành. Nhưng lúc này, hai tên thương nhân dẫn đầu, một tên trong đó vẻ mặt khâm phục tới tận đáy lòng, một tên còn lại trầm tư. “Chúng ta đã vào bên trong Thành Ngọc Giản thành công, bước tiếp theo sẽ là tiếp tục hành động theo kế hoạch đã lập ra từ trước, diệt Thành Ngọc Giản, lập Đại Lê uy, cứu Phạm Nhật” “Các ngươi tất cả mưu tính này là do một người tên Kinh Trập lập ra ?” “Hừ, đương nhiên là do Tam Đại Thiên đại nhân, Kinh Trập đại nhân mưu tính, tất cả không thoát khỏi đường đi nước bước của Kinh Trập đại nhân, người Tiên Môn các ngươi làm sao có thể biết được sự kinh khủng của Kinh Trập đại nhân” Thân phận hai người dẫn đầu bọn nó, một người là Tướng Quân Đại Lê Mã Hậu, một người còn lại là Vô Gian Tiên Môn trưởng lão Tô Khoa. Tô Khoa bản thân địa vị siêu nhiên, cho nên không đặt đám người bên trong thế tục vào trong tầm mắt, lần này dựa theo mưu kế của Kinh Trập sắp đặt, không khỏi chấn kinh, mọi đường đi nước bước được đặt ra, khéo léo tới mức không chê vào đâu được. Đầu tiên, để tấn công Thành Ngọc Giản, Thành Ngọc Giản dù gì cũng là một tòa thành lớn của Liêm Trịnh, lực lượng quân sự không yếu kém vào đâu được, lại còn có quân của Nghiêu Long, Triệu Nguyên Hỏa chiếm giữ, cho nên muốn tấn công Thành Ngọc Giản, bắt buộc phải thật bất ngờ, đánh cho quân địch không kịp phản ứng. Nhưng nói muốn bất ngờ thì dễ, còn làm ra thì không đơn giản, muốn bất ngờ chỉ có một cách, đó là đột nhập vào bên trong nội thành, đánh cho đối thủ không kịp trở tay. Vấn đề lại được đặt ra, làm sao để cho một đội quân vào bên trong Thành Ngọc Giản mà không bị nghi ngờ ? Kinh Trập tài trí dựa trên hai yếu tố, một là nếu quân Nghiêu Long, Triệu Nguyên Hỏa quyết định giết bêu đầu Phạm Nhật, đầu tiên sẽ phải thông báo trước, nhiều người biết đến mới có thể tốt lập uy. Như vậy, thông tin chém đầu Phạm Nhật được tung ra, tự nhiên sẽ tạo nên cơn cuồng phong, Phạm Nhật thân phận là Ngũ Thương Bắc Phương, sẽ không thiếu người muốn nhìn nó bị trảm đầu. Mà nhiều người muốn nhìn nó bị trảm đầu, sẽ không thiếu vô cùng vô tận người đến Thành Ngọc Giản chỉ để xem trò, và Kinh Trập đã đúng. Quân Nghiêu Long tung tin chém đầu Phạm Nhật, mấy ngày nay không thiếu người tới đây xem, hai tên lính gác bởi vậy cũng không nghi ngờ đám người Đại Lê giả trang thương đội. Thứ hai, Kinh Trập cho đám người bọn nó giả trang như là thương nhân tới từ Ngọc Thành, Ngọc Thành được biết tới là một tòa thành phồn hoa về kinh doanh, không có nghĩa lý gì sẽ gây nguy hại cho Thành Ngọc Giản. Vậy cho nên dựa trên hai yếu tố này, nhìn thì nguy hiểm trùng trùng, lại lộ ra vô cùng hợp tình hợp lý, không có gì để bắt bẻ. Ban đầu Tô Khoa còn không tin tưởng, bất quá quân lệnh đã đưa xuống, không cách nào làm trái, cho đến hiện tại nó mới kinh tư bất định, không khỏi nghĩ mà nổi da gà, tên Kinh Trập đó quá mưu mẹo. Địch nhân dũng mãnh không sợ bằng một tên tiểu nhân, so với tiểu nhân đáng sợ hơn là đàn bà, mà đáng sợ nhất vẫn là một tên địch nhân trí tuệ thông thiên, bất kể đường đi nước bước nào của ngươi cũng bị một tên địch nhân như thế nhắm vào, nghĩ tới thế nào cũng kinh khủng. Tô Khoa trầm tư, có lẽ ta phải nên suy nghĩ lại về người trong thiên hạ, bọn hắn đã đi tới trình độ này rồi, nếu người Tiên Môn chúng ta còn mãi suy nghĩ khinh thường bọn hắn, không khéo sẽ có ngày ăn quả đắng. “Bọn người Thuần Dương Tiên Môn đâu rồi ?” Tô Khoa thắc mắc. “Bọn hắn không đi cùng chúng ta, quá đông người thủ tục rất rườm rà, một thương đội hai mươi xe ngựa đã là tới mức giới hạn” Mã Hậu lắc đầu. “Tiếp theo nên làm thế nào ?” Tô Khoa lại hỏi. “Các ngươi không cần đợi bọn hắn, cứ dựa theo kế hoạch chôn giấu Tế Lôi xung quanh thành, sau đó đợi bọn hắn tụ hợp sẽ có hành động tiếp theo” Mã Hậu nói. “Tốt, Tế Lôi đã chuẩn bị đầy đủ, chúng ta sẽ nhanh chóng chôn giấu” Tô Khoa gật đầu. “Cẩn thận nhất có thể, không để bọn hắn phát hiện” Mã Hậu dặn dò cẩn thận, nếu để cho người khác phát hiện hành động của bọn nó, chỉ sợ tất cả sẽ đổ vỡ trong phút chốc. “Không lo lắng, chúng ta có Che Mắt Thuật, bọn phàm nhân trong thành không thể phát hiện” Tô Khoa tự tin nói. Tế Lôi là một loại vũ khí chỉ dùng được một lần duy nhất của người Tiên Môn, bề ngoài Tế Lôi có hình dáng một khối đá hình tròn màu đen, to bằng nắm tay, bên trong ẩn chứa vô tận cuồng bạo linh khí, cùng một số loại vật liệu chỉ có người trong Tiên Môn mới có thể tế luyện. Tế Lôi nếu để Trịnh Đông Lân nhìn thấy, chắc chắn nó sẽ nhận ra Tế Lôi không khác gì một quả bom thời hiện đại, nhưng uy lực của Tế Lôi so với bom phải lớn hơn nhiều. Che Mắt Thuật thì ý nghĩa như tên gọi, có thể che tầm mắt của người khác, võ giả rất khó để phát hiện hư thật, huống chi là người phàm. Lần này bọn nó chuẩn bị đầy đủ để ứng phó bất cứ tình huống nào. “Sau đó sẽ là tung tin, người của Đại Lê chúng ta đã ở bên trong Thành Ngọc Giản, bất cứ khi nào đều có thể tấn công bọn hắn” Mã Hậu lời nói khiến cho Tô Khoa chấn kinh. “Tại sao, làm như thế không phải đánh rắn động cỏ ?” Tô Khoa nghi hoặc, để cho bọn nó biết không phải sẽ để cho bọn nó có cơ hội làm ra phòng thủ. “Chính là chúng ta muốn đánh rắn động cỏ, một khi tin tức được lan truyền, người dân trong thành sẽ hành động như thế nào ?” Mã Hậu hỏi. “Hoảng loạn” Tô Khoa không chắc chắn nói. “Đúng, chính là hoảng loạn, bọn hắn càng hoảng loạn, càng làm khó cho bọn người Nghiêu Long, thừa lúc đó chúng ta cứu thoát Phạm Nhật” Mã Hậu mỉm cười. “Mưu trí” Tô Khoa kêu thốt. “Kinh Trập đại nhân gọi kế sách này là ‘Binh Tụ Nhất Thành’” Mã Hậu mỉm cười. “Tốt” Tô Khoa chấn động, không khỏi niệm lại bốn từ, Binh Tụ Nhất Thành. Cho tất cả binh lính Liêm Trịnh thời gian phản ứng, dụ bọn nó làm ra cao độ ứng phó, sau đó bất ngờ dựa theo một lối không ai ngờ tới, đoạt được thắng lợi. Binh Tụ Nhất Thành chính là như vậy, hay cho kế sách, hay cho Tam Đại Thiên Kinh Trập, Tô Khoa cảm thán. …... “Lý Tín, ngươi tốt lắm, từ trước tới nay chưa có ai phải ép Đấu Chuyển Vô Cực Quyền của ta tới nước này” Mộng Yểm Sinh khí tức hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu nói. “Nếu ta đoán không lầm, nếu không phải nhục thể ta tương đối cường đại, chỉ sợ không ai chế ngự được ngươi” Lý Tín từ chối nói. Đúng như Lý Tín nói, lần này là xui xẻo của Mộng Yểm Sinh, cũng là may mắn của Lý Tín, gặp được một tên đối thủ hoàn toàn khắc chế xít xao mình, như thế làm cách nào cũng không đánh đấm thoải mái. “Ngươi lầm, cho dù không phải ta, thực lực của ngươi cũng đã đủ để ngạo thị quần hùng” Mộng Yểm Sinh lắc đầu. Quả thật mặc dù xui xẻo gặp phải Lý Tín, bất quá Mộng Yểm Sinh cũng tỉnh táo nhận thức, thực lực của Lý Tín lúc này biểu hiện ra, đã nằm trong mười người đứng đầu, có tư thái của cường giả chân chính. Lý Tín chấn động, nó đã mạnh tới nước này rồi sao ? Không phải người lót đường dưới cùng của Sơn Tộc, mà đã được một tên võ giả thiên tài công nhận ? “Tốt” Lý Tín cười to, tâm tình lại một lần nữa thuế biến, càng thêm tự tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương