Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ
Chương 31: Cổ Trạch
Không ai hoài nghi cái chết của dì Bạch có quan hệ đến Từ Hành, chỉ có Nhị phu nhân cảm thấy dì Bạch chết rất kỳ quặc, nhưng người cô ta hoài nghi lại chính là chồng của mình. Sau đám tang của dì Bạch, liền nhanh chóng cùng đăng báo ly hôn với Từ Nguyên Lương. Hai người kết hôn nhiều năm không có con, ly hôn phi thường thuận lợi.Theo phong tục nơi đây, nếuchẳng may tử vong ngoài ý muốn hoặc bị uổng mạng, thi thể muốn xuống mồ vi an, phải thỉnh người tới làm người giấy đốt theo cùng vì người này chắn tai, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cổ trạch có quỷ người giấy.Thông minh, cẩn thận, Từ Hành ngủ đông bên trong Từ trạch, mặt ngoài là đứa nhỏ đáng thương ai cũng có thể khi dễ, thực chất sau lưng lại là Tử Thần thu hoạch mạng người. Cuối cùng, hắn bị em trai hạ một chén thuốc độc độc chết, sau khi chết trở thành vong linh lĩnh chủ, bảo trì thanh tỉnh cho Từ Nguyên Lương cùng đại phu nhân, giam giữ họ, trường kỳ tra tấn họ.Cố Hề Lịch thiếu chút nữa bị nội thế giới tâm tối tăm của Từ Hành chơi điên rồi, nội tâm hắn cơ hồ không có một chút thiện lương nào, nói cách khác làm vong linh lĩnh chủ hắn là không có nhược điểm.…… Chỉ có thể đem thời gian ảo cảnh kéo lên trước một chút.……Mây mù bao phủ, khi đương gia Từ Nguyên Hồng chết bệnh, vợ ông bụng mang dạ chửa, lại sắp lâm bồn. Cũng may lễ tang có nhị gia Từ gia chủ trì, hết thảy cũng coi như ngay ngắn trật tự.Không lâu sau đám tang, đại phu nhân sinh đứa con thứ hai, sinh nở diễn ra suôn sẻ.Từ Hành còn bé đứng ở cạnh nôi, nhìn chằm chằm đứa em trai đang say ngủ bên trong, không biết đang nghĩ gì.Đại phu nhân không cần cho con bú, mặc váy ngủ tơ lụa lười biếng nằm trên ghế bập bênh, châm một điếu thuốc, hít mây nhả khói. Mùi khói hun đến Từ Hành ho khan, nhưng người làm mẹ kia nhìn cũng không nhìn hắn một cái, phiền muộn mắng: “Phiền muốn chết, mau cút ra ngoài.”Từ Hành cắn chặt môi, không nói một lời rời khỏi phòng, hắn phát hiện có người lạ trên hành lang, liền cảnh giác lui ra phía sau một bước: “Cô là ai?”Cố Hề Lịch: “Tôi tên Cố Hề Lịch, thần hộ mệnh của cậu.”Khóe miệng Từ Hành giật giật, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “……”“Không tin sao? Ban nãy xác thật là lừa cậu,”Cố Hề Lịch nhuyễn manh cười cười: “《 cô bé lọ lem 》 có xem qua chưa, thực ra tôi là bà tiên đỡ đầu của cậu.”Từ Hành: “……” Bệnh thần kinh trốn trong bệnh viện nào ra đây.Từ Hành cho cô phản ứng chính là chạy thật nhanh, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra ngoại trừ hắnxác thật không ai có thể nhìn thấy bà tiên đỡ đầu của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận thân phận này, hơn nữa bị đẩy lên giường nghe bà tiên kể chuyện 《 cô bé lọ lem 》.Đêm đó Cố Hề Lịch kể liền tù tì ba câu chuyện, kể đến khi Từ Hành thật sự kiên trì không được tiến vào mộng đẹp, cô mới nằm xuống sô pha nhắm mắt lại. Trạng thái này của cô kỳ thật không cần ngủ, cho nên Từ Hành vừa rời giường cô đã biết, chỉ là không có mở mắt ra.Đương nhiên không có khả năng ngây thơ đến mức nghĩ rằng tiểu hài tử sợ hãi muốn từ trên người cô hấp thu ấm áp, Cố Hề Lịch chờ hắn thử nhiều lần mới mở miệng: “Cậu bóp không chết tôi đâu.”Đột nhiên lên tiếng, tiểu Từ Hành bị dọa đến ngã xuống thảm.Cố Hề Lịch thưởng thức xong mới chậm rì nói: “Ngươi căn bản không thể chạm vào t.”Từ Hành ánh mắt lập loè: “…… Cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”Cố Hề Lịch tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.Tiểu Từ Hành leo lên giường kéo chăn lên tận trán, ồm ồm nói: “Ngủ ngon, bà tiên đỡ đầu.”Cố Hề Lịch bật cười thành tiếng, trong mắt cô đây không phải là sửa trị tiểu Từ Hành, cô thu thập chính là lĩnh chủ Từ Hành. Đây chỉ là ảo cảnh, không phải thật sự đảo ngược thời gian, cô sẽ không quên trước mặt không phải là một đứa trẻ, nó là vong linh.Đại phu nhân vì để tiệnchăm sóc cho tiểu thiếu gia mới sinh không lâu, từ lầu 3 dọn xuống lầu hai, hiện tại toàn bộ Từ gia cũng chỉ có Từ Hành một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi ở tại lầu 3, tầng lầu này ban đầu vốn là một nhà ba người đương gia Từ Nguyên Hồng độc hưởng.Không lâu sau, nhị gia Từ Nguyên Lương một mình dọn vào lầu 3. Lúc này gã đã không cho người ta gọi gã là nhị gia, đám người hầu đều đổi giọng gọi gã lão gia. Gã toàn quyền tiếp nhận tất cả sự vụ của Từ gia, đối với đại tẩu gã vẫn thập phần lễ ngộ, cũng đối xử tử tế với cháu trai.Từ Hành: “Chú hai còn tốt hơn cả cha.”Cố Hề Lịch: “Vì sao?”Từ Hành: “Ông ấy không đánh tôi, còn khích lệ tôi.”Đáng thương tiểu Từ Hành, chưa từng nhận được một câu khen ngợi nào từ cha, ngược lại trường kỳ bị người cha khắc nghiệt đánh chửi. Vị đương gia này bên ngoài làm người như thế nào không biết, đối nội lại là kẻ cực kỳ hung bạo, đã từng dùng thắt lưng đánh quá con trai và em trai mình.Cố Hề Lịch dần dần nhận ra, Từ Nguyên Hồng đã chết chính là căn nguyên của mọi thảm kịch xảy ra trong Từ trạch.Từ Nguyên Hồng từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tinh anh, bởi vì công việc vô cùng bận rộn, gần 30 tuổi mới kết hôn. Sự kết hợp giữa ông ta và vợ chính là phiên bản thực tế của 《 cô bé lọ lem 》, ngoại trừ cuộc hôn nhân đẹp như mơ, hoàn toàn không phù hợp với những hành động ngày thường của ông ta. Ông ta chính là một kẻ đại gia trưởng khắc nghiệt, con trai huấn luyện thành cháu trai, em trai huấn luyện thành con trai.Từ Hành đã từng chính tai nghe thấy cha mắng chú hai: ‘Mày là đồ vô dụng, không xứng làm người Từ gia’, ‘Từ nhỏ không nên thân, cha mẹ quá sủng ái mày, sủng mày thành phế vật rác rưởi thế này. Mày gây họa bên ngoài, có biết tao phải trả giá bao lớn mới có thể giải quyết không? Vì cứu cái mạng rách của mày, tao không ngủ không nghỉ mấy ngày, mày thật không phải người.’
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương