Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Chương 31: Bị Bao Vây
Nguyễn Tinh Nhã phát hiện một tệp tài liệu nghiên cứu di truyền Gen, các phương thức thực hiện sự kết hợp đa loài. Một lối nghiên cứu kinh tủng, đến từ một tên bệnh tâm thần.
Sự thật là không có con chuột nào thành tinh tu luyện ngàn năm biến thành bộ dáng con người cả, mà là do…
Thần linh mà đám chuột tôn thờ có tên là Mao* Sinh. Ông ta là một nhà nghiên cứu di truyền học đa chủng, dùng cuộc đời hơn 80 năm để nghiên cứu tổ hợp di truyền Gen, phát triển loài người thế hệ mới.
*Đọc gần giống với Mão, nhưng không ai lấy Mão làm họ, cho nên là họ Mao
Từ ban đầu ông ta đã chọn sai cách để nghiên cứu, cho nên tới chết vẫn không thành công. Không biết có phải vì có ý chí mãnh liệt với nghiên cứu phối giống hay không, thế giới này, được sinh thành. Căn nhà này cũng chính là căn nhà của ông ta năm đó.
Cậu không dám suy nghĩ sâu xa thêm nữa, bao nhiêu đó tưởng tượng thôi cũng đủ thấy ớn rồi.
Đúng là thiên tài với thần kinh chỉ cách nhau một bước chân.
[Chúc mừng Vu Ngạn Thu, Nguyễn Tinh Nhã thành công khai thác được 89% cốt truyện!]
[Nhiệm vụ bắt buộc: Thoát khỏi rừng (4:59).
Lưu ý: Bắt buộc mà không thể hoàn thành thì biết rồi đó, phải phạt cưng nha~]
Nguyễn Tinh Nhã rùng mình: “…” Con hệ thống thêm dòng lưu ý này vào rõ là đang khiêu khích cậu, phụ bản trước làm gì có lưu ý.
“Ba cái tư tưởng tào lao hết sức, xuống địa ngục rồi còn báo.”
Cậu khép lại tệp tài liệu, mượn bật lửa của anh, đốt nó thành tro bụi.
Vu Ngạn Thu thấy thế phì cười, vượt bao nhiêu phụ bản vô nhân tính, anh vẫn cảm thấy khó chịu với giả thuyết của phụ bản đặt ra, rất nghẹn, giống như có bóng ma bao trùm. Người chơi nào cũng giống như anh, đã chết lặng, hoặc là sợ hãi. Giống như có một thanh gươm của Damocles treo trên đỉnh đầu của từng người, lâu dần, bọn họ quen dần, có người còn nổi lên tâm tư muốn cung phụng Thần. Rõ ràng kẻ đã kéo bọn họ vào con đường chết cũng là Thần.
Không ai phản ứng như Nguyễn Tinh Nhã, anh cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Có cậu ấy ở đây thật là tốt.
Đột nhiên, có tiếng kêu hú từng đợt từ đâu truyền tới, làm người nghe khiếp vía.
Vu Ngạn Thu và Nguyễn Tinh Nhã đưa mắt nhìn nhau, anh chau mày mở cửa sổ phòng làm việc ra, nhìn xuống bên ngoài.
Không biết từ lúc nào, một đám dã thú hơn ngàn con, rậm rạp chen hết phần sân vườn lẫn xung quanh, chúng nó đang vây quanh tòa nhà này, gầm gừ hướng hai người bọn họ.
Nguyễn Tinh Nhã căng thẳng, mở bảng nhiệm vụ ra xem.
[Nhiệm vụ chính: Tham gia ít nhất ba hoạt động ở làng Đại Thử.]
[Nhiệm vụ chính-tuyến 1: Tham gia săn mồi.
Trong vòng 30 phút, hãy cảm nhận lạc thú khi đi săn thú, đắm mình trong thiên nhiên cảm giác sảng khoái lắm đúng không?]
Mày mới sảng, thứ quỷ.
Nhiệm vụ chính không thể hoàn thành, tuy có thể dùng cách sử dụng hơn 60% cốt truyện để thoát ra, nhưng không hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn tính không, đã vậy, còn không kiếm được điểm.
Cậu không biết trừng phạt của hệ thống là gì, nhưng với cái nết chó của nó, không lăn lộn cho cậu mất nửa cái mạng mới là lạ.
Hệ thống biết bọn họ sẽ đến đây điều tra cho nên liền giao vài nhiệm vụ phụ để tung quả mù, để người chơi cho rằng bọn họ đã đi đứng hướng cho nên hệ thống mới có phản ứng đáp lại.
Nó luôn hướng dẫn người chơi đi vào chỗ chết. Biết rõ sẽ có nguy hiểm nhưng vẫn làm.
Đi đôi với nguy hiểm chính là tài bảo. Điểm tích lũy có thể đổi thành tiền mặt dùng ở thế giới bên kia, điểm còn có thể dùng để tăng cấp kĩ năng.
Là cậu, cậu cũng tiếc.
Rầm!
Vu Ngạn Thu vừa đóng lại cửa phòng làm việc, bên ngoài liền truyền tới từng đợt chuột kêu.
Trước có dã thú sau có bầy chuột, hai người bị dồn vào chân tường.
Nguyễn Tinh Nhã da đầu run lên từng đợt, nguy cơ cảm ập vào mặt, tay cầm bút cũng run bần bật.
Cậu đưa ánh mắt tha thiết mong đợi nhìn đùi vàng: “…Vu Ngạn Thu, anh có thể biến ra bom, mìn, lựu đạn, hạt nhân gì hay không?”
Vu Ngạn Thu dở khóc dở cười: “…Tôi mà ném một quả xuống, chúng ta cũng tiêu đời luôn đấy.” Lực sát thương của nó đủ để quét sạch cả khu vực rừng rậm này.
“…” Cũng đúng.
Anh nghiên cứu địa hình bên dưới đăm chiêu: “Nếu như có thể thu hút sự chú ý của bọn nó một vài phút, tôi nghĩ mình có thể mang cậu chạy thoát.”
Bọn họ đang ở tầng 2, không cao lắm, có nhảy xuống cũng không chết được. Sói tụ tập một đám ở chính giữa, bên trái là báo, bên phải là hổ. Tuy là cùng nhau bao vây nhưng giống loài có khác, bọn nó di chuyển theo bầy đàn của mình. Đằng sau nữa là những động vật nhỏ khác, có rắn, có lợn rừng. Nhiều nhất vẫn là chuột.
Vu Ngạn Thu sẽ không xông vào bầy hổ, báo, nhưng sói thì khác, chúng nó có số lượng ít nhất, một vài con còn có vết thương. Chỉ cần giết được đầu đàn, chỉ cần tranh thủ cho anh vài phút, không, vài chục giây cũng được.
Còn 3 phút 30 giây.
Anh quay sang nhìn Nguyễn Tinh Nhã, thấy bên cạnh bạn đồng hành của mình xuất hiện thêm một chị gái lực điền, cách ăn mặc của người thế kỷ trước. Anh có thể cảm nhận được sự thảm thiết của thời kỳ bị bóc lột từ người phụ nữ.
Vẻ mặt anh thoáng qua hoang mang, sau đó là bừng tỉnh ngộ ra, là kĩ năng của Nguyễn Tinh Nhã.
“Vu Ngạn Thu, phối hợp với chị ấy, chúng ta đi đốt phòng sinh trước, có xăng nữa càng tốt.”
Nguyễn Tinh Nhã vẫy tay: “Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng xông ra, cẩn thận đấy.”
Vu Ngạn Thu gật đầu.
Cậu hít sâu.
“Ba…!”
“Một! Ra!”
Cạch!
“…?”
_________
[-Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem!
(Tắt Đèn-Ngô Tất Tố)]
Sự thật là không có con chuột nào thành tinh tu luyện ngàn năm biến thành bộ dáng con người cả, mà là do…
Thần linh mà đám chuột tôn thờ có tên là Mao* Sinh. Ông ta là một nhà nghiên cứu di truyền học đa chủng, dùng cuộc đời hơn 80 năm để nghiên cứu tổ hợp di truyền Gen, phát triển loài người thế hệ mới.
*Đọc gần giống với Mão, nhưng không ai lấy Mão làm họ, cho nên là họ Mao
Từ ban đầu ông ta đã chọn sai cách để nghiên cứu, cho nên tới chết vẫn không thành công. Không biết có phải vì có ý chí mãnh liệt với nghiên cứu phối giống hay không, thế giới này, được sinh thành. Căn nhà này cũng chính là căn nhà của ông ta năm đó.
Cậu không dám suy nghĩ sâu xa thêm nữa, bao nhiêu đó tưởng tượng thôi cũng đủ thấy ớn rồi.
Đúng là thiên tài với thần kinh chỉ cách nhau một bước chân.
[Chúc mừng Vu Ngạn Thu, Nguyễn Tinh Nhã thành công khai thác được 89% cốt truyện!]
[Nhiệm vụ bắt buộc: Thoát khỏi rừng (4:59).
Lưu ý: Bắt buộc mà không thể hoàn thành thì biết rồi đó, phải phạt cưng nha~]
Nguyễn Tinh Nhã rùng mình: “…” Con hệ thống thêm dòng lưu ý này vào rõ là đang khiêu khích cậu, phụ bản trước làm gì có lưu ý.
“Ba cái tư tưởng tào lao hết sức, xuống địa ngục rồi còn báo.”
Cậu khép lại tệp tài liệu, mượn bật lửa của anh, đốt nó thành tro bụi.
Vu Ngạn Thu thấy thế phì cười, vượt bao nhiêu phụ bản vô nhân tính, anh vẫn cảm thấy khó chịu với giả thuyết của phụ bản đặt ra, rất nghẹn, giống như có bóng ma bao trùm. Người chơi nào cũng giống như anh, đã chết lặng, hoặc là sợ hãi. Giống như có một thanh gươm của Damocles treo trên đỉnh đầu của từng người, lâu dần, bọn họ quen dần, có người còn nổi lên tâm tư muốn cung phụng Thần. Rõ ràng kẻ đã kéo bọn họ vào con đường chết cũng là Thần.
Không ai phản ứng như Nguyễn Tinh Nhã, anh cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Có cậu ấy ở đây thật là tốt.
Đột nhiên, có tiếng kêu hú từng đợt từ đâu truyền tới, làm người nghe khiếp vía.
Vu Ngạn Thu và Nguyễn Tinh Nhã đưa mắt nhìn nhau, anh chau mày mở cửa sổ phòng làm việc ra, nhìn xuống bên ngoài.
Không biết từ lúc nào, một đám dã thú hơn ngàn con, rậm rạp chen hết phần sân vườn lẫn xung quanh, chúng nó đang vây quanh tòa nhà này, gầm gừ hướng hai người bọn họ.
Nguyễn Tinh Nhã căng thẳng, mở bảng nhiệm vụ ra xem.
[Nhiệm vụ chính: Tham gia ít nhất ba hoạt động ở làng Đại Thử.]
[Nhiệm vụ chính-tuyến 1: Tham gia săn mồi.
Trong vòng 30 phút, hãy cảm nhận lạc thú khi đi săn thú, đắm mình trong thiên nhiên cảm giác sảng khoái lắm đúng không?]
Mày mới sảng, thứ quỷ.
Nhiệm vụ chính không thể hoàn thành, tuy có thể dùng cách sử dụng hơn 60% cốt truyện để thoát ra, nhưng không hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn tính không, đã vậy, còn không kiếm được điểm.
Cậu không biết trừng phạt của hệ thống là gì, nhưng với cái nết chó của nó, không lăn lộn cho cậu mất nửa cái mạng mới là lạ.
Hệ thống biết bọn họ sẽ đến đây điều tra cho nên liền giao vài nhiệm vụ phụ để tung quả mù, để người chơi cho rằng bọn họ đã đi đứng hướng cho nên hệ thống mới có phản ứng đáp lại.
Nó luôn hướng dẫn người chơi đi vào chỗ chết. Biết rõ sẽ có nguy hiểm nhưng vẫn làm.
Đi đôi với nguy hiểm chính là tài bảo. Điểm tích lũy có thể đổi thành tiền mặt dùng ở thế giới bên kia, điểm còn có thể dùng để tăng cấp kĩ năng.
Là cậu, cậu cũng tiếc.
Rầm!
Vu Ngạn Thu vừa đóng lại cửa phòng làm việc, bên ngoài liền truyền tới từng đợt chuột kêu.
Trước có dã thú sau có bầy chuột, hai người bị dồn vào chân tường.
Nguyễn Tinh Nhã da đầu run lên từng đợt, nguy cơ cảm ập vào mặt, tay cầm bút cũng run bần bật.
Cậu đưa ánh mắt tha thiết mong đợi nhìn đùi vàng: “…Vu Ngạn Thu, anh có thể biến ra bom, mìn, lựu đạn, hạt nhân gì hay không?”
Vu Ngạn Thu dở khóc dở cười: “…Tôi mà ném một quả xuống, chúng ta cũng tiêu đời luôn đấy.” Lực sát thương của nó đủ để quét sạch cả khu vực rừng rậm này.
“…” Cũng đúng.
Anh nghiên cứu địa hình bên dưới đăm chiêu: “Nếu như có thể thu hút sự chú ý của bọn nó một vài phút, tôi nghĩ mình có thể mang cậu chạy thoát.”
Bọn họ đang ở tầng 2, không cao lắm, có nhảy xuống cũng không chết được. Sói tụ tập một đám ở chính giữa, bên trái là báo, bên phải là hổ. Tuy là cùng nhau bao vây nhưng giống loài có khác, bọn nó di chuyển theo bầy đàn của mình. Đằng sau nữa là những động vật nhỏ khác, có rắn, có lợn rừng. Nhiều nhất vẫn là chuột.
Vu Ngạn Thu sẽ không xông vào bầy hổ, báo, nhưng sói thì khác, chúng nó có số lượng ít nhất, một vài con còn có vết thương. Chỉ cần giết được đầu đàn, chỉ cần tranh thủ cho anh vài phút, không, vài chục giây cũng được.
Còn 3 phút 30 giây.
Anh quay sang nhìn Nguyễn Tinh Nhã, thấy bên cạnh bạn đồng hành của mình xuất hiện thêm một chị gái lực điền, cách ăn mặc của người thế kỷ trước. Anh có thể cảm nhận được sự thảm thiết của thời kỳ bị bóc lột từ người phụ nữ.
Vẻ mặt anh thoáng qua hoang mang, sau đó là bừng tỉnh ngộ ra, là kĩ năng của Nguyễn Tinh Nhã.
“Vu Ngạn Thu, phối hợp với chị ấy, chúng ta đi đốt phòng sinh trước, có xăng nữa càng tốt.”
Nguyễn Tinh Nhã vẫy tay: “Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng xông ra, cẩn thận đấy.”
Vu Ngạn Thu gật đầu.
Cậu hít sâu.
“Ba…!”
“Một! Ra!”
Cạch!
“…?”
_________
[-Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem!
(Tắt Đèn-Ngô Tất Tố)]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương