[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 50:



Nói như vậy, bọn họ chỉ cần cảnh giác ma quỷ có thể giả dạng thành người dân bản địa cùng với các quy tắc quỷ dị có thể vi phạm bất cứ lúc nào. Nếu người bản địa của thế giới khác được xác định là con người, tất cả mọi người sẽ không chú ý nhiều đến họ.

Thay vào đó, họ sẵn sàng sử dụng dân địa phương để tìm đường. Vì bọn họ xem những người đó là công cụ để lợi dụng trong trò chơi, cho nên dù những cư dân địa phương kia cũng giống như họ, có thể nói, cười và có suy nghĩ của riêng mình, nhưng hầu hết mọi người vẫn gọi những người đó là NPC.

Giống như tự làm tê liệt chính mình, đây chỉ là một trò chơi. Những người đó chỉ là NPC, như vậy có thể an tâm lợi dụng bọn họ để sống sót.

Thẩm Na nói: “Không phải tôi.”

“Không phải là cô sao?" Vậy người đó là ai?”

"Trên trang web có nhiều người như vậy, thực hiện nhiệm vụ tám lần không nhất định chỉ có một mình tôi." Thẩm Na nói.

Trong khi bọn họ còn đang tò mò, trong góc truyền đến một giọng nói: “Là tôi.”

Một người đàn ông lạnh lùng đứng dậy và đi đến giữa đám đông : “Là tôi đã đăng bài.”

Anh ta đánh giá tất cả mọi người một lượt, nghĩ đến lúc này quỷ không thể thay thế người thường mới thoáng yên tâm, nói: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Hạ Lâu.”

Cứ như vậy, người chấp hành liền biến thành mười ba người.

Thừa dịp vẫn còn thời gian, An Tinh Vũ hỏi: "Xin chờ... một chút, anh nói hãy cẩn thận với NPC là có ý gì? ”

"Theo nghĩa đen." Sắc mặt Hạ Lâu còn có chút tái nhợt.

Sau khi trở về thế giới thực, mặc dù thân thể anh ta có khôi phục lại, nhưng bóng ma tâm lý vẫn còn đó, lúc nào cũng lo lắng không biết khi nào mình sẽ lại bị cắt cụt chi dưới.

"Mấy người có từng nghĩ những NPC kia cũng giống như chúng ta, đều là người sống và có suy nghĩ của mình, bọn họ làm sao có thể bị chúng ta lợi dụng đơn giản như vậy?"

Có vẻ như anh ta đã chịu thiệt thòi lớn từ NPC.

Hạ Lâu không định nói nhiều, anh ta có thể nhắc nhở một câu đã nhân từ lắm rồi, thái độ như vậy ngược lại khiến những người khác ít nhiều có chút an toàn.

Đúng 11 giờ, đoàn tàu từ trong màn đêm chậm rãi chạy tới rồi dừng lại trước mặt bọn họ, những ô cửa sổ hắt ra ánh sáng ấm áp.

Cửa toa xe trước mặt trực tiếp mở ra, mọi người nối đuôi nhau mà vào.

Hệt như trong tưởng tượng, trong xe không một bóng người, bọn họ tùy ý tìm chỗ ngồi xuống rồi tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm.

Hạ Lâu nhìn chăm chú cảnh tượng đen kịt ngoài cửa sổ, đột nhiên lại nhớ tới người đàn ông kia, mí mắt giật giật.

Tần suất thực hiện chung một nhiệm vụ không quá thường xuyên, khoảng một hoặc hai lần một tháng, nhưng theo kinh nghiệm được chia sẻ trên trang web gần đây, khoảng thời gian làm nhiệm vụ của cùng một người gần đây đã được rút ngắn.

Lấy anh ta làm ví dụ, anh ta đã nhận được một nhiệm vụ mới một lần nữa trong một tuần.

Không biết lần này sẽ như thế nào...

Bỗng nhiên, cơn buồn ngủ ập đến tất cả hành khách, bọn họ lần lượt chìm vào giấc ngủ, đến khi thức dậy, xung quanh có thêm vài giọng nói.

“... Tàu sắp đến ga - làng Hồng Hà, xin mời hành khách vui lòng mang theo đồ đạc của mình…”

Hạ Lâu mở mắt ra, anh ta đang ngồi trong một đoàn tàu đông đúc, người quản lý đang đi tới đi lui nhắc nhở mọi người tàu sắp đến ga. Anh ta nhanh chóng liếc nhìn những hành khách khác trong xe, sau đó tinh mắt đếm số lượng người đồng hành, sau khi xác định còn không ít người và họ đều đã tỉnh mới yên tâm đi đến bên cửa chờ đợi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...